Kính vạn hoa - Tập 53 - Má lúm đồng tiền

Chương 2.
Từ bữa đó, hễ đi học hay tót đi chơi thì thôi, còn ở nhà là thằng Quới Lương úp mặt xuống bàn, cặm cụi hành nghề “chép thuê”.
Mẹ nó thấy vậy mừng lắm, tưởng thằng con năm nay lên cấp ba, đã ra người lớn, biết tự giác học hành.
Chỉ có thằng nhóc Hưng Vinh là nghi ngờ. Nó cứ xán lại chỗ anh nó ngồi, tò mò luôn miệng:
- Anh đang chép gì vậy?
- Anh chép bài học thật đấy hở?
Thằng nhóc hỏi hoài làm Quới Lương đâm cáu. Nó cầm cuốn sách gõ “bốp” lên đầu đứa em, gầm gừ:
- Bộ mày tưởng tao chép nhạc hay chép truyện nhố nhăng gì hả?
Nó chìa cuốn Bài tập lịch sử ra trước mặt thằng nhóc, hừ mũi:
- Mày xem tao đang chép gì đây!
Hưng Vinh trố mắt nhìn cuốn sách, bao nhiêu nghi ngờ tan biến ngay tút xuỵt. Nó chép miệng:
- Lạ thật đấy!
- Gì mà lạ?
- Xưa nay em có thấy anh siêng như vậy bao giờ đâu!
- Mày ngốc quá! - Quới Lương đập tay lên ngực - Mày quên anh mày năm nay đã là sinh viên rồi sao?
- Sinh viên đâu mà sinh viên! - Hưng Vinh bụm miệng cười hí hí - Mới cấp ba à.
- Ờ, thì cấp ba. - Quới Lương gãi chóp mũi - Nhưng cấp ba thì phải khác cấp hai của mày chứ!
- Cấp hai của em sao?
- Làm biếng thấy mồ chứ sao!

- Xì. - Thằng Hưng Vinh cong môi.
Một ý nghĩ vụt lóe ra trong đầu khiến Quới Lương lập tức thay đổi thái độ. Nó đặt tay lên vai em, cười hì hì:
- Tao nói đùa thôi. Lâu nay tao vẫn âm thầm quan sát chuyện học hành của mày, công nhận mày siêng thật!
Lời khen của ông anh làm Hưng Vinh nở mũi. Nó bối rối một cách sung sướng:
- Thật hở anh?
- Thật mà.
Vừa nói Quới Lương vừa lật lật cuốn sách trên tay. Hai hôm nay nó cong lưng chép đến rã tay, chỉ được có nửa cuốn, đã bắt đầu thối chí.
- Nhưng tao cần kiểm tra xem mày có siêng như tao nghĩ không. - Quới Lương tặc lưỡi, kín đáo nhìn thằng Hưng Vinh qua khoé mắt.
Con nhà Hưng Vinh không biết ông anh sắp dụ dỗ mình, thao láo mắt hỏi:
- Kiểm tra cách sao hở anh?
- Bây giờ thế này nhé! - Quới Lương đập tay lên cuốn Bài tập lịch sử, vừa nói vừa nhìn thằng em với vẻ thăm dò - Cuốn này tao đã chép được một nửa rồi...
Quới Lương mới “nhập đề” tới đó, thằng Hưng Vinh hiểu ngay anh mình muốn gì. Nó đâu có ngu. Cho nên nó xịu mặt:
- Bây giờ em chép giùm anh phần còn lại?
- Ờ. - Quới Lương cười toe, trước khi em nó vùng vằng, nó đã kịp xoa đầu thằng nhóc - Nhưng mày yên tâm đi. Tao không “bóc lột” mày đâu.
- Vậy mà không “bóc lột”?
- Tao chỉ thuê mày chép giùm thôi. Mày chép giùm tao, tao trả công mày đàng hoàng.
Nghe tới hai chữ “trả công”, mắt thằng Hưng Vinh sáng trưng. Nó liếm môi:
- Anh trả em bao nhiêu?
- Mười ngàn được không?

Thằng nhóc Hưng Vinh dễ gì lận được mười ngàn trong túi. Nó cầm lấy cuốn sách từ tay anh nó, lật loạt soạt vô mấy trang trong, ngoẹo đầu nghiêng ngó. Anh nó mới chép hơn nửa cuốn chút xíu. Phần bỏ trống vẫn còn nhiều lắm. Hưng Vinh nhẩm đếm số trang phải chép, bụng đâm ngán. Mẹ nó vẫn khen nó siêng năng, nhưng thằng Hưng Vinh chỉ siêng việc nhà thôi. Như mọi đứa học trò khác, nó đâu có siêng chép bài. Nhưng mười ngàn là món tiền quá hấp dẫn với nó.
Thấy thằng nhóc lộ vẻ ngần ngừ, Quới Lương hạ đòn quyết định:
- Sao, mày nhận lời không? Nếu không, để tao nhờ đứa khác.
- Nhận lời chứ. - Hưng Vinh giật thót, mau mắn đáp.
Quới Lương cười khì khì:
- Mười ngàn là tao trả cao lắm đó. Tại mày là chỗ anh em. Tao chỉ cần ra giá năm ngàn là khối đứa nhào vô giành chép.
Thằng Hưng Vinh không biết anh nó được con nhỏ Thạch Anh trả tới năm chục ngàn. Nó chép giùm anh nó nửa cuốn, lẽ ra phải được hai mươi lăm ngàn. Cho nên nó cảm động lắm, còn nói:
- Mai mốt anh có thứ gì cần chép, cứ kêu em.
Tất nhiên không cần thằng Hưng Vinh “đặt hàng”, con nhà Quới Lương cũng đã nghĩ đến chuyện đó rồi. Nó tin chắc con nhỏ Thạch Anh đã một lần thuê nó chép thứ này sớm muộn gì cũng thuê nó chép những thứ khác. Cái đó kêu là “ăn quen”. Thế là nó có khối “hàng” giao cho thằng Hưng Vinh. Lúc đó, nó chỉ ngồi ở giữa kiếm lời, hổng cần động tay động chân gì hết, khoẻ re!
Quới Lương càng tơ tưởng đến tương lai “đại phú”, càng thấy người lâng lâng. Nó hứng chí vỗ vai thằng em, rộng rãi:
- Mày ráng chép cho lẹ, tao thưởng thêm năm ngàn nữa!
Hưng Vinh sướng quá, nhanh nhẩu:
- Tối nay là em chép xong!
Lúc đó, quá cao hứng, Quới Lương đâu có biết nó vừa nói một câu đại ngu.
Con nhà Hưng Vinh hám tiền, ráng chép cho lẹ để kiếm thêm năm ngàn nên chữ nào chữ nấy giống như gà bới, nhìn vô tập y như nhìn vô toa thuốc của bác sĩ.
Sáng hôm sau, nhận cuốn Bài tập lịch sử từ tay thằng em, Quới Lương chỉ lật trang cuối để kiểm tra rồi vội vàng nhét vô cặp, ba chân bốn cẳng tót ra khỏi nhà.
Nó đến lớp thật sớm, mừng rơn thấy nhỏ Thạch Anh còn đến sớm hơn nó. Con nhỏ đang ngồi với dáng ngồi quen thuộc nơi góc bàn, tóc xõa hai bên thái dương che khuất cái headphone nhưng nhìn sợi dây lòng thòng trên vai nó, Quới Lương biết nhỏ bạn đang thả hồn theo lời ca điệu nhạc.
Đang mơ màng, Thạch Anh không nhìn thấy Quới Lương mặc dù thằng này đến thật gần.
Đến khi Quới Lương cố tình ném chiếc cặp lên mặt bàn đánh “bộp” một tiếng, Thạch Anh mới giật mình, lật đật gỡ headphone ra khỏi tai. Nó xoáy mắt vào mặt Quới Lương, tay xòe ra:

- Cuốn bài tập đâu? Xong chưa?
Quới Lương lui cui mở cặp lôi cuốn Bài tập lịch sử đẩy qua cho bạn:
- Xong rồi nè.
Thạch Anh cầm lấy cuốn sách, giở ra xem, càng xem mặt nó càng nở ra. Nó nhoẻn miệng cười, khoe lúm đồng tiền:
- Bạn chép nhanh ghê!
Quới Lương chưa kịp phổng mũi trước lời khen, mặt đột ngột tái đi. Vì nhỏ Thạch Anh vừa khen xong đã vội thu ngay nụ cười lại.
Không những không thèm cười, nó còn nhăn mặt rên lên:
- Trời đất! Sao nửa cuốn sau bạn chép kiểu gì cẩu thả thế?
Bấy giờ Quới Lương mới nhướn cổ nhìn vào cuốn tập, dò kỹ từng dòng, giật mình phát hiện những con chữ của thằng Hưng Vinh dòng nào cũng lên bờ xuống ruộng, lôi thôi lếch thếch chả ra làm sao. Quới Lương giận điếng người, biết tỏng thằng nhóc chỉ quều quào cho xong để lấy tiền. Nhưng nó không thể phanh phui sự thật phũ phàng đó trước mặt Thạch Anh. Giữa hai cái tệ, nó đành chọn cái ít tệ hơn. Nó lấm lét nhìn nhỏ bạn, gãi đầu sồn sột:
- À... ờ... tại tối hôm qua tôi chép đến khuya lơ khuya lắc... lúc đó buồn ngủ quá...
Thạch Anh tính trách móc thêm vài câu, nghe thằng này nói vậy, tự dưng thấy mềm lòng.
- Thôi được. - Nó nhìn vào trang sách trên tay, tặc tặc lưỡi - Dù sao thì cũng lỡ rồi. Chẳng lẽ bắt bạn chép lại...
Quới Lương thở phào, láu táu hùa theo:
- Ờ. Bạn bè ai lại làm thế.
Thằng Hưng Vinh không biết bữa đó anh nó đang bầm gan tím ruột, chỉ mong chóng tan học để về nhà “nhai xương” nó.
Vừa thấy Quới Lương đun đầu xe qua cổng, thằng nhóc hí hửng chạy ra, toét miệng hỏi:
- Bữa nay anh có gì nhờ em chép nữa không?
Quới Lương bật chống xe đánh tách, chồm tới chộp lấy vành tai thằng em xoắn một cái thật mạnh:
- Có cái này nè!
Thằng Hưng Vinh ôm tai, tru tréo:
- Ối, sao anh lại bẹo tai em?

- Tao bẹo tai mày là còn nhẹ! - Quới Lương mặt hầm hầm - Tao trả tiền cho mày đâu phải để mày chép chữ như cua bò vậy hử?
- Cua bò đâu mà cua bò! - Hưng Vinh ấp úng nói, chân bước thụt lui một bước.
Quới Lương vung tay:
- Còn cãi nữa hả?
Hưng Vinh biết mình sai, chỉ cãi cố một câu rồi im thít, sợ nói lẵng nhẵng anh nó nổi sùng đòi tiền lại thì khốn.
- Hừ, biết vậy tao thuê đứa khác chép cho rồi! - Quới Lương vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục gầm gừ.
Thằng Hưng Vinh xịu mặt:
- Tại anh bảo chép gấp chứ bộ!
- Gấp, gấp cái gì! - Quới Lương nổi nóng - Chỉ có mày ham tiền thì có!
Nghe tới chữ “tiền”, thằng nhóc hoảng hốt đưa tay túm chặt túi áo, chân lùi ra xa hơn nữa:
- Anh không được đòi tiền lại đó nha!
- Tiền thì tao không đòi. “Quân tử nhất ngôn” mà. - Quới Lương vung tay - Nhưng mày phải chép lại cho tao quyển khác.
Như bị ai liệng đá vào giữa mặt, thằng Hưng Vinh muốn khuỵu chân xuống quá sức. Nó đau khổ giương mắt ếch:
- Chứ cuốn em vừa chép đâu?
- Tao liệng thùng rác rồi. Viết tháu như mày có ma mới đọc được.
Thằng Hưng Vinh không biết cuốn Bài tập lịch sử vừa rồi là cuốn của nhỏ Thạch Anh. Anh nó nhận chép thuê cho người ta. Còn cuốn của mình, anh nó vẫn chưa chép. Thằng nhóc tưởng anh nó liệng cuốn sách vô thùng rác thật, mặt lộ vẻ hối hận.
- Thôi được. - Nó thở dài, rầu rĩ - Để em chép lại cho anh quyển khác.
Vẻ cam chịu của thằng Hưng Vinh làm trái tim đá của Quới Lương mẻ một miếng lớn. Nó vỗ vai em, chép miệng:
- Mày ráng chép đi. Lần này ráng chép cho đẹp, tao sẽ trả thêm cho mày mười ngàn.
Quới Lương khiến thằng Hưng Vinh khìn khịt mũi liên tục vì cảm động. Nó đinh ninh lần này nó chẳng được xu nào, không ngờ anh nó hào phóng quá. Dĩ nhiên, có tài thánh nó mới biết thằng Quới Lương đang “bóc lột” nó. Nó cầm lấy cuốn sách từ tay anh nó, mắt rưng rưng:
- Anh tốt ghê!
- Còn phải nói! - Quới Lương lim dim mắt - Tao tốt với mày lâu rồi chứ bộ. Tại mày khờ quá nên không nhận ra đó thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui