Chương 9
Đó là một tiệm cà phê khá to và thật là sang trọng, có cây cảnh và có cả tiếng nhạc rất êm đềm nữa.
“Chào chú, cháu đến làm thay cho chị Sam ạ!”
“À, nó có báo trước cho chú rồi, cháu vào thay quần áo và chuẩn bị đi.”
“Vâng ạ!”
Chà, trang phục ở đây đẹp quá đi, nhìn dễ thương như trong anime Nhật vậy.
Nhìn tôi lúc này trông giống như một cô nàng phục vụ thực thụ. Thật là tuyệt!
Công việc của tôi là dọn dẹp lau chùi từng bàn một. Sắp xếp lại cốc chén, lọ đựng đường, sữa, hộp khăn giấy. Thấy khách đến là đem ngay menu ra, ghi vào sổ rồi bưng bê đến bàn của họ.
Trong quán có một chị phục vụ nữa, nhìn chân chị ấy dài thật, mặc đẹp hơn tôi bao nhiêu, mà nhìn cách chị ấy phục vụ mới chuyên nghiệp làm sao.
“Em ơi có thêm khách kìa!”
“Vâng!”
Tôi nhanh nhảu vớ lấy quyển menu rồi tung tăng đem ra bàn của họ.
Xém chút nữa là tôi đánh rơi cả quyển menu xuống đất, bởi vì, hai vị khách mà tôi sắp sửa phục vụ trong đó có anh Kiwi Hoàng Gia!
Kiwi từ từ bước vào với trang phục màu đen lịch lãm, hai tay đút trong túi quần một cách lạnh lùng. Theo sau là một cô gái dễ thương tóc màu hung đỏ, có vẻ nũng nịu và ngượng ngùng. Hình như Kiwi không để tâm đến cô nàng mấy thì phải.
Ok ok, bình tĩnh nào Kem, hãy coi như mình chưa hề biết anh ta (điêu thật), và hy vọng là anh ta không nhận ra mình-cái con bé đeo kính cận mà anh ta va phải mấy hôm trước.
“Các bạn dùng gì ạ?”
Tôi lấy hết can đảm nhìn vào mắt anh chàng và nở một nụ cười (tất nhiên tôi chỉ cười trong giới hạn cho phép thôi, tôi mà cười hết cỡ với cái niềng răng này thì đảm bảo anh ấy chạy mất dép!)
“Cho mình 1 coffe sữa, 1 bánh kem vani.” Cô gái tóc hung đỏ nhìn lướt qua menu rồi mỉm cười đáp. “Anh Kiwi, anh dùng gì?” Cô ấy ngó sang âu yếm hỏi Kiwi.
“Cũng vậy đi.” Kiwi đáp một cách lơ đãng.
“À vâng có ngay đây ạ.”
Tôi ghi vào giấy rồi đem vào cho ông chủ, đứng chờ để bưng ra. Trong lúc chờ coffee, tôi liếc nhìn về phía hai người kia. Chuyện này thật là ngớ ngẩn, nhưng thề là tôi đang bị thu hút bởi đôi mắt của anh Kiwi (ôi trời).
Anh ấy ngồi gần cửa sổ nơi có những chậu hoa cúc mặt trời nhỏ xinh, một vài tia nắng lọt vào và hình như càng làm cho đôi mắt anh ấy thêm sáng và long lanh hơn.
“Được rồi bưng ra đi!”
Tôi cẩn thận bưng khay đựng coffee và bánh kem ra phía họ. Thật cẩn thận, cẩn thận.
Bỗng anh Kiwi ngước lên nhìn tôi, woa thề là tôi chưa từng gặp đôi mắt nào đẹp như thế, thực sự là vô-cùng-đẹp!
Và thế là ánh mắt của anh ấy hút hết hồn vía tôi, và thế là bạn có biết chuyện gì xảy ra không?
Oạch!
Úi, tôi vấp ngã và nhào xuống đất!
Việc tôi ngã sẽ chẳng có gì là to tát nếu như...
Ôi chúa ơi, cả hai ly coffee sữa còn đang nóng hất thẳng vào áo của anh Kiwi!
O_O
Anh ấy đã dính trọn cả hai ly coffee (ôi không).
Bạn không thể tưởng tượng ra lúc đó tôi quê độ như thế nào đâu, may cho tôi là hai chiếc bánh kem vẫn còn nguyên, tôi vội vàng loạng choạng đứng lên trong con mắt ngạc nhiên của tất cả các vị khách trong quán.
Và a-lê-hấp!
Tôi lại ngã một lần nữa.
MỘT LẦN NỮA!
Và lần này thì vập cả mặt xuống đất!
Hai chiếc bánh kem lao vun vút và ốp thẳng vào mặt anh Kiwi Hoàng Gia!
ỐP THẲNG VÀO MẶT ĐÓ!
Thề là sau vụ này tôi sẽ không bao giờ dám trở thành một phục vụ bàn cả, như thế là quá đủ rồi! Chắc tôi phải tự đào ình một cái hố để chui xuống quá!
Chị phục vụ vội vàng lao ra đỡ tôi dậy, còn ông chủ béo mập thì phi ra chỗ Kiwi ra sức xin lỗi.
Hai mắt của anh ấy trợn lên, mặt mũi thì lem nhem dính đầy kem, anh ấy bất động và trơ ra như một pho tượng.
Miệng Kiwi há hốc lên và phải mất một lúc sau anh ấy mới a lên một tiếng:
“Aaaa...nóng.....nóng!”
Ngay lập tức cô nàng tóc đỏ vội lấy ngay cốc nước lạnh ụp vào bụng Kiwi, còn ông chủ thì cuống lên lấy khăn lau những vệt kem trên má anh ấy.
“Hết chưa? Hết nóng chưa? Phù phù..”
Còn tôi thì đứng chết lặng ra ở giữa sàn nhà. Ối Sam ơi, em vừa gây ra tội lớn đó, cứu em với.
“Còn đứng đấy, không mau ra xin lỗi đi, nhanh!” Ông chủ giục tôi.
“Vâng...vâng” Tôi líu ríu.
Tôi bước chầm chậm về phía hai vị khách, run run...run run...
Tôi sợ phát khóc đi, nhưng tôi buộc phải lại gần và lắp bắp, nhìn tôi lúc đó giống hệt như một con thỏ con tội nghiệp sắp phải giao nộp mình cho chó sói vậy.
“Xin lỗi...xin lỗi.”
Khi tôi còn chưa hết bàng hoàng thì đột nhiên, bàn tay rắn chắc của anh ta-Kiwi Hoàng Gia ấy, nắm chặt lấy cổ tay tôi! Nắm chặt!
“Anh làm gì thế? Bỏ tay ra!”
“Bạn....aaa”
???
Anh aaa gì vậy?
“Em...em xin lỗi”
“Thôi, cô ấy đã xin lỗi rồi mà, bỏ qua cho cô ấy đi anh Kiwi.”
Tóc hung đỏ lên tiếng, ôi bạn ấy thật là rộng lượng, "bỏ qua cho cô ấy đi" ôiii *_*
“Cái gì? Bỏ qua? Nhân viên gì mà làm ăn kiểu này? Bạn muốn ám sát tất cả khách hàng trong này sao?”
“Em...không…em chỉ là...làm...thay cho chị Sam....một...một hôm thôi.”
“Tôi không quan tâm, xem này, ôi trời!”
Tự nhiên anh ta vuốt tay lên má và gầm loạn xị cả lên.
Ôi lại nữa, nẫu cả ruột. Không khí trong tiệm lúc này quả thật là nóng.
“Bạn!”
Kiwi chỉ thẳng tay vào tôi, trừng trừng mắt lên nhìn, ánh mắt của anh ta sắc lạnh như lưỡi dao lam cứ như thể anh ta muốn đâm chết tôi ý.
“Bạn phải theo tôi về nhà, chờ tôi thay áo ra và giặt sạch nó. Thế nào, bạn không phiền chứ?”
Kèm theo đó là một nụ cười khó hiểu.
Gì thế này? Sao mọi người không ai bênh tôi hết hả trời? Chị phục vụ? ông chủ? Tóc đỏ? Làm ơn!
“Anh Kiwi, bỏ qua đi!” Tóc đỏ lại lên tiếng, nhưng chẳng thể át được sự giận dữ của Kiwi.
“Ok thôi, anh sẽ bỏ qua cho cô ấy, nếu như cô ấy làm theo những gì anh muốn.”
“Gì cơ ạ?”
“Sao cơ? Bạn không nghe thấy tôi nói gì à? Tôi nói là theo tôi về nhà và giặt sạch cái áo này, bạn làm được không?”
Bạn biết đấy, trong cuộc sống chúng ta luôn luôn có những tình huống rất khó xử, và tôi...
♥Phương án 1: Chạy. Binh pháp tôn tử có 36 kế, trong đó chạy được coi là thượng sách. Tôi sẽ vùng dậy, đạp cửa và lao ra ngoài, leo lên chiếc xe đạp mini và tẩu thoát trong gang tấc!
Nhưng...phương án này độ khả thi của nó quả thật là khó nói. Tôi-một con bé nhỏ nhắn xinh xắn VS cầu thủ bóng rổ trường Isaac Newton! Ôi trời ạ, anh ta sẽ tóm được tôi và treo ngược cái thân xác khốn khổ này lên cành cây mất! Không ổn, không ổn!
♥Phương án 2: Hỏi anh ta xem cái áo đấy bao nhiêu tiền, nếu có thể tôi sẽ cắn răng cắn lợi rút hầu bao ra trả.
Nhưng...nghe hội Gigi đồn đại là quần áo của anh ấy đều trên dưới 100, 200$, tất tần tật đều là hàng hiệu, đứa NQ như tôi sờ vào nó đánh cho gãy tay. Tiền đô cơ đấy, nếu thật như thế thì tôi có nhịn ăn sáng, nhịn chi tiêu cả tháng, mà cứ cho là hai tháng đi, chắc cũng chả đủ để trả mất.
Không ổn! Không ổn!
♥Phương án 3: Ngoan ngoãn làm theo lời anh ta, về nhà và giặt cái áo chết tiệt đó. Tôi sẽ phải chịu nhục một chút, kiểu như osin ấy, nhưng bù lại mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa và tôi sẽ chẳng phải chi một đồng nào để trả cả haha!
Được đấy, được đấy!
Và thế là tôi gật đầu đồng ý.
“Tốt. Vậy chúng ta đi thôi.”
“Anh Kiwi!” Chợt tóc đỏ níu tay Kiwi lại.
“Sao vậy?”
“Thế còn em…?” Tóc đỏ bối rối.
“À. Anh thế này làm sao đi chơi cùng em tiếp được. Thế này nhé, để anh gọi điện cho anh trai em đến đây đón em, ok?”
“Nhưng mà…”
Dường như Kiwi không quan tâm đến những gì cô ấy nói. Anh ta kéo tay tôi và lôi xình xịch ra khỏi quán, anh ta to và khoẻ hơn tôi gấp mấy lần và tôi không thể nào gỡ cái bàn tay to trịch ấy ra được. Bất lực, và tôi bị lôi đi một cách không thương tiếc, may mắn là tôi còn với được chiếc túi xách, trong đó có ví tiền, điện thoại và vài thứ sổ sách linh tinh.
Tôi hướng ánh mắt van xin về phía chị phục vụ, ông chủ và cô nàng tóc đỏ.
Chị gì ơi cứu em với.
Ông chủ ơi cứu cháu với.
Tóc đỏ ơi...
Nhưng tất cả đều là vô vọng. Họ đứng trơ ra nhìn anh ta lôi tôi đi, thế đấy.
“Anh làm gì thế, đau...”
“Shh, yên nào!” Kiwi đặt tay lên môi ra hiệu.
Ha? Hai mắt tôi lúc đó trợn tròn lên ngạc nhiên. Cái quái gì đang diễn ra thế này.
Kiwi đang diễn trò đấy à? Vừa nãy còn khó tính lạnh lùng chết đi, bây giờ tự nhiên bảo tôi yên lặng. Kì cục. Kì cục hết sức.
Kiwi chẳng thèm nói thêm gì và tiến thẳng về phía chiếc xe Porsche đen bóng, mở cửa xe và ra hiệu cho tôi ngồi vào đó.
Oh my god. Tôi đang ngồi ở đâu đây? Trong xe của anh Kiwi! Hội Gigi mà biết được, chúng nó sẽ phát ghen à xem! Nhưng trong tình cảnh này thì đúng là chẳng có gì vui vẻ cả.
Rồi anh ta cũng ngồi vào xe, quay sang thắt dây an toàn cho tôi. Tự nhiên tôi bỗng có cảm giác là lạ. Cái lúc anh ta chạm vào tôi ấy, tự nhiên một luồng điện chạy xẹt qua người tôi, giống hệt mấy hôm trước. Và hai má tôi lại đỏ bừng cả lên.
“Thiên Minh à, cậu đến coffee Romance đón Mai Linh nhé. Ừm ok cảm ơn cậu!”
Rồi Kiwi quay ngoắt sang phía tôi, cười toe, nụ cười của anh ấy tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời làm tôi ngây ngất mất một lúc.
Rõ ràng là nụ cười điêu gian khó hiểu đây mà! Tôi há hốc mồm ra.
“May quá. Thế là thoát được con bé nói lắm. Phù!~”
O_O Anh có ý gì đây?
“Bạn có thấy phiền không?” Anh ta dịu giọng.
Hả? Phiền không ư? Ôi anh đừng đùa, tôi đang thấy phiền chết đi chứ, tự dưng dây vào con người nổi tiếng như anh.
Nhưng tôi lại không hề nói thế, thay vào đó tôi đã nói:
“Dạ không ạ, đó là do lỗi của em. Anh có ổn không? Ý em là anh có bị bỏng chỗ nào không?”
“Rất may là tôi không sao, rất hoan nghênh vì bạn đã thành thực nhận lỗi!”
Hoan nghênh cái con khỉ.
“À mà bạn nhìn quen quen, hình như tôi đã gặp bạn ở đâu đó thì phải?”
Vừa lái xe, anh ấy vừa băn khoăn hỏi tôi.
“Thực ra là em học cùng trường với anh, Isaac Newton. Và anh đã va phải em vào sáng hôm thứ Năm, chắc anh không nhớ đâu.”
Và thêm nữa là em đang rất thích anh đấy anh Kiwi ạ. Tim em đang đập 200 nhịp một phút đây này! Thôi bỏ đi, có hâm nặng mới nói điều này ra.
“À, ra vậy, tôi nhớ rồi.”
Anh ấy thở dài một tiếng rồi im lặng một lúc lâu.
Sau đó trên suốt quãng đường anh ta chỉ hỏi tôi độc một câu: "Bạn là học sinh khối 11 à?"
Có thể anh ta đang suy nghĩ điều gì đó. Hay anh ta đang nghĩ vì sao mình lại nhớ rõ là sáng hôm nào như vậy trong khi anh ta chẳng còn nhớ gì hết cả. Và rồi anh ta sẽ cho rằng mình để ý tới anh ta, vì vậy nên mới nhớ dai tình huống đó như vậy! Á á không phải thế chứ?
Chương 10
“Đây là chỗ nào vậy?” Tôi thò đầu ra khỏi cửa xe ngây thơ hỏi.
“Nhà tôi. Theo tôi vào đó và giặt sạch chiếc áo này, khi nào bạn giặt sạch nó, tôi sẽ bỏ qua và bạn có thể về.”
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi không theo anh ta vào đó?
“Còn không vào?” Kiwi quay lại, nhíu mày.
Hình như Kiwi không hề đoái hoài đến việc tôi đang run lên bần bật vì lạnh. Anh ấy tiếp tục kéo tay tôi, lôi xềnh xệch vào bên trong căn nhà.
Quả không hổ những lời đồn đại, nhà Kiwi là cả một quần thể kiến trúc kiểu Châu Âu, thiết kế rất quý tộc và sang trọng. Lối vào được rải đá, được đặt một cách khéo léo những chậu hoa màu hồng phớt. Hai bên có vườn hoa, thảm cỏ xanh mượt, trước cửa nhà là một đài phun nước tráng lệ. Còn có xích đu giống nhà Siro nữa kìa.
Anh ấy-Kiwi Hoàng Gia mở cửa nhà rồi khoát tay ra hiệu tôi vào trong.
“Vào đi!”
Chà. Đẹp thật.
Căn phòng nhiều ánh sáng quá. Ở giữa là một chiếc đèn chùm lớn kiểu hoàng gia, và xung quanh là một loạt các hệ thống đèn khác thắp sáng lung linh.
Kiwi thừa tiền chắc? Hay là bật lên để khoe với tôi?
Nhưng mà bây giờ tôi thấy lạnh, thực sự rất là lạnh.
Bạn biết tôi mặc gì không?
Váy ngắn, áo sơ mi dài và đi tất mỏng, trong khi đó nhiệt độ trong phòng cũng tầm 15-16 độ!
Ở Romance có hệ thống điều hoà nên tôi thấy dễ chịu, nhưng mà ở đây thì...
Ôi trời…
Kiwi đang cởi áo ra trước mặt tôi kìa, anh ấy không biết mắc cỡ à?
Tôi thì đang run lên còn anh ấy thản nhiên cởi áo ra y như mùa hè vậy!
Nhắm mắt lại mau, xấu hổ quá!
“Bạn tên gì vậy?”
“Hả” Tôi hé mắt nhòm qua.
Eo, còn chưa chịu mặc áo nữa, xấu hổ chết mất!
“Tôi hỏi bạn tên gì?” Anh ta cao giọng.
Tôi phải mở mắt ra và nhìn anh ta. Eo ơi, ngại muốn chết đi, nhưng mà, phải công nhận cơ bụng anh ấy đẹp dễ sợ, trông như Taylor Lautner trong Newmoon ấy.
“Kem ạ.”
“Kem?”
Nói rồi anh ta quệt tay lên má, rồi hỏi tôi:
“Là kem này, hay là ice-cream?”
Không lẽ lại nói kem nghĩa là kem trên má anh ta á. Không đời nào! Để anh ta giễu tôi nhầy nhụa à? (thông minh đấy)
“Là Ice-cream!”
“À, là Ice-cream. Này Ice-cream, đỡ lấy này!”
Oạch. Kiwi ném cho tôi cái áo lúc nãy dính coffee và ra hiệu đi theo anh ta. Thực ra là hai cái, một áo khoác ngoài màu đen và áo len bên trong màu trắng đang lấm lem vì dính coffee.
“Đây là phòng tắm, vào đó và giặt sạch nó đi, khi nào sạch thì mới được phép đi, còn không thì ở lại giặt tiếp. Thế nào, bạn đã rõ chưa?”
Mặt tôi lúc này nhăn nhó như khỉ ăn ớt, cộng thêm cả lạnh nữa, nên bộ dạng của tôi cứ run rẩy chẳng ra làm sao cả.
“Vâng.”
Không còn sự lựa chọn nào khác, đã bước vào đây rồi thì chẳng thể nào thoát ra nổi đâu.
Sam ơi, làm ơn đến cứu em đi, em chết mất thôi!
Nào thì giặt nào. Nhưng mà...
“Anh gì ơi! Anh bật bình nóng lạnh lên được không? Em không giặt bằng nước lạnh được.”
“Vẽ chuyện quá, bạn tự bật lên đi!”
“Vâng.”
“À mà này, tên tôi là Kiwi, Kiwi Hoàng Gia.”
“Vâng.”
Thực ra cả cái trường Isaac Newton ai chẳng biết tên anh.
“Anh Kiwi này, tôi có thể ra ngoài chờ được không? 15' nữa mới có nước nóng cơ.”
“Tuỳ bạn.”
Rồi anh ta ung dung lên tầng trên và nói là đi tắm.
Đi tắm à? Cơ hội cơ hội!
Hay là tôi tranh thủ tấu thoát nhỉ? Có nên không? Ôi trời ơi, có nên không?
Không…
Nếu bỏ trốn bây giờ thì tôi sẽ không yên với anh ta mất, tiệm Romance ngay gần đó và anh ta có thể đến bất cứ lúc nào!
Thôi ngồi chờ nước vậy.
Lạnh quá, lạnh quá, tôi ngồi trên ghế sofa co ro và không ngừng xoa hai tay vào nhau, thế mà chẳng ấm ra chút nào cả.
Lúc này tôi mới có dịp ngắm nhìn phòng khách nhà Kiwi. Tôi đặc biệt để ý đến bức ảnh to đùng trên tường. Một người đàn ông lớn tuổi, mái tóc đã hơi ngả màu bạc đang khoác vai chàng trai trẻ, phía xa xa là khu rừng thông trong nắng chiều mờ ảo. Chàng trai kia chắc chắn là Kiwi. Còn người đàn ông, tôi biết, đó là nhạc sĩ nổi tiếng An Mạnh-ông nội của Kiwi.
Nghe nói, ông ấy đang mắc một chứng bệnh gì đó rất khó chữa. Báo chí cũng nhiều lần đưa tin, rằng sức khỏe ông hiện tại khá yếu. Thêm nữa, trước khi mắc bệnh ông có một album đang dở dang, vì một lý do nào đó mà chưa thể hoàn thành được. Có người phỏng đoán, album đó là tác phẩm nghệ thuật cuối cùng của ông trước khi xa rời thế gian. Nhưng tin đồn thì cũng chỉ là tin đồn, ai mà biết được.
“Ồ.”
Trong lúc tôi đang mông lung suy nghĩ thì một cậu nhóc bước vào phòng khách, có vẻ như nó vừa từ tầng trên xuống. Nó dừng lại và nhìn tôi một cách ngạc nhiên. Tôi đoán cậu bé này 13, 14 tuổi gì đó. Mái tóc cậu bé cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt ánh lên vẻ thông minh và đặc biệt là cực kỳ giống Kiwi! Em trai anh ấy chăng?
“Chị là ai?”
Là ai hả. Nói như thế nào đây? Là bạn? Không mình đâu có phải là bạn anh ta. Là bạn gái? Ôi nói thế chắc nó sặc sụa cười mất!
“Chị là nhân viên quán coffee Romance, vì đã gây ra một sự cố nho nhỏ nên chị đến đây để giặt lại áo cho anh Kiwi.” Vừa nói tôi vừa cười trừ.
“Em hiểu rồi. Mà chị lạnh hả?”
“Ừm một chút.” Tôi run run trả lời.
“Chị mặc cái này vào đi.”
Rồi cậu bé lịch lãm cởi chiếc áo khoác ngoài ra và đưa nó cho tôi. Hành động của nó làm tôi liên tưởng đến một quý ông hơn là một cậu bé.
Woa thơm quá, áo con trai gì mà thơm dễ sợ.
“Cảm ơn em.” Tôi mỉm cười với nó.
“Không có gì đâu.”
Rồi cậu bé với tay sang bật một cái công tắc nào đó, tự nhiên tôi nghe thấy tiếng ù ù nhè nhẹ và thấy căn phòng dần âm ấm.
“Chị đỡ lạnh chưa? Kiwi đúng là, đã bảo bao lần là vào nhà là phải bật sưởi lên.”
“Chị thấy anh ấy khoẻ lắm, chắc không biết lạnh đâu.”
“Ừm.”
Rồi nó buông mình xuống ghế sofa và nằm kế bên cạnh tôi, làm tôi thấy hơi kì kì.
“Tên chị là gì vậy?”
“Chị tên là Kem!”
“Tên đẹp thật đấy!”
“Thật không?”
“Ừ đẹp mà!”
“Thế em tên gì vậy?”
“Antonio Hoàng Gia, 14 tuổi.”
“Nghe như Ajinomoto ý nhỉ?” Tôi bụm miệng cười.
Cậu bé ấy nhìn tôi trìu mến và cười với tôi, đôi mắt của nó híp lại trông khá dễ thương.
“Nhưng chị gọi em là Antony được rồi!”
“Antony, Kiwi, chà tên hai anh em thật là đặc biệt đấy!”
Nói rồi tôi lại ngước nhìn lên bức ảnh.
“Đấy là ông nội em.” Antony cũng ngước nhìn theo.
“Chị biết! Ông em là một nhạc sĩ tuyệt vời. Chị rất ngưỡng mộ các sáng tác của ông!”
“Ừ…em rất tự hào về ông”
Ngừng một lúc, nó lại tiếp.
“Nhưng ông chẳng còn được ở bên cạnh em được bao lâu nữa…ông sắp đi đến một nơi rất xa.”
“Một nơi rất xa?”
“Ông không được khỏe. Bác sĩ nói ông chỉ còn sống được cùng lắm mấy tháng nữa thôi…” Nó bâng quơ đáp, ánh mắt hướng về nơi xa xăm.
Nghe đến đây, bỗng nhiên tôi thấy nghẹn đắng ở trong cổ họng. Mặc dù tôi đã biết câu chuyện này trên báo.
“Chị rất tiếc, Antony…” Tôi nghẹn ngào.
“Không, chị đừng nói rất tiếc. Chị biết không, ông luôn nói với em rằng một người mạnh mẽ sẽ không bao giờ nói tôi rất tiếc.”
“Vậy sao? Vậy em là một cậu bé mạnh mẽ sao?”
“Theo chị thì sao? Chị có nghĩ em mạnh mẽ không?”
“Có chứ!”
Và rồi nó quay sang nhìn tôi.
“Cảm ơn chị.”
Thế rồi tôi ngồi tám chuyện cùng Antony một lúc. Tôi cũng biết thêm chút ít về gia đình Kiwi. Rằng anh ấy đã 19 tuổi, học chậm 1 năm do cần thời gian bắt kịp với bạn bè Việt Nam. Rằng bố mẹ Kiwi là những người rất bận rộn, vừa về thăm ông một thời gian đã phải gấp gáp về Mĩ lo công việc. Rằng ông anh ấy hiện đang nằm trong một bệnh viện bí mật với sự chăm sóc của cô, chú Kiwi…
Tôi cứ mải mê nói chuyện cùng Antony mà quên béng mất công việc chính là giặt áo cho Kiwi (ôi không).
“Ice-cream? Bạn đã hoàn thành xong việc chưa mà ngồi đó?” Kiwi từ trên cầu thang bất ngờ nói vọng xuống,
“Chết quên mất!”
Tôi vội xin lỗi Antony và phi thẳng vào phòng tắm, xả nước ra và xát xát vào nhau.
Xát xát...
Èo làm sao thế này? Sao nó không sạch ra gì cả vậy? Rõ ràng là tôi đang giặt bằng bột giặt Rose đây mà, trên TV họ quảng cáo là tẩy sạch mọi vết bẩn cơ mà?
Sạch cái kiểu gì vậy trời? Vẫn nguyên cả vệt to tướng màu nâu nè?
30' đồng hồ trôi qua.
Cái áo sạch hơn được một chút, vết coffe bắt đầu mờ dần.
“Có vẻ được rồi đấy, xả nước thôi!”
Xong rồi!
Tôi lấy hết sức để vắt khô cái áo mà theo lời đồn đại là trên dưới 100$, thật là mệt gần chết.
Sau đó tôi mang cái áo ra ngoài phòng khách tìm Kiwi, Antony thì đang nằm vuốt ve con mèo, còn Kiwi thì đang gác chân lên ghế xem TV (sung sướng thật đấy).
“Dạ thưa anh tôi đã giặt xong theo như yêu cầu của anh rồi ạ? Tôi phải phơi nó ở đâu ạ?” (lễ phép quá)
“Sạch? Thế này mà bạn gọi là sạch à?” Anh ta lạnh lùng nhìn tôi.
“Thế là sạch lắm rồi đấy, anh còn muốn gì nữa?”
“Nhìn đi này, vết coffee vẫn còn mờ mờ, làm sao mà tôi có thể mặc một cái áo như thế này ra ngoài đường cơ chứ?”
“Chỉ mờ mờ thôi mà, mặc vào không chết được đâu ạ!” Tôi gắt.
“Không được, vào nhà tắm chà lại, đến khi nào bằng sạch thì thôi.” Rồi Kiwi tiếp tục thản nhiên xem TV.
Lại giặt tiếp ư? Người ta đâu có cố ý, 100$ ư, hoặc cứ cho là hơn đi? Những 100$ thì làm sao mà tôi có tiền để trả? Đụng vào đồ nhà giàu là khổ sở thế đấy, thôi đành vậy.
“Vâng.” Tôi buộc lòng phải làm theo ý của anh ấy, ôi má ơi con chết mất, vừa mệt lại vừa đói nữa chứ!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...