Kính vạn hoa - Tập 53 - Má lúm đồng tiền


Chương 8
Quới Lương chắc thích nhỏ Thạch anh thật.
Cho nên không những nó chép bài không công cho con nhỏ này mà còn nghĩ cách đánh lừa tổ trưởng Minh Vương.
Nó đánh lừa bằng phương pháp cực kỳ đơn giản: tới lớp chép bài thay vì chép bài vô tâp Thạch Anh như lâu nay, nó chép bài vô tập nó đàng hoàng. Tới giờ ra về, nó lấy tập của nhỏ Thạch Anh nhét vô cặp, tối về nhà chép lại sau.
Từ hôm Minh Vương bị lớp phó kỉ luật Minh Trung nhắc nhở, ngày nào nó cũng rình thằng Quới Lương. Vì vậy Quới Lương mới nghĩ ra mẹo này để đối phó, vì nó biết sớm muộn gì Minh Vương cũng kiểm tra tập của nó.
Ba bữa đầu Minh Vương ngồi tại chỗ nhìn lom khom qua bàn thằng Quới Lương và nhỏ Thạch Anh, yên tâm thấy đứa nào đứa nấy chép bài nghiêm chỉnh ( thực ra từ hôm Quới Lương tuyên bố chỉ chép giùm chứ không lấy tiền, nhỏ Thạch Anh có siêng lên chút xíu: nó cũng tự chép bài vô tập, nhưng hôm nào làm biếng thì nó giao tập cho thằng Quới Lương đem về nhà chép giùm ).
Tổ trưởng Minh Vương ngồi canh hai đứa tổ viên tới ngày thứ tư thì có cảm giác ngờ ngợ. Tại nó thấy Quới Lương và Thạch Anh cứ chốc chốc lại chúi đầu vào nhau thì thầm gì đó rồi bật cười rúc rích. Khả nghi quá!
Chuông ra chơi vừa reo lên, Minh Vương tót ngay qua dãy bên kia.
-Bạn đưa tập cho mình coi qua chút! – Nó chìa tay ra trước mặt nhỏ Thạch Anh.
Con nhỏ này cự liền:
-Nè, nè, đây không phải là quyền hạn của tổ trưởng à nha!
Nó chu môi như muốn mổ vô mặt đối phương:
-Học sinh cấp ba chứ đâu phải là học trò cấp một mà bạn đòi kiểm tra tập vở!
Biết không nên chọc giận con nhỏ này, Minh Vương quay sang Quới Lương, cười nịnh nọt:

-Mày đưa tao mượn tập chút coi!
Sợ thằng này bắt chước phản ứng của nhỏ Thạch Anh, Minh Vương tặc lưỡi “khích tướng”:
-Vàng thật đâu sợ lửa! Nếu mày chép bài vô tập mày, không chép bài vô tập người khác, việc gì mày phải giấu!
Quới Lương mừng rơn khi thấy Minh Vương sập bẫy. Nhưng ngoài mặt nó vẫn vờ vịt:
-Ai mà thèm giấu! Nhưng tao không muốn mày làm cha tao!
-“Làm cha” gì đâu! Chỉ là.. tao muốn xem tụi mày có... chép bài đàng hoàng không thôi!
Minh Vương mà năn nỉ thằng Quới Lương cũng chẳng khác gì cảnh sát hạ mình năn nỉ tội phạm, thấy vừa éo le vừa tội nghiệp làm sao!
Quới Lương cười thầm trong bụng khi thấy tổ trưởng của mình mặt mày như sắp khóc. Nó rút cuốn tập trong ngăn bàn, chìa ra, giọng ban ơn:
-Thôi, thông cảm cho mày. Nè, xem đi!
Giọng thằng Quới Lương mới đúng là giọng “làm cha người ta”. Nhưng tổ trưởng Minh Vương không giận, cũng không buồn để ý. Mối bận tâm lớn nhất của nó trong lúc nào là kiểm tra xem thằng tổ viên lôm côm này có chép bài đầy đủ không thôi.
Trong khi Minh Vương cắm cúi “thi hành nhiệm vụ tổ trưởng”, tổ viên Quới Lương và tổ viên Thạch anh đưa mắt láu lỉnh nhìn nhau, có vẻ như tụi nó đang nhất trí qua ánh mắt rằng đây quả là cú lừa ngoạn mục nhất trongh đời tụi nó.
-Xem lâu thế! Trả tập đây! - Quới Lương ra oai.
-Nè. – Minh Vương đặt cuốn tập lên bàn, cười toét miệng – Công nhận mày tiến bộ thiệt!
Quới Lương “xì” một tiếng”

-Tiến bộ lâu rồi mày!
Chỉ với mẹo nhỏ này thôi, Quới Lương và Thạch Anh qua mắt tổ trưởng học tập Minh Vương dễ như bỡn. Cả mấy đứa trong ban cán sự lớp cũng bị lừa: sau một thời gian không thấy Quới Lương bị thầy cô trách phạt về tội đi học mà không chép bài, tụi nó đinh ninh “vụ án chép bài giùm” đã được khép lại.
Còn chuyện thằng Quới Lương ngày ngày vẫn xun xoe bên cạnh Thạch Anh để được con nhỏ này sai vặt, tụi nó không xếp vào diện vi phạm kỷ luật, vì trong nội quy của nhà trường lẫn nội quy của lớp không có điều khoản nào cấm một nam sinh tình nguyện làm “đầy tớ” cho một nữ sinh chỉ vì thích nữ sinh đó.
Trong quãng thời gian này, con nhà Quới Lương cảm thấy cuộc sống sao mà ngọt ngào, vui vẻ quá. Bây giờ, xuống căng-tin mua đồ ăn thức uống cho Thạch Anh bị bạn bè trêu chọc, nó không những không ngượng ngập, ngược lại còn có cảm giác lâng lâng.
Quới Lương chỉ có mấy điều không vui thôi.
Một là cho đến lúc này nó vẫn không biết Thạch anh có thích nó như nó thích Thạch Anh hay không. Nó loay hoay nghĩ ngợi, trầm tư, tự đánh vật mệt nhoài với câu hỏi nhưng hổng rút ra được kết luận nào hết. Tức nhất là nó không dám chia sẻ chuyện này với ai, kể cả Hải quắn và thằng Lâm là bạn thân của nó. Với thằng Quốc Ân nó càng không dám thổ lộ. Nó trót khoe với Quốc Ân nhờ chép bài thuê cho nhỏ Thạch Anh nó mới rủng rỉnh tiền đi chơi hằng ngày, bây giờ tự nhiên lòi ra chuyện đi “làm thuê” cho người ta chưa được mấy ngày đã đâm ra thích “bà chủ” chắc thằng Quốc Ân chửi nó tắt bếp quá.
Đang bối rối, một hôm tình cờ đọc tờ báo dành cho tuổi mới lớn, thấy có mục “tư vấn tình cảm”, thế là nó sốt sắng viết thư gửi đến anh phụ trách. Dĩ nhiên Quới Lương không dại gì ký tên mình. Nó hỏi ngắn ngủn “Một đứa con gái suốt ngày sai vặt một đứa con trai, vậy có phải đứa con gái đó thích đứa con trai đó không hở anh?”
Một tuần sau, nó hồi hộp giở báo ra, đã thấy anh phụ trách trả lời. Câu trả lời cũng ngắn ngủn “Chắc chắn là thích. Vì thích mới suốt ngày sai vặt. Còn không, sai vặt suốt ngày thì sớm muộn gì cũng thích”.
“Ngắn nhưng mà đầy đủ, chính xác, sâu sắc”, Quới Lương gật gù khen, ruột nở từng khúc, nếu anh phụ trách là học trò còn nó là thầy giáo thì nó đã không ngại ngần gì thưởng một điểm 10 cho câu trả lời “thông minh” này rồi.
Quới Lương khoái quá, liệng xoạch tờ báo rồi tót ra khỏi ghế xếp, nhảy tưng tưng quanh nhà làm mẹ nó phát hoảng:
-Mày làm sao thế hả con?
-Dạ, không có gì ạ.
Quới Lương giật mình chối biến, rồi lật đật leo trở lại lên ghế, nằm ngẫn nghĩ tiếp.

Mẹ nó ngó theo, chép miệng:
-Tao thấy dạo này tối nào mày cũng học bài làm bài khuya lơ khuya lắc. Học quá coi chừng bị “tưng tưng” đó nghe con.
Xưa nay, Quới Lưưong chỉ toàn bị mẹ rầy vì tội lười học. Lần đầu tiên nó mới nghe mẹ nó la nó về “tội” siêng học. Mẹ đâu có biết tối nào mình cũng thức đến khờ người để chép bài cho con nhỏ Thạch Anh. Mẹ mà biết chắc mình bét đít! Quới Lương mỉm cười nhủ bụng, rồi lim dim mắt thả hồn bay xa....
Trong chuyện này, Quới Lương có điểm kém vui nữa là nó không thể nhờ thằng nhóc Hưng Vinh chép bài giùm.
Hưng Vinh dạo này không cần anh nó trả công. Thấy Quới Lương tối nào cũng cặm cụi ghi ghi chép chép, thoạt đầu thằng nhóc xán lại, gạ:
-Anh chép bài gì mà nhiều thế? Có cần em chép phụ không?
Biết tỏng thằng nhóc muốn gì, Quới Lương xẳng giọng:
-Tao hết tiền thuê mày rồi.
Bị ông anh đi guốc trong bụng, Hưng Vinh đỏ mặt:
-Anh hết tiền thì em vẫn chép.
Quới Lương hừ mũi:
-Rồi chừng nào có tiền thì trả cho mày chứ gì.
Nó nhún vai, nói luôn:
-Mai mốt tao cũng chẳng có tiền đâu!
-Em đâu có định vòi anh tiền anh - Thằng nhóc gãi đầu – Anh có tiền thì cho em, không có thì em chép miễn phí.
Thằng nhóc toét miệng cười:

-Anh em mà!
Thằng Hưng Vinh làm Quới Lương cảm động quá. Gần đây nó cũng chép “miễn phí” cho nhỏ Thạch Anh, tiền bạc đâu mà thuê thằng em.
-Vậy mày chép giùm tao bài này đi!
Vừa nói Quới Lương vừa hí hửng đẩy cả hai cuốn tập về phía Hưng Vinh. Nhưng khi thằng nhóc sắp sửa cầm lấy thì Quới Lương thình lình giật phắt lại. Nó sực nhớ ra nó đang chép bài từ tập nó qua tập Thạch Anh, chứ không phải là ngược lại.
Đang hào hứng trước thiện chí bất ngờ của thằng em, nó quên bẵng nó đã dùng mẹo này để đánh lừa Minh Vương, may mà phút chót nó kịp nhớ ra. Nếu không, thế nào thằng em cũng thắc mắc. Và thằng anh chắc chắn sẽ ú a ú ớ như bị ai nhét giẻ vào miệng.
Hưng Vinh không hiểu nỗi khổ tâm của anh nó, mắt trố lên:
-Sao vậy? Đưa em chép giùm cho!
-Thôi, mày lo học bài của mày đi! - Quới Lương khoát tay - Để tao tự chép được rồi!
Quới Lương không giải thích thì thôi, nó nói xong cặp mắt thằng Hưng Vinh càng mở to hơn nữa:
-Chuyện lạ à nha! Em có nghe nhầm không đó. Tự nhiên anh lại lo cho chuyện học của em!
Quới Lương nghiêm mặt:
-Năm nay tao là người lớn rồi. Người lớn có bổn phận phải lo cho trẻ con.
Thằng anh làm thằng em đứng chết sững có đến mấy giây. Nó không biết anh nó nói thật hay nói đùa, tất nhiên nó nghĩ là nói đùa nhưng vẻ mặt con nhà Qưới Lương nghiêm trang quá làm nó ngợ ngợ: Hổng lẽ ông anh mình thay đổi dữ vậy?
-Thôi, mày lấy tập ra ngồi học đi!
Quới Lương lại lên giọng “người lớn”.
Lần này thì thằng nhóc Hưng Vinh tin là anh nó thay đổi thật, liền sung sướng quay mình bỏ đi. Nó không biết đằng sau lưng nó, anh nó đang nhìn theo, bụng tiếc hùi tiếc hụi: Lâu lắm mới thấy thằng nhóc tử tế với mình, vậy mà mình không “bóc lột” nó được, tiếc ghê!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui