Chương 1
Mạnh lơn tơn đi trước, Quý ròm, Tiểu Long và nhỏ Hạnh hăng hái bước theo sau, cả bọn vừa rảo bước dọc bờ biển, vừa kháo chuyện ầm ĩ.
Tiểu Long nói:
- Giờ này chưa chắc các anh chị nhóm Hải Âu đã có mặt ở trụ sở!
Nghe Tiểu Long thở giọng bi quan, Mạnh quay đầu lại, gân cổ:
- Anh cứ tin em đi! Em nói có là dứt khoát có!
Quý ròm khịt mũi:
- Mày dựa vào đâu mà quả quyết thế? - Em chả dựa vào đâu cả, - Thấy hai ông anh lộ vẻ nghi ngờ, Mạnh nổi cáu, nhưng rồi nó sực nhớ ra – À, à, em có dựa! Em dựa vào chỗ … lần nào em đến đây cũng đều gặp anh Thức, anh Việt và các anh chị khác! Không lần nào là không gặp!
Quý ròm nheo mắt:
- Gặp tất cả mọi người, không thiếu một ai?
- À, à, không phải gặp tất cả! – Câu hỏi vặn của ông anh làm Mạnh lúng túng – Khi gặp người này khi gặp người khác, nhưng nói chung là có gặp!
- Thấy chưa! – Quý ròm cười hì hì - Mày là chúa dóc tổ! Tao mới hỏi lại có một câu, mày đã hoảng vía nói khác rồi!
- Hoảng vía đâu mà hoảng vía!
Thấy Mạnh đỏ mặt chống chế một cách yếu ớt, nhỏ Hạnh mỉm cười “giải vây” cho nó:
- Quý và Long đừng làm khó Mạnh nữa! Dù thế nào hôm nay tụi mình cũng phải đến thăm chỗ ở của nhóm Hải Âu trước khi về lại thành phố! Tụi mình cần phải chia tay một cách lịch sự!
Nghe nhỏ Hạnh nói vậy, Tiểu Long và Quý ròm lập tức chứng tỏ mình là người lịch sự ngay. Hai đứa im lặng rảo bước, chả buồn cà khịa thằng Mạnh nữa.
Cả bọn đi thêm một hồi, khu rừng thông đã hiện ra trước mắt.
Tiểu Long không nén được ngạc:
- Người ta làm gì vậy kìa?
Mạnh ra vẻ sành sỏi:
- Chắc là lại tổ chức hội chợ gì đấy!
- Không phải đâu! - Quý ròm lắc đầu - Hội chợ thường tổ chức vào dịp Tết! Mà hôm nay đến Tết còn xa lắm!
- Muốn biết chuyện gì sắp xảy ra chẳng có gì khó! - Nhỏ Hạnh mỉm cười.
Tiểu Long nhìn cô bạn gái:
- Làm sao Hạnh biết được?
Nhỏ Hạnh ung dung:
- Hỏi nhóm Hải Âu!
- Tưởng sao! - Mạnh “xì” một tiếng - Hỏi người khác thì nói làm gì!
Tuy nói vậy nhưng đôi chân Mạnh lại vượt lên trước mọi người tiến về phía toà nhà ở mé trái khu rừng.
So với trước đây, trụ sở của nhóm Hải Âu đã hoàn toàn thay da đổi thịt. Tường đã được sơn phết lại, bao quanh sân bây giờ là dãy hàng rào cọc gỗ sơn trắng xinh xắn, chiếc cổng ọp ẹp, xiêu vẹo đã biến mất, thay vào đó là một cổng rào hoa giấy rực rỡ.
Quý ròm chắc lưỡi:
- Chẳng còn vẻ gì là toà “lâu đài ma”.
Tiểu Long xuýt xoa:
- Người ở đâu mà ra vào tấp nập thế không biết!
Mạnh phô trương hiểu biết:
- Toà nhà này không chỉ là trụ sở của nhóm hướng dẫn du lịch Hải Âu mà còn là trụ sở của đội múa lân, của đội bóng đá năng khiếu thành phố, của nhóm sinh hoạt trẻ em đường phố Lửa Hồng, của nhóm…
- A, chào các em!
Một tiếng nói vui vẻ vang lên, cắt dứt lời giới thiệu thao thao bất tuyệt của Mạnh.
Cả bọn giật mình ngó lên và lập tức nhoẻn miệng cười khi thấy anh Việt từ trong sân đi ra:
- Chào anh!
Anh Việt vỗ vai Quý ròm:
- Các em đi thăm nhóm Hải Âu hả?
- Dạ, tụi em….
Không đợi Quý ròm nói hết câu, anh Việt đã vồn vã:
- Các em vào đây đi!
Nói xong, anh quay mình đi trước dẫn đường.
Căn phòng của nhóm Hải Âu nằm ngay tiền sảnh, trên trường vẫn đính bức phù điêu chim hải âu bọn Quý ròm đ thấy dạo nọ.
Anh Thức ngồi trước chiếc bàn nhỏ kê ở góc phòng, thấy anh Việt dẫn bọn Quý ròm vào, liền vội vã đứng dậy:
- A, chào các bạn trẻ!
Nhỏ Hạnh nhìn quanh, ngạc nhiên khi thấy chiếc bàn dài dạo nào không còn ở chỗ cũ.
Anh Thức chỉ tay vào bộ xa-lông:
- Các em ngồi chơi đi!
Rồi sợ bọn trẻ ngại ngùng, anh ngồi xuống trước:
- Sao, các em còn ở chơi mấy hôm nữa?
Quý ròm liếm môi:
- Sáng mai tụi em về lại thành phố rồi!
Mạnh lật đật chen lời, giọng quan trọng:
- Vì vậy, hôm nay em dẫn mọi người đến chào từ biệt các anh chị!
- Ngày mai về rồi sao? – Anh Thức nhíu mày – Sao các em về vội thế?
Tiểu Long lễ phép:
- Ngày mốt tụi em phải đi học ạ!
Quý ròm ngó quanh:
- Ở đây chỉ có anh và anh Việt thôi ư?
- Ừ! Các anh chị khác đi chuẩn bị cho công việc tối nay!
Đang nói, cặp mắt anh Thức chợt sáng lên:
- A, phải rồi! Tối này mời các em ghé đây sinh hoạt lửa trại với tụi anh! - Rồi anh chỉ tay ra cổng – Các em có nhìn thấy những gì ngoài kia không?
Nhỏ Hạnh gật đầu:
- Có! Tụi em thấy chỗ nào cũng giăng cờ kết hoa nhưng chẳng biết để làm gì!
Anh Thức mỉm cười:
- Sinh hoạt lửa trại tối nay đấy! Các em nhớ ghé chơi nhé!
Quý ròm gãi đầu:
- Dạ, để tụi em coi lại…
- Còn coi lại với coi đi gì nữa! - Mạnh láu táu – Sáng mai về, tối nay đi dự lửa trại, tuyệt quá còn gì!
Trong khi Quý ròm trừng mắt nhìn Mạnh thì nhỏ Hạnh gật đầu:
- Dạ, tối nay tụi em ghé!
Bọn Quý ròm ở chơi thêm chừng nửa tiếng đồng hồ rồi cáo từ ra về.
- Tối nhớ đến đấy nhé!
Khi tiễn bọn trẻ ra cổng, anh Thức một ần nữa cẩn thận nhắc lại.
- Dạ.
Bọn Quý ròm đồng thanh “dạ” một tiếng rõ to rồi kéo nhau quay lại đường cũ.
Lúc về, Mạnh không giành đi trước. Nó chen vào giữa các ông anh bà chị, miệng nói tay huơ:
- Sinh hoạt lửa trại là vui phải biết nhé! Nào là hát hò, nào là đố nhau, nào là chơi u, chơi cướp cờ…
- Nhưng trước giờ mày đã dự một đêm lửa trại nào chưa?
Quý ròm thình lình hỏi chen ngang làm Mạnh ú ớ:
- Em hả? Em thì … chưa!
- Ha ha! - Quý ròm gập bụng cười - Thật tao chưa thấy ai liều mạng như mày! Chưa từng dự một buổi lửa trại nào mà miệng mồm bô bô cứ như rành lắm đấy!
- Nhưng em đã nhìn thấy trên ti-vi! - Mạnh đỏ mặt chống chế.
Quý ròm hừ mũi:
- Xem trên ti-vi thì nói làm gì!
- Sao lại không nói làm gì! - Mạnh gân cổ - Thế anh đã xem qua chưa?
- Tao cóc thèm xem trên ti-vi! Tối nay tao sẽ xem tận mắt thích hơn!
Tiểu Long và nhỏ Hạnh mặc cho Quý ròm và Mạnh cãi nhau, chẳngồn xen lời. Nếu muốn xen lời, tụi nó cũng chẳng đủ sức. Bởi hai anh em Quý ròm lúc nào mà chẳng cãi nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...