Kinh Thiên


“Cái này…” Kinh Thiên ấp úng trả lời Lão giả.


“Sao vậy? Có gì không ổn à”.

Lão giả hỏi Kinh Thiên.


“Thực ra vãn bối không biết dùng thương, trong tay không còn có binh khí nào khác nên mới sử dụng cây thương này”.

Kinh Thiên gãi đầu gãi tai nói.


Lão giả hơi ngạc nhiên với câu trả lời của Kinh Thiên, bởi lẽ lão nhìn thấy anh sử dụng cây thương để cắt thịt thú rừng.

Lão cứ ngỡ anh lấy thương là vũ khí chủ đạo, bởi qua cách cầm cây thương, Lão giả nhận thấy Kinh Thiên dường như có tư chất và tiềm năng của một thương thuật gia.


Vũ khí của Lão giả cũng là thương, hay có thể nói Lão giả cũng là một đại cao thủ thương thuật trong tu luyện giới Lạc Hồng.

Dưới cây thương của Lão không biết có bao nhiêu bại tướng tâm phục khẩu phục.

Khi bắt đầu có tuổi và đã đạt đến đỉnh cao của giới tu luyện giả Lão giả cũng thu ba đồ đệ, nhưng cả ba đồ đệ của Lão giả đều không ai có tố chất và tiềm năng sử dụng thương cả.

Thương thuật của Lão cho đến giờ vẫn chưa có truyền nhân, do vậy Lão giả có chút cao hứng muốn kiểm tra trình độ dùng thương của Kinh Thiên.


“Ngươi cứ thử dùng đánh ra vài chiêu xem nào?” Lão giả tiếp tục thục giục Kinh Thiên.


Cũng không để Lão giả phải giục nhiều Kinh Thiên cầm thương thi triển một chiêu trong ‘Khoái tốc kiếm pháp’.


•Linh quang điểm phá.


Chiêu thương xuất ra tạo thành những điểm sáng ẩn chứa linh lực bên trong đấm tới đối thủ từ nhiều hướng khác nhau.


“Ngươi dùng thương nhưng lại xuất ra một chiêu của kiếm pháp”.

Lão giả ngồi quan sát chiêu thức của Kinh Thiên sau đó nhận xét.


“Tiền bối, tiểu tử chưa dùng thương bao giờ, chỉ biết vài chiêu thức nên thi triển bừa”.

Kinh Thiên cười ngượng nói.


“Được rồi, không làm khó ngươi nữa.

Từ đầu đến giờ ăn thịt nướng của ngươi cũng là có chút duyên.

Ở đây ta có bộ thương thuật, ngươi có thể thử luyện tập xem”.

Lão giả cười nói và không biết từ lúc nào trong tay Lão giả xuất hiện một cuốn trục trông rất cổ lão.


Ném nó cho Kinh Thiên Lão giả lúc này cũng đứng dậy vặn mình một cái và tiếp tục nói:
“Được rồi, ngươi cứ từ từ nghiên cứu.

Lão phu đến lúc phải đi rồi.

Hữu duyên sẽ gặp lại”.

Lão giả vuốt râu cười nói rồi nhấc chân bước đi.


Vẫn như lúc đến, lúc đi cũng vậy chỉ thấy Lão giả nhấc chân bước một bước mà người Lão như xuất hiện cách nơi xuất phát cả dặm.


Chỉ vài ba bước chân Lão giả đã biến mất trong màn đêm tối, còn lại Kinh Thiên và Tiểu bạch hai mắt nhìn nhau.

Cho đến tận lúc Lão giả rời đi, Kinh Thiên vẫn không biết danh tự của Lão là gì.


“Quên mất không hỏi xem Lão giả tên là gì?” Kinh Thiên trên tay cầm quyển trục, miệng lẩm bẩm nhìn theo hướng Lão giả biến mất trong đêm tối.


Cầm trên tay quyển trục cổ xưa Kinh Thiên tò mò mở ra xem Lão giả đưa cho mình cái gì.

Những chữ đầu tiên đập vào mắt anh là tựa đề của cuốn trục ‘Phá thiên thương thuật’.

Kinh Thiên tò mò giở hết cả cuốn trục ra xem sau một hồi thì anh cũng hiểu được Lão giả đã đưa cho anh một bộ thương pháp có tên ‘Phá Thiên thương thuật’.

Nhưng đây cũng chỉ là một tàn quyển không đầy đủ.

Do Lão giả không nói gì thêm khi đưa cho anh quyển trục này nên Kinh Thiên không biết cấp độ thực sự của bộ vũ kỹ này là Nhân, Địa, hay Thiên cấp.


Cấp độ thực sự của bộ thương pháp này là Thiên cấp hay trên cả Thiên cấp thì chính Lão giả cũng không thực sự giám chắc.

Lão cũng không có toàn bộ cả bộ vũ kỹ này mà cũng chỉ có phần trên của bộ vũ kỹ này mà thôi, nên Lão giả cũng không khẳng định được cấp độ thực sự của nó.

Lão cũng chỉ dám khẳng định ít nhất nó cũng phải là Thiên cấp trở lên.


Đây là một trong hai bộ thương pháp thành danh của Lão giả đó.

Bộ thương pháp trọn vẹn có cấp độ Thiên cấp là vũ kỹ gia truyền của dòng tộc Lão giả, nên không thể dễ dàng truyền thụ ra ngoài.

Bộ tàn quyển ‘Phá Thiên Thương Thuật’ này là một bộ vũ kỹ khi còn trẻ trong một lần thám hiểm bí cảnh Lão đã đoạt được.

Tuy rằng nó chỉ có bảy chiêu đầu tiên, nhưng uy lực của nó thì thực sự khủng bố.

Với bộ thương pháp này Lão giả từng một thời khuấy động phong vân tu luyện giới, chỉ cần thương pháp vừa ra thì ai cũng biết đến danh xưng của Lão.

Tuy nhiên như ở trên đã nói, không có một đệ tử nào của Lão có năng khiếu và sở thích dùng thương cả.

Do đó Lão giả cao hứng quẳng lại bộ thương pháp này cho Kinh Thiên.

Dù sao nó cũng chỉ là một bộ vũ kỹ Lão đoạt được, có truyền thụ ra ngoài hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Thêm vào đó với tính cách phóng khoáng và coi thường mọi luật lệ thì hành động của Lão cũng chẳng theo lẽ thường.


Mới đầu Lão cao hứng thăm dò Kinh Thiên nếu anh bộc lộ ra tài năng thiên bẩm hoặc tiềm năng phát triển lớn, có lẽ Lão sẽ phá lệ thu anh làm đồ đệ hoặc có thể giới thiệu anh tới một môn phái lớn nào đó để học nghệ.

Nhưng khi nhìn thấy Kinh Thiên lựa chọn con đường tu luyện Linh – Thể đồng tu, con đường khó khăn nhất và tiêu tốn nhiều tài nguyên nhất trong những con đường tu luyện của Lạc Hồng thế giới.

Nếu Kinh Thiên xuất thân danh gia vọng tộc, có được tài nguyên phong phú chèo chống và có cả một thế lực đằng sau tài bồi thì cũng không có gì lạ.

Đằng này Kinh Thiên chỉ là một tán tu, tài nguyên thiếu thốn mà lại lựa chọn con đường khó khăn nhất trong tu luyện để đi.

Thêm vào đó anh lại tự mày mò mà chẳng có ai chỉ dẫn, đó cũng là điều mà Lão giả cảm thấy Kinh Thiên là kẻ liều lĩnh.

Do vậy Lão từ bỏ ý định thu đồ đệ, mà chỉ để lại cho Kinh Thiên một bộ vũ kỹ.

Nếu Kinh Thiên có thể luyện được và phát triển thì tốt, còn nếu không luyện được thì cũng chẳng sao, coi như không có duyên với Lão.

Với tính không câu nệ tiểu tiết thì Lão giả cũng chẳng tính toán gì khi đưa Kinh Thiên một bộ vũ kỹ mà rất nhiều tu luyện giả trong tu luyện giới thèm muốn.

Chỉ có điều Lão giả đã đánh giá sai một điều là Kinh Thiên không phải lựa chọn con đường Linh – Thể đồng tu, mà cái môn tâm pháp anh tu luyện bắt anh phải đi theo con đường này.

Chứ nếu được chọn thì anh cũng chẳng thừa hơi mà đi lựa chọn con đường cực nhọc này.


Bản thân Kinh Thiên cũng không ngờ rằng sau cơ duyên gặp gỡ Lão giả ngày hôm nay đã đem đến cho anh nhiều ích lợi, nhưng cũng đem đến cho anh nhiều tình huống dở khóc dở cười.


Không rõ người sáng tạo ra bộ thương pháp này là ai chỉ biết cấp bậc của ‘Phá Thiên Thương thuật’ đánh giá sơ bộ là Thiên cấp.


Trên tay của Kinh Thiên là phần thượng của ‘Phá Thiên Thương Thuật’ bao gồm sáu chiêu thức.


Nhưng những câu giới thiệu về ‘Phá Thiên Thương thuật’ mới khiến Kinh Thiên kinh ngạc và cảm thấy cá bá khí, cái ngạo khí, cái ngông của người sáng tạo ra bộ thương pháp này.


Đao bá, kiếm hoạt ẩn trong thương.


Binh vương một cây chiến quần hào.


Nhân thương hợp nhất một thế kinh.


Thương thuật điểm phá ngạo chúng sinh.


Sáu chiêu thức đầu tiên của ‘Phá Thiên Thương thuật’ gồm:
Chiêu thứ nhất: ‘Thiên toàn, địa chuyển nhất phá thương’.

Chiêu thức xuất ra mũi thương xoay tròn, mang theo kình lực xoắn ốc, tạo ra sức công phá trời rung đất chuyển.

Tùy vào tình huống mà chiêu thức được xuất ra bằng tay trái hay tay phải, mũi thương đâm ngang, hay đâm từ dưới lên, hay đâm từ trên xuống, hoặc đâm từ trái sang, hay đâm từ phải sang.

Có thể nói tuy rằng chỉ là một chiêu thức đầu tiên đã có vô vàn biến chiêu, linh động uyển chuyển.


Chiêu thứ hai: ‘Liên hoàn điểm phá’.

Một tay cầm phía trên làm điểm tựa và điều hướng mũi thương, tay còn lại cầm chắc đốc thương liên tục đẩy mũi thương tiến lên lùi xuống.

Điểm đặc biệt của chiêu thức này là người xuất thương có thể liên tục tung ra các nhát đâm vào cùng một điểm với động tác đẩy thương lên kéo thương về.

Nhát đâm trước chưa dứt nhát đâm sau đã tới, uy lực của nhát đâm liên tục cộng hưởng tại một điểm, tạo ra uy lực cực lớn cho chiêu thức.

Tất nhiên tùy vào tay thuận của người dùng thương có thể sử dụng tay trái phía trước tay phải phía sau, hoặc ngược lại.


Chiêu thứ ba: ‘Toàn chuyển phong vân’.

Dùng hai tay hoặc một tay cầm giữa cán thương rồi xoay tròn cây thương tạo thành một bức tường phòng thủ vững chắc.

Khi xoay tròn cây thương người sử dụng chiêu thức có thể điều cây thương xoay tròn bên trái, bên phải, phía trước, phía sau, hay phía trên đầu.

Đây có thể nói là một chiêu phòng thủ kín mật.

Ngoài ra khi cây thương đang xoay tròn nếu kết hợp với bộ pháp di chuyển thì nó có thể trở thành một chiêu tấn công.

Ngoài mục đích phòng thủ thì chiêu thức này cũng rất thích hợp cho loạn chiến.


Chiêu thứ tư: ‘Tứ phương truy phong’.

Chiêu thức với tầm tấn công rộng, một chiêu xuất ra có thể tạo thành hàng trăm, hoặc hàng ngàn ảnh thương mang theo kình lực tấn công vào một mục tiêu, hoặc nhiều mục khác nhau.

Số lượng ảnh thương và mục tiêu tùy thuộc vào người xuất thương.


Chiêu thứ năm: ‘Phạt thương điểm kích’.

Nâng thương lên cao bổ xuống, hoặc tung mình lên cao hai tay cầm thương bổ thẳng xuống mục tiêu cần tấn công.

Sau khi bổ xuống lập tức kéo mũi thương trở lại, sau đó ngay lập tức lại đâm mũi thương vào mục tiêu, đồng thời cổ tay xoay vòng khiến mũi thương xoay tròn tạo ra xung kích cực mạnh phá hủy mục tiêu cần tấn công.



Chiêu thứ sáu: ‘Hồi thương đoạt mệnh’.

Chiêu thức xuất kỳ bất ý, người dùng thương bất ngờ thu thương quay đầu mũi thương đâm ngược từ trước ra đằng sau.


Chỉ nghiên cứu sáu chiêu thức của bộ thượng ‘Phá Thiên Thương thuật’ cũng làm cho Kinh Thiên cảm thấy bái phục người sáng tạo ra bộ thương pháp này.

Tùy vào từng tình thế mà mũi thương được đâm ngược về phía sau theo phía bên trái, bên phải, hay người dùng thương ngả người ra phía sau dùng cả hai tay xuất chiêu.


‘Phá Thiên thương’ là bộ thương pháp thiên cấp, mỗi chiêu thức vô cùng uy lực, mỗi chiêu lại bao gồm các biến chiêu linh hoạt, biến ảo.

Có thể nói bộ vũ kỹ này nó vừa bao hàm cái bá của đao, sự linh hoạt của kiếm, lại thêm vũ khí dài tầm tấn công rộng, công thủ toàn diện.

Chỉ có điều đây là bộ tàn quyển chỉ có sáu chiêu thức đầu tiên.


“Bộ vũ kỹ này thâm ảo thật”.

Kinh Thiên lầm bẩm tự nhủ.


Lấy cây trường thương sẵn có ra Kinh Thiên bắt đầu tập luyện ‘Phá Thiên Thương thuật’.

Chỉ mới luyện chiêu thức đầu tiền thôi cũng đã làm cho Kinh Thiên mướt mồ hôi, không giống như những lần trước tập luyện ‘Thái Cực Đơn Đao’ hay ‘Khoái Tốc Kiếm pháp’ đều không mất quá nhiều sức.

Nhưng ‘Phá Thiên Thương thuật’ lại hoàn toàn khác, chỉ là nhập môn ban đầu của chiêu thức cũng khiến Kinh Thiên mất rất nhiều sức lực.

Cái này cũng là chuyện hết sức bình thường, bởi cho dù khả năng lý giải võ học của Kinh Thiên thực sự ưu việt hơn những tu luyện giả khác thì với tu vi hiện tại của Kinh Thiên lại tu luyện vũ kỹ có cấp bậc Thiên cấp, thậm chí là trên Thiên cấp việc gặp phải khó khăn cản trở là điều hết sức bình thường.


Tập luyện suốt hơn hai giờ đồng hồ mà không nhập môn được ‘Phá Thiên Thương thuật’ khiến cho Kinh Thiên cảm thấy chán nản và quay ra lầm bầm:
“Chẳng nhẽ lão giả lại chơi ta, đưa ta bộ vũ kỹ không có khả năng tu luyện được?”
Suy nghĩ một hồi Kinh Thiên gạt đi, với tu vi của Lão giả thì lừa gạt một kẻ khố rách áo ôm như anh thì được cái lợi gì.

Kinh Thiên lại tiếp túc tập luyện.


Luyện thêm gần một giờ đồng hồ nữa Kinh Thiên cũng mới chỉ thi triển được hình thức ban đầu của chiêu thức, chứ chưa thực sự nhập môn để có thể thi triển được hoàn toàn chiêu thức của ‘Phá Thiên Thương Thuật’.


Thật vậy vũ kỹ cấp độ Thiên cấp không phải ai muốn tu luyện là tu luyện được.

Nó đòi hỏi rất nhiều yếu tố như tu vi, ngộ tính, tiềm năng… và tất nhiên là rất nhiều công sức bỏ ra để mài dùi, khổ luyện.

Bộ vũ kỹ cao cấp mà anh luyện được trước kia là ‘Kinh Thiên Bộ Cước’ là bộ vũ kỹ rất đặc biệt, nó được tạo ra gần như chỉ có người tu luyện ‘Kinh Thiên Quyết’ mới có khả năng tu luyện được.

Và Kinh Thiên tu luyện được nó cũng bởi vì anh đã có sẵn nhưng điều kiện cần thiết để có thể tu luyện được nó.

Còn vũ kỹ Thiên cấp hoặc cao cấp hơn nữa không phải cứ muốn là tu luyện được, nó hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với những vũ kỹ cấp bậc như Địa cấp, Huyền cấp hay phàm cấp.


Sau một thời gian khá dài tập luyện ‘Phá Thiên Thương Thuật’ mà không có hiệu quả gì Kinh Thiên quyết định dừng lại không tập luyện nữa.


“Để nghiên cứu và tập luyện sau vậy.

Chứ bộ thương pháp này thực sự rất khó luyện.

Giờ ăn cái đã”.

Kinh Thiên lẩm bẩm và dừng luyện tập bộ thương pháp này.


Nhưng điều làm cho Kinh Thiên muốn khóc là lúc quay lại định kiếm chút thịt nướng để ăn thì toàn bộ thịt nướng trên giá đã bị Tiểu Bạch chén sạch sẽ, thậm chí ngay cả xương cũng bị Tiểu Bạch nhai hết.


“Ngươi ăn không chừa lại cho ta chút nào sao.

Lúc nãy mải nói chuyện với Lão giả, ta mới chỉ ăn được một phần, vẫn còn chưa no”.

Kinh Thiên quay sang Tiểu Bạch nói.


Tiểu Bạch nằm trên mặt đất lấy hai chân trước che lên đầu chỉ gừ gừ vài tiếng như muốn nói gì đó với Kinh Thiên.


“Ngươi tưởng ta không ăn nữa nên cố ăn hết số thịt nướng sao.

Ta chỉ là trong lúc cao hứng nhận được bộ vũ kỹ mới, mang ra tập luyện thử xem thế nào”.


Kinh Thiên chán nản hất tay nói.


Thực tế lúc mời Lão giả dùng thịt nướng, sức ăn của Lão giả cũng nhiều những chỉ hết một phần nhỏ hai con thú nướng.

Kinh Thiên ban đầu cũng lấy cho mình và Tiểu Bạch một phần lớn thịt nướng để ăn.

Lúc Lão giả rời đi thì thịt yêu trư và thịt Tê tê nướng còn non một nửa trên giá.

Ai ngờ chỉ ngoảnh đi ngoảnh lại con Tiểu Bạch tham ăn này chén sạch bách, không chừa lại cho anh chút nào.


“Thôi bỏ đi”.

Kinh Thiên thu dọn toàn bộ vật dụng nướng thịt lại kiếm một chỗ gần đó và bắt đầu luyện tập Linh thức quyết.


Lại nói gặp được Lão giả và được chỉ điểm rất nhiều kiến thức về quá trình tu luyện và những thông tin mà Kinh Thiên đã thu thập được từ trước.

Sự hiểu biết về giới tu luyện và cách thức tu luyện của Kinh Thiên đã có một bước tiến dài.

Bởi dù sao thì anh cũng là một người trưởng thành trong hình hài của một thiếu niên mười sáu tuổi.

Chính điều này thì không có ai biết được cả ngoại trừ chính bản thân Kinh Thiên.


Tổng hợp và phân tích lại toàn bộ kiến thức thông tin Kinh Thiên hiểu ra rằng con đường tu luyện là một quá trình gian nan và mất rất nhiều thời gian và công sức.

Nhưng khi có được kết quả và có chỗ đứng trong thế giới này thì sẽ đem đến rất nhiều lợi ích cho anh.

Kiếp trước đã làm một đời vô danh lãng phí, kiếp này quyết không làm kẻ bất tài, nhất định phải trở lên mạnh mẽ, phải trở lên tự do tự tại.

Không trở thành Kinh Thiên cũng phải kinh nhân.

Chính điều đó thôi thúc anh cố gắng trong quá trình tu luyện.


Tu vi của Kinh Thiên thì vừa mới tăng hai tiểu giai trong cùng một ngày nên việc tu luyện để tăng tu vi lúc này cũng không phải là quá cần thiết.

Cần thời gian để lắng đọng và rèn luyện, nếu tăng tu vi nhanh quá cũng không phải là điều tốt.

Còn tu vi luyện thể thì không phải là ngồi vận công thu nạp linh khí thì có thể tiến triển lên được, do vậy đây là thời gian phù hợp và cần thiết để anh tu luyện linh thức của mình.


Linh thức quyết chỉ là một vũ kỹ tu luyện cấp thấp nhưng hiện tại nó rất phù hợp với anh và bổ xung những thứ thiếu hụt của Kinh Thiên lúc này.

Qua luyện tập Linh thức quyết Kinh Thiên đã bắt đầu và dần dần khống chế, vận dụng linh thức của mình một cách linh hoạt và hiệu quả hơn rất nhiều.


Linh thức của tu luyện giả trong Lạc Hồng thế giới có rất nhiều diệu dụng, và rất nhiều phương thức sử dụng linh thức.

Nhưng linh thức không phải là toàn năng và như một cái máy chạy suốt ngày suốt đêm không ngừng nghỉ.


Linh thức cũng giống như vũ kỹ của tu luyện giả, chỉ khi tu luyện giả sử dụng thì nó mới bắt đầu phát huy ra công dụng của nó.

Một trong những công dụng của linh thức giống như một máy quét ra đa, để tu luyện giả có thể xem xét và kiểm soát một không gian xung quanh tu luyện giả.

Phạm vi kiểm soát của linh thức xa hay gần tùy thuộc vào rất nhiều yếu tố và quá trình tu luyện của tu luyện giả.

Tất nhiên khi tu luyện giả không vận dụng linh thức thì họ cũng sẽ không kiểm soát được không gian ở xung quanh họ.

Điều này rất đặc biệt vì một số tu luyện giả khi tiến vào tình trạng bế quan thì họ sẽ ngừng vận dụng thần thức, do đó họ sẽ không thể biết được những gì diễn ra xung quanh họ.

Nếu có tiếng động lớn phát sinh xung quanh họ trong một phạm vi gần nhất định, hoặc có tu luyện giả khác sử dụng linh thức nhằm thẳng vào họ thì linh giác của họ cũng sẽ cảnh báo cho họ biết được.


Linh thức quyết mà Kinh Thiên hiện đang tu luyện chỉ là Phàm cấp nên không làm khó được anh.

Càng tu luyện khả năng vận dụng linh thức của Kinh Thiên đã có một bước tiến rất dài, đây cũng là tiền đề cho anh có thể sử dụng linh thức của mình vào việc luyện đan, luyện khí và trận pháp sau này.


Sau một lúc luyện tập linh thức Kinh Thiên mở mắt ngước nhìn lên bầu trời, lúc này đã qua nửa đêm.

Bên cạnh Tiểu Bạch đang nhắm mắt đánh một giấc ngon lành.

Kinh Thiên quyết định dừng lại để nghỉ ngơi, ngày hôm nay cũng là ngày rất nhiều mệt mỏi đối với anh.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui