Edit+beta: LinhLan601
Trên lầu hai của Thái Phong tửu quán, nữ tử trong tay ôm một con mèo, tựa vào phía trước cửa sổ, bộ dáng lười biếng cùng mèo nhỏ trong lòng giống nhau như đúc.
Sau khi tự mình tiến vào căn phòng này, tư thế đó của nàng đã duy trì suốt một nén hương. Nguyệt Cầm cùng Huyễn Kỳ đứng ở hai bên, không nói lời nào.
Đột nhiên, nữ tử một tay thả mèo con xuống, đổi lấy tiếng kêu "Meo meo" đầy bất mãn, mèo nhỏ lập tức dựng thẳng đuôi chạy ra ngoài.
Nữ tử híp mắt, đánh giá nam tử trước mặt. Một thân áo dài xám trắng, không có bất kì trang sức nào, cùng với tưởng tượng của nàng giống nhau, mộc mạc đến cực điểm. Tóc dài ở phía sau dùng một chiếc dây nhỏ tầng tầng quấn quanh.
Các đường nét trên gương mặt hắn vô cùng ôn nhu, ngũ quan hài hòa, đôi mắt kia tựa như một hồ nước sâu thẳm, sóng nước lăn tăn, hấp dẫn người ta chìm vào trong đó.
Truyền nhân duy nhất của Dược vương cốc, "Diệu thủ thần y" Thương Lam.
"Quý Huyền Ca..." Nữ tử rốt cục nói ra câu đầu tiên, "Tên của ta..."
Thương Lam nở nụ cười, cẩn thận đánh giá Quý Huyền Ca, lại nhìn hai người đứng phía sau nàng, nói: "Không nghĩ tới Nguyệt Cầm cùng Huyễn Kỳ thế nhưng lại nguyện ý trở thành thuộc hạ, đi theo ngươi".
Nguyệt Cầm thản nhiên cười, hoàn toàn là bộ dáng của một tiểu thư khuê các dịu dàng, chẳng qua trên mặt lại mang vết sẹo khiến người người sợ hãi.
Huyễn Kỳ vẫn an tĩnh như thường, cũng không có bao nhiêu dao động.
"Khuôn mặt này, quả thật là một tiểu mỹ nhân..." Quý Huyền Ca đi đến bên người Thương Lam, móng tay nàng chậm rãi lướt qua hai má hắn.
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi đang làm cái gì với công tử nhà ta!" Thương Tiểu Lê đi châm trà trở về, thấy một màn như vậy, sắc mặt lập tức đỏ bừng, chất vấn.
"Không bằng, ngươi tới Tầm Mỹ các của ta được không?" Quý Huyền Ca bật cười khanh khách, tên Thương Lam thật đúng là một mỹ nhân bại hoại. Không biết nếu tới Tầm Mỹ các, có thể vì mình kiếm được bao nhiêu bạc!
Nguyệt Cầm nhìn biểu tình dụ dỗ thiếu niên về kiếm bạc của tiểu thư nhà mình, bất đắc dĩ cười cười.
"Ngươi có thể trao đổi bằng cái gì?" Ánh mắt Thương Lam thẳng tắp, đường cong trên mặt lộ vẻ nhu hòa.
Quý Huyền Ca sửng sốt, lập tức cười ra tiếng, nói: "Cứ tưởng rằng ngươi là một công tử ôn nhu, thanh khiết, nguyên lai cũng chỉ là một tục nhân!"
"Ngươi ngươi ngươi, không được nói công tử nhà ta như vậy!" Thương Tiểu Lê lắp bắp, vì công tử nhà mình mà bất bình.
"A ui, tiểu tử kia nhưng thật ra rất sốt ruột..." Quý Huyền Ca nghiền ngẫm đánh giá Thương Tiểu Lê, nói tiếp: "Thương Lam, không bằng đem tên thư đồng này đưa cho ta được không? Tiểu mĩ nam ngốc nghếch đáng yêu, ở Tầm Mỹ các nhất định sẽ rất được hoan nghênh."
"Công tử, ta không muốn đi..." Thương Tiểu Lê sợ tới mức nước trà thiếu chút nữa đổ ra ngoài. Tuy rằng hắn nghe không hiểu "Tầm Mỹ các" là địa phương nào, nhưng theo bản năng vẫn cảm thấy được, nơi mà nữ tử này nói ra, tuyệt đối không phải là chỗ tốt lành gì!
Thương Lam không nóng không lạnh nói: "Hắn có thể làm cái gì?"
"Kỳ thực, ngươi đi là tốt nhất.. Chỉ là, ngươi quá mắc..." Quý Huyền Ca buồn rầu lẩm bẩm.
"Nói cho ta biết, Thiên Tầm thảo trên người con mèo kia, ngươi từ đâu có được?" Thương Lam không đáp lại ý trong lời nói của nàng, một lòng quan tâm Thiên tầm thảo, ánh mắt không dấu được tia gấp gáp.
"Thiên tầm thảo là tiên dược, rất thưa thớt, vô cùng khó lấy được. Giá trị này, Thương Lam công tử hẳn là rõ ràng nhất. Trên đời này, người duy nhất có thể cho công tử thiên tầm thảo, chỉ có ta!" Khóe mắt Quý Huyền Ca cong lên một nét tự tin, chiếc khăn che mặt dường như cũng hơi lay động.
"Thiên tầm thảo là thuốc tiên của Tây Vực, chỉ có trong những vật hiếm hàng năm tiến cống vào hoàng cung, hơn nữa, đều đặt ở địa thập phần bí ẩn. Ngươi dựa vào cái gì có thể mang đến cho ta?" Nhắc đến y dược, trong mắt Thương Lam đều là ánh sáng si mê.
Quả nhiên là người học y thành si, Quý Huyền Ca âm thầm cười cười.
"Nếu ta đã dám đáp ứng, tất nhiên là có năng lực lấy tới cho ngươi!"
"Nói điều kiện của ngươi." Ngữ khí Thương Lam ôn nhu, tựa gió tháng năm ấm áp.
Quý Huyền Ca cũng không vòng vo mà nói thẳng ra mục đích của mình: "Ngươi là đại phu, ta tìm ngươi, đương nhiên là để xem bệnh!"
Nghe được hai chữ "xem bệnh", ánh mắt Thương Lam rốt cuộc có một tia gợn sóng, đánh giá kỹ khí sắc của Quý Huyền Ca.
Thương Tiểu Lê nhìn thấy biểu tình của công tử nhà mình, liền hiểu phải làm những thứ gì, lập tức lấy ra đồ Thương Lam xem bệnh, một dây tơ hồng thật dài. Đang chuẩn bị buộc vào cổ tay Quý Huyền Ca thì bị nàng ngăn trở.
"Không cần. Đây..." Quý Huyền Ca đưa tay mình cho Thương Lam, "Như vậy xem mới chuẩn".
Thương Lam cười cười, khi đặt ngón tay xuống mạch tượng của nàng, sắc mặt khẽ biến: "Khi ngươi đến gần, ta đã nhận thấy được hơi thở của ngươi hỗn loạn, nhưng vẫn có điểm hoài nghi, vậy mà không nghĩ tới đây lại là hấp công đại pháp!"
Thương Lam dừng một chút, nói thêm: "Trên Đại hội võ lâm lần này, người thần bí cùng minh chủ võ lâm Tần Mộng Tuyết đánh ba ngày ba đêm, cuối cùng bị Tần minh chủ dùng hấp công đại pháp đánh lui, chính là ngươi?"
"Ha hả, Thương Lam công tử, ngươi có nghe nói qua, người thông minh luôn là người chết sớm nhất?" Quý Huyền Ca nở nụ cười, cho dù cách khăn che mặt, cũng có thể cảm giác được vẻ mặt thong dong của nàng.
"Quỷ mặt nhạc công, thiên hạ đệ nhất trận pháp sư đều nhận ngươi làm chủ tử, tiên dược thiên hạ khó tìm ngươi nói có thể mang đến cho ta tùy thích... " Thương Lam thanh âm vừa chuyển, nói, "Chỉ là không nghĩ tới, ngươi lại cùng minh chủ võ lâm có mâu thuẫn. Nếu ta nhớ không lầm, lần trước ở đại hội võ lâm ngươi cùng minh chủ đã đánh một lần. Bất quá, khi đó dường như ngươi không bị thương nặng như thế này..."
"Nếu bị thương không nặng, thì ta cũng không cần tìm đến đệ tử đích truyền của thần y cốc, không phải sao?" Quý Huyền Ca nhìn Thương Lam, bình tĩnh nói.
"Ngươi mạnh mẽ thúc dục công lực, làm cho tâm phế tổn hại nặng nề, cần thời gian rất dài để điều trị, mới có thể khôi phục".
"Dù sao vẫn còn có thể khôi phục, không phải sao? Quả không hổ là Diệu thủ thần y." Quý Huyền Ca thỏa mãn cười nói.
"Bất quá, việc chiếu cố ngươi mấy ngày tới..."
"Không có việc gì, mấy ngày này ngươi cứ ở bên cạnh ta đi. Cho dù là dược liệu hay là sách thuốc, chỉ cần ngươi muốn, ta nhất định sẽ mang đến tận tay cho ngươi!"
"Nếu ta không đáp ứng?" Thương Lam nhìn nữ từ trước mặt, không rõ vì sao một người bị trọng thương, võ công mất hết, lại có thể tự tin như vậy?
Hắn gặp qua không ít người bệnh, nhưng chưa từng có một ai như nàng. Nàng dựa vào cái gì cảm thấy mình nhất định sẽ đồng ý với nàng. Thiên Tầm thảo quả thực là không tồi, rất hấp dẫn đối với mình, chẳng qua....
"Ngươi sẽ đáp ứng!" Quý Huyền Ca chắc chắn nói.
Đúng vậy, vì Thiên Tầm thảo thiên hạ khó tìm kia, chính mình cũng sẽ đáp ứng nàng. Nghĩ vậy, Thương Lam không nhịn được hỏi: "Ngươi không sợ, ta sẽ đem chuyện của ngươi, nói ra..."
"Ngươi sẽ không..." Quý Huyền Ca để sát mặt nàng vào khuôn mặt Thương Lam. Đường cong ôn nhu trên mặt hắn lập tức xuất hiện một tia hoang mang. Hắn vừa định mở miệng, lại bị nữ tử chu môi ngăn chặn.
Trong chớp mắt, cả người Thương Lam cứng lại. Nữ tử nhấc lên một nửa khăn che mặt, phủ lên trên mặt hắn, có chút ngứa. Hắn để mặc cho chiếc lưỡi linh hoạt của nàng tham lam ở trong miệng mình dây dưa. Gương mặt nàng phóng đại trong mắt hắn, chiếu ra hình ảnh thiếu nữ đang khép hờ hai mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...