Chương 8
Bạn bè của nhỏ Diệp không chỉ đến thăm và nghe kể chuyện suông. Theo thói quen, đi thăm người ốm bao giờ người ta cũng xách theo một cái gì đó. "Cái gì đó" của người lớn là hộp sữa, trứng gà, cam quýt,... Trẻ em chả có tiền, "cái gì đó" của trẻ em là những thứ có sẵn trong tay.
Nhỏ Oanh đem đến tặng nhỏ Diệp một cây thước kẻ bằng nhựa, trên có in hình các con vật trong phim hoạt hình Walt Disney. Nhỏ Thi tặng nhỏ Diệp một bức tượng thách cao bé bằng ngón chân cái nặn hình một con chuột đang thò đầu ra khỏi chiếc giày. Nhỏ Cẩm Thúy đem đến một xấp bưu ảnh chụp phong cảnh Đà Lạt chú nó vừa đi chơi về mua cho.
Nhỏ Diệp thích những món quà xinh xắn này lắm. Nó nằm ở giữa, xếp cây thước, con chuột và những tấm bưu ảnh chung quanh, mỉm cười sung sướng. Con mèo bông biết keo "meo, meo" cô Tư tặng hôm trước nó cũng để trên giường, nhưng đặt khuất sau chiếc gối.
Quý ròm hỏi:
- Còn con mèo đâu, sao mày không bày luôn ra?
Nhỏ Diệp lật chiếc gối:
- Nó ở đây nè!
Quý ròm tò mò:
- Sao mày giấu nó dưới gối vậy?
Nhỏ Diệp cười khúc khích:
- Em sợ nó vồ chuột!
Quý ròm "xì" một tiếng:
- Mày chỉ toàn lo hão!
- Kệ em!
Nhỏ Diệp chun mũi đáp và đậy chiếc gối lại.
Nhỏ Diệp thích các quà tặng là thế, vậy mà hôm nhỏ Thùy Vân đem chiếc máy tính bỏ túi tới, nhỏ Diệp lắc đầu nguây nguẩy:
- Í! Bạn đem về đi!
Thùy Vân ngạc nhiên:
- Sao thế? mình đem tặng cho bạn mà!
Nhỏ Diệp vẫn khăng khăng:
- Nhưng chiếc máy tính này đắt tiền lắm!
- Không đắt lắm đâu! - Thùy Vân trấn an bạn.
Nhỏ Diệp vẫn nghi ngại:
- Chiếc máy tính này của ai vậy? Của ba mẹ bạn phải không?
- Không! Đây là chiếc máy tính của mình!
- Nhưng dù nó là của bạn, bạn cũng không nên đem tặng nó! - Nhỏ Diệp cắn môi - Bạn cần phải có nó để tính toán!
- Bạn đừng lo! - Nhỏ Thùy Vân chớp mắt - Mình có tới những hai cái lận! Một chiếc mẹ mình mua hôm trước, một chiếc ông cậu vừa tặng cho mình.
Dù Thùy Vân giải thích đâu ra đó rõ ràng, nhỏ Diệp vẫn không muốn nhận món quà đặc biệt này. Nhưng khi vừa định lắc đầu thêm một lần nữa, nó bắt gặp vẻ mặt căng thẳng, hồi hộp của bạn, nó đành cười khì:
- Thôi, được rồi! Cảm ơn bạn nhé!
Thấy nhỏ Diệp chịu nhận quà của mình, nhỏ Thùy Vân mừng rơn. Nó hớn hở dúi chiếc máy tính vào tay bạn, lại cẩn thận "giao hẹn":
- Nói rồi không được đổi ý đấy!
Nhỏ Diệp chớp mắt, cảm động:
- Ừ, mình sẽ không đổi ý đâu!
Bọn nhóc Nghị, Đạt, Tùng cũng không chịu thua. Nghị nói:
- Chị Diệp ốm nằm một chỗ buồn lắm! Tụi mình phải tặng cho chị Diệp món gì.
Đạt sờ túi:
- Tao có gì đâu mà tặng!
Tùng liếc Đạt:
- Tao thấy ở nhà mày có chiếc tivi.
- Không được đâu! - Đạt tái mặt - Chiếc tivi đó là của ba mẹ tao!
Nhìn vẻ hốt hoảng của Đạt, Tùng toét miệng cười:
- Tao chỉ đùa thôi! Mày có khiêng chiếc tivi tới, chị Diệp cũng không nhận đâu!
Nghị rút trong túi áo ra tấm ảnh diễn viên Đài Loan Hà Gia Kính, người đóng vai hiệp sĩ Triển Chiêu trong phim Bao Thanh Thiên đang chiếu mỗi chiều trên Đài truyền hình thành phố, hào hứng nói:
- Tao sẽ tặng chị Diệp tấm ảnh này!
Tấm hình trên tay Nghị làm Tùng nhớ ra:
- Ờ, tao cũng có ảnh diễn viên. Tao sẽ đem tặng cho chị Diệp.
Nghị tò mò nhìn bạn:
- Ẳnh Kim Siêu Quần đóng vai Bao Công hở?
- Không! - Tùng nhún vai - Diễn viên của tao có tới... bốn chân lận!
Rồi trước vẻ ngơ ngác của hai bạn, Tùng nhe răng cười hì hì:
- Diễn viên đóng trong phim Một trăm lẻ một con chó đốm đó!
- Tưởng gì! - Đạt trề môi - Phần tao, tao sẽ tặng chị Diệp một con chó thật.
- Một con chó thật? - Tùng nhún vai - Ý mày muốn nói đến con Mi-na mà cậu mày mỗi khi đi nhậu về thường tung bổng lên trời đó ư?
- Đúng thế! - Đạt gật đầu, hiên ngang - Tao sẽ tặng cho chị Diệp con Mi-na nhà tao!
Tùng liếp mép:
- Nhưng đấy đâu phải là con chó của mày!
- Con Mi-na là của mẹ tao! - Đạt xác nhận - Nhưng mẹ tao đang tìm cách cho nó đi. Mẹ tao không chịu nổi cảnh con Mi-na cứ mãi bị cậu tao hành hạ!
- Thì ra thế! - Tùng gật gù, nhưng rồi nó liền thở dài! - Nhưng nếu vậy mày phải nghĩ cách khác. Chị Diệp sẽ không nhận một món quà tặng lúc nào cũng ị vãi lung tung khắp nhà như con Mi-na của mày đâu!
- Thôi, maỳ tìm món quà khác đi! - Nghị vỗ vai Đạt, khịt mũi nói - Ai lại tặng cho người ốm một con chó bao giờ!
Đạt nghệt mặt:
- Nhưng ngoài con Mi-na ra, tao chẳng có món gì khác!
- Xấp ảnh diễn viên của mày đâu rồi? - Nghị hỏi.
Đạt gãi đầu:
- Tao chơi bài cào với mấy thằng nhãi cạnh nhà thua sạch hết rồi!
- Thế còn những tấm hình đề-can?
- Cũng vậy! - Đạt tặc lưỡi - Tạo bị tui kia gom tất tần tật!
Chợt Đạt reo lên:
- A, phải rồi! Tao có thanh kiếm gỗ!
Tùng "xì" một tiếng:
- Chị Diệp chả thèm thanh kiếm của mày đâu! Con gái ai lại chơi kiếm!
Đạt ngập ngừng:
- Hay là tao tặng chị Diệp... chiếc mặt nạ Tề Thiên của tao vậy!
- Con gái chẳng bao giờ đeo mặt nạ! - Tới lượt Nghị phản đối - Mặt nạ chỉ dành cho con trai thôi!
- Thôi được! - Cuối cùng, Tùng nói - Tao sẽ cho mày mượn một tấm ảnh. Chừng nào có, mày trả lại tao!
- Hay đấy! - Đạt vỗ tay - Như vậy ba đứa tặng ba tấm ảnh, chắc chắn chị Diệp sẽ thích mê tơi!
Nhỏ Diệp thích mê tơi thật. Nó hớn hở đón những tấm ảnh trên tay bọn nhóc:
- Ôi, các em tặng chị đấy ư?
Rồi săm *** tấm ảnh diễn viên Hà Gia Kính, nó tấm tắc:
- Triển hộ vệ ở phủ Khai Phong đây mà!
Cầm tấm ảnh những con chó đốm, nó lại reo:
- A, hình này trong phim Một trăm lẻ một con chó đốm! Đẹp quá!
Tới tấm ảnh Tùng cho thằng Đạt mượn thì nhỏ Diệp không reo cũng chẳng tấm tắc. Nó tròn xoe mắt:
- Ôi, ảnh ai đây?
Tùng tủm tỉm:
- Ma đấy!
- Ma? - Nhỏ Diệp há hốc miệng.
- Ừ, đây là con ma trong phim hoạt hình! Chị chưa xem phim Casper, con ma dễ thương sao?
- Chưa.
- Phim đó hay lắm! - Tùng không bỏ lỡ cơ hội quảng cáo - Để hôm nào em cho chị mượn!
- Thế ngoài phim đó ra, mày còn phim nào hay nữa không?
Tiếng Quý ròm đột ngột vang lên sau lưng khiến bọn nhóc giật mình quay lại.
- A, anh Quý! - Tùng vui vẻ chào, rồi sực nhớ đến câu hỏi vừa rồi, nó nhanh nhẩy kê khai - Ở nhà em có phim Cô bé lạc loài nè, phim Câu chuyện đồ chơi nè, phim Khu vườn bí ẩn nè, phim Người da đỏ trong ngăn kéo nè, phim...
- Thôi, thôi, đủ rồi - Thấy thằng Tùng có vẻ muốn kéo dài sự liệt kê của nó đến tận tối mịt, Quý ròm hoảng hốt ngắt lời - Đây đâu phải là cuộc thi kể tên phim mà mày trang giang đại hải thế!
Tùng ngơ ngác:
- Chính anh vừa hỏi em kia mà!
- Tao hỏi đùa đó thôi! - Quý ròm khịt mũi, rồi nó bất thần nghiêm mặt - Điều tao muốn hỏi là tại sao tụi mày rủ nhau kéo vào đây quậy phá không cho chị Diệp nghỉ ngơi! Đã đến giờ nghe kể chuyện đâu!
Thấy Quý ròm ra oai ghê quá, mặt lại đằng đằng sát khí, ba ông nhóc run bắn, lắp ba lắp bắp mãi vẫn không thốt nên lời.
- Tùng và các bạn đem quà đến tặng em đấy! Chẳng phải quấy phá đâu!
Cuối cùng, nhỏ Diệp đành phải đỡ lời giùm bọn Tùng, Nghị, Đạt. Rồi nó giơ mấy tấm ảnh lên khoe:
- Anh xem nè! Đẹp không?
Quý ròm bước lại. Nó cầm lấy xấp ảnh trên tay nhỏ Diệp, ngạc nhiên reo:
- A, Nam hiệp Triển chiêu!
Rồi quay lại phía bọn nhóc, Quý ròm nhoẻn miệng cười:
- À, thế ra tao đã trách oan...
Nhưng Quý ròm không thể nói hết lời xin lỗi. Mới thốt được vài ba tiếng, nó sực nhận ra Tùng, Nghị, Đạt đã không còn ở trong phòng. Thừa lúc Quý ròm ngắm nghía mấy tấm ảnh, bọn nhóc đã nháy nhau len lén chuồn mất tiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...