Chương 10
Duy Dương không biết bọn Quý ròm đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện về ba nó nên ngày hôm sau vừa gặp Quý ròm, thấy thằng này toét miệng bô bô:
- Bây giờ thì tao tin là cô Minh không liên quan gì đến nhà mày.
Duy Dương gật đầu hoan hỉ:
- Thì tao đã nói rồi. Cô chẳng liên quan gì đến nhà tao.
Quý ròm lại nói:
- Cô chỉ hứng nước giùm nhà mày thôi.
- Thì vậy! – Duy Dương hân hoan lặp lại – Cô chỉ hứng nước giùm thôi.
Quý ròm ranh mãnh tiếp:
- Vì nhà mày neo người, còn ba mày thì không thể tự hứng nước được.
Lần này Duy Dương không lên tiếng phụ họa theo như hai lần trước. Thấy thằng ròm cứ xoáy mãi về chuyện này tự dưng nó đâm chột dạ. Nó chỉ khẽ gật đầu, mắt ngập ngừng nhìn Quý ròm cảnh giác.
Quý ròm vờ như không thấy ánh mắt thấp thỏm của Duy Dương. Nó nhìn lên trời, giọng tỉnh khô:
- Mà sở dĩ ba mày phải ngồi một chỗ như hiện nay là do cô Minh. Nếu cô Minh không leo ra ngồi ngoài cửa sổ …
Quý ròm bỏ lửng câu nói và đưa mắt nhìn bạn.
Mặt mày thằng Duy Dương lúc này ngơ ngác trông đến tội. Mắt nó chớp lia:
- Bộ tụi mày biết hết rồi hả?
- Tụi tao biết hết rồi! – Quý ròm vỗ vai Duy Dương, mỉm cười – Tao nghĩ chuyện đó chẳng có gì mày phải giấu.
- Ừ! – Duy Dương bẽn lẽn đáp, nó lại thốt lên tiếng “ừ” quen thuộc.
Nhưng Quý ròm chẳng buồn bắt bẻ như mọi khi. Nó chép miệng, cảm khái:
- Ba mày là một người tốt.
- Ừ.
- Mày cũng là người tốt. Mày giống hệt ba mày.
Lời khen tặng của Quý ròm làm Duy Dương đỏ mặt:
- Mày chỉ nói …
Quý ròm nheo mắt, láu lỉnh:
- Đúng, tao chỉ nói … sự thật!
Rồi không để Duy Dương phản đối, Quý ròm nhún vai:
- Tao chỉ không hiểu một điều …
- Điều gì?
- Ba mày dặn mày không được chơi những trò mạnh bạo, đúng không?
- Đúng.
- Vì ba mày sợ nhỡ có rủi ro, mày sẽ bị gãy tay gãy chân, đúng không?
- Đúng!
Quý ròm gật gù:
- Tao thăc mắc chính là chỗ ấy đấy! – Nó vung tay – Đã thế sao ba mày lại cho mày học võ? Chẳng lẽ ba mày nghĩ học võ sẽ không gặp rủi ro sao?
Đôi mắt Duy Dương chợt trở nên xa xăm:
- Tại ba tao cho rằng nếu ba tao có võ thì khi chụp cô Minh từ trên cao rơi xuống, ba tao sẽ không bị chấn thương nặng đến như thế. Chỉ tại tư thế của ba tao lúc đó không đúng.
Câu giải thích của Duy Dương đơn giản đến mức Quý ròm sững người.
Giọng Duy Dương vẫn trầm trầm:
- Vì vậy ba tao mới bắt tao đi học võ, học bơi, học đủ thứ. Ba tao bảo nếu giúp người nhưng mình không đủ sức thì có khi không giúp được người mà lại còn hại cả mình. Ba tao không muốn tao phải suốt đời ngồi một chỗ như ông.
- Nhưng dù đủ sức mày vẫn bị người nhà của con nhỏ đụng xe hôm nọ đánh cho bầm mình đó thôi?
Tiếng Tiểu Long thình lình vang lên ngay sau lưng khiến Duy Dương giật mình ngoảnh lại. Không biết tự lúc nào, Tiểu Long và nhỏ Hạnh đã tiến sát đến bên cạnh hai đứa. Chắc Tiểu Long đã nghe rõ cuộc đối đáp của mình và Quý ròm. Duy Dương nghĩ bụng và bối rối đưa tay gãi má:
- Đây là chuyện khác. Đây là do người ta hiểu lầm. Người ta hiểu lầm đánh mình là chuyện hợp lý. Mình không hiểu lầm mà mình đánh trả người ta mới là chuyện vô lý!
Lý lẽ của Duy Dương thoạt nghe thì có vẻ kỳ cục nhưng ngẫm kỹ lại thấy đúng đắn làm sao. Cái lý lẽ tưởng như vô cùng giản dị đó không phải ai cũng thấu hiểu được.
Lúc vào học, Tiểu Long quay sang Quý ròm, xuýt xoa:
- Thằng Duy Dương này ngộ quá hén mày?
Quý ròm mỉm cười:
- Nó giống mày. Nó là “người hiệp nghĩa”.
Nhỏ Hạnh quay sang:
- Bạn Duy Dương noi gương ba bạn ấy đấy.
Quý ròm chợt thở dài:
- Ba của Duy Dương thật là xui quá!
Tiểu Long thở dài theo, nó không tài nào quên được gương mặt tím bầm của Duy Dương hôm nọ:
- Cả Duy Dương nữa. Duy Dương phải xui xẻo lắm mới bị người ta hành hung dữ như vậy.
Quý ròm thốt nhiên tư lự:
- Chẳng lẽ những người làm điều tốt đều không được đền bù gì cả sao?
Tiểu Long nhìn sững Quý ròm:
- Ý mày muốn nói sau khi đánh nhầm thằng Duy Dương, gia đình con nhỏ nọ phải bồi thường cho nó hở?
Quý ròm nhếch môi:
- Tao không nói chuyện đó. Tao muốn nói đến điều quan trọng hơn …
Nhỏ Hạnh gục gặc đầu:
- Hạnh hiểu điều Quý muốn nói. Nhưng thắc mắc của Tiểu Long cũng là thắc mắc chính đáng.
- Chính đáng t quá đi chứ! – Thấy nhỏ Hạnh bênh vực mình, Tiểu Long đập tay lên ngực – Gia đình con nhỏ nọ phải lo tiền thuốc thang chữa trị cho thằng Duy Dương thì mới hợp lẽ công bằng.
Quý ròm nhíu mày:
- Tao nghĩ …
- Mày khỏi cần nghĩ làm gì cho mất công! – Tiểu Long phẩy tay – Để lát nữa ra về tao hỏi thằng Duy Dương là biết liền!
Nhưng đến giờ về, bọn Tiểu Long không làm sao trò chuyện với Duy Dương được.
Duy Dương vừa ôm cặp ra khỏi cổng đã bị một đám cả chục đứa xúm vào đè xuống đất.
Đang đảo mắt tìm Duy Dương, phát hiện ra biến cổ, Tiểu Long và Quý ròm hấp tấp chạy lại, bỏ mặc nhỏ Hạnh lếch thếch đằng sau.
Nhưng khi đến gần và nhận ra đám “hung thủ”, Tiểu Long và Quý ròm bất giác ngẩn ngơ.
Đang nằm đè lên người thằng Duy Dương đâu phải ai xa lạ mà chính là đám bạn trong lớp: Tần, Dưỡng, Bá, Đặng Đạo, Phước, Cung, Đỗ Lễ …
Sau một thoáng kinh ngạc, Tiểu Long vội vã cúi xuống lôi từng đứa ra:
- Tụi mày làm gì thế hả?
Quý ròm cũng định xông vào đám chân cẳng đầu cổ ngổn ngang kia, miệng hét toáng:
- Này, tụi mày điên cả rồi hay sao thế?
- Điên đâu mà điên! – Đỗ Lễ lồm cồm đứng dậy, đưa tay lau mồ hôi trán – Tụi tao chỉ muốn xem thử “thằng thỏ đế” này võ nghệ có đúng là siêu đẳng như bọn thằng Lâm quảng cáo không thôi!
- Xem thử cái đầu mày! – Quý ròm gầm gừ – Bộ mày muốn thầy giám thị phạt hết cả lớp hả?
- Tụi mày đúng là đồ ngốc tử! – Tiểu Long lắc đầu ra oai, nó khoái chí “thuổng” cái từ “ngốc tử” Quý ròm vẫn thỉnh thoảng đem ra mắng nó – Võ nghệ đâu phải là thứ bạ đâu cũng giở ra! Người càng giỏi võ thì càng nhún nhường …
- Có mày ngốc tử thì có! – Thằng Dưỡng bĩu môi – Nếu mày bị bốn năm đứa hè nhau vật xuống đất, mày có nhún nhường nổi?
Thằng Phước cười hê hê:
- Lúc miệng mày đã bị cạp đất rồi thì dù mày có muốn “uống miếng nước ăn miếng bánh” cũng đâu có được. Mày phải giở võ ra thôi, hi hi!
Tiểu Long đưa tay quẹt mũi:
- Không biết cóc gì mà cũng đòi nói!
Nó huơ tay:
- Tụi mày hỏi thằng Duy Dương xem! Có phải từ nãy đến giờ nó nhường nhịn tụi mày không!
Phước “xì” một tiếng:
- Tao không tin! Nó yếu như sên mà nhường nhịn nỗi gì!
Quý ròm hất hàm:
- Không tin mày hỏi nó đi!
Quý ròm đảo mắt dòm quanh, sửng sốt khi chẳng thấy Duy Dương đâu.
Tụi bạn cũng nhanh chóng phát hiện ra sự biết mất đột ngột của Duy Dương.
Thằng Cung ngơ ngác:
- Ủa, nó chạy đi đằng nào rồi?
Đỗ Lễ giậm chân:
- Lạ thật, tao mới nhìn thấy nó đây mà!
- Ê! – Đặng Đạo bỗng reo lên – Duy Dương kia kìa!
Cả bọn lập tức ngoảnh đầu nhìn theo tay chỉ của Đặng Đạo.
Quả nhiên, cách đó một quãng, Duy Dương đang ôm cặp hộc tốc băng qua đường.
Bên kia đường, dưới tàng cây trứng cá lốm đốm trái đỏ, một con nhỏ xinh ơi là xinh đang ngồi trên xe đạp đợi nó.
Con nhỏ trạc tuổi Duy Dương, hai bím tóc lủng lẳng sau lưng, thấy Duy Dương tới gần liền nhoẻn miệng cười tươi tắn và leo xuống khỏi yên nhường tay lái cho nó.
Duy Dương chắc mắc cỡ ghê lắm.
Trước sau nó tịnh không ngoảnh đầu lại. Nó luống cuống cầm lấy tay lái con nhỏ đưa, luống cuống leo lên yên rồi cũng luống cuống như thế, nó cúi gập người hối hả đạp xe đi.
Thằng Duy Dương nhấn bàn đạp vội vàng quá nên con nhỏ ngồi sau bị lắc mạnh, người cứ chao qua chao lại. Nhưng con nhỏ không tỏ vẻ gì sợ hãi. Thậm chí nó còn đưa mắt nhìn về phía cổng trường nơi đám bạn của Duy Dương đang thuỗn mặt nhìn theo.
Việc thằng Duy Dương được bạn gái đến đón ở cổng trường, sau đó chở bạn gái đi chơi, lập tức trở thành một sự kiện trọng đại.
Thằng Tần xuýt xoa:
- Hà hà, thằng Duy Dương này ghê thật!
Dưỡng phụ họa:
- Mấy đứa tẩm ngẩm tầm ngầm thường đâm chết voi đấy!
Đỗ Lễ đập hai tay vào nhau:
- Như vậy nó đâu phải “thằng thỏ đế”! “Thỏ đế” thì chẳng đời nào dám hẹn hò với “bồ” ở cổng trường.
- Ai bảo mày con nhỏ này là “bồ” nó? – Đặng Đạo bắt bẻ – Nhỡ đâu đó là chị gái hay em gái của nó thì sao?
Tiểu Long tự nhiên ngứa miệng:
- Con nhỏ đó không phải là chị gái hay em gái thằng Duy Dương đâu. Thằng Duy Dương là con một.
Đỗ Lễ liếc xéo Đặng Đạo:
- Thấy chưa! Tao bảo con nhỏ đó là “bồ” thằng Duy Dương mà mày không tin!
Tụi bạn nhao nhao khiến Quý ròm nhột lỗ tai quá xá. Nó hắng giọng, ra vẻ thành thạo:
- Tụi mày đoán sai bét hết! Con nhỏ đó chẳng phải là chị gái, em gái hay “bồ bịch” gì của thằng Duy Dương sất!
- Thế theo mày, nó là gì? – Đỗ Lễ cười khảy – Chẳng lẽ nó là dì của thằng Duy Dương?
Phớt lờ sự cà khịa của Đỗ Lễ, Quý ròm chậm rãi:
- Con nhỏ đó chưa phải “bồ”, chỉ mới ở mức “bạn đặc biệt” thôi.
- “Bạn đặc biệt là sao? – Cả chục cặp mắt thao láo.
Thấy lũ bạn nghệt mặt ra trước ba chữ “bạn đặc biệt” rất ư là đặc biệt của thằng ròm, Tiểu Long khoái lắm.
- “Bạn đặc biệt” mà cũng không biết! – Nó ưỡn ngực ra oai – “bạn đặc biệt” tức là bạn mà mình không muốn nó chơi với bất cứ ai …
- Không phải đâu Long ơi! – Nhỏ Hạnh thình lình lên tiếng, chả hiểu nó đứng sau lưng thằng mập tự đời nào.
Tiểu Long cụt hứng quay lại:
- Hạnh biết con nhỏ này hở?
- Hạnh không biết! – Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi theo thói quen – nhưng chả lẽ Long và các bạn không nhớ đến chuyện Duy Dương bị người ta đánh nhầm hôm trước sao?
Nghe nhỏ Hạnh nhắc, đứa nào đứa nấy liền “ồ” lên.
Thằng Tần hoa tay:
- Tao nhớ rồi! Thì ra con nhỏ bị xe đụng hôm nọ chính là con nhỏ này?
Dưỡng vỗ trán:
- Có thế mà mình không nghĩ ra!
Còn Đỗ Lễ thì toét miệng:
- Ừ, có thế chứ! Ai lại dám hẹn với “bồ” ngay trước cổng trường bao giờ!
Tiểu Long khụt khịt mũi:
- Thế Hạnh có biết con nhỏ nọ đón thằng Duy Dương đi đâu không?
Nhỏ Hạnh mỉm cười. Nó nhìn hút về cuối đường, đáp bằng giọng mơ màng:
- Hôm nay có lẽ là sinh nhật của nhỏ nọ. Lúc ra chơi Hạnh thấy Duy Dương ngồi đằng bàn săm soi mãi một cái gói gì đấy. Một cái gói bọc giấy hoa đẹp ơi là đẹp …
Từ khi nhỏ Hạnh xuất hiện, Quý ròm không nói một tiếng nào. Nó không nói chỉ vì nó không biết nói gì, chỉ đơn giản vì nó hoàn toàn tin vào nhận xét của cô bạn mình. Và cũng vì nó đang sung sướng tin rằng những người xả thân vì người khác sớm muộn gì cũng được đền bù …
Tình bạn đẹp đẽ giữa Duy Dương và cô bạn mới khiến Quý ròm bâng khuâng quá đỗi. Vì vậy, dù không định nói gì, cuối cùng nó cũng không ngăn được mình buột miệng ước ao:
- Ước gì một ngày nào đó tao cũng sẽ gặp được một con nhỏ xinh ơi là xinh nằm bất tỉnh giữa đường …
- Và tao sẽ co giò chạy bay chạy biến!
Thằng Đỗ Lễ ngứa mồm “đế” một câu khiến tụi bạn đứng chung quanh cười rộ và giấc mơ của Quý ròm đột ngột tắt ngấm
Bị phá bĩnh, mặt Quý ròm đỏ phừng phừng. Nhưng có vừa dợm chân định rượt theo Đỗ Lễ lúc này đã vọt tuốt ra xa thì nhỏ Hạnh đã gọi giật:
- Về lẹ thôi, Quý ơi! Hai giờ chiều nay bọn mình đã hẹn tới phụ ba bạn Duy Dương bế hộp, Quý quên rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...