Chương 4.
Những đứa muốn “làm khổ” Quới Lương không chỉ có nhỏ Thạch Anh và thằng Lâm.
Giờ ra chơi, tổ trưởng Minh Vương chặn Quới Lương ngay chỗ đầu bàn, không cho thằng này bước ra giữa lối đi.
- Đứng đó! Trả lời tao rồi mới được đi! - Minh Vương long mắt nhìn tên tổ viên lôm côm, mặt hầm hầm.
Thái độ của Minh Vương khiến Quới Lương nổi xung. Khi bị thầy Huấn “đuổi” về chỗ ngồi, Quới Lương biết thế nào nó cũng bị thằng Minh Vương phê bình. Nhưng nó không nghĩ thằng này lại dùng giọng điệu của cảnh sát chặn ăn trộm đối với nó.
- Trả lời cái đầu mày! - Quới Lương gầm lên - Mày đâu phải là cha tao!
Phản ứng của Quới Lương khiến tổ trưởng của nó há hốc miệng:
- Ơ... ơ...
- “Ơ, ơ” cái gì! - Quới Lương đẩy tay vào ngực Minh Vương - Xê ra cho tao đi!
Như sực tỉnh, Minh Vương tóm lấy cổ tay tên tổ viên ngang ngạnh, cương quyết:
- Mày không được đi đâu hết! Mày phải nói cho rõ ràng đã. Tại sao mày không chép bài?
Thằng Lâm nãy giờ đứng sau lưng thằng Minh Vương căng mắt theo dõi cuộc giằng co, thình lình lên tiếng:
- Đừng hỏi nó! Hỏi tao đây nè!
Quới Lương nghe rõ trái tim nó rơi xuống đâu đó chỗ dạ dày. Nó không nghĩ thằng bạn thân thiết của nó nỡ hại nó. Nếu thằng Lâm nói vung lên sở dĩ nó không chép bài chỉ vì ngày nào nó cũng è lưng ra chép bài cho nhỏ Thạch Anh chắc nó chui xuống đất ở với giun quá.
- Mày biết lý do à? - Minh Vương ngoảnh nhìn Lâm, giọng nghi hoặc.
- Biết chứ sao không! Tao ngồi ngay cạnh nó mà!
Lâm tỉnh bơ đáp, không thèm nhìn mặt thằng Quới Lương lúc này đang tái đi từng phút một.
- Thế tại sao? - Minh Vương liếm môi hỏi tiếp.
- Tại sao hả? - Lâm cười hê hê - Thì tại vì nó té xe nên bị đau tay chứ sao! Khi nãy nó đã “khai báo” với thầy Huấn rồi, tai mày để ở đâu mà không nghe hử?
Trong khi Quới Lương thở phào thì Minh Vương chồm tới tóm áo Lâm, rít qua kẽ răng:
- Tao không giỡn với mày nghe Lâm!
Lâm nhăn nhở:
- Tao cũng chưa bao giờ thích giỡn với một đứa không biết giỡn như mày!
Quới Lương mừng húm khi thấy tổ trưởng Minh Vương quên phắt nó, mải sa đà đấu khẩu với Lâm. Thừa dịp hai đứa này đang nhùng nhằng, nó lẳng lặng đi thụt lùi về phía sau, len lén thoát ra lối đi sát tường. Trong nháy mắt, Quới Lương đã ở ngoài hành lang, thò đầu qua cửa sổ, khoái chí hét tướng:
- Tao ở ngoài này nè, Minh Vương! Mày ngon ra đây bắt tao đi!
Minh Vương hậm hực đảo mắt ngó ra, càng hậm hực hơn khi thấy thằng tổ viên láu cá đang thè lưỡi nháy mắt chọc tức nó.
Minh Vương buông ngay thằng Lâm, phóng ra cửa. Nhưng thằng Quới Lương đã biến nhanh như khói.
oOo
Quới Lương chẳng biến đi đâu xa. Nó chui vô căng-tin, ngồi ăn chè. Tiền chép bài thuê, nó xài đã hết đâu.
Quới Lương ăn được nửa ly chè, đã thấy thằng Lâm thò đầu vô:
- Tao “hy sinh tính mạng” ở lại để cứu mày, mày lại ngồi rung đùi ở đây!
Câu nói có ý trách móc của bạn khiến Quới Lương nhột nhạt quá. Nó hỏi:
- Mày ăn chè gì?
Lâm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cười hì hì:
- Giống như mày!
Lâm được bạn mời ăn chè, lẽ ra phải cắm cúi ăn trong thinh lặng, ra vẻ ta đây rất biết điều mới phải. Đằng này, nó vừa ăn vừa bô bô “Nè, mày thích nhỏ Thạch Anh thiệt hả?” làm thằng Quới Lương một lần nữa xạm mặt ngó quanh:
- Nhỏ nhỏ chút mày!
Lâm nhỏ nhỏ, nhưng câu hỏi lại “khó nghe” hơn câu vừa rồi:
- Hổng lẽ thích đứa con gái nào mình phải làm “đầy tớ” cho nó?
Quới Lương đỏ mặt:
- “Đầy tớ” đâu mà “đầy tớ”!
- Chép bài cho nó là “đầy tớ” rồi chứ còn gì nữa!
Lâm khăng khăng khiến Quới Lương nổi khùng:
- “Đầy tớ” kệ tao!
Lâm nhìn sững bạn, ngạc nhiên thấy một đứa chúa ham chơi bây giờ lại khoái làm “đầy tớ” cho con gái. Trong một thoáng, Lâm bâng khuâng nhớ đến Thủy Tiên. Nó nhớ nó cũng thích con nhỏ này nhưng nó đâu có gò lưng tôm chép bài cho Thủy Tiên như thằng bạn nó đang làm với nhỏ Thạch Anh. Hay là Thủy Tiên không thích mình? Nếu thích mình chắc nó đã “sai vặt” mình đủ thứ rồi! Lâm bần thần nghĩ, chợt phát ghen với Quới Lương. Ờ, chắc đứa con gái phải thích đứa con trai ghê lắm mới kêu đứa con trai đó chép bài cho mình! Hèn gì thằng Quới Lương mặt mày cứ phởn ra như thể lẽ sống của đời nó không có gì lớn lao hơn là cặm cụi chép bài cho con nhỏ Thạch Anh ngày này qua ngày khác!
Quới Lương không biết thằng Lâm đang ghen tị với mình. Thấy thằng này ngồi ngẩn ra trước ly chè, nó giục:
- Làm gì ngồi trơ thổ địa thế hả? Ăn đi!
Lâm không muốn ăn nữa. Nhớ đến Thủy Tiên, tự dưng nó thấy no ngang. Nếu nó vẫn phải múc từng muỗng chè cho vào miệng chẳng qua nó muốn tâm trạng nó được lấp đầy trong lúc này.
Vì nếu không bận ăn chè, Lâm biết chắc mình sẽ bùi ngùi thổ lộ:
- Tao cũng muốn làm “đầy tớ” quá, mày ơi!
Mà nói một câu ủy mị như vậy ngay khi vừa lên án hành vi của bạn thì mắc cỡ quá đi mất!
oOo
“Đầy tớ” là cách nói của thằng Lâm.
Không ngờ qua ngày hôm sau cả đống đứa xác nhận thằng Lâm nói chẳng sai tẹo nào.
Đầu đuôi là do con nhỏ Thạch Anh.
Lúc Quới Lương đi ăn chè với thằng Lâm về, Thạch Anh tò mò hỏi:
- Nãy giờ bạn đi đâu vậy?
- Tôi ngồi trong căng-tin.
Thạch Anh cười khúc khích:
- Bạn đi trốn Minh Vương hở?
Câu hỏi trêu của nhỏ bạn làm Quới Lương nóng mặt:
- Tôi sợ gì thằng đó mà phải trốn! Tôi đi ăn chè!
Thạch Anh nheo mắt, nụ cười vẫn vẽ ra trên môi:
- Bạn xấu quá! Đi ăn chè mà không chịu mua giùm mình một bịch!
Thạch Anh đang cười nên hai lúm đồng tiền trên má nó trông rõ mồn một. Quới Lương ngẩn người nhìn khuôn mặt xinh xắn của nhỏ bạn, ấp úng:
- Tại... tại... bạn đâu có nói trước...
Thạch Anh dịu dàng:
- Vậy ngày mai bạn mua chè giùm mình nha!
Quới Lương đã định gật đầu, sực nhớ đến lời chế nhạo của thằng Lâm, liền bừng tỉnh. Giống như Trư Bát Giới đang đắm say nữ sắc chợt nhận ra mỹ nhân trước mặt là do yêu quái hóa ra, Quới Lương đột nhiên hùng hổ:
- Làm gì có chuyện đó! Tôi đâu có phải là... là...
Quới Lương “là, là” cả buổi vẫn không thốt được bốn tiếng “đầy tớ của bạn”. Tại nó thấy nói như vậy nặng nề quá. Nó lắp bắp đến mức nhỏ Thạch Anh đâm sốt ruột:
- Là sao?
- Ờ... à... - Quới Lương bối rối nói trớ - Ý tôi muốn nói là... là đâu phải ngày nào tôi cũng có tiền...
- Thì mình đưa tiền cho bạn. - Thạch Anh nhanh nhẩu.
- Tiền gì vậy? - Quới Lương ngơ ngác.
- Tiền trả công cho bạn mua chè giùm mình. - Thạch Anh tỉnh bơ đáp - Như vậy mình có chè ăn mà bạn cũng có chè ăn.
Lời đề nghị trắng trợn của nhỏ bạn làm Quới Lương ngẩn tò te. Dù đang rất cần tiền, đang mong đến chết được nhỏ Thạch Anh giàu có này thuê mình làm chuyện gì đó, nhưng Quới Lương không bao giờ nghĩ nhỏ bạn lại thuê mình... đi mua chè.
Nhưng Quới Lương chỉ sững người một chút thôi, rồi nó nhanh chóng nhớ ra “thân phận” của mình. Thạch Anh có “của”, nó có “công”, trước nay nó vẫn “làm thuê” cho con nhỏ này đó thôi. Chép bài thuê hay đi mua chè thuê thực ra đâu có khác gì nhau!
Quới Lương gãi đầu sồn sột, phân vân quá. Nó đắn đo mãi, không biết có nên chấp nhận vụ “làm ăn” này hay không. Nó cảm thấy giữa chép bài thuê và đi mua chè thuê vẫn có điều gì đó không giống nhau, nhưng không giống nhau ở điểm nào thì nó lại không nghĩ ra.
- Làm gì bạn suy nghĩ lâu thế? - Nhỏ Thạch Anh dán mắt vào mặt Quới Lương, tò mò.
- Ờ, ờ...
Quới Lương lắp bắp, không ra đồng ý cũng không ra từ chối.
- Nếu bạn không thích thì thôi. - Thạch Anh quay mặt đi chỗ khác, nói giọng hờn dỗi.
Vẻ phụng phịu của nhỏ bạn khiến Quới Lương bất giác thấy lòng chùng xuống.
- Được rồi! - Nó luống cuống - Tôi sẽ mua chè cho bạn...
Nó định nói tiếp “Nhưng tôi sẽ không lấy tiền đâu”, nhưng đúng vào lúc nó mấp máy môi, khuôn mặt nhăn nhó của thằng Quốc Ân chợt hiện ra trong óc nó. Thế là con nhà Quới Lương ngậm tăm luôn. Nó hằm hè nhủ bụng: “Ngu gì không lấy!”.
Lúc đó không rõ thằng Quới Lương nghĩ như thế thật hay là nó cố lên giọng để bào chữa cho hành động của mình. Nhưng qua mấy ngày sau thì nó mới biết nhận lời đi mua chè (và nước ngọt, bánh mì, chewingum, chocolate...) cho nhỏ Thạch Anh là một quyết định dại dột.
Mua bánh kẹo thì không nói làm gì: Quới Lương nhét vô túi áo đem về cho Thạch Anh chẳng ma nào thấy. Nhưng ổ bánh mì, bịch Coca Cola hay bịch chè thì nó không thể giấu vào đâu được. Lúc đầu nó có nghĩ tới chuyện lận ổ bánh mì hay bịch chè vô trong áo nhưng lại sợ nhỏ Thạch Anh chê... mất vệ sinh. Thế là nó đành phải cầm lồ lộ trên tay, trên đường từ căng-tin về lớp lỡ gặp bạn bè thì nó lật đật giấu tay ra sau lưng.
Một, hai lần đầu không đứa nào để ý. Nhưng tới lần thứ ba thì cả đống cặp mắt phát hiện ra hành động lén lút của thằng Quới Lương.
Hàng chục cái miệng lập tức nhao nhao:
- Ha ha, lớp mình hôm nay có hiện tượng lạ, tụi mày ơi!
- Sơn Tinh bị Mỵ Nương sai vặt!
- Chắc gì thằng Quới Lương là Sơn Tinh. Nhỡ nó là Thủy Tinh xôi hỏng bỏng không thì sao!
- Kiểu này thì loạn rồi!
Trong những “vụ án” hấp dẫn như thế này, bao giờ thằng Lâm cũng là đứa to mồm nhất. Hên cho Quới Lương, “thi sĩ Hoàng Hôn” Lâm là bạn thân của nó, nếu không thế nào thằng này cũng đặt vè trêu nó tối tăm mày mặt.
Nhưng dù không có sự phụ họa của thằng Lâm, mặt mày Quới Lương cũng đã chín nhừ trước sự chọc ghẹo của lũ bạn tinh quái.
Thằng Cung bô bô:
- Nếu vụ này xảy ra sớm một chút, tao đã có đề tài cho bài văn “Một ngày kỳ lạ” của thầy Phú rồi. Tiếc quá!
Kim Em cười khúc khích:
- Ờ, tiếc thật! Nếu không, bài của Cung sẽ được điểm cao nhất!
Ngồi tuốt trong góc lớp, Đỗ Lễ nhăn nhở “xổ” ca dao:
- Công anh “mua nước” nuôi cò
Cò ăn cò béo cò dò lên cây...
Mặt thằng Quới Lương càng lúc càng giống như đang nhuộm ráng chiều. Nó vờ cắm mắt ôn bài, không dám nhìn ai. À quên, nó có lấm lét nhìn trộm một người. Đó là nhỏ Thạch Anh.
Khi liếc mắt qua bên cạnh, Quới Lương đinh ninh con nhỏ này chắc đang gục đầu xuống bàn thổn thức. Mình là con trai mà còn xấu hổ chết đi được, huống gì nó là con gái! Quới Lương lo lắng nhủ bụng, nhưng rồi ngay lập tức nó trợn tròn mắt lên như thể thấy ma.
Nhỏ Thạch Anh chẳng hề ngượng ngập hay bối rối mảy may. Mặc cho tụi bạn lao xao, nó cầm bịch Coca Cola đưa lên miệng, ngậm ống hút hút tỉnh bơ.
Thậm chí nó còn toét miệng ra cười khi bắt gặp Quới Lương nhìn nó.
Con nhà Quới Lương chả tin vào con mắt nào trong hai con mắt của mình, đầu cứ kêu ong ong.
Thấy mặt thằng Quới Lương thoạt trắng thoạt đỏ, có vẻ như sắp lăn ra xỉu tới nơi, Thạch Anh thì thào trấn an:
- Kệ tụi nó!
Quới Lương há hốc miệng:
- Kệ á?
- Ừ, kệ! - Nhỏ Thạch Anh nheo mắt - Chẳng thà để tụi nó nghĩ như vậy còn hơn để tụi nó biết chuyện kia!
Thạch Anh không nói rõ “chuyện kia” là chuyện gì nhưng Quới Lương hiểu ngay. Tự nhiên nó đâm ra phục con nhỏ này quá xá. Ờ, như vậy lại hay! Hôm nọ, vụ nó chép bài cho nhỏ Thạch Anh, thằng Lâm đã định vặn vẹo tới nơi, nhưng khi nó thừa nhận nó làm vậy là vì nó “thích” Thạch Anh, sát khí trên mặt thằng Lâm lập tức tiêu tan ngay.
Lần này cũng vậy, Quới Lương hồi hộp nghĩ, tụi bạn có trêu nó cũng chỉ trêu vài bữa là chán. Nhưng nếu biết nó “làm việc ăn lương” cho nhỏ Thạch Anh, chắc chắn chuyện này không dừng lại ở chỗ trêu chọc. Mấy đứa trong ban cán sự lớp mà biết rõ nội tình, thế nào chuyện cũng tới tai thầy Phú chủ nhiệm. Rồi cả ban giám hiệu cũng biết luôn. Thế là tiêu!
Nghĩ đến viễn ảnh u ám đó, Quới Lương khẽ rùng mình. Nó gật đầu nói với nhỏ Thạch Anh, không biết mình đang lặp lại ý kiến của nhỏ bạn:
- Ờ, chẳng thà để tụi nó nghĩ vậy còn hơn là để tụi nó biết chuyện kia!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...