Kính vạn hoa - Tập 31 - Thằng thỏ đế


Chương 4
Duy Dương giữ đúng lời hứa. Hôm sau, bất chấp những cái trừng mắt dọa dẫm của Quốc Ân và đồng bọn, trống ra chơi vừa vang lên, nó đã tót ra cửa đi theo Quý ròm và Tiểu Long.
- Duy Dương! – Quốc Ân tím mặt gọi.
Thoạt đầu Duy Dương định phớt lờ, nhưng rồi nó ngoảnh cổ lại:
- Gì?
- Mày đi đâu đó?
- Tao ra ngoài kia một chút.
- Không “chút chít” gì cả! – Quốc Ân cáu kỉnh – Ở lại chơi với tụi tao!
Duy Dương nuốt nước bọt:
- Tao không thích chơi trò đó nữa!
Răng thằng Quốc Ân nghiến vào nhau ken két:
- Hôm qua tụi tao nói gì với mày, mày còn nhớ không?
Cái giọng uy hiếp của Quốc Ân khiến Duy Dương thoáng hơi lúng túng.
- Nhớ! – nó chột dạ đáp.
- Nhớ sao mày không nghe lời tao?
Thằng Duy Dương lại đực mặt ra.
- Kệ tụi nó! – Quý ròm kéo tay Duy Dương – Mày cứ đi theo tao, tụi nó không dám làm gì đâu!
Băng “tứ quậy” không dám làm gì thật. Ra chơi vô, Duy Dương cứ nơm nớp, chờ Quốc Ân kiếm chuyện. Nhưng thằng này chẳng tỏ vẻ gì muốn gây gổ. Cũng có thể nó không dám.
Quốc Ân chỉ nhếch mép:
- Mày ngon quá há?
Rồi cắm mặt vào tập, chả buồn động tay động chân.

Giờ ra về, Quý ròm lại gần Duy Dương, cười hì hì:
- Mày thấy chưa? Tụi nó chỉ tài dọa thôi!
Nhưng qua ngày hôm sau thì Quý ròm không cười được nữa. Thằng Duy Dương đến lớp với bộ mặt bầm tím khiến bọn bạn xôn xao.
Quý ròm và Tiểu Long chặn Duy Dương ngay cửa.
- Mày sao thế? – Tiểu Long lo lắng hỏi.
- Tao có sao đâu!
Thấy thằng này giở “chiêu” quen thuộc, Quý ròm sầm mặt:
- Không sao mà mặt mày sưng vù thế kia! Tụi nào đánh mày phải không?
- Đâu có.
- “Đâu có” cái đầu mày! – Quý ròm nổi khùng – Chẳng lẽ sau một đêm ngủ dậy cái mặt của mày tự nhiên sưng vếu lên?
Duy Dương nhăn nhó:
- Không phải tự nhiên, mà do … do …
Quý ròm nhanh nhảu:
- Do mày bị tụi thằng Quốc Ân vây đánh chứ gì?
- Không phải đâu! – Duy Dương hốt hoảng – Tụi nó chẳng liên can gì đến chuyện này!
- Mày đừng có bao che cho tụi nó! – Quý ròm gầm gừ – Tao phải làm cho ra lẽ!
Nói xong, Quý ròm hầm hầm xộc thẳng vào lớp.
Quý ròm làm Duy Dương hoảng kinh. Nó quýnh quíu chạy theo định níu áo bạn nhưng Quý ròm đã kịp xoẹt lại chỗ băng “tứ quậy”.
Lúc này Quốc Ân và Quới Lương đang ở ngoài sân. Ngồi tại chỗ chỉ có thằng Lâm và Hải quắn. Thấy Quý ròm đột nhiên đâm bổ lại chỗ tụi nó ngồi, mặt mày lại đỏ gay, hai thằng này không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, vội lật đật đứng lên thủ thế.
- Tụi mày chơi trò gì với thằng Duy Dương thế hả? – Quý ròm gầm lên.
Hải quắn ngơ ngác:
- Trò gì đâu!
Còn thằng Lâm thì nhe răng cười:
- À, trò “oẳn tù tì” ấy mà! Bộ mày muốn chơi hả?
- Tụi mày đừng có vờ vịt! – Quý ròm mắt long sòng sọc – Tao muốn hỏi tại sao hôm qua tụi mày đón đường hành hung thằng Duy Dương!
- Không phải tụi nó đâu!
Duy Dương vội vã lên tiếng, lúc này nó và Tiểu Long đã tới sau lưng Quý ròm.
- Làm gì có chuyện đó! – Thằng Lâm nhún vai đáp lời Quý ròm, rồi chợt nhìn thấy bộ mặt tím bầm của Duy Dương, nó ngẩn tò te – Ủa, mặt mày bị sao thế?
Nghe thằng Lâm kêu lên sửng sốt, Quý ròm ngạc nhiên liếc Duy Dương:
- Bộ không phải tụi nó thật hả?
- Tao đã nói ngay từ đầu là không phải tụi nó mà!
- Sao mày bảo tụi nó dọa đánh mày?
- Tụi tao chỉ dọa thôi! – Hải quắn cười khảy – Chứ chẳng đời nào tụi tao lại đi làm cái trò vô lương tâm đó!
Tiểu Long nhìn lom lom vào mặt Duy Dương:
- Không phải tụi thằng Lâm thì là ai?
Duy Dương gãi đầu:
- Tao cũng chẳng biết là ai!
Quý ròm nổi điên:

- Mày đừng có dóc! Người ta đánh mày bầm mày bầm mặt sao mày lại không biết?
Duy Dương lúng túng giải thích:
- Đây là người ta đánh nhầm.
- Đánh nhầm? – Quý ròm bật kêu lên.
Tiểu Long, Hải quắn và thằng Lâm cũng há hốc miệng kinh ngạc.
- Ừ!
Duy Dương gật đầu, rồi nhìn qua những khuôn mặt đang thuỗn ra của tụi bạn, nó liếm môi kể:
- Chiều hôm qua trên đường đi đến nhà bà cô, tao tình cờ gặp vụ đụng xe …
- Đụng xe? – Hải quắn mở to mắt – Eo ôi, thế có ai chết không?
- Không! – Duy Dương lắc đầu – Nạn nhân là một con nhỏ trạc tuổi bọn mình. Nó chớm băng qua đường đã bị một chiếc xe máy đụng phải. Chiếc xe đang phóng nhanh còn con nhỏ từ trong nhà băng ra quá đột ngột, vì vậy mới xảy ra tai nạn.
- Rồi sao nữa? – Hải quắn giục.
- Con nhỏ ngã xuống đất, bất tỉnh. Còn chiếc xe thì chạy luôn.
- Thật khốn kiếp! – Thằng Lâm nghiến răng trèo trẹo.
Quý ròm nheo mắt nhìn Duy Dương:
- Thế là mày lật đật xuống xe chạy lại đỡ nạn nhân dậy phải không?
- Ừ! – Duy Dương bẽn lẽn – Tao đỡ con nhỏ lên và … và … bế nó vào nhà …
- Và người nhà của nó tưởng mày là thủ phạm nên hạ cẳng tay thượng cẳng chân với mày? – Hải quắn hắng giọng hỏi, vẻ như muốn chứng tỏ nó thông minh không kém gì Quý ròm.
Duy Dương thở dài:
- Ừ, lúc nó bị đụng xe thì không ai trong nhà chứng kiến. Đến khi tao ẵm nó vào, thấy con nhỏ mê man bất tỉnh, mấy ông anh nó liền ngầu mắt lên và nhảy xổ vào tao. Đã mấy lần tao định chống cự lại nhưng …
Hải quắn cười hì hì:
- Nhưng mày lượng sức mình không chống cự nổi chứ gì?
Duy Dương ấp úng:
- Không phải thế! Cái chính là …
- Tao hiểu rồi! – Quý ròm gật gù gỡ bí cho bạn – Trong trường hợp oái oăm như vậy, nếu tao là mày, tao cũng sẽ ôm đầu chịu trận thôi. Người ta đang thương tâm, đâu còn bình tĩnh …
Tiểu Long tò mò:
- Thế rốt cuộc mày có minh oan được không?
Gương mặt méo mó của Duy Dương rạng lên:
- May quá, sau một hồi được người nhà xức dầu giật tóc, con nhỏ đó tỉnh dậy. Và nó xác nhận là tao vô tội!

- Ừ, may thật! – Thằng Lâm rùng mình – Nếu lúc đó con nhỏ kia ngủm luôn thì chẳng biết thế nào! Có khi mày phải theo nó đi “tham quan âm phủ” luôn không chừng!
Hải quắn lên giọng hiểu biết:
- Lần sau gặp tình huống như vậy mày phải … mày phải …
Hải quắn ấp a ấp úng một hồi rồi tắc tị. Nó nhận ra mình trót ngứa miệng ba hoa thì đã muộn. Chẳng lẽ khuyên thằng Duy Dương gặp tình huống như vậy phải nhắm mắt chạy luôn để khỏi rước vạ vào mình? Mà thực bụng nó đâu có định khuyên như vậy.
Quý ròm lé mắt ngó Hải quắn, cười ruồi:
- Phải sao? Làm gì mày cà lăm ba năm chưa hết vậy?
Hải quắn đỏ bừng mặt:
- Ý tao muốn nói lần sau nếu gặp tình huống như vậy thì thằng Duy Dương phải … phải … làm y như vậy thôi!
- Xì! – Quý ròm nhún vai – Tưởng sao, nói vậy mà cũng đòi nói!
Duy Dương chép miệng:
- Ừ, nếu ở trong hoàn cảnh đó tụi mày cũng sẽ hành động như tao thôi!
Tiểu Long khụt khịt mũi:
- Thế sau khi con nhỏ đó xác nhận mày vô tội thì các ông anh nó có xin lỗi mày không?
- Có! – Duy Dương chớp mắt – Họ xin lỗi tao rối rít. Lúc đó trông họ tội lắm. Và họ đặt tao nằm xuống cạnh con nhỏ. Rồi họ xức dầu cho cả hai.
Vừa nói Duy Dương vừa đưa tay rờ rẫm những chỗ sưng trên má. Tiểu Long đặt tay lên vai bạn, giọng an ủi:
- Những vết bầm này chừng vài ngày nữa sẽ hết, mày đừng lo!
Quý ròm nói thêm:
- Nhưng trong khi chờ cho khỏe hẳn, mày chớ có dại dột cõng ai trên lưng đấy nhé!
Nghe cái giọng cà khịa của Quý ròm, Duy Dương giật mình liếc sang Hải quắn và thằng Lâm.
Và nó vô cùng ngạc nhiên thấy hai thằng này chẳng hề phản ứng mảy may. Không những thế, thằng Lâm còn tặc lưỡi nói:
- Từ nay trở đi tụi tao sẽ không rủ thằng Duy Dương chơi “oẳn tù tì” ăn cõng nữa đâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận