Kỷ Cambri Trở Lại

Tùng Hạ cười nói: “Cám ơn ý tốt của Quận vương. Có điều, đều là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cả, có lẽ nào Thành Thiên Bích lại phải khuất phục dưới trướng của ngài? Chẳng lẽ ngài sẵn lòng nhường ngôi?”

Mọi người đi vào trong sân, từ rất xa đã nhìn thấy A Bố đang cuộn mình trong cái “ổ” tạm thời của nó, thoạt nhìn thì nó gầy hơn rất nhiều so với lúc còn bộ lông dày, trên người đã mọc ra lớp lông tơ màu trắng ngắn ngủn nhưng vẫn chưa thể che đậy được màu da phấn hồng, quả nhiên như lời Đường Nhạn Khâu đã nói, nhìn chung thì nó vẫn trọc. Dáng vẻ bây giờ của nó nếu so với lúc nó còn bộ lông dày đẹp, thật sự có chút buồn cười.

A Bố cảm thấy họ đã đến, vội nhỏm đầu lên.

“A Bố!” Trang Nghiêu và Đặng Tiêu chạy qua, nhào lên người nó.

A Bố bò lên, đầu lưỡi lớn nhẹ nhàng liếm một cái, hai người kia quần áo ướt nhẹp.

Tùng Hạ đi qua, xoa người A Bố mà cười: “Lông mọc rất nhanh, lông mới mềm quá, Thiên Bích, cậu sờ thử xem.” Cậu túm lấy tay Thành Thiên Bích, đặt lên trên người A Bố.

Thành Thiên Bích nói: “Nóng quá.”

“Mèo mà, nhiệt độ cơ thể vốn cao hơn người.” Tùng Hạ xoa xoa bụng A Bố, cười nói: “Cậu nhìn vẻ ấm ức của A Bố mà xem.”

A Bố khẽ kêu một tiếng, dùng đầu cọ cọ vào ngực Trang Nghiêu, thoạt nhìn vẫn rất uể oải.

Trang Nghiêu cười nói: “Mày mọc lông nhanh như vậy, không đến một tuần là có thể che khuất làn da, đến lúc đó tao sẽ dẫn mày ra ngoài chơi, đến phố thuỷ sản tản bộ, mày ăn bao nhiêu bọn tao mua bấy nhiêu.”

A Bố nghe thế rốt cuộc vui hơn một ít, lật bụng hướng về phía mọi người, trong ánh mắt như pha lê tím tràn đầy chờ mong.

Họ ngồi xuống bụng A Bố, xoa bụng cho nó.

Thành Thiên Bích trầm giọng: “Không biết Diêu Tiềm Giang định giải thích như thế nào chuyện chúng ta bị tập kích ở phố thủy sản, dù sao thì kẻ đó đúng là người của hắn.”

Tùng Hạ nói: “Nhất định sẽ nói thủ hạ của mình bị mua chuộc. Chuyện này chắc hẳn không phải do Diêu Tiềm Giang sai, là ai đó không muốn để hắn được trị liệu…”

Trang Nghiêu cười lạnh: “Hội Phụng Lam, Lục Đạo Hoàng Tuyền thậm chí cả tộc Long Huyết đều có khả năng này, chuyện bốn thế lực này tranh đấu gay gắt lẫn nhau căn bản từ lâu đã không phải bí mật gì. Dù chúng ta đều có chung một mục đích, nhưng tài nguyên dù sao cũng hữu hạn, dục vọng của con người với quyền lực lại là vô cùng vô tận, tranh năng lượng, tranh nguồn năng lượng, tranh nhân tài, tranh vũ khí, tranh địa bàn. Bắc Kinh là nơi của các thế lực rắc rối phức tạp, có lý cũng không nói được. Kẻ không muốn Diêu Tiềm Giang khỏe có rất nhiều, cho dù chỉ lợi dụng một vài quân cờ vô dụng để kéo dài thời gian vài ngày cũng có thể thay đổi được rất nhiều chuyện. Ví dụ như, trước khi xảy ra chuyện này, Diêu Tiềm Giang yêu cầu Tùng Hạ chữa thương cho hắn là hợp tình hợp lý, dù sao thì hắn cũng bị thương do sưu tập ngọc Con Rối, nhưng bây giờ nhận được ảnh hưởng của chuyện này, mấy nhà khác có lý do buộc tội quận Cửu Giang. Tóm lại là chuyện này có ảnh hưởng rất không tốt với quận Cửu Giang, phải xem kẻ có lòng lợi dụng nó như thế nào.”

“Tạm thời chúng ta vẫn nên phục tùng sự sắp xếp của tư lệnh vậy.” Tùng Hạ nằm xuống bụng A Bố: “Tôi cũng rất muốn gặp Diêu Tiềm Giang kia một lúc.”

Không chỉ Tùng Hạ, mấy người khác cũng rất tò mò với dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Nước này, trong tiềm thức của mỗi người đều hoặc ít hoặc nhiều có hiếu kỳ và theo đuổi với kẻ mạnh.

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Chuyện người của Tứ Giang Môn bắt cóc Trang Nghiêu ở Thạch Gia Trang cũng nên tính sổ.”

Trang Nghiêu cười lạnh: “Không sai, bắt đầu từ thời khắc chạm mặt Diêu Tiềm Giang, chúng ta đã coi như chính thức bước chân vào cuộc tranh đấu ở Bắc Kinh, sẽ đến lúc hội Phụng Lam cũng tới tìm chúng ta tính sổ, nhất định sẽ phát sinh rất nhiều chuyện thú vị.”

Đặng Tiêu lăn lăn trên bụng A Bố: “Cái gì mà quận Cửu Giang, hội Phụng Lam, chúng ta không phải sợ họ, chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì là thiên hạ vô địch!”

Đường Nhạn Khâu nhẹ giọng nói: “Đặng Tiêu, đừng có tự kiêu.”

“Này không phải tự kiêu mà là tự tin.” Đặng Tiêu sờ sờ mũi: “Hê hê, chúng ta vốn rất lợi hại mà.”

Trang Nghiêu gật đầu: “Không sai, chúng ta quả thật rất lợi hại, tôi sẽ khiến mỗi người các anh lợi hại hơn nữa, bất luận là Thông Ma hay là tháp Đại Nhạn, hoặc là sinh vật khổng lồ ở Hoa Nam, người sống sót cuối cùng nhất định là chúng ta.”

Tùng Hạ lẩm bẩm: “Có điều tôi thật sự không ngờ được rằng cái cây bonsai kia lại biến thành quái vật cao hơn sáu trăm mét…” Cậu không khỏi hồi tưởng lại dáng vẻ ban đầu của cây thông cảnh kia.

Cậu đã không còn nhớ rõ cây thông đó được mua về lúc nào, có thể là không bao lâu sau khi cậu nhậm chức, công ty kéo về rất nhiều cây cối, cái cây bonsai kia quý nhất, được đặt ở đại sảnh để ai vào công ty cũng có thể nhìn thấy. Cậu còn rất thích nó nữa, bởi vì tạo hình của nó quả thật vô cùng xinh đẹp. Cũng vì tò mò với mọi chuyện nên cậu cũng từng đến nghịch nó lúc nhân viên làm vườn đến chăm sóc cây. Có nằm mơ cậu cũng không ngờ được cây thông trước kia chỉ cao hơn đầu gối cậu một chút nay đã khống chế một phần ba khu rừng trên dãy Tiểu Hưng An.

Họ thật sự sẽ phải cướp lại ngọc Con Rối từ trong tay con quái vật khổng lồ đó? Dù sao đây cũng không phải việc của riêng họ, cậu mong rằng đến lúc đó người sẽ đối mặt với Thông Ma không phải họ… Có điều, Tùng Hạ cũng hiểu, coi như người đi thu miếng ngọc Con Rối kia không phải họ thì nhiệm vụ được cắt cử cho họ cũng tuyệt đối không thể thoải mái.

Thành Thiên Bích nói: “Ngày hôm sau sau khi động đất, chúng ta đi ngang qua công ty anh, còn bị cây thông đó tấn công, lúc ấy nó hẳn là chỉ cao hơn mười mét.”

“Ừm, cao nhất không quá hai mươi mét, sau này lúc nó biến mất thì đã gần trăm mét. Lúc đó nó tấn công tất cả động thực vật biến dị xung quanh, điên cuồng hấp thu dinh dưỡng của chúng, bây giờ hoàn toàn là sinh vật biến dị siêu cấp vượt quá sự tưởng tượng của chúng ta.”

Liễu Phong Vũ nói: “May mà lúc trước nó không giết anh, ngẫm lại thấy hãi thật.”

Đặng Tiêu mở to mắt: “Wow, Liễu ca, anh từng gặp Thông Ma ạ?”

“Gặp rồi, nó còn đánh anh ngất xỉu cơ, chỉ sợ lúc đó nó đang dị chủng với con người, tóm lại là không giết anh, lúc anh tỉnh lại thì không thấy nó đâu nữa.”

Tùng Hạ nói: “Anh nói xem, nó còn nhớ chúng ta không nhỉ?”

Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Tốt nhất là không, anh còn từng tấn công nó mà.”

Tùng Hạ nhún vai: “Ý thức con người trong cơ thể nó nhất định đã không còn, nếu không sẽ không cam tâm làm bạn với một đống thực vật trong rừng nguyên sinh, nhưng nhất định là nó có đầy đủ trí tuệ con người. Một cây thông khổng lồ có trí tuệ con người, ài, thật là khó đối phó.”

Lúc mọi người đang trò chuyện, di động trên người Tùng Hạ vang lên, Tùng Hạ ấn nút nghe, bên trong truyền đến giọng nói của Tiểu Vương: “A lô, Tiểu Vương à.”

“A lô, Tùng tiên sinh, mọi người mau về đi, giáo sư muốn gặp mọi người bây giờ.”

Mọi người liếc nhau, trong lòng đều có suy đoán.

Họ quay trở về khu thí nghiệm, Tùng Chấn Trung và Tào Tri Hiền đều đang chờ họ.

Sau khi vào nhà, Tào Tri Hiền làm tư thế mời: “Các vị, mời ngồi.” Ánh mắt ông vòng qua trên người Thành Thiên Bích và Tùng Hạ.

Tùng Chấn Trung nói: “Tiểu Hạ, chú vừa thương lượng với tư lệnh Tào chuyện Diêu Tiềm Giang, ý của chú và tư lệnh là hy vọng cháu chữa khỏi cho hắn. Hắn bị thương đã hơn một tháng, mỗi ngày đều phải ở tám tiếng trong phòng vô khuẩn, thương thế tuy rằng không có xu thế chuyển biến xấu nhưng bằng y thuật hiện tại thì rất khó diệt sạch tất cả vi khuẩn, chỉ có cháu mới có thể hoàn toàn chữa khỏi vết thương ấy.”

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Chuyện chúng tôi bị tập kích ở phố thủy sản, hắn trả lời ra sao?”

Tào Tri Hiền nói: “Hắn khăng khăng những người đó không phải do mình sai, những người đó bị mua chuộc, cố ý hãm hại hắn.”

Trang Nghiêu ngắt lời: “Hai người hy vọng hắn khỏi hẳn?”

Tào Tri Hiền nói: “Đương nhiên, Diêu Tiềm Giang là một trong những sức chiến đấu tối cao của chúng tôi. Nếu hắn chết, quận Cửu Giang nhất định sẽ sụp đổ, đây tuyệt đối không phải chuyện chúng tôi mong muốn.”

Trang Nghiêu khẽ cười: “Nếu thật sự như vậy, chúng tôi đến Bắc Kinh đã được vài ngày, tôi thấy hai người cũng không vội chữa trị cho hắn mà nhỉ.”

Tùng Chấn Trung đẩy đẩy kính mắt: “Diêu Tiềm Giang tính cách ngạo mạn, rất có chính kiến, là người khó sai bảo nhất trong bốn dị nhân sức mạnh thiên nhiên. Chúng tôi chỉ muốn cho hắn một chút giáo huấn, tiêu diệt sự kiêu căng.”


Tùng Hạ nói: “Cháu không có ý kiến, hai người cứ quyết định, cháu có thể đi luôn hôm nay.” Nói xong cậu nhìn sang Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, không có vấn đề gì chứ.”

Tào Tri Hiền hơi nheo mắt, nhìn hết cảnh Tùng Hạ hỏi ý kiến của Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích gật đầu: “Thế cũng được.”

Tào Tri Hiền nói: “Nếu đã vậy thì bây giờ tôi sẽ đưa các cậu đi. Cả sáu người cùng đi sao?”

Tùng Hạ không chút do dự gật đầu: “Sáu người cùng đi.”

Sau khi rời khỏi viện khoa học, họ ngồi trên một chiếc xe Jeep quân dụng, đi theo xe của Tào Tri Hiền về hướng Bắc.

Chiếc xe dùng xăng làm nhiên liệu này khiến họ nhớ đến Lộ Bá, trên đường họ thương lượng với nhau thuê người đến Lạc Dương đưa Lộ Bá đến Bắc Kinh.

Không đến tám tiếng, xe dừng lại, họ được dẫn đến cửa chính của một khu dân cư cỡ lớn. Trong khu dân cư này có nhà cao tầng nhỏ, cũng có biệt thự liền kề, thậm chí còn có hai khu tứ hợp viện [147]. Quận Cửu Giang là tổ chức dị nhân có quy lớn nhất Bắc Kinh, có tiếng là có cả ngàn thành viên, quả thật cần một chỗ lớn như vậy để đủ cho mọi người.

[147] Tứ hợp viện: Kiểu nhà truyền thống của người dân TQ, là một khunhà lớn có sân trong được tạo nên bởi những gian nhà từ bốn mặt Đông, Tây, Nam, Bắc.

tsj5x150528037

Cổng lớn sớm đã có hơn mười người đứng chờ nghênh đón, nhìn thấy Tào Tri Hiền xuống xe thì đều cung kính hành lễ.

Một người đàn ông trung niên đeo kính nói: “Tư lệnh Tào, làm phiền ngài đi một chuyến, mời vào bên trong.”

Tào Tri Hiền đứng khoanh tay: “Người thì các vị đưa đi, tôi không vào, tôi chờ ở đây.”

Người đàn ông kia gật đầu, dời ánh mắt về phía mọi người, ánh mắt sau thấu kính lóe ra sự khôn khéo: “Vinh hạnh được gặp các vị, tôi tên là Lưu Nghiêm, là đại quản gia của quận Cửu Giang, mời các vị đi theo tôi, Quận vương của chúng tôi chờ đợi đã lâu.”

“Phụt, Quận vương? Mấy người thiệt là ‘tự ngu tự nhạc [148]’ ghê.” Liễu Phong Vũ không khách khí đùa cợt.

[148] Tự ngu tự nhạc: Tự tiêu khiển tự giải trí.

Nét mặt Lưu Nghiêm không có một chút dao động, bình tĩnh mà khách khí giải thích: “Liễu tiên sinh, danh hiệu này không phải do Quận vương tự phong, Quận vương lấy quê nhà của lão phu nhân đặt tên cho bang hội, sau này miệng nói tai nghe lời truyền đi, mọi người liền gọi ngài là Quận vương.”

Ánh mắt Đặng Tiêu tỏa sáng: “Em cũng muốn, em cũng muốn phong danh hiệu cho mình, chúng ta đều đặt cho mình một cái tên thật kêu đi, ví dụ như em gọi là Hiệp khách Thằn Lằn đó, hoặc là Hiệp khách Cá Sấu?”

Liễu Phong Vũ vỗ vỗ đầu cậu ta: “Ngoan, lúc về anh nghĩ giúp cưng.”

Lưu Nghiêm nói: “Mời các vị đi bên này.”

Họ, Lưu Nghiêm và nhiều người của quận Cửu Giang đến gần khu dân cư. Bên trong khu này có không ít người, đầy những dị nhân và người thường phục vụ. Khi nhìn thấy họ, trong ánh mắt những người này đều tràn ngập đề phòng, tìm tòi và hiếu kỳ.

Lưu Nghiêm dẫn họ vào trong một khu tứ hợp viện, khu này được canh phòng nghiêm ngặt, gần như là năm bước một trạm gác, vừa nhìn đã biết là nơi ở của nhân vật quan trọng.

Cuối cùng, họ và Lưu Nghiêm tiến vào dãy nhà cho chủ [149], Lưu Nghiêm chỉ vào phòng ngủ trước mặt, nói: “Quận vương ở bên trong.” Ông ta nhìn về phía Tùng Hạ: “Tùng tiên sinh, mời ngài vào.”

[149] Trong một khu nhà tứ hợp viện, cửa chính thường ở phía Đông Nam hoặc Tây Bắc gian nhà, gian nhà phía Bắc phía sân trong là gian nhà chính (chính phòng) và là nơi ở của chủ nhà, hai gian nhà phía Đông Tây cho con cháu trong nhà và hướng Nam cho người ở hoặc nhà kho.

Tùng Hạ nói: “Chúng tôi muốn cùng vào.”

Lưu Nghiêm điềm tĩnh nói: “Tùng tiên sinh, Quận vương nhà tôi bị thương, không tiện cho quá nhiều người thấy.”

Tùng Hạ không chút nhượng bộ: “Đều là đàn ông cả, có gì mà không tiện?”

Lưu Nghiêm hơi gật đầu: “Quả thật không tiện.”

Liễu Phong Vũ hừ lạnh: “Bọn này cũng không tiện, đi thôi.”

Tất cả dị nhân đứng trong phòng tiếp khách đều tiến lại gần, lạnh lùng nhìn họ.

Trang Nghiêu lạnh nhạt: “Ý gì đây? Muốn đánh nhau sao?”

Lưu Nghiêm phất tay khiến đám người tản ra, ông cười nói: “Tốt xấu gì thì Quận vương nhà tôi cũng là nhân vật có máu mặt ở Bắc Kinh, dáng vẻ suy yếu lúc ngài bị thương đúng là ngượng ngùng không nên cho nhiều người thấy, tôi tin các vị cũng hiểu cho, hơn nữa, Tùng tiên sinh đi vào chữa bệnh cho Quận vương nhà tôi, chỉ cách các vị vỏn vẹn một bức tường, không biết như vậy các vị còn có gì lo lắng?”

Đặng Tiêu la lên: “Tôi nghe nói Quận vương nhà các ông có thể biến người thành xác khô trong nháy mắt.”

Lưu Nghiêm nói: “Quận vương có khả năng này là không sai, nhưng sao có thể dùng nó vào người giúp mình cơ chứ. Các vị ở ngoài cửa, tư lệnh Tào ở cổng lớn, chúng tôi nào dám gây bất lợi cho Tùng tiên sinh? Hay là các vị thật sự đứng hình trước khả năng của Quận vương nhà tôi, ngay cả chuyện để Tùng tiên sinh vào trong cũng phải lo lắng?”

Liễu Phong Vũ cả giận: “Ông không phải khích bọn này…”

Thành Thiên Bích nâng tay lên, ngăn Liễu Phong Vũ lại, hắn nói với Tùng Hạ: “Không sao, anh vào đi, chúng tôi chờ ở ngoài cửa.”

Tùng Hạ bình tĩnh gật đầu, thật ra cậu cũng không sợ phải một mình đối mặt với Diêu Tiềm Giang, cậu chỉ lo quận Cửu Giang sẽ giở trò. Khi họ ở gần nhau, cậu có thể an tâm một chút.

Lưu Nghiêm cười nói: “Tùng tiên sinh, ngài đừng căng thẳng, Quận vương nhà chúng tôi là mỹ nam tử khó gặp, hơn nữa rất có tu dưỡng, chỉ cần ngài có thể chữa khỏi cho Quận vương, trên dưới quận Cửu Giang vĩnh viễn kính ngài là thượng khách.”

Tùng Hạ cười nhẹ: “Xin hãy dẫn đường.”

Lưu Nghiêm nhẹ nhàng gõ cửa hai tiếng, bên trong truyền đến một giọng nói lạnh như băng: “Lão Lưu à.”

“Quận vương, Tùng tiên sinh đã đến, tôi xin dẫn vào trong.”

“Ừ.”

Lưu Nghiêm đẩy cửa ra, dẫn Tùng Hạ vào.

Tùng Hạ vừa vào phòng đã ngửi thấy một mùi hương khó ngửi, cái mùi hỗn hợp giữa hôi thối và mùi thuốc này khiến người ta vô cùng khó chịu.

Đi qua tấm bình phong, phòng ngủ rộng mở hiện ra trước mắt mắt. Trên chiếc giường lớn đặt chính giữa phòng ngủ có một người đàn ông mặc áo ngủ màu đen đang nằm, dáng vẻ hơn hai mươi tuổi, quả nhiên như lời Lưu Nghiêm đã nói, anh tuấn phi phàm, chỉ có điều hai má gầy gầy, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn có chút ốm đau, nhưng khí thế nguội lạnh cứng rắn của người này không hề suy giảm.

Đứng vây quanh cái giường lớn kia có ba y tá và một bác sĩ đang bận rộn, trong phòng lấy ánh sáng rất tốt nhưng vẫn cho người ta cảm giác u ám như trước.


Diêu Tiềm Giang thản nhiên nhìn Tùng Hạ: “Vị này chính là Tùng Hạ? Cậu trẻ tuổi hơn tôi nghĩ.”

Tùng Hạ gật đầu: “Rất vinh hạnh được gặp ngài.” Cậu nhăn mũi, mùi trong phòng thật sự khó ngửi, có điều cậu đã quen với mùi thối của Liễu Phong Vũ, thứ mùi khó chịu này vẫn có thể chịu đựng được.

Diêu Tiềm Giang nở nụ cười lạnh lẽo: “Thối lắm phải không? Ở trong này một tháng, tôi đã không ngửi thấy nữa rồi.”

Lưu Nghiêm vội vàng nói: “Quận vương, vết thương của ngài lập tức có thể chữa khỏi.”

Tùng Hạ không ngờ dù ở trong này đã lâu nhưng dao động năng lượng của Diêu Tiềm Giang vẫn rất mạnh, không kém Thành Thiên Bích là bao, nhưng cậu đã quen ở bên cạnh Thành Thiên Bích, đã có thể xem nhẹ nó, lại không quen với năng lượng khiến cậu cảm thấy áp lực bội phần này. Cậu đi tới: “Vết thương ở đâu? Cho tôi xem.”

Diêu Tiềm Giang nhìn cậu một cái: “Cậu đừng bị nó dọa.”

“Bây giờ không có gì có thể dọa được tôi.” Lời này của Tùng Hạ là thật, cậu đã trải qua không biết bao nhiêu khủng bố và chết chóc trong cuộc hành trình, cậu không biết còn có gì có thể khiến mình sợ hãi nữa. Cậu vốn cũng không phải là kẻ to gan, lại bị ép phải rèn luyện ra bản lĩnh ấy.

Hai y tá chậm rãi lật tấm chăn phủ bên dưới Diêu Tiềm Giang, Tùng Hạ vốn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để nghênh đón hình ảnh khủng bố, không ngờ dưới chăn còn có huyền cơ, một chân của Diêu Tiềm Giang được đặt trong một cái ***g kim loại.

Bác sĩ giải thích: “Đây là khoang thuyền vô khuẩn mà chúng tôi phát minh ra để ức chế vi khuẩn lây nhiễm ở miệng vết thương, nhưng mỗi ngày chỉ có thể sử dụng tám tiếng, bằng không các bộ phận thần kinh ở chân dễ bị hoại tử.”

Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái, từ trong khoang thuyền vô khuẩn, cậu có thể cảm giác một dao động năng lượng quen thuộc. Vừa rồi cậu bị năng lượng lớn mạnh của Diêu Tiềm Giang hấp dẫn nên chưa cảm giác được, bây giờ lại gần, loại dao động năng lượng nhỏ mà dày đặc kia khiến cậu không khỏi nhớ đến…

Bác sĩ ấn một nút bấm, khoang thuyền vô khuẩn lập tức được mở ra.

Tùng Hạ hoảng sợ trợn to hai mắt.

Đó tuyệt đối là vết thương ghê tởm nhất mà cậu từng gặp.

Cái chân thon dài của Diêu Tiềm Giang sưng lớn gấp đôi, bên trong vết thương nứt toác có rất nhiều con sâu màu đen đang bò tới bò lui trong da thịt, đám sâu này có thể tích rất nhỏ, tuy giống hệt đám sâu trong tháp Đại Nhạn nhưng chỉ to chừng móng tay ngón út. Dịch thể màu vàng của sâu và máu mủ không ngừng để lại trên đùi, mùi tanh tưởi đến từ chỗ này. Đây căn bản đã không phải chân của con người, lại giống như ổ ký sinh của sâu!

Tùng Hạ theo bản năng lui về sau một bước, cậu ghê tởm đến thiếu chút nữa nôn ọe.

Diêu Tiềm Giang bình tĩnh nhìn cậu một cái: “Sợ rồi à?”

Tùng Hạ hít một hơi thật sâu: “Ngài… ngài không đau sao?” Thoạt nhìn anh vẫn điềm tĩnh như thế.

Diêu Tiềm Giang đáp: “Luôn dùng Pethidine [150] giảm đau.”

[150] Pethidine: Thuốc giảm đau trung ương tổng hợp, được dùng để làm giảm đau trong trường hợp đau vừa và đau nặng.

Tùng Hạ thở dài: “Ngài cho họ ra ngoài đi.”

Diêu Tiềm Giang phất tay: “Mọi người ra ngoài cả đi.”

Lưu Nghiêm, bác sĩ và vài y tá rời khỏi phòng.

Tùng Hạ đứng bên giường anh: “Có phải đám sâu này đã đẻ trứng sinh sản trong thân thể ngài hay không?”

“Phải.”

“Ngài còn sống đúng là kỳ tích.”

Diêu Tiềm Giang nói: “Tôi đã giết không ít con, nhưng trứng của chúng rất nhỏ, mắt thường không nhìn thấy được, cưa chân đi cũng chưa chắc đã hữu dụng.”

Tùng Hạ chịu đựng ghê tởm cẩn thận quan sát chân anh: “Ngài đã xem đoạn video chưa?”

“Rồi, có hai người là người của chúng tôi, người kia là thiếu úy của tập đoàn quân 46.”

Tùng Hạ hỏi: “Ngài có cảm giác họ giống với bệnh trạng của ngài không?”

“Cậu nghĩ sao?”

Tùng Hạ suy nghĩ: “Không giống nhau lắm, đám sâu này lúc nhúc dưới da họ, còn ngài chỉ da tróc thịt bong, hơn nữa đám sâu kia lúc nhúc dưới da toàn thân họ, nếu là trạng thái này của ngài thì họ đã sớm chết.”

“Nghe nói đám sâu này có khả năng đã dị chủng với họ, tôi không biết dị chủng tiến hành như thế nào, nhưng ít nhất tôi không bị chúng dị chủng, trạng thái này của tôi…” Diêu Tiềm Giang nhìn chân mình, hơi cau mày.

Tùng Hạ nói: “Đám sâu này coi ngài là cái tổ cho chúng sinh sản.”

Diêu Tiềm Giang nhìn Tùng Hạ: “Rốt cuộc cậu có thể chữa khỏi cho tôi hay không?”

Tùng Hạ mím môi: “Để tôi thử xem.” Cậu nhìn vết thương của Diêu Tiềm Giang, thế nhưng có cảm giác không biết bắt đầu như thế nào.

Bình thường chữa trị vết thương đều chữa trị từ xương trước, sau đó đến mạch máu, thần kinh, cuối cùng chữa trị tổ chức làn da, nhưng bên trong vết thương của Diêu Tiềm Giang đầy sâu, cậu phải làm thế nào để giết hết số sâu này?

Diêu Tiềm Giang nhìn đôi mi thanh tú của Tùng Hạ nhíu chặt, không quá tin tưởng người đàn ông thoạt nhìn có vẻ bình thường phổ thông không có khí thế gì này.

Tùng Hạ nói: “Ngài có cách nào có thể giết số sâu này trước được không?”

“Số con thành hình có thể giết, nhưng trứng sâu không giết hết được.”

“Trứng không sao, khi chữa trị tế bào, cơ năng miễn dịch của thân thể sẽ tự động bài trừ dị vật, nhưng đám sâu này cứ bò tới bò lui, vết thương sẽ vẫn không khỏi.”

Diêu Tiềm Giang vươn ra bàn tay thon dài tái nhợt, đặt vào trên đùi mình, lập tức, số sâu đang lúc nhúc nhanh chóng khô quắt bằng tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được, giống như nội tạng bị hút khô, biến thành những cái xác sâu khô quắt lớn chừng hạt đậu xanh.

Tùng Hạ kinh ngạc nhìn anh: “Nếu ngài có thể giết chúng nó, vì sao…”

Diêu Tiềm Giang nói: “Tốc độ sinh sản của chúng quá nhanh, không đến một tiếng sau sẽ nở ra một đám mới, tôi lười lãng phí năng lượng.”


Tùng Hạ vừa nghe thấy đám sâu này có khả năng sinh sản mạnh như vậy, không dám trì hoãn, lập tức bắt đầu từ gốc đùi Diêu Tiềm Giang, phân tách năng lượng Thủy ra khỏi năng lượng Cambri từ trong cơ thể, đưa vào trong người Diêu Tiềm Giang. Sau khi năng lượng tiến vào trong cơ thể Diêu Tiềm Giang thì lập tức hòa vào làm một với năng lượng Thủy vốn có trong cơ thể anh. Số năng lượng này được điều khiển vận chuyển đến chân, thúc đẩy tốc độ tái sinh tế bào.

Diêu Tiềm Giang có thể cảm giác thấy một nguồn năng lượng xa lạ ấm áp tiến vào trong cơ thể mình, anh không khỏi nhìn Tùng Hạ. Nét mặt nghiêm túc và chuyên tâm trên mặt Tùng Hạ khiến anh có chút bất ngờ. Anh cúi đầu nhìn chân mình, chậm rãi, máu mủ không chảy ra nữa, làn da đang khép lại bằng tốc độ thong thả, cái chân sưng vù cũng đang dần dần giảm sưng. Do vẫn chịu tác động của Pethidine nên anh không cảm giác được chân mình, nhưng chỉ bằng mắt thường anh cũng có thể nhìn thấy vết thương đang được chữa trị.

Trên trán Tùng Hạ dần dần rỉ ra mồ hôi, cái chân này bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng, tuy không bị thương đến xương cốt nhưng gần như tất cả da thịt trên chân đều đã hoại tử, muốn tái tổ hợp các tế bào, chữa trị các mạch máu, dây thần kinh, kinh tuyến, mỡ, cơ và da… thật là công trình không nhỏ, gần như tương đương với chuyện làm ra một cái chân mới.

Mười phút sau, năng lượng trong cơ thể Tùng Hạ đã hao bằng sạch, may mà cậu mang theo không ít ngọc phù, cậu vừa bổ sung năng lượng từ ngọc phù, vừa tiếp tục chữa trị.

Diêu Tiềm Giang nhìn dáng vẻ đầu đầy mồ hôi của cậu, nhẹ giọng nói: “Được rồi, nghỉ ngơi một lát đi, tôi đã như vậy một tháng, cũng không cần vội một ngày này.”

Tùng Hạ ngồi phệt xuống ghế, ngẩng cổ thở phì phò: “Quận vương, vết thương này của ngài đúng là quá khó trị, ngài nợ tôi một cái ơn lớn đó.”

Diêu Tiềm Giang cười nhẹ, ánh mắt đảo qua cần cổ trắng nõn của Tùng Hạ: “Cậu hy vọng tôi báo đáp như thế nào?”

“Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra… A đúng rồi, tôi có một con mèo, mèo biến dị, lớn lắm, mua cá cho nó không tiện, chi bằng một năm tiếp theo, ngài bao cá cho nó nhé.”

“Có thể.”

“Chuyện khác tôi vẫn chưa nghĩ ra, có điều ngài nhớ giá trị một chân của mình hết bao nhiêu là được, tôi cũng sẽ nhớ một chân của Quận vương quận Cửu Giang trị giá bao nhiêu.” Thân là đệ nhất đại bang phái ở Bắc Kinh, cái chân này rất đáng giá, cậu cũng không trông chờ vào chuyện sau này Diêu Tiềm Giang có thể nhớ ơn báo đáp, ít nhiều cho họ chút lợi lộc là được.

Diêu Tiềm Giang nheo mắt lại: “Vết thương còn chưa chữa khỏi mà cậu đã nói chuyện báo đáp với tôi trước?”

“Chỉ cần lúc khỏi ngài đừng quên là được.”

Diêu Tiềm Giang thâm trầm nhìn cậu một cái: “Lá gan không nhỏ.”

Tùng Hạ uống một ngụm nước, vuốt vuốt cho xuôi: “Tiếp tục đi.” Cậu hấp thụ năng lượng trong hai miếng ngọc phù, tiếp tục chữa trị cái chân kinh khủng kia.

Khi năng lượng trong cơ thể cậu lần thứ hai bị hao sạch, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa và giọng nói của Thành Thiên Bích: “Tùng Hạ, vẫn chưa xong à?”

Tùng Hạ đáp: “Chưa, đợi tôi thêm một lát.”

Diêu Tiềm Giang nói: “Cậu còn đưa đội hữu đến, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Gió cũng ở bên ngoài ư?”

“Phải.”

“Mọi người chỉ có sáu người, có thể làm được gì chứ? Không bằng gia nhập vào quận Cửu Giang, thời đại này có thể tìm được gì, tôi đều có thể cho cậu.”

Tùng Hạ cười nói: “Cám ơn ý tốt của Quận vương, tôi cho rằng ít người tự tại hơn.” Cậu nghe ra trong giọng nói của Diêu Tiềm Giang là sự ngạo mạn và tự phụ. Cũng khó trách, Diêu Tiềm Giang thân là thủ lĩnh quận Cửu Giang, ở nơi đây cho dù không phải Hoàng đế thì cũng là chư hầu một phương. Cho dù quyền thế quân đội và chính phủ vẫn ở trong tay quân đội, nhưng có ai dám đắc tội với quận Cửu Giang? Thời đại tận thế này không có bình đẳng, không có dân chủ, không có hiến pháp, sức mạnh chính là tất cả, chỉ cần có sức mạnh to lớn là có thể giống như mỗi một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở thành Bắc Kinh, sống một cuộc sống đứng trên vạn người.

Diêu Tiềm Giang lắc đầu: “Không biết chừng sau này cậu sẽ thay đổi chủ ý.”

“Hầy, có lẽ.” Tùng Hạ nói cho có lệ.

Diêu Tiềm Giang chứng kiến cái chân gần như đã sắp vô dụng của mình – dưới sự cố gắng của Tùng Hạ – dần dần giảm sưng, cầm máu, miệng vết thương khép lại, cuối cùng còn mọc ra làn da hoàn toàn mới. Ánh mắt anh nhìn Tùng Hạ cũng dần dần thay đổi. Ban đầu, anh thật sự hoài nghi Tùng Hạ có thật sự lợi hại giống như trong lời đồn hay không, nhưng bây giờ, rốt cuộc anh đã hiểu vì sao người này chưa đến Bắc Kinh mà đã gây ra biết bao sóng to gió lớn. Loại khả năng có một không hai này là thứ mà mỗi một kẻ mạnh chạy theo như vịt. Không ai có thể nhìn thấy một người có khả năng chữa trị đứng trước mắt mình mà không muốn chiếm làm của riêng.

Dị nhân tiến hóa đẳng cấp cao có được khả năng, quyền thế, danh vọng và toàn bộ mọi thứ mà thời đại này có thể giao cho họ, nhưng họ sợ nhất cái gì? Bất luận là họ có mạnh cỡ nào thì chung quy họ vẫn là người, giống như tất cả dị nhân đẳng cấp thấp và người thường khác họ một trời một vực, đó là họ sợ bị thương và chết chóc. Nhưng Tùng Hạ xuất hiện, khiến họ nhìn thấy hy vọng “bất tử”.

Diêu Tiềm Giang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Tùng Hạ.

Rốt cuộc thì cái chân đã được chữa trị hoàn tất, Tùng Hạ dùng khăn tay tiêu độc lau lau tay: “Quận vương, chân anh dài ghê á, nếu mất thì tiếc quá…” Cậu để ý thấy Diêu Tiềm Giang đang nhìn mình, ánh mắt trắng trợn kia khiến cậu có chút sợ hãi.

Đại khái là cậu nhất thời đắc ý vênh váo, quên dùng kính ngữ? Thật sự do vừa rồi dáng vẻ của Diêu Tiềm Giang vô cùng thê thảm, theo bản năng cậu không thể coi người đàn ông tái nhợt suy yếu này trở thành thủ lĩnh của tổ chức dị nhân lớn nhất Bắc Kinh, hình như cậu còn trêu người này nữa… Tùng Hạ là người vô cùng biết dò nét mặt người khác, lập tức trở nên nghiêm túc: “Quận vương, chân của ngài đã không sao nữa rồi, ngài có muốn đứng lên hoạt động thử một chút hay không?”

Diêu Tiềm Giang nhảy khỏi giường, nhìn cái chân gần như hoàn hảo không chút xước xát gì của mình, kinh ngạc vui sướng không biết làm thế nào cho phải. Nằm giường đã một tháng, quả thực là một cơn ác mộng, anh dựa vào sự tiến bộ của y học hiện đại duy trì sinh mệnh đến nay, nếu là người thường thì đã sớm chết từ lâu rồi. Nhưng cho dù viện khoa học tập trung phát triển lực lượng y học lợi hại nhất thì cũng không thể chữa khỏi chân cho anh. Trước khi nghe được tin tức của Tùng Hạ, anh đã từng nghĩ đến chuyện cưa chân.

Có thể đứng dậy một lần nữa, với anh mà nói giống như tái sinh!

Diêu Tiềm Giang đi đến trước mặt Tùng Hạ, từ trên cao nhìn xuống cậu, cất cao giọng nói: “Tùng Hạ, tôi nợ cậu một cái ơn lớn.”

Tùng Hạ cười cười: “Có những lời này của Quận vương là được rồi.” Cậu đặt khăn tay xuống: “Tôi đi đây.”

Diêu Tiềm Giang một tay kéo cánh tay cậu, Tùng Hạ kinh ngạc, đề phòng nhìn anh: “Quận vương…”

Diêu Tiềm Giang cúi đầu: “Tùng Hạ, đến quận Cửu Giang đi, cậu, bạn bè của cậu, còn có con mèo của cậu, tôi đều phụ trách.”

Tùng Hạ cười nói: “Cám ơn ý tốt của Quận vương. Có điều, đều là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cả, có lẽ nào Thành Thiên Bích lại phải khuất phục dưới trướng của ngài? Chẳng lẽ ngài sẵn lòng nhường ngôi?”

Sắc mặt Diêu Tiềm Giang chợt thay đổi.

Tùng Hạ chậm rãi đẩy tay anh ra: “Quận vương nghỉ ngơi cho khỏe.” Cậu xoay người đi ra phía cửa.

Diêu Tiềm Giang nhìn bóng dáng Tùng Hạ, ánh mắt càng trở nên thâm trầm.

Trong khoảnh khắc đẩy cửa ra, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là gương mặt không chút thay đổi của Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích sải từng bước đến trước mặt cậu, dùng ánh mắt hỏi cậu.

Tùng Hạ làm tư thế OK: “Mọi chuyện đều thuận lợi.”

Thành Thiên Bích vỗ vỗ đầu cậu: “Vậy là tốt rồi, về thôi.”

Tùng Hạ nhìn Thành Thiên Bích, sự kiêu ngạo và tự hào trong lòng không thể nói thành lời. Trong mắt cậu, Thành Thiên Bích mới là người đàn ông mạnh mẽ nhất, Diêu Tiềm Giang dù có ham muốn, song cũng đừng hòng nuốt chửng được họ.

Lưu Nghiêm chạy vào trong phòng, nghe giọng nói kích động của ông, nhất định là vui đến phát điên lên rồi. Lúc ông bước ra, vẻ chín chắn bình thản hồi nãy đã bay sạch, vui mừng nói: “Cám ơn Tùng tiên sinh, các vị ở lại ăn tối đi, ở đây nguyên liệu nấu ăn gì cũng đều có…”

Trang Nghiêu nói: “Không cần, chúng tôi về đây.”

“Nguyên liệu nấu ăn gì cũng có ư? Muốn ăn lươn nướng với sò đỏ Hokkigai [151] quá.” Đặng Tiêu ngóng trông nhìn Lưu Nghiêm.

[151] Sò đỏ Hokkigai:

2010120550689957

Lưu Nghiêm nói: “Mấy thứ này… tôi đến nhà bếp xác nhận đã, sau khi tận thế hải sản gần như đã tuyệt tích, nhưng còn hải sản đông lạnh từ lúc trước.”

Đặng Tiêu hưng phấn nói: “Vâng, mỗi thứ lấy một ít ông nhé.”

Tùng Hạ cũng không khách khí nói: “Chúng tôi không ăn ở đây, phải về còn có việc, nếu thật sự có nguyên liệu nấu ăn thì nhờ ông đưa giúp chúng tôi đến viện khoa học, giao cho nhân viên hậu cần Tiểu Vương của khu 3 thuộc viện khoa học.”

Lưu Nghiêm cười nói: “Không thành vấn đề.”

Mọi người đi cùng Lưu Nghiêm rời khỏi khu tứ hợp viện của Diêu Tiềm Giang, đi đến cổng lớn.


Nhìn đồng hồ, họ đã đi vào trong một tiếng rưỡi, bỏ qua thời gian vụn vặt thì cậu chữa trị chân cho Diêu Tiềm Giang ít nhất hết bảy mươi tám mươi phút. Đây là lần cậu hao phí năng lượng nhiều nhất, dùng hết năm miếng ngọc phù. Nếu không phải có “máy ATM năng lượng” miễn phí của ngọc Con Rối, cậu sẽ đau lòng chết mất.

Quả nhiên Tào Tri Hiền vẫn chờ ngoài cửa, sau khi lên xe, ông lập tức hỏi: “Tình hình thế nào?”

Tùng Hạ nói: “Tư lệnh yên tâm, đã chữa khỏi rồi.”

Tào Tri Hiền thở phào một hơi: “Tuy Diêu Tiềm Giang vô cùng tự phụ, không dễ sai khiến, nhưng nếu thiếu hắn là thiếu một sức chiến đấu cực kỳ quan trọng. Hơn nữa, nếu quận Cửu Giang tan rã thì đó chính là buộc Lục Đạo Hoàng Tuyền thế đơn lực bạc lớn mạnh, dù Lục Đạo Hoàng Tuyền có đứng bên phía quân đội song Bắc Kinh nhất định sẽ loạn.”

Tuy họ không có hiểu biết sâu sắc về tình hình ở Bắc Kinh nhưng cũng có thể đoán được cái lợi cái hại trong đó. Hơn nữa, nơi nào có người nơi ấy có giang hồ, nơi nào có giang hồ nơi ấy có đấu tranh, họa ngoài không ngừng, nạn trong không thôi, tình hình của loài người đúng là tràn ngập nguy hiểm.

Tào Tri Hiền đưa họ về viện khoa học, Tiểu Vương tự mình tới đón: “Mọi người đã trở lại, giáo sư Tùng rất lo lắng đấy.”

“Giáo sư Tùng tìm chúng tôi sao?”

“Vâng, giáo sư nói chờ mọi người trở về thì dẫn đến gặp ngài.”

“Giáo sư có nói là có chuyện gì không?”

“Ngài nói đại tá Đường muốn dẫn mọi người đến xem phòng thí nghiệm khu 6.”

Trang Nghiêu có sắc mặt vui mừng: “Quá tốt, chúng ta mau đi thôi.”

Tiểu Vương dùng bộ đàm liên lạc với Tùng Chấn Trung rồi dùng xe điện, trực tiếp dẫn họ từ mặt đất đến khu 6.

Khu 6 và khu 3 cách nhau thật sự xa, xe đi trong viện khoa học ước chừng mười phút mới đến.

Sau khi xuống xe, Tiểu Vương cầm giấy thông hành đăng ký với bảo vệ ở cửa, xác nhận xong mới dẫn họ tiến vào khu lầu chính của khu 6.

Thoạt nhìn thì khu 6 không khác khu 3 là mấy, ít nhất kiểu dáng và trang thiết bị thì na ná nhau.

Tiểu Vương giới thiệu: “Khu 3 chủ yếu nghiên cứu về phương diện sinh vật học, hơn nữa tập trung nghiên cứu về động thực vật biến dị. Vì đại tá Đường vốn là người đầu tiên phụ trách thí nghiệm Long Huyết nhân nên mũi nhọn chính của khu 6 là nghiên cứu về phương diện Long Huyết nhân và gene. Họ có phân công riêng biệt.” Mọi người đi vào thang máy, thang máy một đường đi xuống, xuống đến tầng 6 ngầm dưới lòng đất.

Phần đất bên dưới viện khoa học chỉ sợ đã bị đào rỗng hoàn toàn.

Bước ra khỏi thang máy, họ lập tức nhìn thấy Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi.

“Chú ơi.”

“Tiểu Hạ, sao rồi?”

Tùng Hạ cười nói: “Chữa xong rồi ạ.”

Tùng Chấn Trung vỗ vỗ vai cậu, thở ra một hơi: “Nếu không chữa khỏi cho Diêu Tiềm Giang thì loạn to.”

Tùng Hạ lòng còn sợ hãi: “Vết thương của anh ta đúng là tương đối phiền toái, hơn nữa rất kinh khủng.”

Cậu kể cho mọi người về vết thương của Diêu Tiềm Giang ở trên đường đi, ngoại trừ Trang Nghiêu lộ ra nét mặt hứng thú thì những người khác đều không muốn nghe nhiều hơn.

Tùng Chấn Trung nói: “Chú chưa nhìn vết thương, nhưng nghe nói có dấu hiệu ký sinh.”

“Vâng, không giống như những gì chúng ta nhìn thấy trong video lắm, cháu cũng không chắc chắn, dù sao đám sâu đó quả là ghê tởm.”

“Trong tay bọn chú có không ít hàng mẫu thu thập từ chỗ Diêu Tiềm Giang, còn đang tiến hành nghiên cứu về chúng, hy vọng có thể lý giải đặc tính sinh lý rồi tìm ra được nhược điểm của chúng. Cho dù đàn sâu này có khó đối phó thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày…” Tùng Chấn Trung thở dài: “Bọn chú vẫn muốn thu hồi lại miếng ngọc Con Rối kia.”

Mọi người nghĩ đến chuyện này, tâm trạng đều không sao tốt được.

Đường Đinh Chi nói: “Đi theo tôi, tôi để dành một phòng huấn luyện cho các cậu, các cậu còn cần gì thì có thể nói với tôi ngay bây giờ.”

Đoàn người đi thang máy với Đường Nhạn Khâu xuống thêm sáu tầng nữa, khi cửa thang máy mở ra, một không gian hoàn toàn khác biệt với khu thí nghiệm xuất hiện trước mắt họ.

Đối diện thang máy là một hành lang rất dài, hai bên hành lang là hai cái phòng, mới nhìn tường ngoài đã có thể thấy nó rất lớn, Đường Đinh Chi nói: “Bên trái là phòng huấn luyện Long Huyết nhân đang sử dụng, bên phải bây giờ giao cho các cậu sử dụng, tuy không quá tiện lợi song khu 3 không có điều kiện như vậy, các cậu chỉ có thể đến đây.”

Trang Nghiêu nhìn về phía bên trái: “Long Huyết nhân ở bên trong à?” Nó đã cảm giác được một ít dao động năng lượng.

“Phải, các cậu muốn xem một chút sao?”

“Vào xem đi.”

Đường Đinh Chi dẫn họ đến cửa lớn của phòng huấn luyện bên trái, tay anh còn chưa chạm được tay nắm cửa thì chiếc cửa hai cánh đã bị mở ra một bên, một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn, vô cùng tuấn tú đứng ở cửa, khoanh tay nhìn họ.

Đường Đinh Chi gật đầu: “Trường Trạch, họ đều có ở trong không?”

“Có, ở trong hết.” Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi đảo qua một lượt gương mặt mấy người bọn họ, cuối cùng rơi xuống trên người Đặng Tiêu.

Đặng Tiêu nhíu mày: “Gì thế? Anh nhìn em làm gì?”

Người trẻ tuổi nọ nheo mắt: “Lần sau còn dám tùy tiện sờ đuôi tôi, cẩn thận tay cậu đấy.”

Đặng Tiêu nghiêng cổ suy nghĩ hồi lâu: “Em sờ đuôi anh hồi nào, bộ anh có đuôi hở? Em mới có đuôi chứ.”

Cánh cửa còn lại cũng bị mở ra, gương mặt quen thuộc của Thiện Minh xuất hiện trước mắt họ: “Chà, là mấy đứa à, tới đây làm gì thế? Cũng bắt đầu tập luyện à?”

Đặng Tiêu chỉ vào người trẻ tuổi kia, nói với Thiện Minh: “Ảnh nói em sờ đuôi ảnh, em sờ đuôi ảnh lúc nào chứ, em sờ đuôi con giai anh mà.”

Thiện Minh xoa xoa tóc của người trẻ tuổi nọ: “Con trai tôi đây này.”

Mái tóc của người trẻ tuổi nọ bị vò xù cả lên nhưng không một lời oán thán, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ nghiêm khắc vừa rồi, chỉ rất bình thản vuốt lại tóc mình.

Đặng Tiêu mở mắt trừng trừng: “Anh mấy tuổi sinh con thế?” Thiện Minh thoạt nhìn cùng lắm là ba mươi mấy tuổi, sao lại có con trai hơn hai mươi tuổi?

Tùng Hạ bất đắc dĩ: “Tiểu Đặng, lần trước lúc mọi người nói chuyện, có phải cậu lại ngủ hay không?”

“Anh nói lần nào cơ? Nhiều lần quá, em không nhớ được.”

Trang Nghiêu ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi kia: “Giáo sư Tùng đã nói qua, đứa bé chúng tôi nhìn thấy lần trước thật ra là người trưởng thành, chính là anh ư?”

Đặng Tiêu kinh ngạc há to miệng: “Cái gì? Đứa bé kia là anh này? Sao lại thế được chứ? Khả năng tiến hóa của anh là biến lớn biến nhỏ à? Khoác lác quá.”

Tùng Chấn Trung ho nhẹ một tiếng, nói: “Không sai, quả thật là cậu ấy. Tôi giới thiệu một lần nữa, người này chính là thủ lĩnh tộc Long Huyết, Long Huyết nhân thuần huyết, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Lửa, Thẩm Trường Trạch.”

Thủy Thiên Thừa: Thật ra nhân vật chính của chương này chính là Diêu đại boss

Thiện Minh

Thẩm Trường Trạch (bygoogle = window.bygoogle || []).push({});


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui