Kỳ Án Phân Thây


Một giờ trước, ông lão Chu đã bị giết chết trong bệnh viện.Cái cách ông lão Chu chết giống hệt với bác sĩ pháp y Vương và người đàn ông mặt xấu, với một nhát dao ở cổ cắt thẳng động mạch khiến máu phun khắp nơi, biến toàn bộ phòng bệnh thành một biển máu.Bởi vì trong khoảng thời gian này, cảnh sát tập trung gần như toàn bộ lực lượng để truy bắt hòa thượng mặt thẹo, cho nên không ai để ý tới việc tên sát nhân đã lẻn vào bệnh viện ra sao, cũng như không biết người đó đã giết chết ông lão Chu vào lúc nào.“Điện bị cắt, tức là camera giám sát cũng không hoạt động được.” Ngồi trên xe cảnh sát, Sở Mộng Hàn vừa chườm đá lên mí mắt sưng tấy, vừa tức giận nói: “Cảnh sát ở bệnh viện cũng bị điều đi, đến khi phát hiện ra sự việc ở trong phòng bệnh thì đã quá muộn.

""Hết cách rồi, phải khó khăn lắm mới bắt được hòa thượng mặt thẹo mà."Mặc dù hòa thượng mặt thẹo ra tay rất điên cuồng, nhưng anh ta nhiều nhất chỉ là đồng phạm chứ không phải là kẻ chủ mưu của vụ án phân thây.

Bây giờ là năm giờ sáng ngày hai mươi sáu, còn mười chín tiếng đồng hồ nữa mới kết thúc một ngày.Tôi dám khẳng định trong vòng mười chín tiếng này, tên hung thủ kia sẽ tiếp tục ra tay, cái chết của ông lão Chu chỉ là một lời cảnh cáo.Sở Mộng Hàn liếc tôi một cái, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị như trước kia: "Tôi cảm thấy rất có thể ông lão Chu tự nguyện chết.

Trước khi chết tinh thần của ông ta vẫn rất minh mẫn, cũng không tìm thấy lượng hóa chất còn sót lại trong cơ thể của ông ta.

Hơn nữa, tổ truy vết đã kiểm tra hiện trường rất kĩ, họ không tìm thấy bất cứ dấu vết ẩu đả nào bên trong phòng bệnh cả.”Tôi có thể hiểu được ý Sở Mộng Hàn muốn nói, tuy rằng ông lão Chu chỉ có một tay, nhưng nếu có người muốn giết ông ta, chắc chắn ông ta không thể không chống cự.Lần trước ở nhà cũ của gia đình họ Chu, suýt chút nữa thì tôi đã chết dưới tay ông ta rồi.Tôi cũng đồng ý rằng ông lão Chu là tự nguyện chết, từ đầu đến cuối ông ta và hung thủ của vụ án phân thây luôn ở cùng một chiến tuyến, không thể xảy ra trường hợp giết người bịt đầu mối này được.

Dẫu sao lúc ở phòng thẩm vấn, ông ta thà cắn đứt lưỡi của mình chứ không hề chịu hé răng khai một chữ.Tuy nhiên cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu được tại sao ông lão Chu lại muốn bao che cho tên sát nhân ấy như vậy.

Chu Lỵ Lỵ bị tên sát nhân đó giết chết, lẽ nào ông lão Chu không hận người đó một chút nào sao?Vụ án phân thây vẫn còn chứa đựng rất nhiều điều đáng để nghi ngờ.Ví dụ như lúc Lưu Duyệt chết, từ đầu đến cuối tôi không thể quên được, tôi vẫn không hiểu nổi Lưu Duyệt mà tôi nhìn thấy đêm đó là người hay là ma.

Nếu là người thì tại sao kết quả nghiệm xác lại cho thấy cô ấy đã chết từ hai ngày trước rồi.

Còn nếu là ma, tại sao cảm giác đó lại rõ ràng và chân thật như vậy...Có lẽ chỉ có thể chờ đến khi tóm được hung thủ, thì những câu hỏi này mới có thể tháo gỡ được.Trên xe cấp cứu, tinh thần của Lý Kiến Quân đã bình tĩnh trở lại.

Trước mắt cho thấy con dao găm không làm tổn hại đến các cơ quan quan trọng, nếu không thì lồng ngực anh ta đã đau đớn dữ dội vì bị tràn máu màng phổi và không thể duy trì tình trạng hô hấp bình thường như vậy được.Triệu Tố dựa vào người tôi và ngủ ngon lành.

Đêm qua cô nhóc này cũng đã rất mệt mỏi, không biết cô ấy ngủ mơ thấy món ngon gì mà nước miếng theo khóe miệng chảy xuống và trực tiếp dính vào áo sơ mi của tôi.Tôi duỗi thẳng người của Triệu Tố để cô ấy có thể ngủ thoải mái hơn, đúng lúc đó Sở Mộng Hàn cũng đang nhìn sang hướng này, khi hai ánh mắt chạm nhau, cả hai chúng tôi đều bật cười thành tiếng.“Cũng thật sự chịu thua anh luôn, như thế mà cũng nghĩ ra được.” Sở Mộng Hàn chỉ vào điện thoại di động của cô ấy: “Tôi đoán là cho đến cuối cùng, cái tên đó mới phát hiện ra căn nhà anh ta dùng để phát sóng trực tiếp thực chất là do cảnh sát ngụy tạo nên.”“Đừng nói vậy chứ, chẳng qua vẫn là cô lợi hại.” Tôi chỉ tay vào mí mắt đang sưng tấy của Sở Mộng Hàn: “Được nhiều cảnh sát bảo vệ như vậy, ấy thế mà cô vẫn bị bắt đi, đổi lại là người bình thường, chắc chắn là không làm được như vậy rồi.”Nhìn thấy Sở Mộng Hàn ở đối diện sắp sửa nổi giận, tôi vội vàng giơ tay nhận lỗi: "Tôi đã đọc mẩu tin nhắn trên điện thoại di động của cô rồi, thật ra thì không cần thiết đâu! Cô phải tin tưởng là tôi có thể bảo vệ được Triệu Tố chứ."Nhưng mà như những gì đã diễn ra, nếu Sở Mộng Hàn không cố tình để lộ sơ hở để cho hung thủ mang cô ấy đi, thì tôi đã không thể đưa Triệu Tố đến bệnh viện một cách suôn sẻ như vậy.Suy cho cùng, hai người Triệu Tố và Sở Mộng Hàn đều là mục tiêu sát hại tiếp theo của hung thủ.


Tôi đoán bọn họ đã lên kế hoạch chia hai người giết hai cô gái này.

Với người mặc áo blouse trắng chịu trách nhiệm về Triệu Tố, còn tên hòa thượng mặt thẹo đối phó với Sở Mộng Hàn.

May mắn thay, hiện tại cả Triệu Tố và Sở Mộng Hàn vẫn còn sống.“Đội trưởng Sở, cô không ngại nói cho tôi biết lúc đó cô đã suy nghĩ như thế nào chứ?” Theo quan điểm của tôi, dù cho là vì lý do gì đi nữa, Sở Mộng Hàn cũng không nên chọn cách tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm như vậy.Cô là người phụ trách đội chuyên án, khi Mã Khải bị mất trí, cô là chỗ dựa tinh thần duy nhất của đội điều tra hình sự thành phố T.

Mục đích của hung thủ rõ ràng quá rồi, những người đó căm ghét cảnh sát.

Bọn họ nhiều lần khiêu khích hệ thống cảnh sát, thậm chí còn công khai tung đoạn video tuyên bố Sở Mộng Hàn là mục tiêu tiếp theo trong vụ án phân thây.Một khi Sở Mộng Hàn bị giết, cả đội chuyên án sẽ như rắn mất đầu, đến lúc đó thành phố T sẽ mất đi ánh sáng cuối cùng và hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Còn chúng tôi sẽ càng ngày càng đi đến bước đường cùng.“Lúc đó, tôi cảm thấy mình có thể bắt được bọn họ.” Sở Mộng Hàn nhìn tôi, trên mặt thoáng qua một chút không cam lòng: “Vương Hân đã bị giết hại, một phần lớn trách nhiệm là do tôi.

Huống chi hung thủ chắc chắn đã sớm biết cảnh sát đang âm thầm giăng bẫy bọn họ, nếu cứ tiếp tục chờ đợi như thế nữa thì mấy tên xấu xa đó cũng sẽ không chịu xuất hiện đâu.”“Vậy nên cô vứt bỏ toàn bộ kế hoạch, rồi một mình đi đến sau núi sao?” Tôi không muốn tiếp tục trách móc Sở Mộng Hàn, nếu đổi lại là tôi, chưa chắc gì tôi có thể lựa chọn tốt hơn cô ấy.Sau khi im lặng một lúc, tôi hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra ở sau núi.Ban nãy tôi cũng đã nhìn thấy tận mắt cảnh cô ấy đánh nhau với hòa thượng mặt thẹo, với kĩ năng của Sở Mộng Hàn, cho dù hòa thượng mặt thẹo kết hợp với người mặc áo blouse trắng thì hai người đó cũng không thể hạ gục được cô ấy.

Tôi đoán đã có tình huống ngoài ý muốn xảy ra ở sau núi vào lúc đó."Có một người phụ nữ..."Ngay khi Sở Mộng Hàn vừa nói ra những chữ đó, tôi cảm thấy tim mình đập loạn xạ: "Phụ nữ, người phụ nữ đó ra sao!"“Lúc đó trời tối lắm, tôi cũng không nhìn rõ bề ngoài của cô ta, nhưng tôi chắc chắn người đó là một người phụ nữ.” Đột nhiên vẻ mặt của Sở Mộng Hàn trở nên nghiêm túc: “Bởi vì người đến là một phụ nữ nên tôi cũng không đề phòng lắm.

Ai ngờ cô ta chỉ thoáng chạm nhẹ một cái thôi thì bất chợt toàn thân của tôi cảm thấy như không còn sức lực, sau đó hòa thượng mặt thẹo xuất hiện...!"Tôi mơ hồ cảm thấy kẻ khiến Sở Mộng Hàn bị tên hòa thượng bắt trói chính là người phụ nữ ngồi ở hàng sau xe van lúc trước.Ban đầu cũng là cô ta bắn tôi, hại tôi suýt chết ở chùa Tĩnh An.So với người mặc áo blouse trắng và hòa thượng mặt thẹo, người phụ nữ đó khiến tôi cảm thấy bất an hơn.

Dường như cô ta biết rất rõ về tôi, mục đích của người phụ nữ đó cũng hoàn toàn khác với hai người đàn ông kia.“Diệp Phàm, tiếp theo anh định làm gì?” Sở Mộng Hàn bỏ túi chườm trong tay xuống, cột lại mái tóc lòa xòa của cô: “Anh cũng biết chúng tôi chưa bắt được tên chủ mưu.


Anh ta vừa mới giết ông lão Chu và hiện tại đang lẩn trốn ở thành phố T, tình hình đang rất nguy hiểm vì anh ta có thể lại tiếp tục gây án bất kỳ lúc nào.

Bây giờ tôi cần…”“Tôi không thể tin các cô.” Sở Mộng Hàn chưa kịp nói xong thì Diệp Phàm đã trực tiếp ngắt lời cô."Ý anh là gì?""Mỗi lần hợp tác với cảnh sát các cô, hành tung của tôi luôn bị hung thủ dò ra trước.

