Lùi lại phía sau giữ một khoảng cách nhất định, lúc này Kinh Thiên mới nhìn rõ người vừa xuất chiêu tấn công anh cứu Lương Thế Chuyên một mạng.
Hóa ra người ra tay cứu Lương Thế Chuyên lại là một cô gái.
Người thiếu nữ này khuôn mặt thanh tú, tóc cột kiểu đuôi ngựa dáng người nóng bỏng.
Trên người cô ta mang một bộ cẩm bào sang trọng, có thể thấy được xuất thân người này cũng là hàng con cháu thế gia.
Đặc biệt ánh mắt cô ta nhìn Kinh Thiên không chút nào thiện cảm, thậm chí còn sắc lẹm, lạnh lùng khiến người khác sởn da gà.
Tuổi không quá lớn so với Kinh Thiên nhưng tu vi đã là Nhân vương cảnh thập nhị giai.
Trên tay làm cầm theo một thanh trường thương màu bạc trông khá uy vũ.
“Không ngờ tuổi chỉ hơn ta một chút mà đã có tu vi bậc này.
Thật đúng là không thể coi thường các thiên tài của thế giới này”.
Kinh Thiên thầm nghĩ khi nhìn vào cô gái vừa xuất chiêu tấn công anh để cứu Lương Thế Chuyên.
Kinh Thiên cũng không nói gì, bởi anh biết sau đây sẽ là một màn giới thiệu hoành tráng của những người xung quanh về cô gái này.
Bản thân anh cũng không có gì e ngại lắm, mặc dù tu vi linh lực của anh thấp hơn nhưng tu vi luyện thể của anh cũng đang ở đỉnh phong.
Nếu chiến đấu cũng chưa biết thắng thua thế nào?
“Ngươi sao rồi?” Cô gái cầm cây thương cất tiếng oanh vàng hỏi Lương Thế Chuyên.
“Tuy bị thương nhưng đệ không sao.
Nếu tỷ ra tay chậm một chút có lẽ đệ đã tiêu đời rồi”.
Lương Thế Chuyên vẫn nửa quỳ nửa ngồi, tay ôm vết thương trước ngực lên tiếng nói.
“Được rồi ngươi lùi lại phía sau dưỡng thương.
Việc ở đây giao cho ta”.
Lương Khánh Hân lên tiếng nói.
“Cả các ngươi nữa, mau đưa Thế Chuyên lùi lại phía sau chữa thương”.
Lương Khánh Hân lại lên tiếng nói với những tên đang vây công Kinh Thiên.
“Vâng, tiểu thư”.
Cả bốn tên cùng lên tiếng đáp, đồng thời đỡ Lương Thế Chuyên lùi lại phía sau chữa thương.
“Cuối cùng vẫn phải đến lượt cô ra tay…” Khâu Trung Dũng lên tiếng kích bác.
Nhưng lời nói của y chưa nói hết đã bị Lương Khánh Hân đánh gãy:
“Ngươi im miệng cho ta, đây không phải là việc của ngươi”.
Khâu Trung Dũng nhìn Cao Vĩnh Quyết nhún vai tỏ chút thái độ giễu cợt Lương Khánh Hân.
Cả hai đều muốn mỉa mai một chút Lương Khánh Hân vì em trai hắn Lương Thế Chuyên dù sao cũng là tam thiếu gia Lương gia.
Bản thân Lương Thế Chuyên cũng có chút thành tựu, so với những thiên tài của thành Châu Xuyên thì hắn không bằng nhưng so với thế hệ trẻ thì hắn cũng là người có số má.
Vậy mà một mình hắn không thể thu thập được một tên tán tu nghèo kiết xác, ngay cả khi một đám người vây công cũng không làm gì được.
Thậm chí suýt chút nữa còn bị tên tán tu thấp kém một kiếm đâm mất mạng.
Nghe những người xung quanh trao đổi với nhau Kinh Thiên cơ bản cũng biết được cô gái cầm cây thương đang đứng trước mặt anh là tỷ tỷ của Lương Thế Chuyên, tiểu thư đài các của Lương gia.
Lương Khánh Hân vẻ mặt tức giận tay phải cầm thương chỉ thẳng Kinh Thiên lên tiếng nói:
“Ngươi lá gan cũng lớn đấy.
Dám ra tay hạ sát thủ với tam đệ.
Nếu ta không phản ứng kịp thì nó đã mất mạng dưới tay ngươi rồi”.
“Hắn muốn giết người thì cũng phải chuẩn bị tâm lý bị người khác giết”.
Kinh Thiên tỏ vẻ rất thản nhiên đáp lại.
“Ngươi có biết hắn là tam thiếu gia của Lương gia không?” Lương Khánh Hân càng tức giận gằn giọng nói.
“Lương gia thì sao? Chỉ cho phép các ngươi giết người? Còn người khác không được phản kháng? Chỉ đứng im để các người giết? Còn phản kháng là phải tội sao? Lương gia các ngươi là cha thiên hạ sao?” Kinh Thiên vẫn ung dung bình tĩnh đáp lại.
Lương Khánh Hân thấy thái độ và lời nói của Kinh Thiên không coi Lương gia của cô ra gì thì lại càng tức giận.
Ánh mắt càng trở lên lăng lệ nhìn Kinh Thiên nói:
“Ngươi coi Lương gia hết người rồi sao?”
“Ai biết?” Kinh Thiên không tim không phổi vẻ mặt tỉnh bơ lên tiếng hỏi lại.
“Ngươi mau buông vũ khí theo ta về Lương gia, gặp gia phụ thành tâm nhận tội.
Ta nể tình ngươi tuổi trẻ xung động sẽ xin cha ta tha ngươi tội chết”.
Lương Khánh Hân lên tiếng đe dọa nói.
Kinh Thiên hai mắt trợn tròn, ngạc nhiên nhìn Lương Khánh Hân như người từ dưới đất chui lên.
Cái kiểu nhìn khác người và biểu hiện của Kinh Thiên khiến Lương Khánh Hân và những người xung quanh cảm thấy kỳ quái.
“Ngươi bị điên sao? Bỏ vũ khí trở về Lương gia cùng ngươi, không chết cùng tàn phế.
Ngươi xem ta là kẻ ngu như ngươi sao? Trông cái mặt ta đây đừng tưởng ta cũng ngu như người Lương gia các ngươi.
Trông thế thôi nhưng ta đây cũng khôn phết đấy”.
Kinh Thiên trào phúng nói.
Lời nói của Kinh Thiên khiến cho tất cả những người xung quanh đang chứng kiến vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.
Điều quan trọng là trong lời nói Kinh Thiên đang chửi cả đám người Lương gia đều là những kẻ ngu.
Bất cứ ai đứng quan sát cuộc chiến cũng có thể hiểu ra được.
Lương Khánh Hân tuy không giỏi ăn nói, nhưng cũng không đến nỗi ngốc không hiểu ẩn ý trong câu nói của Kinh Thiên.
“Ngươi đây là đang muốn chết?” Lương Khánh Hân gầm lên giận dữ, linh lực trong cơ thể bắt đầu chuyển động, kéo lên.
“Ngươi không hỏi đầu đuôi, cũng không phân biệt phải trái, đúng sai.
Các ngươi nghĩ người khác sợ các ngươi sao? Muốn đánh thì đánh đi”.
Kinh Thiên chẳng hề e sợ lên tiếng nói.
Bản thân anh cũng muốn đối chiến với thiên tài trẻ tuổi của thành Châu Xuyên xem khả năng, giới hạn của mình đến đâu? Không đánh được thì chạy, có sao đâu.
Dù sao cũng ở ngoài thành, cũng dễ dàng đào mạng.
Đất trời mênh mông không thiếu chỗ nương thân.
Lương gia không thể một tay che trời được.
Lương Khánh Hân không phải là người giỏi giao tiếp, nếu cãi nhau nữa với Kinh Thiên kiểu gì cô cũng tức điên.
Nên dứt khoát không cần nói thêm điều gì.
Linh lực vận hành trong cơ thể xuất chiêu nhằm thẳng Kinh Thiên phóng tới.
‘Triền thương liên đích’.
Thương ảnh mang theo kình lực xé không phóng tới, bóng thương bao trùm toàn bộ thân thể của Kinh Thiên.
Chiêu thức nhìn đơn giản nhưng uy lực của nó thì không thể xem thường.
Kinh Thiên biết đối thủ của mình lần này hoàn toàn khác với những đối thủ mà anh từng chạm mặt trước đây.
Từ tu vi linh lực đến vũ kỹ sử dụng đều ở một đẳng cấp khác biệt, chiêu thức xuất ra mang theo uy lực hơn hẳn những người khác.
‘Nghịch lộng huy đao, hoàn trung chỉnh bị’.
Tay phải cầm đao xuất ‘Thái Cực đơn đao’ ánh đao mang theo kình lực xoay vòng quanh thân phòng thủ, đón đỡ những ánh thương đánh tới.
Đồng thời tay trái cầm kiếm cũng xuất chiêu phòng thủ.
‘Hoành kiếm lưu vân’.
Kiếm chiêu lần này xuất ra tuy cũng là ‘Hoành kiếm lưu vân’ nhưng không phải để tấn công mà là để phòng thủ.
Ánh kiếm được quét lên từ dưới lên trên, từ trái qua phải che kín toàn bộ thân thể.
Tay phải xuất đao chiêu, tay trái xuất kiếm chiêu.
Kinh Thiên thong dong đón đỡ chiêu thức của Lương Khánh Hân.
Đao chiêu, kiếm chiêu, thương pháp va chạm vào nhau kình lực bắn ra bốn phía.
Cuộc chiến giữa hai người chính thức diễn ra.
“Mọi người mau lùi lại một chút.
Coi chừng tai bay vạ gió”.
Một người quan sát lên tiếng nhắc nhở những người xung quanh, đồng thời dưới chân đạp bộ lùi lại một khoảng cách nhất định quan sát trận chiến.
Xuất chiêu đầu tiên không áp chế được đối thủ của mình, Lương Khánh Hân lại càng lăng lệ hơn, tăng thêm kình lực xuất chiêu tiếp theo.
Cô muốn áp chế hoàn toàn đối thủ, bởi dù sao tu vi của cô cũng cao hơn của Kinh Thiên một đoạn.
‘Phi ưng đoạt mệnh’.
Lương Khánh Hân phối hợp với bộ pháp độc môn di chuyển theo một lộ trình đặc biệt phóng thân mình lên cao.
Từ trên không trung mượn thế xuất chiêu nhằm thẳng Kinh Thiên từ trên cao đánh xuống.
Chiêu thức mang theo kình lực, bóng thương bay đầy trời phảng phất như một bầy chim ưng đang từ trên cao lao xuống đoạt mệnh con mồi phía dưới.
Nhìn thế chiêu dung mãnh đánh tới, Kinh Thiên không dám lơ là chủ quan.
Linh lực trong cơ thể cũng vận hành cấp tốc xuất chiêu cản đỡ.
‘Loan long ẩn vân phi’.
Chiêu kiếm xoay quanh cơ thể ảnh kiếm được tạo ra như hình rồng phượng phòng thủ toàn thân đón đỡ.
Đồng thời tay phải đao thức cũng lập tức xuất ra kết hợp với đao chiêu tăng sức phòng thủ.
‘Ngũ đao lưỡng diện, khoái đao ngưỡng thiên’.
Ánh đao lóe từ hai bên thân Kinh Thiên từ phía dưới chém lên theo sau ánh kiếm phòng thủ kín mật toàn thân, ngăn chặn mọi ảnh thương đánh tới.
Cuộc chiến của hai người cứ thế diễn ra, càng lúc càng ác liệt.
Kẻ xuất thương thì bá đạo uy vũ, mang theo khí thế thôn thiên phá địa.
Kẻ phòng thủ thì đao kiếm kết hợp vô kiên bất phá.
