Kỷ Cambri Trở Lại

Quyển 4: Bí ẩn tận thế

Chương 120

Đây là… một trong những cái giá mà người tiến hóa đẳng cấp cao phải trả.

Mọi người kinh ngạc nhìn đứa bé trong ngực người đàn ông, tạo hình này quả thật không khác bao nhiêu so với Long Huyết nhân Trang Nghiêu đã từng nói, hóa ra Long Huyết nhân trông như thế này ư?

Sừng vàng, mắt đỏ, gương mặt hoàn toàn là con người, có điều vừa nhìn đã biết nó là một con quái vật con.

Con quái vật con kia nhìn về phía họ, sau đó bi bô nói: “Ba ơi, họ đến rồi hả?”

Người đàn ông đó nói: “Ờ, mày ngủ đã chưa?”

“Chưa ạ.” Sau khi nói xong, quái vật con lại nhắm hai mắt lại, chui vào trong áo bông.

Người đàn ông bĩu môi: “Rõ phiền.”

Tùng Hạ có chút ngạc nhiên, hai người này là ba con ư? Người đàn ông này cũng là Long Huyết nhân sao?

Người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn họ: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Có đi hay không đây.”

Tùng Hạ nói: “Đại ca, anh làm thế nào để chứng minh Tùng Chấn Trung phái anh tới đón chúng tôi?”

“Số 63 đường Phiên Ức, năm cậu sáu tuổi, gương tủ quần áo của cậu bị đập vỡ, đây là thứ Tùng Chấn Trung bảo tôi nói.”

Tùng Hạ ngẩn người, địa chỉ này là nhà ông bà nội của cậu, hồi bé cậu hay đến đây, cái gương đó do cậu đánh vỡ. Chú cậu để người đàn ông này nhắc tới chuyện đó cũng vì đối với chú cậu và cậu mà nói thì đây là ký ức có ấn tượng sâu sắc nhất giữa hai người. Bởi vì lúc đó cậu làm vỡ cái gương, sợ đến mức khóc òa lên, chú cậu hết cách, phải nói với ông bà là do chú làm vỡ, tránh cho cậu được một trận đòn. Thật ra chú cậu chỉ lớn hơn cậu mười tuổi mà thôi, lúc đó cũng là học sinh, sau đó chú cũng bị mắng. Nếu không phải sau đó chú cậu luôn học tập và công tác ở vùng khác, vài năm không gặp nhau được một lần thì họ vốn sẽ rất thân thiết.

Tùng Hạ gật đầu: “Chuyện anh nói quả thật chỉ có tôi và chú tôi biết.”

Trang Nghiêu hỏi: “Tại sao Tùng Chấn Trung lại phái hai người tới đón chúng tôi?”

Người đàn ông nhíu mày: “Bởi vì mấy đứa chỗ nào có thịt Đường Tăng? Không phái người tới đón thì chỉ e không vào thành nổi.”

Trang Nghiêu cười nhạt: “Bằng sức hai người là có thể dẫn chúng tôi vào đó?”

Người đàn ông bực mình: “Phía trước có người tiếp ứng, không chỉ có bọn này, còn lảm nhảm thì tự đi mà vào thành.”

Tùng Hạ dùng ánh mắt hỏi Thành Thiên Bích, cậu đã vô cùng vui mừng khi nghe thấy tên chú mình, ước gì có thể lập tức vào thành.

Thành Thiên Bích thu súng lại, nói: “Lên đây đi.”

A Bố thả đuôi xuống trước mặt người đàn ông.

Người đàn ông nhìn cái đuôi vài giây, nét mặt có vẻ hứng thú, dùng một tay nắm lấy cái đuôi to. A Bố vẫy đuôi một cái, ném cha con họ lên lưng mình.

Sau khi ngã vào bộ lông vừa dày vừa mềm của A Bố, người đàn ông huýt sáo một tiếng: “Cái tọa kỵ [127] này không tệ lắm.”

[127] Tọa kỵ: Vật để cưỡi.

Tùng Hạ nghĩ đến chuyện người đàn ông này do chính chú mình phái tới, mặc dù có vẻ hơi dữ nhưng vẫn cảm thấy có chút hảo cảm với hắn theo bản năng, cậu lại gần: “Đại ca, xưng hô với anh thế nào đây?”

“Tôi họ Thiện, Thiện Minh.” Thiện Minh sờ sờ mó mó trên người A Bố, như thể rất hưởng thụ với xúc cảm từ lông mèo.

“A, Thiện đại ca, anh và con trai anh đều là Long Huyết nhân ư?”

“Hở? Tôi không phải.”

Đặng Tiêu hai mắt tỏa sáng, cũng xán tới: “Đại ca, con trai anh có hình dạng thú vị quá, cho em xem một chút nhé.” Lời còn chưa dứt, cậu ta đã đưa tay muốn sờ đứa bé trong áo bông.

Đặng Tiêu nhanh tay, Thiện Minh còn chưa kịp ngăn cản, từ trong áo bông đột nhiên vươn ra cái gì đó, chém một ánh sáng vàng ra không trung, bộp một tiếng quất vào tay Đặng Tiêu.

“Á!” Đặng Tiêu kinh ngạc rút tay về, ngón tay đã bị quất đỏ.

Mọi người tập trung nhìn vào, thứ thò ra từ trong áo bông là một cái đuôi nhỏ, to chừng ngón tay. Đứa bé kia thò đầu ra khỏi áo bông, lạnh lùng nhìn Đặng Tiêu.

Thiện Minh cau mày: “Mẹ nó ai cho cậu chạm vào con tôi, đáng đời.”

Đặng Tiêu tò mò trợn to hai mắt: “Nó còn có cả đuôi cơ à.” Cậu có chút ấm ức: “Sờ tí thì làm sao, nhỏ mọn.”

Tùng Hạ vội nói: “Tiểu Đặng, không được sờ linh tinh…”

Đặng Tiêu bĩu môi, có chút thất vọng, vẫn dùng ánh mắt lom lom nhìn áo bông.

Thành Thiên Bích nhìn họ: “Đứa bé này là con của Long Huyết nhân thuần huyết kia ư?”

Thiện Minh ngạc nhiên nhìn hắn một cái: “Cậu là ai?”

“Tôi từng đến Mozambique chấp hành nhiệm vụ với Al Maurell.”

Thiện Minh giật mình: “Đi cùng Al? Cậu là người ‘đó đó’ của quân đội à?”

Thành Thiên Bích trầm giọng: “Long Huyết nhân đã giải quyết được vấn đề sinh sản rồi sao?”

Thiện Minh nâng đứa bé trong tay: “Không, không giải quyết được.”

“Vậy sao lại có một đứa trẻ?”

Thiện Minh nhún vai: “Sau này cậu sẽ có cơ hội biết.”

Đang lúc nói chuyện, A Bố mang họ đi đường vòng, vòng qua khu rừng bốc cháy kia, trong rừng ngoại trừ cây cối cháy trụi còn có vài xác chim đã cháy thành than, từ góc nhìn của họ đã có thể nhìn thấy không ít, không biết trung tâm ngọn lửa có phải còn có nhiều thứ hơn nữa hay không.

Trang Nghiêu cau mày hỏi: “Anh làm à?”

Thiện Minh phun ra một vòng khói: “Nó làm.”

Ánh mắt của mọi người lại một lần nữa rơi xuống quái vật con nằm ở khuỷu tay hắn.

Tùng Hạ kinh ngạc: “Nó?”

Thiện Minh gật đầu: “Có đi nhanh hơn được không? Chân dài thế này mọc ra để làm gì thế? Phía trước còn có người đang chờ.”

Trang Nghiêu nhìn khu rừng cháy khét, sắc mặt hơi biến, nó vỗ vỗ đầu A Bố: “A Bố, nhanh hơn một chút.”

Sau khi nhận được mệnh lệnh, A Bố nhanh chân chạy hết tốc lực, bởi vì đà chạy quá lớn nên Thiện Minh nhất thời không thích ứng được, suýt nữa văng ra khỏi người A Bố.

Tùng Hạ như có điều suy nghĩ nhìn hai cha con họ, càng ngày càng có nhiều nghi vấn về họ, rốt cuộc thì họ là ai? Đứa trẻ mới một, hai tuổi kia có thể đốt trụi cánh rừng? Quan trọng nhất, trên người hai người họ đều không có dao động năng lượng. Cậu tin những người khác cũng ý thức được chuyện này.

A Bố chở họ chạy mấy cây số, phía trước quả nhiên xuất hiện ba chiếc xe, những chiếc xe kia có tạo hình khác lạ, lốp xe rất lớn, khá giống Lộ Bá.

Trên nóc mấy chiếc xe đều cắm một lá cờ màu đỏ, giữa lá cờ vẽ một con rồng vàng gầm thét.

Từ cửa sổ xe một chiếc trong đó thò ra một người nước ngoài có bộ râu quai nón rậm rạp, gã ta phất tay về phía họ: “Thiện!”

A Bố chạy tới bên cạnh họ, người nước ngoài có bộ râu quai nón rậm rạp dùng tiếng Trung lơ lớ ngọng nghịu nói: “Chà, mèo…con mèo to quá.”

“Cosky, nãy giờ có ai đến không?”

“Không.”

“Liên lạc với Al, phái người tiếp ứng ở cửa thành.”

“OK.”

Mấy chiếc xe nổ máy, Thiện Minh nói: “Đi theo xe.”

A Bố đi theo những xe kia, chậm rãi bước chạy.

Lúc này, ở trên trời có mấy con chim to quanh quẩn bay qua, Thiện Minh nheo mắt lại nhìn trời, sau đó chậm rãi dựng ngón giữa hướng lên trời.

Tùng Hạ nói: “Có người ngồi trên thân chim phải không? Hôm qua bọn em bị họ tấn công.”


“Là đám người chim của Lục Đạo Hoàng Tuyền, mặc xác chúng đi.” Thiện Minh lại đốt một điếu thuốc, nhìn mọi người xung quanh: “Trong mấy đứa, ai là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Gió?” Hắn nói xong câu đó, nhìn về phía Thành Thiên Bích, hình như đã sớm có cảm giác.

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Tôi.”

“Quả nhiên là cậu, người còn chưa tới mà đã gặp phải một đống chuyện, mấy đứa có bản lĩnh ra phết.”

Đặng Tiêu hưng phấn nói: “Đại ca, bọn em nổi lắm sao? Có phải đã biến thành nhân vật trong truyền thuyết hay không?”

Thiện Minh liếc mắt nhìn hắn: “Ờ, nổi lắm.”

“Wow, thế thì ngại quá, ngộ nhỡ có mỹ nữ thầm mến em thì phải làm sao bây giờ.”

Thiện Minh châm chọc: “Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, người có khả năng đặc biệt, ngọc Con Rối, chúc mấy đứa bình an.”

Tùng Hạ cười khổ: “Bọn em thật sự không định gây chuyện.”

Thiện Minh nói: “Chẳng có gì phải sợ, chỉ cần nắm đấm của cậu đủ cứng là được.”

Quái vật trong lòng hắn đột nhiên giật giật, nó thò đầu ra ngoài, đôi mắt màu đỏ đảo qua mỗi người bọn họ, rồi nhẹ giọng nói: “Người có khả năng đặc biệt của mấy người có thể chữa trị vết sẹo không?”

Trang Nghiêu hơi nhíu mày, Tùng Hạ không lên tiếng.

Giọng nói non nớt của đứa trẻ kia hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác bề ngoài của nó: “Đưa mấy người bình an vào Bắc Kinh, mấy người nợ bọn này một ân tình.”

Thiện Minh cau mày: “Hừm? Mày muốn chữa sẹo gì? Người mày có để lại sẹo đâu.”

“Chỗ này.” Đứa bé kia đột nhiên đưa ra một cánh tay, vỗ lên cổ Thiện Minh. Trên cổ Thiện Minh có một vết thương nằm ngang rất dữ tợn, vừa nhìn đã biết là dấu vết từng bị cứa ngang cổ.

Thế nhưng sức chú ý của mọi người lại không đặt trên cổ Thiện Minh, mà đặt trên cánh tay con quái vật con kia. Đó là một cánh tay mập mạp dát một lớp vảy màu vàng, chỗ vốn là bàn tay đã được thay thế bởi một cái móng vuốt nhỏ. Lúc này họ mới phát hiện con quái vật con này ngoại trừ có gương mặt của con người thì toàn thân được phủ lớp vảy từ chân đến cổ, phía sau còn có đuôi.

Thiện Minh cầm lấy cái móng nhỏ kia nhét vào trong áo bông: “Chữa trị cái này làm gì? Không cần.”

“Cần.” Con quái vật con chui ra khỏi áo bông, trần truồng ôm lấy cổ Thiện Minh, cái đuôi nhỏ dài nhẹ nhàng lắc lư ở sau người, cuối cùng xoạt một tiếng quấn lấy cổ tay Thiện Minh: “Ba, lấy cho con một bộ quần áo.”

“Đừng làm rộn, về rồi hãy nói.” Thiện Minh dùng quần áo bọc lấy nó: “Ngủ của mày đi.”

Mọi người đều cảm thấy con quái vật con này có chút kỳ lạ, nhưng không ai hỏi nhiều.

Hai tiếng sau, trước mặt họ xuất hiện một bức tường khổng lồ, chỉ là cửa thành cao đến mười mét, có hàng chục bảo vệ mặc quân trang, tám con chó cảnh sát biến dị cao to đang bận rộn kiểm tra hành lý người vào thành, có vẻ canh phòng nghiêm ngặt, hơn nữa rất có trật tự.

Cửa lớn đóng chặt, cửa nhỏ cao ba mét ở hai bên thì mở ra, một bên vào thành, một bên rời thành. Những người rời thành phần lớn đều có quần áo sạch sẽ, trạng thái tinh thần tốt hơn, còn những người vào thành có ít nhất một nửa có vẻ như từ nơi khác chạy nạn tới, đang chịu sự kiểm tra nghiêm khắc.

Một bảo vệ đi tới, thấy lá cờ cắm trên nóc xe họ, nói vào bộ đàm: “Là xe của tộc Long Huyết, mở cổng lớn.”

Cánh cửa cao sáu, bảy mét ngay chính giữa tường thành được mở ra từ bên trong, ba chiếc xe lần lượt lái vào thành, thế nhưng khi A Bố định bước vào thì lại bị cản lại.

A Bố nghiêng đầu, còn muốn đi về phía trước.

“Đợi đã!” Một bảo vệ hét lớn.

A Bố nâng chân rầm một tiếng đặt xuống bên cạnh người nọ, chấn động khiến bảo vệ kia ngã bệt xuống đất.

Những con chó cảnh sát cao hơn hai, ba mét xồ đến đây, lớn tiếng sủa vào A Bố.

Hình như A Bố cũng bị chọc giận, tức giận kêu lên.

Thiện Minh hô lớn: “Có chuyện gì thế!”

“Những người trên lưng mèo là ai? Xuống đây xem.”

Cosky thò đầu ra từ trong xe: “Cũng là người của chúng tôi.”

Bảo vệ kia nghi ngờ đi vòng quanh A Bố một lượt, đột nhiên như nhớ tới chuyện gì đó: “Con mèo này có phải con trong lệnh truy nã không?”

Cosky dứt khoát xuống xe: “Đúng thì sao? Anh muốn ngăn bọn này chắc?” Gã móc từ trong lòng ra một lệnh bài bằng sắt: “Giáo sư Tùng muốn chúng tôi dẫn họ vào thành.”

Bảo vệ kia liếc nhìn thấy lệnh bài, lui về sau từng bước: “Các vị vào thành đi.”

A Bố cúi thấp người, chui qua cửa thành, khi đi ngang qua hai con chó cảnh sát còn kêu hai tiếng thị uy.

Tùng Hạ quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy bảo vệ đang nói gì đó vào máy bộ đàm vô tuyến điện, ánh mắt vẫn đưa về phía họ.

Chẳng lẽ đang mật báo với ai?

Tùng Hạ cảm thấy có chút buồn cười, thật ra căn bản không cần bảo vệ báo lại, A Bố lớn như vậy, chỉ cần ai có mắt cũng sẽ không bỏ sót.

Sau khi đi theo mấy chiếc xe tiến vào trong thành phố, tốc độ của họ rõ ràng chậm lại, A Bố cũng đi chậm lại theo.

Bọn họ đi qua cửa thành cao lớn, trước mắt trở nên sáng tỏ thông suốt, một thành phố hiện đại rất lớn xuất hiện trước mặt họ.

Tùng Hạ há to miệng, nhìn mục tiêu mà họ đã phấn đấu một năm.

So với bất cứ thành phố nào mà họ đã đi qua, nơi này giống “thành phố của con người” nhất. Không! Phải nói là “thành phố của con người trong thời đại văn minh”. Từ khi tận thế, họ chưa từng thấy thành phố nào mà con người có thể giữ gìn tốt như vậy, không có những công trình sụp đổ khắp nơi, không có mặt đường mọc đầy cỏ dại, không có những tòa nhà cao tầng bị thảm thực vật bao trùm hoàn toàn, cũng không thể dễ dàng nhìn thấy thi thể đồng loại và động vật biến dị rải rác trên đường. Nếu có thể quên đi những hình dung tiều tụy, những ánh mắt đờ đẫn kia quên đi những phương tiện giao thông kỳ lạ thường đi ngang qua và thú cưng biến dị khổng lồ thì nơi này hầu như không khác một năm trước chỗ nào.

Đây là Bắc Kinh, là thành phố ban ngày có người đi lại trên đường, ban đêm có đèn sáng, nơi đây có vô số dị nhân đang cư ngụ, tập trung những bộ não lợi hại nhất và cả vũ lực lớn mạnh nhất toàn quốc, là thành phố an toàn nơi mọi người đều hướng tới.

Cuối cùng họ đã tới rồi!

Giờ khắc này, Tùng Hạ cảm động đến suýt bật khóc.

Không chỉ vì họ đã trèo non lội suối hai nghìn km, lần mò hơn ba trăm ngày, nay rốt cuộc đã đạt được mục đích, còn bởi vì ở đây, cậu nhìn thấy đô thị hiện đại hóa của con người trong trí nhớ, thấy những con người bất khuất ngoan cường sinh tồn trước đại họa kỷ Cambri thứ hai. Điều này khiến người đã quen mắt với những thành phố đổ nát như cậu, trong lòng lại dấy lên hy vọng con người sẽ phục hưng!

Tùng Hạ không nhịn được kích động nói: “Tuyệt quá… tuyệt quá!”

Đặng Tiêu hưng phấn chẳng biết làm thế nào cho phải: “Không ngờ ở đây là như vậy, thoạt nhìn hình như ở đây cái gì cũng có.”

Vành mắt Liễu Phong Vũ có chút ươn ướt, hắn thấy tình trạng ở đây tốt như vậy, nghĩ cha mẹ của mình hẳn là còn sống.

Ngay khi tất cả mọi người đang vô cùng kích động thì Thiện Minh hắt một chậu nước lạnh đến: “Cái chỗ này, chỉ có một loại người có thể sống yên ổn, đó chính là người thường, có cơm ăn là có thể sống, yên ổn với hiện trạng, mấy đứa thì sao?”

Trang Nghiêu liếc mắt nhìn hắn: “Anh có ý gì?”

Thiện Minh cười cười, lộ hàm răng trắng đều: “Mấy đứa sẽ nhanh biết thôi.”

Khi họ đi vào trung tâm thành phố, trên đường càng ngày càng có nhiều người, tất cả mọi người đều tự động nhường một lối đi cho họ, kính nể nhìn họ, cũng nhỏ giọng âm thầm bàn tán sôi nổi.

“Trong xe là lão đại của tộc Long Huyết à? Đã lâu không thấy họ hoạt động.”

“Con mèo kia lớn quá, má ơi, có thể là động vật biến dị lớn nhất mà tôi từng thấy đấy, ít nhất phải cao tám mét.”

“Đó là mèo của tộc Long Huyết hả, ngay cả mèo cũng lớn như vậy.”

“Tôi nói tộc Long Huyết là lợi hại nhất mà bồ còn không tin, cả một con phố mà nói đốt là đốt trụi.”

“Vớ vẩn, Lục Đạo Hoàng Tuyền mới lợi hại nhất, bồ chưa được thấy cảnh đất đai sụp lở ha.”

“Lợi hại nhất là lão đại Phụng Lam đã được chưa, sấm sét điện thế hàng triệu volt đánh xuống, có mấy kẻ thoát được.”

“Lẽ nào lão đại quận Cửu Giang lại ngồi không? Bồ có biết hắn giết người thế nào không? Hắn có thể rút ra toàn bộ nước trong người bồ, biến bồ thành cương thi luôn!”

Người đứng hai bên đường phố bàn tán xôn xao, xem ra họ vô cùng yêu thích chuyện thảo luận xem rốt cuộc thì vị nào trong tứ đại bang phái Bắc Kinh là kẻ lợi hại nhất thì phải.

Thiện Minh có nét mặt châm chọc, như thể hết sức khinh thường về nội dung cuộc thảo luận của những người đó vậy.

Thành Thiên Bích hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đưa mấy đứa đến viện khoa học quốc gia là nhiệm vụ của bọn này hoàn thành.”

Tùng Hạ vui mừng nói: “Chú em đang chờ ở đó ạ?”


“Ờ, giáo sư Tùng cơ bản đều sống ở đó.”

Trang Nghiêu nhìn về phía trước, nét mặt có chút nghiêm túc, một lát sau, nó hỏi Thiện Minh: “Trang Du cũng ở đó?”

Thiện Minh nói: “Nhóc biết cả hắn cơ à? Cũng ở đó luôn.”

Tùng Hạ chú ý đến nét mặt của Trang Nghiêu.

Trang Nghiêu cười nhạt một tiếng không rõ ý nghĩa.

Nửa tiếng sau, họ đi tới viện khoa học quốc gia, đó là Sở nghiên cứu khoa học khổng lồ chiếm diện tích hơn sáu ngàn mẫu, đây chính là nơi ba mẹ Tùng Hạ làm thực tập sinh, quen biết và yêu nhau. Sau đó, chú cậu cũng bước vào viện khoa học đại diện cho sức mạnh nghiên cứu khoa học đẳng cấp quốc gia này. Tùng Hạ không xa lạ gì chỗ này, hồi còn nhỏ xíu, cậu đã từng đến đây.

Khoảng cách gần hai mươi năm, một lần nữa cậu lại đến đây, tất cả đều đã thay đổi.

Trước đây khu vực bên ngoài nơi này vẫn có thể cho dân thường tùy tiện tham quan, bây giờ từ cửa đã bắt đầu có lực lượng quân đội hùng hậu canh gác, sau khi Cosky xuất trình lệnh bài và văn kiện, họ mới được phép đi vào bên trong.

Cosky và ba chiếc xe để lại ở bên ngoài, bốn bảo vệ dùng xe điện đi phía trước dẫn đường, bọn họ đi vào bên trong viện khoa học.

Tùng Hạ nói với Thiện Minh: “Không phải nói đưa bọn em đến viện khoa học là được rồi ạ?”

Thiện Minh nói: “Tôi cũng muốn qua đó làm chút chuyện.”

Mười phút sau, bảo vệ dừng lại: “Bên trong không cho mèo vào, mọi người xuống đây đi.”

Tất cả đều tuột xuống từ trên người A Bố.

Trang Nghiêu nói: “Mèo của tôi làm sao bây giờ?”

“Nó có dễ kiểm soát không? Nếu dễ kiểm soát thì để lại ở đây, chúng tôi có thức ăn chuyên môn cho thú cưng biến dị.”

“Nó sẽ nghe lời.” Trang Nghiêu dặn dò A Bố vài câu, mọi người đi vào trong một khu nhà có kiến trúc hình cầu.

Vừa bước vào cửa, hành lang cách đó không xa đã truyền đến một loạt tiếng bước chân. Họ ngoảnh lại nhìn, mấy người mặc áo trắng dài được một đám lính hộ tống bước ra, đi đầu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính, đeo kính mắt viền vàng, toàn thân bộc lộ khí chất học thức nghiêm túc.

“Chú!” Tùng Hạ kích động đến nỗi giọng nói cũng run rẩy.

“Tiểu Hạ.” Tùng Chấn Trung cũng nôn nóng khiến gương mặt vốn không có biểu cảm đặc biệt gì cũng có vẻ kích động.

“Chú ơi.” Tùng Hạ chạy tới, ôm lấy Tùng Chấn Trung.

Tùng Chấn Trung sửng sốt một chút, như thể không biết nên phản ứng thế nào, cuối cùng đành phải vỗ vỗ lưng Tùng Hạ.

Hai người chưa từng bao giờ thân cận như vậy, hơn nữa không gặp nhau nhiều, ít nhiều có chút không biết sống chung thế nào, chỉ là được gặp lại người thân duy nhất ở tận thế sau bao xa cách, sự vui mừng và sung sướng này không thể diễn tả.

Tùng Hạ vui vẻ nhìn Tùng Chấn Trung: “Chú ơi, sao chú không thay đổi chút nào vậy, đã năm sáu năm chú cháu mình không gặp nhau rồi nhỉ?”

Tùng Chấn Trung gật đầu: “Năm cháu lên đại học là chú đưa cháu đi.”

Vành mắt Tùng Hạ hơi nóng ran lên, không ngờ gặp lại đã là tình cảnh này.

Tùng Chấn Trung thở dài: “Cháu còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi. Đã lâu như vậy, chú từng nghĩ cháu đã mất, nếu không phải lấy được chút tin tức về Tiểu Thành, chú còn không dám đoán là cháu.” Anh nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Tiểu Thành, cám ơn cậu đã dẫn cháu tôi về.”

Thành Thiên Bích nói: “Giáo sư Tùng, nếu đã nhận lời anh, tôi nhất định sẽ làm được.”

Tùng Chấn Trung đẩy kính mắt một cái: “Ba cậu đã chờ cậu ở nhà.”

Trên mặt Thành Thiên Bích không có biểu cảm gì: “Tôi biết rồi.”

Tùng Hạ kinh ngạc nhìn Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, vậy cậu mau về nhà đi, đừng để người nhà lo lắng.”

Thành Thiên Bích nói: “Không vội, có chuyện quan trọng hơn.”

Tùng Hạ vừa muốn nói gì đó, Trang Nghiêu đã đi tới, ngẩng đầu nhìn Tùng Chấn Trung: “Giáo sư còn nhớ tôi không?”

Tùng Chấn Trung ngồi xổm xuống nhìn nó: “Cậu là Trang Nghiêu.”

“Là tôi đây.”

“Hóa ra đứa trẻ trong lệnh truy nã là cậu…” Tùng Chấn Trung nhíu mày: “Lẽ nào…” Cậu ngẩng đầu nhìn Tùng Hạ, ánh mắt thâm trầm.

Tùng Hạ nói: “Chú, có chuyện gì vậy?”

“Chúng ta vào trong rồi nói.” Tùng Chấn Trung đứng lên, nói với Thiện Minh: “Đại tá Đường trong phòng thí nghiệm khu 6, nhưng cậu ấy đang tiến hành một cuộc giải phẫu, nếu cậu muốn Thẩm Trường Trạch sớm hồi phục thì để tôi tiến hành.”

Thiện Minh hỏi đứa trẻ trong ngực hắn: “Mày tính sao?”

“Con phải sớm khôi phục một chút.” Giọng nói có âm bi bô vang lên từ trong lòng Thiện Minh.

“Đi thôi.”

Mọi người đi vào trong.

Khu thí nghiệm có bề ngoài bình thường song bên trong lại ẩn giấu huyền cơ, khi họ đi qua cánh cửa thứ hai đã bắt đầu thấy tầng tầng lớp lớp bảo vệ. Cửa ra vào được thay thế bằng cửa hợp kim dày đến tám cm, muốn bước vào mỗi cánh cửa thì đều cần qua hai lượt kiểm tra chặt chẽ là quét mống mắt và nhập dấu vân tay. Họ đi qua ba cánh cửa lớn, cuối cùng đã tiến vào một khu thí nghiệm thoạt nhìn có chút siêu thực. Bên trong có rất nhiều máy móc khổng lồ, ngay cả chuyện những cỗ máy này dùng để làm gì Tùng Hạ cũng không nhận ra, rất nhiều nhà nghiên cứu mặc quần áo thí nghiệm đang bận rộn làm việc.

“Mọi người đi theo tôi vào phòng họp. Thiện Minh, tôi muốn ôn chuyện với cháu tôi trước, cậu có thể chờ tôi một tiếng chứ?”

Thiện Minh nhún nhún vai: “Một tiếng.”

Tùng Chấn Trung dẫn mấy người đi vào phòng họp.

Sau khi vào trong, Tùng Chấn Trung đóng cửa lại, đồng thời hạ xuống một bức rèm tường thủy tinh, sau khi làm đâu ra đó, anh ngồi vào bàn họp: “Mọi người ngồi đi.”

Mọi người cũng ngồi xuống theo.

Tùng Chấn Trung lấy mắt kiếng xuống, bóp bóp ấn đường, thoạt nhìn rất mệt mỏi: “Tôi có… rất nhiều chuyện muốn hỏi mọi người, tôi tin mọi người cũng có rất nhiều câu hỏi, nhất là hiếu kỳ về nơi này. Tôi sẽ phụ trách giải đáp nghi vấn của mọi người, có điều trước đó, tôi muốn xác nhận vài chuyện cực kỳ quan trọng.” Anh nhìn Tùng Hạ: “Tiểu Hạ, cháu nói cho chú biết, cháu chính là người có khả năng chữa trị đặc biệt trong lời đồn ư?”

Tùng Hạ nặng nề gật đầu: “Là cháu.”

Tùng Chấn Trung thở dài: “Quả nhiên. Tin tức tình báo chú nhận được có nói người có khả năng đặc biệt là một trong số cháu và một đứa bé, chú không ngờ rằng đứa bé này lại là Trang Nghiêu. Vả lại, Trang Nghiêu là dị nhân tiến hóa não bộ, như vậy người có khả năng đặc biệt chỉ có thể là cháu.”

Trang Nghiêu nói: “Sao giáo sư biết tôi là dị nhân tiến hóa não bộ?”

Tùng Chấn Trung nói: “Trang Nghiêu, Trang Du cũng là dị nhân tiến hóa não bộ, cậu tất nhiên cũng thế.”

Sắc mặt Trang Nghiêu trầm xuống.

“Hơn nữa, cho dù không có phán đoán này, tôi cũng có thể cảm giác thấy sóng điện não của cậu không giống với những người khác.”

“Tôi chưa thể tiến hành phán đoán như vậy với sóng điện não, xem ra giáo sư tiến hóa tốt hơn tôi.”

Tùng Chấn Trung gật đầu: “Có lẽ, dưới tình hình có ngọc Con Rối trợ giúp, tiến hóa của chúng tôi đều rất nhanh, nhưng đó cũng không phải chuyện tốt.”

“Vì sao?”

Tùng Chấn Trung thở dài: “Đợi lát nữa hẵng nói chuyện này, tôi muốn tìm hiểu tình trạng của mọi người một chút trước đã. Theo thứ tự, mọi người có năng lực biến dị gì?”

Bắt đầu từ Thành Thiên Bích, mọi người lần lượt nói về năng lực biến dị của mình.

“Sự bố trí của nhóm cậu, dù là ở đâu cũng là đẳng cấp, khó trách mọi người vẫn chưa đến Bắc Kinh mà đã gây ra sóng to gió lớn. Nếu tôi không cho tộc Long Huyết đi tiếp ứng, rất có khả năng mọi người không thể vào trong thành phố. Thủ lĩnh Diêu Tiềm Giang của quận Cửu Giang từ khi bị thương ở tháp Đại Nhạn đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, hiện nay họ đang yêu cầu chúng ta giao Tùng Hạ ra chữa thương cho hắn. Tiểu Hạ, nếu quân đội gây áp lực, cháu nhất định phải đi.”

Tùng Hạ nói: “Chú ạ, lúc trước đều là Trang Nghiêu giả mạo cháu, cháu không biết phương pháp này có được không bởi chuyện này khiến Trang Nghiêu bị đặt trong nguy hiểm.”

Tùng Chấn Trung lắc đầu: “Trước đây có thể, nhưng giờ thì không. Bắc Kinh có rất nhiều dị nhân tiến hóa não bộ, thân phận dị nhân tiến hóa não bộ của Trang Nghiêu không thể giấu được, bởi vậy thân phận của cháu cũng không thể giấu được. Nếu đã vậy, chi bằng hãy giành lấy ‘thân phận’ ở Bắc Kinh, như vậy rất nhiều người sẽ không dám tùy tiện động đến cháu.”


“‘Thân phận’?”

Tùng Chấn Trung nói: “Ở đây, người có năng lực, có tài năng cống hiến cho loài người đều có thân phận, nói trắng ra là họ có địa vị xã hội nhất định. Những người thường không có bất kỳ giá trị gì đã biến thành giai cấp hạ đẳng được nhận khẩu phần lương thực định kỳ, gắng gượng vật lộn trong sự ăn no mặc ấm. Tuy chuyện này rất tàn khốc, nhưng đây là hiện thực.”

Tùng Hạ than nhẹ một tiếng.

Tùng Chấn Trung nói: “Tiểu Hạ, cháu đừng quá lo lắng, chí ít ở ngoài mặt, họ sẽ không đối địch với chú, nếu cháu thật sự phải đi chữa trị cho Diêu Tiềm Giang, chú sẽ phái đủ người bảo vệ cháu.”

Thành Thiên Bích lạnh lùng nói: “Không cần, chúng tôi sẽ đi cùng anh ta.”

Tùng Chấn Trung gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”

“Chú, chúng cháu tới đây có phải sẽ có rất nhiều phiền phức hay không?”

Tùng Chấn Trung nhìn cậu, nét mặt có chút thâm trầm, anh không trực tiếp trả lời mà nói: “Tiểu Hạ, nếu cháu là người thường thì tốt rồi, chỉ cần có chú ở đây là có thể cho cháu ăn mặc không lo, vì sao lại thế này…”

Tùng Hạ cười khổ một cái, rất nhiều chuyện sao có thể do mình quyết định được chứ. Nếu cho cậu chọn lại một lần nữa, cậu vẫn không muốn làm người thường an nhàn, bởi vì như vậy cậu không thể trợ giúp Thiên Bích và bạn bè của mình. Cậu tình nguyện trở nên càng ngày càng lớn mạnh, lớn mạnh đến mức có thể giống như Thiên Bích, bảo vệ những người ở bên cạnh mình.

Tùng Chấn Trung thay đổi câu chuyện, anh nói với Thành Thiên Bích: “Tôi biết cậu có nhiệm vụ, mặc dù không tiếp xúc trực tiếp với cơ mật. Nhưng từ khi tận thế, tôi đã tiếp quản rất nhiều công tác ở viện khoa học, bởi vậy cũng nắm giữ cơ mật của đoàn thám hiểm, cậu có thể báo cáo lại với tôi. Đương nhiên, nếu cậu còn lo lắng, tôi có thể an bài cho cậu đi gặp Tổng tham mưu trưởng Quách Thành Minh.”

Thành Thiên Bích nói: “Tôi sẽ đi gặp tham mưu.”

Tùng Chấn Trung gật đầu: “Tiểu Thành, cậu vẫn cẩn thận như trước, thế là tốt. Tôi sẽ an bài tổng tham mưu trưởng Quách đến viện khoa học, cậu mang theo ngọc Con Rối, cũng đừng chạy loạn khắp nơi.”

Tùng Hạ do dự: “Về chuyện ngọc Con Rối…”

Tùng Chấn Trung nói: “Chú biết mọi người có hai miếng, từ khi mọi người vừa đến viện khoa học, máy móc ở đây đã kiểm tra thấy rồi. Trong số đó, miếng nhỏ là miếng được mang về từ Thanh Hải, phải giao nộp lại, miếng còn lại do mọi người lấy được ở Lạc Dương, chú sẽ giúp mọi người xin giữ lại.”

Trang Nghiêu nói: “Cho dù không xin được, chúng tôi cũng sẽ không giao nộp đâu.”

Tùng Chấn Trung cười cười: “Có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên là Tiểu Thành thì cũng không thành vấn đề, mỗi một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở Bắc Kinh đều có một miếng.”

Tùng Hạ lo âu: “Chú ơi, cháu vẫn cảm thấy lạm dụng ngọc Con Rối như vậy không phải chuyện tốt.”

Nét mặt Tùng Chấn Trung trở nên nghiêm túc: “Cháu có cảm giác như vậy có liên quan đến khả năng chữa trị của cháu không?”

Tùng Hạ nói: “Cháu có rất nhiều bí mật muốn chia sẻ với chú, một hồi chưa thể nói hết.”

Tùng Chấn Trung gật đầu: “Chú hiểu, chú cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với cháu, nhất là chuyện có liên quan đến ngọc Con Rối. Cháu nói đúng, lạm dụng ngọc Con Rối sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng, bây giờ bọn chú đã ý thức được chuyện này, thế nhưng đã muộn rồi.”

Tùng Hạ cả kinh: “Nó sẽ gây hậu quả gì?”

“Hậu quả trực tiếp nhất là tất cả những dị nhân từng tiếp xúc gần gũi với ngọc Con Rối đều sẽ đánh mất khả năng sinh sản.”

Mọi người đều có nét mặt kinh ngạc, ánh mắt mỗi người đều vô cùng phức tạp, nhất là đối với người có quan niệm truyền thống ăn sâu bén rễ như Đường Nhạn Khâu mà nói, biết mình không thể tạo ra thế hệ tiếp theo là một đả kích không nhỏ. Nếu ba mẹ hắn biết, chỉ e sẽ không thể chấp nhận chuyện này.

Đường Nhạn Khâu trầm giọng nói: “Giáo sư Tùng, ngài có chắc chắn không?”

Tùng Chấn Trung đẩy kính mắt một cái: “Chuyện này đã được hàng loạt số liệu xác nhận, những di chứng khác còn đang trong quá trình nghiên cứu.”

Đường Nhạn Khâu cúi đầu, thở dài thật sâu.

Liễu Phong Vũ vỗ vỗ vai hắn: “Đừng khổ sở, trong thời điểm này mà cậu còn suy nghĩ đến thế hệ kế tiếp gì nữa. Đời này cậu sống cũng đã không dễ, tôi tin ba mẹ cậu cũng sẽ hiểu.”

Đường Nhạn Khâu lắc đầu, thoạt nhìn có vẻ rất tự trách.

Tùng Hạ thấy Đường Nhạn Khâu như vậy, hết sức hổ thẹn, dù sao lúc đầu là do họ kéo Đường Nhạn Khâu vào trong nhóm. Đi theo họ đồng sinh cộng tử cả một hành trình, người đàn ông ít nói kiệm lời này chưa bao giờ có nửa câu oán thán, nay lại hại người thừa kế của gia tộc võ thuật mấy trăm năm không thể để lại thế hệ tiếp theo, đây chẳng phải nghiệp chướng nặng nề hay sao?

Tùng Hạ khó chịu nói: “Tiểu Đường… tôi… tôi có lỗi với cậu, tôi không ngờ rằng…”

Đường Nhạn Khâu lắc đầu: “Tôi không trách anh.”

Tùng Chấn Trung nói: “Thật ra chuyện đánh mất khả năng sinh sản cũng không phải vì ngọc Con Rối, nếu truy tìm căn nguyên thì nguyên nhân của chuyện này là tiến hóa. Chỉ cần không ngừng tiến hóa, khi tiến hóa đến đẳng cấp khá cao, tất nhiên sẽ đánh mất khả năng sinh sản, chỉ có điều ngọc Con Rối làm tăng nhanh tốc độ này. Mọi người đã hiểu chưa, cho dù không có ngọc Con Rối nhưng năng lượng do trận động đất phóng thích ra đang không ngừng ảnh hưởng đến mọi người. Hết năm này đến năm kia, dù không có ngọc Con Rối nhưng mọi người vẫn sẽ không ngừng tiến hóa. Đây là… một trong những cái giá mà dị nhân tiến hóa đẳng cấp cao phải trả.”

Trang Nghiêu nói: “Đây là một trong những thủ đoạn của ‘Ý thức Cambri’ để diệt sạch loài người ư? Để tất cả sinh vật có đầy đủ khả năng sinh tồn trong tận thế đều đánh mất khả năng sinh sản đời sau.”

Tùng Chấn Trung trầm giọng nói: “‘Ý thức Cambri’ đang tấn công con người bằng rất nhiều thủ đoạn.”

“Chú, mọi người đã đi sâu vào nghiên cứu ngọc Con Rối xem đến bước nào thì mới có thể giải quyết vấn đề này chưa?”

“Đối với nghiên cứu ngọc Con Rối, nói đến lại càng phức tạp.” Anh nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Chú đã đồng ý với Thiện Minh, một tiếng sau phải đi hồi phục năng lượng cho thủ lĩnh tộc Long Huyết.”

“Hồi phục năng lượng?”

“Mọi người không nhìn thấy hay sao, trong tay Thiện Minh ôm một đứa trẻ.”

Tùng Hạ trợn to hai mắt: “Đó là thủ lĩnh tộc Long Huyết?”

Tùng Chấn Trung gật đầu: “Đó là trạng thái tự bảo vệ sau khi cậu ta hao hết năng lượng, là di chứng của việc thí nghiệm tích trữ năng lượng của một Long Huyết nhân trước khi tận thế, thật ra cậu ta là người trưởng thành.”

Tùng Hạ kinh ngạc đến há to miệng.

“Chú phải đi rồi, sẽ có người sắp xếp cho mọi người chỗ nghỉ ngơi ở đây, nếu cần gì thì hãy nói với người đó, phần lớn mọi thứ đều có thể đáp ứng.”

Mọi người đi theo Tùng Chấn Trung ra khỏi phòng họp bịt kín.

Mới đi ra ngoài không được bao xa, mấy chiếc xe điện chạy tới từ đằng xa, Tùng Chấn Trung nheo mắt lại nhìn một chút, dừng bước.

Trên chiếc xe đi đầu có một người đàn ông cũng mặc áo khoác dài trắng. Người đàn ông kia có vẻ chỉ mới khoảng ba mươi, gương mặt vô cùng anh tuấn, ánh mắt sâu thẳm, vầng trán bộc lộ khí thế mạnh mẽ.

Điều khiến người khác chú ý nhất là người đàn ông này có gương mặt hết sức quen mắt.

Khi nhìn thấy người đàn ông đó, ánh mắt Trang Nghiêu lập tức lạnh xuống.

Xe điện dừng lại bên cạnh họ, người đàn ông bước xuống từ trên xe, khẽ cười nói: “Giáo sư Tùng, chào ông.”

“Tiến sĩ Trang.” Tùng Chấn Trung lạnh nhạt chào lại người đó.

Ánh mắt sắc bén của Trang Du đảo qua mỗi người ở đây một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Trang Nghiêu, hắn đi tới: “Trang Nghiêu đã lớn như vậy rồi à.”

Trang Nghiêu lạnh lùng nói: “Chỉ cần sinh trưởng như bình thường thì đều lớn như vậy thôi.”

Trang Du cười cười: “Ta luôn chờ mong có thể gặp lại con.”

Đặng Tiêu vỗ tay một cái: “Tiểu Trang Nghiêu, người này là ba của cậu à, hai người giống nhau như cùng một khuôn khắc ra vậy á, giống nhau quá đi.”

“Ba ư?” Trang Du đột nhiên nở nụ cười: “Nghe khẩu khí của cậu ta, lẽ nào trước đây con từng nói con có ba? Ha ha ha, Trang Nghiêu, chuyện này con lại không giống ta.”

Nắm đấm của Trang Nghiêu để sau lưng siết chặt, nét mặt lại rất bình tĩnh: “Tôi cảm thấy cách nói này dễ chấp nhận một chút.”

“Cho họ dễ chấp nhận?”

“Không, cho tôi. Nếu ông là ba tôi, tôi có thể bớt ghê tởm một chút.”

Trang Du nở nụ cười âm u lạnh lẽo: “Con ghét ta như vậy sao, nhưng ta lại rất có cảm tình với con đấy, dù sao thì con cũng là thể nhân bản hoàn mỹ nhất của ta.”

Thể nhân bản?

Mọi người ở đây đều có vẻ mặt kinh ngạc.

Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: “Trang Du, tôi không giống ông.”

Trang Du từ trên cao nhìn xuống nó, khẽ cười: “Trang Nghiêu, con và ta giống nhau, chúng ta có bộ gene giống nhau như đúc, chúng ta là cùng một người. Con nên lấy đó làm tự hào. Sinh mệnh con có được là một trong những sinh mệnh có giá trị nhất hành tinh này, bởi vì con trời sinh còn có một bộ não quý giá, khiến con không cần quá nỗ lực đã có thể hấp thu tri thức mà người thường mất mấy đời cũng không thể lấy được, mà bộ não ấy là của ta cho con, thậm chí sau tận thế, còn cho con khả năng tiến hóa não bộ trăm ngàn dặm mới tìm được một người như vậy. Tất cả thành tựu của con đều do ta ban cho, con nên cảm kích ta mới phải.”

Trang Nghiêu lạnh giọng: “Ít tự mình đa tình đi, xưa nay tôi chưa bao giờ yêu cầu ông chế tạo ra tôi, từ khoảnh khắc tôi ra đời, tôi chính là một người hoàn chỉnh, một người tự do. Trang Du, tôi không giống ông, bởi vì tôi, thông minh hơn ông.”

Trang Du trên mặt tuy cười nhưng trong mắt lại lạnh lẽo: “Thật là đáng tiếc, rõ ràng con và ta là cùng một người, nhưng tất cả suy nghĩ lại đối nghịch với ta, chẳng lẽ con đang ở thời kỳ phản nghịch sao?” Hắn nở nụ cười châm chọc: “So ra thì, trước lúc con năm tuổi, tuy não bộ chưa hoàn thành sự phát triển, chưa đủ thông minh, nhưng lúc con nhận nhầm ta là ba con, cầu xin sự yêu thương, lúc đó còn đáng yêu hơn cả bây giờ.”

Trang Nghiêu cắn chặt hàm răng, sắc mặt có chút dữ tợn.

Trang Nghiêu còn chưa mở miệng phản kích, Đặng Tiêu đột nhiên hét lớn một tiếng, thế như sét đánh vồ Trang Du ngã nhào xuống đất. Đầu của Đặng Tiêu trong nháy mắt biến dị, không chỉ có thể tích tăng lên gấp đôi mà làn da vốn trơn tuột cũng biến thành làn da nhăn lồi lõm thô ráp màu xanh thẫm, thoạt nhìn như đầu con thằn lằn. Cậu há cái miệng rộng, nhe hàm răng sắc nhọn ra với Trang Du, miệng gầm gừ những tiếng đáng sợ.

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, ánh mắt Trang Du tối sầm lại.

Đặng Tiêu đột nhiên đau nhức kêu một tiếng, ôm lấy đầu.

Trang Nghiêu mở to hai mắt nhìn, nét mặt Trang Du cũng thay đổi, sắc mặt tái nhợt, hai người không nhúc nhích một đầu ngón tay nhưng đang âm thầm đấu sức.

Tùng Chấn Trung trầm giọng: “Tất cả dừng tay! Mấy người coi đây là đâu!”

Đặng Tiêu khôi phục thần trí: “Đếch cần biết đây là chỗ nào, người của bọn này không thể bắt nạt!” Cậu giơ nắm đấm, hòng đánh vào mặt Trang Du.

Một bóng người nhanh chóng chạy tới, nhảy lên lưng Đặng Tiêu, tóm lấy cậu ta lăn sang một bên, hung hăng ném Đặng Tiêu ra ngoài.

Đặng Tiêu va vào tường nhưng rất nhanh nhảy lên, còn muốn tấn công, Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Đặng Tiêu, được rồi.”

Đặng Tiêu thở hồng hộc nhìn kẻ đã ném mình ra ngoài, đó là một người đàn ông trung niên tuổi gần bốn mươi, mặc đồng phục, người đàn ông kia nói: “Tôi là đội trưởng đội cảnh vệ khu 3 của viện khoa học, tên là Triệu Thành Dân, bất cứ xung đột nào ở đây đều không được phép. Giáo sư Tùng, tôi xin đưa đứa trẻ này đi.”

Tùng Chấn Trung phất tay: “Đội trưởng Triệu, chuyện này để tôi xử lý, ngại quá, gây thêm phiền toái cho anh.”


Triệu Thành Dân do dự nhìn Trang Du.

Tùng Chấn Trung nói: “Đội trưởng Triệu, khu 3 do tôi phụ trách.”

Triệu Thành Dân cảnh cáo nhìn Đặng Tiêu, xoay người bước đi.

Đặng Tiêu phủi phủi quần áo, khiêu khích nhìn Trang Du.

Trang Du đứng dậy, cười châm chọc: “Thằng bé hoang dã không biết ở đâu chui ra này.” Hắn lại nhìn về phía Trang Nghiêu: “Con khiến ta có chút thất vọng, trình độ tiến hóa não bộ của con còn kém ta một phần.”

Tùng Hạ cao giọng: “Cậu ấy rất nhanh sẽ siêu việt hơn anh.”

Trang Du có chút bất ngờ nhìn năm người đứng phía sau Trang Nghiêu, tất cả họ đều có địch ý rất lớn với mình. Bởi hắn là dị nhân tiến hóa não bộ nên vô cùng mẫn cảm đối với bất cứ cảm xúc gì của người khác, huống chi là cảm xúc phản đối trắng trợn như vậy, hắn cười nhẹ mấy tiếng: “Thật thú vị, không ngờ con cũng sẽ có bạn.”

Liễu Phong Vũ khinh bỉ nhìn hắn: “Cho nên mới nói Trang Nghiêu không giống ông anh.”

Tùng Chấn Trung lạnh nhạt nói: “Tiến sĩ Trang, nếu cậu tới khu 3 chỉ vì gặp Trang Nghiêu thì tôi chỉ có thể mời cậu trở về, đây là nơi tiến hành nghiên cứu khoa học, không phải chỗ để ôn chuyện. Dù sao thì Trang Nghiêu cũng từng là một thành viên của viện khoa học, đến nay viện khoa học vẫn còn cất giữ hồ sơ của cậu ta. Trang Nghiêu giống như tất cả nhà nghiên cứu khác, có thân phận hợp pháp ở đây. Nếu muốn gặp Trang Nghiêu, xin hãy thông qua lời mời gặp mặt bình thường.”

Trang Du cười lạnh: “Nó từng là nhà nghiên cứu dưới trướng của tôi, cũng là vật thí nghiệm quan trọng nhất của tôi, tôi thấy tôi có quyền đưa nó đi.”

“Ông dám!” Đặng Tiêu nhìn chằm chằm hắn.

Tùng Chấn Trung lắc đầu: “Tiến sĩ Trang, tôi nghĩ cậu hiểu rõ chuyện này, bây giờ cậu không có quyền ấy. Mỗi một dị nhân tiến hóa não bộ đều là tài sản quốc gia, là hy vọng của toàn bộ loài người, thân phận của Trang Nghiêu đã vượt qua giới hạn của cậu. Trang Nghiêu có quyền chọn nghiên cứu cho phương diện nào và ở lại khu thí nghiệm nào. Cho dù Trang Nghiêu có muốn rời khỏi viện khoa học, cậu cũng không có quyền ngăn cản.”

Trang Du lạnh lùng nhìn Trang Nghiêu: “Con tính sao? Thể nhân bản của ta?”

Trang Nghiêu cười hừ một tiếng: “Trang Du, ông không xứng lãnh đạo tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho ông biết, tôi là cá thể ưu tú hơn ông, tôi không phải ông!”

Trang Du cười phá lên: “Dù con đã được phục chế theo trí tuệ của ta, nhưng tuổi tác vẫn còn quá nhỏ, ta đánh giá cao con. Nếu con muốn ở lại đây lăn lộn với Tùng Chấn Trung, như vậy con quả thật sẽ không trở thành ta, bởi vì con sẽ trở thành một thứ phế vật mềm yếu. Kỷ Cambri thứ hai không phải tai nạn mà là thời cơ của loài người, là quá trình con người sàng lọc kẻ yếu và đào thải gene xấu, là thời cơ cho kẻ mạnh xứng đáng tồn tại trên thế giới này, xứng đáng có được tài nguyên hữu hạn trổ hết tài năng. Cần gì phải đoái hoài đến chuyện làm sao cho những kẻ gây cản trở mang theo bộ gene yếu kém sống sót, chi bằng dốc sức nghiên cứu vào kẻ mạnh còn hơn. Đây mới là phát triển, mới là tương lai thật sự của loài người, sớm muộn gì mấy người sẽ biết sai sót của mình lớn đến nhường nào.”

Tùng Chấn Trung lạnh nhạt nói: “Chúng ta ý tưởng không hợp nhau, tôi không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này với cậu, đây là khu 3 của tôi, Tiến sĩ Trang, xin hãy quay về khu 2 của cậu.”

Ánh mắt sắc bén của Trang Du đảo qua mỗi người trong họ, cuối cùng nhìn sâu vào Trang Nghiêu, quay về xe điện.

Đặng Tiêu dựng ngón thối vào bóng lưng của hắn: “Phi, cái loại người gì chứ, mặt người dạ thú, còn bắt nạt trẻ con.”

Tùng Chấn Trung nhìn về phía Trang Nghiêu: “Cậu không sao chứ?”

Trang Nghiêu dửng dưng nói: “Không sao, nếu muốn đến Bắc Kinh, tôi cũng đã chuẩn bị đủ tâm lý gặp ông ta.”

Lúc này, một thanh niên mặc đồng phục màu đen lái xe điện tới, trên túi áo ngực trái của gã in chữ ‘hậu cần’. Sau khi xuống xe, gã chào Tùng Chấn Trung: “Giáo sư, tôi phụ trách sắp xếp cho họ.”

Tùng Hạ nói: “Cháu còn có chuyện này cần chú hỗ trợ, rất cấp bách.”

“Chuyện gì?”

Tùng Hạ nhìn về phía Liễu Phong Vũ: “Ba mẹ Liễu ca sống ở Bắc Kinh, cháu muốn nhờ chú giúp bọn cháu tìm được họ.”

Tùng Chấn Trung gật đầu, nói với nhân viên hậu cần: “Tiểu Vương, chuyện này giao cho cậu phụ trách.”

Tiểu Vương gật đầu: “Liễu tiên sinh, lát nữa tôi đi tìm anh tìm hiểu tình hình, bây giờ tôi dẫn mọi người đi nghỉ ngơi trước.”

Liễu Phong Vũ cảm kích nhìn Tùng Hạ, trong lòng thấp thỏm bất an.

Trang Nghiêu nói: “Tôi có một con mèo.”

“Tôi biết.” Tiểu Vương móc ra một món đồ giống như điện thoại di động, lần mò mấy lượt ở mặt trên, quay màn hình về phía mọi người. Trên màn hình là A Bố, trước mặt nó là một cái bát rất lớn, bên trong là một bao gì đó như một ngọn núi nhỏ giống thức ăn cho mèo. A Bố ăn quên sầu, dường như vùi cả mặt vào trong bát, cái đuôi còn hưng phấn phe phẩy trên mặt đất.

Tiểu Vương nói: “Đây là thức ăn cho động vật biến dị do một nhóm nhỏ của khu 3 nghiên cứu ra, sau khi uống nước sẽ nở ra, mùi vị cũng không tệ, xem ra nó rất thích.”

Trang Nghiêu hài lòng gật đầu.

“Cậu có thể nói chuyện với nó thông qua cái này.” Tiểu Vương nhấn nút một cái: “Như vậy có thể trấn an tâm trạng nó.”

Trang Nghiêu nhìn màn hình gọi một tiếng: “A Bố”.

A Bố dựng lỗ tai lên, nhìn trái nhìn phải.

“Bên trái.”

Rốt cuộc A Bố đã phát hiện thấy chiếc cameras, dí cái mặt to đến, khóe miệng còn dính thức ăn cho mèo, cuối cùng cả màn ảnh chỉ có thể nhìn thấy lỗ mũi của nó.

Trang Nghiêu nói: “A Bố, chờ tao mấy tiếng nữa, không được lộn xộn, biết không?”

A Bố cúi đầu, lỗ mũi biến thành đôi mắt màu tím của nó, thoạt nhìn có chút dọa người, nó nhẹ nhàng kêu “meo” một tiếng.

“Được rồi, ăn nhiều một chút, lát nữa tao đến tìm mày.”

A Bố kêu mấy tiếng, tiếp tục vùi đầu vào ăn.

Tiểu Vương cười nói: “Cách đây khoảng hai con đường có một thẩm mỹ viện chuyên cho thú cưng biến dị, có thể dẫn nó vào đó tắm rửa và chăm sóc, có điều bằng thể tích của nó thì phải hẹn trước. Nếu mọi người cần, tôi có thể giúp mọi người hẹn trước ngày mai.”

“Được.”

Tùng Chấn Trung nói: “Tôi đi làm việc trước, mọi người nghỉ ngơi một ngày, ngày mai chúng ta gặp lại.”

“Mời các vị lên xe.”

Mọi người lục tục ngồi lên xe, Tiểu Vương lái xe chở họ đi qua mấy cánh cửa, tiến vào một chỗ giống như ký túc xá. Ký túc xá có hình vành khuyên phản xạ ánh sáng, sáu dãy hành lang lấy thang máy làm trung tâm hắt ra phía ngoài, nơi này khá giống khách sạn con nhộng [128], từng căn phòng vô cùng dày đặc. Hơn nữa để tiết kiệm năng lượng, trên một hành lang sâu hơn ba mươi mét chỉ có hai điểm mút và ở giữa được lắp một cái đèn rất mờ, thoạt nhìn có chút áp lực.

[128] Khách sạn con nhộng: Capsule Hotel.

Capsule-hotel

Tiểu Vương dừng xe ở ngoài thang máy, dẫn họ đi vào một dãy hành lang trong đó: “Đây là sáu căn phòng gần thang máy nhất, vị trí khá tốt, đi lại cũng khá dễ dàng, có điều bình thường mọi người không thể tùy tiện đi lại vì nơi này rất gần khu thí nghiệm, rất nhiều thứ là tuyệt mật, cũng nguy hiểm, mong các vị có thể hiểu cho. Nếu có nhu cầu gì, trong phòng có điện thoại nội tuyến, các vị có thể liên lạc với tôi hoặc đồng nghiệp của tôi. Nếu không có yêu cầu đặc biệt gì thì ba bữa mỗi ngày lần lượt là bảy giờ sáng, mười hai giờ trưa và sáu giờ tối sẽ được đưa đến. Sau khi được những người có liên quan đồng ý thì tôi mới có thể cho các vị đến căn-tin ăn uống và sử dụng phương tiện công cộng khác. Bây giờ các vị có cần gì không?” Tiểu Vương phát thẻ vào phòng cho từng người.

Đặng Tiêu hưng phấn: “Đại ca? Muốn gì cũng được ạ?”

“Những thứ thông thường gần như có thể cung cấp đầy đủ.”

“Em… em muốn ăn nhiều một chút.”

Tiểu Vương cười cười: “Sau khi vào phòng, cậu có thể dùng điện thoại nội tuyến liên lạc với bộ phận hậu cần, chỉ cần không quá đáng thì đều có thể thỏa mãn.”

“Tốt quá.”

Tiểu Vương nhìn về phía những người khác: “Các vị thì sao?”

Thành Thiên Bích nói: “Không có gì.”

“Vậy các vị đi nghỉ ngơi trước đi.” Tiểu Vương quay sang Liễu Phong Vũ: “Liễu tiên sinh, mời anh đi theo tôi, anh phải cung cấp thông tin về ba mẹ anh cho đồng nghiệp ở những nơi khác của tôi biết.”

Liễu Phong Vũ vội vàng nói: “Đi thôi.”

Từng người mở cửa vào phòng.

Tùng Chấn Trung

Giới tính: Nam | Tuổi: 36 tuổi

Chiều cao: 181cm | Cân nặng: 73kg

Nghề nghiệp: Chuyên gia cổ sinh vật học và những lĩnh vực liên quan.

Tính cách: Chững chạc kiên định, tính cách lạnh nhạt trời sinh, say mê khoa học, là một nhà khoa học có trách nhiệm và sứ mệnh.

Thân phận: Gia đình có truyền thống học tập.

Năng lực biến dị: Tiến hóa não bộ.

Trang Du

Giới tính: Nam | Tuổi: 34 tuổi.

Chiều cao: 185cm | Cân nặng: 74kg

Nghề nghiệp: Nhà khoa học.

Tính cách: Cuồng ngạo tự phụ, có chủ nghĩa vị kỷ, thiên tài trăm năm khó gặp.

Thân phận: Bí ẩn.

Năng lực biến dị: Tiến hóa não bộ.

Fi:

Tiêu điểm của bức minh họa là sau này Trang Nghiêu sẽ đẹp giai như thế á, sau này bằng tuổi Trang Du rồi thằng nhóc này cũng sẽ cao đến 1 mét 85 như thế á, cơ mà bạn trẻ Tiêu đang lớn hiện giờ đã 1 mét 84 rồi haha. (ノ゜゜)

Chú ý: Từ phần “thể nhân bản” đến hết được cắt từ chương 121 qua, mình thấy cuộc đối thoại và suy nghĩ của Trang Du ở phần này là… ừ thì “điểm sáng” của nửa đầu chương sau, cơ mà để ở chương sau thì hẳn mọi người sẽ bị… hờ hờ, thịt thà chiếm hết suy nghĩ. Vậy nên mình mạn phép đưa nó sang đây, để chương sau cứ tập trung vào phần được tập trung là được. ¬◡¬

Chương sau đặt pass:”D, pass vẫn như cũ, tên WP đầy đủ của mình nhé, tính những phần nặng đô thì truyện này chỉ đặt pass tầm 4, 5 chương thôi à ♉(▿)♉. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({});


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui