Kính Vạn Hoa - Tập 18 -Cuộc so tài vất vả


Chương 7
Sau keo thứ hai, cuộc thi tài của bọn Quý ròm và phe Tâm hô trở lại thế cân bằng. Mỗi bên đều thắng một, thua một. Keo thứ ba, tức keo cuối cùng, sẽ quyết định chiến thắng thuộc về bên nào. Vì vậy, vẻ mặt của cả hai phe đều rất căng thẳng.
Nhỏ Hạnh chớp mắt nhìn Quý ròm:
- Quý còn trò gì hay để thi thố nữa không?
Quý ròm thở dài:
- Chỉ còn những trò vặt vãnh, không qua mắt được tụi nó đâu!
Câu trả lời của “nhà ảo thuật quên đem theo đồ nghề” khiến nhỏ Hạnh lo ngay ngáy. Nó thấp thỏm đẩy gọng kính:
- Thế bây giờ làm sao?
Quý ròm cắn môi:
- Phải nhờ tới thằng Tiểu Long?
Nhỏ Hạnh chưng hửng:
- Long đâu có biết biểu diễn ảo thuật?
Quý ròm nhún vai:
- Nó không biết làm ảo thuật nhưng nó từng luyện “thiết đầu công”!
Nhỏ Hạnh càng thắc mắc:
- Nhưng đấy đâu phải là trò ảo thuật!
- Ảo thuật hay không mặc kệ! - Giọng Quý ròm tinh quái - Vấn đề là mình phải khích cho tụi kia nhận lời!
Rồi không để nhỏ Hạnh tiếp tục vặn vẹo, nó ngoắt Tiểu Long và Mạnh, bốn đứa liền chụm đầu lại bàn bạc.
Thấy bọn Quý ròm xúm xít lâu lắc, Tâm hô xốn mắt:
- Tụi mày đọc thần chú gì cả buổi thế? Hay là…
Tâm hô chưa nói dứt câu, bọn Quý ròm đã quay phắt lại. Và theo sự phân công của ông anh, thằng Mạnh bước tới một bước, mặt vênh váo:
- Bây giờ hai bên sẽ so tài với nhau bằng cách mỗi bên cử ra một người…
Tâm hô gãi má:
- Nãy giờ chẳng phải mỗi bên vẫn cử ra một người là gì!
Câu nói của đối phương làm Mạnh thoáng đỏ mặt. Nó “e hèm” một tiếng để che giấu sự bối rối:
- Thì là vậy! Nhưng lần này sẽ so tài theo cách khác. Người được cử ra sẽ thực hiện một động tác đặc biệt nào đó, nếu phe kia có người làm theo được y hệt thì xem như thắng, còn không làm theo được thì xem như thua…
Phe Tâm hô có vẻ thích thú trước đề nghị mới mẻ này. Sau khi ngoảnh cổ trao đổi với đồng bọn một hồi, Tâm hô quay lại:
- Kiểu so tài này cũng hay đấy, nhưng tụi tao vẫn chưa hiểu rõ! Làm một động tá đặc biệt là làm như thế nào?
- Đây nè! - Ưỡn ngực ra trước, Mạnh quờ tay sang bên trái chụp cổ tay Tiểu Long giơ lên cao, rồi vừa nghếch mắt nhìn đối phương, nó vừa hùng hồn “quảng cáo” - Chẳng hạn ông anh lực sĩ này của bên tao sẽ biểu diễn màn dùng đầu chấn gãy các thanh gỗ, một “thần công” thất truyền đã lâu trên “giang hồ”!
Mạnh vừa “giới thiệu sản phẩm” xong, phe Tâm hô đứa nào đứa nấy ôm bụng cười bò.

- Chẳng có gì đáng cười! - Mạnh nóng gáy – Trong chốc lát nữa thôi, ông anh đại lực sĩ này…
Mạnh ngạc nhiên khi thấy nó càng gân cổ “quảng cáo”, tụi Tâm hô lại càng cười dữ, còn Tiểu Long thì đang ngọ ngoạy như muốn vùng ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của nó.
Không hiểu tại sao bên đối phương bỗng phát rồ cả đám lên như thế, Mạnh bỏ lửng câu nói và ngoảnh sang định hỏi Tiểu Long. Không ngờ vừa quay đầu, Mạnh bỗng đuỗn mặt ra.
Nó như chết điếng khi nhận ra cái người bị nó nắm tay giơ lên và đang mím môi mím lợi vùng vẫy nãy giờ là Quý ròm chứ không phải Tiểu Long. Khi nãy nó nhớ rõ ràng Tiểu Long đứng bên trái còn ông anh ròm của nó đứng bên phải, chả hiểu hai người đổi chỗ cho nhau tự lúc nào. Bây giờ Mạnh mới hiểu ra tại sao phe Tâm hô lại hè nhau cười phát sặc như thế. Lôi một con người còm nhỏm còm nhom như ông anh của nó ra doạ thiên hạ, lại còn phong cho chức “đại lực sĩ” thì quả là trớ trêu và khôi hài hết cỡ!
Tất nhiên, ngay sau khi phát giác ra sự nhầm lẫn vô cùng tai hại của mình, Mạnh vội vàng buông tay ông anh như người phải bỏng.
- Em… em tưởng…
- Tưởng cái đầu mày! - Giọng Quý ròm bốc lửa – Bộ mày không có mắt chắc?
Biết càng phân bua càng bất lợi, Mạnh quyết định đánh bài lờ. Nó ngoảnh sang phải, nắm tay Tiểu Long giơ lên, lần này là Tiểu Long thật, giọng lỏn lẻn:
- À quên! Đây mới là đại lực sĩ có cái đầu bằng sắt! Đại lực sĩ Tiểu Long là người chuyên làm những điều không ai làm được!
Lúc này phe Tâm hô đã thôi cười. Chúng tò mò ngắm nghía thằng nhóc to con Mạnh đang “quảng cáo”. Ừ, thằng này có vẻ là “đại lực sĩ” thật! Nhưng non choẹt như nó có bao lăm công phu mà dám dùng đầu chấn gãy các thanh gỗ?
Thằng nhóc áo xanh nuốt nước bọt:
- Tụi mày nói thật đấy hở?
Mạnh nhún vai:
- Thì phe mày cứ đồng ý đi, rồi sẽ biết ngay là thật hay giả!
Bị Mạnh khiêu khích, Tâm hô hậm hực:
- Được, tụi tao đồng ý!
Rồi nó bước lại chỗ đống lửa, rút phắt một thanh củi đang cháy, hăm hở khoa một vòng:
- Đại lực sĩ của phe mày có dám để tao đập thanh củi này và đầu không?
Mạnh “xì” một tiếng, giọng coi thường:
- Sao lại không dám! Thanh củi cỏn con này thì đã ăn nhằm gì!
Mạnh chỉ mới nghe Quý ròm khoe tài Tiểu Long chứ nó chưa rõ cái môn “thiết đầu công” này lợi hại như thế nào nhưng mồm vẫn nói cứng.
Tất nhiên nó sẽ không nói vung tán tàn như thế nếu như lúc đó nó trông thấy ở bên cạnh, Tiểu Long đang méo xệch miệng khi nhìn Tâm hô hùng hổ múa tít thanh củi như Quan Vân Trường múa cây Thanh Long Đao lúc qua ngũ ải.
Rõ ràng thanh củi trên tay Tâm hô to đùng và chắc nịch chứ không phải là “thanh củi cỏn con” như thằng Mạnh trịch thượng tuyên bố. Hơn nữa, đó là loại củi thông cực kỳ dẻo dai, nện vào một cái đầu đúc bằng sắt thật chưa chắc đã gãy, huống chi là nện lên đầu người bằng da bằng thịt! Thanh củi không gãy đã đành mà cái đầu người lúc đó chắc chắn dẹp lép!
Đang hoang mang chưa biết làm sao để tránh cuộc biểu diễn chết người này, Tiểu Long càng hoảng vía khi nghe Tâm hô ngoác miệng giục:
- Đại lực sĩ của phe mày bước ra đi chứ! Tao cầm thanh củi nãy giờ đã mỏi tay lắm rồi!
Trước những cặp mắt háo hức chờ đợi của mọi người, cực chẳng đã Tiểu Long phải nhích lên một bước.
Tâm hô liên huơ thanh củi lên khỏi đầu:
- Tao đập xuống nhé?
Thấy Tâm hô lăm lăm thanh củi như muốn bổ xuống, anh Việt mấp máy môi định ngăn lại, nhưng anh chưa kịp lên tiếng, Tiểu Long đã hốt hoảng buột miệng:
- Ấy, đừng, đừng!

- Sao thế? – Tay vẫn giữ thanh củi lơ lửng trên cao, Tâm hô nheo mắt hỏi giọng chế giễu – Mày sợ rồi ư?
Tiểu Long nhăn nhó đưa tay quẹt mũi:
- Môn “thiết đầu công” của tôi không đỡ nổi thanh củi này đâu!
- Ha, ha! – Hàng loạt cái miệng đứng đằng sau Tâm hô lập tức cất tiếng cười nhạo - Thế mà cũng dám khoe khoang là đại lực sĩ!
- Hoá ra người chuyên làm được những điều không ai làm được chỉ là một con thỏ!
Mặt Tiểu Long đã nhăn lại càng nhăn, những thớ thịt trên gò má nó tự dưng giật giật. Dĩ nhiên những lời quảng cáo huênh hoang vừa rồi là do thằng oắt Mạnh cao hứng “sáng tác” ra, nhưng dù muốn dù không người bị công kích, chế nhạo vẫn là nó, kẻ lỡ mang danh “đại lực sĩ”.
Tiểu Long cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. Nhưng là đứa trầm tĩnh, nó không buồn thanh minh hay phản ứng. Cố dằn tự ái, Tiểu Long chậm rãi bước về phía đống lửa, đảo mắt tìm kiếm.
Bọn Tâm hô, cả Quý ròm, nhỏ Hạnh và Mạnh, không hiểu nhà “đại lực sĩ” định làm gì, tất cả đều lặng lẽ chăm chú theo dõi.
Một lát sau, mọi người thấy Tiểu Long rút ra từ đống củi một thanh gỗ vuông vức, phẳng phiu, loại gỗ người ta vẫn thường dùng để đóng trần nhà.
Tiểu Long ngắm nghía và vuốt ve thanh gỗ một hồi như để ước lượng độ cứng rồi bước lại trao cho Tâm hô:
- Môn “thiết đầu công’ của tôi có thể chấn gãy thanh gỗ này!
Thanh gỗ Tiểu Long chọn dày có đến bốn, năm phân là ít, nhưng Tâm hô vẫn hừ giọng:
- Thanh gỗ bé tẹo này ư?
- Ừ!
Tâm hô lại bĩu môi:
- Thanh gỗ này thì ai húc gãy chả được!
Tiểu Long vẫn bình tĩnh:
- Vậy càng tốt cho các bạn chứ sao! Nếu lát nữa trong các bạn có người cũng dùng đầu chấn gãy được thì tụi này xem như thua!
Thái độ rõ ràng của Tiểu Long khiến Tâm hô “tắt đài” ngay tắp lự. Tiểu Long không quen mồm mép, nó chỉ nói lên sự thật và cái sự thật đơn giản đó đã dập tắt ngay mọi lời chế nhạo của đối phương.
- Được rồi! – Tâm hô huơ thanh gỗ - Thế tao đập nhé!
Tiểu Long xoạc chân lấy thế.
- Nhớ đập thật mạnh vào đấy! Càng mạnh càng dễ gãy!
Đúng lúc Tâm hô giơ cao thanh gỗ chuẩn bị đập xuống, anh Việt thình lình hét giật:
- Khoan đã!
Rồi anh nhìn Tiểu Long, hỏi bằng giọng lo lắng:
- Có thật là em sẽ đỡ được cú đánh này không?
- Anh đừng ngại! - Tiểu Long mỉm cười - Nếu không đỡ được em chả dại gì đưa đầu chịu trận đâu!
Anh Việt dường như vẫn chưa yên tâm. Nhưng nghe Tiểu Long nói chắc như đinh đóng cột, anh không tiện ngăn cản, chỉ nhích gần lại, miệng thấp thỏm dặn:
- Cẩn thận đấy!

Lúc này, mọi đôi mắt đều đổ dồn vào chỗ Tiểu Long và Tâm hô đứng, căng thẳng và hồi hộp. Màn biểu diễn hung hiểm khiến ai nấy như nghẹt thở.
Ngay cả Tâm hô bộ tịch hung hăng là thế, bỗng chốc cũng nghe ngực nặng như chèn đá. Tới lúc sắp sửa ra tay, tự dưng nó chẳng muốn chơi trò này chút nào. Đang lưỡng lự, bỗng nghe Tiểu Long giục “Đánh đi chứ!”, như có một lực khiển vô hình, nó mím môi quất vụt một phát. Nhưng đến khi thanh gỗ sắp chạm vào đầu đối phương, bất giác nó chùn tay hãm đà lại.
Trong thời điểm “ngàn cân treo sợi tóc” đó, có ít nhất phân nửa số khán giả rùng mình ắm tịt mắt lại. Đến khi nghe “bốp” một tiếng, những kẻ yếu bóng vía đó mới dám rụt rè hé mắt ra.
Đầu Tiểu Long vẫn y nguyên. Và thanh gỗ trên tay Tâm hô cũng… không hề suy suyển.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, hệt như sau một tai nạn may mắn không xảy ra thương vong. Lúc này phe Tâm hô chẳng ai buồn lên tiếng chế giễu hay khích bác nhà “đại lực sĩ” như khi nãy nữa. Tâm hô vuốt mái tóc bù, kết luận ngắn gọn:
- Như vậy là không gãy!
Thằng nhóc áo xanh gật gù:
- Ừ, thanh gỗ cứng như thế có thánh mới chấn gãy được!
- Không gãy thì thôi! - Thằng nhóc mũi hếch phụ hoạ - Xem như huề, chả bên nào thua! Thôi, chúng ta chơi trò khác đi!
- Đúng rồi đó! Chơi trò khác đi! - Nhiều cái miệng nhao nhao hùa theo.
- Không được! - Tiểu Long lắc đầu - Sở dĩ vừa rồi thanh gỗ này không gãy là do bạn Tâm nửa chừng hãm đà lại! Muốn gãy phải đánh thật mạnh và thật dứt khoát!
Rồi trước những cặp mắt tròn xoe vì ngơ ngác, Tiểu Long ung dung cầm lấy thanh gỗ đang thõng xuống trên tay Tâm hô đưa cho Quý ròm:
- Mày đánh đi!
Ở “võ đường” phía sau nhà Tiểu Long, Quý ròm đã từng được thằng mập nhờ vả những chuyện tương tự. Vì vậy, khi Tiểu Long chìa thanh gỗ qua, Quý ròm thản nhiên cầm lấy. Nó còn toét miệng cười:
- Gồng đầu cho chắc nhé! Tao quật hết sức đấy!
Một lần nữa khán giả lại chia hai. Phân nửa lật đật nhắm tịt mắt, hân nửa còn lại áp tay lên ngực căng mắt nhìn nhà “đại lực sĩ” biểu diễn môn thần công “đã thất truyền trên giang hồ”.
Khác với cú đánh của Tâm hô khi nãy, lần này Quý ròm xuống tấn đàng hoàng và vừa quật vèo thanh gỗ xuống đầu Tiểu Long nó vừa hét lên một tiếng trợ oai để tăng thêm sức mạnh cho cú đánh.
Quả nhiên, khi thanh gỗ chạm vào đầu Tiểu Long, những khán giả đang phập phồng nhắm mắt kia không còn nghe tiếng “bốp” như vừa rồi, thay vào đó là một tiếc “rắc” khô khốc, đanh gọn.
- Gãy rồi! Gãy rồi! - Thằng nhóc mũi hếch nhảy cẫng, miệng hớn hở reo.
Thằng nhóc áo xanh xuýt xoa thán phục:
- Ghê thật! Chơi kiểu này thì phe tao chịu thua!
Những đứa đứng lố nhố xung quanh cũng quên phắt mình đang thi đua với đối phương, đồng loạt reo hò:
- Tuyệt cú mèo!
- Cứng hơn cả đầu … Ngưu Ma Vương!
- Đúng là đại lực sĩ!
Tâm hô mừng lo lẫn lộn. Mừng vì đầu cổ Tiểu Long sau pha biểu diễn vừa rồi vẫn còn nguyên, vẫn chưa móp một tí ti. Lo vì nó thừa biết phe nó chẳng ai có được cái đầu rắn chắc như thế! Khi nãy, lúc Tiểu Long rút thanh gỗ chìa ra, nó làm bộ chê ỏng chê eo, chứ “thanh gỗ bé tẹo này, ai húc chả gãy” này mà nện lên đầu nó thì chắc chắn cái cần cổ nó sẽ gãy trước, còn thanh gỗ có gãy hay không thì chỉ có trời mới biết! Bây giờ muốn gỡ gạc chỉ còn cách biểu diễn một trò gì đó cực khó để đối phương không làm theo được. Nhưng trò đó là trò gì thì Tâm hô chưa nghĩ ra.
May làm sao, đúng vào lúc nó xoay mình định hỏi ý kiến thằng “quân sư” áo xanh thì một thằng nhóc mặc áo ca rô bước ra. Đó là thằng Thái, đứa vừa rồi bị Tâm hô cho vào xiếc trong trò “bịt mắt qua rào”.
Tâm hô lừ mắt:
- Mày định dùng đầu chấn gãy thanh gỗ như thằng đại lực sĩ kia hả?
- Không! – Thái mỉm cười – Nhưng tao sẽ biểu diễn một trò độc đáo, chắc chắn tụi kia sẽ không làm được!
Tâm hô bán tín bán nghi:
- Trò gì thế?
Thái không trả lời. Nó lẳng lặng bước đến cạnh đống lửa, lẳng lặng rút ra một cây củi thông đang cháy rồi đi đến trước mặt bọn Quý ròm.
Nó giơ cao thanh củi, nghiêm nghị hỏi:
- Tụi mày thấy gì đây không?

- Thấy! - Tiểu Long liếm môi – Củi!
- Cây củi đang cháy phải không? – Thái lại hỏi.
Quý ròm gật đầu:
- Ừ, đang cháy!
Mạnh ngứa miệng:
- À, đây là trò… nuốt củi đang cháy!
Phớt lờ giọng điệu khiêu khích của thằng Mạnh, Thái thản nhiên chỉ tay vào khúc củi chỗ ngay bên dưới ngọn lửa, nheo mắt hỏi:
- Theo tụi mày chỗ này nóng không?
- Dĩ nhiên là nóng! - Quý ròm đáp.
- Có thể sờ tay vào được không?
Câu hỏi này khiến bọn Quý ròm ngẫm nghĩ mất một lúc. Ngọn lửa ở đầu khúc củi đang cháy phừng phực, hẳn nhiên chỗ sát ngọn lửa phải rất nóng. Đó là chưa kể, chỗ đó nhựa thông bị nung nóng dang chảy xèo xèo, nom cứ y như phún thạch của hoả diệm sơn.
Tiểu Long, Quý ròm và nhỏ Hạnh nghiêng ngó một hồi rồi rùng mình kết luận:
- Không sờ tay vào được!
Thái gật gù:
- Chỗ đó đúng là không thể sờ tay vào được! - Rồi nó nhoẻn miệng cười – Nhưng là đối với những người bình thường! Còn tao thì khác.
Nói xong, nó bình thản thò hai ngón tay kẹp chặt vào chỗ nhựa thông đang sôi sục đó, và chỉ bằng hai ngón tay nó huơ thanh củi một vòng, mặt không hề biến sắc.
Màn biểu diễn của Thái trong bình thường, đơn giản, không ly kỳ, rụng rợn và hồi hộp như môn “thiết đầu công” của Tiểu Long nhưng đến khi nó buông hai ngón tay ra và hỏi:
- Tụi mày làm được không?
Thì Quý ròm, Tiểu Long và nhỏ Hạnh đều lắc đầu:
- Tụi này chịu thua!
Chỉ có Mạnh là bất phục. Nó hừ mũi:
- Em làm được!
- Đừng dóc mày! - Quý ròm trừng mắt – Chỗ đó nóng lắm, mày sờ vào là tuột da liền.
Mạnh vẫn khăng khăng:
- Thằng Thái cầm được thì em cũng cầm được! Anh cứ để em thử đi!
Thái nheo mắt ngó Mạnh:
- Mày muốn thử phải không?
Mạnh hùng hổ chìa tay ra:
- Đúng! Đưa thanh củi đây!
Thái đưa thanh củi. Nhưngnh dù sao cũng chưa mất hết khôn ngoan. Nó không cầm tay vào chỗ “khủng khiếp” đó ngay.
Mạnh nắm chặt thanh củi bằng tay trái, lé mắt săm soi tính toán một lúc rồi ngập ngừng gí đầu ngón trỏ tay phải vào chỗ Thái vừa cầm. Ý nó muốn dò xem chỗ đó nóng đến mức nào, khi cảm thấy chắc ăn mới bắt chước thằng Thái kẹp lấy bằng hai ngón tay.
Nhưng dù cẩn thận như thế, Mạnh vẫn bị bất ngờ. Đầu ngón tay vừa chạm vào thanh củi, nó đã hoảng vía vứt ngay thanh củi xuống đất, tay trái nắm chặt lấy ngón trỏ tay phải, miệng la bài hãi:
- Ối, chết em!
Thái cười ha hả:
- Tao đã nói rồi, ai bảo mày không chịu nghe! Người bình thường là cấm có sờ vào những chỗ nguy hiểm như thế!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui