“Dạ thôi, một chén là quá đủ rồi”.
Kinh Thiên lắc đầu trả lời lão giả.
“Khà, khà, khà”.
Lão giả ngồi vuốt râu cười.
Lão giả có vẻ hài lòng với câu trả lời của Kinh Thiên, bởi mọi phản ứng của Kinh Thiên đều không thoát khỏi cặp mắt của lão.
Với tu vi của Lão giả thì chỉ cần liếc nhìn cũng biết rõ tu vi hiện tại của Kinh Thiên là như thế nào.
Chẳng qua lão chỉ muốn thử Kinh Thiên một chút, nếu anh tham lam lại muốn uống thêm một chén nữa có thể sẽ đánh mất đi cái hảo cảm của Lão giả hiện đang có với anh.
Cắt thêm một phần thịt thú rừng đưa lên cho Lão giả, Kinh Thiên mạnh dạn hỏi:
“Lúc nãy trận chiến trong rừng sâu là do tiền bối chiến đấu?”
“Ha, ha, ha, lúc nãy ta và một người bằng hữu lâu năm của mình lâu ngày gặp lại nên ngứa chân ngứa tay cả hai qua lại vài chiêu giao lưu, tập thể dục cho giãn gân giãn cốt chút”.
Lão giả tớp một hớp rượu rồi lại vuốt râu cười nói.
“Chỉ giao lưu vài chiêu qua lại mà áp lực cũng như sức phá hoại như rời non lấp biển, vậy mà cũng là giao lưu.
Chẳng nhẽ bằng hữu ở cái thế giới này lại chào hỏi nhau bằng nắm đấm sao?” Kinh Thiên thầm nghĩ.
Thực ra đó chỉ là cách nói ẩn ý của Lão giả mà thôi, nhưng tên Kinh Thiên ngáo ngơ này không hiểu được và Lão giả cũng không muốn nói chi tiết với anh.
Còn về trận chiến trong rừng sâu là một cuộc chiến hết sức gay cấn của Lão giả với một đối thủ được gọi là truyền kiếp của Lão.
Trở lại một chút với quá khứ của Lão giả trước mặt Kinh Thiên.
Khoảng vài trăm năm trước khi còn là một thanh niên Lão giả này cũng là một kinh tài tuyệt diễm trong thế hệ của mình.
Và đặc biệt Lão giả này còn vừa là một võ giả đồng thời cũng là một Luyện đan sư xuất chúng, hay có thể nói Lão là tu luyện giả Đan – Võ đồng tu.
Lão giả có xuất thân danh gia vọng tộc, tài năng thiên bẩm, tu vi luôn áp một đầu thế hệ thiên tài trẻ tuổi cùng thời của Lão.
Lão cũng được gia tộc của Lão kỳ vọng là người sẽ kế thừa, dẫn dắt gia tộc của Lão phát triển rực rỡ.
Nhưng Lão giả lúc còn trẻ tuổi lại là người tâm tình phóng khoáng không muốn bị gò bó trong khuôn mẫu, Lão cũng là người không màng danh lợi nên luôn chống đối lại sự sắp xếp của gia tộc (Cái này gọi là nắm tài thì nhiều tật).
Đỉnh điểm của sự việc khiến cha của Lão lúc đó đang là tộc trưởng của gia tộc đã đuổi Lão ra khỏi nhà.
Mặc dù chỉ muốn cảnh cáo Lão để Lão có thể nhận thức được và trở lại với sự sắp xếp của gia tộc.
Nhưng Lão giả quái đản khi được rời khỏi gia tộc thì lại như cá gặp nước khuấy đảo phong vân khắp cả Lạc Hồng thế giới, khiến cho gia tộc không ít lần chạy theo chùi đít cho Lão.
Lang thang tầm sư học đạo và tu luyện khắp cả Lạc Hồng thế giới, bằng hữu của Lão rất nhiều, kẻ thù cũng không ít.
Trong đó có một kẻ vừa là bằng hữu cũng vừa là kẻ thù của Lão, quan hệ của cả hai hết sức phức tạp.
Người này xuất thân Ma Vực cũng là một thiên tài tuyệt thế của Ma Vực tuổi trẻ đánh khắp Ma Vực không địch thủ.
Nhưng từ khi gặp Lão giả này cả hai đã xảy ra nhiều trận chiến với nhau, người xuất thân Ma Vực luôn bị Lão giả này áp chế một chiêu nửa thức.
Khi còn trẻ Lão và người xuất thân Ma Vực này đã từng đồng hành thám hiểm bí cảnh, cùng hợp tác giết quái thú, cùng vào sinh ra tử và cũng cùng đánh nhau chết sống để phân hơn thua và tranh đoạt vài thứ với nhau.
Lần này sau hơn trăm năm không gặp lại nhau, tu vi của cả hai đã đạt đến cảnh giới gần như siêu thoát.
Tình bằng hữu, thù cũ lại nổi lên cả hai tranh cãi kịch liệt, cuối cùng là giải quyết bằng nắm đấm.
Do đã quá hiểu nhau và đánh nhau rất nhiều lần nên chẳng cần phải thăm dò hay xã giao, cả hai lão đầu đều vận dụng toàn lực sử ra sát chiêu lao vào tẩn nhau.
Chỉ hơn mười chiêu cả hai đều dừng lại, Lão già ở Ma Vực vẫn bị đè nửa chiêu nên tức hộc máu chạy về ma vực.
Còn Lão giả này cũng định trở lại thánh vực dưỡng thương thì ngửi thấy mùi thịt thú nướng thơm phức của Kinh Thiên, nhã hững nổi lên Lão giả mới tiến qua đây làm vài miếng thịt nướng.
“Ngươi và con hổ con kia cũng tương đối đặc biệt đấy”.
Lão giả tiếp tục nói.
Kinh Thiên thấy Lão giả mở lòng liền lập tức nắm lấy cơ hội nhanh nhảu đáp.
“Tiền bối, ngài quá khen mong ngài chỉ điểm”.
Dù sao trong hình hài một thiếu niên nhưng tâm hồn và trí óc của Kinh Thiên lại là một người trưởng thành.
Thêm vào đó tâm trí của anh lại là người sống ở một thời đại hoàn toàn khác thời đại này, nên việc tranh thủ tìm kiếm chút lợi ích và học hỏi có lợi mà không làm mới là dại.
“Lão phu cao hứng trò chuyện với ngươi vài điểm”.
Lão giả vuốt râu nói.
“Ngươi hiện tại Linh – Thể đồng tu?” Lão giả tiếp tục đưa ra câu hỏi với Kinh Thiên.
“Mong Tiền bối chỉ rõ”.
Kinh Thiên gãi đầu gãi tai ngây ngô hỏi.
Lúc nãy Lão giả đưa chén rượu đã được Lão tẩy đi tám mươi phần trăm dược lực trong rượu là muốn Kinh Thiên phải vận dụng tu vi của mình để luyện hóa.
Qua đó Lão càng nắm rõ và nhìn thấu tu vi của Kinh Thiên hơn.
Tất nhiên đây cũng là một thử thách mà Lão giả đưa ra cho Kinh Thiên vì với lượng linh lực còn lại trong chén rượu cũng đủ cho Kinh Thiên khổ sở một phen.
Nếu Kinh Thiên có thể qua ải thì có lẽ sẽ có chút kinh hỉ, còn nếu không qua được ải không sao.
Vì ở trước mặt Lão Kinh Thiên cũng không thể chết được, đơn giản Lão giả cũng là một Đan đạo tông sư.
“Ngươi không biết tu vi hiện tại của ngươi thế nào sao? Vậy mà ngươi có thể tu luyện đến hiện tại?” Lão giả trợn tròn mắt nói với Kinh Thiên.
“Tiểu tử từ lúc biết tu luyện đến giờ toàn tự mình mày mò, không có ai chỉ điểm cả”.
Kinh Thiên xấu hổ nói.
Thật vậy từ lúc thức tỉnh trí nhớ và bắt đầu lựa chọn con đường tu luyện, toàn bộ đều là do Kinh Thiên mày mò tự mình tu luyện, chẳng có ai chỉ dạy cho anh cả.
Kiến thức về tu luyện của Kinh Thiên chủ yếu được biết đến thông qua ‘Lạc Hồng thường thức’, và vài thứ cóp nhặt linh tinh.
Lão giả nhìn Kinh Thiên vừa cười vừa lắc đầu và bắt đầu giảng giải:
“Tu tiên là nghịch Thiên mà đi, người tu luyện phải trải qua rèn đúc mới có thể có thành quả.
Trong hệ thống tu tiên phân chia ra thành các tầng tu vi và các tiểu giai, cái này là cơ bản có lẽ ngươi đã biết rồi.
Linh khí tồn tại trong vạn vật của thế giới này, chỗ ít chỗ nhiều, có linh tài chứa nhiều linh lực, có linh tài chứa ít linh lực, hoặc linh lực được tồn tại dưới một dạng khác như trong yêu đan của yêu thú, hoặc trong những loại linh tài đặc biệt…
Người tu luyện là cướp đoạt hay còn gọi là hấp thu những linh khí, linh lực này biến nó trở thành linh lực cho bản thân để rèn luyện cơ thể và phát triển.
Đây là một quá trình phức tạp và mất rất nhiều thời gian”.
Ngừng lại một chút tớp một ngụm rượu cho trơn môi Lão giả tiếp tục nói:
“Tùy theo công pháp của tu luyện giả chia làm hai hệ thống tu luyện chính là tu luyện giả tu luyện linh lực, hoặc tu luyện giả đi theo con đường luyện thể.
Trong các tu luyện giả cũng có người sẽ tu luyện cả hai loại hình thức này vừa luyện thể vừa tu luyện linh lực được gọi là Linh – Thể đồng tu.
Giống như ngươi hiện tại vậy cũng là Linh – Thể đồng tu”.
Những tu luyện giả tu luyện theo con đường Linh – Thể đồng tu sẽ rất gian nan ngoại trừ tài năng cần phải có một gia tài khổng lồ để chèo chống bởi tu vi càng lên cao thì tiêu tốn tài nguyên càng khủng bố.
Đặc biệt những người đi theo con đường tu luyện này cần phải có ý chí, nghị lực, và quyết tâm phi thường.
Những điều này thì Lão giả không nói bởi Lão biết Kinh Thiên chỉ là một tán tu không môn không phái, con đường phía trước sẽ rất gian nan.
Lão không muốn Kinh Thiên nản chí.
Còn về phía Kinh Thiên đây không phải là con đường mà anh lựa chọn, mà là dòng đời xô đẩy khiến anh không có sự lựa chọn.
Nếu ngay từ đầu mà biết tu luyện ‘Kinh Thiên Quyết’ phải tu luyện cả ‘Ngũ Hành Thần Thể’ thì anh cũng sẽ lựa chọn không tu luyện.
“Vấn đề của ngươi là sự mất cân bằng trong tu luyện linh lực và tu luyện luyện thể”.
Lão già nói ngừng lại và nhìn Kinh Thiên.
“Mong tiền bối chỉ rõ, vãn bối chưa hiểu lắm”.
Kinh Thiên gãi đầu gãi tai nói.
“Tu vi luyện thể của ngươi đã đạt đến cấp một đại thành và thậm chí sắp đạt đến cấp một đỉnh phong.
Như vậy tu vi luyện thể của ngươi tương đương với tu vi của tu luyện giả tu luyện linh lực Nhân vương cảnh thất hoặc bát giai.
Trong khi đó tu vi tu luyện linh lực của ngươi hiện tại mới chỉ là Nhân vương cảnh tam giai”.
Lão giả giải thích.
Trước đây khi nghiên cứu ‘Lạc Hồng thưởng thức’ Kinh Thiên có mơ hồ hiểu được thế nào là luyện thể và luyện linh, nhưng anh cũng không hiểu rõ lắm chỉ mơ mơ màng màng.
Nhưng được Lão giả giải thích rõ ràng thì lúc này Kinh Thiên mới hiểu rõ hơn về tu vi của mình.
Giờ thì anh cũng hiểu tại sao khi tu vi của anh chỉ là Hóa cảnh mà đã có thể đánh nhau với tu luyện giả Nhân vương cảnh… Thì ra là do tu vi luyện thể của anh đã đi trước tu vi tu luyện linh lực.
Từ tốn để cho Kinh Thiên tiếp thu Lão giả thưởng thức một miếng thịt thú rừng và tớp thêm một ngụm rượu xong tiếp tục nói:
“Khi tu vi của ngươi chỉ ở Nhân cảnh thì nó không gây ra nhiều phiền phức cho ngươi.
Nhưng khi ngươi bắt đầu tiến vào Địa cảnh tương đương với tu vi luyện thể từ cấp ba lên cấp bốn.
Lúc này các vấn đề về chênh lệch tu vi luyện linh lực và tu vi luyện thể sẽ gây cho ngươi nhiều phiền toái.
Đã nói tu tiên là đi ngược với Thiên đạo là tranh với trời.
Do đó khi tu vi tiến lên Địa cảnh tức là chuyển sang một đại cảnh giới mới, lúc này tu luyện giả sẽ phải đối mặt với Thiên kiếp.
Như ngươi nếu tu vi luyện thể đạt đến cấp bốn trước tu vi tu luyện linh lực thì người sẽ phải chịu hai lần thiên kiếp.
Mà lần thiên kiếp sau sẽ mạnh hơn lần thiên kiếp trước.
Khi đó ngươi phải đẩy mạnh việc tăng tốc tu vi luyện linh để có thể Linh – Thể cùng thăng cấp, lúc đó ngươi chỉ phải chịu một lần thiên kiếp”.
Kinh Thiên vểnh tai chăm chú lắng nghe từng lời Lão giả nói và ghi nhớ lại toàn bộ những gì Lão giả giải thích cho anh.
Đúng như lời lão giải nói nếu tu vi linh lực của Kinh Thiên mà không cân xứng với tu vi luyện thể, thì khi tiến lên Địa cấp sẽ phải gánh chịu hai lần thiên kiếp.
Lần thiên kiếp thứ nhất là chuyển từ cấp ba lên cấp bốn của luyện thể, lần thứ hai thiên kiếp sẽ là thừ Nhân Cực cảnh lên Địa Hóa cảnh.
Lúc này thiên kiếp sẽ tăng gấp bội, vì lần thiên kiếp trước đã không diệt sát được tu luyện giả nên lần thiên kiếp sau sẽ lớn hơn lần thiên kiếp trước.
Đó là quy luật của tạo hóa.
Còn đặc biệt khi Linh – Thể đồng tu đồng thời tiến cấp và chịu thiên kiếp thì thiên kiếp cũng sẽ mạnh hơn rất nhiều so với những tu sĩ chỉ tu luyện linh lực hoặc luyện thể.
Cái này thì Lão giả lại không nói.
“Sau khi lên Địa cảnh thì cả quá trình tiến cấp cũng sẽ không phải chịu thiên kiếp cho đến khi tiến lên Thiên sơ cảnh mới lại tiếp tục có thiên kiếp xuất hiện.
Đặc biệt là từ khi lên đến Thiên cảnh thì mỗi một lần tiến lên một tầng tu luyện giả đều phải trải qua thiên kiếp một lần.
Tất nhiên thiên kiếp của tầng tu vi càng cao thì thiên kiếp càng mạnh”.
Lão giả tiếp tục giải thích cho Kinh Thiên.
“Trong những cảnh giới thấp, chủ yếu là quá trình tích lũy linh lực, rèn luyện cơ thể để tăng tiến tu vi.
Nhưng khi cảnh giới càng cao thì sẽ có nhiều yếu tố khác tác động đến việc tiến triển tu vi.
Đặc biệt khi tiến vào Thiên cảnh thì ngoài việc hấp thu linh lực thì việc cảm ngộ pháp tắc trong thiên địa, cảm ngộ nhân sinh trong vũ trụ… cũng sẽ quyết định việc tiến triển tu vi.
Có những tu luyện giả kẹp ở một cấp độ nào đó cả đời không thể tiến triển được tu vi, mặc dù có rất nhiều thiên tài địa bảo chồng chất lên”.
Lão giả lại bồi cho Kinh Thiên một lượng kiến thức nữa.
Kinh Thiên như được giải tỏa sự u mê trong tu luyện và sự hiểu biết của anh về thế giới Lạc Hồng này, thế giới của tu luyện giả.
Một già một trẻ, một người hỏi một người giải thích, bên cạnh thì con hổ con chăm chỉ làm công việc của mình là chén thịt thú rừng nướng say xưa.
Không những chỉ điểm cho Kinh Thiên về tu luyện, Lão giả cũng cao hứng giải thích cho Kinh Thiên về vũ kỹ, phẩm cấp của vũ kỹ và cách thức tu luyện vũ kỹ như nào.
Trước đây khi tu luyện vũ kỹ Kinh Thiên chủ yếu lần mò và thực hành theo cảm nhận của anh, còn hiểu biết và giải thích cặn kẽ thì anh cứ lơ mơ.
Khi luyện tập nếu cảm thấy còn không gian tiến bộ thì luyện tập, khi cảm thấy bị kẹt lại thì ngừng luyện tập và để đó.
Còn giờ thì anh hiểu hơn về các loại vũ kỹ và cách phân chia không gian tiến bộ về vũ kỹ như: nhập môn, tiểu thành, đại thành, viễn mãn, ý.
Còn hai cảnh giới sau là ‘thế’ và ‘cảnh’ thì chính Lão tiền bối cũng chưa thể lý giải nên cũng giải thích cho Kinh Thiên.
Ngoài ra Lão giả cũng rất hào phóng chỉ bảo cho Kinh Thiên về kinh mạch, kinh lạc, chia sẻ kinh nghiệm và kiến thức tu luyện cho anh để làm sao có thể tạo ra căn cơ tốt và tu vi vẫn có thể tiến triển nhanh.
Kinh Thiên lúc này mới trầm tư suy nghĩ về quá trình tu luyện của mình.
Kết hợp với những kiến thức thu được từ trước, anh hiểu hơn về tu vi hiện tại của mình, những điều còn thiếu cần bổ xung.
Kinh Thiên cũng hiểu các loại vũ kỹ hiện tại mà anh đang tu luyện đã tiến triển được đến đâu.
Thái cực đơn đao thức đã đạt đến mức độ ‘đại thành’, Khoái tốc kiếm pháp đã đạt đến mức độ ‘tiểu thành’, Kinh thiên bộ và Kinh Thiên cước đều đạt đến mức độ ‘đại thành’.
“Đa tạ tiền bối chỉ điểm, tiểu tử như được giải mộng”.
Kinh Thiên chắp tay nói với Lão giả.
“Được rồi không có gì, chỉ là chút thường thức thôi.
Con hổ nhỏ nằm cạnh ngươi kia cũng rất đặc biệt.
Tuy rằng nó đang bị thương khá nặng cần chút thời gian để hồi phục.
Ngươi nên chăm sóc nó kỹ lưỡng vào”.
Lão giả vuốt râu cười nói lần đầu tiên Lão nói về Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch đang nằm gặp thịt thú rừng nướng, nghe thấy Lão giả nhắc đến mình cũng vểnh cái tai, ngóc cái đầu lên để nghe, không biết nó có hiểu Lão giải nói cái gì không.
Nhưng biểu hiện của nó thì trông rất buồn cười.
“Đừng để nó chạy lang thang bên ngoài trước mặt những tu luyện giả khác”.
Lão giả chỉ cười tiếp tục nói.
Lão giả cũng không nói rõ chi tiết và giải thích với Kinh Thiên về chủng loài và tiềm năng của Tiểu Bạch.
Lão chỉ nhắc nhở Kinh Thiên tránh để Tiểu Bạch xuất hiện quá nhiều trước mặt của thế giới tu luyện giả, tránh những phát sinh không cần thiết.
Còn nghe hay không thì tùy vào Kinh Thiên.
Bởi lẽ mỗi người đều có quan điểm và cách hành sự khác nhau, Lão cũng không muốn can thiệp quá sâu vào cuộc sống và con đường tu luyện của Kinh Thiên.
Con đường tu luyện của Kinh Thiên thì anh sẽ phải tự đi trên chính đôi chân của mình.
“Ta thấy ngươi dùng thương, thi triển vài chiêu cho ta xem nào?” Lão giả chuyển chủ đề nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...