Cảnh tượng hiện trên màn hình hệ thống giám sát khiến tôi không khỏi hít sâu một hơi.Khi tôi và Châu Đức Thiện đứng đối mặt nhau, có một người phụ nữ im hơi lặng tiếng đi vào phòng Triệu Tố, sau đó nhanh chóng rời khỏi khách sạn.Dù khoảng thời gian ấy tương đối ngắn, mà trên màn hình chỉ ghi lại bóng lưng và mặt bên của cô ấy.
Nhưng cảm giác rõ ràng khiến tôi thể không tin người phụ nữ xuất hiện trên màn hình hệ thống giám sát chính là Lưu Duyệt!Nhưng mà Lưu Duyệt chết lâu rồi mà, bây giờ xác chết của cô ấy vẫn còn để trong phòng giải phẫu của trung tâm pháp ý, thật sự có ma quỷ tồn tại trên thế gian này sao?“Anh cũng nhìn ra rồi à?” Sở Mộng Hàn đi đến, lạnh lùng lên tiếng: “Có phải hơi...giống không?”“Không chỉ đơn giản là giống.” Tôi nhắm mắt, vuốt sống mũi đau nhức, tiện thể làm bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại: “Tôi không thể nhận nhầm, từ động tác và sườn mặt, quả thật y chang Lưu Duyệt.”“Tôi liên hệ với đồng nghiệp ở trung tâm pháp ý rồi.” Sở Mộng Hàn nhìn tôi một cái, muốn nói lại thôi: “Xác chết của Lưu Duyệt vẫn khóa trong kệ số 403, nhưng mà…”“Nhưng mà sao?”“Nhưng mà xác chết của cô ấy bị người ta dịch chuyển, lục lạc trên mắt cá chân phải của cô ấy cũng biến mất.”Tôi suy nghĩ một lát mới hỏi Sở Mộng Hàn có thể tra xem ai vào trung tâm pháp y động vào thi thể Lưu Duyệt không?Sở Mộng Hàn nói với tôi, đoạn video giám sát gần phòng phẫu thuật cho thấy mọi thứ xung quanh đều bình thường, thậm chí cô còn không biết lục lạc trên mắt cá chân xác chết mất từ lúc nào.Nếu không phải vì chuyện trong khách sạn này, vốn không thể có người chú ý đến xác chết của Lưu Duyệt.Tôi lại lấy đoạn video giám sát ấy cẩn thận xem đi xem lại mấy lần, nhưng vẫn không thể tìm ra bao nhiêu đầu mối.
Ngoại trừ hệ thống giám sát ngoài phòng tôi cũng không có cái nào khác ghi lại quá trình người phụ nữ kia ra vào khách sạn,Nhưng trong lòng tôi biết rõ, người phụ nữ xuất hiện trong hành lang chắn chắn không phải Lưu Duyệt, cô ấy đã chết rồi.
Chí ít, tôi không tin ma quỷ tồn tại trên thế gian này.Sở Mộng Hàn suy đi xét lại nhiều lần, chỉ công khai đoạn ghi hình từ hệ thống giám sát cho nội bộ tổ chuyên án, sau đó phát lệnh truy nã người phụ nữ kia trên toàn thành phố.Triệu Tố vẫn còn nghỉ ngơi trong phòng, vì sự an toàn của cô ấy, tôi đề xuất với Sở Mộng Hàn đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra tổng quát.Nghĩ lại biểu hiện điên cuồng trên sân thượng của Triệu Tố, tôi lại thấy lạnh sóng lưng, có trời mới biết người phụ nữ kia đã làm trò quỷ gì với Triệu Tố.Sau khi đưa Châu Đức Thiện đi, cảnh sát cũng dần dần rời khỏi khách sạn.
Nhân viên liên quan nhanh chóng ngăn chặn hàng loạt tin tức được phát trước đó về Châu Đức Thiện, đồng thời tổ chức họp báo, công khai hung thủ vụ án phân thây, tuần sau sẽ chính thức đưa ra tòa.Đối với hầu hết mọi người, vụ án phân thây kết thúc như vậy.
Mẫu ADN lấy được ở hiện trường gây án trước đó, hoàn toàn trùng khớp với Châu Đức Thiện và hòa thượng mặt sẹo, mà hai người bọn họ cũng đã thú nhận tội trạng với cảnh sát rồi.Nhưng mà trong lòng tôi biết, Châu Đức Thiện và hòa thượng mặt sẹo cùng lắm chỉ là tòng phạm, mà có thể người phụ nữ giống Lưu Duyệt xuất hiện trong khách sạn trước đó mới là kẻ chủ mưu đằng sau của vụ án phân thây.Có điều, Châu Đức Thiện và hòa thượng mặt sẹo tuyệt không nhận có đồng lõa khác trong vụ án này, cũng không đề cập đến sự tồn tại của người phụ nữ kia.
Dù tôi muốn tiếp tục điều tra, chỉ dựa vào thân phận gián điệp cũng không có thể can dự vào, suy đi tính lại cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ mà thôi.Mấy ngày sau, Triệu Tố cũng hồi phục xuất viện, chuẩn bị quay về trường tiếp tục học.
Vừa đúng lúc Sở Mộng Hàn làm xong mớ công việc trong tay, tiện thể cô mời tôi và Triệu Tố ăn tối ở một nhà hàng địa phương không tệ.Theo lộ trình, vốn dĩ tôi đã chuẩn bị rời thành phố T, quay trở về để báo cáo.
Nhưng không thể lay chuyển được sự kiên trì của đội trưởng Sở, đành ở lại thêm một ngày.Nhà hàng hẹn sẵn ở xung quanh trường của Triệu Tố, được trang trí rất lộng lẫy, giá tương đối rẻ.
Đội trưởng Sở ngang ngược đặt một bàn thức ăn, Triệu Tố cảm động suýt khóc.Quả thật hôm nay Sở Mộng Hàn có chút khác biệt, cô mặc trên người một bộ đồ thoải mái, buộc tóc đuôi ngựa, với cả còn trang điểm sơ sơ.
Nếu để Lý Kiến Quân thấy cô như thế này, không biết sẽ theo đuổi cô thế nào nữa.“Nào, đừng nhìn mãi thế, mau ăn đi.” Sở Mộng Hàn gọi tôi và Triệu Tố ngồi vào bàn, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy: “Mai phải đi rồi, xem như là tiễn anh đi, khoảng thời gian này cũng làm phiền anh rồi.”“Không phiền, không phiền, tôi còn phải cảm ơn đội trưởng Sở đã không giết…”Buổi ăn tối rất lâu, ba người bọn tôi trò chuyện rất nhiều, bởi vì có Triệu Tố ở đây nên tôi và Sở Mộng Hà nói chuyện sẽ tận lực né vấn đề về vụ án phân thây.Triệu Tố ăn rất vui vẻ, thỉnh thoảng nói với chúng tôi về những chuyện cô ấy đã trải qua ở trường.
Cô gái nhỏ còn không biết mình từng bị mấy tên điên kia chọn trở thành mục tiêu giết hại, nên cứ vô tư như thế, đêm đó, suýt tí nữa cô ấy đã trở thành nạn nhân thứ năm của vụ án phân thây rồi.“Chị Sở, chị thật giỏi.” Triệu Tố cầm cái chân gà, vẻ mặt ao ước nhìn Sở Mộng Hàn: “Hôm đó khi chị và Diệp Phàm ở trước cửa trường bọn em dạy dỗ mấy tên côn đồ, em sợ đến ngẩn người, chị có thể dạy võ cho em không? Sau này em cũng muốn trở thành người giỏi như chị.”“Được thôi, không thành vấn đề.” Dưới ánh đèn ấm áp, Sở Mộng Hàn ôm Triệu Tố vào lòng thật chặt, lúc này hai người vô cùng gần gũi giống như hai chị em vậy.Nhiều năm sau, nhìn lại khoảnh khắc này, tôi ước gì thời gian có thể vĩnh viễn đứng yên tại đây.Bươm trong rừng mưa nhiệt đới bên bờ sông Amazon Nam Mỹ thi thoảng quạt cánh vài cái là có thể gây nên một trận lốc xoáy ở Texas của Mỹ hai tuần sau.
Cuộc sống của Triệu Tố và Sở Mộng Hàn từ giờ về sau cũng thế, xảy ra rất nhiều thay đổi...“Hầy, sao không có nước trái cây?” Triệu Tố giơ ly thủy tinh trống rỗng lên, không vui lắm.“Không sao, tôi gọi phục vụ lấy cho em một ly.”“Không cần đâu.” Triệu Tố cầm ly rỗng hoạt bát đứng dậy: “Diệp Phàm, anh và chị Sở ngồi ở đây đợi, em đi lấy là được rồi.”Không đợi bọn tôi kịp phản ứng lại, Triệu Tố đã cầm ly rỗng ra khỏi phòng, chỉ để lại hai người ngơ ngác là tôi và Sở Mộng Hàn trong phòng.“Cô nhóc này thật thú vị.” Nhìn bóng lưng của Triệu Tố, Sở Mộng Hàn thốt lên một câu như thế, sau đó hỏi tôi sao quen biết cô bé.“Quan trọng sao? Dù gì sau ngày mai thì tôi và cô bé cũng không liên quan gì nữa.”“Vậy sao?” Đột nhiên Sở Mộng Hàn đặt đũa trên tay xuống nhìn thẳng vào tôi, nụ cười trên mặt lập tức biến mất: “Diệp Phàm, nếu như tôi đoán không sai, mục đích của anh đến thành phố T, không phải chỉ vì giúp chúng tôi điều tra vụ án phân thây nhỉ?”Trong lòng tôi run lên, hỏi vì sao bỗng dưng cô nói thế.“Còn nhớ lúc đầu anh muốn tôi đồng ý hai yêu cầu không? Một là giúp anh giảm tội, hai là thay anh xuất tất cả video giám sát trong khách sạn Phúc Lâm.”“Nên cô đã xem video giám sát rồi à?”“Đúng vậy.” Cô chầm chậm duỗi tay vào túi lấy ra cái gì đó: “Tôi tận mắt nhìn thấy Lưu Duyệt đưa Triệu Tố vào khách sạn ấy.
Mà ngày pháp y Vương chết, cũng là anh đưa Triệu Tô ra khỏi khách sạn Phúc Lâm.
Nghĩ thử xem, người phụ nữ trên màn hình hệ thống giám sát giống Lưu Duyệt như vậy, mà dường như anh đã biết hung thủ sẽ chọn Triệu Tố là mục tiêu thứ năm.
Diệp Phàm, cuối cùng anh là ai? Cuối cùng Tào Vinh để anh đến thành phố T làm gì?”Tôi hơi bất lực cười trừ, những gì Sở Mộng Hàn nói đều là sự thật, nhưng tôi cũng giống như cô thôi, bị mơ hồ trong bóng tối.Tất cả tin tức then chốt đều tập trung trên người Lưu Duyệt, nhưng nhân vật mấu chốt này chết lâu rồi.
Mấy câu đố có thể cũng sẽ chôn vùi vĩnh viễn theo Lưu Duyệt đã bị giết.Tôi suy xét rất lâu, quyết định nói một số sự thật cho Sở Mộng Hàn nghe.
Từ trước đến giờ, cô là cảnh sát thành phố T duy nhất tin tưởng tôi, tôi không còn lý do gì phải giấu diếm cô.“Như cô biết, thật sự tôi đã học ở trường Cảnh sát, Tào Vinh không muốn tài năng của tôi bị vùi dập mên mới đưa tôi ra khỏi nhà tù làm việc cho anh ấy.
Dù tôi từng vào tù nhưng tôi không phải người xấu, cô phải tin rằng tôi không có ý xấu với cô.”“Ầy, anh đang kể chuyện cười à?” Đột nhiên cô đến gần trưng ra vẻ mặt coi thường: “Ai vào tù cũng nói mình vô tội hết.”“Nếu tôi bị người khác hại thì sao?” Tôi hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói: “Trong tay Lưu Duyệt có manh mối giúp tôi lật ngược vụ án, đó là lý do tôi đến thành phố T.
Trước khi cô ấy chết đã đưa cho tôi thẻ phòng khách sạn Phúc Lâm, lại chẳng nói cho tôi manh mối nào, nên tôi mới xuất hiện trong khách sạn và tìm được Triệu Tố.”Sở Mộng Hàn càng đến gần hơn, gần như tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô: “Ý anh là, bản thân cũng là người bị hại trong hàng loạt sự kiện này?”“Có thể nói là vậy.” Với lại tôi cảm thấy cái chết của Lưu Duyệt không bình thường lắm, có thể giống như lời Châu Đức Thiện đã nói, cái chết của Lưu Duyệt là cô ấy tự tạo thành: “Nên, cô thật sự đã từng gặp tôi rồi?”Tôi nhớ Sở Mộng Hàn đã nói thời đại học từng gặp tôi, nhưng tôi thật sự không có ký ức gì về cô cả.“Ha ha, chuyện này anh tự nghĩ đi, thứ cho tôi không thể nói.”Tôi và cô tám chuyện với nhau như vậy, một lúc lâu sau, Triệu Tố mới cầm ly nước hoa quả quay lại.Hai người chúng tôi cảm thấy có gì đó sai sai, vội hỏi Triệu Tố xảy ra chuyện gì, sao ở dưới lầu lâu như vậy.“Chị Sở, Diệp Phàm…” Triệu Tố nhìn Sở Mộng Hàn, mặt đầy vẻ sợ hãi: “Em cảm giác giống như có người đi theo em.
Người phục vụ ở cửa kia, lúc ở trường em đã nhìn thấy anh ta mấy lần…”Tôi và Sở Mộng Hàn nhìn nhau, vội vàng đi ra.Như lời Triệu Tố nói, ở chỗ rẽ phòng kín, thật sự có một nhân viên phục vụ nhìn chằm chằm hướng này.Mà sau khi thấy tôi, người phục vụ vội quay người chạy xuống lầu.Hình như cậu ta biết tôi?“Không sao chứ, Diệp Phàm?” Sở Mộng Hàn cũng nhận ra vấn đề này nghiêm trọng, lấy điện thoại ra gọi chi viện.Tôi nói Sở Mộng Hàn trông Triệu Tố cho kỹ, rồi sau đó đuổi theo hướng người kia chạy đi.Hình như người phục vụ rất quen thuộc xung quanh, sau khi xuống lầu là chạy thẳng vào bếp, theo đường đó rời khỏi nhà hàng.Tôi chạy theo cậu ta rẽ vào một hẻm nhỏ, thấy khoảng cách càng ngày càng gần người phục vụ, nhưng lúc này, đột nhiên xuất hiện bốn năm người đàn ông cao to từ bốn phía.Mà tôi nhận ra mấy người này!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...