Kính vạn hoa - Tập 26 - Tiết mục bất ngờ


Chương 4
Lần này, Hải quắn vừa nói xong, bốn năm cái miệng đã nhao nhao:
- Cô Nga hả? Dễ quá, cô Nga chuyên môn mượn dầu gió của học trò!
- Đó là cô giả vờ thôi!
- Ai chả biết là cô giả vờ! Khi nào cả lớp làm ồn, cô dẹp mãi không yên, lại nói "Ôi, cô nhức đầu quá! Em nào có mang theo chai dầu gió, cho cô mượn xem nào!"
- Hì hì! Thế là cả lớp im phắt!
- Biết là cô chỉ làm bộ thế thôi nhưng tụi mình vẫn thấy lo lo là!
Ngược lại với sự háo hức của tụi bạn chung quanh, nghe Hải quắn thao thao một hồi, Minh Vương trong lòng cảm thấy thấp thỏm không yên. Nó nhìn Hải quắn, chột dạ:
- Thế tụi mình đóng vai các thầy cô bằng cách diễn tả những cử chỉ và lặp lại những câu nói đó hay sao?
Hải quắn gật đầu:
- Thì vậy! Đã bảo là tiết mục này cực kỳ vui nhộn mà lại!
- Ồ, không được đâu! - Minh Vường kêu lên - Làm như thế có khác nào tụi mình đem thầy cô ra giễu cợt!
Tổ trưởng tổ 2 tán thành ý kiến của tổ trưởng tổ 5:
- Tôi cũng thấy hoạt cảnh này không ổn! Học trò mà làm như vậy là vô lễ! Thấy Minh Vương và Lan Kiều đều phản đối, Quới Lương vọt miệng cãi:

- Tôi chẳng thấy có gì nghiêm trọng như hai bạn nói cả! Đây là một tiết mục vui nhộn chứ
chẳng hề có ý nhạo báng! Quốc Ân hắng giọng:
- Quới Lương nói đúng đó! Cô Trinh đã dặn rồi. Chương trình văn nghệ của lớp ta phải sống động và vui nhộn!
- Nhưng không thể vui nhộn theo kiểu như thế được! - Minh Vương khăng khăng.
Lâm hừ mũi:
- Chẳng có gì là không được! Và tao thấy cũng chẳng có gì là vô lễ!
Minh Vương và Lan Kiều một phe, băng "tứ quậy" một phe, hai bên cứ cãi qua cãi lại nhùng nhằng, chẳng ai chịu ai.
Những đứa còn lại cũng chia làm hai phe, phe ủng hộ và phe phản đối, ngoác miệng cãi nhau loạn xị.
- Thôi, được rồi! - Cuối cùng Minh Vương nói - Đây không phải là chuyện đùa! Tao đề
nghị toàn thể ban cán sự lớp cùng tham gia ý kiến!
Thoạt đầu, băng "tứ quậy" định bác bỏ đề nghị của Minh Vương. Cô Trinh bảo cô sẽ chấm và trao giải thưởng cho tiết mục nào xuất sắc nhất, tụi nó không muốn để lộ bí mật cho các tổ khác biết. Nhưng suy đi nghĩ lại, tụi nó hiểu rằng nếu không được sự đồng tình của ban cán sự lớp, nhất là của hai nhà "đạo diễn chương trình" Xuyến Chi và Vành Khuyên, hoạt cảnh "độc đáo, xưa nay chưa từng có" của tụi nó sẽ chết ngay từ trong trứng nước và như vậy sẽ chẳng có dịp nào ra mắt khán giả.
Vì vậy, sau khi trao đổi với Lâm, Quốc Ân và Quới Lương, Hải quắn quay sang Minh Vương, thở đánh thượt:
- Sau tiết cuối, tụi tao sẽ ở lại!
Lớp trưởng Xuyến Chi không ngờ cuộc tranh cãi ở tổ 2 và tổ 5 căng thẳng đến mức phải nhờ
ban cán sự lớp làm trọng tài như thế.
Theo yêu cầu của Minh Vương, trống tan học vừa vang lên, Xuyến Chi và Vành Khuyên thay vì tuồn ra cửa, lại ôm cặp đi thẳng xuống dãy bàn áp chót ngồi chung với nhỏ Hạnh.
Vừa đặt cặp lên bàn, Xuyến Chi đã hỏi ngay:
- Các bạn có chuyện gì thế?
Minh Vương chưa kịp đáp, Quới Lương đã vọt miệng:
- Chuyện như thế này này...
Quới Lương hùng hồn diễn thuyết một tràng. Minh Vương bấm bụng chờ đại diện băng "tứ quậy" nói xong, mới hắng giọng trình bày ý kiến của mình.
Xuyến Chi, Vành Khuyên và nhỏ Hạnh lặng thinh nghe, lông mày nhăn tít. Kế hoạch của băng "tứ quậy" quả độc đáo thật, nhưng sự băn khoăn của Minh Vương cũng không phải là vô cớ.
Xuyến Chi đảo mắt một vòng:
- Còn các bạn khác thấy thế nào?
Xuyến Chi vừa hỏi xong, cả chục cái miệng nhao nhao. Hai phe chống đối và ủng hộ vừa choảng nhau một trận tóe lửa lúc ra chơi, giờ lại được dịp gân cổ cãi tiếp.
Đợi sự ồn ào lắng xuống, Lan Kiều từ tốn nói:

- Tôi đồng ý với bạn Minh Vương. Không nên dàn dựng một tiết mục bôi bác như thế!
Lan Kiều là tổ trưởng tổ 2, tất nhiên tiếng nói có trọng lượng đáng kể. Cả hai tổ trưởng đều suy nghĩ giống nhau, sự phản đối càng đáng kể hơn nữa.
Nhỏ Vành Khuyên gật gù:
- Ừ, mình cũng thấy hoạt cảnh bạn Quới Lương nêu ra nó sao sao ấy!
Câu nói của lớp phó văn thể mỹ Vành Khuyên khiến bộ mặt băng "tứ quậy" nhăn hí như cắn phải ớt. Tám con mắt đều hồi hộp dán vào Xuyến Chi, chờ ý kiến của lớp trưởng.
Trong khi đó, Xuyến Chi dán mắt vào nhỏ Hạnh:
- Hạnh thấy sao?
- Bạn cứ nói ý bạn trước đi! - Nhỏ Hạnh mỉm cười. Xuyến Chi quay lại, ngần ngừ một thoáng rồi tặc lưỡi:
- Theo tôi, hoạt cảnh này không phải là không dàn dựng được. Đó là một hoạt cảnh độc đáo và có ý nghĩa. Nhìn thoáng qua thì nó có vẻ giễu cợt nhưng thực ra lại rất nghiêm túc, bởi đó chính là những hình ảnh sẽ mãi mãi khắc sâu vào ký ức chúng ta.
Nhận xét của nhỏ Xuyến Chi lập tức làm dậy lên những tiếng xì xào. Lan Kiều bắt bẻ:
- Nhưng kỷ niệm về thầy cô đâu chỉ có thế! Sao chúng ta không dựng hoạt cảnh về tình cảm và sự dạy dỗ tận tụy của thầy cô đối với chúng ta?
- Chúng ta không thể đề cập đến mọi thứ trong một hoạt cảnh ngắn! - Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi, chen lời - Cần một vở kịch dài, một bộ phim hoặc một cuốn tiểu thuyết mới có thể diễn tả hết những điều bạn Lan Kiều đề nghị!
Minh Vương gãi đầu:
- Thế chúng ta vẫn dựng hoạt cảnh về... các tật xấu của thầy cô hay sao? Nhỏ Hạnh lắc đầu:
- Ai bảo bạn đó là những tật xấu? Theo Hạnh thì đó là những hình ảnh đẹp. Từ bé cho đến khi trưởng thành, chúng ta học rất nhiều thầy cô, nếu không nhớ được đặc điểm riêng của từng người, chắc chắn chúng ta không thể hình dung ra sự khác nhau giữa các thầy cô, thậm chí chúng ta không thể nhớ lại đầy đủ các thầy cô đã từng dạy dỗ mình.
Lập luận của nhỏ Hạnh khiến tụi bạn không ngớt gục gà gục gặc. Ngay cả Lan Kiều và Minh Vương cũng đưa tay bóp trán ra chiều tư lự.
Nghĩ ngợi một hồi, Minh Vương lại ngẩng lên:
- Nhưng tôi vẫn cứ thấy lo lo là!
- Bạn lo là đúng! - Xuyến Chi chớp mắt - Nếu chúng ta chọn lựa chi tiết không khéo hoặc cách diễn của chúng ta quá đà, hoạt cảnh này sẽ hóa thành giễu cợt.

Lan Kiều tròn mắt:
- Thế chúng ta phải làm sao?
Khi nãy thấy ý kiến của Xuyến Chi và nhỏ Hạnh khác hẳn với mình, Vành Khuyên hơi lúng túng. Nhưng bây giờ thì nó đã lấy lại bình tĩnh. Nó nhoẻn miệng cười:
- Chúng ta phải làm việc tập thể chứ làm sao? Hải quắn giãy nẩy:
- Làm sao làm việc tập thể được! Đây là tiết mục riêng của tổ 2 và tổ 5 mà! Quốc Ân phụ họa:
- Đúng rồi đó! Nếu dàn dựng tập thể, khi cô Trinh trao phần thưởng, ai sẽ đứng ra nhận?
Đỗ Lễ khịt mũi:
- Rõ là đồ tham lam! Chưa bắt tay vào việc đã nghĩ đến chuyện giành giật, chia chác rồi.
- Kệ tao mày! - Quốc Ân ngoảnh phắt lại, gầm gừ - Mày là tổ viên tổ 5 mà lại chơi trò phá bĩnh hả?
- Thôi, thôi, các bạn đừng cãi nhau nữa! - Nhỏ Vành Khuyên lật đật lên tiếng - Vì đây là tiết mục đặc biệt nên trong quá trình dàn dựng cần phải có sự góp ý của tập thể. Còn khi nhận phần thưởng, vinh dự đó vẫn chỉ của riêng tổ 2 và tổ 5 thôi.
Câu nói của Vành Khuyên khiến Lan Kiều và Minh Vương nhột nhạt quá xá. Minh Vương
lườm Quốc Ân:
- Mày nói toàn chuyện gì đâu không!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui