Kính vạn hoa - Tập 42 - Gia sư

Chương 4:
Quỳnh Như khen Quý ròm:
    - Quý dạy giỏi ghê!
    Quý ròm cười cười, biết mình "ngồi mát ăn bát vàng".
    Những điểm mười Quỳnh Dao gặt hái được mấy hôm nay xét cho cùng chẳng có công sức gì của nó. Từ lúc nắm được cách học bài theo thời khó biểu, Quỳnh Dao tự mình đi săn lùng điểm mười. Và con nhóc làm việc đó một cách vô cùng hăng hái và hiệu quả.
  Không chỉ ở các môn học bài, ở các môn toán và ngữ pháp cũng thế. Sẵn trí thông minh, Quý ròm giảng tới đâu, nó hiểu tới đó. Chỉ bài tập nào, nó giải ngay bài tập đó. Ðiểm chín, điểm mười trong tập nó ngày một nhiều.
  Chị nó sửng sốt. Mẹ nó sửng sốt. Thầy cô trên lớp cũng sửng sốt. Ai cũng xuýt xoa: "Quỳnh Dao lớn rồi, đã biết chăm học rồi!". Chỉ Quý ròm biết: Thực ra đâu phải thế!
  Rốt cuộc, Quý ròm đi dạy mà khoẻ re. Vì con nhỏ Quỳnh Dao xem ra đâu có cần kèm cặp gì nhiều. Trước nay sỡ dĩ nó học trầy trật là vì nó không biết cách học đó thôi. Biết cách rồi, tự nó thừa sức hoàn tất những phần việc còn lại.
    Và cũng vì thế, những lúc gặp nhau gần đây hai thầy trò xem ra chơi nhiều hơn học.
    Chẳng hạn như chiều nay, vừa ngồi vào bàn chừng mười lăm phút, Quỳnh Dao bỗng vươn vai:
  - Nghỉ giải lao đi thầy!
    - Mới học có chút xíu mà.
    - Thầy cứ cho nghỉ đi! Rồi em chỉ thầy xem cái này hay lắm!
    - Cái gì vậy?
    Quỳnh Dao chỉ tay qua nhà hàng xóm:
    - Thầy nhìn kỹ đi, xem có thấy cái gì không?
  Quý ròm nhìn kỹ:
  - Thấy cái nhà.
  - Cái nhà có cái gì?
  Quý ròm ngập ngừng:
    - Cái nhà có... cái mái nhà.
  - Em đâu có kêu thầy tả cái nhà! - Quỳnh Dao nhăn mặt - Em muốn hỏi thầy là chung quanh cái nhà có cái gì kìa!
- À, cái vườn.
  - Ðúng rồi, thầy thông minh lắm!
  Quỳnh Dao reo lên. Nhìn nó gật gù khen ngợi, Quý ròm cừ tưởng trước mặt mình là cô giáo chủ nhiệm.

    Trong khi Quý ròm đang phân vân không biết nên cười hay nên khóc thì Quỳnh Dao đã hỏi tiếp:
    - Thế thầy có thấy mấy cái cây trong vườn không?
  Quý ròm lại nhìn qua bên kia hàng rào:
    - Thấy. Cây chuối, cây đu đủ, cây xoài...
  - Cây mọc gần nhà mình nhất là cây gì?
    - Cây mận.
  Quý ròm đinh ninh Quỳnh Dao chỉ hỏi đố cho vui, nào ngờ lần này nó vừa trả lời xong, con quỷ con liền "ra lệnh":
  - Thầy leo lên hái mấy trái mận kia xuống cho em đi!
    Quý ròm ngơ ngác:
    - Mận của người ta mà.
  - Dạ, mận của người ta.
    - Như vậy là hái trộm?
    Quỳnh Dao thản nhiên:
  - Dạ, hái trộm.
    - Í, như vậy đâu có được! - Quý ròm rụt cổ.
  - Sao thầy nhát gan quá vậy? - Quỳnh Dao liếc Quý ròm bằng cặp mắt nheo nheo - Xưa nay em vẫn hái hoài mà đâu có sao!
    Thấy con nhóc nhìn mình bằng ánh mắt khi dễ, Quý ròm tự ái quá xá. Nó hừ mũi:
  - Anh không nhát gan. Anh chỉ không muốn hái trộm thôi.
  Quỳnh Dao cười hí hí:
- Những người nhát gan đều nói y như thầy.
    Quý ròm là tay tổ khích tướng. Nhưng lúc này nó rơi vào bẫy của học trò nó một cách dễ dàng. Chắc tại giọng cười của con quỷ con như chọc vào gan nó.
  Nó đứng phắt dậy, đầu nóng phừng phừng:
    - Anh không thích hái trộm, nhưng lần này anh sẽ hái cho em coi.
  Nói vừa dứt câu, Quý ròm đã ở cạnh hàng rào.

  Thấy ông thầy khom người dòm quanh quất, Quỳnh Dao chỉ tay vào lỗ hổng ở góc rào:
    - Chui qua đây nè thầy.
    Quý ròm vẹt mớ dây leo lòa xòa, rón rén trườn người qua lỗ hổng Quỳnh Dao chỉ.
  Vừa đặt chân vào bên trong khu vườn, Quý ròm ngẩng đầu lên thận trọng quan sát.
Nó cảm thấy hơi run khi nhận ra khoảng cách từ chổ nó đứng đến bức vách của căn nhà hàng xóm sao mà gần quá. Khu vườn cũng không rộng như nó tưởng, dăm cây ăn trái mọc thưa thớt chẳng che chắn được gì. Cũng may lúc này trong nhà không có ai. Chắc là mọi người đã đi làm cả rồi! Quý ròm tự trấn an và dọ dẫm lần tới chỗ gốc mận.
    - Thầy cứ leo lên đi, em đứng đây canh chừng cho! - Tiếng Quỳnh Dao xì xào bên kia hàng rào.
  Quý ròm ngoảnh đầu ra phía sau, chưa xác định được con nhóc đứng ở đâu, đã nghe tiếng nó dặn dò tiếp:
  - Khi nào nghe em hát bài Hổng dám đâu là thầy biết có người đi ra nghe thầy. Lúc đó thầy không được nhúc nhích à. Còn khi em hát bài Em là hoa hồng nhỏ tức là an toàn rồi.
    Tuy không thấy rõ con nhóc, Quý ròm vẫn gật đầu lia lịa, ý nói ta đây đã nghe rõ cả rồi, nhà ngươi nhớ canh chừng cho kỹ kỹ chút.
  Năm phút sau, Quý ròm đã ở trên cây mận. Nó ngồi vắt vẻo chỗ chạc ba, hai chân kẹp cứng cành cây, khoái chí hái từng chùm trái thảy xuống bên kia hàng rào cho Quỳnh Dao chụp bỏ vô giỏ.
    Vẫn không một bóng người thấp thoáng trong suốt thời gian Quý ròm hăm hở hành nghề "đạo chích". Cho nên nó bình tĩnh lắm. Vênh vênh nữa.
    Nó vừa hái mận vừa nghĩ: Con nhỏ Quỳnh Dao này thật lắm trò! Việc quái gì phải canh chừng, lại còn "ám hiệu" này nọ nữa!
  Ðang hIU hIU tự đắc, suýt chút nữa Quý ròm đã tuột tay rơi xuống đất. Tại vì ngay lúc đó, ở bên kia hàng rao tiếng hát của Quỳnh Dao bất thần cất lên:
    - Trên cành cao chim hót mời em đi giữa mùa xuân...
    Ðó là câu đầu bài Hổng dám đâu. Có nghĩa là Quỳnh Dao đang báo động. Có nghĩa là mình sắp bị bại lộ tới nơi. Tim đập binh binh, Quý ròm ôm chặt cành cây trên đầu, căng mắt ngó xuống.
    Và nó chợt run cả người khi nhìn thấy một người đàn ông đang từ trong nhà đi ra. Lại đi xăm xăm về phía cây mận.
    Nguy rồi! Té ra từ nãy đến giờ ông ta đã rình rập, đã trông thấy tất. Thế mà mình ngu ngốc tưởng trong nhà không có ai. Tự nhiên Quý ròm muốn đưa tay lên cốc đầu mình quá.
  Còn vài bước nữa là người đàn ông tới được chỗ gốc mận. Quý ròm liền nhắm tịt mắt lại. Nó không muốn chứng kiến cảnh nó bị bắt. Nó không muốn nhìn thấy... cái chết đáng thương của mình.
  Nhưng Quý ròm chờ hoài, chờ hoài vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Nó lấy làm lạ quá, liền he hé mắt dòm xuống.
  Quý ròm không mở mắt còn đỡ. Mở mắt ra, nó muốn khóc quá chừng.
  Thì ra người đàn ông không phát hiện ra nó. Ông ra vườn chỉ để đi tè. Khỗ nỗi, tè đâu không tè, ông lại tè ngay vào gốc mận.
  Mắt nhắm mắt mở, người đàn ông vừa tè vừa nói lảm nhảm. Nhìn bộ dãng xốc xếch kia, nghe cái lối nói năng lịu nhịu, lè nhè kia, Quý ròm biết người đàn ông đang say lắm.
    Người say lắm cũng là người uống nhiều lắm. Cho nên ông đứng lâu thật lâu.

    Quý ròm muốn đưa tay lên bịt mũi quá. Nhưng sợ gây ra tiếng động, nó đành ngồi im. Khi nãy Quỳnh Dao đã dặn nó rồi: Lúc đó thầy không được nhúc nhích à!
    Quý ròm không nhúc nhích. Nhưng nó cố nính thở càng lâu càng tốt. Nó nín thở và mếu máo nghĩ: Lát nữa lúc tụt xuống, thế nào mình cũng dính "chất độc" ông ta vừa bôi vào gốc cây cho mà xem.
  Rồi thời gian đằng đẵng cũng trôi qua. Cuối cùng, người đàn ông không còn lý do gì để nấn ná chỗ gốc mận nữa.
    Ông lững thững quay vào nhà, nhìn buớc chân biết là nhẹ nhõm hơn lúc đi ra nhiều. Con nhóc Quỳnh Dao đứng bên kia hàng rào chắc chả nhìn thấy sự kiện kinh hãi vừa xảy đến cho Quý ròm, hí hửng cất tiếng hát:
    - Em sẽ là mùa xuân của mẹ. Em sẽ là màu nắng của cha...
    Lần này, phấn khởi thấy thầy giáo thoát hiểm, con nhóc hát to quá. Giọng nó vút lên lanh lảnh, đến mức không chỉ Quý ròm mà cả Quỳnh Như ở nhà sau cũng nghe thấy.
    Quỳnh Như ngạc nhiên bươc ra sân
- Em làm gì ồn ào thế, Quỳnh Dao?
    Quỳnh Dao chu miệng:
  - Em hát mà chị kêu ồn ào.
  - Sao đang ngồi học lại chạy ra đây đứng hát?
    - Thầy Quý cho em nghỉ giải lao.
    Quỳnh Như đảo mắt nhìn quanh:
  - Anh Quý đâu?
  Thừa dịp bà chị ngó đi chỗ khác, Quỳnh Dao nhanh nhẹn lấy chân đẩy giỏ mận vào dưới đám lá um tùm chỗ chân rào:
    - Thầy Quý hở? Thầy đang ngồi trong nhà chứ đâu!
  Quỳnh Như nhìn vào trong nhà, kêu to:
    - Quý ơi, Quý!
  Quỳnh Dao đưa tay lên miệng suỵt khẽ:
  - Chắc thầy đang ngủ. Chị đừng la lớn.
    - Em đừng xạo! - Quỳnh Như cau mày - Ai lại ngủ vào giờ này!
  Vừa nói Quỳnh Như vừa quay mình đi thẳng vào chỗ bàn học.
  - Ê, ê! - Quỳnh dao hoảng hốt gọi giật - Hôm trước chị hứa gì với em, bộ chị quên rồi sao?
  - Hứa gì?
    - Hứa khi em ngồi học, chị không lên nhà trên!
    - Nhưng lúc này em có đang ngồi học đâu!
    Quỳnh Như nhún vai đáp và tiếp tục rảo bước.
  Quỳnh Dao thấy mình đuối lý, chẳng biết làm gì hơn là lẽo đẽo chạy theo.

  Thầy giáo Quý ròm ngồi nhấp nhổm trên cây, nhìn thấy hết mọi chuyện nhưng không biết làm sao cứu học trò mình, lòng nóng như lửa đốt.
    Nó không dám tụt xuống, cũng không dám lên tiếng. Trong hoàn cảnh của nó bây giờ, bị nhà bên này hay nhà bên kia phát giác đều là tai họa.
  Con quỷ con Quỳnh Dao nghịch ngợm, quậy phá không ai chịu nổi, đến mức mẹ nó định tống sang nhà ông cậu, cho nên Quý ròm mới xung phong nhận kèm. Bây giờ nếu phụ huynh Quỳnh Như biết được ông thầy không những không uốn nắn được học trò mà còn hào hứng nghe lời xúi bậy của học trò chui rào qua nhà hàng xóm hái trộm mận, chắc nó xỉu quá.
Nghĩ vậy nên Quý ròm đành nín thinh. Ðành đu mình trên cây, nhướn cổ nhìn vào trong nhà dò la động tĩnh hệt như Tôn Ngộ Không đang nấp ngoài cửa động sốt ruột nghe ngóng xem Tam Tạng sau khi bị bắt vào hang sẽ đối phó với yêu quái ra làm sao.
  Sở dĩ Quý ròm nơm nớp như vậy bởi nó đánh giá tài ứng phó của học trò mình quá thấp. Nó quên rằng giữa hai chị em, con oắt Quỳnh Dao xem ra hợp với vai yêu quái hơn.
  Vào đến nhà, Quỳnh Như hỏi ngay:
    - Anh Quý ngủ đâu mà ngủ! Ảnh đi đâu rồi?
    Yêu quái Quỳnh Dao vờ ngơ ngác:
  - Lạ thật! Thầy Quý mới ở đây mà.
    Rồi nó cụp mắt xuống:
  - Vậy chắc thầy có chuyện phải về nhà rồi.
  Quỳnh Như không nghĩ Quý ròm lại ra về sớm thế nhưng nó không tìm ra cách giải thích nào hợp lý hơn.
    Ðang gật gật đầu định đồng ý với lời phóng đoán của nhỏ em, ánh mắt Quỳnh Như chợt bắt gặp chiếc xe đạp Quý ròm dựng ngoài cửa:
    - Không phải đâu! Xe của anh Quý còn dựng kia kìa!
  Phát hiện bất ngờ của bà chị khiến Quỳnh Dao thót bụng lại.
  Cặp mắt nó lập tức đảo lia. Nhìn vào hai tròng mắt đang chuyển động một cách khác thường đó, nếu tinh ý như tác giả, Quỳnh Như sẽ biết ngay là con oắt đang tìm cách đánh lừa mình.
    Nhưng Quỳnh Như không phải là tác giả, nên nó chả biết cóc gì cả. Khi con quỷ con làm bộ "à" lên:
- Em đoán ra rồi! Như vậy là thầy Quý ra ngoài đầu đường mua thứ gì đó.
  Nó liền ngẩn ngơ hỏi lại:
    - Thứ gì đó là thứ gì?
    Quỳnh Dao hiền khô:
    - Làm sao em biết được!
Rồi con oắt ranh mãnh xúi:
- Hay chị chạy ra kêu ảnh vô đi!
Sau khi dùng kế "điệu hổ ly sơn" đẩy bà chị ra khỏi nhà, Quỳnh Dao tí tởn quay đầu sang phía nhà hàng xóm, định kêu thầy mình tụt xuống.
Nhưng tiếng kêu chưa kịp thốt lên, Quỳnh Dao bỗng ngậm chặt miệng. À quên, nói ngậm chặt miệng là không đúng. Nó vẫn mở miệng, nhưng là để chuyển qua hát bài ca báo động:
- Trên cành cao chim hót mời em đi giữa mùa xuân...
Ấy là vì ngay lúc đó, nó nhác thấy thằng nhóc con nhà hàng xóm đang thấp thoáng ngoài vườn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui