Người dịch: Kiemanh49
Khi Daisy quay lại nhà kéo chiều hôm đó, cô gặp một cô gái tóc vàng cao ráo có một con tinh tinh nằm trên vai. Cô nhận ra cô ấy từ màn biểu diễn đêm trước trong vai Jill, từ nhóm Jill và những người bạn, một chú chó dễ thương và con tinh tinh diễn xiếc. Cô ấy có gương mặt tròn, với làn da đẹp và mái tóc bị chế quá tay, điều mà Daisy chắc chắn cô có thể giúp nếu có cơ hội.
“Chào mừng đến với Quest Brothers”, người phụ nữ nói. “Tôi là Jill”.
Daisy đáp lại với nụ cười thận thiện. “Tôi là Daisy”. “Tôi biết. Heather đã nói cho tôi. Đây là Frankie”. “Chào, Frankie”. Daisy gật đầu lịch sự với con tinh tinh trên vai Jill, rồi nhảy thụt ra sau khi nó kéo môi, nhe răng và hét vào mặt cô. Cô vốn đã bồn chồn vì thiếu nicotin, hành động của con tinh tinh khiến cô thêm chói tai.
“Im đi, Frankie”. Jill vỗ vào cái chân lông lá của nó. “Tôi không biết nó bị sao nữa. Nó thường thích phụ nữ”. “Động vật không thích tôi”. “Có lẽ cô sợ chúng. Chúng biết đấy”. “Tôi mong cô nói đúng. Một con chó chăn cừu Đức đã cắn tôi khi tôi còn nhỏ, nó khiến tôi không tin vào mọi loài động vật”. Con chó chăn cừu Đức đó không phải con duy nhất. Cô nhớ tới lần trường tổ chức thăm sở thú London khi cô sáu tuổi.
Cô đã tá hỏa lên khi một con dê bắt đầu nhấm nháp đồng phục của cô.
Một phụ nữ mặc quần soóc đen rộng thùng thình và một cái áo phông quá khổ đi tới, giới thiệu mình là Madeline. Daisy nhận ra cô là một trong những cô gái tạo dáng cưỡi voi tiến vào sân khấu. Quần áo thoải mái của cô khiến Daisy cảm thấy mình hơi diện. Vì muốn mình trông đẹp mắt cho nhiệm vụ đầu tiên tại cửa bán vé, nên cô đã chọn một cái áo lụa màu ngà và cái quần Donna Karan màu xám lấp lánh như ngọc trai thay vì quần bò giảm giá và áo phông mà hôm nay Alex khăng khăng mua cho cô trước khi họ tới nơi.
“Daisy là bạn gái mới của Alex”, Jill nói.
“Tôi có nghe”, Madeline đáp. “May cho cô. Alex là một người rất vạm vỡ”.
Cô mở miệng để nói với hai người phụ nữ cô là vợ của Alex, không phải bạn gái, nhưng lại bị hoãn lại vì Frrankie bắt đầu la hét cô.
“Yên nào, Frankie”. Jill đưa cho con tinh tinh một quả táo nhỏ, rồi nhìn Daisy với sự thích thú công khai của một người yêu thích những câu chuyện ngồi lê đôi mách hay ho. “Chuyện này với cô và Alex phải rất nghiêm túc. Tôi chưa bao giờ nghe nói anh ấy có một người sống chung”.
“Sheba sẽ bị choáng lúc trở về đây”. Madeline nhìn như thể viễn tưởng đó khiến cô hài lòng.
Frankie nhìn Daisy chằm chằm, làm cô lo đến mức chẳng có tinh thần mà chú ý đến mấy người phụ nữ.
Cô sợ hãi khi Jill thả con tinh tinh xuống đất, và nó nắm chặt chân cô.
Daisy lùi nhanh bước nữa. “Cô có cái xích nào cho nó không?”
Cả Jill và Madeline đều cười vang.
“Nó được huấn luyện”, Jill nói. “Nó không cần xích”.
“Cô chắc chứ?”
“Đương nhiên. Vậy cô và Alex gặp nhau thế nào? Jack Daily - anh ấy là người dẫn chương trình - nói Alex không kể gì về việc có một cô bạn gái mới cả”.
“Tôi còn hơn một cô bạn gái - Cô có chắc về chuyện dây xích không?”
“Đừng lo. Frankie còn không hại tới một con bọ chét”.
Con tinh tinh có vẻ không còn hứng thú với cô, Daisy bắt đầu thư giãn. “Tôi không phải bạn gái của Alex”.
“Tôi nghĩ hai người sống cùng nhau”. Madeline nói.
“Đúng vậy. Tôi là vợ anh ấy”.
“Vợ anh ấy!” Jill bật ra tiếng kêu vui sướng làm ấm lòng Daisy từ đầu tới chân. “Cô và Alex đã kết hôn! Thật tuyệt!”
Madeline nhìn Daisy một cách hiền hậu. “Tôi sẽ giả vờ vui vẻ với nó, mặc dù tôi đã khao khát anh ấy một tháng nay rồi”.
“Cô và nửa thế giới”, Jill cười lớn.
“Day-zee!”
Cô quay lại thấy Heather đang gọi cô từ phía xe bên kia sân. “Này, Daisy!” cô nhóc hét. “Alex nói chị tới trễ. Anh ấy thực sự phát điên với chị đấy”.
Daisy xấu hổ. Cô không muốn những người bạn mới này biết cô và Alex không phải một cặp yêu nhau. “Anh ấy hết kiên nhẫn rồi; Tôi đoán mình nên đi thôi. Rất vui được gặp hai cô”. Mỉm cười, cô quay đi, nhưng trước khi cô đi được vài bước, có cái gì đó đánh vào giữa hai bả vai cô.
“Au!” Cô quay lại thấy quả táo ăn dở nằm trên đất dưới chân cô. Dưới đất, Frankie la lên thích thú trong khi Jill tỏ ra ngượng ngùng.
“Xin lỗi”, cô nói to. “Tôi không biết sao nó lại cư xử như thế. Mày nên thấy hổ thẹn, Frankie. Daisy là bạn của chúng ta”.
Những lời của Jill đã làm giảm khao khát muốn bóp cổ con thú. Thay vào đó, cô vẫy tay với hai người phụ nữ rồi đi về phía văn phòng lưu động. Cô tự sửa trong đầu, nhớ ra cô được yêu cầu gọi cái nhà kéo này là “toa xe màu đỏ”. Lúc sớm, Alex đã bảo cô văn phòng ở các rạp xiếc luôn được gọi như thế, bất kể nó có màu gì.
Heather bước bên cạnh cô. “Em muốn nói mình không nên cư xử như con khốn vào hôm qua. Lúc đó tâm trạng em đang tệ”.
Cuối cũng Daisy cũng cảm thấy mình sắp thấy được con người thực sự bên dưới vẻ ngoài cáu kỉnh đó. “Không sao”.
“Alex là người rất cáu bẳn”, Daisy ngạc nhiên khi nghe thấy sự thông cảm chân thật trong giọng của Heather. “Sheba nói anh ấy là kiểu đàn ông không bao giờ ở cạnh một phụ nữ quá lâu, nên đừng thấy tệ khi mà anh ấy - chị biết đấy”.
“Gì?”
“Chị biết mà. Khi anh ấy đá chị”. Cô nhóc thở dài tiếc nuối. “Hẳn là tuyệt lắm khi được làm bạn gái anh ấy dù chỉ trong thời gian ngắn”.
Daisy mỉm cười. “Chị không phải bạn gái anh ấy. Chị là vợ anh ấy”.
Heather đột ngột dừng lại, mặt cô nhóc trở nên tái mét. “Chị không phải!”
Daisy cũng đứng lại, khi thấy phản ứng của cô nhóc, cô chạm vào cánh tay cô nhóc đầy quan tâm. “Alex và chị kết hôn sáng qua, Heather”.
Cô nhóc giật ra. “Tôi không tin chị. Chị đang nói dối! Chị chỉ nói thế vì không thích tôi thôi”.
“Chị không nói dối”.
“Alex không cưới chị. Anh ấy sẽ không làm thế! Sheba bảo tôi anh ấy sẽ không bao giờ cưới ai hết!”
“Chuyện có lúc này lúc khác mà”.
Trước sự sửng sốt của Daisy, mẳt Heather đong đầy nước mắt. “Đồ khốn nhà chị! Tôi ghét chị! Tại sao chị không nói cho tôi? Tôi ghét chị vì lấy tôi ra làm trò vui như thế này!” Cô nhóc xoay người, chạy về phía những căn nhà kéo.
Daisy dõi theo cô, cố gắng giải nghĩa sự thù địch của Heather. Chỉ có một lời giải đáp duy nhất nảy lên trong đầu cô. Cô nhóc chắc là phải lòng Alex. Daisy cảm thấy một sự dằn vặt không ngờ vì thương cảm. Cô còn nhớ rõ cảm giác là một thiếu nữ không có khả năng điều khiển hành động của người lớn xung quanh mình. Thở dài, cô bỏ đi tới toa xe màu đỏ.
Nghe tên thì thế nhưng văn phòng kinh doanh lại màu trắng, tràn ngập những ngôi sao nhiều màu sắc và dòng chữ Quest Brothers. Trái với bên ngoài tươi tắn, bên trong lại ảm đạm và lộn xộn. Một cái bàn thép méo mó chất đầy giấy tờ kê đối diện một cái đi-văng nhỏ. Có mấy cái ghế không đồng bộ, một tủ đựng hồ sơ đã cũ, và một cái đèn màu xanh hình cổ ngỗng với cái chụp đèn bị cong. Alex ngồi sau chiếc bàn, một tay cầm điện thoại di động, tay kia cầm bìa hồ sơ. Chỉ liếc qua khuôn mặt gay gắt đó Daisy biết Heather nói đúng một điều. Alex là người rắt cáu bẳn.
Đột nhiên anh ngừng nói và đứng dậy, nói với cô bằng cái giọng trầm đáng ngại mà cô sợ. “Khi tôi bảo em tới một nơi vào giờ nào, tôi muốn em ở đó”.
“Nhưng em chỉ mới muộn nửa tiếng”.
Giọng anh trở nên trầm hơn. “Em không biết tí gì về đời thực, có không, Daisy? Đây là một công việc, không phải một cuộc hẹn làm tóc, từ giờ trở đi, cứ mỗi phút em đến trễ, tôi sẽ rút năm đô từ tiền lương của em”.
Mặt cô sáng bừng lên. “Em được trả lương?”
Anh thở dài. “Tất nhiên em được trả lương. Chỉ khi em bắt đầu làm việc. Và đừng mong đi mua kim cương với số tiền đó. Lương rạp xiếc cũng thấp như thu nhập của nó”.
Cô không quan tâm. Nghĩ đến việc cô thực sự sẽ có tiền của riêng mình là cảm động lắm rồi. “Chỉ cho em công việc phải làm. Em hứa sẽ không tới trễ nữa”.
Alex dẫn cô tới cửa bán vé nằm một bên nhà kéo và giải thích thủ tục với giọng ngắn gọn. Nó thật đơn giản, cô hiểu ngay lập tức.
“Tôi sẽ kiểm tra hóa đơn từng đồng”, anh nói, “thế nên đừng có định vay đồng nào đi mua thuốc”.
“Em sẽ không làm thế”.
Anh trông không được thuyết phục. “Nhớ không được để quầy thu tiền rời mắt dù chỉ một giây. Rạp xiếc này hoạt động dùng rất ít tiền, chúng ta không đủ khả năng cho bất kỳ mất mát nào”.
“Dĩ nhiên là không rồi. Em đâu có ngốc”.
Cô có cảm giác nôn nao anh sẵn sàng cãi lại luận điểm đó, nhưng thay vì thế, anh mở khóa cửa sổ. Anh ở lại với cô khi cô chăm sóc vài khách hàng đầu tiên để đảm bảo cô lo được, khi thấy cô không gặp rắc rối nào, anh bảo cô anh sẽ đi.
“Anh không về nhà kéo đúng không?” Cô hỏi.
“Không nếu không phải thay trang phục diễn. Sao?”
“Có vài thứ em vẫn phải làm trong đó”. Cô phải quay lại nhà kéo trước khi anh thấy đống hỗn động cô giăng ra đó. Khi cô chuẩn bị dọn dẹp, đáng ra cô nên để tủ ly và tủ đựng đồ lại cuối cùng, nhưng cô muốn làm cho triệt để, vậy nên cô đã dỡ hết mọi thứ xuống để chà kệ và khởi đầu thuận lợi. Lúc này mấy cái tủ đều sạch sẽ, nhưng cô vẫn không có thời gian để cất thứ gì đi, và chẳng có chỗ nào của căn nhà không bị bao phủ bởi quần áo, chăn ga, dụng cụ, và một bộ sưu tập lớn đáng báo động roi da.
“Em đảm bảo mình có thể dọn khi em xong việc ở đây”, cô vội nói, “nên anh đừng lo nếu thấy vài thứ nằm vương vãi”.
Anh gật đầu và để cô lại một mình.
Vài giờ tiếp theo trôi qua mà không có vấn đề gì. Cô thích nói chuyện với những người đến mua vé, một số trường hợp, thấy gia đình họ nghèo quá, cô đã tạo ra mấy lý do tuyệt vời vì sao họ được qua cửa miễn phí.
Tiếng đồn lan xa cô là vợ của Alex, và một số người của rạp xiếc cáo lỗi dừng trước văn phòng để thỏa mãn trí tò mò của họ. Sự thân thiện với một người lạ của họ cảnh báo cô. Cô đã gặp những người điều hành “tiệm”, như những người chủ được gọi, một số chú hề và vài thành viên gia đình Lipscomb, những người biểu diễn ngựa. Cô có thể nói rằng vài cô gái tạo dáng phải cố gắng giấu đi sự ganh tị với việc cô đã xoay sở bẫy được Alex, và cô đánh giá cao lòng nhiệt tình hào phóng của họ. Lần đầu tiên từ lúc cô tới đây, cô cảm thấy một tia hy vọng. Phải chăng cuối cùng mọi chuyện cũng suôn sẻ.
Có lẽ người thú vị nhất chính là Brady Pepper, cha của Heather. Ông bước vào với bộ đồ diễn của mình, một bộ đồ liền ôm sát thân màu trắng bó lại ở eo bằng một thắt lưng rộng màu vàng. Những sợi tua vàng viền quanh cổ áo và mắt cá chân.
Một cô gái tạo dáng tên Charlene đã bảo cô rằng Brady là người quyến rũ nhất trong rạp sau Alex, và cô thấy mình cũng đồng ý với họ. Brady Pepper làm cô nhớ tới một phiên bản nháp của Sylvester Stallone, hoàn chỉnh với những múi cơ, dáng đi khệnh khạng, và chất giọng đường phố New York. Vẻ ngoài dẻo dai của ông khá hấp hẫn nhưng cách ông ta dò xét cô nói với cô rằng ông ta là một kẻ chuyên lăng nhăng. Ông ta ngồi xuống góc bàn, chân dang rộng, một người quá thành thạo với cơ thể mình.
“Vậy cô từ rạp xiếc đến?”
Ông ta hung hăng hỏi, gần giống giọng buộc tội mà nhiều dân New York gốc sử dụng kể cả với những câu hỏi thông thường nhất, và cô phải mất một lúc mới đoán ra ý ông ta.
“Tôi? Ồ, không. Gia đình tôi không có dính dáng gì tới rạp xiếc hết”.
“Nó khiến cô gặp khó khăn khi sống ở đây. Tại Quest Brothers, cô không thực sự được tính trừ phi cô có thể lộn lại dòng máu của mình ít nhất ba thế hệ. Cứ hỏi Sheba thì biết”.
“Sheba?”
“Cô ta là chủ rạp xiếc. Bathsheba Cardoza Quest. Cô ta từng là một trong những người bay nổi tiếng nhất trên thế giới. Nhào lộn”, ông ta nói, khi thấy vẻ lúng túng trên mặt cô. “Giờ cô ta đang huấn luyện cho anh em Tolea, những người đang bay cho chúng ta. Họ là người ru-ma-ni. Cô ta cũng dàn dựng vài tiết mục khác, giám sát trang phục, đại loại thế”.
“Nó là rạp của cô ấy, sao cô ấy không quản lý nó mà để Alex làm?”
“Đó là việc của đàn ông. Quản lý phải giải quyết mấy gã say rượu, mấy vụ đánh nhau có dao, mấy thiết bị nặng. Sheba không thích mấy thứ kiểu đấy”.
“Tôi vẫn chưa gặp cô ấy”.
“Vì cô ta đi mấy ngày rồi. Thi thoảng cô ta làm thế khi chẳng có sự lựa chọn nào tốt quanh đây”.
Nhìn cô rõ là không hiểu ý ông ta, nên ông ta tiếp tục giải thích. “Sheba thích đàn ông. Tuy nhiên cô ta không ở lâu với bất kỳ ai trong số họ. Cô gọi người như cô ta là hợm hĩnh. Không thằng đàn ông nào lọt vào sổ của cô ta nếu hắn không phải từ một gia đình làm xiếc lâu năm”.
Cô có ấn tượng chủ rạp là một bà góa già đã tàn phai, và cái cách miệng ông ta mím chặt khiến Daisy tự hỏi liệu Sheba Quest với ông ta chỉ đơn thuần là một bà chủ.
“Tôi, trước đây là một ngưởi mổ Brooklyn. Tôi nổi lên sau một chuyến đi với rạp xiếc vào ngày tôi tốt nghiệp trung học, và tôi không bao giờ nhìn lại”. Ông ta nhìn cô khá giận dữ, cứ như thế ông ta mong cô tranh luận với mình. “Các con tôi có dòng máu xiếc trong người, thông qua vợ tôi”.
“Tôi không nghĩ mình đã gặp bà ấy”.
“Cassie chết hai năm trước, nhưng chúng tôi đã ly dị mười hai năm, có nghĩa tôi không hẳn là đang để tang. Cô ta ghét rạp xiếc, dù cô ta lớn lên cùng nó, vậy nên cô ta chuyển tới Wichita và có cả sổ đỏ, nhưng tôi thích đi biểu diễn và sống cùng với nó”.
Vậy ra cô và Heather cả hai đều mất mẹ. Cô thấy mình muốn biết nhiều hơn. “Tôi thấy ông có mấy đứa con”.
“Heather lớn lên với mẹ ở Wichita, nhưng Cassie không quản được mấy thằng con trai, nên chúng bỏ đi diễn cùng tôi khi trưởng thành. Tôi lập tiết mục chung với chúng, và kể từ đó chúng tôi cứ làm như thế. Matt và Rob giờ đứa hai mươi đứa hai mốt. Chúng phá kinh khủng nhưng cô có thể mong gì ở một ông già với chúng như tôi”.
Daisy không có hứng với mấy đứa con phá phách của ông ta, và cô lờ đi lời nhấn mạnh đầy tự hào không lẫn vào đâu trong giọng ông ta. “Thế Heather chỉ vừa mới chuyển tới sống cùng ông thôi sao?”
“Tháng trước, mỗi mùa nó thường đến ở vài tuần với tôi. Nhưng, nó không giống việc lúc nào cũng mang nó theo”.
Cái cau mày chán nản của ông ta nói cho cô tình cảnh đó không theo cách ông ta dự tính, và cô có những khó khăn với cha mình đủ để cảm thấy đau đớn cho Heather. Bảo sao cô nhóc lén hút thuốc và mơ tưởng tới mấy ông già. Trong khi Brady Pepper không thể phủ nhận là hấp dẫn, cô không có ấn tượng ông ta là người bố nhẫn nại.
“Tôi đã gặp Heather. Cô bé khá nhạy cảm”.
“Quá nhạy cảm. Đây là một cuộc sống khắc nghiệt, mà nó thì quá yếu đuối”. Đột nhiên, ông ta đứng dậy. “Tôi nên ra khỏi đây trước khi đám đông bắt đầu bỏ đi. Rất vui được gặp cô, Daisy”.
“Tôi cũng vậy”.
Khi ra tới cửa, ông ta quay lại trao cho cô cái nhìn đánh giá của một người đàn ông thích phụ nữ. “Alex là một gã may mắn”.
Cô mỉm cười lịch sự và ước gì Alex cũng cảm thấy thế.
Chỉ sau khi buổi diễn thứ hai diễn ra tốt đẹp, cô mới có thể đóng cửa bán vé và xem Alex diễn. Cô hy vọng xem nó lần nữa sẽ làm giảm tác động của đêm qua, nhưng kỹ năng của anh hình như còn ấn tượng hơn. Anh học làm mấy thứ như thế ở đâu nhỉ?
Chỉ tới khi buổi diễn kết thúc cô mới nhớ ra đống bừa bộn cô để lại trong nhà kéo. Cô vội quay về, vừa mới mở cửa thì Jill lại chỗ cô với một nụ cười bí ẩn trên môi. Frankie vẫn ở trên vai cô, vừa thấy Daisy, nó liền la hét và che mắt mình lại.
“Im nào, cái con đáng ghét này. Lại đây, Daisy, tôi có thứ này cho cô xem”.
Daisy vội đóng cửa lại trước khi người quen mới của cô nhìn thấy đống bề bộn bên trong và khám phá ra cô là một quản gia kinh khủng. Jill nắm tay cô, dẫn cô đi qua một dãy nhà kéo. Bên trái, cô có thể thấy Jack Dailey, anh dẫn chương trình, đang nói chuyện với Alex khi nhân công bắt đầu thu dọn ghế ngồi.
“Au!” Daisy la lên khi có gì đó giật mạnh tóc cô.
Frankie khúc khích.
“Cậu bé hư”, Jill nói thầm, khi Daisy nhảy tránh tầm tay nó. “Đừng để ý đến nó. Khi phát hiện nó không thể túm được cô, nó sẽ để cô yên”.
Daisy quyết định không nói lên nghi ngờ khả năng đó có thể xảy ra.
Họ đi vòng qua cái nhà kéo cuối cùng, cô ồ lên kinh ngạc khi thấy những người biểu diễn, vẫn đang mặc phục trang, vây quanh một cái bàn đánh bài, cầm một cái bánh hình chữ nhật có hình cô dâu chú rể ở chính giữa. Madeline, cô gái tạo dáng cô gặp lúc nãy, đứng gần cái bánh nhất, cùng với Brady Pepper và con trai, cậu bé trẻ nhất của Lipsconmb, vài chú hề, và nhiều người mà cô đã gặp. Chỉ có Heather là đứng tách ra.
Cô cười ngoác miệng, Jack Dailey lôi Alex lên phía trước trong khi Madelline nhấc tay cô lên như người chỉ huy dàn hợp xướng. “Được rồi, mọi người. Chúc mừng các bạn! Chúc mừng các bạn!”
Khi cả nhóm hát, mắt Daisy mờ dần. Những người này vừa mới biết cô, vậy mà họ đã dang rộng vòng tay bè bạn. Sau đám cưới lạnh lẽo, sự thân mật của thời khắc này khiến cô cảm động. Quây quần bên bạn bè của Alex, cô thấy mình như đang tham dự một lễ kỷ niệm thực sự, một sự thừa nhận cho chuyện đã xảy ra, không phải là một sự trừng phạt do cha cô đưa ra mà là một khởi đầu cho hạnh phúc.
“Cảm ơn”, cô thì thầm khi bài hát tới đoạn kết. Cô nuốt lấy nước mắt vào trong. “Cảm ơn mọi người rất nhiều”.
Cô quay sang Alex, hạnh phúc của cô tan biến khi thấy mặt anh, cứng nhắc không hài lòng.
Đám đông dần im lặng. Họ ghi nhận phản ứng của anh và biết có chuyện không ổn. Làm ơn đừng làm điều này, cô nghĩ. Em muốn những người này thành bạn em. Làm ơn giả vờ vui vẻ.
Vài người phụ nữ nhìn nhau qua khóe mắt. Họ cho rằng Alex là một chú rể có niềm hạnh phúc nhạt phai quá nhanh, và cô nhìn thấy vài cặp mắt ngó xuống eo cô để xem xem cô có thai hay không.
Cô buộc mình lên tiếng. “Tôi không biết mình đã từng có sự ngạc nhiên nào tuyệt hơn thế chưa. Anh có thế không, Alex?”
Có một quãng im lặng rất lâu trước khi anh lắc đầu gọn lỏn.
Cô nâng cằm lên và cố trưng ra một nụ cười mỉm. “Cái bánh trông ngon quá. Tôi cá mọi người đều muốn một miếng”. Cô nhìn thẳng vào mắt Alex, khẩn cầu anh. “Cùng nhau cắt nào”.
Sự im lặng dường như kéo dài vô tận. “Tay tôi đang bẩn. Em cắt đi”.
Má cô nóng bừng vì xấu hổ, cô bước ra sau bàn, cầm con dao lên, và bắt đầu cắt cái bánh thành những miếng vuông. Khi sự im lặng trở nên rõ rệt hơn, cô cố giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. “Tôi không tin được là mọi người lại chuẩn bị mọi thứ nhanh thế. Làm sao mà mọi người làm được vậy?”
Madeline lúng túng. “Nó - à - không khó đâu”.
“Chà, tôi rất ấn tượng”. Má cô đau vì cố cười, Daisy lôi miếng bánh đầu tiên ra, đặt nó vào một đĩa giấy, rồi đưa cho Alex.
Anh nhận nó không nói một lời.
Sự im lặng trở nên nhức nhối. Cuối cùng, Jill cũng xen vào, mắt cô lo lắng đảo từ cô dâu sang chú rể. “Tôi xin lỗi vì nó là sô-cô-la. Chúng tôi gấp quá, tiệm bánh thì hết bánh trắng”.
Daisy nhìn cô biết ơn vì đã cố giảm bớt không khí lúng túng này. “Tôi thích sô-cô-la”.
Alex đặt đĩa giấy xuống bàn đột ngột tới mức miếng bánh chưa ăn lật úp xuống mặt phủ kem. “Xin phép. Tôi phải quay lại làm việc. Cảm ơn tất cả mọi người”.
Tay Daisy run lên trên cái đĩa cô đang chuyển sang cho Madeline. Có người cười khúc khích. Daisy ngẩng đầu lên và thấy đó là Heather.
Cô nhóc bắn cho cô điệu cười đắc thắng rồi chạy theo Alex. “Anh có cần giúp gì không?”
“Chắc rồi, cưng”. Giọng anh, ấm áp và đầy tình cảm, mang theo cả không khí buổi đêm đi. “Chúng ta có vài rắc rối với ống cuộn của xe tải. Em có thể giúp tôi kiểm tra nó”.
Daisy chớp mắt một cách khó nhọc. Cô là một người dễ khóc, nhưng nếu cô khóc lúc này, cô sẽ không bao giờ có thể đối mặt với những người này nữa. “Để tôi lấy bánh cho ông”. Cô đưa một miếng cho người đàn ông tóc vàng lởm chởm và có vẻ ngoài của một ông già lướt ván ở California. Cô nhớ ông đã giới thiệu mình là Neeco Martin, huấn luyện lũ voi, khi ông tạt qua cỗ xe màu đỏ.
Ông cầm lấy bánh không nói một lời rồi quay lưng lại với Daisy để nói gì đó với một chú hề. Madeline bước tới giúp Daisy, hẳn cô quyết định tốt nhất là kết thúc việc này càng sớm càng tốt. Những người biểu diễn cầm bánh lên và, từng người một rời đi.
Chẳng bao lâu, chỉ còn lại Jill. “Tôi xin lỗi, Daisy. Tôi nghĩ đây là một ý kiến hay, nhưng đúng ra tôi nên biết Alex sẽ không thích. Anh ấy rất riêng tư”.
Riêng tư tới mức không thèm đề cập cho bất kỳ ai ở đây biết mình đã kết hôn.
Daisy gượng cười. “Hôn nhân với ai cũng là sự điều chỉnh mà”.
Jill nhấc phần còn lại của cái bánh trên khay và giúi nó vào tay Daisy. “Đây. Sao cô không cầm lấy cái này?”
Daisy có thể thấy mật mình dâng lên tới cổ khi cô nhận cái bánh, dù cô còn không muốn nhìn thấy nó nữa. “Trời ơ, muộn rồi, tôi có hàng nghìn thứ phải làm trước khi đi ngủ”.
Rồi cô bay biến.
Vài giờ tiếp theo, trong lúc lều chính đang được thu dọn để di chuyển vào thị trấn kế tiếp, cô lê thân đem đặt mọi thứ vào tủ ly và tủ đồ dự trữ. Cô mất tinh thần vì thất vọng và mệt mỏi tới kiệt sức đến mức không thể nhấc nổi đầu lên, nhưng cô vẫn làm việc.
Bụi bẩn thành vỉa trên bộ quần áo đắt tiền của cô, áo của cô dính sát vào da, nhưng cô không bận tâm. Cô đã muốn những người này thành bạn cô, nhưng giờ chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra khi họ biết Alex xem nhẹ cô chừng nào. Và anh xem nhẹ cuộc hôn nhận của họ ra sao. Cái bánh kỷ niệm là một lơi thề nhỏ, và anh đã coi thường nó.
Alex bước vào nhà ngay sau nửa đêm. Nơi này trông vẫn tệ như lúc cô mới đến. Dù cuối cùng cô cũng cất xong mọi thứ, cô vẫn chưa có thời gian hay năng lượng để lau dọn thứ gì ngoài mấy cái tủ. Bát đĩa bẩn vẫn chất trong bồn, cả cái bánh mì vẫn nằm trên lò nướng.
Anh chống hông và xem xét cái bàn lộn xộn, mặt bàn bám bụi, và phần vụn vặt của cái bánh cưới.
“Tôi nghĩ em sẽ dọn sạch nơi này. Nó vẫn còn bẩn”.
Cô nghiến chặt quai hàm. “Mấy cái tủ ly đều sạch”.
“Ai quan tâm đến mấy cái tủ? Em không thể làm được việc đúng không?”
Cô không nghĩ ngợi gì. Cô đã làm việc nhiều giờ đồng hồ, cuộc hôn nhân của cô là một trò đùa, và cô bị công khai làm nhục bởi một người đã thề trước Chúa sẽ yêu thương cô. Với một cái vung tay, cô nhấc chiếc bánh cưới còn sót ném vào anh.
“Đồ khốn nhà anh!”
Tay anh tự động giơ lên để tránh, nhưng anh không đủ nhanh. Chiếc bánh đập vào vai anh rồi bắn toe toét.
Cô nhìn đống tanh bành với sự thờ ơ kỳ lạ. Những mẩu bánh và kem bay khắp nơi. Lớp kem trắng rải khắp tóc và lông mày của anh, cả lông mi anh nữa. Sô-cô-la bám vào quai hàm anh, rồi rớt xuống vai áo phông. Sự thờ ơ của cô đột ngột kết thúc khi cô nhìn mặt anh trở thành màu đỏ.
Anh sắp giết cô.
Anh giơ tay lau mắt đồng thời tiến về phía cô. Cô né sang bên, lợi dụng anh bị mù tạm thời, chạy ra cửa.
Cô điên cuồng ngó quanh, tìm nơi để trốn. Lều chính đã hạ, mấy căn lều nhỏ hơn đã biến mất, xe tải hầu như đã đi hết. Cô chạy qua một đoạn đường toàn cỏ khô và lao vào một nơi chật hẹp giữa hai cái xe tải. Tim cô đập mạnh vào sườn với nỗi sợ hãi điên loạn. Cô đã làm gì thế này?
Cô nhảy dựng lên khi nghe tiếng một người đàn ông và trượt sâu hơn vào bóng tối rồi va mạnh vào cái gì đó vững chắc. Không nhìn xem đó là gì, cô dựa vào đó, cố lấy lại hơi thở. Bao lâu thì anh tìm thấy cô? Anh sẽ làm gì?
Một tiếng gầm gừ phát ra ngay sau tai cô.
Mấy sợi lông sau cổ cô dựng ngược hết cả lên, và một dòng nước nhỏ chảy xuống xương sống cô. Cô quay lại, nhìn chằm chằm vào một cặp mắt vàng nhạt.
Cơ thể cô trở nên tê liệt. Cô biết con thú đó là gì. Cô hiểu mình đang nhìn vào một con hổ. Nhưng cô không thể tiếp nhận sự thật đó.
Con vật ở gần tới mức cô có thể cảm thấy hơi thở của nó trên mặt mình. Nó nhe hàm răng sắc như dao và gây chết người. Cô ngửi thấy mùi của nó, nghe tiếng gầm gừ đe dọa nho nhỏ to dần, vụt thành một tiếng rống hoang dã. Trạng thái tê liệt của cô biến mất khi con vật xuất hiện sau thanh sắt tách biệt hai người, và cô nhảy lùi ra sau.
Lưng cô va mạnh vào thứ gì đó cứng rắn và rất người, nhưng cô không thể rời mắt khỏi con hổ. Một tiếng chuông khủng khiếp vang trong đầu cô. Lúc đó, con thú có vẻ là hiện thân của mọi điều xấu xa, và cô thấy mọi phần ác ý đó đều hướng vào cô. Bằng cách nào đó, vào đêm Nam Carolina hoang dã này, cô đã gặp định mệnh của mình.
Cô xoay người lại, không chịu nổi sức mạnh của đôi mắt vàng kia nữa. Khi cô áp vào sự ấm áp vững chắc phía sau, cô biết mình đã tìm được nơi trú ẩn.
Rồi cô thấy tiếng lóc bóc của lớp kem ở má mình. Nỗi sợ hãi, kệt sức, những sự kiện rối rắm trong đời trong hai ngày qua đã quá sức chịu đựng của cô, và cô khóc thút thít.
Tay anh, dịu dàng đến kỳ lạ, nghiêng cằm cô lên. Cô nhìn vào cặp mắt vàng nhạt khác, giống hệt con hổ kia, khiến cô thấy mình như vừa nhìn từ con thú này tới con thú khác.
“Sinjun không thể làm đau em, Daisy. Nó đang ở trong chuồng”.
“Nó không quan trọng!” Sự kích động đe dọa cô. Anh không nhận ra rằng một cái chuồng không thể bảo vệ cô khỏi thứ cô nhìn thấy trong mắt con hổ kia sao?
Nhưng anh không hiểu và cô không bao giờ có thể giải thích cảm giác thoáng qua khi đối mặt với định mệnh của chính mình. Cô thụt người khỏi anh. “Em xin lỗi. Anh nói đúng. Em thật ngốc”.
“Đó không phải là lần đầu”, anh nói một cách dứt khoát.
Cô nhìn lên anh. Dù bị lấm tấm bánh và kem, anh trông vẫn tuyệt vời kinh khủng và hoàn toàn đáng sợ. Như con hổ kia. Cô thấy mình đang sợ anh theo một cách mới, cách cô không hoàn toàn hiểu được ngoại trừ biết rằng nó còn vượt cả mối đe dọa thể xác. Nó khó hiểu hơn thế. Không hiểu sao, cô sợ anh sẽ hủy hoại tâm hồn cô.
Cô đã đạt đến giới hạn của sức chịu đựng. Có quá nhiều thay đổi, quá nhiều xung đột, và cô không còn chút ý chí nào. Sự mệt mỏi của cô đã lan vào tận xương, cô khó mà tìm ra sức để nói chuyện.
“Em đoán giờ anh sẽ đe dọa em với thứ gì đó kinh khủng”.
“Em có nghĩ mình đáng bị thế không? Chỉ có trẻ con mới ném đồ, không phải người lớn”.
“Tất nhiên là anh đúng”. Cô luồn bàn tay run rẩy vào tóc. “Sẽ là gì nào, Alex? Sỉ nhục? Đêm nay em đã nhận được một lượng lớn rồi. Còn khinh miệt? Cũng có nhiều rồi. Không thích? Không, cái đó không hiệu quả; Em đã bị ghét tới hóa đá “. Cô dừng lại, giọng ngập ngừng. “Em sợ anh sẽ phải tìm ra thứ gì khác biệt đấy”.
Alex liếc nhìn cô, cô trông không vui, và có gì đó trong anh giãn ra. Anh biết cô sợ mình - anh chắc chắc - và anh vẫn không thể tin cô lấy được dũng khí đẻ ném cái bánh đó. Cô nàng ngốc nghếch bé nhỏ tội nghiệp. Cô vẫn chưa biết ném cái bánh nhìn con nít đó vào anh và đi sau anh với mấy cái móng vuốt mèo con đó sẽ không tốt thêm gì cho cô.
Anh thấy cô rùng mình dưới tay anh. Móng vuốt của cô đã thu lại, mắt cô chỉ cho thấy sự tuyệt vọng. Cô có biết bao nhiêu cảm xúc của cô đều viết rõ trên mặt không?
Anh tự hỏi cô đã có bao nhiêu người đàn ông. Có lẽ cô còn không biết. Bất chấp đôi mắt to ngây thơ đó, cô là người tìm kiếm niềm vui bẩm sinh. Cô cũng là một người mau quên, và anh có thể hình dung rõ cảnh cô kết thúc trên giường của nhiều hơn một kẻ ăn chơi với ý tưởng mơ hồ cô đạt đỉnh thế nào.
Ít nhất đó là điều mà cô giỏi. Khi nhìn cô, anh phải đấu tranh với sự nhu cầu khẩn thiết phải nhấc cô lên, mang cô quay lại nhà kéo, nơi anh sẽ đặt cô lên giường và thỏa mãn mọi câu hỏi đã bắt đầu dằn vặt anh. Những lọn tóc tung bay kia sẽ trải dài trên gối anh như những dải duy băng tối màu như thế nào? Anh muồn ngắm cô khỏa thân trong tấm ga nhàu nhĩ, nhìn da thịt xanh xao của cô sánh bên làn da sẫm màu của anh, cân thử trọng lượng của bầu ngực cô trong tay anh. Anh muốn nếm cô, cảm nhận cô và chạm vào cô.
Chỉ mới hôm qua, trong lễ cưới, anh đã tự bảo mình cô không phải loại phụ nữ anh chọn làm bạn tình, nhưng đó là trước khi anh thoáng thấy cặp mông tròn trịa của cô lấp ló dưới cái áo phông của anh khi anh đánh thức cô dậy. Đó là trước khi anh dõi theo cô trong xe tải, vắt rồi lại hạ đôi chân ngọt ngào của mình, đu đưa mũi đôi dép ngớ ngẩn đó. Cô có đôi chân đẹp nhỏ nhắn và quyến rũ với khung xương dài, tinh tế và mấy ngón chân được sơn cùng màu đỏ với áo choàng của Đức mẹ đồng trinh.
Anh không thích việc những người đàn ông khác biết nhiều về ham muốn tình dục của cô hơn anh. Nhưng anh cũng biết nó còn quá sớm. Anh không thể chạm vào cô cho tới khi chắc chắn cô hiểu cách mọi chuyện giữa họ sẽ diễn ra thế nào. Trước lúc đó, có một khả năng rất lớn là cô đã đóng gói đồ đạc và bỏ đi rồi.
Anh nắm lấy cánh tay cô, lôi cô về nhà kéo. Mới đầu cô còn chống đối, sau đó thì chịu thua. “Em thực sự bắt đầu ghét anh rồi”, cô nói đều đều. “Anh biết đúng không?”
Anh ngạc nhiên vì lời cô nói lại gây tổn thương đến thế, đặc biệt đây lại chính xác là cách mà anh muốn. Cô không được chuẩn bị trước cho một cuộc sống khó khăn thế này, và anh không muốn hành hạ cô bằng việc kéo dài nó thành vô tận. Hãy để cô nhận ra ngay bây giờ rằng cô không thể chối bỏ điều này.
“Đó có lẽ là điều tốt nhất”.
“Cho tới giờ, em chưa từng ghét một người nào khác. Không phải Amelia hay cha em, hai người em có hàng tá lý do để ghét bỏ. Nhưng anh không quan tâm tới cảm giác của em đúng không?”
“Không”.
“Em không nghĩ mình từng gặp ai lạnh lùng như thế”.
“Tôi chắc là chưa”. Lạnh lùng, Alex. Anh quá lạnh lùng. Anh đã nghe thế từ những người phụ nữ trước đây. Phụ nữ tốt, với những trái tim ấm áp. Phụ nữ thông minh, có năng lực, những người xứng đáng với thứ gì đó tốt hơn là một người đàn ông có cảm xúc đã bị phá hủy rất lâu trước khi họ gặp anh.
Khi anh còn trẻ, anh đã nghĩ gia đình của chính anh sẽ chữa lành nơi cô đơn, thương tổn trong anh. Nhưng tất cả điều anh làm trong nhiệm vụ kết nối lâu dài với con người là tổn thương những người phụ nữ tốt bụng và chứng mình với bản thân mình rằng khả năng yêu thương của một số người đã bị cướp mất khỏi họ trước khi nó có cơ hội phát triển.
Họ đã về đến nhà. Anh bước vòng qua cô để mở cửa rồi theo cô vào trong. “Tôi sẽ đi tắm. Tắm xong tôi sẽ giúp em dọn dẹp”.
Cô chặn anh lại trước khi anh tới được cửa nhà tắm. “Đêm nay anh không thể giả vờ vui vẻ dù chỉ một chút thôi hay sao?”
“Tôi là chính mình, Daisy. Tôi không chơi trò với ai cả. Không bao giờ”.
“Họ đang cố làm gì đó tuyệt vời. Thuận theo họ sẽ khiến anh tổn thương nhiều hay sao?”
Sao anh có thể giải thích cho cô hiểu đây? “Em bình yên trưởng thành, Daisy, còn tôi lớn lên trong khắc nghiệt. Khắc nghiệt hơn so với tưởng tượng của em. Khi em trưởng thành như tôi, em sẽ biết phải giữ lấy điều gì đó luôn ở bên mình, điều gì đó giữ em khỏi việc biến thành một con vật. Với tôi, đó là niềm kiêu hãnh. Tôi không từ bỏ điều đó. Không bao giờ”.
“Anh không thể xây dựng cuộc sống mình quay quanh một điều như thế. Kiêu hãnh không quan trọng như nhiều thứ khác”.
“Như cái gì?”
“Như...”, cô ngập ngừng, như thể biết anh sẽ không thích bất cứ điều gì cô chuẩn bị nói. “Như quan tâm và thương cảm. Như tình yêu”.
Anh thấy mình già nua và mệt mỏi. “TÌnh yêu với tôi không tồn tại”.
“Nó tồn tại với tất cả mọi gnười”.
“Không phải với tôi. Đừng cố lãng mạn hóa tôi, Daisy. Chỉ phí thì giờ thôi. Tôi đã học cách sống với quy tắc của chính mình. Tôi cố trung thực, và tôi cố để công bằng. Đó là lý do duy nhất tôi cho qua trò bánh trái của em. Tôi biết đây là một sự điều chỉnh khó khăn cho em, và tôi đoán em đang làm hết sức có thể. Nhưng đừng lẫn lộn công bằng với tình cảm. Tôi không ủy mị. Mọi thứ cảm xúc yếu đuối đó có thể có ở người khác, nhưng không phải ở tôi”.
“Em không thích chuyện này”, cô thì thào. “Em không thích tí nào”.
Khi cất tiếng, anh không thể nhớ giọng mình nghe từng buồn thế này chưa. “Em đã rơi vào tay ma quỷ, cưng ạ. Em sớm chấp nhận nó chừng nào thì sẽ tốt cho em chừng đó”.
Anh vào nhà tắm, đóng cửa rồi nhắm mắt lại, cố ngăn đi những cảm xúc anh thấy trên mặt cô. Anh thấy tất cả: sự cảnh giác, sự ngây thơ gần như trẻ con, và một loại hy vọng đáng sợ rằng có lẽ anh không thực sự xấu xa như vẻ bề ngoài.
Cô nàng ngốc nghếch bé nhỏ tội nghiệp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...