Chương 6
Tiểu Long đóng vai Phạm Ngũ Lão, nhỏ Kim Em đóng vai Trần Hưng Đạo, tổ 4 còn lại ba đứa là thằng Cung, nhỏ Hiển Hoa và Quý ròm.
Nhỏ Hiển Hoa hỏi:
- Thế Quý đóng vai gì?
- Tôi hả?
Quý ròm nhíu mày. Nhưng nghĩ ngợi một hồi nó thấy trong hoạt cảnh này chẳng còn vai nào đáng giá nữa, đành ủ rũ đáp:
- Tôi sẽ đóng vai lính hầu!
Nhỏ Hiển Hoa chớp mắt:
- Thế còn Hiển Hoa và Cung?
Quý ròm phẩy tay:
- Cũng lính hầu nốt!
Thằng Cung và nhỏ Hiển Hoa chẳng ham hố gì chuyện làm tướng quân. Nghe Quý ròm nói vậy, hai đứa vui vẻ đồng ý ngay.
Việc phân vai như vậy tưởng là xong. Không ngờ đến khi ráp vào dàn dựng, Quý ròm bỗng la hoảng:
- Bỏ xừ rồi!
- Gì thế?
Quý ròm dang hai tay:
- Chẳng lẽ để Hưng Đạo đại vương... đi bộ?
- Ờ há! - Nhỏ Hiển Hoa gục gặc đầu - Ai lại để Trần Hưng Đạo đi bộ ngang với lính hầu!
Cung nhếch môi:
- Không đi bộ thì đi gì?
Tiểu Long chớp mắt:
- Tướng soái thời xưa thường đi ngựa hoặc cỡi voi...
Tiểu Long nói chưa dứt câu, Cung đã hừ mũi cắt ngang:
- Mày nói toàn chuyện trên trời! Tụi mình kiếm đâu ra ngựa hoặc voi để đưa lên sân khấu?
- Không có ngựa và voi thật thì tụi mình sẽ làm ngựa và voi giả!
Quý ròm vung tay tuyên bố. Rồi nó nhìn Cung, nói luôn:
- Mày và Hiển Hoa khỏi làm lính hầu nữa. Một mình tao làm lính hầu đủ rồi. Tụi mày sẽ làm voi!
Nhỏ Hiển Hoa trố mắt:
- Làm voi là làm sao?
Quý ròm gật gù:
- Tôi sẽ lấy một tấm vải cắt thành hình con voi. Tôi sẽ làm cả vòi, tai và đuôi nữa, rồi bạn và Cung sẽ chui vào đó...
Mới nghe tới đó, nhỏ Hiển Hoa đã méo xệch miệng. Nó ngúng nguẩy:
- Hiển Hoa không chịu đâu! Hiển Hoa mà làm voi, Hưng Đạo vương Kim Em cỡi lên, Hiển Hoa sẽ xẹp lép như con tép mất!
Nỗi lo lắng của nhỏ Hiển Hoa khiến tụi bạn không nhịn được cười.
Riêng Quý ròm không cười. Đang thay nhỏ Hạnh làm tổ trưởng, nó mím môi cố làm mặt tỉnh và hắng giọng trấn an:
- Bạn đừng lo! Cung sẽ đứng phía trước, bạn chỉ đứng lom khom phía sau thôi! Khi cỡi voi, Hưng Đạo vương sẽ cỡi trên lưng... bạn Cung!
Tới phiên Cung giãy nảy:
- Tao không chịu đâu! Dại gì đưa lưng cho con gái cỡi!
Quý ròm nghiêm mặt:
- Đây là công việc chung, mày đừng có giãy đùng đùng lên như thế!
Cung cong môi:
- Công việc chung sao mày không làm voi cho Kim Em cỡi mà lại xúi tao?
Mặt Quý ròm sa sầm:
- Tao còn phải làm lính hầu!
Cung nhất quyết không chịu nhượng bộ:
- Vậy để tao làm lính hầu cho! Mày làm voi!
- Tao không thể làm voi được!
- Tại sao?
Quý ròm liếc nhỏ Kim Em:
- Còm ròm như tao làm sao chịu nổi trọng lượng của vị Hưng Đạo vương to đùng kia được!
Trong khi Tiểu Long và nhỏ Hiển Hoa ôm bụng cười thì nhỏ Kim Em dậm chân bình bịch:
- Nè, nè, không có nói xấu người ta à nghen!
Còn Cung thì huơ tay:
- Chứ tao có hơn gì mày! Khi nãy mày chả bảo tao chẳng mập hơn mày mấy tí là gì!
Quý ròm khụt khịt mũi:
- Chả mập hơn mấy tí nhưng vẫn là mập hơn!
Rồi thấy lý lẽ của mình không được thuyết phục lắm, Quý ròm vội vã nói thêm:
- Hơn nữa, mày không thể đóng vai lính hầu được! Vai lính hầu này khó lắm! Phải cầm giáo đâm vào đùi Phạm Ngũ Lão tới những ba nhát chứ đâu phải đứng chơi!
Cung "xì" một tiếng:
- Tưởng gì! Cầm giáo đâm vào đùi, ai làm chả được!
Quý ròm "e hèm":
- Như vậy là mày chả biết cóc khô gì cả! Đã là lính hầu của Trần Hưng Đạo thì khi đâm phải đâm đúng phương pháp, ngay cả tư thế cầm giáo cũng theo bài bản chứ đâu phải muốn huơ loạn xị thế nào cũng được!
Cung bán tín bán nghi. Nó nhìn lom lom vào mặt Quý ròm:
- Xạo đi mày!
Giọng Quý ròm ráo hoảnh:
- Tao xạo mày làm gì! Nếu quân lính thời nhà Trần không võ nghệ đầy mình thì làm thế quái nào đuổi được giặc Nguyên Mông!
Lần này, thấy thằng ròm lấy lịch sử ra hùng hồn dẫn chứng, Cung hơi ngán. Nó gãi cổ:
- Nhưng mày thì biết cóc gì võ nghệ!
Quý ròm "giải đáp thắc mắc" cho tên tổ viên bướng bỉnh kia bằng cách thình lình thộp lấy cổ tay Tiểu Long và hùng dũng giơ lên cao:
- Mày quên tao có một đứa bạn "võ sư vô địch đại lực sĩ song phi cước thiết đầu công" là Tiểu Long đây sao? Trước nay nó đã dạy cho tao biết bao nhiêu là võ nghệ, từ quyền cước đơn đao song kiếm tụ tiễn phi tiêu đến trường thương giáo mác xà beng... không thiếu thứ gì!
Nghe Quý ròm tuôn một tràng, Cung bất giác nghệt mặt. Ừ, có thể lắm! Thằng ròm này suốt ngày cặp kè với Tiểu Long, thế nào chẳng được thằng này truyền cho vài miếng võ! Đang gục gà gục gặc, Cung bỗng giật mình thốt lên:
- Ê, làm gì có môn võ đánh nhau bằng xà beng hở mày? Xà beng là dụng cụ để đào đất đá mà!
Câu hỏi bất ngờ của Cung làm Quý ròm chết đứng. Khi nãy lỡ ba hoa quá trớn, nó kể cả xà beng vào trong đó mà không hay.
- Xà beng hả? Có, có chứ! - Vừa ấp úng đáp Quý ròm vừa tự rủa thầm mình tơi bời, cặp mắt "gian manh" của nó đảo lia lịa, còn đầu óc thì tính toán như chớp xẹt - Có, à thoạt đầu thì không có, nhưng về sau thì có!
Rồi sợ thằng Cung ương bướng này buột miệng hỏi những câu cắc cớ, Quý ròm vội vàng hỏi trước:
- Tao hỏi mày nè! Giả dụ mày đang lui cui đào đất đá, kẻ địch bỗng nhảy tới tấn công mày thì mày làm sao?
Cung liếm môi:
- Kẻ địch nhiều hay ít?
Đang định "quảng cáo" cho môn "vũ khí lợi hại" xà beng nên Quý ròm hùng hổ đáp:
- Tất nhiên là nhiều!
- Nhiều thì tao... chạy!
Cung đáp xụi lơ làm Quý ròm xụi lơ theo. Nó thở đánh thượt:
- Chạy thì nói làm gì!
Cung ôm đầu:
- Không chạy có mà chết với bọn chúng à?
- Chẳng việc gì phải lo đến thế! - Quý ròm ưỡn ngực - Bởi vì mày đang có cây xà beng trong tay! Cây xà beng thời bình là dụng cụ sản xuất nhưng thời chiến là một thứ vũ khí có thể đương cự được cả chục người. Chính nhờ sự biến đổi linh hoạt và công dụng đa năng của nó mà từ cuối thế kỷ 19, xà beng đã được liệt vào... thập bát binh khí cận đại!
Rồi Quý ròm đột ngột kết luận:
- Không tin mày hỏi thằng Tiểu Long xem!
Cung ngó Tiểu Long, giọng nghi hoặc:
- Đúng thế không hở mày?
Thình lình bị Quý ròm lôi vào cuộc, Tiểu Long giật bắn cả người. Phải vất vả lắm nó mới giữ được vẻ mặt thản nhiên, gật đầu đáp:
- Đúng thế! Đúng thế! Xà beng là thứ vũ khí... lợi hại ghê lắm!
Thấy Tiểu Long hùa theo mình chơi trò dóc tổ, Quý ròm khoái chí phá ra cười. Nhưng rồi thấy mặt mày thằng mập càng lúc càng khó coi, sợ nó phát khùng tố cáo tội khoác lác của mình, Quý ròm lập tức thu ngay nụ cười và hấp tấp trở lại đề tài chính:
- Thôi, bây giờ chúng ta bắt đầu tập! Tiểu Long ra giữa đường ngồi đan sọt đi!
Tiểu Long ngơ ngác:
- Sọt đâu mà đan!
Quý ròm hất đầu:
- Mày chạy vào nhà lấy cái rổ ra đây! Không có sọt thì đan rổ vậy!
Đợi Tiểu Long cầm rổ ra và xếp chân ngồi bệt xuống đất, Quý ròm ngoảnh sang Cung và Hiển Hoa:
- Giờ tới hai bạn!
Sau khi nghe Quý ròm thuyết một tràng về tiêu chuẩn võ nghệ của binh sĩ đời nhà Trần, Cung hết ham làm lính hầu nữa. Nhưng nó vẫn chưa chịu làm... voi ngay. Nó hỏi:
- Thế tấm vải đâu?
- Tấm vải gì?
Cung nheo mắt:
- Tấm vải vẽ hình con voi ấy! Phải có tấm vải khoác lên mình mới làm voi được chứ!
- Khỏi cần! - Quý ròm khoát tay - Chúng ta cứ tập trước, còn tấm vải sẽ may sau! Tao còn phải nhờ mày trang trí vẽ vời trên tấm vải nữa đấy!
Nhỏ Kim Em thoạt đầu cũng định hỏi "Râu đâu?" nhưng nghe Quý ròm trả lời Cung như vậy, nó chả buồn thắc mắc nữa. Nó lặng lẽ tiến đến chỗ Cung và nhỏ Hiển Hoa. Hai đứa này vừa làm voi vừa cãi nhau chí choé.
Nhỏ Hiển Hoa cúi lom khom, hai tay vịn vào hông Cung. Cung đứng trước, tay chống lên gối, chốc chốc lại quay đầu ra sau, gắt:
- Bạn nhích tay cao lên một chút được không? Để ngay hông nhột thí mồ!
Nhỏ Hiển Hoa đỏ mặt:
- Đừng có xạo! Tôi có thọc lét bạn đâu mà nhột!
Cung gầm gừ:
- Không thọc lét cũng nhột!
Thấy "đầu voi" và "đuôi voi" cứ hục hặc luôn miệng, không ai chịu nhường ai, Quý ròm liền can gián:
- Thôi, thôi, đừng tranh cãi nữa! Bạn Cung khom người xuống cho Hưng Đạo đại vương trèo lên lưng voi đi!
"Hưng Đạo vương" Kim Em trước nay chỉ cỡi xe đạp, không quen cỡi... voi, nên ì ạch mãi vẫn chưa ngồi lên chiếc lưng tôm của Cung được. Nó cứ leo lên lại tuột xuống, cả chục lần như vậy.
Cung khom người một hồi đã mỏi, liền gắt:
- Này, này, đây là cái lưng người ta chứ không phải là cầu tuột đâu nhé!
Nhỏ Kim Em lỏn lẻn:
- Lưng gì mà trơn quá!
Nhỏ Hiển Hoa cười hì hì:
- Lưng voi mà lại!
Cung quay ra sau, gầm gừ:
- Bạn có im đi không! Nếu còn trêu tôi một lần nữa, tôi sẽ xin đổi chỗ với bạn đấy!
Nghe "đầu voi" hăm he, "đuôi voi" vội rụt cổ ngậm miệng ngay tút xuỵt.
Rốt cuộc phải mất đến năm phút, "Hưng Đạo vương" mới yên vị trên lưng voi của mình được.
Nhưng khổ nỗi, "con voi" của ngài ốm hơn ngài nên khi ngài vừa "an tọa", "con voi" đã lảo đảo bốn chân, à quên chỉ hai chân trước thôi, như muốn sụm.
"Hưng Đạo vương" xanh mặt liếc xuống:
- Bạn làm sao thế?
"Voi" sừng sộ:
- Còn trăng với sao gì nữa! Bạn cứ cựa quậy mãi như thế làm sao tôi giữ thăng bằng được?
- Cựa quậy đâu mà cựa quậy!
"Voi" cười khảy:
- Thì không cựa quậy, nhưng nhúc nhích!
Biết không thể đôi co lại với "con voi" bướng bỉnh và lắm mồm của mình, "Hưng Đạo vương" không buồn thanh minh nữa. Ngài cố nín thở gồng mình ngồi im cho yên chuyện.
Nhưng yên được chuyện voi thì chuyện người lại rắc rối.
"Phạm Ngũ Lão" Tiểu Long ngồi đan rổ mà mặt ngoảnh về phía sau láo liên quan sát cảnh "Trần Hưng Đạo" và "con voi" của ngài cãi nhau, bị Quý ròm nạt cho một tiếng:
- Mày có quay lên không! Đang "nghĩ kế phá giặc" thì tinh thần phải tập trung ghê lắm, có đâu dáo dác như thằng trộm gà thế!
Đang đóng vai Phạm tướng quân oai vệ mà bị tên lính hầu tép riu quát cho giật bắn, Tiểu Long cáu tiết:
- Chứ mày thì sao? Mày là lính hầu mà dám to tiếng với Đại tướng quân hả?
Quý ròm chìa cùi chỏ:
- Đại tướng quân cái cóc khô! Mày chỉ là Đại tướng quân sau khi được Hưng Đạo vương rước về kinh và phong chức kia! Còn hiện giờ mày chỉ là thứ dân thôi, hiểu chưa hả ngốc?
Tiểu Long quanh năm bị Quý ròm kêu là "ngốc tử", nghe đã quen tai. Chữ "ngốc" bây giờ đã quen thuộc với nó như là chữ "thân mến" vậy. Nhưng đó là nói lúc chỉ có hai đứa với nhau kia, cùng lắm là thêm nhỏ Hạnh vào nữa. Đằng này Quý ròm mắng nó "ngốc" trước mặt bao nhiêu là đứa, nó chả còn thấy cái từ đó "thân thương" tí ti ông cụ nào.
Tự ái dồn dập, nó sầm mặt vặc lại:
- Có mày ngốc thì có!
Cú phản kích của Tiểu Long làm Quý ròm há hốc miệng:
- Ơ, ơ, cái thằng mập này! Tao làm gì mà mày bảo là ngốc?
- Chứ gì nữa! - Tiểu Long chưa nguôi ấm ức, nó thu nắm tay, răng nghiến trèo trẹo - Phạm mỗ tuy chưa được phong làm Đại tướng quân nhưng với bản lĩnh của mình, Phạm mỗ thừa sức bẻ giò bất cứ một tên lính hống hách nào! "Thế võ Oshin" của nhà ngươi không làm gì được Phạm mỗ đâu!
Nghe Tiểu Long lôi chuyện cũ ra chọc mình, Quý ròm mặt đỏ gay:
- Oshin cái đầu mày! Có mau ngồi xuống đan rổ để buổi tập bắt đầu đi không hả?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...