Kinh Thế Thịnh Sủng Chi Vương Phi Muốn Tái Giá

Một khắc đó máy bay bỗng dưng nổ tung, Ngu Hạo Nguyệt chỉ nhìn thấy trước mắt ánh lửa bay đầy trời, cảm giác mất đi trọng lực của thân thể đang cấp tốc giảm xuống cùng cảm giác bị thiêu đốt một cách đau đớn, lại sau đó liền mất đi hết thảy tri giác.
Cảm giác tất cả xương toàn thân như đều nát đau đớn, Ngu Hạo Nguyệt nỗ lực, mới mất hết công sức mở mắt ra, nàng nhớ tới chính mình, nhìn thấy vừa mới động một cái cơn đau nhức xuyên thấu qua nàng, mỗi một cái tế bào thần kinh đều truyền đi khắp thân thể nàng hết thảy
"Công chúa, ngài tỉnh rồi?" Bên tai truyền đến một giọng già nua.
Công chúa? Cái gì công chúa a! Ngu Hạo Nguyệt liếc mắt nhìn sang muốn hỏi rõ ràng, nhưng là một bóng người mặc bộ màu xám đập vào mi mắt, Ngu Hạo Nguyệt triệt để há hốc mồm .
Trường bào màu xám, tóc bạc dùng mộc trâm buộc lên, một tay vuốt râu mép đến ngực, nếu như thế chắc là người ngoài.
Ngu Hạo Nguyệt kinh ngạc đến ngây người nhìn, bình thường trên TV mới phải xuất hiện lão đầu râu bạc, "Ngươi là ai?" Miệng chuẩn bị nói, nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Đây là tình huống quái quỷ gì thế a…?
"Ông lão ta hiện tại là phụ tá của Phượng Lam hoàng đế, vẫn cứ gọi ta là Không Lão đi, công chúa bị thương rất nặng, mấy ngày nay vẫn tĩnh dưỡng tinh thần" Không Lão vuốt râu mép, đầy mắt vẻ lo âu.

Thiên Thánh? Hoàng đế? Phụ tá? Mấy thứ này là gì? Còn có, đây là địa phương nào, nàng là ai? Ngu Hạo Nguyệt muốn hỏi, nhưng không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể trợn to con mắt nhìn Không Lão.
"Ông lão biết công chúa có rất nhiều nghi vấn, cầm cẩn thận cái Lục Lạc này, cố gắng ngủ một giấc, người sẽ biết tất cả." Không Lão từ trong lồng ngực móc ra duy nhất cái lục lạc màu bạc chói mắt, thắt ở trên cổ tay Ngu Hạo Nguyệt
Ngu Hạo Nguyệt cẩn thận nhìn một chút tay mình lục lạc trên tay mình, sau đó khẽ nhấc con ngươi màu nâu ngờ vực liếc mắt nhìn Không Lão, cuối cùng vẫn là nhắm hai mắt lại.
Ngu Hạo Nguyệt lại tỉnh lại, đã là sau bảy ngày sau, nàng mơ một giấc mộng rất dài, nàng nhìn thấy đầu tiên nữ hài tử 6 tuổi thế nào là gánh vác thù hận sống mười năm, cũng nhìn thấy nàng làm thế nào xoắn xuýt cùng nhớ nhung, cuối cùng vì nàng yêu nam tử từ bỏ tất cả, nhìn chung quy, nam tử kia vì ngôi vị hoàng đế mà phụ nàng, nàng vết thương đầy người được ban cho chết ở lãnh cung lạnh lẽo.
Ngu Hạo Nguyệt một bên tiêu hóa những tin tức này, một bên ngắm nhìn bốn phía, cử sổ làm bằng gỗ và giấy, đàn bàn gỗ, giường được chạm trổ tinh vi, bệ cửa sổ bên cạnh trên bàn còn có bốn bảo vật, tất cả đều là cổ kính như vậy, Ngu Hạo Nguyệt biết, nàng hẳn là xuyên qua rồi, chiếm cứ thân thể của vị công chúa này.
Nàng thử muốn ngồi lên, nhưng đều phí công sức.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Không Lão bưng chén thuốc đi tới, : "Công chúa tỉnh rồi trước hết đem thuốc uống đi!"
"Ta..." Ngu Hạo Nguyệt mở miệng, nhưng phát hiện mình vẫn cứ không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Không Lão phảng phất như chưa từng thấy gì cả, đưa chén thuốc tới bên môi, Ngu Hạo Nguyệt nhìn cái chén thuốc kia đen thùi lùi, lông mày thanh tú chậm rãi nhăn lại.
Nàng là fan của Tây y, không có chút nào muốn uống cái thuốc Đông Y đen thùi lùi a!
"Công chúa nếu như còn muốn mở miệng nói chuyện, liền uống thuốc này." Không Lão tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Ngu Hạo Nguyệt, đầu liền đến một câu như vậy.
Ngu Hạo Nguyệt đầu nhỏ rủ xuống, trong nháy mắt giơ lên, chẳng lẽ, ông lão này có đọc tâm thuật? Xuyên qua……không phải khoa học đều phát sinh, nàng sẽ không bài xích đọc tâm thuật!
Không Lão cầm chén trên tay, Ngu Hạo Nguyệt tuy rằng lòng tràn đầy không vui, nhưng là thừa dịp câu nói kia vừa nãy của hắn, nàng cũng phải uống a, nàng không muốn sau khi sống lại làm nhất người câm!
Loại chén thuốc đen thùi lùi, Ngu Hạo Nguyệt uống thì uống mười ngày, hơn nữa là một ngày ba lần uống, rốt cục sáng sớm ở ngày thứ mười một, Ngu Hạo Nguyệt lại nhìn tới thứ này tức giận mắng, nàng phát hiện mình có thể lên tiếng !

"Không Lão, Không Lão, ta có thể nói chuyện !" Ngu Hạo Nguyệt kích động lôi ống tay áo Không Lão, con mắt cao hứng đều cười loạn .
"Ông lão ta nghe thấy, công chúa, xin chú ý dáng vẻ của người !" Không Lão trước đây vẫn cảm thấy, công chúa quá mức nghiêm túc , chuyện gì đều có nề nếp, bây giờ, cái này hắn dùng ‘Tá thi hoàn hồn’ phục sinh công chúa, nhưng buồn bực quá đáng là những ngày gần đây nếu nàng không thể nói chuyện, Không Lão phỏng chừng sẽ bị nàng phiền chết mất a!
Ngu Hạo Nguyệt bỏ tay khỏi tay áo Không Lão, hờ hững tự nhiên… ngước đầu nhìn trên trời, mặt trời khinh thường nói: " cái kia có thể coi như ăn cơm sao? Ngươi cứ như thế thì công chúa nhất định một đi không trở về rồi!"
Thân thể vị công chúa này là coi là bị thương rất nặng, nàng bây giờ trên căn bản chỉ có thể nằm, đi lại cũng không được, sở dĩ mỗi ngày Không Lão đều sẽ đẩy nàng đi ra sưởi một chút mặt trời.
Cũng còn tốt hơn là bây giờ nàng có thể mở miệng nói chuyện , không có ai biết, nhữnh ngày nàng đi tới nơi này, nàng buồn bực muốn chết
Không Lão ngừng sưởi thuốc một lúc, xem xét Ngu Hạo Nguyệt một chút, không nói gì, ngược lại tiếp tục yên lặng mà sưởi thuốc của chính mình
"Không Lão, ta có thể hay không thấy nam nhân kia a!" Ngu Hạo Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Không Lão.
"Công chúa làm sao sẽ nghĩ tới thấy hắn?" Không Lão dừng lại động tác trong tay, đi từ từ đến bên cạnh người Ngu Hạo Nguyệt, thanh âm già nua thăm thẳm vang lên.
"Đi ra trả thù, sớm muộn cũng là muốn trả lại, ta thương nặng như vậy, Không Lão cảm thấy nên buông tha cho hắn a? !" Nàng Ngu Hạo Nguyệt xưa nay không người phải thiện lương, kiếp trước, nàng là bộ đội đặc chủng được quốc gia huấn luyện, thiện lương, căn bản là không ở trong tự điển của nàng.
Chiếm dụng thân thể của nữ tử này, Ngu Hạo Nguyệt nghĩ, ít nhất phải giúp nàng báo thù đi!

Không Lão hiểu ý nở nụ cười, "Công chúa trước tiên dưỡng cho tốt thân thể đi, sẽ có một ngày gặp lại !" Nói xong, Không Lão tiếp tục đi đi tới.
"Ông lão, ngươi bán cái gì a!" Ngu Hạo Nguyệt hướng về Không Lão bóng lưng nói một tiếng, tiếp theo tiếp tục nằm ở trong sân, ngửi mùi thuốc, sưởi ấm bằng mặt trời.
Không chút nào chú ý tới, cách đó trên cây không xa, hai nam tử đang đứng, nhất là bạch y phiêu diêu phảng phất "như Tiên" và lam y mặt không hề cảm xúc.
"Gia, nữ nhân này không phải nên đã chết rồi sao?" Dạ Ảnh nhìn Ngu Hạo Nguyệt trong sân, dù cho trên mặt không có vẻ mặt gì, giọng điệu nhưng nhưng vẫn là kinh ngạc a!
Khóe niệng bạch y nam tử mang theo một vệt cười, tà mị vô cùng, chỉ là thanh âm kia nhưng dị thường nhu hòa: "Xem ra, người kia cũng bị xếp đặt lần này, Phượng Lam không có đến đúng không!"
"Gia?" Dạ Ảnh không hiểu lắm ý tứ của y..
Nam tử tựa tiếu phi tiếu không nói, lại sâu sắc liếc mắt nhìn bóng người trong sân nói: "Đi thôi, đừng làm cho sứ giả chờ cuống lên." Dứt lời, trên cây đã không còn bóng người kia cùng vơi bạch y bay phất phơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui