Kính vạn hoa - Tập 42 - Gia sư


Chương 9 :
Bữa đó rốt cuộc Quý ròm đành phải thừa nhận là mình không ngã xe. Nhưng nó cũng không nhận vết bầm kia là do đánh nhau.
    - Thế tại sao anh lại ra nông nỗi này?
    - Có gì đâu! - Quý ròm phẩy tay - Tao đang đi thì va phải cột nhà...
  - Nhà mình đâu có cột?
  - Tao đâu có nói nhà mình. Nhà đây là nhà người khác cơ.
  - Nhà ai vậy?
  - Nhà ai mày hỏi làm chi! - Quý ròm hừ giọng - Chỉ biết đó là một cái nhà trong nhà có một cây cột và tao đập mặt vô cây cột đó.
    Nhỏ Diệp cười khì:
  - Anh lại phịa rồi! Chẳng lẽ anh không nhìn thấy cây cột? Cây cột chứ đâu phải cây kim!
    - Mày ngốc quá! - Quý ròm nhún vai - Cây cột to thì to thật, nhưng lúc đó tao mải ngó chỗ khác, nó nhìn thấy tao nhưng tao không nhìn thấy nó, thế là "cốp" một cái...
    So với chuyện đập mặt xuống đường thì va phải cột nhà là lý do khó bắt bẻ hơn nhiều. Cho nên nhỏ Diệp tuy nghi ngờ không để đâu cho hết vẫn phải kết thúc cuộc gạn hỏi trong ấm ức.
  Xưa nay, ấm ức là thứ nếu để hoài trong bụng thì ăn không ngon mà ngủ cũng không yên. Do đó, ngày hôm sau nhỏ Diệp có bí mật tìm gặp Tiểu Long và nhỏ Hạnh thì cũng không có gì ngạc nhiên cho lắm.
    - Chị Hạnh ơi! - Tóm được bà chị, nhỏ Diệp hăm hở méc ngay - Anh Quý dạo này sao sao ấy!
  Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi:
    - Sao sao ấy là sao?
    - Ảnh lạ lắm...
    - Lạ lắm là sao? - Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính lần thứ hai, vì "lạ lắm" cũng chẳng rõ ràng hơn "sao sao ấy" là bao!
    - Cứ chiều chiều là ảnh ra khỏi nhà.
    Tiểu Long đứng cạnh buột miệng "à" một tiếng:
    - Hèn gì dạo này ít gặp nó ghê.
    Nhưng một đứa con trai chiều chiều tót ra khỏi nhà cũng không phải là sự kiện gì đáng để gọi là "lạ lắm" hay "sao sao ấy".
  Nhỏ Hạnh thở đánh thượt:
    - Thế thôi hả?
    Nhỏ Diệp hạ giọng:
    - Em nghi ảnh ra đường đánh nhau với người ta.
  - Ðánh nhau?
    Cả nhỏ Hạnh lẫn Tiểu Long cùng kinh ngạc kêu lên. Từ khi cha sinh mẹ đẻ tới nay, chưa bao giờ tụi nó nghe điều gì lạ lùng hơn điều tụi nó vừa nghe. Nếu có ai bảo một con cá vừa đẻ trứng trên ngọn cây, chắc tụi nó cũng không sửng sốt bằng.
    Thấy đôi môi ông anh và bà chị cứ há ra không chịu ngậm lại, nhỏ Diệp bối rối phân bua:
  - Em chỉ nghi thôi mà.
Tiểu Long lắc đầu quầy quậy:

  - Có nghi cũng không nghi như thế được!
Nhỏ Hạnh cẩn thận hỏi lại, mắt nhìn đăm đăm vô mặt nhỏ Diệp:
  - Sao em lại nghi anh Quý đi đánh nhau?
    Chỉ đợi có vậy, nhỏ Diệp hăng hái kể tuốt tuột những gì nó nhìn thấy mấy hôm nay. Rồi sốt sắng kết luận:
    - Vậy là đánh nhau chứ gì nữa?
    Tiểu Long ngần ngừ:
    - Vết bầm trên mắt thì anh có nhìn thấy. Nhưng biết đâu Quý ròm chẳng va phải cột nhà thật!
    - Không có chuyên đó đâu! - Nhỏ Hạnh phản đối - Nếu va phải cột nhà thì Quý việc gì phải nói trớ đi là té xe.
  - Chị Hạnh nói đúng! - Nhỏ Diệp nói gần như reo - Cả hai chuyện đều phịa tất. Dứt khoát anh Quý đánh nhau với ai rồi!
    Nhỏ Hạnh lộ vẻ trầm ngâm:
    - Cũng không hẳn. Quý là chúa nhát, không thể chiều nào cũng lỉnh ra khỏi nhà đi đánh nhau được.
    Nó nhìn nhỏ Diệp:
    - Em bảo anh Quý chiều nào cũng ra khỏi nhà hở?
    - Dạ, gần như vậy.
    - Ảnh thường đi lúc mấy giờ?
    - Khoảng hai giờ rưỡi.
  - Ðược rồi! - Nhỏ Hạnh gật gù - Em yên tâm đi, chị và anh Long sớm muộn gì cũng sẽ biết được anh Quý em làm gì vào những lúc đó.
  Chiều hôm sau, mới hai giờ, Tiểu Long đã chở nhỏ Hạnh lảng vảng ở khúc đường gần nhà Quý ròm.
  Hai giờ mười lăm, nhỏ Hạnh đập tay lên lưng bạn:
  - Kiếm chỗ nấp đi!
    Tiểu Long đun đầu xe vô quán chè đậu đỏ bánh lọt bên đường.
    Hai đứa kêu chè, vừa ăn vừa căng mắt nhìn ra đường.
  Nhỏ Hạnh ăn một ly đã ngán, trong khi Tiểu Long chén liền tù tì hết ly này đến ly khác.
Nó ăn tới ly thứ ba thì Quý ròm phóng xe qua.
    Tiểu Long lập tức dằn ly chè ăn dở xuống bàn, hấp tấp quay vô trong:
    - Tính tiền giùm đi, chị ơi!
    Một phút sau, nó đã gò lưng trên xe, cấm cúi đạp. Nhỏ Hạnh ngồi phía sau, nhắc chằm chặp:
    - Chậm thôi, Long ơi! Coi chừng Quý thấy!
    - Thằng ròm không quay đầu lại đâu! - Tiểu Long khụt khịt mũi - Xem ra nó có vẻ hấp tấp lắm.
Nhỏ Hạnh đưa tay vỗ vỗ trán, lẩm bẩm:
    - Quý đi đâu vậy kìa?
    Tiểu Long vẫn bậm môi đạp. Nó nghe câu hỏi của nhỏ Hạnh nhưng không đáp. Tại nó cũng không biết thằng ròm định đi đâu giữa trưa nắng chang chang như thế này.

    Quý ròm ngoặt qua hết góc phố này đến góc phố khác quanh quẹo lâu thật lâu.
  Ðến lúc Tiểu Long hết kiên nhẫn nổi, định lên tiếng càu nhàu thì Quý ròm tuôn vào một con đường đất đỏ lởm chởm đá sỏi.
  Tiểu Long nhẹ nhõm:
    - Chắc sắp tới rồi.
    Nhỏ Hạnh níu áo bạn:
  - Long đừng chạy gần quá. Trong hẻm vắng người, tụi mình dễ bị phát hiện lắm.
  Thực tế chứng minh nhỏ Hạnh đã quá lo xa. Từ lúc ra khõi nhà đến lúc dừng xe trước cánh cổng rào bằng gạch, suốt quãng đường dài ngoằng đó Quý ròm tịnh không ngoái cổ lại lấy một lần. Chắc nó không ngờ sau lưng nó nãy giờ vẫn có hai cái đuôi đang lẵng nhẵng, ráo riết bám theo.
    Tiểu Long nép xe vào bụi keo tây cách cổng rào một quãng xa, láo liến mắt:
    - Nó đến nhà ai thế nhỉ?
  Nhỏ Hạnh nhướn cổ dòm qua vai bạn, tặc tặc lưỡi:
    - Lạ thật!
  Lúc này, Quý ròm đã dắt xe vào bên trong cổng. Nhưng Tiểu Long và nhỏ Hạnh vẫn cảnh giác, không dám tới gần.
  Hai đứa hết nhìn về phía căn nhà lạ lại đưa mắt ngó nhau, trong đầu dậy lên bao thắc mắc:
  - Giờ tính sao? - Tiểu Long gãi tai hỏi.
    Nhỏ Hạnh chẳng biết tính sao, đành nói đại:
  - Cứ đứng đây đợi!
    Tiểu Long ngơ ngác:
    - Ðợi gì?
  - Hạnh cũng chẳng biết đợi gì! - Nhỏ Hạnh thở ra.
    Nhưng vừa thở ra, nó lại hít vào ngay. Vì ngay lúc đó, lời giải đáp thình lình xuất hiện.
  Lời giải đáp xuất hiện trong hình thù một đứa con gái. Ðứa con gái tay cầm gà mên, đang hé cổng rào, lơn tơn bước ra.
    Nhỏ Hạnh rú khẽ:
    - Quỳnh Như!
    Tiểu Long rú lớn hơn một chút:
    - Chết rồi, nó đi về phía mình!
  Tiếng rú vừa thốt khỏi cửa miệng, hai đứa lập tức ép sát cả người lẫn xe vào bụi keo tây. Nói chính xác thì người và xe lúc này đang lún vào giữa đám cành lá rậm rạp.
    Tiểu Long thì thào và nghe tim mình đập binh binh:
  - Vẫn không kín hết.
    Nhỏ Hạnh trấn an bằng giọng hồi hộp:

  - Nó không thấy tụi mình đâu.
    - Nếu nhìn vào thì nó sẽ thấy.
  - Nó không nhìn vào đâu.
    Nhỏ Hạnh nói bừa, không ngờ trúng phóc. Quỳnh Như đi ngang qua, tay vung vẩy chiếc gà mên, mắt nhìn chăm chăm tới trước.
    Ðợi con nhỏ đi một quãng xa, Tiểu Long mới dám cựa quậy:
    - Chuồn thôi!
- Không được. Phải đợi Quỳnh Như quay vào, mình mới đi được. Bây giờ chạy xe ra là đụng đầu nó liền.
    Cũng như lúc đi ra, khi đi vô, Quỳnh Như vẫn chẳng buồn trông ngang liếc dọc. Nó cắm cúi bước, chiếc gà mên bây giờ trĩu trên tay.
  Chờ đến khi Quỳnh Như vào hẳn bên trong sân, Tiểu Long mới thở phào lôi chiếc xe ra khỏi mớ lá cành vướng víu.
    Trên đường về, những thắc mắc được dịp tuôn ra như thác lũ:
  - Quý ròm đến nhà Quỳnh Như làm gì?
    - Sao nó giấu tụi mình?
    - Lại giấu cả em gái nó?
    - Sao tự dưng bây giờ Quý ròm lại chơi thân với con nhỏ Quỳnh Như?
  - Sao nhỏ Diệp bảo gần đây anh nó trở về mình đầy thương tích?
    Suốt mười lăm phút, Tiểu Long và nhỏ Hạnh tha hồ hỏi qua hỏi lại. Hai đứa thi nhau hỏi. Và tất nhiên, chẳng đứa nào trả lời.
    Tới phút thứ mười sáu, nhỏ Hạnh mới bắt đầu tìm cách vén màn bí mật:
    - Hạnh đoán là...
  - Hạnh đoán sao?
    - Có điều gì đó trong chuyện này.
    Câu giải đáp của nhỏ Hạnh làm Tiểu Long muốn khóc quá:
    - Tưởng sao! Ðoán thế thì khù khờ như tôi cũng đoán được!
    Phớt lờ lời châm chọc của bạn, nhỏ Hạnh tiếp tục trình bày sự phỏng đoán của mình bằng giọng chậm rãi:
  - Trước đây Quý không bao giờ qua lại với Quỳnh Như, đúng không?
  - Ðúng.
    - Bây giờ đột nhiên qua lại với nhau, hẳn cả hai phải có mối quan tâm chung nào đó, đúng không?
  - Quá xá đúng.
    - Mối quan tâm đó là...
  Tiểu Long láu táu:
    - Ðứa này quan tâm đứa kia!
    Tiểu Long ngứa miệng bông phèng cho vui. Nào ngờ nói xong, nó nghe tiếng nhỏ Hạnh vang lên rõ ràng sau lưng:
    - Hạnh nghĩ là vậy.
  Xác nhận của nhỏ Hạnh làm Tiểu Long suýt chút nữa ủi xe vô lề. Nó hỏi lại, cố ghìm chặt tay lái:
    - Hạnh nói thật đấy hở?
  - Thật.
  Tiểu Long khụt khịt mũi:
  - Nghĩa là thằng ròm từ lâu đã coi Quỳnh Như là "bạn đặc biệt"?

    - Ừ, rất "đặc biệt".
    - Nghĩa là nó đã bắt đầu biết "rung động đầu đời"?
  - Ừ, "rung động đầu đời"! - Nhỏ Hạnh cười khúc khích.
    Tiểu Long buông một tiếng thở dài đầy cảm khái:
  - Thì ra thằng ròm nay đã lớn!
    - Chỉ có một điều Hạnh không hiểu! - Tiếng nhỏ Hạnh lại cất lên.
  - Ðiều gì?
    - Nếu đúng như tụi mình phỏng đoán thì những vết bầm trên mặt Quý ở đâu ra?
    - Quỳnh Như cắn nó.
  - Hạnh nói thật mà Long lại đùa.
    Thấy nhỏ Hạnh lộ vẻ không hài lòng, Tiểu Long nhíu mày, cố tỏ ra nghiêm chỉnh:
    - Theo như tôi đoán, trong xóm này còn một thằng nhóc khác "để ý" đến Quỳnh Như.
    Nhỏ Hạnh mở to mắt:
  - Ý của Long là...
    - Tên du côn đó đã "cảnh cáo" thằng ròm nhà mình và để lại những dấu vết.
- Ôi, có chuyện đó thật sao? - Nhỏ Hạnh rùng mình kêu lên.
  - Có chứ sao không! - Tiểu Long nói bằng giọng chắc như đinh đóng cột, hình ảnh cuộc chiến long trời lở đất nhằm tranh giành ảnh hưởng giữa hai "lãnh chúa" Dế Lửa và Tắc Kè Bông ngoài quê nó đang hiện lên sống động trong óc - Tại Hạnh không phải là con trai nên Hạnh không biết. Thế giới của con trai phức tạp và... máu lửa lắm! Bọn con trai không thích kẻ lạ xâm nhập vào "lãnh địa" của mình.
  Nhỏ Hạnh là đứa siêu thông minh. Nhưng kẹt nỗi, nó không rành lắm về "thế giới con trai" nên Tiểu Long ba hoa tới đâu nó gật gù tới đó.
    Nó tin như sấm. Nên nó bần thần chép miệng:
    - Hèn gì Quý không dám nói cho Hạnh và Long biết. Tội Quý ghê!
    Tiểu Long tự dưng thấy thương Quý ròm quá. Nó lái xe bằng một tay, còn tay kia thu nắm đấm:
    - Tôi sẽ trả thù cho nó. Tụi mình sẽ mai phục quanh nhà Quỳnh Như để điều tra xem thủ phạm là ai.
  Nhỏ Diệp mừng rỡ khi thấy Tiểu Long và nhỏ Hạnh thấp thoáng trước cửa:
- Anh Tiểu Long và chị Hạnh đã điều tra ra rồi hở?
- Ra rồi.
- Thế có phải anh Quý đi đánh nhau với người ta không?
Tiểu Long quệt mồ hôi trán:
- Không.
- Không thật hở?
- Thật! - Tiểu Long gật đầu - Quý ròm ra khỏi nhà không phải để đi đánh nhau mà vì một nguyên nhân khác. Và nguyên nhân đó đã dẫn đến đánh nhau.
Nhỏ Hạnh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nhỏ Diệp, mỉm cười:
- Anh Quý em đi "thăm" chị Quỳnh Như.
Nhỏ Hạnh không tiết lộ còn đỡ. Nó nói xong, nhỏ Diệp trông càng ngơ ngác hơn. Mặt nó thộn ra nom đến tội.
Nhỏ Hạnh dịu dàng đặt tay lên vai con nhóc:
- Chiều mốt, chị và anh Long sẽ dẫn em đến đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui