Chương 33
Mặc dù tôi không ham thích mấy môn thể thao mạo hiểm cho lắm, nhưng cô bạn gái thân nhất của tôi lại là fan cuồng của thể thao. My có ước mơ trở thành nữ bình luận viên nổi tiếng trên kênh Star Sport. Hẳn My sẽ thích thú lắm khi ngồi sau xe của Skyler, cùng anh ta phóng như bay trên đường giống Britney Spear trong MV Toxic. Nhưng tôi thì phát ốm lên được.
Kittt.
Cách Skyler phanh cũng rất đau tim. Anh ta nghiêng xe một góc 45 độ và còn lượn hẳn một đường cong điệu nghệ trước khi đáp xuống. Khói bụi quanh đó bay tứ tung, mù mịt.
Một tay đua siêu hạng!
“Gọi anh là Valentino Rossi.” Skyler hãnh diện tháo chiếc mũ bảo hiểm ra và vuốt lại mái tóc lãng tử của mình.
“Valentino? Nhà thiết kế thời trang cao cấp nước Ý?”
Skyler xém chút nữa té xỉu.
“Mất cả hứng. Thôi bỏ đi. Hạ Kem, em có thấy choáng không?”
“Tất nhiên rồi! Đâu phải ai cũng thần kinh thép được như anh.” Tôi mếu máo chỉ muốn đá cho anh ta vài cái.
“Đi nhiều sẽ thấy quen. Rồi em sẽ thích.”
“…”
Ừm, mà đây là đâu nhỉ? Đừng bảo là…quán bar nha?
Ừ đúng rồi, tấm biển “Tokyo Bar” to đùng đây nè.
Thật hết nói cái tên Skyler hư hỏng này! Lại còn dẫn mình đến bar nữa!
“Anh đùa đấy à? Em còn chưa đủ 18!”
“Thì sao?” Skyler khoanh tay thản nhiên.
“Tóm lại em không thể vào đây được, anh thông cảm.” Nói đoạn tôi ngán ngẩm quay ngoắt người lại định bỏ đi.
Gì chứ, mấy cái nơi 18+ này toàn rượu bia, nhảy nhót sập sình, các cô gái ăn mặc thì hở đến nỗi chẳng còn gì mà hở nữa.
“Dừng lại đã.” Skyler nhanh tay túm lấy cổ áo tôi kéo giật lại.
“Anh Skyler, em vẫn chưa đến tuổi trưởng thành.”
“Này, ai bảo em vào quán bar đâu mà cứ lảm nhảm thế?”
“Ha?”
“Ý anh là phòng trà ở bên cạnh kìa. Nghĩ gì mà lại bảo anh dẫn em vào bar? Trông anh giống một đứa biến thái lắm à?”
Ra vậy. Thỉ ra nơi mà Skyler muốn đưa tôi đến là phòng trà số 8, nơi thưởng thức âm nhạc chứ không phải như lúc trước tôi hiểu nhầm.
Skyler cũng tinh tế đấy chứ nhỉ!
“Thế nào, đẹp không?”
“Ừ đẹp lắm.” Tôi suýt soa.
Phòng trà này rất đặc biệt, được thiết kế theo phong cách punk rock , rồi heavy metal hầm hố, khác với sự thanh lịch nhã nhặn của các phòng trà bình thường.
Khắp các lối đi, ra vào đều trưng bày những chiếc guitar bass dữ dằn, guitar điện, trống, những hình đầu lâu gài nơ hồng, còn có cả hình trái tim bị mũi tên xuyên ngang nữa. Trông có hơi kinh dị, quái đản, nhưng thực sự thú vị.
“Rất hợp với phong cách của anh.” Tôi thầm thì với Skyler khiến anh ấy bật cười khanh khách.
“Nơi này giống như ngôi nhà thứ hai của anh.” Skyler khẽ mỉm cười. “Nào, giờ chúng ta hãy đi gặp những người bạn rock chick!”
Rồi Skyler dẫn tôi đến chỗ ban nhạc chính của phòng trà. Nhìn thấy họ, suýt nữa là tôi hét lên kinh hoàng nếu như không nhanh chóng bị Skyler bịt miệng lại.
Ok, mình không được phép kinh hãi. Không được phép.
Trông ai cũng rất có phong cách, có điều theo kiểu dị hợm.
“Giới thiệu với mọi người, đây là Hạ Kem.”
“Ô, là Mũ Len Nhỏ đây mà? Chào nhóc! Rất vui được làm quen!”
Rồi mấy anh chàng lập dị kia thay nhau bắt tay tôi nhiệt tình, khiến tay tôi đau điếng.
“Giới thiệu với em, đây là Phong, giọng ca chính.” Skyler chỉ tay về phía từng người một, và tôi cũng gật đầu chào lia lịa.
Anh Phong trông rất ấn tượng với quả đầu giống hệt Songoku và chiếc áo khoác đính toàn đinh nhọn hoắt.
“Đây là Đức Teddy, tay trống.”
Ồ, anh Đức có mái tóc dài thật, lại còn xoăn tít cả lên nữa chứ. Mắt anh ấy kẻ đen như cú vọ, và môi thì thâm sì trông đến khiếp.
“Còn đây là J, guitar bass.”
Anh J có hai chiếc khuyên ở môi. Không hiểu khi bấm nó anh J có đau không nhỉ? Nghĩ mà rợn cả gai ốc.
“Cuối cùng là Mun, cô gái duy nhất trong nhóm, chơi guitar điện.”
Ui, trông chị ấy phong cách ghê! Hai mắt kẻ đen, tóc nhuộm hồng rực và cầm trên tay chiếc guitar hình chữ V.
“Rất vui được làm quen với mọi người!” Tôi rạng rỡ.
“Rất vui được biết em!” Mấy anh chị kia cũng vui vẻ đáp lại.
Đây là thánh đường của mình! Tôi tự nhủ. Một nơi tuyệt vời dành cho các tín đồ âm nhạc.
Tất cả bọn họ đều là thành viên của ban nhạc rock “Mèo Đen” mà Skyler quen từ hồi học cấp 3.
Chúng tôi vừa uống nước vừa trò chuyện rôm rả về các thể loại nhạc, các ca sĩ thần tượng mình yêu thích. Đầu tiên Mèo Đen chơi một bản rock sôi động, sau đó các anh chị ấy kéo tôi lên bắt phải hát một bài. Tất nhiên phía dưới có rất nhiều khán giả rồi, toàn là các vị khách tuổi teen.
“Lên đi Kem.” Skyler nhíu mày.
“Hát đi nhóc!”
“Ok ok em sẽ hát! Thể loại gì bây giờ ạ?”
“Rock đi.” Skyler cười thích thú.
Chuyện này thú vị lắm lắm nha! Chưa bao giờ, ngay cả trong giấc mơ tôi cũng chưa từng nghĩ rằng mình có thể đứng trên sân khấu nhạc rock, phía sau mình là ban nhạc với tay trống, guitar điện hoành tráng.
Thử một lần làm Avril Lavigne nào.
Hãy rock, hãy gào thét, bùng cháy như những ngọn lửa!
“Cherry bomb”
Oh yeah!
Everybody put your hands up
Can't stay at home, can't stay at school
Old folks say, ya poor little fool
Down the street, I'm the girl next door
I'm the fox you've been waiting for
Hello daddy, hello mom
I'm your c-c-cherry bomb
Hello world, I'm your wild girl
I'm your c-c-cherry bomb
Stone age love and strange sounds too
Come on baby, let me get to you
Bad nights cause'n teenage blues
Get down ladies you've got nothing to lose
Hello daddy, hello mom
I'm your c-c-cherry bomb
Hello world, I'm your wild girl
I'm your c-c-cherry bomb
…
“Vui thật đấy!” Ra khỏi phòng trà mà tôi vẫn còn cảm giác lâng lâng thích thú. “Cảm ơn anh Skyler, em rất thích nơi này.”
“Không ngờ em cũng có khả năng hát rock.”
“Một chút thôi ạ.” Tôi cười hì hì.
“Hạ Kem này?” Skyler đột nhiên quay sang nhìn tôi chăm chú, và đôi mắt màu khói của anh ta lúc này trông cuốn hút hơn bao giờ hết.
“Gì ạ?”
“Do you like me?”
Phụt.
Cái quái gì thế này? Tự nhiên nói một câu Tiếng Anh, hỏi mình có thích anh ta không trong khi mới quen nhau được vài ngày. Chắc vừa nãy mình gào rú ghê quá khiến thần kinh anh ấy bị ảnh hưởng mất rồi. Tội nghiệp Skyler.
“Trả lời đi!” Skyler thúc giục. “Do you like me?”
“…”
Có 2 khả năng xảy ra:
1-Thích ở đây nghĩa là yêu mến ở mức độ bạn bè. Vì thế mình sẽ trả lời là “Yes”.
Nhưng nếu trả lời vậy sẽ dễ bị hiểu lầm là thích anh ta thật. Mà mình đâu có hâm đi thích Skyler chứ? Trái tim mình thuộc về Kiwi mất rồi.
2-Trả lời “Nope”.
Tuyệt, chắc chắn anh ta sẽ tức giận và buông một câu xanh rờn: “Không thích anh thì tự mà đi bộ về nhà nghen! Bye bye!” rồi leo lên xe phóng vụt đi không chút tiếc thương.
Mặc kệ bị bỏ rơi hay không, tôi đã hồn nhiên trả lời:
“Nope.”
Cứ xem cái thái độ cợt nhả của Skyler đi, cả hành động lẫn phát ngôn đều rất dễ khiến người khác đau tim.
“Ok, so let me try.” Thay vì bực bội phóng đi, Skyler vẫn đứng yên đó, cười thú vị.
“Try what?”
“Try to make you like me.”
Và tệ hại hơn, anh ta còn nháy mắt, lấy tay vuốt nhẹ cằm tôi.
Cứ cho anh ta có một nửa là người Mĩ đi, tính cách khá ngông cuồng, phóng khoáng. Nhưng như thế này thật không thể nào chịu nổi.
Tôi gạt tay Skyler ra, khẽ nhếch môi.
“Vừa nãy em đã nghĩ anh rất đáng mến, nhưng có vẻ anh hơi quá rồi thì phải. Chào!”
Rồi bực bội bỏ đi. Nhanh chóng lẫn vào đám đông.
Thất vọng tràn trề…Làm sao mà anh ta có thể cư xử như thế chứ? Cái gì mà nhà sản xuất âm nhạc tương lai? Mình ghét anh ta…
Tôi cắm đầu cắm cổ bước đi trên phố, để rồi va phải người ta, ngã lăn kềnh xuống đất.
Việc tôi ngã sẽ không to tát lắm nếu như…cái kính cận thị khốn khổ không rơi tạch một cái xuống. Xui xẻo thay, một ai đó duyên dáng đi qua đã giẫm phải nó rồi hồn nhiên đi tiếp.
“Ui, vỡ rồi!” Tôi khóc mà không thành tiếng.
Cái kính bấy lâu nay theo tôi đồng hành đã bị vùi giập đến méo mó, xước lên xước xuống. Mắt kính bên phải còn long sòng sọc, rơi mất đâu không biết, có muốn đeo cũng không xong.
Giờ đây trước mắt tôi, cảnh vật và mọi thứ xung quanh vẫn vậy, không hề thay đổi, có điều…mờ tịt.
Ôi, mờ thật đấy. Thế này làm sao về nhà đây? Lẽ nào quay lại chỗ Skyler? Mà mình cũng quên béng chỗ anh ta khi nãy ở đâu rồi.
Cầm chiếc gọng kính trên tay, tôi ôm trán thở dài.
Kem ơi là Kem, còn có thể hậu đậu hơn nữa không?
Loạng choạng đứng dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Ở đây đông quá, các gian hàng tạp hóa bày khắp mọi nơi, nhưng mà mình chẳng thấy rõ gì cả, cứ phải nheo mắt lại.
Ô, hình như kia là xe bus thì phải, tôi vẫn nhận ra được hai màu vàng và đỏ đặc trưng.
Ô, còn kia là điểm rút thẻ ATM công cộng.
Ô, cây gì mà to thế này nhỉ?
Sao nhìn cái gì cũng thấy lạ lẫm thế này? Khu này là khu nào chứ?
Không ổn, hình như…mình…bị lạc rồi!
Sao lại lạc đường vào lúc này cơ chứ? Đúng lúc không xe cộ, không kính cận thị?
Tôi đơ người ra, xoay người một vòng rồi đột nhiên đứng khựng lại.
Từ phía sau, một bàn tay bất chợt chìa ra, nắm lấy tay tôi.
Bất giác, tôi giật mình quay lại. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng tôi vẫn dễ dàng nhận ra, đó là Skyler.
Một thoáng im lặng, anh ta không nói câu nào mà nhẹ nhàng chụp ngay chiếc mũ bảo hiểm to uỳnh lên đầu tôi.
“Muốn chết à?”
“…”
“Thế sao còn bỏ đi? Khi nãy anh chỉ có ý đùa cho vui thôi.”
“Em không thích đùa như thế.”
Cộp cộp.
Skyler gõ nhẹ lên trán tôi.
“Này Kem, anh là đồng nghiệp của em đấy, đừng có mà khó tính như thế chứ?”
“Gì cơ?”
“Đừng thắc mắc thêm nhiều, ngày mai sẽ biết.”
“…”
“Còn một nơi nữa anh muốn dẫn em đến, đảm bảo em sẽ thích mê.”
“Không đi được!” Tôi vội vã xua tay.
“Sao không?”
Nhìn thấy bộ dạng tôi lúc này, Skyler ngay lập tức hiểu chuyện, phá lên cười.
“Không sao!”
Rồi anh ta kéo tôi lên xe, lướt vi vu trên đường.
Nghĩ đến cái gọng kính mà tôi thấy rõ buồn phiền, về nhà biết ăn nói với bố mẹ như thế nào đây. Nhưng thật may mắn là tôi có những hai chiếc để dự trù, mỗi tội nó được mua từ cách đây khá lâu rồi, số của nó không còn phù hợp với mắt tôi nữa. Chắc chắn đeo vào sẽ không rõ bằng cái này được, nhưng tôi sẽ sớm đi thay cái khác vào ngày mai.
3 lý do khiến tôi bị cận thị:
1-Thường xuyên nằm đọc truyện trên giường.
2-Mỗi khi viết bài đều cúi gằm mặt xuống.
3-Hồi 11 tuổi cực kì nghiền trò Super Mario giải cứu công chúa.
Những việc tôi đã làm sau khi biết mình bị cận thị năm 11 tuổi:
1-Chui vào phòng, đóng kín cửa, khóc lóc thảm thiết.
2-Đến nhà tâm sự với My “xù”, cậu ấy còn cận thị trước tôi vài tháng cơ.
3-Vạch ra kế hoạch dài 2 trang để thú nhận với bố mẹ.
4-Chuẩn bị tâm lý cấm đọc truyện, chơi Super Mario trong vòng vài tháng trời.
5-Sau khi đi khám mắt về, sung sướng vô cùng vì thấy mình đeo kính trông rất cool.
6-Chịu đựng thực đơn dinh dưỡng với toàn cá là cá của mẹ.
…
Nơi Skyler đưa tôi đến là một ngôi nhà gỗ nhỏ xinh nằm gần hồ nước trong xanh. Xa xa là con đường cao tốc dẫn về phía Nam, quanh đó có những hàng rào uốn lượn.
Ngồi xuống thảm cỏ vàng úa, đưa mắt về phía bên kia hồ, tôi có thể thấy đoàn tàu chạy lướt qua dù không rõ ràng cho lắm, rồi hàng loạt những âm thanh tu tu, xình xịch vang lên bên tai.
Trời đã gần về chiều, không còn cao và rộng như sáng nay mà có vẻ âm u, từng đợt gió lạnh nổi lên khiến tôi rợn cả gai ốc.
Skyler dựng xe ở sân trước ngôi nhà gỗ rồi rủ tôi đi dạo quanh hồ.
Không hiểu Skyler dẫn tôi đến đây với mục đích gì nhỉ?
“Nơi này là nguồn cảm hứng bất tận để ông viết nên album cuối đời. Vì thế em cần phải đến đây.”
“Nguồn cảm hứng bất tận? Của ông An Mạnh ư?”
“Ừ…nó gắn với câu chuyện đời ông.”
“Em có thể biết được không?”
“Chắc chắn rồi.”
Và rồi bọn tôi cứ đi mãi, xa hẳn khỏi ngôi nhà gỗ, vừa đi vừa trò chuyện.
Ngôi nhà này, hóa ra là một thiết kế tuyệt tác của người vợ cũ đã khuất để lại cho ông. Câu chuyện tình yêu của hai người thật cảm động lòng người. Họ quen nhau trong những năm học cấp 3, để rồi gắn kết với nhau đến suốt cuộc đời.
Bà ấy chính là đề tài lớn nhất, phủ bóng hầu hết trong các tác phẩm của ông. Một thời gian dài sau khi học đại học, nhạc sĩ An Mạnh đã gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc sống, hết đau ốm bệnh tật, rồi bị đuổi việc khỏi công ty. Hồi ấy, ông đam mê viết và sáng tác nhạc, nhưng điều kiện thời đó khó khăn quá, khi mà miếng ăn còn thiếu, còn khổ đủ đường thì cái sở thích tao nhã đó quả là một thứ xa xỉ.
Bà chính là người luôn sát cánh bên cạnh ông khi đó, người vợ tảo tần ấy đã hy sinh nhiều thứ, cật lực lao động để có thể thay ông gánh vác việc gia đình, gom góp số tiền ít ỏi để ông An Mạnh có cơ hội sang Nga hoàn thành khóa học âm nhạc, về nước và trở thành vị nhạc sĩ tài ba, để lại cho nền âm nhạc những tác phẩm để đời.
Đáng tiếc, bà không thể mãi mãi sát cánh bên ông. Bà qua đời khi vừa bước sang tuổi 40-khi mà tên tuổi ông đang ở thời kì rực rỡ nhất…
Một câu chuyện buồn thật buồn. Thế mới biết, hạnh phúc nhất trên thế gian không phải danh vọng và tiền bạc, đó đơn giản chỉ là được ở cạnh người ta thân yêu mỗi ngày.
Tôi cứ đi theo sau Skyler, chăm chú lắng nghe câu chuyện mà không biết trời đã bắt đầu đổ mưa.
“Ơ, mưa rồi!”
Vừa sáng nay trời còn đẹp vậy, thế mà bây giờ trời đã tí tách mưa, đã vậy còn ngày một nặng hạt.
Chẳng ai bảo ai, cả tôi lẫn Skyler đều lấy tay che đầu, co giò lên chạy. Xung quanh chẳng có lấy một bóng cây, cũng tại khi nãy mải nói chuyện nên đi xa quá mà không biết.
“Khỉ thật, sao lại mưa chứ!” Skyler gắt gỏng.
Rồi anh ta cởi chiếc áo da màu xám của mình ra, trùm nó lên đầu tôi để tránh nước mưa, kéo tôi nép sát vào người anh ta, chạy thục mạng về phía ngôi nhà gỗ.
Nhưng mà…như thế này Skyler sẽ bị ướt mất.
“Anh mau mặc nó vào đi, kẻo cảm lạnh đó.” Tôi nhắc nhở.
“Khỏi cần. Em quan trọng hơn hay anh quan trọng hơn? Sắp đến ngày thu âm rồi.”
“Nhưng mà…”
Những lúc như này, thật sự mà nói, Skyler…cũng đáng mến đấy chứ.
[Trước cửa ngôi nhà gỗ.]
“Anh đang tìm gì vậy?”
Tôi thấy vô cùng bất an khi Skyler cứ cho tay vào túi áo, loay hoay mãi tìm thứ gì đó.
“Chìa khóa vào nhà. Hình như nó rơi đâu mất rồi thì phải.”
Ngất!
“Thử tìm kĩ lại xem. Không lẽ mắc kẹt ở đây?”
“Anh tìm kĩ rồi nhưng không thấy, chắc lúc vừa nãy chạy nhanh quá nên rơi mất.”
“Ôi trời!” Tôi liền ôm trán thở dài.
Mưa to như thế này, áo mưa không có, quần áo Skyler thì ướt hết cả rồi, về nhà kiểu gì đây?
“Hay gọi anh Kiwi, hoặc chú An Thông đến cứu vậy.” Tôi mếu máo.
“Không.” Skyler buông lời lạnh lùng. “Ở đây chờ, nhớ chưa.”
Rồi trước con mắt ngạc nhiên của tôi, anh ấy chạy ào về phía con đường trải dài quanh hồ nước.
“Anh làm cái gì vậy?” Tôi hét lên.
Nhưng Skyler không thèm bận tâm thì phải. Chỉ phút chốc, anh ấy đã biến mất sau màn mưa lạnh giá, chỉ để đi tìm chiếc chìa khóa nhỏ bé bị đánh rơi.
Đồ ngốc…!
Anh sẽ bị cảm lạnh đó…
Tôi cố gắng nói theo, nhưng vô ích.
Giờ chỉ còn mình tôi đứng nép sau mái hiên, thu mình lại để nước mưa không chạm tới, và cũng vì gió lạnh.
Chiếc áo Skyler khoác cho tôi khi nãy vẫn còn đó. Tôi cẩn thận giũ cho khô nước, rồi treo lên nắm đấm cửa, bâng khuâng nhìn về phía xa xăm.
Mưa to quá…
Không hiểu Skyler có tìm thấy chìa khóa không nhỉ, chắc khó lắm.
Quanh đây dân cư còn hẻo lánh nữa, đi mỏi chân cũng khó có thể tìm nổi ngôi nhà nào khác.
Chờ mãi một lúc mà không thấy Skyler quay lại, tôi quyết định đi tìm anh ta về bằng được, rồi gọi điện nhờ Kiwi hay chú An Thông đến đưa về.
“Skyler!” Trùm chiếc áo da không thấm nước của Skyler lên đầu, tôi vừa chạy trong mưa, vừa gọi lớn.
Tôi còn đang đi lại với đôi mắt mờ tịt nữa chứ. Khéo không tìm thấy anh ta, mà còn ngã nhào xuống hồ cũng nên.
“Skyler!” Tôi vẫn kiên trì tiếp tục.
“Đã bảo ở đó chờ cơ mà!” Một giọng nói bất ngờ cất lên khiến tôi không khỏi vui mừng.
“Mau về kia đi, em sẽ gọi điện nhờ người tới giúp!”
“…”
Rồi không để Skyler nói thêm câu nào, tôi lôi ngay anh ta về ngôi nhà gỗ. Mau chóng bấm số chú An Thông.
Không hiểu anh ta có bị ngốc hay không nữa, dầm mưa đến ướt sũng cả người, toàn thân lạnh toát, run lên bần bật.
Tệ hơn nữa, một lúc sau Skyler bắt đầu thiếp đi và nói những câu mê sảng.
“Jenny…”
“Jenny?” Tôi thắc mắc. “Là ai vậy?”
Bất giác, tôi đặt tay lên trán Skyler.
Ôi, nóng quá! Không lẽ sốt ư?
Trong phút chốc, Skyler khẽ ngả người lên vai tôi, mệt mỏi thầm thì trong vô thức:
“Cuối cùng cũng gặp được em, Jenny… Xin em…đừng đi nữa…”
Chương 34
Tôi ngồi yên lặng dưới mái hiên, chìa tay ra hứng những giọt nước mưa tí tách rơi.
Bên cạnh tôi là một người xa lạ, mà…cũng không hẳn. Thế nhưng khoảng cách thế này thì thật là gần. Gần đến nỗi chỉ cần xoay người một chút thôi là cằm tôi sẽ chạm phải mái tóc của anh ấy.
Không lâu sau đó, chú An Thông cùng người nhà đến đưa Skyler vào viện, bỏ lại sau lưng ngôi nhà gỗ bên hồ trong làn mưa nhạt nhòa.
“Do you like me?”
“Nope.”
“Okay, so let me try.”
“Try what?”
“Try to make you like me.”
…
Sau khi về nhà lấy kính, tôi trở lại bệnh viện và bắt gặp Kiwi cùng Mai Linh đang hớt hải chạy tới.
Kiwi lặng người nhìn tôi, nhưng tôi cũng chỉ đáp lại anh ấy bằng một nụ cười nhạt.
Tôi không giận anh ấy đã bỏ rơi tôi ở trung tâm thương mại, càng không vì chuyện anh đi cùng Mai Linh mà tỏ ra khó chịu.
Tâm trạng tôi lúc này thật nhẹ nhõm và yên bình, mọi buồn phiền đều được cơn mưa bất chợt kia gột rửa. Tôi không muốn sự xuất hiện của Kiwi gây nên xáo trộn trong những suy nghĩ của mình thêm nữa.
Kiwi lúc nào cũng vậy, rất gần mà cũng thật xa xôi, hệt như ánh nắng mai. Mình muốn bắt lấy, giữ lấy những tia nắng kia thật chặt trong lòng bàn tay, nhưng đáng tiếc mình không thể.
“Anh ấy sao rồi ạ?”
“Không có gì đáng lo đâu cháu, nó chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏe ngay thôi.”
“May thật.” Tôi thở phào. “Vậy cháu xin phép chú về trước nhé. Khi nào Skyler khỏe lại, nhờ chú gửi lời hỏi thăm của cháu đến anh ấy.”
“Cháu yên tâm.”
Chào chú An Thông xong, tôi lướt băng qua Kiwi định ra về.
“Ice-cream?” Kiwi níu vai tôi lại, ngập ngừng. “Đi cẩn thận.”
“Ừ...”
…
Sáng hôm sau.
“My này, mình hỏi cậu một chuyện được không?”
“Chuyện gì Kem?” My vừa rột rột hút sữa vừa quay sang nhìn tôi.
“Làm thế nào để túm được ánh nắng?”
My ngay lập tức bị sặc sữa, ho lấy ho để.
“Cậu hỏi cái quái gì thế hả?” My vừa nói vừa vỗ vỗ ngực.
“Thì ánh nắng mặt trời ấy, làm thế nào để túm được chúng trong lòng bàn tay?”
“Linh tinh quá, làm sao có thể chứ. Thử hỏi Siro xem.”
Thế là tôi quay ngoắt xuống bàn của Siro, cậu ấy đang lụi hụi đọc sách tin học.
“Siro à! Trả lời giúp mình đi.”
Nghe thấy tôi gọi, Siro liển ngẩng đầu lên.
“Kem của chúng ta sắp làm ca sĩ có khác, hỏi toàn những câu lãng xẹt thế này.”
“Ừ, mình cũng thấy lãng xẹt quá.” My thêm vào.
“Hai đứa này, mình không đùa đâu đấy!”
“Không đùa thì không đùa! Để xem nào…” Siro bắt đầu xoa xoa cằm. “Xét về mặt vật lý, ánh nắng là ánh sáng, là một dạng vật chất đặc biệt được tập hợp nên từ các photon kích thước siêu nhỏ, truyền đi với vận tốc 300.000 km/s. À còn có cái này hay lắm nhé, mặc dù vận tốc của ánh sáng lớn đến như vậy, thế nhưng chúng vẫn không thể nào chạy trốn khỏi lực hấp dẫn của hố đen vũ trụ…”
“Siro!!!” Tôi đập bàn. “Cậu có bớt ông cụ non đi không hả?! Mình không có ý hỏi cái đó!”
“Nói tóm lại là, cậu không thể đựng ánh sáng vào một cái lọ, túm chúng trong lòng bàn tay hay những việc khác đại loại như vậy được. Mình rất tiếc nhưng đó là sự thật.”
“Ừ…Cậu nói phải.” Tôi quay lên, xịu mặt xuống.
“Kem này?” My ghé bên tai tôi khẽ thì thầm. “Cái đó có liên quan đến anh chàng Kiwi có đúng không?”
“Chắc vậy.”
“Mình có nghe một số lời đồn đại thất thiệt về anh ấy, không biết có nên nói với cậu không.”
“Cái gì cơ? Sao nghe ám muội vậy? Cậu cứ nói đi.”
“Ừ, lại đây.” My kéo sát tôi lại gần cậu ấy. “Cậu biết không, người như anh ấy có biết bao nhiêu bạn gái yêu mến ngưỡng mộ, mà trường mình cũng có nhiều bạn xinh đẹp giỏi giang, thế nhưng suốt 3 năm học phổ thông, Kiwi chưa hề để ý đến một ai. Cậu thấy có lạ không?”
“Có gì mà lạ. Anh ấy muốn tập trung học hành đó thôi.”
“Không phải.”
“Thế là sao? Cậu làm mình tò mò quá đấy My à!”
“Kem…cậu đừng thích anh ấy thì hơn. Nghe nói, ngày trước một anh chàng nhà Hoàng Gia đã từng yêu một cô gái, bây giờ cũng vẫn vậy, rất sâu đậm, đến cả đời cũng không quên được, mãnh liệt lắm lắm! Mà anh chàng đó hình như là Kiwi thì phải. Vì thế cậu đừng có mà hy vọng, kẻo lại thất vọng đấy.”
“Eo, đúng là tin đồn thất thiệt. Thời đại nào rồi mà còn mãi mãi yêu đến trọn kiếp, nghe sến quá My ạ! Anh Kiwi không phải kiểu người như vậy đâu.”
“Mình chỉ nghe nói, cậu không tin thì thôi.”
“Mình không tin! Mình tuyệt đối không tin!” Tôi nhắm mắt, bịt tai lại, lắc lắc đầu như một đứa bị chập mạch.
…
Tan học, tôi vừa bước ra khỏi cửa lớp đã gặp một cô bé học lớp 10 trong câu lạc bộ âm nhạc trường Isaac Newton.
“Chị Kem! Có một anh đang chờ chị trong lớp piano.”
Haizz, ai thế không biết, trưa rồi còn chờ đợi gì nữa. Mình đói lắm rồi đấy, chỉ muốn về nhà ăn cơm thôi.
Tôi bê nguyên gương mặt rầu rĩ theo cô bé lớp 10 đến phòng tập piano của trường, chậm chạp bước vào và khép cửa lại.
Thường thì cảnh tượng tiết cuối trong lớp học của tôi sẽ như thế này: Bộ mặt ai ai cũng lờ đờ, phờ phạc, đứa nào cũng thi nhau hát bài “Tôi đến từ đất nước Hungary. Ôi thật là hungry.”
Quay trở về hiện tại, tôi lịch sự cất tiếng.
“Xin hỏi bạn tìm gặp Kem có chuyện gì?”
Phòng piano của trường không có đồ đạc gì nhiều lắm, chỉ có một cây đàn đặt bên cửa sổ, thềm nhà được trải thảm màu nâu đỏ trông rất bắt mắt. Đến đây tập luyện chủ yếu là các bạn trong đội văn nghệ, dàn đồng ca.
Thi thoảng, các anh khóa trên hoặc mấy cậu nhóc choai choai nổi hứng lôi nhau vào đây, vừa ôm đàn guitar vừa nghêu ngao hát, mục đích là để thu hút sự chú ý của các bạn nữ đang tập aerobic ở ngoài cửa sổ kia.
Trước mắt tôi lúc này là một người cao lớn đang ngồi cạnh chiếc đàn piano, anh ta mặc áo có mũ trùm đầu, kín mít cứ như sát thủ.
“Đến rồi à, ngồi xuống đi.”
Á, Skyler!
Vừa mừng rỡ, tôi lại vừa thấy bất an. Sao vừa nhập viện chiều qua mà giờ đã lù lù xuất hiện ở đây giống bóng ma quá vậy.
Tôi vội chạy lại, kéo cái mũ trùm đầu của anh ấy xuống, sờ tay lên trán.
“Anh làm cái gì ở đây thế? Ai cho anh ra viện vậy?”
“Không ai cả.” Skyler mệt mỏi gạt tay tôi ra.
“Thế sao anh đến đây được?”
“Anh trốn.”
Trốn viện? Ôi thật là…
“Không được, quay về viện mau.” Tôi bực bội kéo kéo tay Skyler.
“Kem à, không còn nhiều thời gian đâu.” Mặc dù đang cảm lạnh nhưng Skyler vẫn còn đủ sức kéo lại tôi. “Sang tuần sau thu âm rồi.”
“Ha?”
“Từ hôm nay trở đi, ngày nào anh cũng sẽ tập thanh nhạc cùng em. Việc cô Thảo Vy dạy em ra sao, anh biết. Không thể trông đợi vào cô ấy được, và cũng khỏi cần thêm nhiều chuyên gia thanh nhạc lúc này.Kĩ thuật của em còn khá yếu.”
“Anh dạy em ư? Ở đây ạ?”
“Ừm.”
“Nhưng mà anh ốm như vậy…với lại…”
“Sao?” Skyler tỏ ra không hài lòng. “À, anh có nhờ người chuẩn bị cơm hộp, hoa quả và đồ uống.”
Hic, sao biết mình đói vậy? Thật ngại quá đi.
“Cảm ơn anh.” Tôi líu ríu. “Thế còn anh thì sao ạ?”
“Cái đó em không cần phải lo.” Skyler mỉm cười rồi dựa lưng vào tường, nhắm mắt lại.
Buổi tập ngày hôm đó, thực sự rất mệt mỏi. Không chỉ riêng Skyler thấy mệt mà tôi cũng vậy.
Skyler dạy tôi rất nhiều thứ, từ cơ bản dần dần đến chuyên sâu. Vì giọng của tôi thuộc loại Mezzo-Soprano, hay còn gọi là nữ trung, tức là không thể hát quá cao hay quá thấp, phù hợp với những bản balad nhẹ nhàng. Nhưng nếu thật kiên trì luyện tập, Skyler nói giọng của tôi sẽ không hề dừng lại ở Mezzo-Soprano, mà còn tiến xa hơn thế.
Những bài học đầu tiên như làm thế nào để lấy hơi một cách tốt nhất, cách lên cao, hát những nốt thấp, cách chuyển đoạn, làm ấm giọng, Skyler đều chỉ cho tôi hết sức kĩ càng.
Một điều nữa hết sức quan trọng, đó là phải biết cách phát huy những nét đặc biệt trong giọng hát của mình, để một khi tôi hát lên là mọi người có thể dễ dàng nhận ra: “Ồ, cô ấy là Kem đấy.”
Anh ấy còn khuyên tôi nên uống nhiều nước, dùng mật ong hay dầu oliu giúp giữ ẩm cho cổ họng, luôn luôn phải giữ cơ thể trong trạng thái thoải mái, tránh xa stress.
Thật khó tưởng tượng nổi một người như anh ấy chỉ mới 19 tuổi.
Anh ấy nghiêm khắc và luôn đòi hỏi sự hoàn hảo, chuẩn xác đến từng nốt một. Thỉnh thoảng, nếu như tôi làm mãi mà không đúng, Skyler sẽ gắt lên, mắng mỏ tôi khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.
Suốt cả buổi tập dài 3 tiếng đồng hồ, tôi cứ phải nghe câu: “Làm lại nào!” và “Không được!” đến cả nghìn lần.
“Đừng hát như một ca sĩ, hãy hát như một nghệ sĩ.” Skyler nghiêm nghị nhắc nhở.
Câu nói này của anh ấy, tôi không sao hiểu nổi, nhưng Skyler không giải thích thêm.
Cứ như vậy, bọn tôi miệt mài luyện tập bên chiếc đàn piano đến tận chiều.
Thỉnh thoảng, Skyler ho dữ dội khiến tôi cũng thấy thắt lại. Hẳn anh ấy rất mệt, thế mà vẫn cứ tỏ ra cứng cỏi, không kêu ca lấy nửa lời.
Những ngày sau, sức khỏe của anh ấy đã khá hơn, vì thế mà giờ tập cũng tăng lên, từ 3 tiếng lên 4 tiếng.
Cả một tuần lễ dài đằng đẵng, ngày nào cũng vậy, cứ tan học là tôi lại đến phòng piano tập cật lực đến chiều mới được về.
Nhiều lúc Skyler mắng tôi rất ghê gớm, khiến tôi thấy chán nản vô cùng, chỉ muốn bỏ cuộc. Có lần, vì không chịu đựng nổi những yêu cầu hoàn hảo của anh ấy, tôi đã bật khóc nức nở.
Trước ngày đến Fresh Music thu âm một hôm, Skyler không bắt tôi phải luyện tập cực nhọc nữa, thay vào đó, anh ấy cho tôi nghỉ sớm hơn một chút rồi chở tôi đi vi vu khắp nơi để có một tâm trạng thư thái nhất.
Sau khi rời cửa hàng bánh ngọt, Skyler đưa tôi đến một shop thời trang sành điệu nằm gần trường Isaac Newton.
Anh ấy tỏ ra kì lạ vô cùng, thay vì để tôi đi xem mọi thứ thì Skyler yêu cầu tôi ngồi yên một chỗ, tự tay đi lựa mấy món đồ cổ quái và bắt tôi mặc vào.
Nào là mũ len, khăn choàng, váy,…
Khi mặc chúng lên, tôi vẫn là tôi, với tóc dài, với mũ len màu tím, váy trắng xòe. Nhưng…trông có vẻ yểu điệu dịu dàng.
“Giống quá…” Skyler thốt lên khi thấy tôi bước ra từ phòng thử đồ.
“Anh bảo sao, giống cái gì cơ?”
“À…không.”
“Phải rồi. Lần trước ở ngôi nhà gỗ, anh có nhắc đến cái tên Jenny, đó là ai vậy?”
“Jenny?” Skyler thảng thốt.
“Ừm?”
“…Anh cũng không rõ nữa.”
Lúc này, tôi bắt đầu có đôi chút thắc mắc, nhưng khá là mơ hồ. Anh ấy còn nhờ chị bán hàng chụp hộ tôi và anh ấy mấy kiểu ảnh nữa. Rõ ràng khi tôi mặc như thế này, Skyler vui hẳn ra.
Lát sau, do để quên điện thoại trong phòng tập piano, tôi và Skyler đã quay lại trường, vẫn trong cái bộ dạng kì quặc này.
Và…tôi đã chạm mặt Kiwi, cùng một vài người bạn cùng lớp với anh ấy.
Nhìn thấy tôi, Kiwi không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, bất ngờ, hình như anh ấy còn rất giận dữ nữa.
“Skyler! Anh đã làm gì thế này?”
Chưa bao giờ tôi thấy anh nổi giận đến thế. Kiwi nắm chặt lấy cổ tay, kéo tôi về phía anh bằng một lực rất mạnh.
“Kiwi, bỏ tay em ra, đau quá.”
“Ừm, anh chỉ…” Skyler cũng bất ngờ không kém.
“Nghe rõ đây, cô ấy không phải một món đồ chơi, cũng không phải thứ có thể đem ra đùa cợt. Cô ấy là chính mình, không phải một ai khác cả, anh có hiểu không?” Rồi Kiwi siết chặt tay tôi.
“Là sao…?”
Rất nhanh chóng, Kiwi lôi tôi về phía xe của anh ấy, đóng phịch cửa xe lại. Ánh mắt anh khiến tôi đóng băng vì sợ hãi, rất lạnh lùng…rất giận dữ.
“Cởi cái mũ đó ra, Ice-cream.” Vừa lái xe, Kiwi vừa ra lệnh.
“Tại sao em phải làm thế?” Tôi cãi lại lời anh ấy. “Anh có quyền gì chứ?”
“Anh nói cởi nó ra, mau!”
“Không. Anh dừng xe lại đi. Em không muốn đi cùng anh như thế này.”
“Ice-cream…” Giọng anh ấy trùng xuống.
“Dừng xe đi!” Tôi bực tức hét lên.
Lý do nào mà anh làm thế chứ…
Hôm đó, em đã chờ anh rất rất lâu, anh biết không?
Chính anh đã buông tay em ra, vậy mà giờ đây còn hất hàm bắt em phải làm theo ý anh nữa.
Anh có biết, em đã thất vọng như thế nào hôm ấy không. Nhưng Skyler đã đến và khiến em cảm thấy mọi thứ dễ chịu hơn.
Anh đừng có xuất hiện nữa.
Bởi cứ như thế này, em mệt mỏi lắm.
…
Kiwi vẫn lái xe xuyên qua ánh nắng chiều…
Bỏ lại sau lưng một Skyler cô độc đứng đó, với chiếc bóng buồn thảm trải dài đến vô tận…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...