Chương 4
Trừ Tần, tất cả những đứa còn lại đều biết kế hoạch giúp đỡ thằng Lâm của bọn Quý ròm trong thời gian vừa qua.
Cho nên khi nghe Quý ròm thuật lại lời nhắn gửi của thằng Lâm cho Thủy Tiên, bốn, năm cái miệng cùng “à” lên.
Quý ròm cười hè hè:
- Không cần phải thông minh lắm cũng có thể đoán được chuyện gì vừa xảy ra với thằng Lâm. Chắc chắn Kẻ Thần Bí của nó vừa bị Mai Giáng Tuyết tiễn đi “tham quan âm phủ”. Híc, Văn Châu đâu có biết Kẻ Thần Bí là ai.
Xuyến Chi lườm Quý ròm:
- Thế Quý không nói cho Văn Châu biết Kẻ Thần Bí là ai sao?
Quý ròm lỏn lẻn:
- Tôi quên mất.
Thủy Tiên méo xệch miệng:
- Oan cho mình quá! Mình nhận lời giúp các bạn, không ngờ lại chuốc vạ vào thân! Chắc Lâm đang thù mình ghê lắm!
Quý ròm nhún vai:
- Tại bạn cả thôi. Tôi đã dặn bạn rồi. Là phải nói với Lâm là bạn đã bán nhân vật Mai Giáng Tuyết cho người khác.
- Mình chưa kịp nói. Vừa gặp lần đầu nói ngay chuyện đó Lâm sẽ nghi ngờ. Mình định lần sau sẽ …
- Quý đừng có đổ thừa. – Nhỏ Hạnh bênh Thủy Tiên – Tất cả là tại Quý. Lẽ ra khi trả Mai Giáng Tuyết cho Văn Châu, Quý phải nói rõ cho Văn Châu biết những ngày qua Quý mượn Mai Giáng Tuyết để làm gì.
Tần lắng tai nghe tụi bạn tán chuyện, ngơ ngác hỏi nhỏ Hạnh:
- Chuyện gì thế Hạnh? Sao tôi không hiểu gì hết?
Nhỏ Hạnh mỉm cười tóm tắt câu chuyện liên quan đến Lâm và trò chơi Giang Hồ Thánh Chiến.
Nghe xong, Tần “à” lên một tiếng, lật đật quay sang Thủy Tiên:
- Thế khi nãy Thủy Tiên hoảng sợ là do thằng Lâm đòi báo thù cho Kẻ Thần Bí hả?
- Không có. – Thủy Tiên rụt cổ – Lâm chưa nói câu gì hết á, nhưng mặt Lâm lúc đó hầm hầm trông sợ lắm …
- Trời đất! – Xuyến Chi thò tay véo Thủy Tiên một cái – Có vậy mà khi nãy bạn làm thấy ghê!
Tần xộc tay lên mái tóc, ân hận:
- Thế là tôi nghi oan cho thằng Lâm rồi!
Quý ròm ranh mãnh:
- Khi nãy mày nghi thằng Lâm làm gì Thủy Tiên vậy hả Tần?
Tần ấp úng:
- Ờ … ờ … thì tao đoán là nó … nó … nhào vô ôm đại Thủy Tiên …
- Á á á á á á … …
Thủy Tiên thét lên và nhảy tới đấm thùm thụm lên lưng thằng Tần:
- Bạn dám nghĩ bậy như thế hả? Đúng là đồ đầu óc đen tối!
- Đen tối gì! – Vừa nhảy tránh Tần vừa phân bua – Thằng Lâm rủ bạn ra tuốt đằng gốc dừa vắng vẻ, rồi tự nhiên bạn hét lên thất thanh và cắm cổ chạy thục mạng, ai mà chẳng “đen tối”!
Thằng Lâm không biết nó đã được bạn bè minh oan. Nó lóc cóc đạp xe trên đường về, lòng đầy giận dỗi. Trong mắt nó lúc này, thế giới bỗng đen ngòm. Và trong cái bóng tối đen kìn kịt đó, nó ấm ức nhận ra từ ngày nó quen Thủy Tiên, cuộc đời nó bỗng dưng gặp hết buồn bực này đến buồn bực khác. Trước đây đâu có vậy. Nó chọc phá, nó lười học, nó ngủ gục trong lớp thì cùng lắm chỉ bị ban cán sự lớp và tổ trưởng Minh Vương phê bình thôi. Mà gì chứ chọc phá, lười học và ngủ gục thì đâu chỉ có mỗi mình nó. Nó chưa bao giờ bị bạn bè ngờ vực chuyện gì. Thế mà hôm nay bao nhiêu đứa nhìn nó bằng ánh mắt như thể nó vừa làm cái quái gì đó động trời lắm. Thằng Tần ghẻ ngứa gòm hét oang oang “Mày vừa làm trò bậy bạ gì vậy, Lâm?” Thằng Tần quát nó như quát con nít ị bậy. Thế mà nó đành ngậm tăm. Rồi lủi thủi ra về.
Càng nghĩ Lâm càng buồn, càng tức. Nó kết luận được rồi: Thủ phạm trong toàn bộ chuyện này chính là Thủy Tiên. Nếu con nhỏ này không bất thần hét lên và bỏ chạy thì đâu đến nỗi. Ý nghĩ đó cứ bám riết lấy tâm trí Lâm, đến mức nó hổng thèm làm luật sư không công cho Thủy Tiên nữa. Không những không thèm làm luật sư, Lâm còn bắt đầu óc nó moi móc, sục sạo để tìm ra những khuyết điểm của Thủy Tiên, đến lúc này nó mới thấy khuyết điểm của con nhỏ này tầng tầng lớp lớp: học trường Đức Trí mà nói xạo là trường Nguyễn Hữu Huân nè, lên núi Trường Bạch “đồ sát” Kẻ Thần Bí của Lâm nè, la hét om sòm làm bạn bè hiểu lầm Lâm nè. Ôi, nhiều quá! Nhiều ơi là nhiều!
Mình dính vào con nhỏ này như dính vào sao quả Tạ, toàn gặp chuyện bực mình! Lâm cay đắng kết luận, và tối hôm đó nó đi ngủ với quyết tâm không thèm nghĩ tới con nhỏ này nữa.
Thế nhưng Lâm không nghĩ tới không được. Nó muốn gạt hình bóng Thủy Tiên ra khỏi đầu óc biết bao nhưng nó chợt nhận ra con nhỏ này sao mà lì lợm quá. Nó cứ bắt Lâm nghĩ về nó suốt, dù là nghĩ trong phiền muộn và giận dỗi. Đến mức Lâm đâm cáu.
Cho nên sáng hôm sau lúc đi ngang Thủy Tiên, nó không kềm được ý định thò tay dứt tóc con nhỏ này một cái cho hả tức. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, đến phút chót nó lại ngần ngại, và lại làm cái chuyện hết sức ngu ngốc là dứt tóc nhỏ Xuyến Chi ngồi cạnh, quên phắt con nhỏ này là†lớp trưởng. Thế là tai họa tự nhiên trút xuống đầu!
Lâm đứng lom khom chép bài một hồi, người ngợm mỏi nhừ. Chốc chốc nó lại liếc lên chỗ Thủy Tiên, bụng hằm hè: Tại nó mà bữa nay mình bị phạt ê cả mặt. Ê cả chân và cả lưng nữa chứ. Thế là thêm một tội nữa! Con nhỏ ác nhơn này sao mà nhiều tội quá chừng! Mai Giáng Tuyết ơi là Mai Giáng Tuyết!
Lâm chán quá. Đã thế, tổ trưởng Minh Vương thỉnh thoảng lại đưa mắt lườm nó. Minh Vương không nói gì nhưng mỗi lần nhìn sang lại chép miệng và thở đánh thượt một cái, ý như là “Tao hết nói nổi mày rồi!” khiến Lâm cảm thấy nhột nhạt như có ai cù.
Quới Lương không biết thằng Lâm đang điên tiết bao nhiêu là chuyện, thò tay cầm áo bạn giật giật:
- Mày ngồi xuống đi!
Lâm cau mặt:
- Ngồi sao được mà ngồi! Đã hết tiết đâu!
- Nhưng thầy Khuê đang chép bảng. – Quới Lương thì thào – Mày cứ ngồi đại, khi nào thầy sắp sửa quay xuống thì mày đứng lên!
Lâm cung tay:
- Mày xúi bậy tao hả, Quới Lương? Thầy Khuê không thấy, hổng lẽ mấy đứa trong ban cán sự lớp cũng mù cả sao? Còn thằng Minh Vương đang ngồi kè kè bên cạnh nữa chi!
Xui làm sao, đúng lúc Lâm đang giơ tay dọa Quới Lương thì thầy Khuê lại bất ngờ quay mặt xuống.
- Lâm! – Thầy sầm mặt – Đã bị phạt mà còn đánh lộn nữa hả?
Lâm vội bỏ tay xuống, lí nhí:
- Dạ … dạ … em không có …
Thầy nhún vai, chán nản:
- Em đừng chối. Không đánh lộn thì em giơ tay lên làm gì.
Thầy tặc tặc lưỡi:
- Chắc thầy phải nghĩ thêm một hình phạt bổ sung cho em …
Hên cho Lâm, hôm đó chưa phải là ngày xui tận mạng của nó. Thầy Khuê đang nhíu mày nghĩ ngợi thì tiếng chuông đổi tiết thình lình reo lên.
- Thôi, được rồi. Em ngồi xuống đi! – Thầy Khuê thu dọn cặp sách trên bàn và bước ra cửa – Tiết học tới thầy sẽ nói chuyện với em sau.
Lâm ngồi xuống, phớt lờ lời cằn nhằn của Minh Vương vang lên bên tai, mắt nhìn chằm chằm lên chỗ ngồi của Thủy Tiên. Con nhỏ này vừa quay lại nhìn Lâm, thấy cặp mắt như con sói của nó, hoảng hồn quay mặt đi chỗ khác.
Cũng lạ, thủ phạm chuyện vừa rồi là Quới Lương, nhưng Lâm lại không tức Quới Lương. Bao nhiêu uất ức nó dồn hết vô con nhỏ Thủy Tiên. Lâm đấm tay xuống mặt bàn, hậm hực nghĩ: nếu con nhỏ này không gây cho nó hết rắc rối này đến rắc rối khác, nó đâu có dứt tóc … lớp trưởng Xuyến Chi làm chi. Nếu nó không dứt tóc nhỏ Xuyến Chi thì nó đâu có bị thầy Khuê phạt đứng trong giờ học. Nếu nó không bị phạt đứng trong giờ học, thằng Quới Lương đâu có xúi nó ngồi xuống. Nếu thằng Quới Lương không xúi nó ngồi xuống, nó đâu có cung tay lên để rồi thầy Khuê bắt gặp …
Lâm nghĩ lan man, chuyện nọ xọ chuyện kia, và tức tối nhận ra tai nạn nó gặp phải rõ ràng bắt nguồn từ con nhỏ Thủy Tiên xúi quẩy kia.
Lâm đã hết thích Thủy Tiên rồi. Lòng nó đã thôi nao nao rồi, chỉ ngập đầy hờn giận. Đầy đến mức sự hờn giận tràn cả ra ngoài mặt.
Nhìn mặt Lâm, nhìn ánh mắt như muốn nhai xương đối thủ của nó, Thủy Tiên bụng cứ thon thót.
Vì lẽ đó mà suốt mấy ngày liên tiếp, nó không đủ can đảm để nói cho thằng Lâm rõ Kẻ Thần Bí mà thằng này gặp trên núi Trường Bạch không phải nó.
Nhỏ Xuyến Chi hỏi:
- Thủy Tiên đã giải thích với Lâm chuyện đó chưa?
- Chưa.
- Sao vậy?
- Từ từ nói.
Ngày hôm sau, Tiểu Long hỏi:
- Thủy Tiên đã gặp thằng Lâm chưa?
- Chưa.
- Sao vậy?
- Thủng thỉnh gặp.
Ngày hôm sau nữa, tới phiên Quý ròm:
- Thủy Tiên chưa nói chuyện với thằng Lâm phải không?
- Mai nói.
Nhưng mai rồi mốt rồi bữa kia bữa kìa, Thủy Tiên vẫn ngậm tăm. Hồi trước thằng Lâm ngại ngùng khi xán lại gần nó thế nào thì hôm nay khi nghĩ tới chuyện đến gần thằng Lâm nó cũng ngại ngùng y như vậy.
Vì bộ mặt thằng Lâm trông vẫn còn “hắc ám” quá mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...