Kính vạn hoa - Tập 14 - Thủ môn bị từ chối


Chương 3
May thay, trên cõi đời nói chung và trong căng-tin lúc này nói riêng không chỉ có nhỏ Hiền Hoà và thằng Dưỡng.
Tiểu Long, Quý ròm và nhỏ Hạnh bất thần từ ngoài sân xồng xộc tiến vào.
- Ê! Nó kìa! – Nhác thấy Tần, Quý ròm hí hửng reo lên.
Tiểu Long nhìn Tần, khịt khịt mũi:
- Mày ngồi ở đây làm tụi tao đi kiếm quá trời!
Trong khi Tần chưa hiểu tụi này đi kiếm mình để làm gì thì nhỏ Hạnh bước lại trước mặt nó và chìa que kem trên tay ra:
- Phần của Tần nè!
Đến lúc này Tần mới phát hiện bọn Tiểu Long, Quý ròm, nhỏ Hạnh mỗi đứa đều cầm trên tay một que kem. Riêng nhỏ Hạnh có tới hai que kem và một trong hai que đó theo lời nhỏ Hạnh là “phần của Tần nè”.
Sự cố xảy ra đột ngột khiến Tần kinh ngạc đến ngẩn người. Nó sợ mình nghe lộn nên không dám đưa tay ra, chỉ ngồi yên trố mắt dòm.
- Cầm đi! – Nhỏ Hạnh nhăm mặt giục – Bạn không ăn ngay, kem chảy nước hết bây giờ!
Tần cầm lấy que kem, ngớ ngẩn hỏi:
- Các bạn mua đãi tôi hả?
Quý ròm cười khì:
- Thằng này hỏi lạ! Không đãi mày thì chẳng lẽ tụi tao đãi… thằng Dưỡng!
Vừa nói Quý ròm vừa láu lỉnh đánh mắt sang chỗ Dưỡng ngồi. Nhưng thằng này vờ như không nghe thấy. Ngay từ lúc mới bước vào căng-tin, nó đã trót lờ tịt thằng Tần, bây giờ nó càng không muốn ra mặt dây dưa.
Tần không để ý đến sự cố tình gây hấn của Quý ròm đối với Dưỡng. Nó đang xúc động ngồi mút kem. Lúc này, vị lạnh của kem không chỉ mát tê đầu lưỡi mà còn mát cả lòng dạ nó.

Tụi này tốt ghê! Tần bâng khuâng nghĩ và trong một thoáng nó cảm thấy cần phải làm một điều gì đó. Nó muốn tỏ ra tốt bụng với những người đã tốt bụng với mình. Nhưng nghĩ hoài nghĩ hoài Tần vẫn chưa biết phải làm gì. Đang loay hoay, ánh mắt chợt chạm phải ly nước chanh đang để yên trên bàn nãy giờ, nó mừng rỡ bưng ly nước lên chìa về phía bọn Tiểu Long, vồn vã:
- À, các bạn…
Nhưng mới nói được vài ba tiếng, Tần bỗng im bặt và ngượng ngập hạ tay xuống. Nó sực nhớ đến thái độ của nhỏ Hiền Hoà khi nãy. Nhỏ Hiền Hoà sở dĩ không thèm uống ly nước chanh này chỉ vì Tần đã vô ý chạm tay vào. Vậy mà mình không chịu lấy đó làm bài học, lại cầm ly mời bọn Tiểu Long, ngu ơi là ngu!
Tần tự rủa thầm và trong khi hình bóng của nhỏ Hiền Hoà ám ảnh, nó quên phắt rằng vừa rồi ở trong lớp, nhỏ Hạnh đã từng mượn com-pa của nó để vẽ hình tròn. Mà một khi đã dám cầm cây com-pa thì không có lý gì nhỏ Hạnh lại uý kỵ ly nước chanh của nó.
Tần quên phắt thật. Vì vậy, nó vô cùng sửng sốt khi thấy nhỏ Hạnh đưa tay đỡ lấy ly nước chanh trên tay nó:
- À, Tần mời bọn này hả? Cảm ơn nhé!
Mãi đến khi nhỏ Hạnh bưng ly nước đưa lên miệng, Tần mới lỏn lẻn nhớ ra nhỏ Hạnh và Tiểu Long đâu có ngán gì mấy con vi trùng ghẻ của mình. Nó thở một hơi dài nhẹ nhõm và hào hứng hẳn:
- Để tôi mua thêm hai ly nữa cho Tiểu Long và Quý ròm nhá?
- Thôi khỏi! Bọn này uống chung được rồi!
Vừa nói nhỏ Hạnh vừa đưa ly nước cho Tiểu Long. Tiểu Long cầm lấy uống một hơi gần nửa ly rồi chuyển sang cho Quý ròm.
Tần hồi hộp giương mắt ngó. Tiểu Long và nhỏ Hạnh thì nó đã biết, nhưng còn thằng ròm này có dám cầm lấy ly nước hay không thì nó chưa rõ.
Nhưng đã đánh bạn với Tiểu Long và nhỏ Hạnh chẳng lẽ Quý ròm lại có thể cư xử khác với hai bạn mình? Trước đôi mắt mở to của Tần, nó cầm lấy ly nước chanh, nốc một hơi cạn queo rồi đặt “cạch” xuống bàn, liếm mép xuýt xoa:
- Mát dễ sợ!
Khi nói vậy Quý ròm không biết thằng Tần còn cảm thấy “mát dễ sợ” hơn nó gấp tỉ lần. Ăn que kem nhỏ Hạnh đưa, Tần đã thấy mát dạ, Quý ròm dũng cảm uống ly nước chanh nó mời, nó càng cảm thấy mát dạ hơn nữa. Và trong niềm hoan hỉ bất ngờ đó, nó khẽ liếc mắt sang chỗ thằng Dưỡng và nhỏ Hiền Hoà ngồi để xem hai đứa này có cảm thấy áy náy chút nào trước hành động “oai hùng” của bọn nhỏ Hạnh hay không.
Nhưng cú đánh mắt của Tần quá muộn. Trước mắt nó chỉ có độc một chiếc bàn trống. Nhỏ Hiền Hoà và thằng Dưỡng không biết đã chuồn mất tự lúc nào, chỉ để lại trơ trọi trên bàn hai chiếc ly chưa kịp tan hết đá.
Tuy vậy, cách cư xử thân thiện của Tiểu Long, nhỏ Hạnh và Quý ròm chỉ giúp thằng Tần ấm áp được mỗi một ngày.
Ngày thứ hai, cõi lòng Tần tan nát trở lại.

Thoạt đầu, vừa đặt chân vào lớp, nghe tụi bạn cười rộ, Tần chưa kịp hiểu ra đợi chuyện gì. Nó vẫn bình thản ôm cặp đi thẳng xuống chỗ ngồi ở bàn chót. Nhưng khi nhét cặp vào ngăn bàn, ngồi thẳng người trông lên, nó bỗng tái mét mặt khi phát giác một hình vẽ bôi bác trên bảng.
Không biết đứa nào chơi ác vẽ một cái đầu người trọc lóc với những mụn ghẻ cực kỳ nham nhở. Dĩ nhiên đó là hình Tần chứ không ai khác. Đã vậy bên dưới hình còn chua thêm hai câu thơ “Cái đầu trọc lóc bình vôi. Nó đem nó úp cái nồi lên trên”.
Trong khi Tần nhìn lên bảng thì nhiều cặp mắt lén lút quay lại nhìn Tần. Và khi thấy Tần biến sắc, mặt mày đỏ nhừ, những chuỗi âm thanh hí hí há há lại thi nhau rộ lên.
Bị vây bọc giữa những tràng cười ngặt nghẽo, Tần càng quýnh. Bất giác nó đưa tay sờ đầu theo quán tính. Nhưng bàn tay mới cất lên nửa chừng, sực nhớ cái đầu nhẵn thín của mình hiện đang là mục tiêu trêu cợt của lũ bạn, nó liền hoảng vía hạ tay xuống.
Sự luống cuống của Tần càng khiến lũ bạn cười bò, nhất là thằng Lâm và thằng Quốc Ân. Từ nãy đến giờ, đó là hai đứa to mồm nhất.
Mồ hôi toát đầy trán, Tần mím chặt môi tính đứng dậy bỏ ra ngoài. Nhưng nó chưa kịp đứng lên thì Tiểu Long và nhỏ Hạnh đã lững thững bước vào.
Thoạt đầu thấy lớp học cười đùa vui vẻ, nhỏ Hạnh chẳng biết ất giáp gì liền nhoẻn miệng cười theo. Nhưng đến khi bước lại chỗ ngồi, thấy Tần mặt nhăn mày nhó vẻ đau khổ, nhỏ Hạnh liền tròn xoe mắt:
- Có chuyện gì thế hở Tần?
Tần lúc lắc đầu không đáp, nhưng mặt nó nhăn lại càng nhăn.
Nhỏ Hạnh chưa kịp gặng hỏi thêm thì Tiểu Long đã gọi giật:
- Hạnh! Nhìn trên bảng kìa!
Nhỏ Hạnh lập tức đảo mắt lên bảng. Hình vẽ bôi bác và hai câu thơ bên dưới đập vào mắt làm Hạnh sững sờ. Trong một thoáng nó như không tin vào những gì mình nhìn thấy. Môi run run, nó quay nhìn khắp lớp:
- Bạn nào đã vẽ và viết những lời này thế?
Câu hỏi của nhỏ Hạnh như rơi vào khoảng không. Thay cho tiếng đáp là những tràng cười rúc rích.
Nhỏ Hạnh quay nhìn Lâm bằng ánh mắt nghi ngờ:
- Lâm phải không?

- Bậy! – Lâm nhún vai – Tôi vẽ xấu nhất lớp, làm gì vẽ được một cái đầu đẹp như thế!
Giọng điệu bỡn cợt của Lâm khiến nhỏ Hạnh tức sôi. Nhưng sợ thằng độc mồm độc miệng này nói năng vung vít khiến Tần buồn thêm, nó đành phớt lờ quay sang đứa khác.
- Hay là bạn? – Nhỏ Hạnh nhìn xoáy vô mặt Quốc Ân.
Như đã chuẩn bị sẵn, Quốc Ân vác mặt lên trời, giọng khinh khỉnh:
- Nói ẩu ăn đòn ráng chịu à nghen!
- Cái gì? – Nhỏ Hạnh chớp chớp mắt – Bạn doạ tôi hả?
Mặt Quốc Ân vẫn nhơn nhơn:
- Thằng này nói là làm, chưa từng học qua chữ “doạ”!
Quốc Ân vừa nói xong, ở dãy bàn cuối lớp vang lên một tiếng “rầm” váng óc. Tiểu Long đấm tay xuống mặt bàn, hừ giọng:
- Doạ hay không doạ còn phải chờ so với cái đầu mày với cái bàn này xem cái nào cứng hơn cái nào đã!
Quốc Ân doạ nhỏ Hạnh chỉ là doạ suông. Còn Tiểu Long doạ Quốc Ân có kèm theo nắm tay bằng sắt. Quốc Ân có thể chưa học qua chữ “doạ” nhưng chắc chắn đã từng học qua chữ “sợ”. Vì vậy, Tiểu Long vừa lên tiếng, nó lập tức nín bặt. Tất nhiên để đỡ ngượng, trước khi “rút lui trong danh dự”, nó cố “hừm hừm” vài tiếng nghèn nghẹt trong cổ họng ra cái điều ta đây hôm nay sổ mũi nên đành phải tạm dừng chương trình đấu khẩu chứ chẳng phải vì sợ gì thằng nào, dù thằng đó có là đệ nhị đẳng huyền đai taekwondo như Tiểu Long đi chăng nữa!
Nhỏ Hạnh dĩ nhiên chẳng quan tâm đến thái độ màu mè của Quốc Ân. Nó đưa mắt nhìn Quới Lương:
- Hình trên bảng có phải do bạn vẽ không?
- Chuyện đó chẳng liên quan gì đến bạn! – Quới Lương hừ mũi – Bạn đâu phải là công an mà giở giọng điều tra!
- Nhưng Hạnh là lớp phó!
Quới Lương nhếch mép:
- Bạn chỉ là lớp phó học tập thôi! Đây đâu phải chuyện học tập!
- Thế lớp trưởng và lớp phó trật tự thì có thể “giở giọng điều tra” được không?
Giọng nói dõng dạc của Minh Vương đột ngột vang lên ngoài cửa lớp khiến không chỉ Quới Lương mà cả những đứa khác cũng giật mình quay đầu nhìn ra.
Lớp trưởng Xuyến Chi cầm cuốn sổ gọi tên và ghi điểm cùng lớp phó trật tự Minh Vương tay ôm hộp phấn đang từ ngoài cửa tiến vào. Nãy giờ đứng ngoài hành lang âm thầm quan sát, Xuyến Chi và Minh Vương đã nắm rõ những diễn biến đang xảy ra trong lớp.

Quới Lương đang hùng hùng hổ hổ bỗng chốc xụi lơ. Câu hỏi của Minh Vương lớn đến mức lớp bên cạnh cũng còn nghe thấy, vậy mà Quới Lương làm như mình điếc đặc. Nó vờ chúi đầu vào ngăn bàn lục lục tìm tìm gì đấy.
Nhỏ Xuyến Chi khẽ liếc hình vẽ trên bảng rồi quay xuống lớp, lắc đầu:
- Người tử tế không bao giờ nỡ đem bệnh tật của người khác ra để châm chọc! Bạn nào hành động như vậy thật là vô ý thức!
Minh Vương quắc mắt ngó quanh.
- Nếu “tác giả” không nhận thì không những vô ý thức mà còn thiếu dũng cảm nữa!
Xuyến Chi và Minh Vương không lên tiếng còn đỡ. Tụi nó nổi cáu nặng lời như vậy khiến thủ phạm càng trốn kỹ.
Trong khi bầu không khí trong lớp đang căng thẳng vì sự xuất hiện của lớp trưởng và lớp phó trật tự thì Quý ròm ôm cặp bước vào. Chỉ nhìn thoáng qua, Quý ròm đã biết ngay mọi chuyện. Vừa nhét cặp vào ngăn bàn, Quý ròm vừa bô bô:
- Chẳng cần điều tra cũng biết bức hình này do thằng Lâm vẽ!
Câu nói của Quý ròm khiến thằng Lâm đang ngồi cạnh nhảy dựng:
- Tao không giỡn với mày à nghen!
Quý ròm nhún vai:
- Tao thèm vào giỡn! Nét chữ trên bảng không phải của mày chứ của ai?
- Không phải chữ tao! – Lâm tái mặt – Mày đừng có nói bậy!
Lập tức những tiếng xì xào vang lên:
- Đúng rồi! Chữ này đúng là chữ thằng Lâm!
- Không phải đâu! – Một đứa cãi – Tao nghĩ đây là chữ thằng Quý ròm!
Câu nói lọt vào tai khiến Quý ròm nghiến răng ken két. Giọng vừa rồi đích thị là giọng thằng Quới Lương! Hai đứa này cùng một giuộc, chúng định âm mưu chống lại mình đây! Quý ròm tức tối nhủ bụng, mặt nó bỗng chốc sa sầm.
Nhưng Quý ròm chưa kịp ngoác miệng “phản kích” thì thầy Hiếu đã bất thần hiện ra ngay trước cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui