Kitchen
Ngày hôm sau là ngày tôi chính thức rời khỏi ngôi nhà cũ. Cuối cùng thì tôi cũng đã dọn dẹp hết mọi thứ. Thật quá chậm chạp.
Buổi chiều đầy nắng; chẳng hề có lấy một gợn gió hay một bóng mây; ánh nắng màu vàng thau dịu nhẹ chiếu xuyên vào căn phòng trống trơn đã từng là chốn nương thân của tôi.
Tôi tới thăm bác chủ nhà để xin lỗi về việc chuyển nhà quá chậm chạp của mình.
Tôi ngồi nói chuyện và uống tách trà nóng mà bác pha trong căn phòng dành cho người quản lí; nơi tôi thường tới chơi hồi còn nhỏ. Thế mà bác ấy đã già rồi; tôi lặng lẽ suy nghĩ. Vậy thì bà tôi mất cũng là lẽ tự nhiên thôi.
Giống hệt như hồi bà tôi thường ngồi trên cái ghế này và uống trà; lúc này đây; tôi cũng đang ngồi trên cái ghế này; uống trà và nói chuyện về thời tiết; về tình hình an ninh của khu phố; thật là lạ lùng.
Tôi kô sao lí giải được.
?Mọi chuyện cho tới mãi gần đây; không hiểu sao đã lao đi với tốc độ kinh hồn và vụt qua trước mặt tôi. Tôi là kẻ bị tuột lại đằng sau ngơ ngác; đang gồng mình xoay xở một cách chậm chạp.
Tôi cần phải nói dứt khoát rằng; cái đã lao đi ấy không phải tôi. Tuyệt không phải tôi. Bởi lẽ tất cả những chuyện ấy là nỗi buồn sâu thẳm trong tôi.
Ánh nắng rọi vào căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ; ở đó; có mùi vị của ngôi nhà quen thuộc mà trước đây tôi từng sống.
Ô cửa sổ bếp. Nụ cười của những người bạn. Màu xanh roi rói trong sân trường đại học mà tôi nhìn thấy qua khuôn mặt nhìn nghiêng của Sotaro. Giọng nói của bà trong điện thoại khi tôi gọi về lúc đêm khuya. Tấm nệm của những buổi sớm mai rét mướt. Màu rèm cửa?Chiếu tatami?Đồng hồ quả lắc.Tất cả những thứ ấy. Tất cả những thứ khiến tôi kô thể ở lại đó được nữa.
Tôi bước ra ngoài đã là lúc chiều tà.
Hoàng hôn nhàn nhạt đang buông xuống. Gió bắt đầu nổi lên; hơi se lạnh. Tôi đợi xe buýt; vạt tấm áo khoác mỏng bay phần phật trong gió.
Từ bến xe buýtl; tôi ngắm nhìn những ô cửa sổ thẳng tắp đang nổi lên rất xanh và rất đẹp trên tòa nhà cao vút đối diện phía bên kia đường. Cả những con người đang chuyển động ở trong đó; cả chiếc thang máy đang chạy lên chạy xuống nữa; tất cả đều lặng lẽ lóe sáng để rôi sắp lẫn vào bóng chiều chạng vạng.
Chỗ đồ đạc cuối cùng đang nằm dưới chân tôi. Nghĩ tới việc rồi đây sẽ chỉ còn lại một mình; tôi bỗng cảm thấy nôn nao kì lạ; như muốn khóc mà không sao khóc được.
Xe buýt đang vào khúc cua. Nó trườn tới trước mặt tôi và từ từ dừng lại; mọi người nối đuôi nhau lục tục lên xe.Xe buýt rất đông. Tôi tựa mình vào cánh tay đang nắm chặt chiếc quai da và nhìn mãi theo bầu trời đang xế bóng; dần khuất sau tòa nhà. Xe chuyển bánh đúng lúc mảnh trăng thượng huyền đang lặng lẽ bơi ngang qua bầu trời dừng lại trong mắt tôi.
Tôi luôn cảm thấy bực bội mỗi khi xe dừng khựng lại; đó là bằng chứng của việc tôi đang rất mệt mỏi. Sau nhiều lần bực bội; bất giác tôi đưa mắt nhìn ra bên ngoài; ở đằng xa kia; nổi lên trên nền trời là một quả khinh khí cầu.
Nó đang rẽ gió và di chuyển thật chậm rãi.
Tôi bỗng thấy sung sướng và ngắm nhìn kô dứt. Những chiếc đèn nho nhỏ nhấp nháy; khí cầu bay qua bầu trời như một ánh trăng mờ nhạt.
Tới đó thì đột nhiên một bà cụ nói nhỏ với cô bé nhỏ nhắn ngồi ngay phía trên; gần chỗ tôi.
-Nhìn kìa; Yukichan; khinh khí cầu kìa. Cháu nhìn đi. Đẹp không.
Khuôn mặt cô bé giống bà cụ như đúc nên chắc là cháu gái; nhưng hình như cô đang vô cùng bực dọc vì đường phố và xe buýt đều chật cứng người; nên đã đáp lại một cách vùng vằng ; cáu kỉnh.
-Không biết. Ứ phải khinh khí cầu.
-Hay là bà nhầm.
Bà cụ vẫn ôn tồn mỉm cười và nói với cô cháu gái.
-Chưa đến nhà à. Cháu buồn ngủ.
Yukichan vẫn tiếp tục cáu kỉnh.
Ranh con! Vì tôi lại cảm thấy mệt mỏi nên bất ngờ nảy ra trong đầu một câu văng tục như vậy. ?oChớ có nói với bà như thế rồi hối chẳng kịp đâu?
-Ngoan nào; sắp tới nhà rồi. Yukichan; quay lại đằng sau xem; mẹ cháu ngủ mất rồi. Đánh thức mẹ dậy mau.
-A; đúng thế thật.
Yukichan ngoái lại nhìn người mẹ đang ngủ gật trên chiếc ghế ở mãi đằng sau; và bật cười.
Cô bé mới hạnh phúc làm sao.
Tôi thầm nghĩ. Giọng bà cụ sao mà hiền đến thế; và cô bé đang cười bỗng sao mà đáng yêu đến thế; khiến tôi ghen tị. Tôi sẽ chẳng bao giờ còn được như thế nữa?
Tôi không hề thích cái sắc thái đau buồn của cùm từ ?ochẳng bao giờ nữa?; cũng như cái cảm giác rằng nó chỉ được dùng cho những chuyện sau này. Thế nhưng; sự nặng nề và u ám khủng khiếp của cụm từ ?ochẳng bao giờ nữa? chợt này ra khi ấy đã ném lên tôi một sức nặng không thể nào quên được.Thề có Chúa; tôi đã suy nghĩ những chuyện đó một cách khá bình thản và mơ hồ. Ánh mắt tôi dường như vẫn đuổi theo chiếc khinh khí cầu nhỏ nhoi đang xa dần trên thinh không thăm thẳm; giữa lúc chiếc xe buýt cứ vật mình lắc lư.
Nhưng; kìa! Tôi chợt nhận thấy dòng nước mắt của chính mình đang lăn dài trên gò má và rỏ thành giọt xuống ngực.
Tôi thấy ngỡ ngàng.
Tôi cứ tưởng một vài chức năng nào đó trong cơ thể mình vừa bị hỏng. Giống hệt như những lúc say mèm; nước mắt cứ tự nhiên trào ra vì những chuyện chẳng liên quan gì tới mình. Rồi mặt tôi đỏ lựng lên vì xấu hổ. Tự tôi cũng cảm nhận được điều ấy. Tôi vội vàng xuống xe.
Tôi đứng nhìn theo bóng chiếc xe buýt đang xa dần; rồi bất thần lao mình vào trong con ngõ nhỏ mờ tối.
Bị kẹt giữa đống đồ đạc; tôi quỳ xuống trong bóng tối và òa lên nức nở. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi khóc như thế này. Trong dòng lệ nóng hổi đang trào ra không sao ngăn lại được; tôi chợt nhận ra rằng tôi chưa ban giờ được khóc cho ra khóc kể từ khi bà tôi mất.
Không phải tôi khóc vì đau buồn; mà chỉ đơn giản là cảm thấy mình muốn khóc cho rất nhiều chuyện đã qua.
Bất giác ; tôi thấy một làn hơi nước màu trắng đang tỏa ra từ ô cửa sổ sáng đèn phía trên đầu mình bồng bềnh trong bóng tối. Tôi lắng tai nghe. Từ bên trong ; tiếng người trò chuyện rôm rả giữa lúc đang làm việc; tiếng xoong chảo; tiếng bát đĩa va vào nhau vọng tới
?Bếp!
Thế rồi từ tâm trạng vô cùng buồn bã; tôi bỗng cảm thấy thật vui. Tôi ôm đầu và khẽ cười. Đứng dậy phủi váy; tôi sải chân bước về phía nhà Tanabe; nơi hôm nay tôi đã định quay về. Chúa trời ơi; hãy cho con vượt qua tất cả những chuyện này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...