Chương 1
- Ối, chị Hạnh ơi! Cứu em!
Nhỏ Hạnh đang ngồi lặt rau trong nhà bỗng nghe tiếng thằng Tùng la chói lói ngoài vườn, bèn liệng con dao vào rổ, hớt hải chạy ra. Chưa ra tới nơi, nhỏ Hạnh đã quýnh quíu hỏi:
- Gì thế Tùng?
Nhưng nhỏ Hạnh chẳng thấy thằng Tùng đâu. Cạnh gốc bơ, nhỏ Trang đang ngồi xổm, tay cầm một cây que khều khều trên mặt đất, miệng cười hí hí.
Nhỏ Hạnh nhìn cô em gái:
- Chuyện gì thế hở Trang? Anh Tùng đâu?
Nhỏ Trang chưa kịp đáp, tiếng thằng Tùng đã ở trên cao vọng xuống:
- Em ở đây nè!
Nhỏ Hạnh ngước lên, thấy thằng Tùng tay chân đang quắp chặt cành bơ, mặt mày xanh lè xanh lét.
- Cái gì thế? – Nhỏ Hạnh lo lắng hỏi – Rắn hả?
- Không phải! – Tùng vẫn ôm cứng cành cây – Sâu!
- Anh Tùng sợ con sâu này nè!
Nhỏ Trang vừa nói vừa đứng dậy và chìa chiếc que ra trước mặt nhỏ Hạnh. Đầu chiếc que là một con sâu đen đen vàng vàng đang ngo ngoe.
Nhìn con sâu to bằng ngón tay, lông lá rậm rịt đang vặn vẹo trước mặt, nhỏ Hạnh thất đảm, thụt lui một bước:
- Ối! Con sâu gì trông ghê quá vậy hở Trang?
Nhỏ Trang cười tươi:
- Đây là con sâu bơ. Ngó vậy chứ nó hiền khô à!
Nhỏ Hạnh xua tay lia lịa:
- Em liệng nó ra chỗ khác đi! Trông khiếp quá hà!
Rồi nhìn lên cây bơ, nhỏ Hạnh hắng giọng:
- Thôi, xuống đi Tùng! Hết sâu rồi!
- Hết đâu mà hết! – Giọng Tùng như muốn khóc – Chị nhìn kìa!
Theo cái đánh mắt của Tùng, nhỏ Hạnh nhìn xuống thân cây, lạnh gáy khi thấy bốn năm con sâu bơ đang nhúc nhích.
Tùng lại nói:
- Bọn chúng đang “phục kích” em đó!
Nhỏ Hạnh tròn mắt:
- Thế sao lúc nãy em trèo lên được?
Giọng Tùng thiểu não:
- Khi nãy bọn sâu này nấp ở đâu ấy. Chúng đợi em lên trên này rồi mới bò ra cản đường.
Nhỏ Trang cười khúc khích:
- Sâu mà anh làm như người ta không bằng!
- Sâu thì sâu chứ! – Tùng cãi – Bọn chúng cũng như mày vậy, khôn thí mồ!
- Thôi, được rồi! – Nhỏ Hạnh tặc lưỡi – Em đợi một chút, để chị gạt mấy con sâu này cho!
Nhưng nhỏ Hạnh chỉ làm ra vẻ hùng dũng thế thôi. Đến khi nhặt được một nhánh tre khô, nhỏ Hạnh nắm cứng trong tay, không dám bước tới.
- Sao chị đứng yên thế? – Tùng sốt ruột – Chị gạt mấy con sâu giùm em đi chứ!
- Chờ tí đi! – Nhỏ Hạnh rụt cổ - Để chị “nghiên cứu” đã!
- Trời đất! Gạt mấy con sâu mà cũng nghiên cứu!
Tùng nhăn nhó nói. Nhưng chẳng biết làm sao, nó đàng ngoẹo cổ đợi. Đợi một lát, thấy nhỏ Hạnh vẫn đứng chôn chân tại chỗ, Tùng lại hỏi:
- Chị “nghiên cứu” xong chưa?
- Xong rồi!
- Xong rồi thì sao?
Nhỏ Hạnh thở đánh thượt:
- Thì nhờ bé Trang gạt giùm chứ sao!
Vừa nói nó vừa chìa nhánh tre trên tay cho nhỏ Trang.
- Trời ơi là trời! – Tùng la rần – Nhát gan thì chịu là nhát gan, để bé Trang đuổi mấy con sâu giùm em ngay từ đầu cho rồi, còn bày đặt nghiên cứu tới nghiên cứu lui!
Nhỏ Trang không nói gì, chỉ tủm tỉm cười và lặng lẽ bước tới sát gốc bơ, lấy nhánh tre gạt từng con sâu xuống đất. Xong, nó dùng nhánh tre vít từng con đem hắt xuống chỗ hố rác cạnh gốc chuối cuối vườn.
Tùng bám trên cây một hồi đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Nhưng vừa đặt chân xuống tới đất nó đã lập tức nhảy nhót ngay. Nó phóng lại chỗ chiếc rổ tre, miệng tía lia:
- Từ nãy đến giờ tao hái được ba chục trái chưa hả Trang?
- Ba chục đâu mà ba chục! – Nhỏ Trang cười khúc khích – Anh mới hái được có mười hai trái hà.
- Ủa tao nhớ tao ném xuống nhiều lắm mà.
- Nhiều đâu mà nhiều!
Tùng gân cổ:
- Tao hái đến mỏi cả tay sao chỉ có mười hai trái? Hay là mày giấu bớt đi rồi?
Nhỏ Trang “xì” một tiếng:
- Em ăn bơ quanh năm phát ngán, giấu của anh làm gì!
Tùng nhìn lên cây bơ:
- Vậy mày canh chừng mấy con sâu giùm tao, tao leo lên hái nữa.
- Thôi, chừng đó đủ rồi! – Nhỏ Hạnh la em – Em ăn đâu có hết, hái lắm vào chỉ bỏ cho hư.
Thằng Tùng ý chừng còn sợ mấy con sâu. Nghe bà chị nói vậy, nó nhớn nhác liếc về phía cây bơ rồi cúi xuống nhấc rổ lên, khệ nệ bưng vào nhà.
Tùng vừa vào tới cửa đã thấy thằng Bốc và nhỏ Phệ đứng lấp ló trước hiên. Anh em thằng Bốc là con cô Tươi hàng xóm. Ngày thường chỉ nhỏ Phệ hay chạy qua chạy lại chơi với nhỏ Trang. Bốc trạc tuổi Tùng, tự cho mình là người lớn, không thèm chơi với hai đứa nhãi nhép kia. Chỉ từ hôm chị em nhỏ Hạnh lên Bảo Lộc nghỉ hè, nó mới siêng qua lại nhà cô Bảy, cặp kè với Tùng.
Nhỏ Phệ nhìn vào rổ bơ:
- Anh Tùng thích ăn bơ lắm hả?
Tùng vò đầu:
- Tao chỉ thích mấy ngày đầu thôi. Bây giờ tao hết thích rồi. Bây giờ tao thấy ngan ngán.
Nhỏ Phệ tròn mắt:
- Ngán sao anh còn hái xuống làm chi?
- Tao chỉ ngán ăn thôi. Còn hái thì tao vẫn thích.
Thằng Bốc có vẻ không quan tâm đến chuyện ăn uống lắm. Nó khều Tùng:
- Lát nữa vô rẫy chơi với tao không?
- Vô hái cà phê hả?
- Không! Hái nấm.
- Nấm ở đâu mà hái?
- Ở dưới đất chứ đâu! Hôm qua trời mưa, hôm nay thế nào mặt đất cũng đầy nấm mối.
Nhỏ Hạnh nghe nói hái nấm, mắt sáng rỡ:
- Ừ, đi hái nấm đi! Hái nấm về xào với thịt bò, ngon ơi là ngon!
Tùng gật gù, tinh quái:
- Đúng rồi đó! Nấm mà xào với… bò viên thì ngon tuyệt!
Nhỏ Hạnh mê bò viên nổi tiếng. Vì vậy, nghe thằng Tùng lôi chuyện đó ra chọc ghẹo, nhỏ Hạnh sầm mặt:
- Thịt bò chứ không phải bò viên!
Anh em thằng Bốc không biết thằng Tùng đang trêu bà chị, liền hùa vô cãi giùm cho nhỏ Hạnh.
Thằng Bốc nói:
- Dù bò viên làm từ thịt bò nhưng chả ai xào nấm với bò viên cả!
Nhỏ Phệ huơ tay:
- Chị Hạnh và anh Bốc nói đúng đó! Nấm mối chỉ xào với thịt bò hay thịt heo thôi!
Nhỏ Trang phụ họa:
- Thịt gà nữa! Hôm trước mẹ em xào nấm với thịt gà nè!
Trong khi Tùng vọt tuốt ra xa cười híc híc thì nhỏ Hạnh miệng mồm méo xệch. Nó nhăn nhó xua tay:
- Thôi, thôi, xào với thứ gì cũng được! Mấy đứa nói vậy là chị hiểu rồi, khỏi kể nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...