Chương 7
Trái với phỏng đoán của bọn trẻ, lá thư trung phong Sĩ Hoàng vừa đưa không có gì đặc biệt.
Nó tương tự như hai lá thư trước, nghĩa là vẫn những lời động viên chân thành: “Anh đừng lo nghĩ nhiều nữa nhé! Chỉ không đầy hai tháng nữa thôi, anh sẽ được tái ngộ với những người hâm mộ trung thành. Em luôn tin rằng, lần trở lại này, anh sẽ vừng vàng và chín chắn hơn…”
Quý ròm đọc đi đọc lại lá thư hai, ba lần, vẫn chẳng hiểu tại sao trung phong đội Hy Vọng lại bảo tụi nó “nghiên cứu” lá thư không có gì khác lạ này.
Vẻ thắc mắc của bọn trẻ không qua khỏi mắt Sĩ Hoàng. Anh mỉm cười:
- Các em xem ngày tháng đề ở đầu bức thư ấy!
Bọn Quý ròm liền nhìn lên dòng chữ ghi ngày tháng. Vẫn chẳng khám phá ra điều gì khả nghi, Quý ròm gãi má:
- Em chẳng thấy có gì…
Mặt anh Sĩ Hoàng đột nhiên nghiêm lại:
- Lá thư đề ngày 6 tháng 10, tức là ngày hôm qua, nhưng từ cuối tháng 9 anh đã được xoá án kỷ luật…
- A, em hiểu rồi! - Quý ròm buột miệng reo – Có nghĩa là mặc dù anh đã được phép ra sân nhưng cô gái vẫn viết như là anh đang còn bị treo giò?
- Đúng vậy! – Anh Sĩ Hoàng gật đầu, môi anh mím lại - Chẳng lẽ các em không nghĩ đó là chuyện khác thường sao?
- Ừ, lạ thật! - Quý ròm tặc tặc lưỡi.
Tiểu Long liếm môi:
- Hay là cô gái này không đọc báo, do đó…
Quý ròm cắt ngang sự phán đoán của hai bạn:
- Không thể như thế được! Đã là người hâm mộ bóng đá, ai mà chẳng đọc báo xem đài để theo dõi tin thức thể thao! Hơn nữa, nếu không xem báo thì trước tin anh Sĩ Hoàng được ra sân trở lại đằng nào bạn bè chẳng đến cho hay.
Lập luận sắc bén của Quý ròm khiến Tiểu Long hết ham góp ý. Nó thừ người nghĩ ngợi. Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi mà óc nó chẳng léo lên được tí ánh sáng nào.
Tiểu Long liếc sang Văn Châu, thấy nhỏ bạn cũng đang bứt tai nhăn nhó.
Còn Quý ròm thì lông mày nhăn tít và luôn mồm lẩm bẩm:
- Lạ thật! Lạ thật đấy!
Anh Sĩ Hoàng rút ra từ trong xấp thư bốn, năm lá khác bày ra bàn:
- Các em xem này! Đây là những lá thư của cô ấy từ đầu tháng đến giờ…
Những lá thư anh Sĩ Hoàng trải ra bàn đều ghi ngày tháng rõ ràng: 1/10, 2/10, 3/10… Và nội dung trong những lá thư này na ná như nhau, nghĩa là đều khuyên chàng trung phong của đội Hy Vọng kiên nhẫn chờ đến ngày hết hạn treo giò, không nên buồn bã hay nản chí…
Quý ròm tần ngần nhìn những lá thư, cắn môi nói:
- Rõ ràng cô gái này không hề hay biết anh đã được phép ra sân trở lại.
Văn Châu ngó bạn:
- Hay cô ấy bị ốm?
- Không đâu! - Quý ròm nhún vai - Một người ốm không thể viết mỗi ngày một lá thư được!
- Thế thì khó hiểu thật! – Anh bồn chồn đi tới đi lui, miệng than thở - Trong thời gian qua những lá thư của cô gái này đã an ủi động viên anh rất nhiều. Nếu không có những tấm lòng như thế, chưa chắc anh đã đủ sức để gượng dậy. Vậy mà bây giờ anh chẳng biết làm sao gặp cô ta để cảm ơn, cũng chẳng biết cô ta có ốm hay không để đến thăm…
Vẻ áy náy của trung phong Sĩ Hoàng khiến bọn trẻ áy náy theo. Chúng bối rối đưa mắt nhìn nhau, không biết làm cách nào để giúp “thần tượng” của mình thoát khoải tâm trạng nặng nề, ray rứt.
Đang vô kế khả thi, Quý ròm chợt nghĩ ra một mẹo, liền lật đật cầm những chiếc phong bì lên xem.
- A, có cách rồi! – Không biết phát hiện ra điều gì hay ho, nó huơ huơ những chiếc phong bì, hí hửng reo lên – Anh cho em mượn mấy chiếc phong bì này, em sẽ tìm ra cô gái đó cho anh xem!
- Em nói thật đấy chứ? - Người trung phong khét tiếng nhìn sững người hâm mộ tí hon.
- Thật! - Quý ròm gật đầu, giọng chắc như đinh đóng cột - Trong vòng một tuần lễ, thế nào em cũng tìm ra.
Trung phong đội Hy Vọng sáng mắt:
- Thế thì hay quá! Một tuần nữa đội Hy Vọng sẽ tiếp đội Ilhwa Chuma trên sân nhà. Tuy không hy vọng lật ngược thế cờ nhưng ở trận lượt về này nếu được ban lãnh đạo tin tưởng xếp vào đội hình, anh sẽ cố gắng dốc hết sức lực để đáp lại lòng mong mỏi của người hâm mộ. Và nếu may mắn đoạt huy chương vàng thì đó sẽ là món quà dành riêng cho người nữ cổ động viên chí tình này.
Sự hào hứng và tin tưởng của trung phong Sĩ Hoàng đối với lời hứa của thằng ròm khiến Văn Châu và Tiểu Long lo sốt vó. Tuy vẫn biết Quý ròm có một cái đầu đầy diệu kế nhưng việc truy tìm tông tích một con người qua những lá thư không ghi địa chỉ lẫn tên tuổi chẳng khác nào chuyện mò kim đáy bể khiến Tiểu Long và Văn Châu không khỏi hồi hộp.
Trên đường về, Văn Châu bộc lộ sự lo lắng bằng một câu nói bâng quơ:
- Anh Sĩ Hoàng hy vọng vào Quý lắm đó!
Còn Tiểu Long thì đạp xe mà người cứ nhấp nha nhấp nhổm. Một lát, không nhịn được, nó ngoái đầu ra sau, nơm nớp hỏi:
- Này, khi nãy mày có lỡ ba hoa quá trớn không đấy?
Quý ròm bĩu môi “xì” một tiếng:
- Tao chứ đâu phải mày!
Không để ý đến giọng điệu khiêu khích của bạn, Tiểu Long thấp thỏm hỏi gặng:
- Như vậy là mày nói thật?
- Tao là người không quen nói đùa! - Quý ròm vừa đáp vừa ưỡn ngực khiến chiếc xe chao đi.
Tiểu Long ghìm tay lái:
- Nghĩa là mày sẽ tìm ra cô gái đó?
- Dứt khoát tìm ra!
- Trong vòng một tuần!
- Không tới một tuần! Một tuần là tao nói trừ hao thế thôi!
Văn Châu quay sang Quý ròm, giọng ngờ vực:
- Bạn sẽ tìm ra bằng cách nào?
- Bí mật! - Quý ròm cười mím chi – Lát về nhà, chúng ta sẽ bàn.
Thấy Quý ròm úp úp mở mở, ra vẻ ta đây là thám tử Sherlock Holmes thứ thiệt, Văn Châu và Tiểu Long không buồn “chất vấn” nữa.
Hay cặp giò cố nhấn mạnh bàn đạp, mong chóng về đến nhà để xem thằng ròm trình bày kế hoạch ra sao.
Hoá ra kế hoạch của Quý ròm rất đơn giản. Nó rút một phong bì từ trong túi áo chìa ra trước mặt hai bạn:
- Tụi mày thấy gì đây không?
- Thấy! - Tiểu Long bộp chộp đáp – Đây là chiếc phong bì khi nãy.
- Rõ là nhanh nhẩu đoảng! - Quý ròm nhăn mặt – Ai chả biết đây là chiếc phong bì khi nãy! Tao hỏi là hỏi xem tụi mày có thấy gì trên chiếc phong bì này không thôi!
Lần này Tiểu Long dáp một cách rụt rè:
- Trên phong bì có… tên và địa chỉ người nhận.
- Gì nữa?
- Có con tem! - Văn Châu đáp.
- Gì nữa?
Tiểu Long ngần ngừ một lát rồi nhún vai:
- Hết rồi!
- Chắc không? - Quý ròm gằn giọng.
Thái độ của thằng ròm làm Tiểu Long chột dạ. Nó ấp úng:
- Không chắc!
Quý ròm cố nén cười:
- Thế thì còn cái gì nữa?
Tiểu Long còn đang lúng túng thì Văn Châu bất giác “à” lên một tiếng:
- Còn con dấu bưu điện!
- Đúng rồi! - Quý ròm gục gặc đầu – Trên phong bì còn có con dấu của bưu cục. Và đây chính là đầu mối quan trọng để chúng ta tìm ra tông tích người gửi thư.
Tiểu Long đưa tay quẹt mũi:
- Tao vẫn chưa hiểu!
Quý ròm chỉ tay lên con dấu đen:
- Tui mày nhìn kỹ nhé! Đây là con dấu của bưu cục Bàu Cát. Hai chữ Bàu Cát sờ sờ ra đây nè.
Văn Châu liếm môi:
- Bàu Cát thì sao?
Quý ròm lần lượt rút tất cả những bức thư trong túi ra, đặt xuống trước mặt:
- Cả năm lá thư này đều đóng dấu của bưu cục Bàu Cát! Điều đó có nghĩa tác giả những lá thư này cư ngụ ở quận Tân Bình, gần bưu cục Bàu Cát và mọi lá thư đều được gửi đi từ bưu cục này, đúng không?
Văn Châu và Tiểu Long đồng thanh:
- Đúng!
Nhưng sau khi đồng thanh đáp, cả hai cái miệng liền đồng thanh hỏi:
- Thế thì sao?
Quý ròm nheo mắt:
- Thế thì tụi mình phải đến Tân Bình để tìm cho ra cô gái này chứ là sao!
Lời phán của Quý ròm khiến cặp mắt của Tiểu Long trợn tròn:
- Mày đừng có điên! Quận Tân Bình mênh mông như thế, làm sao tìm ra được?
- Được! - Quý ròm điềm nhiên – Chúng ta sẽ không mò mẫm khắp quận Tân Bình, mà chỉ đứng canh ở bưu cục Bàu Cát thôi!
Văn Châu nuốt nước bọt:
- Canh như thế nào?
- Mình sẽ đứng ngay chỗ quầy bán tem. Bất cứ ai vào mua tem dán thư, mình đều kín đáo liếc vào phong bì trên tay họ, như vậy sớm muộn gì cũng phát hiện ra cô gái kia!
Kế hoạch của Quý ròm khiến Tiểu Long nhảy dựng:
- Ối trời! Vậy biết phải đứng canh đến bao giờ? Đứng đến Tết Công-gô chắc?
Quý ròm thản nhiên:
- Tụi mình chỉ cần canh trong một ngày thôi!
- Một ngày? – Nghe Quý ròm nói chắc như bắt cua trong giỏ, Tiểu Long ngạc nhiên trố mắt - Thế nhỡ…
- Chả “nhỡ nhàng” gì cả! - Quý ròm khoát tay – Mày đừng quên là suốt hơn bốn tháng qua, không ngày nào là anh Sĩ Hoàng không nhận được thư của cô gái nọ. Điều đó chứng tở ngày nào cô ta cũng đến bưu cục bỏ thư! Vì vậy tụi mình chỉ cần canh một ngày thôi!
Sự phân tích của Quý ròm lập tức xua tan thắc mắc trong lòng hai bạn. Tiểu Long chép miệng gật gật đầu:
- Ừ, mày nói cũng có lý!
Đang gật gù, nó bỗng ngẩng phắt lên:
- Nhưng tụi mình đâu có biết cô ta bỏ thư vào giờ nào!
Quý ròm buông thõng:
- Vì vậy mình phải canh từ sáng đến tối!
- Thế còn chuyện đi học? - Tiểu Long ngẩn tò te – Tao, mày, Văn Châu đều đi học buổi sáng kia mà!
- Vẫn đi học bình thường! - Quý ròm chậm rãi – Ba đứa mình sẽ canh từ trưa đến chiều. Còn buổi sáng nhờ anh em thằng Nở.
- Anh em thằng Nở? - Tiểu Long lại giương mắt ếch - Tụi nó đang ở Vũng Tàu kia mà!
- Hai anh em nó về lại kinh Tàu Hủ cả tháng nay rồi. Tuần trước tao mới gặp! - Quý ròm cười toe.
- Thôi được! - Tiểu Long gãi đầu – Nhưng nếu phát hiện được cô gái đó rồi, tụi mình sẽ làm gì tiếp theo?
- Đi theo cô ta! - Quý ròm gọn lỏn.
- Để làm gì?
- Để xem nhà cô ta ở đâu chứ để làm gì!
Tiểu Long ra vẻ hiểu biết:
- À, tao hiểu rồi! Sau đó tụi mình sẽ xông vào nhà và chuyển lời cảm ơn của anh Sĩ Hoàng đến cô ta?
- Sai bét! - Quý ròm nhún vai - Nếu chỉ để chuyển lời cảm ơn thì chuyển ngay lúc đụng độ ở bưu cục Bàu Cát chứ cần gì phải về tới tận nhà!
Tiểu Long chưng hửng:
- Thế tụi mình không vào nhà cô ta ư?
- Tất nhiên là không!
- Thế đi theo cô ta về tận nhà để làm gì?
- Để xem cô ta ở nhà số mấy! Tụi mình sẽ báo cho anh Sĩ Hoàng biết địa chỉ đó. Và ảnh sẽ “thân chinh” tới cảm ơn cô gái!
- Đúng rồi! - Văn Châu gật đầu phụ hoạ - Phải để anh Sĩ Hoàng đến tận nhà cảm ơn cho lịch sự! Tụi mình bép xép có khi hỏng bét!
Thấy Văn Châu hùa theo phe Quý ròm, Tiểu Long đành làm thinh. À không, nó không làm thinh hẳn! Cuồi cùng, nó có nói một câu:
- Nhưng chắc gì đã gặp được cô gái đó, bàn tới bàn lui làm chi cho mất công!
Câu nói của thằng Tiểu Long kém mồm miệng làm Quý ròm nổi điện trợn mắt hét:
- Trù ẻo hả mày?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...