Kính vạn hoa - Tập 46 - Người giúp việc khác thường


Chương 10.
Tiểu Long, Tắc Kè Bông và thằng Lượm dĩ nhiên không biết gì về cuộc cách mạng đang diễn ra trên xóm nhà ngói.
Tối tối, thấy Quý ròm nổ vung vít vớit thím Năm Sang, ba đứa chỉ nhìn nhau cười tủm tỉm.
Thím Năm Sang vui vẻ khi nghe Quý ròm khoe thành tích:
-Thế cháu sắp trừ được con ma hung dữ đó rồi hả cháu?
- Dạ, chắc chỉ vài ngày nữa thôi, thím à.
- Vài ngày nữa là mấy ngày?
Tiểu Long cười cười vọt miệng đáp thay bạn:
- Dạ, chừng nào ngón tay con ma lành lặn.
- Cháu nói vậy là sao? – Thím Năm Sang nhíu mày – Ngón tay của con ma…
Quý ròm ném cho Tiểu Long một cái nhìn giận dữ rồi quay sang thím Năm Sang, gượng gạo:
-Dạ, vừa rồi… đấu phép với cháu, con ma chịu không nổi, bị gãy mất ngón tay cái.
- Ma mà cũng gãy tay như người vậy hả cháu?
- Dạ, gãy chứ. – Quý ròm nhăn mặt phịa tiếp, bụng rủa thầm Tiểu Long tơi tả - Ngón tay nó gãy rôm rốp nghe lạnh tóc gáy luôn đó, thím.
- Thế bây giờ…
- Dạ, bây giờ thì nó xin thua rồi. Nhưng nó bảo cho nó thêm thời gian. Khi nào ngón tay lành hẳn thì nó sẽ ra đi.
Tối đi ngủ, lúc leo lên bộ ván, Quý ròm cự nự thằng mập:
- Chơi kiểu gì đứng tim vậy mày?
- Tao nói vậy không đúng sao! – Tiểu Long kịt mũi – Rõ ràng khi nào ngón tay nhỏ Gái lành lặn thì nhiệm vụ “trừ tà ma” của mày mời kết thúc mà.
- Ờ. – Quý ròm xuôi xị.
Tiểu Long day người nằm nghiêng để có thể đối mặt với Quý ròm:
- Thế ngón tay nhỏ Gái sắp lành chưa hả mày?
- Tao cũng chẳng biết nữa. – Quý ròm thở dài – Tao thấy ngón tay nó bữa nay vẫn còn quần băng kín mít.
- Thế suốt tháng hè này, mày cứ loanh quanh trên nhà thằng Thời à?
- Thì đành vậy chứ sao.
Tiểu Long kê đầu lên cánh tay, tặc lưỡi thông báo:
- Hồi trưa thằng Dế Lửa lên đây kiếm mày.
Quý ròm chột dạ:
-Nó tìm tao có chuyện gì không?
- Nó bảo nghe nói mày và tao về đây nghỉ hè, nhưng riêng mày thì nso chẳng thấy đâu nên lên đây tìm.
Quý ròm nhỏm đầu lên:
- Thế mày bảo sao?
- Thì tao bảo mày đi trừ tà ma ở làng bên cạnh. – Tiểu Long nhe răng cười – Tao nói con ma này dữ lắm nên mày phải đi suốt.
- Ờ, đứa nào hỏi mày cũng nói vậy nghe, mập. Khi nào xong việc, tao sẽ xuống đồi Cắt Cỏ thăm tụi nó sau.
Tiểu Long chớp mắt:
-Hồi trưa thằng Dế Lửa cứ theo dò hỏi hoài. Nó hỏi làng bên cạnh là làng nào, ở đâu. Nó đòi chạy lên nhà thằng Thời kiếm mày. Nhưng tao cản. Tao nói y như mày. Tao nói con ma này là con ma treo cổ, dữ tợn lắm. Tao bảo: Đến tao, thằng Tắc Kè Bông và thằng Lượm mà Quý ròm cũng không cho đi theo nữa là. Tới lúc đó, nó mới chịu thôi.
Quý ròm huých khuỷu tay vô hông bạn, khen:
-Mày giỏi lắm, mập.
Chừng như thấy khen vậy chưa đủ, nó cao hứng nói thêm:
-Thật tao chưa thấy đứa bạn nào hợp ý tao như mày!
Lẽ ra Quý ròm chỉ nên khen Tiểu Long một câu là đủ. Nó khen tới câu thứ hai thì đã không còn đúng nữa.
Vì thực ra Tiểu Long đâu phải lúc nào cũng “hợp ý” Quý ròm.
Quý ròm không muốn bất cứ ai mò lên nhà thằng Thời. Hôm trước Quý ròm đã đe “Nếu tụi mày không phụ tao dạy toán cho nhỏ Gái được thì không đứa nào được bén mảng lên nhà thằng Thời đấy nhé”. Bữa đó, Tiểu Long, Tắc Kè Bông và thằng Lượm, ba cái đầu đều gật gà gật gù.
Nhưng từ bữa đó đến nay đã hơn một tuần lễ trôi qua rồi. Ba cái đầu ngoan ngoãn đó đã không còn gật gà gật gù nữa. Mà chiều nào, trước khi Quý ròm về tới nhà, ba cái đầu đó cũng quay sang ngó nhau, ba cái trán nhăn tít và ba đôi môi mìm chặt.
- Làm sao bây giờ ta? – Tiểu Long nói trổng, giọng than thở.

- Ờ, làm sao bây giờ ta? – Lượm hùa theo. Rồi dường như thấy chỉ nói như thế thì giống tiếng vọng từ vách đá quá, nó liền ca cẩm – Hổng lẽ cứ để anh Quý một mình đưa đầu cho thằng Thời sai vặt hết ngày này sang ngày khác?
Tắc Kè Bông hừ mũi:
- Tiểu Long đòi kéo cả bọn lên giúp nó một tay, nó không chịu thì thôi chứ biết làm sao.
Lượm vung tay:
-Tụi mình cứ kéo lên đại.
- Không được đâu, Lượm. – Tiểu Long nhún vai - Tính khí anh Quý mày, tao biết quá mà.
- Thế mình đành bó tay à? – Lượm nổi cáu.
Tụi Tiểu Long bó tay thật. Bó tay suốt mấy ngày liền.
Nhưng tới hôm Quý ròm khen Tiểu long “hợp ý tao” thì hôm sau cái đầu óc chậm chạp của Tiểu Long chợt nảy ra được một kế.
- A, ngày mai tụi mình kéo lên nhà thằng Thời.
Lượm giương mắt ếch:
-Anh không sợ anh Quý cự nự à?
Tiểu Long vỗ vai em:
- Tụi mình lên lấy xe đạp. Anh sẽ bảo là ba em cần xe đi xuống thăm ông em đang nằm trị bệnh dứới nhà ông Giáo Hóa.
Lượm vỗ tay bôm bốp:
-Hay quá!
Tắc Kè Bông mỉm cười:
-Lý do này tuyệt lắm, Tiểu Long.
Tiểu Long phổng mũi vì được khen. Nó khoái chí tiếp:
- Dĩ nhiên tụi mình sẽ không lấy xe về ngay. Tụi mình vờ đi thăm thú khắp nhà thằng Thời, liếc mắt xem thử nó bắt Quý ròm làm những gì. Rồi như nhân tiện, mình thuận tay phụ với thằng ròm.
- Ờ, - Tắc Kè Bông gục gặc đầu – lúc đó Quý ròm không có cớ gì để trách mình đựợc. Gặp chuyện, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là bình thường.
Lượm khoái quá:
-Mà đã giúp một lần rồi thì những lần sau mình tha hồ chạy lên giúp tiếp.
Nó cười tít mắt, tay vung loạn:
- Ngày mai em sẽ thử xắt chuối xem sao…
- Ngày mai chỉ có tao và Tắc Kè Bông đi thôi.
Tiểu Long cắt ngang làm Lượm cụt hứng. Nó ú ớ như người bị hụt chân:
- Ơ… ơ…
- “Ơ, ơ” cái gì. Nếu mày cũng đi theo thì ai dắt bò xuống đồi Cắt Cỏ?
Thực ra Tiểu Long có thể giao chuyện dắt bò xuống bãi thả cho Tắc Kè Bông.
Nhưng sau khi suy đi tính lại, nó tin rằng nó và Tắc Kè Bông lên nhà thằng Thời thì hay hơn.
Thời là thằng nhãi tính khí hung hăng, tướng tá dữ dằn, nhìn bộ tịch Tiểu Long biết ngay thằng này là chúa đập lộn. Trong khi đó, thằng Lượm nhỏ con quá. Phải hai đứa to lừng lững như nó và Tắc Kè Bông thì thằng Thời mới ngán. Ngán thì mới không xảy ra đánh nhau. Ngán thì thằng Thời mới không bắt nạt Quý ròm. Chứ thực bụng Tiểu Long hoàn toàn khong muốn nện nhau với thằng Thời. Tiểu Long biết: Nếu xảy ra chuyện đánh nhau giữa hai bên, chắc Quý ròm không thèm nhìn mặt nó luôn.
Định bụng như vậy, sáng hôm sau vừa đi Tiểu Long vừa dặn Tắc Kè Bông:
- Lát nữa tới nhà thằng Thời, mày nhớ không được ra tay đánh nhau.
- Tao nhớ.
- Thằng Thời có khiêu khích cỡ nào mày cũng phải nhịn
- Tao nhịn.
- Nhưng mày có thể biểu diễn trò gì độc đáo cho nó lẽ mắt chơi.
Tắc Kè Bông hít đẫy một hơi cho bụng phồng căng:
-Tao sẽ dùng bụng húc đổ lu nước nhà nó.
- Dẹp đi mày! – Tiểu Long gạt phắt – Rủi bể lu lấy tiền đâu mà đền!
- Ờ há. – Tắc Kè Bông xoa đầu – Thôi, để tới đó rồi tính. Tao sẽ tìm xem có đống gạch nào không. Còn mày?
- Tao chưa biết. Nhưng nếu có dịp tao sẽ trổ tài dùng đầu đập bể gạch.
- Trò này thì quá hay rồi. – Tắc Kè Bông hào hứng – Tao sẽ dùng bụng ủi cả đống gạch lại cho mày đập.
Hai đứa vừa đi vừa hăng hái bàn bạc, chẳng mấyc chốc đã tới bờ rào nhà thằng Thời.

- Tới rồi hả mày? – Tắc Kè Bông hỏi khi thấy Tiểu Long bước chậm lại.
- Ờ. Nhà thằng Thời là nhà có hàng rào dậu phủ đầy dây tơ hồng đó.
Tiểu Long vừa đáp vừa khom mình xuống. Ờ phía sau, Tắc Kè Bông lom khom bò theo.
Hai đứa nằm phục ngoài hàng rào, thô lố mắt nhìn vào trong sân.
-Quý ròm đang quét sân đó. – Tiểu Long thì thầm vào tai Tắc Kè Bông khi nghe tiếng chổi loạt soạt trên nền gạch.
- Hình như không phải thằng ròm.
Tắc Kè Bông đáp khẽ, tay vén túm lá lòa xòa trước mắt.
- Sao, không phải nó à? – Tiểu Long ngạc nhiên hỏi lại, lúc này nó đã thấy rõ người đang lúi húi quét sân trong kia – À, thằng Thời.
Tắc Kè Bông giật mình:
- Thằng Thời là thằng này đây hả?
- Ờ.
Tắc Kè Bông liếm môi:
- Tướng nó ngầu quá, mày.
Tểu Long lại “ờ”, mắt vẫn lia khắp sân tìm xem Quý ròm đang ở đâu.
Đang dòm dòm ngó ngó, nó chợt nghe tiếng Quý ròm từ đâu đó trong nhà vẳng ra:
- Mày quét sân xong chưa, Thời?
- Chưa. – Thời dừng chổi, ngẩng đầu nhìn vào trong nhà, ngoan ngoãn đáp.
Lại tiếng Quý ròm:
- Cái sân có chút xíu sao mày quét lâu quá vậy?
- Tao xong ngay đây!
Đáp xong, thằng Thời lại cúi xuống quét tiếp. Lần này, nó lia chổi vùn vụt.
Tiểu Long không tin cả mắt và tai mình. Những mẩu đối thoại này quá quen thuộc, nó đã nghe thằng Lượm thuật lại hôm đầu tiên thằng nhóc bám theo Quý ròm. Nhưng theo lời thằng Lượm thì vai trò của Quý ròm và thằng Thời hoàn toàn đảo ngược.
Nhưng bữa nay, cái đứa ngồi trong mát hoạch họe là Quý ròm, còn cái đứa phơi mình quét sân ngoài nắng là thằng Thời.
Tắc Kè Bông cũng king ngạc không kém, vừa kinh ngạc nó vừa nghi hoặc. Nó nhìn Tiểu Long như thể nhìn một tên lừa đảo:
- Sao Quý ròm, thằng Lượm và mày đều bảo là thằng Thời này hống hách lắm, nó toàn sai bảo Quý ròm?
- Thì… vậy… - Tự nhiên Tiểu Long bắt gặp mình cà lăm.
- Thì vậy cái con khỉ! – Tắc Kè Bông rít qua kẽ răng, nếu không đang nấp ngoài bờ rào nó đã hét ầm lên rồi – Tụi mày xạo tao hả?
- Đâu… có… - Tiểu Long lại bối rối đáp, đau khổ nhận ra quai hàm mình vẫn cử động một cách khó khăn.
Tắc Kè Bông chưa kịp chất vấn tiếp, tiếng nhỏ Gái đã vọng ra:
- Anh Hai ơi, anh chạy đi rót cho anh Quý miếng nước đi. Anh Quý khan cổ rồi nè.
Không đợi nhỏ em nhắc lần thứ hai, Thời quăng chổi lật đật chạy vô bếp, miệng tía lia:
- Có ngay! Có ngay đây!
Bên ngoài bờ rao, Tắc Kè Bông huých cùi chỏ vô hông Tiểu Long, gầm gừ:
- Rõ ràng tụi mày hùa nhau gạt tao!
- Hổng có đâu! – Tiểu Long tiếp tục nhăn nhó, gương mặt nó lúc này giống như tờ giấy vừa bị ai vò.
- Vậy mà hổng có hả! – Tắc Kè Bông nghiến răng ken két, mặt bắt đầu nổi từng đốm đỏ - Tao đâu có đui.
Tiểu Long tặc lưỡi:
- Tụi tao gạt mày làm gì?
- Để tao đi chăn bò giùm thằng Lượm chứ làm gì!
Tiểu Long biết mình bị oan. Nhưng nó không biết làm sao giải thích cho bạn hiểu. Tâm trạng nó lúc này thực ra còn tệ hơn thằng Tắc Kè Bông nhiều. Tắc Kè Bông chỉ nghi ngờ. Còn nó, nó đang bị nỗi hoang mang sửng sốt lấp đầy. Hôm trước, chính nó và thằng Lượm nấp ngoài bờ rào này nhìn vô chứ đâu. Nó đã tận mắt nhìn thấy thằng Thời sai Quý ròm xách nước, xắt chuối cho heo. Thời quát một tiếng, Quý ròm đã chạy te te…
Tắc Kè Bông không biết Tiểu Long đang nghĩ ngợi. Thấy thằng mập nín thinh cả buổi, nó cười khảy:
-Tao nói đúng quá, mày cứng họng rồi phải không?
Tiểu Long cứng họng thật. Tất nhiên không phải vì Tắc Kè Bông nói đúng. Mà vì nó vẫn không cắt nghĩa được những gì đang xảy ra trước mắt.

Còn lâu Tắc Kè Bông mới hiểu nổi tâm sự rối bời của Tiểu Long. Thấy thằng này vẫn ngồi thừ ra không ù không hử, Tắc Kè Bông càng điên tiết, càng tin rằng mình bị cả đám xúm vô gạt gẫm.
Tắc Kè Bông tức đến mức vừa nhác thấy thằng Thời chạy ra, cúi xuống lượm lên cây chổi, nó thình lình đứng phắt dậy:
- Ê, Thời!
Hành động bột phát của Tắc Kè Bông hoàn toàn ra ngoài tiên liệu của Tiểu Long. Nó quýnh quáng đập lên chân thằng này, thì thào:
- Mày điên hả? Ngồi xuống!
Tiểu Long quýnh quá mà la lên như thế chứ Tắc Kè Bông ngồi xuống làm gì nữa. Thằng Thời đâu có điếc.
Thời giật mình một cái, quét mắt trông ra, ngạc nhiên thấy một thằng nhãi đang đứng bên ngoài bờ rào hằm hằm nhìn nó.
- Mày là thằng nào vậy? – Thời trấn tĩnh, hất hàm hỏi.
Tắc Kè Bông vùng ra khỏi bàn tay Tiểu Long đang giữ chặt cổ chân nó, lững thững đi dọc hàng rào, tiến vào trong sân:
- Thằng nào hả? Tao là bạn của “lão nhà giàu”…
- Lão nhà giàu? – Thời trố mắt.
- À quên, tao là bạn của thằng Quý. – Tắc Kè Bông vội chữa.
Gương mặt thằng Thời giãn ra:
- À, thì ra mày là bạn nó.
Thời tò mò quan sát Tắc Kè Bông:
- Thằng Quý có nói với tao là nó có mấy đứa bạn ở xóm Trên…
- Đúng rồi! – Tắc Kè Bông ngắt lời – Tao là Tắc Kè Bông.
- À, còn thằng Tiểu Long và thằng Lượm đâu?
- Thằng Lượm đi chăn bò rồi. – Tắc Kè Bông nhún vai, đang ấm ức nó quên phắt những gì Tiểu Long dặn dò – Hôm nay chỉ có tao và thằng Tiểu Long lên đây “hỏi thăm sức khỏe” mày.
Thời đảo mắt nhìn quanh:
-Thằng Tiểu Long đâu?
Tắc Kè Bông chỉ tay ngay chỗ thằng mập đang ngồi:
- Nó đang nấp đằng kia kìa.
Bị khai báo huỵch toẹt, Tiểu Long đành ngượng nghịu nhô đầu lên khỏi hàng rào dậu, bụng nguyền rủa thằng Tắc Kè Bông phản bạn không để đâu cho hết.
- A, thì ra mày là Tiểu Long. – Thời gật gù – Sao lên đây tụi mày không vào nhà mà nấp ngoài đó?
- Ờ… ờ… - Tiểu Long đỏ mặt – Tụi tao sợ… chó cắn.
Thời cười hề hề:
-Tụi mày yên tâm đi. Nhà tao không nuôi chó.
Sực nhớ đến câu nói khi nãy của Tắc Kè Bông, Thời nhíu mày, thật thà hỏi, không ngờ đối phương đang muốn gây hấn:
- Bộ thằng Quý nói với tụi mày là tạo bị ốm à?
- Đâu có. – Tiểu Long ngơ ngác.
- Ủa, thế sao thằng Tắc Kè Bông bảo hôm nay tụi mày lên đây hỏi thăm sức khỏe tao?
Tắc Kè Bông thu nắm đấm:
- “Hỏi thăm sức khỏe” tức là “hỏi thăm” bằng cái này nè.
- Mày nói gì? – Thằng Thời bước lui một bước, mắt tròn xoe, tay nắm chặt cán chổi.
Tắc Kè Bông nhìn quanh nhưng không thấy thứ gì có thể giúp nó trổ tai khoe bụng được. Chẳng có một đống gạch nào trong sân. Chỉ có một viên gạch năm chỗ bờ rào.
Nó bước lại nhặt viên gạch lên rồi quay lại chỗ Tiểu Long, hất đầu:
- Biểu diễn “thiết đầu công” cho nó coi, mày!
Nói xong, Tắc Kè Bông lập tức giơ cao viên gạch nhắm ngay đầu Tiểu Long giáng xuống.
“Cạch” một tiếng, viên gạch bể làm đôi trước vẻ mặt kinh hoảng của thằng Thời.
Tắc Kè Bông nhìn Thời, cười ngạo nghễ.
- Thấy tài “sư phụ” chưa?
- “Sư phụ” cái đầu mày! – Thời chưa kịp mở miệng, Tiểu Long đã xoa đầu, cự nụ - Suýt bể đầu tao rồi đây nè.
Tắc Kè Bông oang oang, cố ý ra oai với thằng Thời:
- Mày là “võ sư vô định đại lực sĩ song phi cước thiết đầu công”, làm gì có chuyện bể đầu!
Tiểu Long nhăn hí:
-Nói xong là mày làm liền, tao chưa kịp chuẩn bị gì hết.
Tiểu Long tiếp tục xoa trán:
May mà phút chót tao kịp lấy hơi. Ui da, đau quá!
Thấy Tiểu Long làm mất uy quá, Tắc Kè Bông liếc thằng Thời, cao giọng nói át đi:
- Tụi tao nghe nói mày sai phái hoạch họe thằng Quý ghê lắm nên định lên đây hỏi tội mày, hóa ra là chuyện bịa.
Từ khi Tắc Kè Bông bất ngờ xuất hiện, tui ngoài mặt vui vẻ nhưng trong bụng Thời đã chớm nghi ngờ. Đến khi Tiểu Long ló mặt ra, nó càng cảnh giác. Hành vi lén lén lút lút của hai đứa này rõ ràng chẳng có chút gì thân thiện. Nhưng Thời chư quyết được nên làm gì. Hai đứa này là bạn Quý ròm, Quý ròm lại có công dạy hai anh em nó học toán, mặc dù miệng không nó ra nhưng trong bụng nó đã tôn Quý ròm làm thầy rồi. Hổng lẽ bây giờ “đệ tử” lại ra tay đánh nhau với bằng hữu của “thầy”. Mà “thấy” nó có hai ông bạn gì ớn quá. Đứa nào đứa nấy to như ông hộ pháp, nhất là thằng Tiểu long, đầu cứng như sắt, gạch đập vô còn bể đôi, nắm đấm của mình thì ăn thua gì!

Đang ngẫm nghĩ, thằng Thời chợt “à” lên một tiếng, mắt sáng rỡ:
- Tao nhớ rồi. Mày chính là đứa dùng “thiết đầu công” chọi nhau với thằng Dế Lửa thủ lĩnh xóm Dưới cách đây hai năm phải không, Tiểu Long?
Tiểu Long ngạc nhiên:
- Ủa, mày cũng biết chuyện này sao?
- Biết chứ. Hồi đó tụi nhóc xóm Trên xóm Dưới đi đâu cũng kể chuyện này.
Chợt nhớ ra bữa nay thằng Tiểu Long đem môn “thiết đầu công” này lên đây để đối phó với mình, Thời chợt im bặt. Nó nuốt nước bọt, chưa kịp phân trần đã thấy Tắc Kè Bông vung chân đá cục gạch vỡ bắn vô hàng rào, hậm hực:
- Như vậy là thằng Quý đã bịa ra chuyện em gái mày bị đứt tay, chuyện mày bắt nó è lưng làm hết việc này đến việc khác để “bồi thường”. Trong khi thực ra nó lên đây để làm thầy thiên hạ. Thằng ròm đó cố tình gạt tao để tao phải đội nắng đội mưa đi chăn bò thay cho thằng Lượm. Hừ, bây giờ tao mới biết nó là một thằng bạn xấu. Xấu nhất trên đời!
Trời mấy bữa nay không mưa một ngày nào, nhưng Tắc Kè Bông vẫn kể vào cho mối hận thêm phần sâu nặng.
Thoạt đầu nghe Tắc Kè Bông bảo Quý ròm xạo ke, chuyện Quý ròm bị mình bắt làm việc đầu tắt mặt tối là chuyện bịa, Thời thấy nhẹ cả người.
Thời tính lờ tịt luôn cho êm chuyện. Nhưng đến khi Tắc Kè Bông lên án Quý ròm tơi tả, Thời lại không nhịn được. Từ ngày Quý ròm nhận lời kèm học cho hai anh em nó, Thời đã có cảm tình với thằng này. Bây giờ, biết thêm Quý ròm sẵn sàng nai lưng làm việc quần quật trong những ngày qua là để chuộc lỗi với em gái nó chứ không phải vì sợ nắm đấm của nó, Thời càng cảm động hơn: Ờ, bạn nó là thằng Tiểu Long võ nghệ kinh người, nó sợ cóc gì mình!
-Thằng Quý không phải là bạn xấu. – Thời gân cổ - Nó không hề bịa chuyện. Tất cả những gì nó kể với tụi mày hoàn toàn là chuyện thật.
- Lại thêm mày lừa tao hả Thời? – Tắc Kè Bông sầm mặt – Nó ngồi một chỗ sai mày quét sân, rót nước, tao thấy rõ ràng…
Thời gại gại cán chổi vô đùi, lúng túng:
-À, chuyện này mới có mấy ngày nay thôi.
- Mới mấy ngày nay? Là sao?
Tắc Kè Bông xoa bụng, mặt chưng hửng. Ở bên cạnh Tiểu Long cũng vểnh tai nôn nao chờ đợi.
- Đúng là hôm trước tao có bắt thằng Quý làm việc nhà thay cho nhỏ Gái thật. Nhưng từ hôm nó dạy anh em tao…
Thằng Thời nói tới đó bỗng đâm ra ngắc ngứ. Nó không biết phải diễn tả như thế nào sự thay đổi trong lòng nó. Nhưng ngay cả khi có thể nói ra được thì nó cũng thấy ngường ngượng thế nào. Thời ngạc nhiên nhận ra nói nó ghét thằng Quý dễ hơn nói nó mến thằng Quý nhiều. Chỉ nghĩ đến thôi nó đã thấy mắc cỡ đến đỏ bừng mặt lên rồi.
Tắc Kè Bông nhìn lom lom vô mặt Thời, môi dài ra:
- Mặt mày tự nhiên đỏ lên thế kia, chứng tỏ là mày đang bịa chuyện. Hừm, thì ra tụi mày đứa nào cũng…
- “Cũng, cũng” cái gì! – Tiếng Quý ròm bất thần vang lên – Tắc Kè Bông, mày nghe tao hỏi này: Cái đầu mày đang nằm ở chỗ nào?
Cả bọn quay lại, thấy Quý ròm và nhỏ Gái đang đứng chỗ bậu cửa ngó ra. Trong khi Tiểu Long chăm chú ngắm nghía “một cái gì đó” bên cạnh Quý ròm thì Tắc Kè Bông hừ giọng:
- Ý mày muốn hỏi trừ mắt và mũi ra, trên đầu có cái gì chứ gì!
- Đúng là tao đang muốn hỏi vậy đó! – Quý ròm cáu sườn – Mày chẳng biết cóc khô gì mà cứ nói oang oang. Những gì tao kể với tụi mày chẳng có gì là bịa hết.
Nó đột ngột cầm lấy cánh tay nhỏ Gái giơ lên:
- Mày mở to mắt ra nhìn kỹ xem cái gì đây?
Tắc Kè Bông mở to mắt, nhìn ngón tay quấn băng của nhỏ Gái rồi gục gặc đầu:
- À, ra là chuyện thật!
- Tao nói với tụi mày rồi. – Quý ròm thở ra – Tao trót làm cho ngón tay nhỏ Gái ra nông nỗi này, tao phải có bổn phận đỡ đần công việc cho nó. Nếu là tao, mày có làm như vậy không hả Tắc Kè Bông?
Tắc Kè Bông chớp mắt:
-Ờ, tao cũng sẽ làm thế.
-Còn thằng Thời nó có quyền ghét tao. Vì tao có lỗi. Và vì nó thương em gái nó. Nhưng khi tao kèm nó và em gái nó học, nó có quyền không ghét tao nữa. Nếu ai giúp mày học hành tiến bộ, mày có ghét người đó không hả Tắc Kè Bông?
Một lần nữa, Tắc Kè Bông xuôi xị:
- Ờ, tao sẽ không ghét.
Thằng Thời đứng một bên nghe Quý ròm thuyết giảng, nó sướng tai quá. Có những chuyện nó cảm thấy vô cùng khó nói mà sao Quý ròm nói nghe dễ ợt. Sướng hơn nữa là thằng Tắc Kè Bông hung hăng bỗng chốc xụi lơ, hổng còn trách “thấy” nó là bạn xấu nữa.
Đầu óc lâng lâng, thằng Thời đột nhiên cao hứng:
- Không những không ghét thằng Quý mà tao rất mến nó. Em gái tao cũng vậy. Em gái tao mến thằng Quý đến mức ngón tay nó đã lành mấy ngày nay rồi mà nó vẫn vờ quần băng để thằng Quý lên chơi với nó…
Thằng Thời đúng là phổi bò. Tự nhiên nó tương một câu khiến Quý ròm sượng ngắt. Mặt đỏ như tôm luộc, Quý ròm đứng như trời trồng có đến mấy phút. Đến khi nó rụt rè quay sang bên cạnh thì nhỏ Gái đã chạy đi đâu mất.
Quý ròm nhìn ra sân, thấy thằng Thời dường như chợt nhận ra câu nói hớ của mình, cứ lỏn lẻn đưa tay lên cổ gãi khan.
Đứng đối diện với Thời, Tiểu Long và Tắc Kè Bông đang bụm miệng cưới hí hí.
- Cười cười cái gì! – Quý ròm thẹn quá hóa giận – Ai cho phép tụi mày mò lên đây? Hả?
Tiểu Long vẫn không buông tay khỏi miệng. Nó bịt miệng mà như bịt họng súng, sợ thả tay đạn sẽ xối xả bắn ra. Câu nói của nó phát qua kẽ ngón tay:
- Tụi tao lên đem xe về cho chú Năm Chiểu đi thăm ông mà.
Quý ròm là chúa bịa. Nó biết Tiểu Long cũng đang bịa. Nhưng thấy Tiểu Long đem chú Năm Chiểu ra làm bằng chứng, “chúa bịa’ cũng chịu thua.
Nghĩ đi nghĩ lại, Quý ròm thấy trong tình cảnh này, thật thà là thượng sách. Thật thà thì chẳng ai nỡ trêu. Thật thà chỉ khiến người nghe cảm động. Nó tằng hắng bốn, năm tiếng rồi nhắm tịt mắt, dõng dạc cất tiếng:
-Thú thật là tao cũng rất mến anh em thằng Thời. Nhỏ Gái có tháo hẳn cuộn băng ra, hằng ngày tao vẫn lên đây chơi với anh em nó.
Quý ròm nhắm mắt nhưng miệng thì mở rất rộng. Nó cố ý nói lớn cho nhỏ Gái nấp trong nhà nghe thấy đó mà.
Rồi thấy nói vậy chưa tình cảm lắm, Quý ròm vội vã nói thêm, lần này thì nó hy vọng không ai biết là nó bịa:
- Thực ra thì tao đã biết ngón tay của nhỏ Gái lành hẳn từ lâu rồi.
Quý ròm vừa dứt câu, bỗng nghe đâu đó vang lên một tiếng “éc”. Gặp lúc bình thường, nó đã chột dạ quét mặt một vòng xem đứa nào vừa chọc quê nó. Nhưng bây giờ Quý ròm không giống như trước đây. Sau một thời gian đóng vai người giúp việc, nó đã biết tiếng “éc” đó phát ra từ đâu rồi.
Nó ngoái đầu ra phía sau, kêu lớn:
- Đã tới giờ nấu cám cho heo rồi đó, Gái ơi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui