Chương 10
Vừa thấy mặt Quới Lương, Quốc ân hỏi “độp” ngay:
-Nó nói thế nào?
-Nó là ai? - Quới Lương gãi đầu, câu hỏi không đầu không đuôi của bạn làm nó ngẩn tò te.
Quốc Ân nhăn mặt:
-Nhỏ Thạch Anh chứ còn ai nữa!
Quới Lương gãi đầu lần thứ hai:
-Nó nói thế nào là thế nào?
Quốc Ân đá chân bạn:
-Nó có đồng ý không?
Quới Lương không muốn gãi đầu lần thứ ba. Nên nó gãi cằm, đôi môi tiếp tục vẽ hình tròn:
-Đồng ý chuyện gì?
-Mày làm sao vậy hả Quới Lương? - Quốc Ân rên lên – Mày năn nỉ nó để nó tạm ứng tiền thì nó phải trả lời là nó đồng ý hay không chứ!
Tới đây thì Quới Lương hiểu ra. Nó thót bụng lại như tránh một lưỡi gươm vô hình:
-Tao chưa nói gì với nó hết.
-Trời ơi là trời! - Quốc Ân kêu lên bằng giọng của người ị bóp cổ, nghe thảm thiết khôn tả. Nó dang rộng hai tay, vẻ như muốn nói “Tao hết nói mày nổi rồi, Quới Lương!”
Quới Lương cụp mặt xuống, giọng xụi lơ:
-Từ từ tao nói.
-“Từ từ” là chừng nào? - Giọng Quốc Ân kèm theo cả khói.
Quới Lương không biết trả lời sao trước những câu hỏi dồn của bạn. Chẳng lẽ nói thẳng “từ từ” là không bao giờ”. Nói như vậy, con nhà Quốc Ân chắc chắn sẽ nóng nảy hỏi tiếp “Tại sao?”. Nó hoạnh hoẹ một hồi, chuyện Quới Lương và Thạch Anh “thích qua thích lại” thế nào cũng lộ ra.
Quốc Ân khác thằng Lâm. Đối với nó, tình cảm là chuyện lăng nhăng, không đáng để vào mắt. Tiền bạc mới quan trọng. Nhất là trong thời gian gần đây, nó toàn móc tiền bao Quới Lương chơi game, đã oải lắm rồi. Bây giờ nếu biết Quới Lương dạo này nghèo xác nghèo xơ chỉ vì tình nguyện chép bài miễn phí cho nhỏ Thạch Anh, chắc nó chửi Quới Lương tắt bếp.
Chỉ mới hình dung ra cảnh đó, Quới Lương đã run lên trong đầu. Nên nó cứ ấp a ấp úng:
-Chừng nào hả?
-Ờ, chừng nào? - Quốc Ân nhìn lom lom vào mặt bạn, như thể dùng ánh mắt ngăn không cho thằng này lảng chuyện.
-Để tao suy nghĩ đã! – Quýnh quá, Quới Lương không biết mình đang xài lại mẫu câu lấp lửng của thằng Lâm hôm qua.
-Suy nghĩ cái đầu mày! - Quốc Ân gầm ừ - Sáng mai nói với nó đi nha!
Nhìn bộ mặt đằng đằng sát khí của bạn, Quới Lương cuống quít gật đầu:
-Ờ.
Nó “ờ” ỉu xìu. Và dĩ nhiên sáng hôm sau gặp Thạch Anh nó đã không nói gì.
Tất nhiên rồi, ngay từ khi nhỏ Thạch Anh chưa nói câu chấn động “bạn Quới Lương thích mình sao thì mình cũng thích bạn Quới Lương y như vậy”, Quới Lương đã dứt khoát không để chuyện tiền bạc xen vô giữa nó và Thạch Anh rồi. Bây giờ thì Vòng Ngọc Thạch Anh hay Vòng Vàng Thạch Anh, Quới Lương không để ý nữa. Nó chỉ để ý đến lúm đồng tiền trên má nhỏ bạn nó thôi.
Chưa kể, sáng hôm sau Thạch Anh cao hứng làm một chuyện mà Quới Lương có nằm mơ cũng không thấy nổi. Giờ ra chơi, Thạch Anh một mình lẳng lặng xuống căng-tin ăn chè, ăn xong còn mua về cho Quới Lương một bịch.
Quới Lương chạy nhảy chán với Lâm và Hải quắn ngoài sân trường (nó đang lấy lòng thằng Lâm để thằng này không khui ra chuyện chép bài giùm của nó ra đó mà), vừa men vô bữa ngồi đã sửng sốt thấy nhỏ Thạch Anh chìa bịch chè ra trước mặt nó:
-Của Quới Lương nè!
Bữa đó, Quới Lương cầm lấy bịch chè mà tâm đập binh binh, sém chút nữa rơm rớm nước mắt : “Chắc nó thích mình thật rồi!”
Nếu Quới Lương không khóc được chỉ vì vừa thấy hành động đó của Thạch Anh, tụi bạn đã lập tức “ồ” lên.
Thằng Cung reo ầm:
-Ha ha, tình thế đảo ngược rồi, tụi mày ơi. Thằng Quới Lương thích nhỏ Thạch Anh in ít thôi, chính Thạch Anh mới mê tít thằng Quới Lương!
Đỗ Lễ giở giọng “phá đám”:
-Tiếc thay cây quế giữa rừng...
Quới Lương bây giờ đã lì rồi. Mặc tụi bạn ra rả, nó nhoẻn miệng cười vu vơ, lòng bâng khuâng nhớ đến cuộc hỏi đáp với tờ báo hôm nọ “Một đứa con gái suốt ngày sai vặt một đứa con trai, vậy có phải người con gái đó thích người con trai đó không hở anh?” – “Chắc chắn là thích. Vì thích mới suốt ngày sai vặt. Còn không, sai vặt suốt ngày thì sớm muộn gì cũng thích”. Quới Lương đoán mình thuộc trường hợp thứ hai,
Trường hợp thứ nhất thì “oách” hơn, nhưng trường hợp thứ hai cũng không đến nỗi tệ! Quới Lương hớn hở nghĩ và chiều hôm sau nó không đến chỗ hẹn với thằng Quốc Ân.
Chiều hôm sau nữa nó cũng không đến.
Chiều hôm sau nữa cũng vậy.
Nó cố tình trốn thằng bạn nó. Nó sợ thằng Quốc Ân lại hỏi “Thạch Anh nói thế nào?”, nó sẽ á khẩu.
Trong thời gian này tránh mặt thằng Quốc Ân là hay nhất! Khi nghĩ như vậy, con nhà Quới Lương không ngờ quyết định của nó vô tình đưa đến một hậu quả cực kỳ tai hại.
Thằng Quốc Ân mỏi mòn chờ bạn đến ngày thứ ba, đã không còn kiên nhẫn nữa. Nó đoán thằng Quới Lương nhát cáy này có lẽ không dám mở miệng vòi tiền con nhỏ Thạch Anh.
Thế là Quốc Ân lóc cóc đạp xe đến trường Đức Trí.
Nó đứng lấp ló sau trụ cổng, chờ tụi bạn ra chơi.
Đặng Đạo nhìn thấy thằng Quốc Ân trước tiên. Nó tròn xoe mắt:
-Mày đi đâu đây?
-Đi chơi.
-Mày không đi học sau?
-Lớp tao bữa nay nghỉ hai tiết sau.
Quốc Ân năm ngoái học chung với Đặng Đạo bên trường Tự Do, lên lớp mười nó chuyển sang trường Thanh Niên. Cho nên nó có nói phét, con nhà Đặng Đạo cũng đâu có biết.
Đặng Đạo kéo tay bạn:
-Vô chơi đi! Về thăm trường cũ ai lại thập thò ngoài này!
-Thôi, tao thích đứng đây! - Quốc Ân níu lại, tay kia ôm cứng trụ cổng.
-Thằng này lạ! - Đặng Đạo đành buông tay bạn, nheo mắt nói – Thích gì không thích lại thích đứng ngoài cổng!
-Ờ.
Đặng Đạo ngoảnh cổ nhìn ra sao:
-Hay mày đi tìm tụi thằng Quới Lương? Vậy để tao vào trong kêu tụi nó ra!
-Không, không! - Quốc Ân xua tay rối rít, nó biết nếu Quới Lương trông thấy nó, kế hoạch của nó sẽ hỏng bét.
Đặng Đạo khụt khịt mũi:
-Mày kỳ cục thật đấy!
Như để chứng minh mình không kỳ cục, Quốc Ân liếm môi hỏi:
-Lớp mày có con nhỏ nào tên Thạch Anh không?
Đặng Đạo giật bắn một cái như bị rắn mổ.
-Mày... mày... - Nó ngạc nhiên đến mức không biết mình đang cà lăm – Mày.. thích con nhỏ đó hả?
-Làm gì có!
Đặng Đạo khoa tay:
-Cho mày biết, nó là bạn gái của thằng Quới Lưuơng đó! Thằng Quới Lương toàn chép bài giùm cho con nhỏ này, suốt ngày bị con nhỏ này sai vặt tối tăm mặt mũi.
Giọng điệu của Đặng Đạo đúng là giọng cảnh cáo, nhưng Quốc Ân nghe như mật rót vào tai. Như vậy là đúng rồi! Nó sung sướng nghĩ và toét miệng cười:
-Tao đã gặp con nhỏ này hồi nào đâu mà thích với không thích.
-Thế mày hỏi nó làm gì?
Chỉ đợi có vậy, Quốc Ân rút tờ giấy gấp tư trong túi áo ra:
-Mày đưa cho nó tờ giấy này giùm tao.
Đặng Đạo nhìn trân trối mẩu giấu trên tay bạn, tò mò:
-Thư tình hả?
-Bậy! - Quốc Ân giúi tờ giấy vào tay Đặng Đạo – Mày đưa cho nhỏ Thạch Anh, tự khắc nó sẽ biết là cái gì!
Đặng Đạo nắm khư khư tờ giấy trong tay, nuốt nước bọt:
-Tao đọc được không?
-Không! - Quốc Ân trừng mắt – Mày không được đọc, cũng không được để cho đứa nào biết về chuyện này hết.
-Được rồi.
Quốc Ân chưa yên tâm:
-Mày thề đi!
-Thề cái đầu mày! - Đặng Đạo nổi sùng – Mày nhờ tao chứ tao có năn nỉ để được đưa thư giùm mày đâu!
-Thôi được.
Quốc Ân nhe răng cười. Nó cũng biết là không nên ép thằng Đặng đạo quá. Lúc đầu, Quốc Ân định nhét tờ giấy vào phong bì rồi dán kín lại. Nhưng rồi nó nghĩ, niêm phong kỹ quá dễ gợi tính hiếu kỳ của mấy đứa bạn (lúc đó nó chưa biết nó sẽ nhờ đứa nào đưa giùm). Phút chót, nó quyết định cứ gấp tờ giấy hờ hững như vậy, ra vẻ lá thư này chả có gì quan trọng. Chỉ cần dặn dò kỹ lưỡng là được.
Tất nhiên là thằng Quốc Ân tính đúng. Mặc dù mười ngón tay vô cùng ngứa ngáy, Đặng Đạo vẫn không có ý định xem trộm lá thư. Nó nghĩ thằng Quốc Ân chắc tin tưởng nó ghê lắm mới nhờ nó làm chuyện này. Nó không muốn phản bối lại lòng tin của bạn. Hơn nữa, nó không tin đây là thư tình. Thư tình mà đưa khơi khơi bất lịch sự như vậy, bọn con gái nó chửi cho vuốt mặt không kịp. Chả đứa con trai nào chơi dại như vậy!
Nhưng con nhà Quốc Ân chỉ tính đúng chín mươi chín phần trăm thôi. Một phần trăm còn lại nó quên nghĩ tới. Là thằng Đặng Đạo không chỉ có một mình trong sân trường.
Thấy thằng này cầm mẩy giấy đi lơn tơn, thằng Bá chạy lại:
-Gì vậy mày?
-Gì đâu!
-Mày cầm cái gì trên tay đó?
Đến lúc này Đặng Đạo mới nhận ra sự hớ hênh của mình. Nó nhanh tay nhét mẩu giấy vào túi áo.
Nhưng thằng Bá còn nhanh tay hơn. Nó chộp cứng tay bạn:
-Gì mà giấu giấu giếm giếm vậy? Đưa đây coi!
Đặng Đạo hoảng hồn, hét ầm:
-Ê, mày làm gì vậy? Có bỏ tay ra không?
-Không bỏ! - Thằng Bá nhăn nhở - Mày đưa tờ giấy kia đây rồi tao bỏ tay ra!
-Không được !
-Được!
Thằng Bá vẫn dai nhách, tay vẫn nắm chặt tay Đặng Đạo.
Hai đứa giằng co một hồi, ôm cổ vật nhau lúc nào không hay. Cả hai dính vào nhau, vừa hò hét vừa quay vòng vòng như đèn cù.
“Uỵch” một tiếng, Đặng Đạo và Bá ngã lăn ra đất.
Tờ giấy trên tay Đặng Đạo văng ra, rớt ngay chân đám bạn đang đi tới: Quý ròm, Tiểu Long, nhỏ Hạnh, Minh Trung và Thuỷ Tiên.
Xui cho Đặng Đạo, mẩu giấy rớt đâu không rớt, lại rớt ngay trước mũi giày của lớp phó kỷ luật Minh Trung.
Minh Trung vừa hét “Hai bạn làm gì vậy? Có buông ra ngay đi không?” đã thấy mẩu giấy liệng tới trước mặt, liền cúi xuống nhặt lên.
Đặng Đạo buông tay trước tiên. Nó ngán Minh Trung một phần, phần khác nó phát hiện lá thư của thằng Quốc Ân không còn trong tay nó.
-Bạn trả tờ giấy lại cho tôi!
Vừa phủi bụi bám trên người, Đặng Đạo vừa chìa tay về phía Minh Trung, ngoác miệng đòi.
-Từ từ đã! – Minh Trung nghiêm mặt, giấu tờ giấy ra sau lưng – Nói cho tôi nghe xem tại sao hai bạn lại vật nhau giữa sân trường. Mấy bạn có còn là học sinh cấp hai nữa đâu!
Giọng con nhỏ Minh Trung rõ là giọng của thầy hiệu trưởng, hoặc của thầy giám thị, chứ hổng phải giọng của lớp phó kỷ luật.
Nhưng lúc này Đặng Đạo chẳng còn tâm trí đâu mà cãi nhau với Minh Trung. Nó đánh mắt sang phía thằng Bá, hậm hực:
-Tại thằng khỉ này nè! Tờ giấy của người ta mà nhảy vô giật.
Minh Trung lắc mái tóc:
-Giấy gì vậy?
Đặng Đạo sầm mặt:
-Giấy gì bạn hỏi làm chi!
-Sao lại hỏi làm chi! – Minh Trung quắc mắt - Bạn và bạn Bá vật nhau vì tờ giấy này! Tờ giấy này là nguyên nhân, tôi phải tịch thu để làm bằng chứng nộp cho thầy chủ nhiệm.
Cho đến lúc này, Đặng Đạo vẫn chưa biết thằng Quốc Ân viết gì trong tờ giấy. Nó không rõ nội dung trong đó có gì quan trọng hay không. Nghe Minh Trung nói vậy, nó nghệt mặt ra, không biết phải đối đáp làm sao.
Mải loay hoay nghĩ ngợi, Đặng Đạo không thấy Quý ròm đứng sau lưng Minh Trung sè sẹ rút mẩy giấy trong tay con nhỏ này và mở ra cho cả đám phía sau chụm mắt đọc.
Đám phía sau có tất cả bốn đứa: Quý ròm, Tiểu Long, nhỏ Hạnh, Thuỷ Tiên.
Bốn đứa tất nhiên có bốn cái miệng và tám con mắt.
Lúc này tờ giấy của thằng Quốc Ân đang nắn bốn cái miệng thằng hình chữ A và tám con mắt thành hình chữ O.
Đang hạch sách thằng Đặng Đạo, nghe tiếng xuýt xoa phía sau, Minh Trung quay lại nhìn.
Trông nét mặt thì có vẻ như tụi nhỏ Hạnh không muốn Minh Trung đọc tờ giấy này nhưng Quý ròm chưa kịp nhúc nhích, Minh Trung đã nhanh tay giật phắt:
-Đưa mình xem cái gì vậy!
Minh Trung dán mắt vô tờ giấy, và tới lượt chữ A và chữ O xuất hiện trên mặt nó:
“Gửi bạn Thạch Anh. Tui là bạn thân của Quới Lương. Quới Lương cho tui biết nó đang chép bài thuê cho bạn. Hiện nay nó đang cần tiền để mua bài giải sách giáo khoa và nhiều thứ khác. Do xấu hổ, nó không dám hỏi tiền bạn. Nó rất muốn bạn tạm ứng cho nó như lần trước, nhưng lần này là 100.000 đồng, tiền công chép 20 bài sắp tới. Nếu bạn ứng tiền cho Quới Lương, bạn làm như tự nhiên, đừng nói gì về lá thư này kẻo nó giận tui. Quốc Ân”
***
Tiết thứ năm trống.
Nhưng hôm đó, lớp 10A9 không ra về như thường lệ.
Chuông đổi tiết vừa vang lên, lớp trưởng Xuyến Chi lật đật bước ra giữa lối đi, quay mặt xuống cả lớp”
-Đề nghị các bạn ở lại họp.
Lũ bạn đang lao xao thu dọn tập vở, ngừng tay ngơ ngác ngước lên.
-Họp gì vậy? - Từ trong góc lớp, thằng Đỗ Lễ nhăn nhó vọt miệng - Bữa nay đâu phải tiếp sinh hoạt đầu tuần!
Xuyến Chi giơ tay lên trời, cao giọng:
-Hôm nay có chuyện họp đột xuất. Đề nghị các bạn giữ trật tự.
Quới Lương và Thạch Anh không biết trời sắp sập xuống đầu tụi nó. Sau khi nhét cuốn tập của nhỏ Thạch Anh vô cặp, Quới Lương nhỏm mông lớn tiếng hùng hồn (tại nó ghét thằng Đỗ Lễ ưa châm chọc quá sức):
-Lớp trưởng kêu họp đương nhiên là có lý do. Đề nghị các bạn không được bép xép!
Lớp phó kỷ luật lia mắt về phía Quới Lương, mặt lạnh tanh:
-Bạn Quới Lương phát biểu hay lắm.
Quới Lương không hiểu tại sao con nhỏ Minh Trung khen mình mà mặt mày lại băng giá như vừa đút đầu vô tủ lạnh vậy. Lúc này lớp phó kỷ luật Minh Trung và lớp phó học tập Hạnh đã tiến ra giữa lớp, đứng cạnh lớp trưởng Xuyến Chi.
Như đọc được thắc mắc trong đầu Quới Lương, Minh Trung nói luôn:
-Hôm nay chúng ta sẽ bàn về trường hợp hai bạn Quới Lương và Thạch Anh!
Vừa yên lặng được chút xíu, cả lớp lập tức rần rần trở lại ngay sau lời phát biểu của lớp phó kỷ luật:
-Ha ha ha.... - Đỗ Lễ cười sung sướng - Tưởng sao! Thằng Quới Lương sắp lên “bàn mổ” mà còn “làm phách” bà con ơi!
Thằng Lâm liếc mắt về phía nhỏ Thuỷ Tiên, rồi ngước nhìn Minh Trung, lo lắng hỏi:
-Gì ky vậy? Lên cấp ba rồi mà hổng cho con trai con gái kết bạn hả?
Hoạ sĩ Cung đập bàn, cười hê hê:
-Có lệnh mới: Cấm yêu! Cấm yêu!
Đỗ Lễ lại nhăn nhở phụ họa:
-Đúng rồi đó! Yêu thì về già yêu cũng được. Còn trẻ thì phải lo học hành cho tử tế!
Bên cạnh thằng Lâm, Quới Lương và Thạch Anh mặt mày đỏ gay như củ cải phơi nắng. Nhỏ Thạch Anh bản lĩnh là thế, nhưng lần này nghe ban cán sự lớp sắp đem chuyện “tình cảm” giữa nó và Quới Lương ra “mổ xẻ” tim nó bất giác đập thình thịch. Thằng Quới Lương còn thảm hơn, bụng quặn lại như có một bầy thằn lằn đang đuổi bắt nhau trong đó.
Hai đứa không ngờ “phiên toà” sắp diễn ra còn đi xa hơn những gì tụi nó hình dung.
Xuyến Chi hắng giọng:
-Các bạn đừng nói lung tung!
-Không có yêu iếc gì ở đây hết á! - Lớp phó Minh Trung hừ mũi. Nó quét mắt về phía Quới Lương và Thạch Anh. - Chuyện này...
Minh Trung mới nói được hai tiếng đã phải khựng lại vì nhỏ Hạnh đột ngột giật tay áo nó.
-Gì vậy, Hạnh? - Lớp phó kỷ luật nghiêng tai về phía lớp phó học tập.
Cả lớp không ai nghe nhỏ Hạnh nói gì, chỉ thấy nó thì thầm gì đó vào tai Minh Trung và Xuyến Chi, rồi Minh Trung và Xuyến Chi thì thầm lại vào tai nó, rồi ba đứa chụm đầu thì thầm vào tai nhau.
Lát sau, trước ánh mắt tò mò của tụi bạn, ba cái đầu từ từ tách ra. Rồi lớp trưởng Xuyến Chi nghiêm nghị tuyên bố:
-Bây giờ các bạn ra về được rồi. Riêng Quới Lương, Thạch Anh và Minh Vương ở lại.
Thằng Cung vung cặp sách lên trời, hét tướng:
-Gì kì vậy? Lúc kêu người ta ở lại, lúc đuổi về!
Xuyến Chi trừng mắt:
-Tôi đuổi mấy bạn hồi nào?
-Đuổi càng tốt! - Thằng Dưỡng nhanh nhẹn tót ra khỏi bàn – Tao đói bụng rồi. Về thôi!
Quới Lương và Thạch Anh đưa mắt nhìn tụi bạn ồn ào kéo nhau ra cửa, bụng hoang mang vô kể. Trong nháy mắt, lớp học đang nhộn nhịp là thế chỉ còn lại ban cán sự lớp, tổ trưởng Minh Vương và hai “bị can”, và đến khi Minh Trung cất giọng thì Quới Lương và Thạch Anh chết điếng y như người bị điểm huyệt:
-Lâu nay bạn Thạch Anh vẫn thuê bạn Quới Lương chép bài giùm mình, đúng không?
Tổ trưởng Minh Vương giật bắn, tưởng như có một cú sét giáng xuống giữa lớp học. Thời gian qua, nó vẫn biết thằng Quới Lương chép bài giùm nhỏ Thạch Anh, cả chuyện lặn lội xuống căng-tin mua chè cho con nhỏ này nữa, nhưng chỉ nghĩ thằng khờ Quới Lương làm vậy là do nó thích Thạch Anh thôi. Bây giờ tiết lộ động trời của Minh Trung bất giác kéo mồm nó lệch qua một bên.
Nó liếc Quới Lương, bụng sôi lên đủ thứ cảm xúc khác nhau, quá sửng sốt nên miệng lắp ba lắp bắp:
-Ra là mày... chép bài giùm cho Thạch Anh là để lấy... lấy tiền công hả?
Giọng thằng Minh Vương giống như mũi dùi xuyên qua tai Quới lưưong nhưng nó không có cách gì bắt mình đừng nghe. Mặt nó rúm lại như quả nho khô.
-Cả tuần nay, bạn Quới Lương không chép bài giùm mình nữa! - Nhỏ Thạch Anh thình lình lên tiếng, nét mặt khổ sở của thằng Quới Lương khiến nó động lòng.
Minh Trung hừ mắt:
-Chắc không đó?
Thạch Anh tính nói “Chắc!” nhưng sực nhớ cuốn tập của mình giờ này đang nằm trong cặp sách của Quới Lương, nhỡ ban cán sự lớp đòi xét cặp thì khốn, bèn đẩy một cánh cửa thoát hiểm khác:
-Nhưng bạn Quới Lương chép bài giùm mình không phải vì tiền.
Lần này lớp phó kỷ luật Minh Trung không hỏi “chắc không đó?” nữa. Nó mở tờ giấy cầm sẵn trong tay ra, tằng hắng:
-Vậy đây là cái gì?
Nghe Minh Trung ngân nga lá thư trước tiếng chép miệng nhạc nhiên của thằng Minh Vương, cả Thạch Anh lẫn Qưói Lưuơng đều tái xạm mặt. Bây giờ hai đứa nó mới vỡ lẽ tại sao mấy đứa trong ban cán sự biết được chuyện bí mật của tụi nó.
Trong khi Quới Lương chửi thầm “thằng phản bạn” Quốc Ân tơi tả thì nhỏ Thạch Anh thầm trách thằng Quới Lương không để đâu cho hết. Nó giận thằng Quới Lương phổi bò này quá sức: chuyện vậy mà đi kể với bạn làm chi cho bây giờ tung toé ra. Đúng là đại ngu!
Nhưng đau nhất cho cả hai là chuyện “chép bài thuê” thực sự đã chấm dứt từ lâu. Dĩ nhiên lúc đầu thì thằng Quới Lương cần tiền và con nhỏ Thạch Anh sẵn sàng bỏ tiền ra thuê thằng này chép bài và đi mua đồ cho mình thiệt. Nhưng “chuyện làm ăn” đó đã thuộc về... quá khứ xa xưa. Bây giờ con nhà Quới Lương đã tự nguyện chép bài cho nhỏ Thạch Anh và nhỏ Thạch Anh cũng tự nguyện để thằng này chép bài giùm mình. Còn chuyện đi xuống căng-tin mua đồ ăn thức uống thì đứa nào rảnh đứa đó đi chứ đâu còn chuyện nhỏ Thạch Anh “xuỳ” tiền ra sai Quới Lương nữa.
Nhưng lúc này dù có tới mười cái miệng tụi nó cũng không thể thanh minh được. Lá thư của thằng Quốc Ân đã đầu độc tất cả. Tụi học trò 9A4 trường Tự Do năm ngoái như Xuyến Chi, Minh Vương, nhỏ Hạnh đứa nào mà chẳng biết Quới Lương và Quốc Ân chơi thân với nhau, và dĩ nhiên chẳng đứa nào tin thằng Quốc Ân dựng chuyện này lên để hại bạn.
Lớp trưởng Xuyên Chi phê bình:
-Bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau, chứ không được “thuê mướn” như vậy. Tình bạn là tình cảm lớn lao, quý giá...
Lớp phó kỷ luật Minh Trung gầm gừ:
-Giúp đỡ nhau chuyện gì thì được, chứ giúp đỡ chuyện chép bài là dứt khoát không được. Bạn Thạch Anh có đau ốm gì đâu mà bạn Quới Lương phải giúp đỡ...
Lớp phó học tập Hạnh nhỏ nhẹ:
-Mình nghĩ bạn Quới Lương và bạn Thạch Anh nên quan tâm đến những ý kiến của bạn bè ngày hôm nay.
Minh Vương sè sẹ thở ra:
-Ban cán sự lớp rộng rãi với tụi mày lắm rồi đó, Quới Lương. Chuyện này mà tới tai thầy chủ nhiệm, tụi mày ra Hội đồng kỷ luật là cái chắc!
Tụi bạn thay phiên nhau nói, Quới Lương nghe không sót một câu. Nhưng đầu óc nó đang váng vất. Nó đang mải tự hỏi: Tại sao lúc nó chép bài cho nhỏ Thạch Anh vì tiền bạc thì tụi bạn cứ nghi nó làm chuyện đó vì tình cảm, còn khi nó làm chuyện đó vì tình cảm thì tụi bạn lại khăng khăng nó chép bài vì tiền bạc, cuộc đời quả là lắm chuyện éo le!
Tâm trí lãng đi đâu, Quới Lương không nhớ mình nói gì trong buổi sáng hôm đó. Nó nhớ mang mang nó có lí nhí ngọng nghịu vài tiếng gì đó, chắc là hứa hẹn sẽ không tái phạm lỗi lầm này nữa. Rồi sau đó thì nó có cảm giác nó đang rơi vô một chỗ nào đó bùng nhùng, đầu óc vón cục lại, từ lúc đó tiếng góp ý của bạn bè dội vào tai nó như dội vào một bức tường vô tri.
Đến khi Quới Lương choàng tỉnh, nó ngơ ngác nhận ra tụi bạn đã ra về không còn một đứa.
Chỉ còn mình nó ngồi trơ giữa lớp học và giữa nỗi buồn mênh mông.
Chắc nhỏ Thạch Anh nghỉ chơi với mình luôn rồi. Quới Lương bần thần nhủ bụng. Chỉ tại mình bép xép với thằng Quốc Ân mà nó bị bẽ mặt trước bạn bè. Ờ, nó ghét mình cũng đúng thôi. Nếu mình là nó, mình cũng ghét mình nữa là!
Quới Lương không thể ngồi mãi một chỗ để nghĩ mãi về một người. Nó chậm chạp đứng dậy và xách cặp uể oải lê bước ra cửa, có cảm tưởng nó không tự bước mà đang bị nỗi buồn lôi đi. Trông nó nặng nề như con rùa đang mệt mỏi kéo lê cái mai của mình.
Đón nó trước hành lang là Thạch Anh.
Suýt chút nữa con nhà Quới Lương đã đánh rơi cặp sách. Nó đưa tay dụi mắt, không tin nhỏ bạn nó còn đứng đây.
Chưa kịp mừng, Quới Lương đã méo xệch miệng khi Thạch Anh chìa tay ra:
-Bạn trả cuốn tập lại cho mình đi!
-Bạn.. bạn...
Quới Lương ú ớ hai, ba tiếng, rồi không biết phải nói gì nó gằm đầu loay hoay mở cặp, lấy cuốn tập ra đưa cho nhỏ bạn.
-Bạn không nhờ mình chép nữa à? - Quới Lương nghèn nghẹn hỏi, tự nhiên thấy cay cay nơi mắt.
Thạch Anh gật đầu:
-Ờ, từ nay trở đi mình sẽ tự chép. Bạn Minh Trung nói đúng, đã đi học thì phải chéo bài. Mình có đau ốm gì đâu.
Thạch Anh đưa tay véo môi, ngập ngừng một lát rồi thở hắt ra:
-Mình cũng không muốn bị lôi ra kiểm điểm một lần nữa.
Trong một thoáng, Quới Lương nghe có cảm giác đất đang sụt dưới chân nó.
Quới Lương thừa hiểu Thạch Anh là nhỏ bạn lười biếng, nếu nó đã thay đổi thái độ một cách dứt khoát như vậy hẳn lòng nó đã kiên quyết lắm. Nó quyết định nghỉ chơi với mình thật rồi.
Quới Lương buồn rầu nghĩ và quay mình bỏ đi, mặc kệ nhỏ bạn gọi ơi ới sau lưng.
Nó chỉ dừng lại khi nghe Thạch Anh cất giọng giận dỗi:
-Thích nhau thì giúp nhau học bài, làm bài chứ đâu phải chép bài giùm mới gọi là thích, hở Quới Lương?
Lần này thì Quới Lương thấy đất sụt dưới chân nó thật. Khó khăn lắm nó mới giữ cho người khỏi lảo đảo và từ từ quay mặt ra phía sau.
Dưới ánh nắng chói chang giữa sân trường, hai lúm đồng tiền xinh xắn trên má nhỏ bạn đang đập vào mắt nó. Tại Thạch Anh đang cười với nó đó mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...