Chương 4
Lúc này thì ba chị em đang ngồi chính giữa giường, chung quanh mền gối chất thành đống cao nghễu.
Nhìn kiểu xếp đặt lạ mắt này, người kém tưởng tượng đến mấy cũng có thể liên hệ tới cảnh các chiến sĩ đang cố thủ trong lô cốt chờ địch tới.
Tất nhiên nếu có người tò mò hỏi các chiến sĩ đang ngồi thu lu giữa lô cốt địch kia là ai, hình dáng thế nào, thì chắc là chẳng chiến sĩ nào trả lời cho rành mạch được.
Hành tung địch bất định, mặt mũi địch vô hình, chỉ có tiếng sột soạt nơi góc nhà và tiếng cào cửa rờn rợn vọng tới cho biết là địch sắp “tấn công” mà thôi.
Đức Thắng nghe nhỏ Lệ Chi kể lại, rụt cổ:
- Ối, đích thị là kẻ trộm rồi!
- Không phải đâu! – Lệ Chi chớp mắt lặp lại lời chị – Chó và mèo đấy!
Đức Thắng đảo mắt nhìn đống gối mền chất chung quanh, bặm môi:
- Nhưng có là kẻ trộm, tao cũng chẳng sợ!
Nó chồm người vớ lấy thanh gỗ đặt nơi góc giường huơ huơ trên không:
- Bọn trộm tới, tao sẽ dùng “vũ khí” này “tử chiến” với chúng!
Đó là thanh gỗ tròn chèn ghế xếp để tấm vải bố khỏi tuột. Có hai thanh như vậy trong mỗi chiếc ghế. Khi nãy Đức Thắng tháo cả hai, nó giữ một thanh, thanh còn lại đưa cho Lệ Hằng làm vũ khí phòng thân. Lúc đó, nó chưa nghĩ ra nó sẽ dùng thanh gỗ này vào mục đích cụ thể gì. Sau khi xảy ra “sỠcố thằn lằn” ở nhà sau, nó cảm thấy ơn ớn nên trang bị vũ khí cho yên tâm vậy thôi.
Lệ Chi nhìn thanh gỗ nơi tay Đức Thắng, phụng phịu:
- Anh và chị hai đều có vũ khí, còn em chả có gì!
Đức Thắng gõ nhẹ thanh gỗ lên đầu em:
- Mày yên tâm! Tao sẽ bảo vệ mày!
Bữa đó, ba chị em Lệ Hằng cố thủ giữa đống mền gối có đến mười hai giờ đêm. Chưa bao giờ tụi nó thức khuya đến thế. Nhưng lạ làm sao, chẳng đứa nào cảm thấy buồn ngủ.
Ngay cả con nhỏ Lệ Chi mặt mày cũng tỉnh như sáo.
Suốt trong thời gian đó, cả ba không lúc nào mắt khỏi cửa trước và cửa thông xuống nhà sau, trống ngực đập liên hồi kì trận.
Trong tâm trạng căng thẳng và hồi hộp như thế, giả như có ai đột ngột tông cửa bước vào, ba chị em xỉu lăn đùng ra giữa “căn cứ phòng thủ” là cái chắc. Lúc đó, thằng Đức Thắng ngồi còn chưa chắc ngồi vững, nói gì đến chuyện “tử chiến”.
Nhưng may cho ba chị em nhà Lệ Hằng, suốt đêm hôm đó, ngoài tiếng lục đục nơi mé ngoài bức vách và tiếng cào cửa roàn roạt thỉnh thoảng vang lên, chẳng có tên trộm hay bóng ma nào đột nhập bên trong.
Dù vậy, đối với Lệ Hằng đó vẫn là một đêm hãi hùng. Thấy Đức Thắng và Lệ Chi mệt mỏi tựa lưng vào đống mền gối giờ này qua giờ khác, mắt mở thao láo, đôi lúc nó muốn tỏ ra can đảm để làm hai em yên lòng. Nó muốn hai em nó hiểu đã có một người chị dũng cảm như nó ở bên cạnh, tụi nó có thể nhắm mắt nằm ngủ một cách thoải mái.
Nhưng Lệ Hằng chưa kịp nghĩ ra cách nào chứng tỏ sự can đảm của mình thì nó bỗng thấy mắc tiểu. Thế là quên hết mọi dự định tốt đẹp trong đầu, nó vội vàng khều Đức Thắng và Lệ Chi:
- Hai em ngồi dậy đi!
- Chuyện gì thế chị?
- Đi với chị!
- Đi đâu?
- Xuống nhà sau.
- Chi vậy?
- Chị mắc tiểu quá!
Lệ Chi ngơ ngác:
- Nhưng em đâu có mắc tiểu.
Lệ Hằng nhăn nhó:
- Biết rồi. Nhưng chị không dám đi một mình.
Gặp lúc khác, thằng Đức Thắng đã cười phá lên và tìm cách trêu bà chị rồi. Nhưng lúc này, nó cũng đang ở trong tâm trạng tương tự. Cho nên nó thấy sự sợ hãi của chị nó mới chính đáng làm sao!
Thế là nó cùng nhỏ Lệ Chi tò tò đi theo “hộ tống” cho nhỏ Lệ Chi.
Lát sau nữa, tới phiên nhỏ Lệ Chi cũng chị hai nó lẽo đẽo theo sau để “bảo vệ” nó.
Khổ nỗi, ở đời càng sợ con người ta lại càng mắc tiểu.
Tính ra, tối đó ba chị em kéo nhau đi lên đi xuống có đến cả chục lượt. Ngay cả khi đã ngủ mê mệt rồi, một chiến sĩ lỡ mắc tiểu, hai chiến sĩ kia cũng phải lồm cồm bò dậy xách súng, à quên, xách gậy lệt bệt đi theo.
Thành thử sáng ra, mặt mày đứa nào đứa nấy đều khờ câm.
Nhỏ Bội Linh thấy Lệ Hằng vác bộ mặt lừ đừ đến lớp thì ngạc nhiên quá. Tại hôm qua nó thấy nhỏ bạn nó còn tươi tỉnh lắm mà.
Nó thò tay lên bàn trên giật áo Lệ Hằng:
- Nè.
- Gì?
Lệ Hằng ngồi yên, thì thầm hỏi lại, cô Vĩnh Bình đang nhìn xuống nên nó không dám quay đầu ra sau.
- Bộ tối hôm qua hai đứa em bạn quậy lắm hả?
- Sao bạn hỏi thế?
- Tại mình thấy bạn giống như người mất ngủ.
- Ừ.
Tiếng “ừ” của Lệ Hằng nhằm xác nhận chuyện mất ngủ. Nhưng Bội Linh lại hiểu theo nghĩa khác:
- Tụi nó quậy phá gì thế?
- Tụi nó có quậy gì đâu.
Câu trả lời lạ lùng của bạn khiến Bội Linh ngơ ngác:
- Thế sao …
- Lát nữa mình kể cho nghe.
Bội Linh tò mò:
- Bạn nói sơ sơ đi!
Lệ Hằng rụt cổ:
- Nhà mình có ma …
Suýt một chút nữa Bội Linh đã bật ra tiếng la hoảng. May mà tới phút chót nó dừng lại được và hạ giọng lào thào:
- Thế …
Một lần nữa, Lệ Hằng lại cắt ngang:
- Đợi ra chơi đi!
Bội Linh không còn cách nào khác là đành chờ đến giờ ra chơi.
Và trong khi thấp thỏm chờ đợi, Bội Linh không biết ngoài nó ra, còn có hai đứa khác cũng đang thấp thỏm không kém. Đó là Hải quắn và Quới Lương, hai thành viên trong băng “tứ quậy”.
Ở bàn trên, Hải quắn ngồi cạnh Lệ Hằng. Ở bàn dưới, Quới Lương ngồi cạnh Bội Linh. Do đó, cuộc đối đáp giữa Lệ Hằng và Bội Linh không lọt khỏi tai hai tên chúa quậy này.
Lúc đầu, Hải quắn và Quới Lương chả chú tâm gì đến câu chuyện của hai cô bạn gái. Nhưng đến khi Lệ Hằng tiết lộ nhà nó có ma thì tai của hai đứa dỏng lên như tai mèo.
Bội Linh không hay biết, trống ra chơi vừa vang lên, nó lập tức thò tay níu vai Lệ Hằng:
- Sao? Kể đi chứ!
Lệ Hằng cũng chỉ chờ có vậy. Nó lật đật quay xuống nơm nớp thuật lại cho bạn mình nghe những điều khủng khiếp xảy ra tối hôm qua.
- Cái đó mà là ma à?
Nghe xong, Bội Linh nhíu mày hỏi.
- Không là ma chứ là gì?
- Có thể là chó hay mèo hoang! – Bội Linh tặc lưỡi đáp, cách giải thích của nó giống hệt cái cách tối hôm qua Lệ Hằng giải thích cho hai đứa em.
- Thế còn con thằn lằn?
- Con thằn lằn sao?
- Tự dưng nó biến mất.
Bội Linh chớp mắt:
- Không thể như thế được.
- Nhưng đúng là nó đã biến mất! – Lệ Hằng cắn môi – Chính thằng Đức Thắng bảo vậy. Nó bảo con thằn lằn đang bò trên tay, tự dưng không thấy đâu nữa.
Bội Linh cười:
- Thằng Đức Thắng phịa đấy!
- Không đâu. Lúc đó mình thấy mặt mày nó xám ngoét.
Thấy bạn khăng khăng, Bội Linh không buồn tranh cãi nữa. Thực ra thì nó cũng chả rõ thằng Đức Thắng có phịa chuyện để hù bà chị mình hay không. Dù sao nó vẫn thấy chuyện này khó tin quá.
Bội Linh nhìn vẻ mặt phờ phạc của bạn, lảng sang chuyện khác:
- Thế tối qua bạn thức suốt đêm à?
- Ừ, mãi gần sáng ba chị em mới chợp mắt được.
- Mẹ bạn về quê chừng nào mới lên?
- Sáng ngày kia.
Bội Linh thè lưỡi:
- Có nghĩa là bạn và hai đứa nhóc còn phải sợ hãi hai đêm nữa?
- Ừ! – Lệ Hằng gãi đầu – Mà cũng lạ thật. Có mẹ mình ở nhà thì chẳng nghe thấy gì. Mẹ mình vừa đi thì y như có ai đang rình rập.
Hải quắn và Quới Lương nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh vờ lật đật ôn bài. Đối với băng “tứ quậy” ngồi yên trong giờ chơi như bụt thế kia là điều không bình thường chút nào. Nếu cảnh giác, hẳn Bội Linh và Lệ Hằng đã phát hiện ra ngay điều khác lạ đó. Nhưng đang bị cuốn hút vào đề tài kinh dị kia nên chả đứa nào để ý.
Cho nên cả hai bỗng giật nảy người khi Lệ Hằng vừa nói dứt câu đã nghe tiếng cười khanh khách của Hải quắn vang lên:
- Thì tối hôm qua tôi và thằng Quới Lương đang rình ở ngoài hè chứ đâu!
Sau thoáng ngỡ ngàng, Lệ Hằng quay sang Hải quắn nhăn mặt “xí” một tiếng:
- Nghe trộm chuyện người khác mà không biết xấu hở?
- Ai mà thèm nghe trộm! – Hải quắn nghinh mặt – Hai người nói bô bô bên tai, bắt người ta không nghe sao được!
Quới Lương vọt miệng:
- Nghe trộm không xấu! Lớn tồng ngồng rồi mà còn sợ ma mới xấu!
Câu nói của Quới Lương khiến Lệ Hằng đỏ mặt. Nó muốn phản kích lại nhưng không nghĩ ra câu gì, đành hậm hực hừ mũi:
- Tôi không thèm nói chuyện với mấy người nữa!
- Ừ, ở đây tai vách mạch rừng, người tử tế không nên ở lâu!
Bội Linh vừa nói vừa đứng dậy.
Cả Lệ Hằng lẫn Bội Linh vốn là hai con nhỏ không ưa gây gổ. Xưa nay, tụi nó ít khi nặng lời với ai. Nhưng thấy hai thằng bạn ngồi cạnh không những dỏng tai nghe trộm mà còn lớn giọng chế giễu, tụi nó tức tối quá nên hầm hầm bày tỏ thái độ đó thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...