Hạ Vãn Lộ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, từ mấy chữ "Đau quá" có thể tưởng tượng ra gương mặt của anh với hàng lông mày chau lại một chỗ, đôi mắt cô đầy khát vọng, dường như nhìn thấy anh dựa vào đối diện, hỏi cô một tiếng "Làm thế nào?" "Làm thế nào?"
Làm thế nào? Làm thế nào bây giờ?
Cô cũng liên tục tự hỏi mình như vậy, anh bị thương, cô cũng đau lòng. . . . . .
"Sa Lâm, tôi muốn qua thăm anh ấy một chút!" Cô đột nhiên nói với Sa Lâm đang rất chuyên tâm bóc vải, chỉ mấy chữ “Đau quá” kia của anh đã phá tan phòng tuyến trong lòng cô.
Sa Lâm bị cô dọa cho sợ hết hồn, nhưng cũng hiểu được tình hình trước mắt, xác định là trước mắt không thể để cho cô xuất hiện trước mặt người nhà họ Tả, nếu không Tam Thiếu cũng sẽ không lén la lén lút đưa mấy quả vải cho cô như vậy.
"Bác Tả đang ở đây!" Anh thành thật nói.
Một câu nói đã đập tan ý tưởng của cô. Thở dài, cô tự nhìn lại mình, lòng bàn tay thoa đầy thuốc, mười đầu ngón tay lại không có vấn đề gì, vẫn có thể gửi tin nhắn, chỉ là anh vừa mới nói cô không cần trả lời chỉ cần đọc là được rồi, cho nên anh cũng chỉ đọc. . . . . .
Cô là hộ sĩ, lúc bệnh nhân bị thương cô thường làm như thế nào? Vậy mà bây giờ lại hoàn toàn luống cuống, đầu ngón tay bấm phím điện thoại loạn lên, nhưng lại không biết mình đang gõ chữ gì, cuối cùng xóa toàn bộ, gõ lại một tin nhắn mới cho anh: Gọi bác sỹ tới xem một chút chứ? Tốt nhất là không cần dùng châm cứu để giảm đau.
Sau đó, cô gửi tin nhắn đi. . . . . .
Khi Tả Thần An nhận được tin nhắn như vậy, ngay lập tức cảm thấy một luồng khí nóng xông lên cổ họng, anh sắp bị cô làm cho tức chết rồi. . . . . .
Anh tuyệt đối không đau, cũng chỉ muốn tranh thủ sự đồng tình cùng yêu mến của cô mà thôi, thậm chí, anh không cần cô nhắn lại, chỉ cần để cho anh tưởng tượng một chút biểu tình khi cô nhìn thấy tin nhắn này là tốt rồi, sao cô lại có thể không hiểu phong tình như thế chứ? Sao cô có thể trực tiếp sử dụng thuật ngữ chuyên môn để hồi âm cho anh? Nhẫn tâm dùng hiện thực phá tan ảo tưởng của anh. . . . . .
Anh không cam lòng, cố ý tỏ ra bướng bỉnh với cô, lại nhắn lại: anh muốn châm cứu để giảm đau!
Cô nhận được tin nhắn, nhướn mày: Không được! Một người đàn ông mạnh mẽ không thể đầu hàng sớm như vậy?
Dường như anh thấy được cô nhíu mày lại, luồng khí nóng mới vừa xông lên cổ họng kia liền hạ xuống, khóe môi bất giác tràn ra ý cười: Vậy em mau cho anh một chút thuốc. . . . . .
Cô càng nhíu chặt chân mày hơn, đây cũng không phải là bệnh viện của cô, có thể cho anh thuốc gì? Đang lo lắng nhắn lại thế nào, tin nhắn của anh lại đến: Heo con, gọi điện thoại cho anh, gọi anh là bảo bảo.
Trong nháy mắt, mặt của cô đỏ lên, việc này có thể thay thuốc sao? Hơn nữa, Sa Lâm vẫn còn ở bên cạnh đó!
Đừng làm loạn! Cô nhắn lại ba chữ, trên má vẫn còn ửng hồng.
Thế nhưng anh lại náo loạn với cô, như một đứa trẻ không hiểu chuyện, không ngừng gửi tin nhắn cho cô, nói anh đau, đau, đau. . . . . .
Cô cuống lên, thở dài, anh chính là bắt nạt cô như vậy, năm năm trước như thế, năm năm sau cũng không thay đổi. . . . . .
Cuối cùng, cô tìm lại lịch sử cuộc gọi, nhấn nút. Chuông chỉ vang lên một tiếng, anh liền bắt máy, không nói gì mà yên lặng chờ cô mở miệng.
Cô há miệng, không thể nào thốt ra được hai chữ kia. Hai gian phòng bệnh đều yên lặng, cô có thể nghe rõ ràng tiếng hô hấp của anh xuyên qua điện thoại di động truyền tới tai cô, giống như anh dựa vào bên tai cô mà thở ra, nong nóng, nhiệt độ bỗng nhiên lên cao. . . . . .
"Sss. . . . . . hừ. . . . . ."
Am thanh gì đây? Trong lòng cô căng thẳng, anh đang cố chịu đựng cơn đau sao?
Trong lòng quýnh lên, cô thậm chí đã quên luôn Sa Lâm đang ở trước mặt, dưới tình thế cấp bách đã thốt lên, "Bảo bảo! Bảo bảo anh làm sao vậy?"
Đang chuyên tâm bóc vải, tay Sa Lâm run lên, một quả vải cứ như vậy mà rơi xuống đất. Cái gì thế này? Anh có nghe lầm không? Cô Hạ đang gọi Tam Thiếu là gì? Bảo bảo?! Không được! Anh phải ra ngoài hành lang cất tiếng cười to mất, nhịn cười chắc chắn sẽ bị nội thương! Bảo bảo?! Bảo bảo?! Thật muốn cười nhạo anh ta! Ha ha ha ha. . . . . .
Mà Tả Tam Thiếu nghe cách xưng hô này lại hài lòng cong khóe môi, trong lòng có dòng nhiệt ấm áp hình thành, đồng thời trái tim như run lên, thật muốn đáp lại cô điều gì đó, nhưng ngại vì cha đang ở bên cạnh, chỉ có thể làm bộ nghiêm chỉnh.
Anh ho khan một tiếng, nghiễm nhiên trở lại giọng nói như đang nói chuyện với nhân viên của mình, "Ừ, tôi khỏe lắm! Giúp tôi cảm ơn các vị đồng nghiệp đã quan tâm."
Lúc đầu, Hạ Vãn Lộ ngẩn ra, nhưng sau đó ánh mắt lóe lên, hiểu ra là anh đang diễn trò trước mặt Tả Tư Tuyền, có điều, cô cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, trong lòng có một thứ tình cảm dịu dàng chảy qua, cũng không biết làm thế nào để trấn an anh, chỉ nghe anh lại nói, "Đúng rồi, ứng viên đoạt giải sắp được công bố ca khúc mới, hậu kỳ chế tác có ổn không, hát cho tôi nghe thử một chút đi!"
Anh có ý gì đây? Muốn cô hát sao? Biến cô thành ca sỹ trên đài hát theo yêu cầu chắc? "Hát cái gì? Anh nói lung tung gì đó?" Cô nhất thời không rõ bài hát mới theo ý của anh là gì.
"Em biết! Em chính là quán quân còn gì!" Anh nhắc nhở cô.
Vì vậy cô hiểu ra, ý anh nói chính là bài hát “Lộ gặp Thần An”, trong lúc cao hứng nhất thời ở Dạ Hương, cô đã hát bài hát này lần đầu tiên, cũng chính là lần đó cô đã làm bại lộ thân phận mình.
Cuối cùng cô vẫn hát, không cưỡng lại được yêu cầu của anh. Sa Lâm nghe được tiếng hát của cô kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm, Tả Thần An nghe được thì càng thêm say mê, đến phút cuối cùng, khép hờ đôi mắt, bộ dạng say đắm, trước mắt anh là hình ảnh lúc anh và cô đang yêu đương cuồng nhiệt. . . . . .
Tả Tư Tuyền lại cảm thấy có điều gì khác thường, phá hỏng bầu không khí lãng mạn tốt đẹp này bằng câu hỏi, "Con lại đang làm gì vậy?"
Anh nhanh chóng cúp điện thoại, "Không có gì ạ! Con. . . . . . Công việc! Là công việc! Nghe thử ạ!"
Anh nói xong thì không ngừng ảo não, rốt cuộc phải đến lúc nào mới có thể gặp được cô đây? Đối với anh mà nói, cuộc sống như thế này quả thật là hành hạ! Cô chính là liều thuốc hữu hiệu nhất so với bất kỳ thuốc chữa thương nào!
Nhưng mà, cho dù anh nóng lòng tới mức nào thì việc đau khổ này vẫn phải tiếp tục.
Ngày thứ hai sau khi xảy ra hỏa hoạn, Hiểu Thần tới bệnh viện.
Mặc dù Hạ Vãn Lộ không nói cho Hiểu Thần chuyện này, nhưng không hiểu làm thế nào cô vẫn biết được, vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện thăm chị mình.
Lúc đó, Tả Thần An đang bị cha mình "Trông coi", bỗng nhiên "Phanh" một tiếng, cánh cửa bỗng chốc bị đẩy ra, Hạ Hiểu Thần thở hồng hộc xuất hiện ở cửa, nhìn thấy Tả Thần An thì sững sờ tại chỗ trong nháy mắt, ấp a ấp úng kêu lên một tiếng, "Tổng. . . . . . giám?"
Tả Thần An lạnh lùng liếc cô một cái.
Anh chính là người như vậy, có lúc thì ngây thơ ăn vạ, một mặt lại tỏ ra lưu manh, có điều, những cái này chỉ biểu hiện ra trước mặt Hạ Vãn Lộ, trong mắt những người khác, anh vốn là lạnh lùng như vậy, thậm chí có lúc khiến cho người ta cảm thấy anh không nhiễm bụi trần, phi phàm thoát tục. . . . . .
Hạ Hiểu Thần cảm nhận được rõ ràng ánh mắt kia mang địch ý mạnh mẽ, anh là Tổng giám đốc cao cao tại thượng, người nổi tiếng trong giới âm nhạc, mà cô chỉ là một ca sĩ thử giọng . . . . . .
Tả Tư Tuyền tìm tòi nghiên cứu nhìn cô gái trước mắt này, gương mặt trái xoan, mắt hạnh nhân, quần Jean đơn giản kết hợp cùng áo T-shirt, hai vai đeo ba lô, đầu mày khóe mắt đều hiện lên dáng vẻ xinh đẹp mềm mại, thanh tú mà chỉ các cô gái Giang Nam mới có. . . . . .
"Cô gái này là. . . . . ." Ông hướng ánh mắt về phía con trai của mình. Cô gái này, khiến cho ông có cảm giác như đã từng quen biết, tựa như một người mấy năm trước, điều này, khiến ông không thể không hoài nghi cô gái này có quan hệ gì với con trai mình hay không. . . . . .
Hạ Hiểu Thần rất thông minh, thoáng cái liền nhìn thấu quan hệ giữa hai người này, lập tức cúi đầu về phía Tả Tư Tuyền chào một tiếng, "Xin chào ông Tả! Tôi là ca sĩ tham gia thử giọng của công ty Tế Hạ, thật xin lỗi, tôi vào nhầm phòng bệnh! Chỉ có điều, không biết tổng giám đốc cũng nằm ở viện này."
Tả Tư Tuyền quan sát kỹ biểu tình của con trai lần nữa, giống như không có gợn sóng nào, liền gật đầu một cái với Hạ Hiểu Thần, coi như là chào hỏi.
Tả Thần An dường như không có gì để nói, sắc mặt nhàn nhạt, Hạ Hiểu Thần rất thức thời, xin phép rời đi, "Ông Tả, Tổng giám đốc, tôi đi trước, chúc Tổng giám đốc sớm bình phục!"
Nói xong, cô nhẹ nhàng khép cửa lại.
Lần này, cô tỉ mỉ nhìn rõ ràng số phòng rồi mới đi vào, hơn nữa còn cẩn thận gõ cửa, cho đến khi bên trong truyền đến tiếng của chị gái nói "Mời vào" thì mới đi vào trong phòng.
Vào cửa, ngay lập tức nhìn thấy lòng bàn tay và lòng bàn chân của chị mình phải bôi thuốc đen xì, một loại tình cảm thân thiết tự nhiên nảy sinh, "Chị, làm em sợ muốn chết! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao mà nhà lại bốc cháy?"
"Căn phòng đã quá cũ nát, dây điện cũng bị hỏng!" Hạ Vãn Lộ thoải mái mà nói, cô không muốn làm cho em gái lo lắng.
"Chị, căn phòng kia quả thật quá cũ rồi! Lần này ra viện, em sẽ thuê cho chị căn nhà tốt một chút nhé!" Hiểu Thần đau lòng nâng tay chị gái lên xem.
"Em lấy tiền ở đâu ra?" Hạ Vãn Lộ trách cô một tiếng, "Tiêu tiền của bạn trai cũng không tốt!" Cô nhớ tới cậu con trai ngày đó đứng dưới khán đài dùng sức vỗ tay cổ vũ Hiểu Thần, mặc dù gia cảnh không tệ, nhưng cô cho là trước khi kết hôn thì hai người vẫn nên rõ ràng trong chuyện tiền nong.
"Không phải! Em dùng tiền của mình! Chị, em đã trưởng thành! Có thể kiếm tiền! Chị biết không? Em được chọn để quay quảng cáo rồi, không bao lâu nữa em sẽ có tiền thù lao, còn nữa, sẽ phải lập tức tiến hành vòng đấu Bán Kết, chỉ cần em có thể vọt vào tốp ba, có thể ký hợp đồng cùng công ty Tế Hạ, em sẽ nhanh chóng trở thành ngôi sao!" Hiểu Thần hứng trí bừng bừng nói với chị xong, đôi mắt tỏa sáng.
"Vậy sao? Hiểu Thần thật tài năng nha! Nhưng chị cũng không cần tiền của em. Em đó, muốn làm ngôi sao, ban đầu nhất định là có rất nhiều việc cần tiêu xài, mỹ phẩm rồi trang phục gì đó, đều cần mua loại tốt, không thể để cho người khác xem thường được! Chỉ có điều người chị này không có bản lãnh, không mua nổi những đồ dùng hàng hiệu đắt giá cho em!" Hạ Vãn Lộ nói xong, trong lòng sinh ra cảm giác áy náy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...