Một bát cháo, một đĩa rau bó xôi.
Bề ngoài cũng không đẹp mắt cho lắm.
Cháo gan heo thì dinh dính, màu sắc không rõ là màu gì, cải bó xôi xào lại bị thâm đen.
Thân thể của cô khó chịu, vốn dĩ đã không muốn ăn, mà bữa tiệc lớn số lượng có hạn mang danh Tả Tam thiếu càng khiến người ta vừa nhìn lại không muốn ăn. Cô nếm thử một chút, nói thật, cháo gan heo không có mùi vị gì cả, cải bó xôi lại hoàn toàn thiếu muối.
Nhưng mà, dù thế cũng không làm cô đặt chén xuống được. Bảo bối nhà cô lần đầu tiên xuống bếp mà, cô làm sao có thể để lãng phí? Vì thế, cô gượng ép mình đem cháo và cải bó xôi ăn hết sạch sẽ.
Đợi cô ăn xong, anh mới chạy vào, vẻ mặt hơi xấu hổ, nhìm chằm chằm vào cái mâm và chén đã trống không, kinh ngạc hỏi: “Cô ăn xong rồi?”
Cô liếm liếm môi, trên môi còn sót lại mùi vị của cháo gan heo, gật gật đầu.
Vẻ mặt kiêu ngạo trước sau như một của anh thế nhưng có thêm mấy phần xấu hổ: “Rất khó ăn…”
Cô bật cười, thật là, vẻ mặt của anh thật đáng yêu, nhưng mà, trên mặt lại ra vẻ nghiêm túc: “Tạm được…Cám ơn!”
Khách sáo và lễ phép vĩnh viễn là đại danh từ xa lạ, mặc kệ anh có biết cô là người nào đó không, mặc kệ anh vì cô mà làm chuyện gì, cô có thể cho anh chỉ là hai chữ “cám ơn” này, hy vọng anh hiểu được.
Cô lạnh nhạt và xa cách như vậy nằm trong dự liệu của anh, nhưng khi thực sự nhìn thấy vẻ mặt của cô, tim vẫn đau nhói. Ai có thể nói cho anh biết, tại sao bọn họ lại trở thành thế này?
Cô nghe thấy tiếng rửa chén truyền ra từ phòng bếp, tiếng nước chảy róc rách, tiếng chén đĩa va chạm nho nhỏ. Thật ra, đó chỉ là âm thanh bình thường nhất của cuộc sống, ngày nào cô chẳng được nghe mấy lần, nhưng mà, chưa từng nghe đến mức cảm động như ngày hôm nay.
Nghe thấy âm thanh này, cô đột nhiên nghĩ tới một chữ ___ nhà.
Cái gì gọi là nhà? Cô ở Bắc Kinh phiêu bạt nhiều năm như vậy, chỉ dựa vào một việc duy nhất, một mực cố gắng. Cố gắng làm việc, cố gắng tồn tại, cố gắng vui vẻ. Ở đô thị phồn hoa này, mặc dù không giàu có gì nhưng cuối cùng cô vẫn trụ được, có một căn phòng thuê nho nhỏ, một em gái thân thiết. Lúc mệt mỏi, ít nhất còn có cái tổ để cô có thể dừng chân, nhưng mà, lại chưa từng có được cảm giác của gia đình, cho dù là Hiểu Thần – người thân duy nhất của cô cũng không mang lại cho cô cảm giác đó. Những lúc hai chị em nằm tán gẫu, nhắc tới chữ “nhà” này, cô vĩnh viễn chỉ nghĩ đến quê nhà ở Giang Nam.
Ở nơi thành thị này, thứ mà cô có được chỉ là hoang mang và sợ hãi.
Sợ một ngày tiền thuê nhà lại tăng, sợ không cố gắng sẽ mất đi công việc, sợ học phí của em gái không nộp đủ, sợ em gái hoặc mình ngã bệnh, đó là một khoản chi phí quá đắt đỏ…
Nhưng mà, hôm nay, bất quá cũng chỉ là một chén cháo gan heo, sau đó lại giúp cô rửa chén một chút, thế nhưng lại khiến cô dễ dàng nghĩ đến chữ ‘nhà’ này.
Nhà, có phải là cảm giác vừa rồi lúc cô mệt chết đi, tựa vào bả vai của anh để ngủ? Một khắc kia, cô cảm giác được cho dù trời có sập xuống cũng chẳng sao.
Nhà, có phải là lúc màn đêm buông xuống, trong phòng không chỉ có một ngọn đèn đang sáng mà còn có cả một người đứng ở một góc nào đó phát ra tiếng động rất nhỏ? Để cô biết được, trên thế giới này còn có người tồn tại cùng cô.
Nhà, có phải là lúc cô bị ngã bệnh, cô có thể an ổn nằm xuống, có người sẽ lấy một ly nước ấm giúp cô, sau đó lại nấu cho cô một tô cháo, không cần phải nghĩ tiếp chuyện ngày mai?
Thật ra thì, đối với cô mà nói, ý nghĩa của chữ nhà thực sự rất đơn giản.
Nhưng mà, cô có thể không nghĩ đến ngày mai sao? Có thể mặc kệ bản thân tiếp tục mơ hồ như vậy được sao?
Tiếng nước chảy ngưng lại, tiếng bước chân lại gần.
Cô nghe thấy tiếng máy vi tính được mở ra. Máy tính của cô bị hỏng, vốn là hàng không dùng bỏ đi của một chị nào đấy ở văn phòng khoa, ngay cả việc bán cho chợ đồ cũ cũng ngại phiền toái nên chị ấy mới định vứt đi, được cô ôm về. Lúc đó, Hiểu Thần còn chưa có máy vi tính, cô bảo con bé mang đến trường học để dùng. Chẳng qua là, máy tính của người ta đều là mới tinh, laptop kia vừa nhỏ vừa nhẹ lại vừa nhanh, Hiểu Thần dùng được một tháng lại ôm về, mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng cô hiểu suy nghĩ của con bé, máy tính như vậy đặt trong phòng ngủ thà không có còn hơn.
Vì vậy, cô đành phải dùng đến số tiền tiết kiệm mà thật vất vả cô mới để dành được mua cho Hiểu Thần một chiếc laptop, còn chiếc máy này vẫn ném lại đây. Hơn nữa, chủ cho thuê nhà cũng dễ nói chuyện, cho cô bắt thêm một đường dây điện để lúc Hiểu Thần trở về sẽ dùng đến, mà cô cũng rất ít đụng chạm.
Anh vừa khởi động, một tiếng tạp âm giống như tiếng của ống kim loại bị nổ kêu lên chói tai.
Anh nhíu mày lại.
Cô cảm thấy xấu hổ, “Cái này…Hơi cũ một chút…Nếu anh Tả muốn lên mạng, thật ra thì có thể về nhà…”
Anh không nói một lời, ngồi xuống.
Cô thấy anh vẫn không có phản ứng, tiếp tục khuyên nhủ: “Thật đấy, tốc độ internet ở đây rất chậm, máy tính lại hư, mỗi lần Hiểu Thần trở về lên mạng cũng nói rất dễ bị bênh tim. Vì sức khỏe của anh Tả, hay là…”
Anh nhướng mày, “Cô Hạ, có câu nói bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, cho dù là để con chó nhỏ ăn cục xương, nó còn biết chạy vòng quanh mấy vòng dưới chân chúng ta sủa vài tiếng gâu gâu nữa đấy.”
Ý của anh là gì? Cô còn không bằng một con chó nhỏ?
Được rồi…Cô ngậm miệng…Xem anh có thể đợi được bao lâu, chắc là không thể ở lại chỗ này qua đêm nhỉ?
Cô thuận tiện nghiêng người dựa xuống im lặng nghỉ ngơi, còn anh, đưa lưng về phía cô, chuyên chú lên mạng.
Góc độ như vậy, cô có thể thoải mái thưởng thức bóng lưng của anh mà anh lại hồn nhiên khôngBiết, cô có chút vui vẻ.
Năm năm không gặp, vai và lưng của anh đã rộng hơn nhiều, thân thể tất nhiên là khỏe mạnh. cô bất giác nghĩ lại cảm giác lúc đó cô tựa vào ngực anh, bảo bối của cô thực sự đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông thành thực, hoàn toàn có thể cho phụ nữ dựa vào. Chẳng trách có nhiều nữ minh tinh ngã vào lòng anh như vậy, chỉ riêng cái ngoại hình này cũng đủ khiến cho phụ nữ chết mê chết mệt đi rồi. cô lại cho chút kiêu ngạo, vì anh...
Hạ Vãn Lộ, mi bị thần kinh à! Anh ấy cũng không phải là ai đó, cô lên mặt làm cái gì! cô chép miệng.
“Máy vi tính này, thật sự nên thay....” lại mở máy vi tính.
Anh thở dài một hơi, sau đó, lại có tiếng đàn piano từ trong máy tính truyền tới.
Cũng không phải là ca khúc được phát từ trên mạng, mà là, không biết anh đã dùng cái phần mềm gì để mở ra, chính là bài hát “một đóa hoa nhài xinh đẹp” kia, bài hát đầu tiên mà cô đã hát, vì anh.
một đóa hoa nhài xinh đẹp,một đóa hoa nhài xinh đẹp, hương thơm mỹ lệ đầy cành vừa thơm vừa trắng khiến người ngợi khen....” cô vừa nghe, trong lòng theo đó mà cũng từ từ dịu lại. Thời gian lưu chuyển, giống như trở lại ngày trước, chính là cuộc sống xanh tươi và tốt đẹp ấy, anh không nhìn thấy, ngồi trước dương cầm vì cô đàn một bản nhạc, có lúc cô sẽ hòa cùng tiếng đàn nhẹ nhàng hát, có lúc, sẽ lặng lẽ từ phía sau ôm chầm cổ anh, chờ lúc anh quay mặt lại hôn một cái thật kêu. Cũng có lúc....có đôi khi...nụ hôn biến thành tai họa, tiếp theo đó phím đàn...bị ngổn ngang.
Suy nghĩ đến thất thần, vừa mới hồi thần lại, nghe tiếng nhạc đã đổi, là ca khúc “Lộ gặp Thần An”
“cô Hạ hình như đã từng hát qua bài hát này”. Anh bỗng nhiên nói.
“À?” cô không biết nên đáp lại thế nào,chỉ lắp bắp: “không có...chưa từng nghe qua...bất quá....rất êm tai....” cô đã biết, ngay lần đầu tiên gặp lại ở Ấm Hương, anh đã nhậncô. Anh nha, vậy mà anh còn giả vờ say rượu? Lại còn ôm ấp người phụ nữ đó nghênh ngàng rời đi?
Là oán hận cô sao? Trong lòng anh, có lẽ hận, cô hiểu...
cô phủ nhận, anh cũng không muốn cãi cọ với cô, chỉ tiếp tục nói: “Bài hát này cũng phải ra mắt rồi. Ý định của tôi là tự mình giám chế, ra ambum, lấy ca khúc này làm bài hát chủ đề, cô cảm thấy ai hát chính thì thích hợp?”
Anh và cô hát? Nên để ai hát chính đây?
cô cảm thấy trong lòng đột nhiên trống rỗng, gượng cười: “Tôi không hiểu lắm về âm nhạc, Kiều Á đi, cô ấy khá thích hợp”.
Vừa nói xong, âm nhạc cũng ngừng. cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy sống lưng của anh thật cứng.
“Đề nghị không tệ! Chẳng qua là tôi muốn dùng người mới”. Anh xoay người lại, ánh mắt không hề dao động.
“Việc này...tôi càng không hiểu...hình như công ty Tế Hạ gần đây đang có hoạt động tuyển chọn nhân tài thì phải? Nhất định có thể đào tạo ra được người mới xuất sắc, tôi nghĩ sẽ có người thích hợp”. cô cúi đầu, né tránh ánh mắt giống như tơ lụa của anh.
Anh mỉm cười, có chút giễu cợt: “cô Hạ có vẻ rất để ý đến công ty của tôi?”
cô lúng túng... sao lại không để ý? Chỉ cần có liên quan đến Tế Hạ cho dù là một biến động nhỏ cô cũng rất rõ ràng. cô cười gượng hai tiếng giải thích “ Người đàn ông độc thân cấp bậc kim cương của của Nam Phí giống như anh Tả đây, nhóm ý tá nhỏ trong văn phòng khoa chúng tôi ngày nào cũng nhắc tới, tôi muốn không biết cũng không có khả năng!”
“À? Vậy sao? Vậy...trong nhóm y tá nhỏ này có bao gồm cô Hạ không?”. Anh nhướng mày.
“ha..ha..” ánh mắt của cô dời đi, hốt hoảng không dám nhìn thẳng. “Anh Tả thật là nói giỡn, tôi cũng chỉ là dân Bắc phiêu ***, ăn bữa trước còn phải tính toán bữa sau nữa, đâu có thừa tinh lực để ý đến những chuyện này.”
Anh đi tới trước mặt cô dừng lại, vạt áo thun sáng màu ở phía trước rõ ràng bị dính không ít dầu mỡ. Bộ quần áo này, coi như là bị phá hủy. Nghĩ tới Tả Tam Thiếu có hành vi gàn dở, tiêu sài hoang phí, lại thích sạch sẽ, trước kia chỉ cần có vài giọt thuốc bắn vào quần áo của anh là anh lập tức không chịu được mà quăng bỏ, hiện tại có thể nhịn được khói dầu?
Hơi thở của anh áp lại gần cô, cô không tự chủ được lui lại về phía sau.
Động tác này làm anh nổi giân, ngồi xuống, nắm bả vai cô. “Tôi là cọp sao? Sao cứ muốn tránh tôi mãi thế hả? Toàn thân trên dưới cũng bị tôi nhìn hết rồi, còn trốn được đâu?”
*Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn, hưởng lợi từ người khác thì đến lúc cần cũng phải mở miệng nói tốt giúp người ta, nhận đồ từ người khác cũng phải giúp đỡ người ta lại.
**Bắc phiêu: từ này được dùng phổ biến trong thế giới trẻ TQ dùng để chỉ những người ở tỉnh lẻ đến sinh sống và làm việc ở Bắc Kinh – Trung Quốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...