Vừa mới hạ gục con Ngân Huyết Dúi xong còn chưa kịp phân giải và xử lý xác con yêu thú cấp một.
Lúc này từ trong rừng đi ra hai tu luyện giả đều là Nhân vương cảnh nhất giai.
Một người dáng mập mạp hai mắt tí hí, híp cả lại, người còn lại thì dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt như mặt ngựa.
Cả hai người đều là tán tu, tuổi cũng khá lớn khoảng gần ba mươi tuổi.
Cả hai nhìn thấy Kinh Thiên đứng cạnh xác con Ngân Huyết Dúi thì mắt sáng lên và nói.
“Này tiểu tử, mau rời đi để lại xác yêu thú và túi trữ vật của ngươi, tha cho ngươi một mạng.
Hôm nay lão tử vui vẻ không muốn giết người”.
Tên mập béo nói và phất tay với Kinh Thiên.
Ngay khi vừa giết xong Ngân Huyết Dúi Kinh Thiên đã phát hiện ra có người tiến đến thông qua linh thức và linh giác của mình.
Đó cũng chính là lý do mà Kinh Thiên chưa cất đao di vẫn chỉ đứng cạnh xác con Ngân Huyết Dúi.
“Ta phải mất rất nhiều công sức mới có thể giết được nó.
Các ngươi định ăn cướp sao?” Kinh Thiên xoay người cười nói.
Khi cả hai đến gần thì tinh thần của Kinh Thiên cũng thả lỏng hơn rất nhiều vì Kinh Thiên nhận ra cả hai tu luyện giả này có tu vi Nhân vương cảnh nhất giai.
Nếu gặp phải tu luyện giả Nhân vương cảnh ngũ giai trở lên có lẽ Kinh Thiên nhanh chóng thu con Ngân Huyết Dúi này vào trong túi trữ vật và bỏ chạy, việc phân giải và xử lý thân thể yêu thú sẽ làm sau.
Còn việc thu thập Câu Kỷ tử có lẽ đành phải bỏ.
Nhưng giờ chỉ là đối đầu với hai tu luyện giả Nhân vương cảnh nhất giai.
Kinh Thiên có đủ tự tin để đánh một trận.
Vì sau trận chiến này Kinh Thiên cũng nhận ra nhiều điều.
Tuy rằng tu vi linh lực của Kinh Thiên mới chỉ đạt đến Hóa cảnh thập nhị giai, nhưng tu vi luyện thể của Kinh Thiên đạt đến cấp một trung kỳ.
Mà tu luyện giả tu luyện luyện thể sức chiến đấu bao giờ cũng mạnh hơn so với tu luyện thể tu luyện linh lực cùng cảnh giới.
Hơn nữa Kinh Thiên lại là Linh – Thể đồng tu.
Điều đặc biệt nữa là lúc chiến đấu với Ngân Huyết Dúi Kinh Thiên hoàn toàn không bị thương chỉ mất chút sức lực, và linh lực sử dụng trong cuộc chiến đấu với yêu thú cấp một Ngân Huyết Dúi cũng không nhiều lắm.
“Đúng vậy, ta bảo ngươi rời đi tránh ăn đau khổ, coi chừng lại mất cả mạng bây giờ”.
Tên Mập lại nói.
“Nói nhiều với hắn làm gì, cứ lên đánh cho hắn một trận, nếu hắn bỏ chạy thì tha cho, còn nếu không chạy thì giết luôn”.
Tên tu luyện giả cao gầy lên tiếng.
“Phan Văn Dũng ngươi lúc nào cũng thích chém chém giết giết.
Nếu không cần thiết phải chém giết thì cũng nên bỏ qua a”.
Tên tu luyện giả mập mạp nói với tên cao gầy có tên là Phan Văn Dũng.
“Hừm… Ngươi lúc nào cũng nhiều chuyện, Chung Sơn”.
Tên Phan Văn Dũng hừ một tiếng và nói lại với tên mập có tên là Chung Sơn.
Cả hai tên tán tu này tuy nhìn thấy Kinh Thiên đứng cạnh xác Ngân Thiết Dúi đã chết.
Nhưng bọn chúng lại không cho rằng Kinh Thiên đã giết con yêu thú cấp một sơ giai này bằng sức của mình.
Chúng cho rằng có thể Kinh Thiên đã đặt bẫy khiến cho con Ngân Huyết Dúi bị thương sau đó xông ra xử lý.
Trong tu luyện giới hiện nay có rất ít tu luyện giả tu luyện theo con đường thể tu.
Do vậy nếu không phải có kinh nghiệm kiến thức từng trải thì những tu luyện giả cấp thấp hoặc tán tu rất ít người có thể nhận ra cấp độ tu luyện thực sự của Kinh Thiên.
Cả hai tán tu này cũng vậy.
Khi nhìn thấy Kinh Thiên thì cả hai đều cho rằng Kinh Thiên hiện nay chỉ là tu vi Hóa cảnh đỉnh phong, hóa cảnh thập nhị giai.
Cả hai bọn chúng đều là Nhân vương cảnh nhất giai nên bọn chúng mới không sợ Kinh Thiên và muốn chiếm đoạt chiến lợi phẩm của Kinh Thiên.
Thực ra cả hai người bọn chúng đều không dám chắc có thể giết chết được Kinh Thiên nên mới đưa ra lời dọa nạt.
Tốt nhất là Kinh Thiên sợ rồi bỏ đi như vậy bọn chúng có thể chiếm được chiến lợi phẩm mà không phải đánh đấm gì.
Nếu phải chiến đấu sẽ gây ra mâu thuẫn không dễ gì hóa giải.
Tuy rằng không biết tuổi thực sự nhưng cả hai tên tán tu đều nhìn thấy Kinh Thiên còn rất trẻ, vậy mà đã là Hóa cảnh đỉnh phong, chỉ còn một bước nhỏ nữa là đạt đến tu vi Nhân vương cảnh nhất giai.
Nếu gây thù quá lớn với Kinh Thiên mà lại không thể giết chết, để Kinh Thiên chạy thoát thì sau này bọn chúng sẽ rất phiền phức.
Với tiềm năng của Kinh Thiên thì việc tu vi sau này vượt qua cả hai là điều tất yếu vì giờ cả hai tên đã gần ba mươi tuổi rồi mà tu vi chỉ có đạt đến Nhân vương cảnh nhất giai.
Nếu Kinh Thiên ghi hận cả hai sau khi tu vi đã vượt bọn chúng rồi tìm bọn chúng gây sự thì rất phiền phức.
Cuộc sống của tán tu chẳng mấy khá giả gì, phải lách qua khe hẹp để tồn tại, nên bớt được phiền phức vẫn tốt hơn là mua thêm dây buộc mình.
“Ta thì lại muốn chiến với hai ngươi một trận.
Chỉ cần hai người đánh bại ta, thì con Ngân Huyết Dúi này là của hai người.
Không những thế cả việc thu thập quả Câu Kỷ Tử ở đằng kia cũng là của các ngươi.
Kinh Thiên cười nói nhìn hai người trong lúc vung vẩy thanh Hàn Nguyên đao.
Khi đã nhìn kỹ và đánh giá hai tán tu không mời mà đến này, Kinh liền đưa ra quyết định muốn đánh với cả hai một trận.
Vì trong trận chiến với Ngân Huyết Dúi Kinh Thiên đã ngộ ra nhiều điều.
Nhưng vì chiến đấu với yêu thú có một vài hạn chế, và con Ngân Huyết Dúi này chết nhanh quá.
Kinh Thiên muốn dùng trận chiến với hai tu luyện giả này để xác minh lại những suy nghĩ và cảm ngộ của mình về vũ kỹ, kỹ thuật chiến đấu.
“Lấy nhanh khắc chậm, lấy chậm khắc nhanh, lấy tĩnh chế động, lấy động chế tĩnh, lấy yếu chế mạnh, tấn công là cách phòng thủ hữu hiệu nhất…” Đây là những dòng suy nghĩ của Kinh Thiên về võ học, trong trí nhớ từ kiếp trước khi Kinh Thiên tìm hiểu về võ học thì những khái niệm như này trong môn Thái Cực quyền, judo đều có.
Nhưng Kinh Thiên lại không theo học những môn võ đó, Kinh Thiên chỉ theo học võ cổ truyền.
Chưa học được đến đâu thì Kinh Thiên đã ở tu luyện giới Lạc Hồng này rồi.
“Ngươi chưa ăn đòn nên không biết trời cao đất dày hả”.
Tu luyện giả mập tên Chung Sơn nói.
“Không cần nói nhiều nữa, lên”.
Tu luyện giả cao gầy tên Phan Văn Dũng nói, trong tay hắn đã cầm theo thanh kiếm.
“Đúng vậy đánh đi, nói nhiều làm gì”.
Kinh Thiên đáp lại.
Cuộc chiến giữa Kinh Thiên và hai tán tu cứ thế diễn ra.
Tu luyện giả cao gầy rút kiếm di chuyển sang phải và tung chiêu đâm vào phía bên phải Kinh Thiên.
Còn tên tu luyện giả mập béo cũng nhanh chóng lấy từ trong túi trữ vật của hắn ra một thanh đao và tấn công về phía bên trái với những chiêu đao bổ chéo từ trên xuống vào phía bên trái của Kinh Thiên.
Cả hai tên phối hợp tương đối ăn ý, hai chiêu xuất ra từ hai người nhưng đều đi theo hai góc độ khác nhau khóa chặt mục tiêu công kích lại.
Sự phối hợp ăn ý của cả hai tán tu này khiến sức mạnh của cả hai trong các chiêu thức tăng lên đáng kể.
Nếu gặp tu luyện giả cùng cấp thì sẽ bị hai người này đánh cho không còn manh giáp.
Kinh Thiên rất bình tĩnh đứng ở tư thế tự nhiên thế hai chân dang rộng bằng vai, đứng vững chắc tay phải cầm đao chỉ xuống mặt đất.
Lúc này Kinh Thiên đang sử dụng cả linh giác và linh thức của mình để quan sát, tuy rằng cả hai tán tu, gầy béo cùng xuất chiêu, nhưng tán tu cao gầy tốc độ xuất chiêu lại nhanh hơn tán tu mập béo một chút.
Khi đao kiếm của của hai tán tu tiến vào gần Kinh Thiên, lúc này Kinh Thiên mới bước chân phải lên một bước, cây đao xoay vòng từ phải sang trái, từ dưới lên trên.
•Nghịch lộng huy đao, hoàn trung chỉnh bị
Đáng nhẽ trong chiêu đao Nghịch lộng huy đao, hoành trung chỉ bị, là chém vòng đao quanh thân để thủ rồi lùi chân xuống tạo thành thế thủ, Kinh Thiên lại bước chân tiến lên.
Đây là cách vận dụng sáng tạo tùy vào tình huống và hoàn cảnh để ra chiêu.
Điều đó cho thấy Kinh Thiên không hề đi theo một lối mòn, thể hiển tiềm năng chiến đấu rất mạnh của mình.
Chiêu đao chém vòng xung quanh của Kinh Thiên gạt đi đường kiếm của tu sĩ cao gầy, đồng thời chém chéo từ dưới lên trên vào chiêu đao của tu sĩ mập béo khiến cho chiêu thức của cả hai tán tu đều đi chệch hướng.
Hai tán tu hết sức ngạc nhiên trước phản ứng và xuất chiêu của Kinh Thiên.
Điều làm cả hai cảm thấy ngạc nhiên và tức giận hơn là cả hai cùng xuất chiêu phối hợp lại không làm Kinh Thiên tổn hao lông tóc gì.
Nhưng rất nhanh cả hai tán tu lại tiếp tục phối hợp tấn công Kinh Thiên.
Lần này cả hai không cùng xuất chiêu một lúc, mà người trước người sau.
Người tấn công người sẵn sàng phòng thủ, hoặc sau khi chiêu tấn công của người này dứt thì người tiếp theo xuất chiêu tấn công ngay lập tức.
Mục đích khiến cho đối thủ không có thời gian nghỉ ngơi và xuất chiêu phản công hoặc lộ ra sơ hở để người sau có thể tấn công vào.
Còn về phía Kinh Thiên anh liên tục chuyển thế xuất chiêu đón đỡ, Kinh Thiên chỉ chủ yếu xuất chiêu phòng thủ, thỉnh thoảng mới xuất chiêu tấn công đánh trả lại.
Cho dù lần lượt tán tu cao gầy hay tán tu mập béo thay nhau xuất chiêu tấn công, hoặc cả hai tán tu cùng tấn công Kinh Thiên đều có thể tìm ra điểm xuất chiêu đón đỡ các chiêu thức của cả hai tán tu.
Chỉ trong chớp mắt cả ba người đã xuất ra hơn chục chiêu thức, bóng đao bóng kiếm, kiếm khí, kiếm ảnh tràn gập khắp một góc rừng.
Cuộc chiến hai đánh một càng lúc càng diễn ra quyết liệt.
Trong trận đánh này rõ ràng Kinh Thiên phải vận dụng sức lực nhiều hơn, linh lực cũng được điều động liên tục để xuất chiêu đón đỡ các chiêu thức của hai tán tu.
Càng lúc Kinh Thiên càng cảm nhận được rõ ràng, chiến đấu với tu luyện giả hoàn toàn khác biệt khi chiến đấu với yêu thú.
Nhưng trong trận chiến thì Kinh Thiên càng lúc càng hiểu rõ được bản chất của vấn đề.
Lấy chậm khắc chế nhanh quan trọng là vị trí và thời điểm.
Ví dụ khoảng cách từ A đến B là mười mét, điểm C nằm ở giữa cách A hai mét và cách B tám mét.
Vận tốc di chuyển là một mét trên giây thì từ điểm B đi đến điểm C phải mất tám giây mới tới.
Nhưng nếu di chuyển từ điểm A với vận tốc hai met trên giây lại chỉ mất có một giây là tới rồi.
Rõ ràng di chuyển chậm hơn nhưng vẫn đến trước.
Trong trận chiến Kinh Thiên liên tục thể nghiệm và dần dần nắm bắt được kỹ thuật.
Tuy rằng Kinh Thiên luôn ra chiêu sau hai tán tu nhưng kết quả những đao chiêu của Kinh Thiên đều khiến hai tán tu phải toát mồ hôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Đó là lấy chậm khắc chế nhanh.
Thay vì dùng lực cứng đối cứng với các chiêu thức của đối thủ, sẽ mất lực tương đương hoặc nhiều hơn mới cản được chiêu thức của đối thủ.
Nhưng nếu xuất chiêu theo một góc độ khác với mục tiêu làm chệch hướng đi của đối thủ, thì lại chỉ cần dùng một lực ít hơn.
Hoặc mượn lực đối phương kết hợp với lực của mình để quật lại chính đối phương.
Đây là lấy yếu chế mạnh… Sự lý giải về vũ kỹ và cách hình thức sử dụng chiêu thức qua thực chiến đã giúp Kinh Thiên có những tiến bộ vượt bậc.
Vũ kỹ dùng đao của Kinh Thiên đã tiến thêm một bược từ ‘tiểu thành’ lên ‘đại thành’.
Lợi thế của thể tu là ít sử dụng linh lực, nên có thể chiến đấu lâu dài.
Trong đối đầu giữa tu luyện giả tu luyện linh hệ và tu luyện giả tu luyện thể tu, thì càng chiến đấu lâu dài thì tu luyện giả luyện thể luôn chiếm ưu thế.
Lúc này hai tán tu cao gầy và mập béo đã bắt đầu xuống sức vì tiêu hao linh lực.
Kinh Thiên tuy rằng cũng tiêu hao khá nhiều linh lực, nhưng bản lĩnh mà anh dựa vào lúc này là thể tu (luyện thể).
Thể tu của Kinh Thiên đã đạt đến cấp một trung kỳ, còn cao hơn cả hai tán tu tu luyện linh lực này.
Nên Kinh Thiên vẫn thong dong hơn hai tán tu.
“Sao vậy trưa nay cả hai nhịn đói hay sao vậy? Sao càng ngày xuất chiêu càng nhẹ đi vậy?” Kinh Thiên cười kích tướng hai tán tu.
“Tên lỏi con này, đừng tưởng chiếm được chút lợi thế mà tự mãn nhé”.
Tán tu cao gầy Phan Văn Dũng bực tức gầm lên.
Cả hai tán tu Phan Văn Dũng và Chung Sơn cảm thấy bị khinh thường liên dốc sức ra tay.
Các chiêu thức cả hai càng lúc càng ác liệt.
Có lẽ do bị Kinh Thiên kích tướng nên cả hai đều đem những chiêu thức áp đáy hòm của mình ra.
Lúc này Kinh Thiên bị cả hai tấn công như vũ bão một chọi hai cũng bắt đầu trở lên rất vất vả.
Kinh Thiên cũng phải vận dụng toàn bộ khả năng của mình, linh giác, linh thức đều vận dụng tới tận cùng.
Không chỉ thế cả linh lực vận hành trong cơ thể cũng được Kinh Thiên huy động tối đa.
Trận chiến giữa ba tu luyện giả khiến một vùng cây cối gãy đổ, đất bụi bay mù mịt, ánh đao, ánh kiếm, kiếm khí, đao khí bay đầy trời.
“Tên lỏi con này ở đâu chui ra chỉ mới có Hóa cảnh đỉnh phong mà một chọi hai vẫn có thể đứng vững đến tận bây giờ”.
Tán tu mập Chung Sơn vừa đánh vừa toát mồ hôi thầm nghĩ.
“Cứ kéo dài như vậy không biết bao giờ mới kết thúc”.
Bên này thì Kinh Thiên cũng đang thầm nghĩ.
Trận chiến kéo dài mà chưa bên nào làm gì được bên nào.
Cả hai bên đều đã hao mòn sức lực, đến lúc này bên nào còn con bài chưa lật bên đó giành thắng lợi.
•Tứ trụ vũ đao, lập đinh trảm hậu
Hét lên một tiếng Kinh Thiên tung ra chiêu thức ‘Tứ trụ vũ đao, lập đinh trảm hậu’ hay còn gọi là ‘Chém phạt xoay vòng, Bốn cạnh hình vuông’.
Chiêu thức được Kinh Thiên vận dụng toàn bộ sức lực của mình kết hợp cả luyện thể và linh lực, toàn lực tung ra một chiêu.
Cùng với vũ kỹ đạt đến cấp độ đại thành nâng uy lực của chiêu thức lên một mức độ hoàn toàn khác những chiêu thức lúc trước.
Uy lực của chiêu thức trở lên khủng bố đối với hai tán tu.
Chiêu thức bá đạo, mang theo kình phong gào thét, linh lực ẩn hiện bao quanh Hàn Nguyên đao chém tới hai tán tu.
Sức mạnh và tốc độ của đao chiêu khiến cả Phan Văn Dũng và Chung Sơn đều buộc phải thu vũ khí của mình lại phòng thủ.
Bangggg….
Một tiếng va chạm cực lớn vang lên, Chung Sơn và Phan Văn Dũng bị ép lùi lại hơn ba mét.
Cả hai đều thở dốc, khí huyết trong người nhộn nhạo, mồ hôi toát ra.
Cây Hàn Nguyên đao trong tay Kinh Thiên chịu tải quá lớn và va chạm mạnh với hai binh khí của Phan Văn Dũng và Chung sơn cũng gãy làm ba đoạn.
“Tên này mới chỉ Hóa cảnh đỉnh phong, sao có thể linh lực phóng xuất kết hợp với đao chiêu, tạo ra uy lực lớn vậy”.
Phan Văn Dũng lầm bầm.
Thực tế tu luyện giả khi đạt đến Nhân vương cảnh lúc này linh lực bắt đầu chuyển hóa và thực chất hơn, nên mới có thể phóng xuất linh lực ra ngoài.
Kết hợp với vũ khí trên tay tạo thành khí kình tấn công đối thủ.
Nhưng do Kinh Thiên tu luyện tâm pháp ‘Kinh Thiên Quyết’ là tâm pháp cao cấp nhất nhì tu luyện giới Lạc Hồng.
Tốc độ vận hành linh lực, lưu lượng vận chuyển linh lực cực lớn, nên khi xuất toàn lực, linh lực cũng sẽ bị ép phóng xuất ra ngoài tạm thời đạt được cấp độ Nhân vương cảnh.
Tất nhiên cũng chỉ một chiêu toàn lực mà thôi, lúc này linh lực trong cơ thể Kinh Thiên cũng hao tổn tám chín phần.
Tuy rằng linh lực đã hao gần hết nhưng Kinh Thiên không chỉ là tu luyện giả tu luyện linh lực, anh còn là tu luyện giả luyện thể.
Linh lực hao hết nhưng sức lực của thể tu vẫn còn tương đối.
Nhân lúc Phan Văn Dũng và Chung Sơn còn chưa kịp hồi khí vì phải xuất toàn lực chống đỡ.
Kinh Thiên lập tức vận dụng ‘Kinh Thiên Cước’ xuất chiêu.
Đây mới là át chủ bài của Kinh Thiên bởi uy lực của chiêu thức ‘Kinh Thiên Cước’ còn cao hơn cả ‘Thái Cực Đơn Đao’.
•Liên hoàn phá toái.
‘Kinh Thiên Cước’ được xuất ra nhằm thẳng vào hai tán tu còn đang loay hoay đứng trụ.
Bóng cước đầy trời mang theo uy lực bá đạo đạp thẳng vào hai tán tu.
Do chưa kịp hồi khí và chuẩn bị phòng thủ nên cả hai tán tu Phan Văn Dũng và Chung Sơn mỗi người đều dính năm, sáu cước vào người vào chân.
Cả hai như hai quả bóng xì hơi bay ngược ra phía sau cả chục mét.
Tán tu Phan Văn Dũng thì cả người đập vào thân cây cổ thụ to lớn mới dừng lại, rơi xuống đất miệng phu máu tươi.
Còn tán tu mập mạp Chung Sơn thì bay xa hơn và kéo lê trên mặt đất thêm vài mét nữa cũng mới dừng lại được, tình trạng của Chung Sơn cũng chẳng khá hơn Phan Văn Dũng là mấy.
Cả hai đều bị nội thương rất nặng, lúc này đã mất khả năng chiến đấu.
Tán tu Phan Văn Dũng còn bị cú đá của Kinh Thiên khiến cho chân phải của Y bị gãy.
Mặc dù tu luyện giả có khả năng hồi phục cực cao nhưng không mất một hai tháng thì thương thế của y cũng không lành hẳn được.
“Chúng ta chịu thua, đừng đánh nữa”.
Tên mập Chung Sơn hét lên khi thấy Kinh Thiên đang tiếp tục lao lên xuất chiêu nhằm thẳng vào Phan Văn Dũng.
Kinh Thiên đang định nhân lúc cả hai bị thương xuất thêm vài chiêu nữa đánh gục hai tán tu đảm bảo an toàn.
Tên Phan Văn Dũng bị cây cổ thụ cản lại nên ở gần Kinh Thiên hơn, nên Kinh Thiên nhắm vào hắn trước.
Chiêu thức Nhất cước phá thạch chuẩn bị được Kinh Thiên xuất ra, bỗng nhiên dừng lại.
“Các ngươi từ đâu xông ra muốn đánh thì đánh, muốn dừng thì dừng.
Các ngươi coi ta là tên hề phải không”.
Kinh Thiên tuy dừng chiêu cước lại, liền lên tiếng chất vấn.
Kinh Thiên dù sao cũng đến từ thế giới khác, bản tính của anh không xấu, hơn nữa Kinh Thiên cũng không phải kẻ hiếu sát, và cũng chưa từng nghĩ sẽ giết hai tán tu này.
Nhưng cả hai tán tu này nhảy ra cướp đồ của mình vô cớ đánh với Kinh Thiên một trận, không đánh lại liền xin dừng.
Nếu Kinh Thiên không đủ bản lĩnh có lẽ người nằm dưới đất không phải hai tán tu này mà giờ là anh, không chết cũng bị trọng thương.
Đâu có chuyện tiện nghi vậy.
“Thiếu hiệp, người đại lượng không chấp tiểu nhân, tha chúng tôi một mạng a.
Mọi người đều lách khe cửa hẹp sinh tồn”.
Tên mập mau mồm mau miệng lên tiếng, vì hắn cảm nhận thấy Kinh Thiên không còn sát ý với cả hai.
Còn tên tán tu cao gầy Phan Văn Dũng là người ít nói lại không giỏi giao tiếp, dù hắn cũng biết điều đó, nên im lặng không lên tiếng.
Hắn để cho đồng bạn của mình là tên mập Chung Sơn giỏi ăn nói hơn lên tiếng, hiệu quả sẽ tốt hơn là hắn mở miệng.
“Ka ka ka, được thôi dù sao tội chết có thể bỏ qua nhưng tội sống thì không đơn giản vậy.
Các ngươi đã có ý định cướp đồ của ta, thì giờ trên người có thứ gì đem nộp hết ra đây.
Tha cho các ngươi một mạng”.
Kinh Thiên nói.
“Thiếu hiệp, hai chúng ta chỉ là tán tu trên người làm gì có gì đáng giá…” Tên mập giải bày.
“Không cần nhiều lời, một các ngươi đem tài sản giao nộp, hai ta lấy mạng các ngươi, sau đó cướp hết đồ trên người các ngươi”.
Kinh Thiên ngắt lời tên mập nói.
Bịch… một túi trữ vật được quẳng ra trước mặt Kinh Thiên.
“Đây là túi trữ vật của ta, toàn bộ tài sản của ta đều ở trong đó”.
Tên tán tu cao gầy Phan Văn Dũng quả đoán thực hiện theo yêu cầu của Kinh Thiên.
“Ngươi phải hứa tha cho chúng ta”.
Tên mập vừa móc túi trữ vật ra vừa nói với Kinh Thiên.
“Các ngươi không có điều kiện để trả giá”.
Kinh Thiên đáp lại.
Tên mập vứt ra hai chiếc túi, một cái là túi trữ vật, một cái là một chiếc túi khá lạ.
“Cái túi này là gì vậy?” Kinh Thiên hỏi tên mập trong khi cầm chiếc túi lạ.
“Đó là Linh thú túi”.
Tên mập đáp.
“Linh thú túi là gì?” Kinh Thiên hỏi lại.
“Ngươi không biết linh thú túi sao?” Tên mập mắt tròn xoe hỏi lại Kinh Thiên.
“Ta hỏi thì ngươi cứ trả lời, nhiều chuyện coi chừng ta cho ngươi một nhát”.
Kinh Thiên trừng mắt lên nhìn hắn.
“Linh thú túi là túi dành riêng cho yêu thú.
Bình thường túi trữ vật đều không chứa được vật sống.
Nếu ngươi bỏ yêu thú hoặc hoang thú vào trong túi trữ vật thì chúng sẽ chết ngay.
Nhưng với túi linh thú này thì nó có thể chứa được yêu thú còn sống”.
Tên mập giải thích.
“Nói như vậy trong này của ngươi có yêu thú còn sống?” Kinh Thiên giơ túi linh thú lên hỏi tiếp.
“Không có.
Đó chỉ là cải túi không, lần trước ta cướp được từ một tán tu khác, ngươi tưởng thuần hóa được yêu thú dễ dàng sao”.
Tên mập bất đắc dĩ trả lời.
Sau một hồi tra khảo hai tên tán tu Kinh Thiên cũng thả cho hai người rời đi.
Những thông tin mà Kinh Thiên thu được rất hữu ích.
Kinh Thiên cảm thấy rất hài lòng.
Giờ là lúc thu thập Câu Tử Kỷ và xử lý thịt yêu thú Ngân Huyết Dúi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...