Chỉ vài hơi thở chiêu thức nối tiếp chiêu thức cả hai đã qua hơn chục chiêu thức mà không ai áp chế được người còn lại.
Bóng kiếm, ảnh đao, ánh thương tung bay khắp cả một khu vực xung quanh.
Linh lực tán loạn từ cuộc chiến của hai người càng đánh càng phát tán ra xung quanh càng ngày càng mở rộng hơn.
Những người đứng ngoài quan sát trận chiến cứ dần dần lùi lại cách xa phạm vi chiến đấu của cả hai người.
“Không ngờ cô nãi nãi của Lương gia lại có thể tu luyện ‘Phi Vân Truy Hồn Thương’ đến mức độ ‘Đại Thành’ rồi”.
Cao Vĩnh Quyết đứng ngoài quan sát trận chiến lên tiếng cảm thán.
‘Phi Vân Truy Hồn Thương’ là một bộ vũ kỹ thương pháp của Lương gia.
Bộ vũ kỹ này rất nổi tiếng tại thành Châu xuyên.
Đó là một môn võ kỹ đạt đến ‘Địa cấp’ của gia tộc Lương gia.
Nói thêm một chút võ kỹ đạt đến ‘Địa cấp’ đều là những trân bảo trấn tộc của các gia tộc.
Mỗi gia tộc của thành Châu Xuyên cũng chỉ có hai hoặc ba bộ võ kỹ đạt đến địa cấp, và ‘Phi Vân Truy Hồn Thương’ là một trong số võ kỹ ‘Địa cấp’ hiếm hoi đó.
Còn công pháp Đạt đến ‘Địa cấp’ thì mỗi gia tộc lớn của thành Châu Xuyên cũng chỉ có một bộ duy nhất.
Tất nhiên không phải ai cũng có tư cách tu luyện, và không phải cứ có tư cách là có thể tu luyện thành công.
Vũ kỹ ‘Địa cấp’ cũng tương tự như vậy không phải ai trong gia tộc cũng có tư cách để tu luyện, cho dù có tư cách thì không phải ai cũng sẽ tu luyện thành công.
Có thể nói võ kỹ ‘Địa cấp’ ngoài uy lực của nó thì nó cũng rất khó tu luyện, nó đòi hỏi người tu luyện loại võ kỹ cấp cao này không chỉ có tư chất ưu tú, thông minh, kiên trì mà nó cũng đòi hỏi người tu luyện bỏ ra rất nhiều thời gian, công sức.
Đặc biệt là tu luyện loại võ kỹ ‘Địa cấp’ đến trình độ ‘Đại thành’ thì có thể thấy được tiềm năng, tố chất và nghị lực của Lương Khánh Hân cao như thế nào.
Trong gia tộc Lương gia trước kia cũng từng xuất hiện một nhân tài tu luyện ‘Phi Vân Truy Hồn Thương’ đến cấp độ ‘Viên mãn’ người này sau này trở thành huyền thoại của thành Châu Xuyên luôn áp một đầu cùng thế hệ của các gia tộc khác trong thành Châu Xuyên rất nhiều năm.
Chỉ đến khi vị tiền bối của gia tộc Lương gia hao hết thọ nguyên viên tịch, lúc này các gia tộc khác của thành Châu Xuyên mới có thể ngóc đầu lên được.
Nhưng sau đó mỗi một thế lại không bằng một thế, các thế hệ trẻ tiếp theo của Lương gia không ai có thể tu luyện ‘Phi Vân Truy Hồn Thương’ đạt được cấp độ như vị tiền bối trước kia.
Chính vì lý do đó mà ‘Phi Vân Truy Hồn Thương’ luôn là một môn võ kỹ nức tiếng tại thành Châu Xuyên.
Nhưng hiện giờ Lương Khánh Hân lại có thể tu luyện ‘Phi Vân Truy Hồn Thương’ đến mức ‘Đại Thành’, hơn nữa tuổi của cô hiện tại lại rất còn trẻ.
Tương lai Lương Khánh Hân hoàn toàn có thể đạt đến được cấp như tiên tổ của Lương gia đã từng đạt tới, thậm chí còn có hy vọng tiến xa hơn.
Mỗi gia tộc lớn nhỏ trong thành Châu Xuyên đều có một vài công pháp võ kỹ trấn tộc.
Các gia tộc trong thành cũng chẳng lạ lẫm gì với những loại vũ kỹ của các gia tộc khác.
Các gia tộc trong thành Châu Xuyên từ thế hệ này qua thế hệ khác phát sinh tranh chấp, cạnh tranh, chiến đấu lẫn nhau.
Có thể nói quan hệ của các gia tộc lớn trong thành Châu Xuyên vừa là bạn, vừa là địch, vừa hợp tác, vừa cạnh tranh lẫn nhau.
Thế hệ trẻ trong các gia tộc lớn của thành Châu Xuyên vừa giao lưu vừa cạnh tranh, nên họ có thể nói là hiểu khá rõ về nhau.
Ở thế giới lấy võ vi tôn, lấy thực lực để nói chuyện này thì việc các thành viên trẻ của các gia tộc thường xuyên va chạm và tỉ thí với nhau là chuyện bình thường.
Chỉ cần không gây chết người, không gây ra hậu quả nghiêm trọng như bị phế tu vi, cụt chân, cụt tay thì cao tầng của các gia tộc trong thành đều mắt nhắm, mắt mở để cho các thế hệ trẻ va chạm, cạnh tranh với nhau.
Việc Lương Khánh Hân có thể tu luyện một môn võ kỹ đạt đến mức ‘Đại thành’ có thể cô đã áp một đầu những thành viên trẻ tuổi của các gia tộc khác.
Ngay cả những thiên tài bậc nhất của các gia tộc cũng chưa có ai tu luyện một môn võ kỹ nào của gia tộc mình đạt đến mức ‘Đại thành’ cả.
Chính điều này khiến cho những thanh niên trẻ tuổi của các gia tộc khác đang quan sát trận chiến này vừa ngưỡng mộ, vừa đố kỵ ghen ghét.
“Ngươi nhìn xem, tên tán tu kia vậy mà chiến đấu với Lương Khánh Hân cũng không ở thế hạ phong.
Vũ kỹ mà hắn sử dụng tuy rằng không biết đạt đến cấp độ nào.
Nhưng có thể nói trình độ sử dụng vũ kỹ của hắn cũng không thua kém Lương Khánh Hân bao nhiêu”.
Khâu Trung Dũng lên tiếng nói với Cao Vĩnh Quyết.
“Nói như ngươi thì tên tán tu thấp kém đó cũng tu luyện vũ kỹ đến mức ‘Đại thành’?” Cao Vĩnh Quyết lên tiếng hỏi lại.
“Ngươi nhìn kỹ đi, hắn vừa dùng đao, lại vừa dùng kiếm.
Mỗi chiêu mỗi thức lại như nước chảy mây trôi, tùy tâm xuất đao, tùy tâm xuất kiếm.
Mỗi chiêu mỗi thức lại dứt khoát gọn gàng, nhanh, mạnh chuẩn, hầu như không có động tác thừa.
Các chiêu các thức liên miên không dứt, chiêu nọ nối tiếp chiêu kia, biến ảo khôn lường… Ngươi nghĩ xem ngươi có thể ra chiêu được như hắn không?” Khâu Trung Dũng lên tiếng nói về Kinh Thiên với Cao Vĩnh Quyết.
“Kẻ này không đơn giản, tu vi chỉ là Nhân Vương cảnh bát trọng vậy mà có thể đánh ngang tay với Lương Khánh Hân tu vi Nhân Vương cảnh thập nhị giai.
Lần này huynh đệ, tỷ, muội Lương gia đá vào thiết bản rồi”.
Cao Vĩnh Quyết cảm thán nói.
Đứng ngoài quan sát trận chiến của Kinh Thiên và Lương Khánh Hân khiến không ít thế hệ trẻ tuổi của thành Châu Xuyên cảm thấy tự ti, ngưỡng mộ, đố kỵ.
Chung quanh mọi người đều thấp giọng bàn tán, đánh giá về hai người.
Nhưng cả hai nhân vật chính trong cuộc chiến lại không hề nghe được những điều đó.
Lúc này cả hai chỉ tập trung vào đối thủ của mình, xuất chiêu chiến đấu, chỉ cần một chút mất tập trung xao lãng có thể sẽ khiến bản thân vạn kiếp bất phục.
Vì đao, kiếm, thương đều không có mắt, đều vô tình cả.
“Thương của ả có thể viễn công, còn đao và kiếm thì phát huy khả năng tối ưu trong cận chiến.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì không thể đánh bại được ả.
Phải nghĩ cách tiếp cận đối thủ để xuất chiêu”.
Kinh Thiên vừa đánh vừa thầm suy tính.
“Tên này chỉ là tán tu mà có thể triền đấu với ta một đoạn thời gian lâu như vậy.
Thậm chí tu vi của hắn chỉ mới là Nhân Vương cảnh bát giai mà dường như không thấy hắn hao tổn linh lực bao nhiêu? Nếu cứ tiếp tục chiến đấu lâu dài như này không biết ta có thể cầm cự được bao lâu? Cần phải lợi dụng trường thương có thể tấn công từ xa và cấp độ tu vi của ta cao hơn hắn, nhanh chóng kết thúc trận chiến này”.
Lương Khánh Hân cũng vừa đánh vừa âm thầm tính toán.
“Keng, roạt”.
Một âm thanh va chạm giữa các binh khí vang lên.
Cả hai cùng xuất chiêu toàn lực, không ai chiếm thế thượng phong.
Cả hai cùng bị đẩy lùi lại phía sau vài bước mới đứng vững lại được.
Vừa dừng lại ‘Kinh Thiên Bộ’ dưới chân Kinh Thiên được vận dụng tới tận cùng, anh liên tục di chuyển nhanh chóng áp sát Lương Khánh Hân xuất chiêu.
Từ lúc bắt đầu khai chiến đến giờ, hầu hết là Lương Khánh Hân tấn công còn Kinh Thiên thì ở thế thủ.
Có thể nói lần này là Kinh Thiên chuyển từ thủ sang công.
‘Khởi tam loan đao, trảm thích bối tiền’.
Cây đao trong tay Kinh Thiên một chiêu hai thức vừa chém phạt ngang liên tiếp ba đao theo ba phương vị trái phải khác nhau, thức thứ nhất chưa dứt thì thức thứ hai đã xuất động một đao đâm thẳng tới phía trước ngực Lương Khánh Hân.
Đao chiêu của Kinh Thiên không chỉ mang theo linh lực bàng bạc, mà nó còn được vận dụng cả thể tu trong mỗi chiêu thức.
Bá đạo, nhanh, biến ảo đao chiêu ầm ầm áp sát tấn công Lương Khánh Hân.
Lương Khánh Hân cũng không phải là gà mờ giống như hai đệ đệ của cô.
Nhìn thế đao hung hãn của Kinh Thiên đánh tới, cô lập tức vận chuyển cây thương trên tay mình xuất chiêu đón đỡ.
‘Hoành thương hoàn lưu’.
Một chiêu thương pháp khá đơn giản, nhưng lại rất hiệu quả.
Cây thương trên tay Lương Khánh Hân được cô xoay tròn trước mặt đón đỡ và ngăn chặn mọi đao chiêu mà Kinh Thiên đánh tới.
Không chỉ đón đỡ đao chiêu của Kinh Thiên, thuận thế Lương Khánh Hân còn xuất chiêu bất ngờ tấn công ngược lại anh.
‘Nghịch phong điểm xạ’.
Cây thương đang xoay vòng trên tay Lương Khánh Hân bất ngờ theo một góc độ kỳ lạ chuôi thương đâm xuyên qua bóng đao, bóng thương nhằm thẳng ngực Kinh Thiên đâm tới.
‘Xà hành nghịch thủy’.
Linh thức và linh giác của Kinh Thiên trong chiến đấu luôn được anh duy trì ở mức độ cao nhất.
Ngay trước khi chuôi thương đâm tới ngực của anh vài phân cây kiếm trong tay anh được xuất ra từ dưới đánh ngược lên, từ phải sang trái gạt đẩy chuôi thương lệch sang bên trái tránh thoát phản đòn của Lương Khánh Hân.
Mục đích của Lương Khánh Hân là đẩy Kinh Thiên càng ra xa cô càng tốt, vì cô sử dụng vũ khí là thương lên có lợi cho việc viễn công tầm xa.
Còn Kinh Thiên thì lại sử dụng đao và kiếm, lợi thế cho cận công.
Nhưng Kinh Thiên khi đã áp sát được đối thủ, có lợi thế thì làm sao mà bỏ qua cho được.
‘Kinh Thiên Bộ’ dưới chân điểm mặt đất di chuyển theo một quỹ tích kỳ ảo, vừa tránh thoát chiêu thương của Lương Khánh Hân vừa áp sát được cô ta tiếp tục chiếm lợi thế và ra đòn tấn công.
‘Phi long quá hải, tả hữu đồng nhất’.
Đao trong tay Kinh Thiên lại được anh xuất ra đánh tới.
Đao chiêu như hình giao long từ hai bên trái, phải tấn công vào hai bên sườn của Lương Khánh Hân.
‘Tứ phương phiên đằng’.
Lương Khánh Hân phản ứng cũng rất nhanh nhẹn, bộ pháp dưới chân cô di chuyển lùi lại phía sau.
Đồng thời cây thương trong tay liền xuất ra chiêu thức lấy công phá công.
Ảnh thương từ hai bên trái phải, trên dưới đôi công với chiêu thức của Kinh Thiên.
Được thế không tha.
Kinh Thiên nhân cơ hội Lương Khánh Hân chiêu đi chưa tận, cần một hơi thu chiêu đổi thế.
Anh liền tung người lên không xuất ra chiêu kiếm cực mạnh của ‘Khoái tốc kiếm pháp’.
‘Hoành không tiễn điểm’.
Linh lực trong cơ thể Kinh Thiên được anh tập trung tối đa lên cây kiếm trong tay trái mình, đồng thời cả người với kiếm bắn thẳng tới Lương Khánh Hân.
Kiếm khí tạo ra ảnh kiếm đầy trời mang theo linh lực bàng bạc, toàn bộ đều nhằm Lương Khánh Hân từ trên cao phóng tới.
Lương Khánh Hân nhận thấy chiêu thức của Kinh Thiên đã khóa chặt mọi đường lui của cô.
Nếu lúc này lùi lại thì chỉ có thể ăn thiệt thòi, thậm chí sẽ bị thương rất nặng.
Cô lập tức quyết đoán vận dụng linh lực trong toàn bộ thân thể tập trung vào cây thương trong tay xuất chiêu đối chiến.
‘Phong phiên phiêu vân’.
Cây thương trên tay trái Lương Khánh Hân hơi thả lỏng, chuôi thương hướng xuống đất, mũi thương hướng lên trời.
Ngay khi chuôi thương chạm đất bàn tay trái của Lương Khánh Hân nắm chặt cán thương phóng lên, đồng thời tay phải của cô nắm vào vào chuôi thương, cả thân hình Lương Khánh Hân phóng lên xuất chiêu.
Linh lực từ cơ thể Lương Khánh Hân thông qua tay trái, tay phải truyền vào trong cán thương tạo ra khí thế bá đạo như dời non lấp biển.
Không chỉ như vậy khi tay phải đã nắm chặt cán thương thì tay trái của Lương Khánh Hân hơi thả lỏng.
Lúc này chức năng của tay trái chỉ là điều chỉnh hướng mũi thương đâm tới, cổ tay phải của Lương Khánh Hân xoay một vòng từ ngoài vào trong khiến cho mũi thương xoay tròn tạo khí kình xoáy hình trôn ốc, tăng lên uy lực của chiêu thức.
“Bang, bang, bang…”
Ảnh thương, ảnh kiếm va chạm vào nhau kình lực bắn ra khắp nơi, phạm vi lan tới còn lớn hơn so với lúc trước hai người giao chiến.
Đám người quan chiến thấy vậy cũng đều lùi lại tránh khí kình toán loạn.
Chỉ có một số thanh niên tài tuấn của các gia tộc lớn như Cao Vĩnh Quyết, Khâu Trung Dũng là tự tin vận lên linh lực bản thân ngăn chặn những luồng linh lực bắn ra từ trận chiến.
Những thanh niên cao ngạo này nhất định không ai chịu lùi lại phía sau thêm nữa.
Bản thân họ đều sĩ diện và không muốn bị những người xung quanh đánh giá là yêu hơn một cô gái.
Họ muốn cho người khác thấy bản thân họ cũng có bản lĩnh tương đương với hai kẻ đang chiến đấu ngoài kia.
Trở lại trận chiến giữa Kinh Thiên và Lương Khánh Hân.
Sau một chiêu thức dùng toàn lực của cả hai người, Kinh Thiên có vẻ lép vế hơn so với Lương Khánh Hân.
Do chiêu thức của thương pháp bá đạo hơn chiêu thức của kiếm pháp, và tu vi linh lực của Lương Khánh Hân cũng cao hơn so với Kinh Thiên.
Do vậy chiêu thức vận dụng toàn lực của Lương Khánh Hân áp đảo chiêu thức của Kinh Thiên nửa trù.
Kinh thiên lúc này bị đẩy lùi về phía sau một đoạn khá xa, khoảng cách giữa anh và Lương Khánh Hân đã là vài trượng.
Ưu thế của cuộc chiến lại trở về với người sử dụng thương.
“Tên này dường như chưa thấy hắn có dấu hiệu hao hết linh lực.
Không hiểu hắn có phải thực là Nhân vương cảnh bát giai không nữa? Còn bản thân mình thì không thể tiếp tục kéo dài cuộc chiến hơn nữa.
Một chiêu quyết thắng bại vậy?” Lương Khánh Hân thầm suy nghĩ trong lòng.
Lúc này cô đã đánh giá Kinh Thiên hoàn toàn khác trước.
Trong thế giới Lạc Hồng cơ bản có hai phương thức tu luyện là luyện thể và luyện linh.
Tu sĩ tu luyện luyện thể là những tu sĩ thiên bẩm trở thành những chiến binh, bởi trong quá trình chiến đấu họ sử dụng sức lực bản thân nhiều hơn là sử dụng linh lực.
Do vậy càng chiến đấu lâu dài thì ưu thế của tu sĩ tu luyện luyện thể sẽ được phát huy tối đa, và có lợi thế hơn rất nhiều so với tu sĩ tu luyện linh lực.
Chỉ có điều các tu sĩ tu luyện luyện thể sẽ có ít vũ kỹ hơn so với các tu sĩ tu luyện linh lực.
Tất nhiên tu luyện giả tu luyện cả luyện thể và linh lực thì ưu thế lại càng vượt trội hơn tu luyện giả chỉ tu luyện một loại là luyện thể hoặc tu luyện linh lực.
Chính vì điều này mà Kinh Thiên có thể triền đấu với Lương Khánh Hân mà không rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn chiếm ưu thế.
“Ả này cũng khó chơi ghê, xuất chiêu như vậy vẫn không áp đảo được ả.
Nếu cứ triền đấu như vậy thì cũng không thể kết thúc được trận chiến.
Xuất chiêu gì để giành chiến thắng trong trận này?” Kinh Thiên cũng thầm suy nghĩ đánh giá đối thủ.
Bản thân anh cũng dành cho Lương Khánh Hân sự tôn trọng rất cao.
Tuy chỉ là nữ giới nhưng sức chiến đấu và chiêu thức của cô cũng khiến Kinh Thiên mướt mồ hôi.
Mỗi chiêu mỗi thức đều biến hóa khôn lường và uy lực của nó cũng khiến Kinh Thiên phải toàn lực đón đỡ và chống trả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...