Kitchen
Khi tôi quay trở lại ghế sofa thì tách trà nóng đã pha xong.
Ngồi đối diện 1 người mới vài lần gặp mặt; trong 1 ngôi nhà gần như xa lạ; tôi chợt thấy mình sao mà cô độc trên cõi đời này.
Tôi bắt gặp bóng mình in trên ô cửa kính lớn; nơi khung cảnh ban đêm chìm trong làn mưa đang nhòa dần vào bóng tối.
Cái cảm giác khi trên cõi đời này chẳng còn ai thân thiết và có thể đi đến bất kì đâu; làm bất cứ điều gì mình muốn sao mà choáng ngợp.
Thế giới bao la nhường này; vậy mà mãi gần đây tôi mới lần đầu được chạm vào niềm thú vị và sự cô đơn bất tận ấy bằng chính bàn tay và đôi mắt của mình. Cho tới lúc đó; mình đã chỉ nhìn thế gian này với 1 con mắt nhắm; tôi thầm nghĩ.-Tại sao cậu lại bảo mình tới ở đây?- Tôi hỏi
-Mình nghĩ cậu đang gặp khó khăn.- cậu ta nheo mắt đáp 1 cách chân thành. ?" vả lại bà rất quý mình; hơn nữa; như cậu thấy đấy; nhà mình vẫn còn khá nhiều khoảng không gian chưa dùng đến. Mà cũng đã đến lúc cậu phải rời khỏi chỗ đó rồi còn gì?
-ừ! Cũng nhờ lòng tốt của bác chủ nhà; nên mình vừa xin bác thư thư cho ít bữa nữa rồi mình mới dọn đi hẳn.span>
-chính vì thế mà mình mới bảo cậu dọn đến đây ?" cậu ta nói cứ như thể chuyện đó là mặc nhiên phải thế vậy.
Cái thái độ kô quá nồng nhiệt cũng chẳng lạnh lùng ấy của cậu ta chợt khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp. Có 1 thứ gì đó như đang thấm vào trong tim làm tôi muốn khóc. Thế rồi đột nhiên cánh cửa lạch cạch mở ra; 1 người phụ nữ đẹp tuyệt trần hổn hển chạy ào vào.
Tôi kinh ngạc mở to mắt ra nhìn. Người đó trông đã luống tuổi nhưng quả tình rất đẹp. Qua lối ăn bận hiếm thấy vào ngày thường và cách trang điểm khá đậm; tôi hiểu ngay ra rằng; cô ta làm việc ở 1 chốn chơi bời ban đêm.
-Đây là bạn Sakurai Mikage.- Yuichi giới thiệu tôi
Cô ta vừa thở vừa nói với 1 giọng hổn hển đứt quãng.
-Chào cháu- Cô ta cười ?" Cô là mẹ của Yuichi. Tên cô là Eriko.
Đây là mẹ cậu ta á? Quá đỗi sửng sốt; tôi kô sao có thể đưa mắt nhìn đi nơi khác. Mái tóc dài xõa xuống ngang vai; cặp mắt sắc lẹm có đôi đồng tử lấp lánh thẳm sâu; đường bờ môi rất đẹp; sống mũi thẳng và cao. Toàn thân cô ta tỏa ra 1 thứ ánh sáng lộng lẫy tựa như sức sống đang rung lên. Cứ như kô phải 1 con người vậy. Tôi chưa từng thấy 1 ai như thế.
Tôi nhìn cô ta kô chớp mắt; tới mức thấy mình hơi khiếm nhã; nhưng cuối cũng đáp lại được bằng 1 nụ cười.
-Cháu chào cô.
-Ngày mai cô cháu mình gặp lại nhau nhé.- Cô ta dịu dàng nói với tôi rồi quay sang Yuichi.- Xin lỗi nhé; Yuichi. Mẹ kô thể tạm gác công việc ở quán bar lại được. Ban nayc mẹ phải nói là đi vệ sinh rồi phóng vội về đây đấy. Con bảo Mikage ngủ lại; sáng mai có thời gian sẽ gặp lại các con sau.
Cô gấp gáp nói rồi quay ngoắt chiếc áo đầm màu đỏ rồi lao ra cửa.
-Để con đưa mẹ đi bằng ô tô.?"yuichi nói
-Cháu xin lỗi. Vì cháu mà cô vất vả quá.
-Kô. Cô mới phải xin lỗi chứ. Cô kô nghĩ là quán bar lại đông đến thế. Thôi; sáng mai gặp lại nhé.
Cô lại lao đi trên đôi giày cao gót.
-Xem Tivi đợi mình nhé!
Yuichi nói như vậy với tôi rồi cũng vội vã đuổi theo sau; còn lại tôi trơ trọi 1 mình.
Quả thực là khi nhìn kĩ hơn; tôi nhận thấy ở cô có những nét của 1 con người thực sự; ví như những nếp nhăn của tuổi tác; hàm răng hơi xô kô đều. Dầu vậy; ấn tượng từ con người ấy đã làm tôi choáng ngợp. Nó khiến tôi muốn gặp lại cô thêm 1 lần nữa. Trong lòng tôi đang có 1 thứ ánh sáng ấm áp đang khẽ khàng lóe lên như những lưu ảnh; và tôi nhận thấy đó chính là sự cuốn hút. Cái cảm giác ấy giống hệt như lần đầu tiên Hellen Keller hiểu ra thế nào là nước; nó bắn lên tung tóe và mới mẻ trước mắt; trong dáng hình của 1 thứ ngôn ngữ sống. Kô hề ồn ào nhưng là 1 cuộc hội ngộ thực sự làm tôi ngỡ ngàng.
Yuichi quay trở lại trong tiếng lách cách của chùm chìa khóa.
-Nếu chỉ về được có 10 phút thì thà gọi điện cho xong.
Cậu ta vừa cởi giày trên nền nhà xi măng vừa nói
Tôi vẫn ngồi nguyên trên chiếc ghế sofa và đáp
-Ờ.
-Mikage này; cậu sợ mẹ mình phải kô?- cậu ta hỏi
-ừ; thì vì mẹ cậu đẹp quá mà.- tôi thật thà đưa ra nhận xét.
-Thì bởi;- yuichi vừa cười vừa nhỏm dậy; đi tới và ngồi xuống chỗ sàn nhà ngay trước mặt tôi rồi nói; - mẹ mình đi chỉnh hình mà.
-Thật sao?- tôi cố tạo ra vẻ bình thản.- thảm nào mình thấy khuôn mặt chẳng giống cậu chút nào.
-Còn nữa; cậu có biết kô?- cậu ta tiếp tục với điệu bộ thật buồn cười.- Người đó là đàn ông đấy.
Lần này thì tôi kô còn thản nhiên được nữa. Tôi nin lặng nhìn cậu ta hồi lâu mà kô hề chớp mắt. Hình như tôi đã chờ rất lâu để chờ cậu ta nói với tôi rằng; mình chỉ đùa thôi mà; hay kô. Những ngón tay thon thả kia; và rồi cả cái điệu bộ kia nữa; mà là đàn ông ư? Tôi hình dung lại khuôn mặt tuyệt đẹp ấy; và nín thở chờ đợi; nhưng chỉ thấy cậu ta đang rất sung sướng mà thôi.
-Nhưng rõ ràng;- tôi mở miệng;- cậu gọi là mẹ còn gì!
-Thế nếu là cậu; liệu cậu có gọi được người ấy là bố kô?
Cậu ta hỏi lại 1 cách điềm tĩnh. Quả là tôi cũng nghĩ như thế thật. 1 cậu trả lời kô thể bắt bẻ nổi.
-Eriko là tên à?
-Kô đâu! Thật ra là Yuji hay sao đó.
Tôi thực sự như thấy trước mắt mình toàn 1 màu trắng xóa. Thế rồi cuối cùng; tôi cũng lấy được tư thế sẵn sàng để nghe câu chuyện.
-Vậy thì ai đã sinh ra cậu?- tôi hỏi
-Ngày xưa; người đó từng là đàn ông.- cậu ta đáp;- hồi còn rất trẻ ấy. Rồi người đó cũng lập gia đình. Và người phụ nữ mà người đó lấy làm vợ mới chính là mẹ mình.
-Mẹ cậu là người như thế nào?- Tôi hỏi vì kô thể nào hình dung ra được.
-Mình cũng kô còn nhớ nữa. Mẹ mất lúc mình còn nhỏ mà. Có ảnh đấy; cậu có xem kô?
-Cho mình xem đi!Tôi gật đầu. Yuichi vẫn ngồi nguyên tại chỗ; với tay lôi xềnh xệch chiếc cặp của mình lại gần; lấy ra 1 tấm ảnh cũ kĩ từ trong ví đưa cho tôi.
1 con người có khuôn mặt kô biết phải tả như thế nào. Tóc ngắn; mắt và mũi nhỏ. 1 người phụ nữ kô thể đoán được tuổi tác và toát lên 1 ấn tượng rất lạ lùng?Thấy tôi im lặng; cậu ta lên tiếng
- Trông kì lạ lắm phải kô?
Tôi cười bối rối.
-Nghe nói; thưở nhỏ; Eriko kô hiểu vì 1 lẽ gì đó được đưa về nhà mẹ mình; là người ở trong tấm ảnh này này; và đã lớn lên cùng với mẹ. Hồi còn là đàn ông; nghe đâu Eriko rất điển trai; nên con gái theo khá nhiều; thế mà chẳng biết tại sao lại yêu cái khuôn mặt kì quặc này cơ chứ.- Cậu ta mỉm cười rồi đưa mắt nhìn bức ảnh.?"Eriko mê mẩn mẹ mình quá; thế rồi 2 người cùng nhau bỏ trốn; dù mang nợ gia đình mẹ mình rất nhiều.
Tôi gật gù lắng nghe.-Sau khi mẹ mình mất; Eriko thôi việc; ẵm ngửa mình trên tay khi ấy vẫn còn bé tẹo và vắt óc ra xem phải làm gì. Rồi Eriko quyết định chuyển đổi giới tính. Eriko bảo vì chẳng có thể yêu ai trên đời này nữa. Trước khi trở thành phụ nữ nghe nói Eriko là 1 người vô cùng trầm lặng. Eriko rất ghét những thứ nửa vời; nên đã phẫu thuật tất cả mọi thứ; từ khuôn mặt trở đi. Với số tiền còn lại; Eriko mở 1 quán bar; như cậu biết đấy; rồi nuôi mình khôn lớn. Trường hợp này; người ta thường hay ví : 1 tay đàn bà gánh cả giang san; phải kô?- cậu ta cườispan>
-1 kiếp người thật quá sức tưởng tượng.- tôi nói
-Đã trọng kiếp đâu; vẫn còn phải sống mà.- Yuichi nói
Liệu có thể tin được kô? Hay vẫn còn điều gì đang ẩn giấu? Càng nghe chuyện về những con người này tôi càng chẳng hiểu gì hết.span>
Nhưng tôi tin vào căn bếp. Hơn nữa; giữa 2 mẹ con kô hề giống nhau 1 chút nào ấy; vẫn có 1 điểm chung. Đó là khuôn mặt khi cười lúc nào cũng ánh lên như thần phật. Điều ấy mới tuyệt làm sao.span>
-Sáng mai mình kô ở nhà; cậu cứ dùng bất cứ thứ gì có ở đây.
Đôi mắt đang sắp díu lại; Yuichi chỉ cho tôi cách sử dụng vòi hoa sen và vị trí để khăn tắm với 1 đống nào là chăn lông và quần áo ngủ trên tay.
Nghe xong cậu chuyện cuộc đời (thật quá sức tưởng tượng) của Yuichi; tôi lại cùng cậu ta xem video mà chẳng nghĩ ngợi điều gì rõ rệt; và nói chuyện về cửa hàng hoa; chuyện về bà. Mải mê; thế mà thời gian thoắt đã trôi qua lúc nào kô biết. Lúc này đã là 1 h sáng. Chiếc sofa mới thật khoan khoái và dễ chịu. Nó mềm; sâu và rộng tới mức; 1 khi đã ngồi xuống; chắc chẳng ai còn có thể đứng lên được nữa.
-Này; lúc tới cửa hàng nội thất và ngồi thử lên chiếc ghế sofa này; mẹ cậu chắc hẳn phải ưng ý lắm nên mới mua nó về đấy nhỉ?- Khi nãy tôi có hỏi Yuichi 1 câu như thế.
-Chính xác.- cậu ta đáp.- mẹ mình chỉ sống toàn bằng những ý tưởng bộc phát tức thờ mà. Tất nhiên; có đủ sức lực thực hiện những ý tưởng ấy quả là đáng khâm phục.
-Đúng thế.- tôi hưởng ứng
-Vậy nên; cái ghế sofa đó hiện thời là của cậu. Là giường của cậu đấy..- cậu ta nói.- thật tốt là nó sẽ được sử dụng
-Mình;- tôi hỏi lại 1 cách khá thẽ thọt;..- có thể ngủ ở đây thật sao?
-Đúng vậy.- cậu ta trả lời dứt khoát.
-?mình kô biết nói sao để cảm ơn cậu
Sau khi đã kết thúc toàn bộ phần chỉ dẫn mà hầu như kô bỏ sót điều gì; cậu ta chúc tôi ngủ ngon rồi quay trở lại phòng mình.
Tôi cảm thấy buồn ngủ.
Mình đang làm gì thế nhỉ! Vừa tắm; tôi vừa suy nghĩ trong làn nước nóng đang xua đi sự mệt mỏi; cái cảm giác mà lâu lắm rồi tôi mới có được; dưới mái nhà của người khác.
Tôi mặc đò ngủ mượn tạm vào; bước ra căn phòng khách đang rất yên ắng. Tôi khẽ lép nhép nhòn đôi chân trần sang xem lại nhà bếp 1 lần nữa. Quả là 1 căn bếp tuyệt vời.
Thế rồi; khi đã lần trở về bên chiếc bàn sofa; sẽ là giường ngủ của tôi đêm nay; tôi với tay tắt điện.
Bên bậu cửa sổ; đám cây cảnh nổi bật lên trên nền ánh sáng mờ nhạt của những ngọn đèn; và được khung cảnh hào nhoáng của buổi đếm nhìn thấy từ tầng 10 tạo thành 1 dải diềm bo; đang khe khẽ thở. Mưa đã ngớt. Cảnh đêm lung linh và phản chiếu thật đẹp lên bầu không khí trong suốt chứa đầy hơi nước.
Tôi cuộn tròn trong chiếc chăn lông. Ý nghĩ đêm nay mình sẽ lại ngủ cạnh bếp khiến tôi bật cười. Nhưng kô có sự cô độc. Có thể tôi đã chờ đợi điều này. Có thể cái mà tôi mong mỏi chờ đợi chỉ là chiếc giường giúp tôi quên đi được cả những chuyện đã qua lẫn những chuyện sắp tới trong 1 khoảng thời gian ngắn. Tôi kô muốn có ai khác ở bên cạnh; vì điều đó sẽ làm tăng thêm nỗi buồn. Tuy nhiên; ở đây có bếp; có cây cối; có những con người cùng chung 1 mái nhà; và yên tĩnh?còn gì tuyệt vời hơn thế nữa. Ở đay là tuyệt nhất.
Tôi yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...