Lúc ở trung tâm pháp y và hôm qua cũng như vậy, ngay cả Triệu Tố cũng suýt chút nữa mất mạng.

Chỉ duy nhất có một lần tôi hành động một mình, thì tôi đã tìm thấy ngôi nhà trúc là nơi ẩn náu của hòa thượng mặt thẹo và người mặc áo blouse trắng, hơn nữa tôi còn phát hiện ra căn mật thất nữa."Sở Mộng Hàn nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng đến nghẹt thở: "Ý của anh là tổ chuyên án của tôi có nội gián? Hay nói một cách đơn giản, anh muốn ám chỉ tôi là nội gián, bởi vì từ trước tới nay tôi là người phụ trách liên lạc với anh.”“Tôi không dám, ý của tôi không phải vậy.” Tôi cảm thấy có vẻ mình thật sự đã làm cho Sở Mộng Hàn tức giận, vì vậy tôi vội vàng xin lỗi và đổi chủ đề: “À đúng rồi, cô lấy lại được điện thoại chưa?”"Hừ, Tiểu Vương mới vừa đưa cho tôi, có chuyện gì sao?""Tìm được điện thoại rồi à, vậy thì đơn giản rồi.”Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu đã có sẵn một kế hoạch: "Tôi đã biết hung thủ là ai rồi, không nằm ngoài dự tính thì đêm nay tên hung thủ sẽ hành động.

Mục tiêu của anh ta không thay đổi, vẫn là cô và Triệu Tố.

Nhưng anh ta chỉ có một mình, dựa trên kỹ năng đáng nể và không dễ đối phó của đội trưởng Sở trước đây, tôi cảm thấy khả năng cao là hung thủ sẽ lựa chọn ra tay với Triệu Tố.”"Thật chứ, anh chắc chứ?""Cứ coi là như vậy đi.”“Vậy thì chúng ta phải làm sao?” Sở Mộng Hàn lo lắng nhìn tôi, giống như đang mong chờ tôi nói cho cô biết kế hoạch sau đó."Tôi có thể giúp cô bắt hung thủ, nhưng cô cần phải đồng ý với tôi hai điều.""Được, anh nói đi!""Điều thứ nhất, giúp tôi xin giảm án phạt cho Tào Vinh."Cảnh tượng vật lộn với hòa thượng mặt thẹo đêm qua vẫn thật sống động.

Đến bây giờ, vai trái và cổ họng của tôi vẫn còn rất đau nhức.Mặc dù tôi đã chuẩn bị từ rất sớm trước khi trở thành gián điệp, nhưng vào thời điểm cận kề với cái chết, theo bản năng, tôi vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.Đến cuối cùng thì gián điệp cũng phải bỏ mạng.Trong số hai mươi ba người làm gián điệp cùng thời kỳ với tôi, hiện tại chưa tới mười người còn sống.

Tôi không muốn giống như họ, một ngày nào đó phải bỏ mạng mà vẫn chưa kịp giải oan được cho bản thân.

Tôi phải giữ lấy cái mạng này để rửa sạch oan khuất và bắt cho bằng được cái tên khốn khiếp đã hại tôi phải ngồi tù!Sở Mộng Hàn liếc tôi một cái, trong đôi mắt hiện lên một ánh nhìn kỳ quặc.

Có lẽ đối với một người như cô, yêu cầu như vậy thật sự không đáng nhắc tới: "Được, tôi có thể đồng ý với anh điều này, vậy còn điều thứ hai là gì?”“Điều thứ hai còn đơn giản hơn.” Nhìn Triệu Tố đang ngủ say bên cạnh, những đường nét của tuổi dậy thì bắt đầu trổ ra, xuyên qua khe hở giữa quần áo, thoáng hiện ra mặt dây chuyền rất độc đáo.Ban đầu, Triệu Tố đã liều mạng để giật lại mặt dây chuyền từ tay con nhỏ tóc tím, chứng tỏ vật này thật sự rất quan trọng đối với cô ấy.


Có lẽ bởi vì vật này là do Lưu Duyệt để lại cho cô ấy.Sau nhiều chuyện như vậy, dường như tôi cũng hiểu được rằng tại sao đêm đó Lưu Duyệt lại đưa thẻ chìa khóa phòng khách sạn cho tôi."Cô có biết khách sạn Phúc Lâm ở ngoại ô thành phố T không? Tôi cần cô giúp tôi điều tra toàn bộ video lưu trữ từ camera giám sát của khách sạn đó trong hai tháng nay!"“Đơn giản, sau khi sự việc xong xuôi, tôi sẽ giúp anh điều tra camera giám sát!” Sở Mộng Hàn nhìn tôi, ánh mắt bỗng trở nên sâu xa: “Tôi có thể đồng ý cả hai yêu cầu của anh.

Tuy nhiên, hy vọng anh nhớ rõ thân phận của chính mình, nếu anh dám nói dối tôi thì anh biết hậu quả sẽ thế nào rồi đấy.”“Đương nhiên rồi, dừng xe lại trước đã!” Nhìn thấy xe cảnh sát đã tới khu vực nội thành, tôi dứt khoát đưa Triệu Tố xuống xe.

Sau đó bọn họ áp giải hòa thượng mặt thẹo về đồn cảnh sát Tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm, với lại tôi cũng không có hứng thú với công tác thẩm vấn sau đó.

Dựa vào thái độ của hòa thượng mặt thẹo, tôi nghĩ cũng chả moi được tí manh mối nào từ miệng của anh ta đâu."Vậy thì tôi sẽ gọi điện thoại sau nhé.

Đội trưởng Sở, tối nay không gặp không về.”Sau khi tạm biệt Sở Mộng Hàn, tôi đưa Triệu Tố trở về khách sạn mà tôi đã ở trước đó.

Khách sạn này nằm ở vị trí hẻo lánh và vẫn không có khách trọ, lần trước tôi đã trực tiếp đặt phòng cho cô ấy, để cô ấy vào nghỉ ngơi thật tốt."Hôm nay hãy ở khách sạn nghỉ ngơi cho thật tốt.

Ngày mai tôi đưa em đi học.

Rút kinh nghiệm lần trước, đám mấy đứa choai choai hư hỏng kia sẽ không dám bắt nạt em nữa đâu, nếu như con nhỏ tóc tím còn đến quấy rầy em nữa thì em cứ gọi cho Sở Mộng Hàn nhé.”Đôi mắt của Triệu Tố lim dim buồn ngủ nhìn tôi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi trở về phòng nghỉ ngơi.Đôi khi, tôi rất ngưỡng mộ sự đơn thuần của Triệu Tố.

Độ tuổi đẹp nhất của đời người là mười tám, mười chín tuổi, lớn hơn nữa thì con người sẽ bắt đầu nhìn thấy mặt trái của thế giới.Trở về phòng khách sạn của mình, tôi xử lý sơ qua vết thương trên vai, sau đó tắm nước nóng để cơ thể được thư giãn hoàn toàn.Sự cuồng nhiệt trên mạng đêm qua đã dần trở lại bình thường, vì kế hoạch của tôi mà hơn một triệu cư dân mạng thức cả đêm để chăm chú theo dõi chương trình tin tức phát sóng trực tiếp do cảnh sát làm giả, để rồi hôm nay ai nấy cũng phải đi làm với cặp mắt thâm quầng.Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, rất ít người có thể từ bỏ cuộc sống riêng của bản thân mà tiếp tục quan tâm đến một việc không liên quan đến mình.

Nếu đúng như dự đoán, tôi tin rằng điểm nóng tiếp theo trên các diễn đàn và trang mạng sẽ là tin tức cảnh sát đã bắt được hòa thượng mặt thẹo.Tuy nhiên, hung thủ chắc chắn sẽ không dễ dàng chịu để yên.

Trong ngày hôm nay, người đó chắc chắn ta sẽ tạo ra một luồng dư luận khác trên mạng, dựa vào khả năng của mình, gãta hoàn toàn có thể làm được điều này.Trước tiên, tôi ngẫm nghĩ lại toàn bộ kế hoạch trong đầu mình, sau khi chắc chắn kế hoạch không có một sai sót nào, tôi lấy điện thoại di động ra và bấm số của Sở Mộng Hàn.“Đừng nói và đừng hỏi gì cả, tôi chỉ nói một lần duy nhất, hãy nghe theo sự sắp xếp sau đây của tôi.

Tối hôm nay, hung thủ chắc chắn sẽ xuất hiện trong bệnh viện, anh ta sẽ làm mọi cách để giết cô nhằm thực hiện kế hoạch trở thành tu tiên.


Vì vậy, tôi muốn cô chuyển toàn bộ cảnh sát của tổ chuyên án đến Bệnh viện số một thành phố, chuẩn bị thật tốt và chờ đợi hung thủ xuất hiện.

Hãy nhớ rằng, sau tám giờ tối nay, bất kỳ người lạ mặt nào xuất hiện gần cô đều có thể là hung thủ.

Anh ta rất xảo quyệt, có thể giả làm bác sĩ, có thể là y tá, hoặc thậm chí là một công nhân vệ sinh tầm thường.

Vì vậy, các cô phải đề cao cảnh giác và không cho hung thủ một chút cơ hội nào cả.

Sở Mộng Hàn à, một khi cô xảy ra chuyện, mọi cố gắng trước đây của chúng ta đều đổ sông đổ bể! "“Diệp Phàm… Anh chắc chứ?” Giọng của Sở Mộng Hàn có chút lưỡng lự.

Đối với cô ấy, kế hoạch này có hơi không đáng tin cậy.“Đương nhiên rồi!” Điều tôi phải làm bây giờ là cố hết sức thuyết phục Sở Mộng Hàn về tính khả thi của kế hoạch này."Còn nhớ đoạn video mà hung thủ đã công khai trước đây không? Đoạn video đó cho thấy rõ ràng cô chính là người chết tiếp theo.

Với phong cách trước sau như một của hung thủ, cùng với lòng thù hận sâu sắc của anh ta đối với cảnh sát, thì chắc chắn anh ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để lấy mạng của cô.

Vì vậy, Sở Mộng Hàn à, cô mới là phương pháp bắt hung thủ tốt nhất.

Đêm nay đã được ấn định là một đêm rất dài, có thể bắt được hung thủ hay không, tất cả đều phụ thuộc vào cô! "Sở Mộng Hàn do dự một lúc, rồi hỏi tôi rằng nên làm gì với Triệu Tố nếu tất cả cảnh sát đều được điều đến bệnh viện."Không thành vấn đề, cứ để Triệu Tố ở trong khách sạn nghỉ ngơi.

Cô ấy không phải là nhân vật quan trọng gì cả.

Mục tiêu của hung thủ từ đầu đến cuối đều là cô.

Chỉ khi giết được cô thì bọn chúng mới có thể thực hiện được kế hoạch điên rồ của mình."Tôi dặn dò một số chi tiết nữa với Sở Mộng Hàn, sau đó cúp điện thoại và đứng ngẩn người một mình trong phòng hồi lâu.Tiếp theo, tôi vào các diễn đàn Internet lớn và đọc rất chăm chú, vì sợ bỏ sót bất kỳ bài viết hay bình luận quan trọng nào.Lưới đã giăng ra, còn việc hung thủ có cắn câu hay không, điều đó còn phải xem tình hình bây giờ thế nào?Không có gì ngạc nhiên khi hai giờ sau, hung thủ lại xuất hiện trên các diễn đàn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui