Tùng Hạ xoa tóc hắn, nghiêng đầu lại, tìm đến bờ môi hắn, hôn lên: “Thiên Bích, tôi thích cậu, cậu biết phải không.”
Tùng Hạ đi vào phòng của mình, điều khiến cậu kinh ngạc chính là gian phòng này không nhỏ như bề ngoài, mặc dù tiết kiệm không gian, bố cục dài và hẹp, thoạt nhìn có vẻ không thoải mái cho lắm, thế nhưng diện tích tổng thể cũng không nhỏ, hơn nữa tất cả công dụng đều có đủ, nói là ký túc xá nhưng lại giống một nhà trọ cho người độc thân hơn. Nếu một người ở thì nơi này cũng đủ rộng rãi.
Tùng Hạ nằm vật xuống giường lớn, duỗi người, toàn thân thả lỏng.
Bây giờ cậu vẫn còn cảm giác như đang nằm mơ, rốt cuộc họ đã đến Bắc Kinh rồi, hơn nữa cậu còn được gặp chú. Nơi này khiến cậu có cảm giác an toàn như vậy, đã từng sống trong cuộc sống hiểm nguy, nay cậu lại có chút không quen.
Mấy ngày tiếp theo, chắc hẳn họ có thể hiểu rõ thế giới đã thay đổi hệ thống này, nơi này hiện đại như vậy, tuyệt đối khác với bất cứ thành phố nào họ từng đi qua. Họ đã đi hết mười tháng, thông tin vẫn tương đối bế tắc, đều chắp vá từ những tin tức vụn vặt ngắt quãng mà họ lấy được của người khác, vẫn khuyết thiếu toàn diện về thế giới này, hiểu biết vĩ mô. Cậu tin chú cậu có thể giải đáp rất nhiều nghi vấn cho mọi người biết.
Vừa đến Bắc Kinh, họ đã liên tiếp được tiếp thu nhiều tin tức mới mẻ như vậy, Long Huyết nhân, bốn thế lực lớn, Trang Nghiêu, thậm chí là Thành Thiên Bích.
Cậu nghĩ đến chú cậu từng nói, ba của Thành Thiên Bích đang đợi hắn? Vì sao Thiên Bích chưa từng nhắc tới ba mình bao giờ? Hơn nữa thậm chí ngay cả chú cũng quen ba Thiên Bích, vậy ba cậu ấy phải là một nhân vật lớn mới đúng. Đây là nguyên nhân mà Thiên Bích từng nói hắn không phải lo ư?
Thế nhưng có vẻ Thiên Bích có phản ứng rất lạnh nhạt với tin tức về ba mình.
Tùng Hạ nghĩ thầm, dù giữa Thành Thiên Bích và ba hắn có vấn đề gì, chắc cũng không đến mức như “ba” của Trang Nghiêu. Trang Nghiêu là một thể nhân bản, quả thật khiến họ vô cùng kinh ngạc. Thể nhân bản chỉ là sao chép các gene của bản thể, thế nhưng căn cứ theo hoàn cảnh sinh trưởng bất đồng, nhất định sẽ tạo thành tính cách và tình cảm khác nhau, cậu cảm thấy rất may mắn rằng Trang Nghiêu không phải người như Trang Du. Chắc là hồi còn bé, đứa trẻ này đã chịu không ít khổ sở, một đứa trẻ mới mấy tuổi lại bị ép phải chấp nhận mình là vật thí nghiệm? Tùng Hạ không thể tưởng tượng đến cảnh tượng khắc nghiệt ấy.
Tùng Hạ suy nghĩ lung tung một hồi, quyết định đi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, làm người hiện đại một lần.
Tùng Hạ dùng hết một tiếng thoải mái tắm nước nóng, còn ngâm mình trong bồn tắm một lúc, chuyện này đối với người trường kỳ sống màn trời chiếu đất mà nói, đơn giản đúng là chuyện hưởng thụ xa xỉ nhất, cậu không nỡ bước ra khỏi nước nóng.
Không biết bây giờ Thiên Bích đang làm gì? Cậu ấy ở ngay phòng bên…
Trước đây họ đều ngủ chung một phòng, thật ra ngủ chung một phòng rất tốt, giường ở đây lại lớn như vậy… Bà nó chứ, đều tại ở đây lắm phòng quá.
Tùng Hạ nghĩ đến cơ thể thon dài rắn chắc của Thành Thiên Bích, còn có xúc cảm khi cậu cầm lấy thứ bảo bối khiến kẻ khác kinh ngạc thán phục của hắn, không khỏi thấy mặt hơi nong nóng.
Không biết bây giờ Thiên Bích đang ngủ hay đang tắm nhỉ? Nói không chừng cũng đang suy nghĩ gì đấy…
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa khiến Tùng Hạ giật mình đứng bật dậy, kết quả va mông vào bồn tắm, cả người ngã xuống nước, bị ép uống mấy ngụm nước.
Cậu vật vã bò khỏi bồn tắm: “Ai thế?”
Giọng nói trầm thấp của Thành Thiên Bích vang lên ngoài cửa.
Tùng Hạ nháy mắt một cái, nhanh chóng đáp: “Ra… ra liền đây.”
Cậu vội bò ra khỏi bồn tắm, dùng khăn tắm lung tung lau người và tóc, sau đó quấn một chiếc khăn tắm, mở cửa ra.
Thành Thiên Bích tóc nửa ướt nửa khô, trên người toả ra mùi sữa tắm thơm ngát. Hắn mặc một bộ quần áo mặc ở nhà màu xanh nhạt, trên quần áo in logo của viện khoa học, xem ra là phân phối tiêu chuẩn. Không ngờ quần áo rộng rãi hoàn toàn không có dáng như vậy mặc trên người hắn cũng vô cùng đẹp mắt.
Tùng Hạ có chút hồi hộp nói: “Thiên Bích, cậu tắm xong rồi à.”
“Ừ.” Ánh mắt Thành Thiên Bích từ gương mặt ửng hồng của Tùng Hạ dời đến ***g ngực còn rỏ nước chưa khô của cậu.
Tùng Hạ từ nhỏ đã có cơ địa ăn mà không mập, nhưng dáng gầy của cậu vẫn trong phạm vi bình thường, giống như học sinh vẫn chưa dậy thì hết, tứ chi thon dài, vòng eo mềm dẻo. Do thiếu vận động nên da tay cậu rất trắng, thậm chí ngay cả màu sắc của đầu ngực cũng rất nhạt, cũng không có nhiều lông. Đối với kẻ đi lính thường nhìn thấy thân thể đàn ông vạm vỡ như Thành Thiên Bích mà nói, thân thể Tùng Hạ và phụ nữ có khác biệt không lớn.
Tùng Hạ có chút lúng túng nói nhảm mấy câu: “Tôi vừa mới tắm đó.”
Thành Thiên Bích bước vào trong.
Tùng Hạ hồi hộp lui về sau một bước, ánh mắt sáng ngời lẳng lặng nhìn hắn.
Thành Thiên Bích nói: “Tôi không thể vào trong sao?”
“Sao… sao mà không được chứ, vào đi.”
Tùng Hạ vội đứng tránh khỏi cửa.
Thành Thiên Bích đi vào phòng, còn tiện tay đóng cửa lại, ánh mắt thâm trầm vẫn không dời khỏi người Tùng Hạ.
Tùng Hạ cảm thấy Thành Thiên Bích có chút kỳ quái, cậu cẩn thận dò hỏi: “Thiên Bích, cậu làm sao vậy?”
Thành Thiên Bích cúi đầu trầm tư mấy giây, sau đó ngẩng đầu, đưa lên cánh tay vẫn đặt ở sau lưng.
Tùng Hạ nhìn vào, Thành Thiên Bích cầm trên tay… một chuỗi áo mưa và một lọ dầu bôi trơn.
Tùng Hạ mặt đỏ phừng phừng, nét mặt của Thành Thiên Bích cũng rất mất tự nhiên, hắn hạ giọng nói: “Là Liễu Phong Vũ bảo người ta đưa tới cho tôi.”
“A, Liễu ca…” Tùng Hạ muốn tìm vài chuyện để nói, lại nghĩ lúc này mà nói gì thì đều giống thằng ngốc hết, nét mặt hơi xấu hổ của Thành Thiên Bích đúng là gợi cảm chết người, cậu cũng bắt đầu thấy nóng lên.
Thành Thiên Bích lại đến gần một bước, ngón tay thon dài chạm lên mặt Tùng Hạ, giọng nói khàn khàn: “Tôi nghĩ hẳn là dùng hết.”
Tùng Hạ cảm giác mặt mình bốc cháy, cậu mạnh dạn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt Thành Thiên Bích, trong đôi mắt sâu thẳm ấy, cậu nhìn thấy dục vọng của đàn ông.
Ngón tay Thành Thiên Bích chạm vào cằm cậu, cúi đầu hôn xuống môi cậu.
Cơ thể Tùng Hạ run lên, hai người đụng chạm đôi môi, dường như đang châm lửa vào thứ gì đó bên trong cơ thể, khiến chỉ trong chớp mắt, họ bộc phát khát vọng với nhau.
Thành Thiên Bích đẩy Tùng Hạ lên tường, dùng sức ngậm mút cánh môi cậu, Tùng Hạ ôm lấy cổ Thành Thiên Bích, không ngừng vuốt ve lưng và gáy hắn.
Nhiệt độ của một nụ hôn gần như đã nhấn chìm hai người, Tùng Hạ cảm giác thấy trái tim mình sắp nhảy bật ra ngoài từ trong cổ họng.
Thành Thiên Bích vừa hôn vừa ôm cậu vào phòng ngủ, ép toàn thân Tùng Hạ xuống cái giường đôi rộng rãi. Dưới sự chuyển động, khăn tắm quấn quanh hông cậu đang rơi xuống, thân thể cậu không một mảnh vải, nằm dưới thân Thành Thiên Bích.
Tùng Hạ hồi hộp thở hổn hển, ***g những ngón tay vào trong mái tóc của Thành Thiên Bích, đôi mắt ướt nước không chớp mà nhìn chằm chằm hắn, thầm thì: “Thiên Bích, cậu… cậu sẽ làm ư?”
Thành Thiên Bích cúi đầu, hôn một cái xuống mắt cậu, không trả lời.
Tùng Hạ khẽ cười: “Không sao hết, tôi sẽ không… có điều tôi coi như… biết… làm như thế nào.”
Thành Thiên Bích hôn lên đôi môi cậu, đầu lưỡi mơn man liếm lên khóe môi cậu, dịu dàng ngậm lấy cánh môi mềm mại của cậu.
Tùng Hạ có thể cảm thấy Thành Thiên Bích đã có phản ứng.
Thành Thiên Bích khẽ nói: “Anh đừng sợ.”
Tùng Hạ cười cười: “Tôi sợ gì chứ.” Chỉ chốc lát thôi là sẽ thoát khỏi thân trai tơ, cậu nên vui mới đúng.
Thành Thiên Bích cúi đầu, hôn lên cằm, trái khế cổ, xương quai xanh của cậu. Cuối cùng, những nụ hôn như mưa rơi xuống ***g ngực Tùng Hạ, bàn tay hắn vuốt ve hông và lưng cậu, tinh tế thưởng thức làn da ấm áp thơm tho.
Tùng Hạ vuốt ve mái tóc đen dày của Thành Thiên Bích, thân thể khẽ run lên. So với căng thẳng, cậu càng cảm thấy hưng phấn.
Người đang thân thiết da thịt với cậu chính là người mà cậu thích nhất, ái ân với người mình thích nhất là chuyện tốt đẹp tột cùng, khiến cậu vô cùng chờ mong.
Những nụ hôn dày đặc của Thành Thiên Bích rơi xuống người cậu, động tác lúc đầu của hắn coi như dịu dàng, song càng về sau càng có vẻ nôn nóng luống cuống, bàn tay đang vuốt ve tay cậu cũng dời xuống nửa người dưới. Tay hắn chần chừ ở bắp đùi và quanh mông cậu.
Toàn thân Tùng Hạ đều nổi lên một màu phấn hồng, không chút giữ lại nằm bên dưới Thành Thiên Bích, như một con cừu non chờ làm thịt.
Ánh mắt Thành Thiên Bích chậm rãi đỏ lên, hắn cởi quần áo, trưng bày thân thể hoàn mỹ với những đường cong rắn chắc. Tùng Hạ nhìn cơ thể cường tráng thuần chất nam tính của hắn, cơ thể cũng không thể kiềm chế mà khô nóng. Thậm chí cậu thấy hơi không dám nhìn vào ánh mắt rực lửa dục vọng của Thành Thiên Bích, nó khiến cậu cảm thấy vừa xa lạ vừa nguy hiểm, nhưng dục vọng của cậu cũng không khỏi rục rịch. Dưới cảm xúc mâu thuẫn này, cậu đã không thể là chính mình được nữa.
Thành Thiên Bích ôm lấy hông cậu, lật người cậu lại.
Tùng Hạ nắm chặt ga giường, ngón tay hơi run.
Thành Thiên Bích hôn lên vai, lên lưng cậu. Tùng Hạ không nhịn được uốn cong đường hông, vòng eo thon mảnh tạo thành một đường cong mê người. Bàn tay của Thành Thiên Bích di chuyển từ hông đến mông cậu, xúc cảm cực kỳ đàn hồi từ da thịt nơi đó khiến tay hắn như bị hút vào, không rời khỏi được.
Tùng Hạ thở phì phò, dục vọng đã cứng rắn không thể kiềm chế mà cọ xát vào ga giường.
Đột nhiên, cậu cảm giác thấy có dịch thể gì đó lạnh lẽo rơi xuống mông mình.
Tùng Hạ biết đó là cái gì, mặc dù chưa yêu đương bao giờ nhưng vì lòng hiếu kỳ quá nặng nên tranh ảnh đồi trụy linh tinh cậu cũng từng xem không ít, biết giữa đàn ông và đàn ông phải làm thế nào. Có điều lúc đó cậu cũng không có phản ứng khi xem clip hai người đàn ông làm tình, có lẽ cậu chỉ thích Thành Thiên Bích chứ không phải đàn ông.
Bàn tay Thành Thiên Bích nắn bóp cánh mông Tùng Hạ, cũng chậm rãi đưa lại gần giữa hai cánh mông, nhìn lỗ nhỏ hồng nhạt khép chặt giữa bờ mông trắng như tuyết. Thành Thiên Bích chần chừ giây lát, xưa nay hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ làm tình với đàn ông, xưa nay hắn cũng chưa bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông có thể hấp dẫn dường ấy trong mắt hắn…
Khi Tùng Hạ khó chịu vặn vẹo phần hông, ma sát xuống ga giường, Thành Thiên Bích cảm thấy huyết dịch ào ạt xông lên não hắn, thân dưới căng trướng vô cùng, có một xung động thô bạo ấp ủ trong cơ thể hắn đã lâu, khiến hắn muốn dốc sức tiến vào trong cơ thể Tùng Hạ, thỏa thuê giữ lấy người đàn ông này.
Tùng Hạ cảm thấy ngón tay Thành Thiên Bích cứ quanh quẩn một chỗ ở bên dưới cậu. Cuối cùng, ngón tay thon dài đi theo dịch trơn chậm rãi chui vào bên trong cậu.
Trong nháy mắt, cơ thể Tùng Hạ cứng đờ, dù biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng khi thật sự xảy ra, cậu vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ và hồi hộp.
Thành Thiên Bích cúi người xuống, thân mật hôn xuống cổ cậu, giọng hắn trầm khàn: “Đừng căng thẳng.”
Tùng Hạ gắng quay đầu lại, chạm một cái vào môi hắn, ánh mắt ướt nước và sáng sủa có chút mê loạn nhìn hắn, nét mặt như hiến tế này khiến máu huyết Thành Thiên Bích sôi lên sùng sục, gần như khó mà kiềm chế.
Ngón tay hắn tiến quân thần tốc, trọn một ngón tay đưa vào nơi căng chặt ấm áp bên trong, Tùng Hạ khó chịu giật giật thắt lưng, bất luận đã xây dựng tâm lý chuẩn bị lớn mạnh thế nào cho mình, song cảm giác bị vật thể lạ xâm lấn này vẫn khiến cậu cảm thấy có chút mất mặt.
Thành Thiên Bích không ngừng hôn lên lưng cậu, nỗ lực khiến cậu bình tĩnh lại. Sau khi cảm thấy đường vào trở nên ướt mềm, hắn vùi ngón tay thứ hai vào trong. Động tác của hắn có chút vụng về nhưng vẫn hết sức cẩn thận, sợ sẽ làm thương tổn Tùng Hạ. Hắn có bản năng của người đàn ông, thứ bản năng đó giục hắn không ngừng thăm dò thân thể cậu, còn bắt chước động tác của phân thân, chậm rãi chuyển động ngón tay.
Tùng Hạ phát ra những tiếng thở dốc trầm thấp, hai tay nắm thật chặt ga giường, đầu gối đang quỳ hơi run lên. Cậu quay đầu lại, cơ thể trần truồng mạnh mẽ của Thành Thiên Bích phơi bày trước mắt, dục vọng cực lớn giữa hai chân hắn khiến da đầu cậu tê dại. Từ góc độ này, thậm chí cậu có thể nhìn thấy ngón tay của Thành Thiên Bích ra ra vào vào cơ thể mình, kích thích này khiến đầu cậu trong chớp mắt đã trương phình lên, mặt đỏ như sắp rỉ máu.
Thành Thiên Bích vẫn kiềm chế xung động muốn một hơi đẩy vào, cho đến tận khi trán hắn giần giật gân xanh, dục vọng trào dâng dựng thẳng, xu thế tự chủ đã sắp tan vỡ.
Hắn rút ra ngón tay ướt nhẹp, động thịt mềm mại đã mở một cái miệng nhỏ ướt mềm, miệng huyệt nhẹ nhàng thu hẹp lại trong không khí, như đang mời hắn tiến vào.
Thành Thiên Bích đã không thể kiềm chế thêm nữa, hắn đeo bao cao su, ấn eo hông Tùng Hạ, nâng dục vọng của mình, chậm rãi chen vào trong lối nhỏ nóng đến phát sốt kia.
“A…” Tùng Hạ không nhịn được uốn cong lưng hông, cây gậy th*t của Thành Thiên Bích lớn hơn ngón tay không biết bao nhiêu lần. Khi đầu thịt nóng ẩm ấy mạnh mẽ tiến vào, cậu nếm chịu cảm giác đau đớn khó mà mở miệng.
Thành Thiên Bích nhìn sắc mặt nhất thời trắng bệch của Tùng Hạ, lập tức không đành lòng, khẽ hỏi: “Đau lắm sao?”
Tùng Hạ mồ hôi đầm đìa gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Thành Thiên Bích trấn an vuốt ve lưng cậu, hắn cúi người, khẽ cắn vào tai Tùng Hạ, giọng nói dịu dàng lại vô cùng cứng rắn: “Nhịn một chút, anh sẽ… trở thành của tôi.”
Hắn dùng lực nắm lấy mông Tùng Hạ, năm ngón tay đều rơi vào da thịt tuyết trắng. Hắn chậm rãi đưa đẩy, đưa dục vọng thô cứng bỏng rẫy của mình vào trong cơ thể Tùng Hạ.
“A a——” Tùng Hạ không thể kiềm chế la lên một tiếng, cảm giác này dùng đau nhức chưa thể hình dung hết được, ngoại trừ đau nhức, còn kèm theo một cảm giác kỳ quái. Nơi đó vốn không phải là nơi dùng để tiếp nhận dục vọng của đàn ông, nhưng hôm nay lại đang bị xâm chiếm hoàn toàn, Tùng Hạ không thể hình dung loại cảm giác này như thế nào, cậu cảm thấy mất mặt, cảm giác mất mặt ấy khiến nửa dưới của cậu càng thêm cứng rắn vài phần.
Trên trán Thành Thiên Bích cũng toát ra mồ hôi, bị thành ruột nóng bỏng bao bọc sít sao sinh ra khoái cảm khó có thể hình dung. Mỗi lần đẩy mạnh thêm một chút thì sự ma sát lại mang đến kích thích khiến hắn cảm thấy dục vọng lại phình to ra, hắn không thể kiềm chế mà di chuyển phần hông, để phân thân thô dài hoàn toàn đưa vào cơ thể Tùng Hạ.
Tùng Hạ kêu la đến nỗi âm điệu cũng kỳ quái, thân thể lại càng không ngừng run rẩy.
Thành Thiên Bích ôm lấy cậu từ phía sau lưng, không ngừng hôn lên vai cậu, nhè nhẹ gọi tên cậu: “Tùng Hạ… Tùng Hạ…”
Tùng Hạ xoa tóc hắn, nghiêng đầu lại, tìm đến bờ môi hắn hôn lên: “Thiên Bích, tôi thích cậu, cậu biết phải không.”
Thành Thiên Bích nhẹ nhàng liếm bờ môi cậu, thầm thì: “Tôi biết, tôi cũng… thích anh, anh cũng biết.”
“Tôi biết, tôi biết.” Vành mắt Tùng Hạ nóng lên, cậu cảm thấy mình thật là một người may mắn.
Thành Thiên Bích đỡ lấy hông cậu, chậm rãi chuyển động.
Hồi học đại học, Tùng Hạ bốn năm tắm trong nhà tắm công cộng, nếu như có ai có thằng nhỏ lớn như Thành Thiên Bích, tuyệt đối sẽ trở thành nhân vật làm toàn trường xôn xao. Năm đó cậu và bạn cùng phòng lúc xem AV cũng tự kỷ rằng mình cũng sẽ đến lúc có thứ to như đàn ông Âu Mỹ. Cậu vạn lần không ngờ, có một ngày cậu lại bị thứ đáng sợ đó làm… làm…
Động tác của Thành Thiên Bích bắt đầu tăng nhanh, hắn không ngừng chuyển động vòng hông dẻo dai, dục vọng to dài dữ tợn nhồi cả vào trong động thịt chặt hẹp, rồi chậm rãi đẩy dời ra một chút, sau đó rướn người, cắm thẳng đến tận cùng. Mỗi lần như thế, Tùng Hạ sẽ kêu lên những tiếng rên rỉ khó mà ức chế, những âm thanh đó bay vào trong tai Thành Thiên Bích hóa thành liều thuốc kích dục tốt nhất.
Huyệt thịt bị nới rộng hoàn toàn dưới sự đưa đẩy mãnh liệt của Thành Thiên Bích, từ trong đường ruột ướt nóng không ngừng có dịch thể trong suốt rỉ ra theo động tác ra vào của hắn, chảy xuống men theo bắp đùi trắng như tuyết của Tùng Hạ. Âm thanh thân thể va chạm vào nhau vang lên không dứt bên tai, xen lẫn với tiếng nước nhớp nháp, nói không thành lời.
Gương mặt Tùng Hạ dán vào ga giường, thân dưới bị nâng lên thật cao, vị trí cái mông vừa vặn giữ một độ cao với dục vọng của Thành Thiên Bích, nơi riêng tư phô bày không hề giữ lại trước mặt hắn, ở góc độ tiện lợi nhất cho thứ đó của hắn mãnh liệt đâm chọc đến cùng, lực húc khiến thân thể Tùng Hạ gần như muốn bay xuống giường.
“Thiên Bích… Thiên Bích… chậm… chậm một chút… a a…” Đau đớn ban đầu thay bằng khoái cảm lan lên theo cột sống, kích thích mạnh mẽ tra tấn cậu đến sắp phát điên, cậu không nhịn được muốn hét lên, nhưng lại cảm thấy như vậy thì mất mặt quá.
Thành Thiên Bích chưa bao giờ được cảm nhận khoái cảm tột đỉnh như giờ, thành ruột ướt nóng dùng sức dồn ép dục vọng của hắn, mỗi một lần ra vào ma sát đều như muốn bắt lửa, mang đến cho hắn kích thích không gì sánh kịp. Khi hắn đưa vào hoàn toàn, cảm xúc mê loạn trên mặt Tùng Hạ khiến máu huyết hắn sôi lên sùng sục. Khi hắn rời khỏi nơi đó, huyệt thịt căng chặt lại vô thức thu hẹp níu giữ, hắn chỉ muốn không ngừng… không ngừng đi vào người đàn ông này. Hắn muốn nghe những tiếng rên rỉ ngọt ngào hơn nữa, muốn nhìn thấy những nét mặt mất kiểm soát hơn nữa.
Thành Thiên Bích rút ra cây gậy th*t màu tím đỏ, lật người Tùng Hạ lại, để cậu nằm hướng mặt về phía mình. Hắn nắm lấy hai đùi Tùng Hạ, tách ra rộng nhất có thể, rướn người một nhịp, lại một đường đi vào trong động thịt mềm mại không thể khép lại kia.
“A… Thiên Bích——” Tùng Hạ rướn cổ, không thể kiềm chế la lớn thành tiếng, ngón chân quắp lại. Cậu lui về phía sau theo bản năng, muốn tránh khỏi sự xâm phạm dằn vặt lòng người kia. Thành Thiên Bích lại cố định hông cậu, khiến cậu không thể trốn tránh, chỉ có thể bị ép chấp nhận sự ra vào như mưa rền gió dữ.
“A a… Thiên Bích… A a đừng… nhanh quá… Thiên Bích… A a a a——”
“Tùng Hạ… Tùng Hạ…” Giọng nói trầm khàn đầy ắp *** của Thành Thiên Bích lặp đi lặp lại cái tên khiến hắn đê mê.
Lúc này, Thành Thiên Bích đã hóa thân thành dã thú, hắn không biết mệt là gì, không ngừng xâm chiếm vật sở hữu của mình. Hắn dùng phương thức nguyên thủy nhất hoàn toàn chiếm lấy Tùng Hạ, hết lần này đến lần khác.
Dưới sự tiến công mãnh liệt của Thành Thiên Bích, Tùng Hạ đã lâm vào bán hôn mê, cậu bị khoái cảm giày vò đến nỗi toàn thân không còn chút sức lực, chỉ có thể khép hờ đôi mắt, nhận lấy sự chiếm đoạt dường như vĩnh viễn không hết của Thành Thiên Bích.
Đột nhiên, động tác của Thành Thiên Bích ngừng lại, cơ thể hơi run lên.
Tùng Hạ khàn khàn hỏi: “Cậu… cậu muốn bắn sao.”
Thành Thiên Bích vuốt ve mặt cậu, nhìn cậu thật sâu.
Tùng Hạ như nghẹn giọng nói: “Thiên Bích, cậu bắn đi, tôi không chịu nổi, xin cậu đấy…” Đây là thể lực gì chứ… Cậu đã sắp sụp đổ rồi.
Thành Thiên Bích rút ra dục vọng ướt nhẹp, lột áo mưa dính đầy dịch thể ra.
Tùng Hạ run giọng: “Thiên Bích, cậu muốn làm gì?”
Thành Thiên Bích cúi người, vuốt trán cậu: “Tôi muốn bắn ở bên trong, được không?”
Tùng Hạ hoảng sợ: “Thiên Bích…”
“Tôi muốn làm như vậy.” Thành Thiên Bích hôn lên khóe môi cậu: “Tôi muốn bắn vào trong cơ thể anh.”
Dục vọng nóng như lửa không nói một câu đã cắm vào trong thân thể Tùng Hạ lần thứ hai. Không còn lớp cao su mỏng manh bọc ngoài, lần này cậu càng cảm giác trực tiếp thứ đó của Thành Thiên Bích nóng đến nhường nào, nóng như sẽ làm bỏng cậu vậy. Không có lớp bảo hộ kia, phần lông thô cứng của Thành Thiên Bích như gãi như cạo vào mông thịt cậu, khiến cậu toàn thân run rẩy.
“Thiên Bích, không… Chờ một chút…”
Thành Thiên Bích dùng sức hôn lên môi cậu, thân thể hắn run lên, dòng dịch thể nóng hổi phun ra, trực tiếp tưới đẫm bên trong Tùng Hạ.
Tùng Hạ trợn to hai mắt, dịch thể nóng rực phun thẳng vào vách thịt đã bị giày vò đến cực kỳ nhạy cảm khiến cậu có ảo giác như bị bỏng. Cậu vặn lưng hông, khóe mắt rướm ra nước mắt, bên dưới đã bắn hai lượt lại có phản ứng bởi kích thích này.
Một hồi lâu Thành Thiên Bích mới bắn xong, Tùng Hạ như nhũn ra, hóa thành một đống bùn trong lòng hắn.
Thành Thiên Bích hôn lên tóc, lên đôi mày của cậu. Trong ngực hắn chứa chan tình yêu khó mà biểu đạt.
Tùng Hạ ôm lấy cổ hắn, khẽ nói: “Khó chịu quá…”
Thành Thiên Bích dùng má cọ cọ lên mặt cậu, dịu dàng vuốt ve cậu.
Tùng Hạ cảm thấy bên dưới cậu không ngừng có những dòng nhiệt tuôn ra, chảy xuống ga giường, cậu cảm thấy mất mặt đến độ muốn tìm một cái lỗ rồi chui vào.
Thành Thiên Bích xoa bóp hông cậu: “Tôi mang anh đi tắm.”
Hắn bế Tùng Hạ lên, thân thể Tùng Hạ vừa đứng lên thì chất dịch trắng đục ào ào chảy xuống theo bắp đùi cậu, cảm giác kia khiến Tùng Hạ hoài nghi mình ị đùn. Mặt cậu sung huyết đỏ bừng, kề trán vào vai Thành Thiên Bích, khẽ nói: “Mất mặt quá.”
Khóe miệng Thành Thiên Bích không thể kiềm chế mà nhếch lên, hắn ôm Tùng Hạ vào nhà tắm, nước trong bồn tắm chỉ hơi âm ấm, may mà trong phòng có đủ hệ thống sưởi hơi, hai người bước vào trong nước cũng không thấy lạnh.
Thành Thiên Bích vừa mở nước nóng, vừa tắm cho Tùng Hạ.
Cọ cọ rửa rửa, bầu không khí lại bắt đầu rục rịch.
Tùng Hạ ôm cổ Thành Thiên Bích, đôi mắt ướt nhẹp, như cún con nhìn Thành Thiên Bích, run giọng nói: “Cậu sẽ không… chứ…”
Thành Thiên Bích vuốt ve hông cậu, không nói câu nào, nhưng lửa tình bốc lên trong đôi mắt hắn khiến Tùng Hạ tim đập loạn cả lên.
Khi Tùng Hạ trọn một đêm bị Thành Thiên Bích xâm chiếm hết lần này đến lần khác, không biết thế nào mà cậu đột nhiên nhớ chuỗi áo mưa mà Thành Thiên Bích mang đến lúc vào phòng, rốt cuộc hắn nói là dùng, dùng cả, hay là dùng hết? Bất kể thế nào, Thành Thiên Bích đang dùng hành động để chứng minh là hắn cần hết chỗ đó.
Khi tỉnh lại vào hôm sau, Tùng Hạ cho rằng toàn thân mình đã lỏng lẻo ra hết.
Trên người cậu không có chỗ nào mà không đau nhức, cậu cảm thấy một ngày chạy 80 km, nếu không chết thì chắc chẳng khác trạng thái này là mấy.
“Anh dậy rồi?”
Tùng Hạ mở đôi mắt sưng vù, nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Thành Thiên Bích, trên gương mặt đó là tinh thần phấn chấn, không có một chút mệt mỏi, chỉ là có chút lo âu nhìn cậu.
Tùng Hạ nghĩ đến chuyện đã xảy ra hôm qua, mặt đỏ lên rất nhanh.
Thành Thiên Bích nhìn gương mặt phớt đỏ của cậu, nét mặt cũng lập tức trở nên mất tự nhiên, chậm rãi hạ tầm mắt xuống, không biết nên đưa mắt nhìn đi đâu.
Hai người trầm mặc hồi lâu, Thành Thiên Bích khẽ nói: “Anh có muốn uống nước không?”
“Có.” Tùng Hạ vừa mở miệng lại bị chính mình làm cho hoảng sợ, giọng nói này là của mình sao? Sao lại khàn như thế này.
Thành Thiên Bích nhanh chóng rời giường rót cho cậu một cốc nước. Sau khi uống mấy ngụm, đầu óc Tùng Hạ rốt cuộc đã tỉnh táo hơn một chút, nghĩ thầm mình sao phải chịu tội thế này, muốn chữa trị cơ thịt bị kéo căng không phải chuyện rất dễ dàng hay sao.
Cậu bắt đầu điều động năng lượng trong thân thể chữa trị cho những bắp thịt đã làm lụng vất vả quá độ.
Thành Thiên Bích biết Tùng Hạ đang làm gì, hắn ôm lấy cậu vào lòng, hôn một cái lên trán cậu. Hắn sẽ không xin lỗi, cũng sẽ không nói những câu êm tai, chỉ có thể dùng hành động an ủi Tùng Hạ.
Thân thể tổn thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là một nơi khó mà mở miệng ở phía dưới khiến cậu thấy ngại ngùng luống cuống khi chữa trị đến nó. Sau khi hoàn tất việc chữa trị toàn thân, cậu cũng không cảm thấy thoải mái, vẫn cảm thấy thân thể cứng ngắc như cũ. Dù sao cũng có vài tư thế cậu chưa bao giờ dùng đến đều được dùng một lần vào tối qua, cơ thể không thích ứng được với cách thức làm việc này nhất định sẽ không dễ chịu, chuyện này thì không chữa trị được.
Thành Thiên Bích xoa xoa mặt cậu: “Khá hơn chút nào không?”
Tùng Hạ cười khổ: “Thiên Bích, tuy nói hai ta đều là lần đầu khai trai, nhưng cậu cũng không cần một bữa ăn no chứ.”
Thành Thiên Bích khẽ mỉm cười một cái: “Ngại quá.”
“A, cậu vừa cười sao?”
Thành Thiên Bích sờ sờ khóe miệng.
Tùng Hạ dùng ngón tay đẩy khóe miệng Thành Thiên Bích lên: “Như vầy nè, cười một cái đi.”
Thành Thiên Bích kéo kéo khóe miệng, không được tự nhiên.
“Sao cậu lại không cười nhỉ? Cơ thể của cậu không có vấn đề gì mà.” Tùng Hạ có chút tiếc nuối nói.
Thành Thiên Bích nhìn cậu thật sâu, cuối cùng không được tự nhiên khẽ động đậy khóe miệng, nở một nụ cười rất nhẹ.
Mặc dù là một nụ cười rất nhẹ song đó đã là biểu cảm có biểu cảm nhất của Thành Thiên Bích mà Tùng Hạ từng thấy, khiến cậu nhìn mà ngây người.
Đến khi tỉnh táo lại, cậu ôm lấy Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, lúc cậu cười đẹp trai chết đi được, tôi kính nhờ cậu cười nhiều hơn một chút. Nếu cậu không muốn cười trước mặt người khác thì hãy chỉ cười với tôi, dù sao thì tôi cũng không muốn cho người khác thấy.”
Thành Thiên Bích ôm chặt lấy thân thể gầy gầy của cậu, nhẹ giọng nói: “Được.”
Tùng Hạ cảm thấy mũi cay cay, nói giọng khàn khàn: “Thiên Bích, chúng ta thật không dễ dàng, chúng ta thật sự đã đến Bắc Kinh. Lúc trước khi cậu xách tôi ra khỏi nhà, nói sẽ đưa tôi đến Bắc Kinh, lúc đó tôi nghĩ rằng đừng nói đến Bắc Kinh, ngay cả Vân Nam tôi cũng không trốn thoát được, cả đời này tôi sẽ không thể nhìn thấy chú mình nữa. Cám ơn cậu, cám ơn cậu, chúng ta thật sự đã đến Bắc Kinh rồi.”
Thành Thiên Bích vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn của cậu: “Không có anh, chúng ta cũng không đến được Bắc Kinh, anh hiểu chưa?”
Tùng Hạ nghẹn ngào gật đầu: “Không có mọi người thì không ai đến được hết, chúng ta thiếu một người cũng không được.”
Thành Thiên Bích nhắm hai mắt lại, trong ***g ngực trào dâng thỏa mãn tối cao, người đàn ông trong lòng khiến hắn cảm thấy thế giới này là hoàn chỉnh, cho hắn sức mạnh vô hạn để trở nên mạnh mẽ.
Hai người thỏa mãn gần kề bên nhau, thủ thỉ trò chuyện.
Một lát sau, Thành Thiên Bích nói: “Anh có đói không? Họ mang thức ăn tới rồi, tôi hâm nóng cho anh.”
Tùng Hạ gật đầu, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó: “A, họ có biết… chúng ta… chuyện đó…”
Thành Thiên Bích xoa xoa tóc cậu: “Không biết.”
Tùng Hạ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cậu cho rằng chuyện giữa mình và Thiên Bích không có gì là không dám cho người ta biết, có điều, đây dù sao cũng là địa bàn của chú cậu, nếu bị chú cậu biết cậu và Thành Thiên Bích có quan hệ này, thật sự cũng có chút xấu hổ. Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, họ đều không sinh được con, ở bên đàn ông hay đàn bà thì có gì khác biệt? Khi có một tình cảm có thể gạt bỏ mục đích sinh sản đời sau thì thứ có thể duy trì nó, chắc hẳn chính là tình yêu và sự quan tâm.
Dù sao thì cậu cũng không cảm thấy cậu và Thành Thiên Bích thì có gì không tốt, đương nhiên cậu cũng không hy vọng có quá nhiều người biết.
Nhân lúc Thành Thiên Bích vào bếp hâm nóng thức ăn thì cậu đi tắm, hôm qua khi cậu bán hôn mê, hình như Thành Thiên Bích đã tắm cho cậu một lần rồi, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Đứng dưới vòi hoa sen, nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, Tùng Hạ đã cảm thấy thân thể khô nóng, lúc này có phải cậu nên ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, chúc mừng mình đã khỏi kiếp trai tơ không nhỉ? Lúc trước khi lẩn vào diễn đàn trạch nam [129], nếu ai thoát khỏi kiếp trai tơ thì đều chạy vào đó viết bài khoe khoang một phen, lúc đó cậu khát vọng mình cũng có một ngày khoe khoang như thế biết bao nhiêu, bây giờ cuối cùng đã có thể khoe khoang, nhưng lại không có internet.
[129] Trạch nam: Ngôn ngữ mạng TQ, chỉ những người đàn ông thích ở nhà với sách truyện, máy tính hoặc sở thích cá nhân, ngại ra ngoài giao tiếp.
Tùng Hạ có chút buồn cười, lại nghĩ đến cảnh ngộ của loài người, cảm thấy một hồi bi thương.
Sau khi cậu tắm rửa xong đi ra, trên bàn đã bày xong cơm nước.
Hai người ngồi xuống bắt đầu ăn, thường chạm phải ánh mắt của đối phương, đều không nhịn được xấu hổ dời tầm nhìn ra chỗ khác, bầu không khí ngọt ngào như đôi vợ chồng son.
Ăn xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cánh cửa bị gõ không phải phòng cậu mà là phòng của Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích không e dè mở cửa: “Tiểu Vương? Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Vương ngẩn ra nhìn Thành Thiên Bích bước ra từ trong phòng Tùng Hạ, cũng không nghĩ nhiều: “Đồng chí Thành, Tư lệnh Tào đến khu 3, muốn gặp cậu ngay lập tức.”
Sau khi Tiểu Vương nói xong câu đó, ngoài cửa trở nên lặng yên.
Tùng Hạ đi ra ngoài, không hiểu cho nên nhìn Thành Thiên Bích: “Thiên Bích? Bây giờ cậu phải đi báo cáo sao?”
Thành Thiên Bích lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không phải, đi gặp ba tôi.”
Thủy Thiên Thừa: Ha ha ha ha ha ha ha ha tôi ngửa mặt lên trời cười to ba trăm tiếng cuối cùng cũng xôi thịt rồi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...