Kính vạn hoa - Tập 41 - Kho báu dưới hồ


Chương 2
Bọn Quý ròm đi ở giữa, anh Phong và anh Lương đi trước dẫn anh Cường đi đoạn hậu, lúc này các anh đã trút bỏ lớp vỏ thổ dân để khôi phục lại vẻ bề ngoài của mình. Theo thứ tự đó, toán người rời bỏ bờ sông, men theo các lùm cây rậm, thận trọng tiến vào rừng.
- Hễ nghe bất cứ tiếng động gì khả nghi, các em phải nằm rạp ngay xuống nhé! – Anh Phong dặn.
- Dạ.
Quý ròm ứng tiếng đáp, nó đi ngay sau lưng anh Phong và anh Lương.
Nhỏ Hạnh nói:
- Giờ này, chắc bọn chúng rút sâu vào rừng rồi.
- Em cũng mong là vậy! – Thằng Mạnh lo lắng nói – Nếu không, chúng ta sẽ ở ngay trong tầm bắn của chúng mất.
Mạnh vừa nói dứt, anhh Phong đã hô:
- Nằm xuống!
Bọn trẻ đồng loạt lao mình xuống cỏ. Anh Phong, anh Cường và anh Lương cũng lập tức bò toài ra đất.
- Chạy được chưa, mấy anh?
Quý ròm vùi mặt xuống cỏ, từ dưới ló tiếng nó vọng lên run rẩy như tiếng dế.
- Gượm đã!
Anh Phong thì thầm, mắt vẫn dán chặt chạy về phía trước.
Anh không phải đợi lâu. Từ bụi cây rậm cách đó một quãng, một bóng người lao vụt ra, chạy ngược theo hướng mọi người đang nấp.
Tên buôn lậu một tay cầm cây súng ngắn, tay kia ôm ngực, loạng choạng chạy đi.
- Hắn bị thương rồi!
Tiếng thì thầm của anh Phong khiến ai nấy lật đật ngước mắt lên.
- Làm sao hắn bị thương được? – Quý ròm dán chặt mắt vào dáng chạy lảo đảo của tên buôn lậu, ngạc nhiên nói – Khi nãy hắn bắn người ta chứ người ta đâu có bắn lại hắn!

Mạnh có vẻ hiểu biết:
- Có thể trước đó bọn chúng đã chạm súng với công an biên phòng hoặc với một toán buôn lậu khác.
Quý ròm hừ mũi:
- Nói như mày! Nếu xảy ra bắn nhau, tụi mình phải nghe thấy tiếng súng chứ.
- Có thể địa điểm chạm súng cách đây rất xa! – Mạnh gân cổ, cố nhớ những điều đã xem trên phim, đã đọc trong sách – Cũng có thể họ bắn nhau bằng súng hãm thanh!
Anh Cường đột nhiên lên tiếng:
- Cũng có thể hắn giả vờ bị thương để chúng ta mất cảnh giác!
Anh Lương nói tiếp với vẻ đồng tình:
- Hắn dụ chúng ta đuổi theo để đồng bọn hắn nấp trong rừng bắn ra.
Giả thuyết rùng rợn của hai ông anh khiến Mạnh “tắt đài” ngay tút xuỵt. Nó run bần bật, hết ham khoe khoang kiến thức về kỹ thuật quân sự:
- Thế chúng quyết tiêu diệt chúng ta hở anh?
- Chưa biết! – Anh Cường nhún vai – Tốt nhất chúng ta cứ nằm im tại chỗ!
Thế là mọi người tiếp tục dán mình xuống cỏ, hồi hộp chờ đợi.
Nhưng cả toán nằm lâu thật lâu vẫn chẳng thấy động tĩnh gì khác lạ. Không một bóng người thấp thoáng, không một tiếng động khả nghi, khung cảnh chung quanh càng lúc càng chìm sâu vào tĩnh mịch.
Chiều dần dần buông và sương bắt đầu bốc là là ngọn cỏ.
- Em lạnh quá! – Mạnh rụt rè mở miệng.
Anh Phong quay sang:
- Các em lấy áo khoác ra mặc đi!
Mạnh gãi đầu:
- Muốn lấy áo khoác phải ngồi lên.
- Thì ngồi lên!
Giọng Mạnh như muốn khóc:
- Em sợ bị … bắn tỉa.
Anh Phong lắc đầu:
- Anh nghĩ chắc chẳng có ai nấp quanh đây đâu!
Trước vẻ mặt ngớ ra của bọn trẻ, anh thình lình ngồi bật dậy, giọng bình tĩnh:
- Nếu muốn đánh úp chúng ta, bọn buôn lậu thừa sức bọc hậu và hốt gọn chúng ta rồi.
Tiểu Long gãi mũi:
- Thế bọn chúng rút lâu rồi hở anh?
- Anh nghĩ thế.
- Nhưng tên vừa rồi …
- Tên vừa rồi có lẽ do bị thương nên rớt lại phía sau.
Nhưng anh Lương và anh Cường chẳng nói gì. Dù sao thì sự tĩnh lặng của khu rừng dường như đang bác bỏ giả thuyết của hai anh.
Chờ bọn trẻ mặc áo xong, anh Phong khoát tay:
- Chúng ta đi!
Quý ròm hỏi:
- Đi đâu?

- Lần theo dấu vết của tên bị thương.
Nhưng mọi người chưa kịp cất bước, Mạnh đã hét giật:
- Chờ chút!
- Gì nữa thế?
Mọi người ngoảnh lại, thấy Mạnh đã cởi áo khoác ra. Nó máng chiếc áo vào một cành cây mới bẻ và chìa ra khỏi bụi rậm.
Nó vung vẩy chiếc áo một hồi rồi trịnh trọng hất đầu:
- Bây giờ đi được rồi!
Tiểu Long cau mày:
- Mày làm trò gì thế hở nhóc?
Mạnh toét miệng cười:
- Em muốn thử xem có ai phục kích không? Nếu anh Phong đoán sai, bọn buôn lậu đã “tỉa” chiếc áo của em rồi.
Anh Cường vuốt tóc Mạnh, vui vẻ:
- Mưu mẹo hay đấy! Nhưng tiếc là lần này anh Phong đã đoán đúng quá.
Toán người ra khỏi chỗ nấp, lò dò tiến về chỗ bụi cây khi nãy tên buôn lậu mai phục.
- Hắn bị thương thật chứ không phải giả vờ!
Nhỏ Hạnh chỉ tay xuống dấu máu lốm đốm trên mặt đất.
Mọi người lần theo dấu máu và những vệt cỏ bị dập nát, ngược dần lên hướng bắc.
- Hắn đi về phía thác nước! – Anh Phong tư lự nói.
Anh Cường gật gù:
- Chắc hẳn định rút vào hang Dơi.
Anh Lương không nói gì nhưng mặt mày lộ vẻ đăm chiêu.
Mọi người cứ thế dọ dẫm bước. Anh Phong dẫn đầu, thỉnh thoảng lại dừng chân nghiêng tai lắng nghe động tĩnh, rồi lại vẫy tay ra hiệu tiến tới.
Đi hơn một tiếng đồng hồ thì mọi người đã nghe tiếng thác chảy từ xa vẳng lại.
- Sắp tới rồi! – Anh Cường nói.
Thằng Mạnh không nhịn được lo lắng:
- Nhỡ chạm trán với bọn buôn lậu, chúng ta làm sao toàn mạng trở về hở anh?

Anh Cường chưa kịp đáp, Quý ròm đã vọt miệng:
- Chúng ta sẽ không chạm trán với bọn chúng. Chỉ bí mật theo dõi thôi.
- Bọn chúng cũng không đông như người đàn ông kia nói đâu! – Nhỏ Hạnh đột ngột chen ngang – Căn cứ vào dấu vết trên cỏ, Hạnh đoán bọn chúng tối đa là hai tên thôi.
- Anh cũng nghĩ như vậy!
Anh Phong nói, và nhìn nhỏ Hạnh bằng ánh mắt vui vẻ thay cho lời khen.
Lát sau, mọi người đã đến chỗ thác nước.
- Đẹp quá! – Nhỏ Hạnh ngắm màn nước như một dải lụa trắng chảy xuống từ trên cao, buột miệng kêu lên – Còn đẹp hơn cả thác Prenn!
Quý ròm tấm tắc:
- Xây dựng khu du lịch ở chỗ này thật là tuyệt!
- Hang Dơi ở đâu hả anh? – Tiểu Long hỏi.
- Kia kìa!
Theo tay chỉ của anh Phong, bọn trẻ chú mắt vào một miếng hang đen ngòm ăn vào ruột ngọn đồi đá ong ngay cạnh chân thác.
- Nằm xuống!
Quý ròm đột ngột hét lên.
Trước khi kịp nhìn thấy tên buôn lậu đang ngồi tựa lưng vô tảng đá cạnh cửa hang vung súng lên, cả toán đã nằm bẹp xuống đất.
Nhưng chẳng có tiếng súng nào vang lên. Ai nấy đều thấy rõ tên buôn lậu lẩy cỏ nhiều cái liền nhưng nòng súng vẫn im lìm như khúc gỗ.
Anh Phong mừng rỡ:
- Súng hết đạn rồi!
Như để chứng minh cho lời nhận xét của anh, tên buôn lậu bực bội vứt cây súng xuống chân rồi luống cuống trèo vào cửa hang tối mò.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận