Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Diệp Thuần Lập nghe lời Tiêu Hàn nói, mặt liền tái lại, “Bà điên rồi…… Cứ tiện nghi cho ông ta như vậy sao?”

“Mắc mớ gì tới ông?” Tiêu Hàn khinh thường lạnh lùng nhìn ông.

Diệp Thuần Lập cũng biết mình quá hấp tấp, vội vàng bổ sung, “Tôi cũng vì nghĩ cho bà thôi, một nửa sản nghiệp nhà họ Tả do một tay bà tạo dựng, bà là một người luôn mạnh mẽ như vậy, lại chắp tay trao mồ hôi nước mắt của mình cho bọn họ, bà cam lòng sao? Tuổi bà cũng đã không nhỏ rồi, rời khỏi nhà họ Tả bà còn có thể Đông Sơn tái khởi sao?” (Đông Sơn tái khởi: chờ đợi thời cơ tạo dựng lại)

“Vậy ông nói xem phải làm thế nào?” Ánh mắt Tiêu Hàn nhìn ông ta có vài phần tìm tòi suy xét.

“Tôi nghĩ…… Không bằng bà bán cổ phần đi, cũng là để lại một con đường lui cho mình!” Diệp Thuần Lập chăm chú nhìn vào mắt bà, thử hỏi thăm dò.

Tiêu Hàn là ai chứ? Không thông minh giỏi giang làm sao có thể tạo dựng nên một nửa sản nghiệp nhà họ Tả được? Lúc này liền cười lạnh, “Diệp Thuần Lập! Ý của ông là nói đem cổ phần bán cho ông hả? Những chuyện này đều do ông làm ra đúng không? Diệp Thuần Lập, dã tâm của ông, là muốn Tả thị (Tập đoàn nhà họ Tả)? Diệp Thuần Lập, ông nghĩ cũng hay quá nhỉ! Tôi nói cho ông biết, cổ phần này tôi tuyệt đối sẽ không bán! Tôi thà trả lại toàn bộ cho Tả Tư Tuyền cũng sẽ không bán! Đừng ở trước mặt tôi giả bộ thâm tình yêu đương! Trong mắt Diệp Thuần Lập ông, ngoại trừ tiền thì có cái gì chứ? Ông sẽ làm chuyện gì không có ích lợi gì với mình sao? A! Tiêu Hàn tôi sống hơn nửa đời người, ai đối tốt với tôi ai đối không tốt với tôi mà không biết rõ sao!”

“Tiêu Hàn! Bà xem tôi là người như vậy sao?” Diệp Thuần Lập cau mày, lộ ra một nụ cười khổ, “Không sai, Diệp Thuần Lập tôi yêu tiền! Nhưng đó cũng do bà tạo nên đấy! Không phải năm đó bà chê tôi nghèo mới rời khỏi quê nhà đi đến Bắc Kinh sao? Gặp được một tên thiếu gia con cán bộ cấp cao liền quên mất tôi không còn một mống, khi đó đi, tôi đã tự nói với mình, đời này có thua, cũng không thể thua trên tiền bạc nữa! Nhưng mà, tôi muốn tiền để làm gì chứ? Mục đích tôi liều sống liều chết làm ra tiền cũng là muốn chứng minh cho bà thấy, tôi cũng không hề kém tên thiếu gia con cán bộ kia!”

“Được rồi! Đừng đóng kịch nữa! Bất kể ông có diễn thế nào, cổ phần của tôi cũng sẽ không bán cho ông!” Tiêu Hàn nhìn thấu lòng Diệp Thuần Lập, không muốn nói nhiều thêm giây phút nào nữa.

Nhưng, trong lúc nhanh chóng xoay người đi, lại nghe thấy giọng nói của Diệp Thuần Lập lành lạnh vang lên, “Tiêu Hàn, đừng quên chúng ta đã ký tên hợp tác, nếu như chồng bà biết, hoặc là nói nếu như báo chí biết được, hủy chỉ là toàn bộ nhà họ Tả……”

Mặt mày Tiêu Hàn trắng bệch, trong năm năm nay, bà đều bị câu chú ngữ này khống chế……

“Tiêu Hàn, dù sao tôi cũng đã là người cùng đường, chuyện gì cũng không sợ, cùng lắm thì ngồi tù mọt gông, nhà họ Tả các người có thể giống sao…… Con cháu Mao Hồng đó (Mao Hồng: Mao Trạch Đông – nhà lãnh tụ của Trung Quốc, Hồng quân Trung quốc), danh môn vọng tộc (gia đình, dòng họ nổi tiếng), trong kinh thành này là có mặt mũi nha……”

“Đến cùng ông là muốn làm gì?” Tiêu Hàn giận dữ, quay người lại quát, những lời này giống như ma chú, làm cho bà trong hơn năm năm nay đều không ngừng hoảng sợ, làm cho bà phải làm những chuyện trái với lương tâm của mình, làm cho bà và con trai phải trở mặt nhau……

“Không làm gì cả! Chỉ là muốn 21% cổ phần trên tay bà!” Bị nhìn thấu, Diệp Thuần Lập cũng không có ý định dùng thâm tình yêu luyến để ngụy trang nữa, cái người đàn ông cần chính là tiền và quyền, tình cảm với đàn bà chỉ là một con cờ mà thôi, bất kể là con cờ này quan trọng cỡ nào, nhưng đối mặt với tiền và quyền, lúc cần bỏ cuối cùng vẫn phải bỏ thôi!

“Ông……” Đôi môi Tiêu Hàn run rẩy……

“Tôi cho bà thời gian hai ngày để suy nghĩ, hi vọng hai ngày sau, cổ phiếu nhà họ Tả vẫn còn đáng được mấy đồng tiền, bà cũng có thể bán được tiền với giá cao……”

Bà im lặng…… Lòng, giống như đang rỉ máu……

Diệp Thuần Lập lại cười lạnh, “Tiêu Hàn, bây giờ bà bán cho tôi, còn có thể che giấu được Tả Tư Tuyền, coi như là bà thức thời, nếu quả thật chờ tôi công bố tất cả mọi chuyện ra bên ngoài, cái nhà họ Tả này…… Ha ha, Tiêu Hàn, tôi cũng không dối gạt bà, tôi hận Tả Tư Tuyền, ông ta cướp đi không chỉ là bà, còn cả tôn nghiêm của một người đàn ông của tôi, mục tiêu cả đời của tôi là muốn vượt qua ông ta, nuốt chửng ông ta, nếu không thể thì hủy diệt hết…… Bà, nguyện ý nhìn tôi và ông ta cùng chết với nhau sao?”

Diệp Thuần Lập cười đi tới, Tiêu Hàn hoảng hốt ngồi vào trong xe, nước mắt hối hận, không ngừng tuôn rơi. Nhưng mà, nếu như thời gian trở lại năm năm trước, tất cả làm lại từ đầu, bà phải làm như thế nào?

Sau chuyện sắt thép kém chất lượng bị đưa ra ánh sáng, cổ phiếu nhà họ Tả bị tuột dốc không phanh.

Hai tòa nhà bán hoặc cho thuê cùng đình công, thanh tra kiểm sát cũng tra đến trên đầu nhà họ Tả, Tả Tư Tuyền đi công trường tra xét cũng xác thật nhận thấy cả đống sắt thép kém chất lượng.


Nhưng, thật bất ngờ, ông lại nhìn thấy hai đứa con trai trong ngày thường chẳng hề thấy hỏi han tới chuyện công ty đang ở trên công trường, đang cùng với những người thanh tra kiểm sát liên quan nói chuyện, cảm xúc trong lòng không khỏi có trăm mối ngổn ngang.

Lại gần, thấy Tả Thần Viễn đang cùng với thanh tra kiểm tra chất lượng bắt tay nhau nói chuyện, “Lần này làm phiền các vị rồi, xin hãy kiểm tra thật kỹ, lấy lại công bằng cho chúng tôi, Tả thị chúng tôi nhất định là trong sạch đấy!”

Tất nhiên Tả Tư Tuyền nghe thấy lời nói của Tả Thần Viễn, không khỏi kinh ngạc, “Hai đứa các con sao tới đây hả?”

“Ba, chuyện nhà chúng ta, tại sao chúng con lại không thể tới?” Tả Thần Viễn cười nói, “Yên tâm đi, ba, không sao đâu!”

“Hả?” Nhìn dáng vẻ của Tả Thần Viễn, giống như chuyện nguyên liệu sắt thép này đã xong rồi?

Tả Thần Viễn cười cười chỉ Thần An đang ở bên cạnh, “Chuyện này Thần An là rõ nhất! Là nó sớm phát hiện vấn đề, rất nhanh đã khống chế được cục diện!”

“Vậy sao?” Tả Tư Tuyền quay đầu đi, nhìn thằng con thứ ba (Tiểu Tam Nhi) nãy giờ vẫn chưa hề lên tiếng, chờ anh nói vài câu giải thích.

“Ba, đứng trên công trường nói chuyện có chút không tiện! Đi thôi, ba ba con chúng ta tìm chỗ nào uống tách trà đi!” Tả Thần Viễn đề nghị, ba con ba người quả thật đến một quán trà gần đó.

Vừa uống trà, Tả Thần Viễn vừa thay em trai nói rõ ngọn nguồn.

Thì ra là, mấy tháng trước tập đoàn Tả thị thay thế công ty cung ứng sắt thép, đối phương cùng người quản lý phụ trách vật liệu nội bộ của công ty cấu kết với nhau, rốt cuộc cũng đã đấu thầu vật liệu kém chất lượng được trót lọt. Quản lý công ty đối phương là một anh em thân thiết với Thần An lúc làm bộ đội, xuất ngũ đã mấy năm nhưng vẫn là người ngay thẳng không thay đổi gì, không ưa thích những hành động dối lừa gian thương này, lại biết tập đoàn Tả thị là công ty của ba Thần An, cho nên nhất quyết liều mạng đối địch với ông chủ công ty, âm thầm nói cho Thần An biết một chút nội tình.

Bấy giờ Thần An liền giải quyết công ty cung ứng này, danh tiếng nhà họ Tả ở

Kinh Thành không phải là người bình thường nào cũng dám khiêu khích, huống chi Thần An lại dùng mềm rắn uy hiếp đều sử dụng qua, công ty cung ứng đó không dám hó hé, đưa tới vật liệu sắt thép hợp quy chuẩn, cũng khai báo làm như thế là do có người chỉ điểm, thậm chí người sau lưng họ là ai cũng đã khai ra rõ ràng.

Thần An không có báo cảnh sát, cũng không bứt dây động rừng, chỉ là sửa trị (sửa đổi và trừng trị) người quản lý công ty nhà họ Tả một lượt, cũng không cho anh ta hé răng, giả vờ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, anh chờ, chờ kẻ chủ mưu đằng sau lấy con át chủ bài cuối cùng, xem thật ra rốt cuộc người đó muốn làm cái gì……

“Cho nên nói, thật ra thì vật liệu sắt thép của hai tòa nhà bán hoặc cho thuê này đều hợp quy định đúng không?”

“Dạ!” Tả Thần Viễn cười, “Những vật liệt sắt thép chất đống trên công trường chỉ là phô bày cho thấy mà thôi, cũng không hề dùng đến, cái thằng nhóc Thần An này, luôn luôn ra vẻ một chút đó mà!”

“Sao chuyện lớn như vậy mà không có nói ba? Hại cổ phiếu tập đoàn nhà họ Tả bị mất giá!” Tả Tư Tuyền nhìn về phía con trai mình, đến bây giờ Thần An còn chưa nói câu nào, giá cổ phiếu rớt giá như thế nó cũng không sốt ruột chút nào sao.

“Lúc ấy ngài không phải đuổi con ra khỏi nhà họ Tả sao?” Thần An nhấp một hớp trà, khóe miệng nở nụ cười như có như không, vẻ mặt kia, giống như một chú nhóc con ra oai trước mặt cha già nhà mình, thật giống như đang nói……, ai biểu ông không nhận tôi! Cho ông mất tiền cho mà biết!

Mặt mày Tả Tư Tuyền cứng ngắc, đây là đang trả thù ông sao? “Cái thằng nhóc thối tha, còn mang thù với cha mày sao!”

Tả Thần Viễn thấy hiềm khích giữa cha già và em trai đã xóa sạch, lòng càng thanh thản, “Ba, Thần An vẫn luôn để ý! Tất cả chuyện sắt thép nó đều nắm rõ trong lòng bàn tay, đợi kết quả ban kiểm tra an toàn chất lượng công bố là có thể chứng minh sự trong sạch của nhà họ Tả, thị trường chứng khoán sẽ khôi phục trở lại thôi, vấn đề bây giờ là, biết rõ người sau màn kịch này là ai, cũng biết ý định của hắn, nhưng chỉ là chưa tìm ra phương pháp quật ngã được hắn ta, đây cũng là nguyên nhân tại sao Tả Thần An cố tình nhìn xem, chuyện cốt thép lần này có chỉnh hắn chết không! Bề ngoài thấy hắn và chuyện này một chút quan hệ cũng không có!”


“Người này là……” Trong lòng Tả Tư Tuyền đột nhiên nhảy dựng, đã có chút đáp án.

Tả Thần Viễn liền viết một cái tên lên trên bàn.

“Quả nhiên là ông ta!” Cái tên này vừa vặn trùng hợp với cái tên trong lòng Tả Tư Tuyền nghĩ đến, lửa giận trong lòng ông càng dâng lên, trong lòng của ong, trong khoảng thời gian này người ông căm hận nhất chính là cái tên đó.

“Mục tiêu của ông ta chính là tập đoàn nhà họ Tả, hôm nay cổ phiếu tập đoàn nhà họ Tả rợt giá, đoán chừng ông ta sẽ nhanh chóng thu mua mấy cổ phiếu lẻ, mua mấy cổ đông nhỏ, sau đó…… Chính là cổ phiếu trong tay của mẹ rồi!” Tả Thần Viễn nói.

Tả Tư Tuyền lại hừ một tiếng, “Mẹ/ con dám! Lão bà (bà xã, vợ) của ba, ba còn không rõ sao, bà ấy có hồ đồ đi chăng nữa, cũng sẽ không bán công ty nhà họ Tả đi……

Tả Thần Viễn hiểu ý cười lên một tiếng, “Vậy thì không thành vấn đề, cổ phiếu lẻ và mấy cổ đông nhỏ con và Thần An có thể giải quyết được. Tiếp theo chúng ta phải nghĩ ra cách làm sao chỉnh ông ta không trở mình lại được……

Ba người đàn ông nhà họ Tả đang cùng bàn bạc với nhau, nhưng lại không nghĩ đến, cái vấn đề này đã có người lặng lẽ giải quyết thay bọn họ rồi……

——— —————— —————— —————— —————— —————— —————

Lúc cổ phiểu tập đoàn nhà họ Tả trượt dốc không phanh, Diệp Thuần Lập đã chuẩn bị để thu mua xong xuôi, nhưng, mở máy vi tính ra, lại phát hiện tập đoàn nhà họ Tả trong sạch, ban kiểm tra an toàn chất lượng đã đưa ra số liệu báo cáo mới nhất, sắt thép của tập đoàn nhà họ Tả không có vấn đề gì, ông ta kinh hãi, vội vàng gọi điện thoại liên lạc với anh họ - người thân duy nhất của ông ta ở Bắc Kinh, đó là người đứng sau lưng giúp ông ta xử lý tất cả những chuyện không thể tiết lộ ra bên ngoài, muốn ông ta (anh họ Diệp Thuần Lập) thừa dịp cổ phiếu tập đoàn nhà họ Tả xuống dốc nhanh chóng thu mua vào.

Rồi sau đó, liền gọi điện thoại cho Tiêu Hàn, ép bà chuyển nhượng cổ phiếu có trên tay mình giao cho ông ta, nhưng, vừa mới bấm số gọi, còn chưa nối thông được, thư ký đã tới gõ cửa, nói là có người đến tìm.

Cửa phòng làm việc mở ra, đi vào tìm ông ta lại là mấy người ăn mặc đồng phục……

Sau đó, nhà họ Tả kinh hãi.

Diệp Thuần Lập bị bắt, người đi trước tự thú tố giác lại là Tả Thần Hi.

Vụ án này thật là vụ án lớn quan trọng, nhà họ Tả tất tả ngược xuôi (cv: mất chính trâu hai hổ), cũng không cách nào gặp mặt Tả Thần Hi trước ngày xét xử, chỉ có thể thông qua luật sư mới biết được chút tình hình của cô.

Tiêu Y Đình, trong nghề là luật sư trẻ tuổi giỏi giang nhất, lấy thân phận một luật sư chở đầy tâm trạng nặng trĩu thương nhớ của Thần An thậm chí là cả nhà họ Tả đi gặp Tả Thần Hi, là bạn từ thuở nhỏ với Tả Thần An, Tiêu Y Đình và Thần Hi coi như cũng quen biết, khi hai người trong phòng gặp mặt gặp mặt nhau thì Tiêu Y Đình không có gặp người trong cuộc uể oải và như đưa đám, ngồi đối diện với anh là một Thần Hi ngoại trừ cực kỳ gầy gò, sắc mặt tái nhợt ra, thoạt nhìn lại rất bình tĩnh, trên mặt còn nở một nụ cười thản nhiên, nói với anh, “Tôi biết ngay sẽ là cậu mà.” (hoacodat: Thần Hi cùng tuổi với Tiêu Y Đình nên ta sẽ để xưng hô như là bạn bè nha!)

Tả Thần Hi lẳng lặng nhìn về phía trước, giống như đang nhìn đến chỗ cái nút áo thứ hai trên người anh, vừa giống như, cái gì cũng không có nhìn tới, chỉ là trên mặt luôn luôn biểu hiện nụ cười nhẹ nhàng thản nhiên.

Cô không nói lời nào, cô cũng không có ý định nói bất kỳ lời giải thích nào, cô có nói, cũng giống như những lời tự thú trong hồ sơ tài liệu vụ án mà thôi.

Anh thở dài, chỉ có thể bắt đầu công việc theo trình tự thông thường, sau khi hỏi mấy vấn đề liên quan theo thường lệ, mười ngón tay trên hai tay anh dần thay đổi trên án kiện, “Thần Hi, để tôi giúp cậu nhé.”


Thần Hi giật mình cười, khẽ gật đầu, “Được, tôi tin tưởng năng lực của cậu, tôi là tự thú, hơn nữa là người có công tố giác, cậu nhất định phải giúp tôi nhận phát quyết nhẹ nhất đấy!”

Đây không phải là những lời anh muốn nghe……

Trên hồ sơ vụ án đã nói những gì? Năm năm trước Tả Thần Hi bắt đầu hợp tác cùng Diệp Thuần Lập, lấy danh nghĩa của những người khác đầu tư những hạng mục đen, tới lúc này có mấy công ty mặt ngoài là hợp tác chân chính, ngấm ngầm lại kinh doanh hợp tác móc ngoéo với công ty, mấy công ty con bên dưới có khoảng hơn mười nhà. Những công ty này trên mặt luật pháp cũng không phải của Diệp Thuần Lập, nhưng ông ta là ông chủ sau màn của những công ty này, mà anh họ ông ta là người đi theo dưới trướng ông ta, Tả Thần Hi chỉ là người hợp tác đầu tư. Những cái này, bên Tả Thần Hi khi tự thú đã bàn giao tất cả các tài liệu chứng cứ liên quan.

Nhưng mà, anh hiểu rất rõ Thần Hi là người thế nào, bất kể có ra sao anh cũng không tin Thần Hi sẽ làm ra chuyện như vậy.

“Thần Hi, nói thật với tôi đi!” Anh nhìn Thần Hi vẫn nở nụ cười bình thản, trong lòng rất là khó chịu.

Khóe môi cô kéo lên cao hơn, “Đây chính là lời nói thật…… Nhị Tử, người nhà tôi có khỏe không?” Về vụ án, cô không có gì để nói, duy chỉ có thứ không buông bỏ được chính là người nhà mình, bọn họ biết chuyện của cô sẽ rất đau lòng đi, nhất là ông nội, đã lớn tuổi, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, còn có Hạo Nhiên, không thấy mẹ, thì sẽ ra sao? Nhưng mà cũng may, Hạo Nhiên xưa nay vẫn có ông bà nội cưng chiều, không nhìn thấy cô chỉ là khổ sở một lúc, dần dần sẽ ổn, điều may mắn là, trước khi vào ngục cuối cùng cô đã trả lại Y Thần cho Thần An, nếu không, không có cô, Y Thần làm sao có thể chịu nổi đây?

Anh im lặng nhìn cô, “Không khỏe! Ông nội bị chấn kinh đến độ ngã bệnh, trong một đêm tóc trắng bác Tả lại càng nhiều thêm, mỗi ngày anh cả và thằng Ba (Tiểu Tam Tử) gọi mười mấy hai mươi cuộc điện thoại *** phiền tôi, bọn họ cũng rất lo lắng cho cô…...”

Tả Thần Hi nghe, dần dần trong mắt tràn ra một tầng sương mù, tươi cười càng rạng rỡ hơn, “Tôi thật phải xin lỗi bọn họ, thay tôi nói với bọn họ, thật xin lỗi……”

Cô ngước mặt chăm chú nhìn anh, bức những ướt át trong mắt trở về, “Mẹ tôi sao rồi? Bà có khỏe không?”

“Bác gái và bác trai giận dỗi nhau, bây giờ vẫn chưa có về nhà!”

Cô gật đầu một cái, “Ừ, cực khổ rồi, Nhị Tử, cám ơn cậu……” Mẹ lúc này, nên ở trên máy bay rồi đi……

Dường như, đã không còn có gì để nói nữa rồi, cô đứng lên, một đường đi thẳng vào sau cánh cửa sắt.

“Thần Hi!” Tiêu Y Đình hướng theo bóng dáng cô hô to, lần này đến gặp mặt, không thu hoạch được gì……

Mọi người nhà họ Tả vẫn chờ anh về phục mệnh đó……

Lúc anh ra trại tạm giam, lòng, lạnh cũng như khí trời mùa này vậy……

Mà lúc này tại nhà họ Tả, là một mảnh yên lặng.

Kể từ sau khi Thần Hi vào trại tạm giam, nhà họ Tả trải qua một trận hoảng loạn, luống cuống, lúc này đã rơi vào cảnh giới yên lặng chết chóc, anh cả, Thần An gọi mọi người tập trung tại Vân Hồ, cùng với ba, cũng cùng nhau chờ đợi tin tức. Tiểu Bàn thì ném về cho nhà họ Lục, chỉ có Y Thần ở cùng với những người lớn, tuổi còn nhỏ, lại có thể đọc hiểu được sắc mặt của người lớn, tựa thật sát vào người ông nội, tuyệt không nhiều chuyện, càng không có ồn ào.

Đột nhiên tiếng chuông cửa xuất hiện làm phá vỡ cái yên lặng này, Tả Thần An cho là Tiêu Y Đình đã trở lại, nhanh chóng đi mở cửa, nhưng, tới lại là Tống Sở.

Trong tay anh đang cầm một bức thư, dáng vẻ rất là kinh hoảng (kinh ngạc + hoảng sợ), “Ba, Thần Hi thế nào?”

Lòng Thần An đang nóng như lửa đốt, nhưng ráng nhịn không có chỗ phát tác, Tống Sở xuất hiện vừa đúng đụng trúng vào họng súng của anh, “Hỏi Thần Hi chúng tôi thế nào sao? Chị ấy không phải là bà xã của anh sao? Ngày hôm qua chị ấy gặp chuyện không may, hôm nay anh mới biết, anh còn có mặt mũi đến đây hỏi chúng tôi chị ấy thế nào hả?”

Đối với Tống Sở, anh xưa nay cũng không ưa thích cho lắm, nhưng ngại anh ta là chồng của Thần Hi, anh hi vọng anh ta (Tống Sở) có thể mang đến hạnh phúc cho Thần Hi, cho nên vẫn luôn khách khí, nhưng bây giờ Thần Hi đã xảy ra chuyện, anh cũng không cần câu nệ nữa rồi!

“Thật xin lỗi…… Anh đi ra ngoài mấy ngày……” Tống Sở lộ vẻ áy náy, cúi đầu trước người đang gây sự Tả Thần An.


“Anh có nói lời xin lỗi cũng không phải chúng tôi! Là Thần Hi! Anh nên nói lời xin lỗi với chị ấy đi!”

“Được rồi! Đã đủ nhức đầu lắm rồi! Thần An, con bớt nói hai câu đi!” Tả Tư Tuyền lên tiếng, chỉ chỉ ghế salon đối diện, ý bảo hai người ngồi xuống.

Y Thần ngoan ngoãn ngồi cạnh bên trái Tả Tư Tuyền, cũng ngoan ngoãn gọi lên một tiếng “Ba……”

Tiếng này, là gọi Tống Sở……

Nhìn Y Thần quá giống gương mặt của Thần Hi, lòng Tống Sở đau ê ẩm, miễn cưỡng cười cười với bé, “Y Thần, ngoan……”

Tả Thần An thấy thế muốn giận dữ mắng mỏ Tống Sở, anh ta không phải ba của Y Thần, mình mới phải, nhưng mà, thấy dáng vẻ của Y Thần, sợ gây tổn thương cho bé, ngậm miệng không nói, chỉ hung hăng trợn mắt nhìn Tống Sở một cái.

Người một nhà lần nữa lâm vào bầu không khí yên lặng chờ đợi Tiêu Y Đình, không khí lần nữa trở nên nặng nề.

Thư rất ngắn, anh một đường nhìn qua mấy lần đã học thuộc lòng:

Tống Sở:

Mấy ngày nay em cố gắng tìm anh, nhưng mà điện thoại di động của anh trước sau vẫn không liên lạc được, em không biết anh đi đâu, em cũng không có thời gian đi tìm, tới lúc này, cũng đến lúc chúng ta phải nói lời tạm biệt nhau rồi. Mười năm, cuộc sống tốt đẹp nhất của em chính là lúc gặp được anh, chúng ta đã có thời gian tốt đẹp nhất thời trẻ cùng với đối phương, cái này đã đủ rồi……

Bất kể như thế nào, em đều không hối hận lần gặp gỡ năm ấy, không tiếc nuối, chúng ta đã trải qua mười năm nay.

Hẹn gặp lại, Tiểu Mỹ Nhân của em.

Thư rất ngắn, còn kèm theo mặt trên chính là tờ giấy thỏa thuận li hôn. Trên tờ giấy thỏa thuận viết rõ, trước hết nhà ở cho anh, xe của anh tất cả cũng vẫn của anh, cô sẽ trả hết một lần tiền nuôi dưỡng Hạo Nhiên, tất nhiên cũng là một con số khổng lồ……

Thời điểm anh về nhà, nhìn thấy chính là bức thư này, giây phút đó, tim của anh đau như bị đâm rách. Mười năm, bất kể đã xảy ra sự ngăn cách cùng bất đồng, cô cũng đã thấm vào máu anh, so với những năm tình cảm mãnh liệt thời trẻ càng vững chắc thân tình hơn, bình thường cảm xúc không có sâu đậm như vậy, lúc cô nói sẽ chia tay anh, cảm giác đau này giống như đau khi da thịt phải chia lìa vậy, máu thịt bọn họ sớm đã hòa lẫn vào nhau rồi……

Khi anh cầm thư điên cuồng xông ra ngoài, ba mẹ mới xuất hiện, nói cho anh biết, Thần Hi đã xảy ra chuyện……

Đúng vậy, Thần Hi đã xảy ra chuyện, anh lúc này ngồi trong phòng khách của nhà họ Tả, chung quanh đều là những đàn ông giỏi giang nổi bật, là những nhân vật hô mưa gọi gió, nhưng Thần Hi cũng là bà xã của anh đó, là người phụ nữ anh muốn bảo vệ cả đời, mà anh, lại chỉ có thể ngồi ở đây, cái gì cũng không làm được……

Trong một gia đình theo kiểu này, trước mặt những người giỏi giang ở đây, anh thật sự quá tầm thường……

Rốt cuộc, cũng chờ đến Tiêu Y Đình trở về, nhưng, Tiêu Y Đình có thể mang tới cho bọn họ cái gì đây?

Tiêu Y Đình cười khổ, sau khi hơi lắc đầu, chỉ có một cam kết, “Con…… Chỉ có thể cố gắng hết sức…...”

“Không! Đừng nói với mình cố gắng xử phạt nhẹ…… Nói nhảm! Đánh chết mình cũng không tin Thần Hi phạm tội! Mình muốn chị ấy vô tội được thả ra!” Lòng Tả Thần An như có một ngọn đèn soi sáng, chiếu ở một góc, nhưng mà……

“Mẹ con đâu rồi?” Tả Tư Tuyền hỏi, “Còn chưa có tung tích?”

Tả Thần Viễn cúi đầu, thật ra thì, trong lòng mỗi người lởn vởn có chút phỏng đoán của riêng mình……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui