Ánh nến chập chờn làm nổi bật bóng người trên cửa sổ có chút lay động, Hách Liên Duệ Hiên cùng Trưởng Tôn Hiền sau khi đàm luận xong lệnh Dạ Ảnh trước tiên về sứ quán, một thân một mình đứng trong sân Hạo Nguyệt thân, từ chính diện nhìn tới, vừa vặn quay về phía gian phòng Hạo Nguyệt, nhìn đến phía trên cửa sổ có bóng người cấn tìm ,trong tay cầm một quyển sách, tựa hồ đang nhíu lông mày xem, Hách Liên Duệ Hiên tưởng tượng trước đây, nàng tựa hồ cũng yêu thích trước đọc sách khi ngủ, mà hắn cũng hầu như là đứng ngoài cửa sổ ở một nơi nào đó, khi đó hắn không có lý do để đi vào, hiện nay, gặp lại được nàng, nói gì đi nữa thì Hách Liên Duệ Hiên cũng sẽ không buông tay ! không hề buông tay…
Trong phòng, Hồng Tụ đang giúp Hạo Nguyệt chỉnh sửa giường chiếu. Lục Phất tiến lên, khom lưng đem thảm trên đùi Hạo Nguyệt lôi kéo nói: "Công chúa, không còn sớm sủa , người nên nghỉ ngơi !"
Hạo Nguyệt quay đầu nhìn một chút, ánh nến cũng sắp hết, gật gật đầu, Lục Phất tiếp nhận sách trong tay Hạo Nguyệt, để ở một bên trên giá sách, sau đó đẩy Hạo Nguyệt đi nghỉ ngơi , Hồng Tụ từ lâu đã bày sẵn đệm chăn, hai người sau đỡ Hạo Nguyệt lên, mới thổi tắt ánh nến, đứng ở bên ngoài gác đêm.
Đột nhiên ánh nến tắt hẳn, gian phòng chìm trong bóng tối không còn nhìn thấy cái bóng của người kia người kia. Con ngươi Hách Liên Duệ Hiên sâu không thấy đáy, sâu bên trong còn một tia quyến luyến không rời
"Vương gia còn chưa buông tha công chúa a? !" phía sau Hách Liên Duệ Hiên đột nhiên xuất hiện một ông già, tuốt đến ngực râu bạc, ánh mắt cũng nhìn gian phòng Hạo Nguyệt mở miệng nói.
" một đời này, Bản vương đều sẽ không buông nàng ra khỏi chính mình!" tiếng nói lành lạnh mang theo kiên định rõ ràng, ở trong đêm tối, không biết lại lay động trái tim của ai đó…
Ông lão thở dài một tiếng, chậm rãi mà nói: "Đến Hạo Nguyệt giả (từ này nghĩa là gì nhỉ… Sam cũng ko hỉu lun) được thiên hạ! Vương gia nếu như muốn thiên hạ này, làm sao cần nàng nhất đây!"
"Không Lão, ngươi phải biết, Bản vương vì nàng, toàn bộ Long Việt cũng có thể để đưa cho người kia, lại sao muốn cái thiên hạ này? ! Người bản vương quan tâm vĩnh viễn duy nhất là nàng!" Hách Liên Duệ Hiên xoay người, con mắt thâm như hắc đàm (hồ nước màu đen hay sao á…) nhìn thẳng con ngươi Không Lão.
Con ngươi Không Lão sâu xa nhìn Hạo Nguyệt trong gian phòng, thật lâu mới mở miệng hỏi: "Vương gia, nếu như công chúa không còn là công chúa, vương gia nên làm gì?"
TamHách Liên Duệ Hiên trong nháy mắt nhảy một hồi, chỉ là âm thanh vẫn lạnh nói: "Không Lão nói lời này là có ý gì ??? "
"Vương gia, hôm nay ở đại điện nên nghe rất rõ ràng, nàng gọi Vị Ương, không phải Hạo Nguyệt!" trong thanh âm Không Lão mang theo hồi lâu không có tang thương, Hạo Nguyệt công chúa lấy chết, sống sót chính như nàng cho mình một tên mới — Vị Ương! Nàng chỉ là Vị Ương mà thôi!
"Bản vương bỏ qua một lần, sẽ không sai lần thứ hai! Lần này Bản vương đem nàng ở bên người, không người nào có thể mảy may tổn thương nàng!" âm thanh Hách Liên Duệ Hiên ở trong đêm tối dị thường thâm nhập vào sâu trong lòng người.
Mà Không Lão xưa nay chưa từng hoài nghi Hách Liên Duệ Hiên đối với công chúa tình, chỉ là...haizz…khó nói thật a…
Aizz! Không Lão không muốn nói nhiều , sau đó Duệ vương tự biết được! Không Lão Như Lai đi lặng yên không một tiếng động.
Ánh sáng của trăng cùng ngôi sao soi sáng bấu trời đêm tối, đồng thời cũng dường như trong đêm tối có một đôi đôi mắt sáng, bóng người màu trắng ở dưới ánh trăng có vẻ mờ ảo lại hư huyễn, nháy mắt, liền nhìn thấy Hách Liên Duệ Hiên trên cây bỗng tiến vào gian phòng Hạo Nguyệt, đứng trước giường Hạo Nguyệt giống như trước đây.
"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi..." Hách Liên Duệ Hiên nghiêng người ngồi ở trên mép giường , thanh âm trầm thấp không nói ra được thâm tình.
Hai tay run rẩy duỗi ra xoa gò má của Ngu Hạo Nguyệt, con ngươi thâm thúy chăm chú nhìn dung nhan tinh xảo của Hạo Nguyệt khi ngủ, nàng giống như tiên tử rơi vào thế gian khi hắn lần đầu gặp gỡ nàng, chỉ là hai năm trước trên khuôn mặt này còn hiện rõ tính non nớt cùng trẻ con…
Ngu Hạo Nguyệt vốn định vẫn giả bộ ngủ, nhưng tay chân cùng tâm của người nam nhân này thật lạnh, mùa đông khắc nghiệt nàng không muốn bị đông chết, hơn nữa, dựa vào cái gì nàng bị hắn không công sỗ sàng a! Lại lại nói, nếu như nàng không có lý giải sai lầm, thân thể này hẳn là này tẩu tử của nam nhân này đi! Hơn nửa đêm, giọng nói có chứa cảm tình gọi tên của nàng không thích hợp đi! Chẳng lẽ!"Vương gia, ngài sẽ không có luyến ái tẩu tử của mình đi!" Nghĩ, Ngu Hạo Nguyệt liền mở to con mắt và bật thốt lên, vừa vặn đối đầu với con ngươi sâu không thấy đáy của Hách Liên Duệ Hiên.
Hách Liên Duệ Hiên không có để ý đi nghe nàng nói cái gì, mà là nhìn vào bên trong con mắt của nàng, con mắt của nàng dường như trân châu màu đen lóe sáng, trong suốt dường như trẻ mới sinh ,giống như không hề chứa bất kì tạp chất cùng âm mưu nào.
"Nguyệt nhi, công phu giả bộ ngủ của nàng vẫn khiến người ta không thể phân biệt thật giả!" Hách Liên Duệ Hiên không chút nào cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, tay cũng không có thu hồi, giọng nói trầm thấp mang theo tia cười nhẹ chậm rãi vang lên ở bên tai Hạo Nguyệt.
Ngu Hạo Nguyệt từ chối tay hắn che trên gương mặt chính mình, trên nét mặt mang theo hơi uất giận nói: "Duệ vương, coi như ngài thật sự có luyến ái tẩu tẩu của mình, cũng xin ngài khắc chế tốt vào a! Hơn nửa đêm xuất hiện ở gian phòng Vị Ương, thật sự không thích hợp cho lắm!"
Hách Liên Duệ Hiên nghe nàng nói xong cũng không hề tức giận, chỉ là cười nhạt, nếu như nàng muốn lấy thân phận Vị Ương sống sót, vậy thì gọi Vị Ương đi, ngược lại đó chỉ là một cái tên mà thôi! Chỉ cần nàng là người ở bên cạnh chính mình là tốt rồi!
"Vị Ương, theo Bản vương đi, ở Long Việt khỏe không?" Hách Liên Duệ Hiên nắm lấy tay Hạo Nguyệt, hắn không tín nhiệm Trưởng Tôn Hiền cùng Trường Tôn Lan, hơn nữa Trường Tôn Lan che chở nàng phi thường rõ ràng, hơn nữa Không Lão để hắn hoảng hốt về sự lợi hại củ y, hắn muốn đem nàng “buộc” ở bên cạnh chính mình mới an tâm.
Hạo Nguyệt một tay sờ lên trên cái trán Hách Liên Duệ Hiên, lẩm bẩm nói: "Không có bị sốt, nói cái gì mê sảng đây! Vương gia, nếu như ngươi không có chuyện gì mời đi về nghỉ ngơi đi, sắc trời rất muộn , Vị Ương muốn nghỉ ngơi !" Nàng đi tới nơi này làm dâu vẫn rất quy luật, là kiếp trước không có sự tình tốt lành a, nàng cũng không muốn bị nam nhân này phá hoại .
Ánh mắt trên người Hách Liên Duệ Hiên vì hành động Hạo Nguyệt này đột nhiên lạnh lẽo ,không khí quanh thân cũng giảm xuống không còn tia nhiệt độ, âm thanh càng lạnh khiến người ta cảm thấy thân đang ở trong băng, "Ngươi không phải nàng, ngươi đến tột cùng là ai? "
Nguyệt nhi mỗi một cái biểu hiện, mỗi một cái động tác đều khắc sâu sắc ở trong đầu của hắn, hành động như vậy, tuyệt đối không phải Nguyệt nhi, tuy rằng hắn thật sự rất không muốn xa rời xa bàn tay ấm áp của nàng đang xoa trán hắn, nhưng là, nàng không phải Nguyệt nhi!
"Bệnh thần kinh!" Hạo Nguyệt hất tay của hắn ra, không thèm để ý hắn, hơn nửa đêm chạy đến gian phòng nàng, liền vì hỏi nàng là ai? ! Cũng thật là bệnh không nhẹ a…
Hạo Nguyệt không lại quản hắn, nghiêng cái đầu, che chăn lên, nhắm mắt ngủ!
Đột ngột, ngón tay lạnh lẽo ở trên cái cổ Hạo Nguyệt, "Nói, ngươi đến cùng là ai!"
Hạo Nguyệt 'Bá' một hồi mở con mắt ra, xưa nay đều là nàng uy hiếp sinh mệnh người khác, vẫn chưa có người nào có thể uy hiếp đến mệnh nàng, này sống lại một lần, tuyệt đối không thể mất!
Con ngươi tinh khiết lóe qua một tia mùi vị khát máu, sau một khắc, một cây đao liền chống đỡ ở hông Hách Liên Duệ Hiên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...