Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Tựa hồ, viện trưởng là đang cân nhắc lúc Kỷ Tử Ngang không có ở đây mà tới tìm cô. . . . . .

Cô cũng không có theo sắp xếp của viện trưởng mà đi ra ngoài, ngược lại vẫn đứng bất động tại chỗ.

"Như thế nào? Còn có lời gì muốn nói?" Bộ dạng viện trưởng giống như một trưởng bối hòa nhã dễ gần.

Cô nhìn tất cả lãnh đạo chung quanh một vòng, những người này cũng là
thành viên của tổ bình chọn chức vụ, nhưng từ đầu đến cuối cũng chưa có
nói qua một lời, tất cả đều là một mình viện trưởng nói.

Cô cảm
thấy chính mình ngày càng trưởng thành, đối mặt với những tình huống như thế này nhưng càng ngày càng tỉnh táo, nếu như là cô ngày trước, nói
không chừng đã xù lông nhím lên rồi, cái này không thể không nói, là học từ khí chất cùng phong cách xử sự của Thần An, giống như cô bây giờ,
chỉ là tỉnh táo nhẹ nhàng cười một tiếng, "Viện trưởng, coi như là tòa
án định tội, cũng sẽ cho nghi phạm biện hộ cùng quyền biện minh mình
trong sạch, chẳng lẽ tôi ngay cả một câu nói đều không có quyền nói,
viện trưởng cứ như vậy định cho tôi một cái tội rồi sao?"

Sắc mặc viện trưởng hơi hơi cứng đờ, nụ cười có chút xấu hổ, "Dĩ nhiên, cô có
thể nói. Mời nói." Trong lòng ông vẫn có chút lo lắng, chẳng lẽ người
trong xe này chính là bạn trai của cô? Vậy coi như không dễ giải quyết
rồi. . . . . . Chỉ là, nhiều ảnh chụp như vậy, có ít nhất ba bốn chiếc
xe, rõ ràng không phải là cùng một người đàn ông, hơn nữa tin này là do
cháu gái tố cáo còn nói khẳng định như vậy, huống chi ở bên trong còn có liên quan đến Kỷ Tử Ngang, cho nên sẽ không có vấn đề gì, vì vậy ông
lại càng thêm yên tâm.

Hạ Vãn Lộ cũng nhìn chăm chú một ít tấm
ảnh, trong đó còn có một tấm chụp được bảng số xe, không khỏi âm thầm
cười lạnh, nếu như cô là viện trưởng, cô nhất định sẽ đi điều tra trước
một chút chủ nhân bảng số xe này là ai, chỉ sợ là vì cái lợi nhỏ trước
mắt, khinh thường cô chỉ là một cái y tá nho nhỏ. . . . . .

"Viện trưởng, tôi muốn biết, có thể cho tôi xem đơn tố cáo một chút hay không?" Cô ngẩng đầu ưỡn ngực hỏi.

Thấy cô trấn định như thế, viện trưởng trong lòng cũng không khỏi hoảng sợ,
chỉ nói, "Dĩ nhiên không thể, đây là đối với người tố cáo bảo vệ danh
tính, nếu như công bố ra ngoài, về sau còn ai dám đưa đơn tố cáo những
người có hành vi sai trái nữa chứ?"


"Nhưng, nếu như tố cáo không đúng sự thật thì sao? Đó chính là phỉ báng! Có phải cũng là trái pháp luật hay không?"

Viện trưởng cười ha ha, giữ lại cho cháu gái mình một con đường lui, "Phỉ
báng thì nói có vẻ quá nghiêm trọng, chỉ là hướng cấp trên phản ảnh tình huống mà thôi, nói ra mà nghiêm trọng như thế này, còn ai dám nói ra sự thật?"

Viện trưởng này, rõ ràng cho thấy đang che chở cháu gái nhà mình?

Cô cười, được, cô không có cái năng lực khiến lãnh đạo bao che mình, tự
nhiên có người có năng lực này! "Viện trưởng, các vị lãnh đạo, tôi không có yêu cầu khác, chỉ yêu cầu thời điểm bệnh viện xử lý chuyện này nên
công bằng không thiên vị, không bao che, có thể không?"

Quang
minh chính đáng mà nói, những người lãnh đạo này chắc chắn am hiểu rõ
nhất, lấy viện trưởng đứng đầu, mọi người đều gật đầu tự xưng là người
công chính nhất.

Cô gật đầu, "Tốt, vậy thì xin những vị lãnh đạo này cho tôi một ít thời gian, tôi muốn gọi điện thoại!"

Trước mặt bao người, cô bấm số điện thoại của Thần An, chỉ nói một câu, "Có
người nói em là tình nhân của anh, cùng Kỷ Tử Ngang “thông đồng”, nên
làm thế nào?"

"Ở đâu?"

"Phòng làm việc của viện trưởng."

"Được! Anh lập tức tới ngay!"

Điện thoại vừa dứt, Hạ Vãn Lộ nhìn xuống thời gian cuộc gọi, chỉ có ba mươi mấy giây.

Ngay sau đó, điện thoại trong phòng làm việc của viện trưởng liền vang lên,
viện trưởng có chút do dự, trùng hợp như thế? Cú điện thoại này có liên
quan tới cô sao? Chột dạ nhận lấy, giọng nói của đối phương tao nhã lễ
độ, "Chú Chu, cháu là Tả Thần An, nghe nói vợ cháu đang ở chỗ của
người?"

"Ơ, là Tiểu Tam. . . . . . Không, là Tam Thiếu sao, không biết cậu nói vợ là. . . . . . ?" Viện trưởng nhìn sang Hạ Vãn Lộ, thế
nào cũng cảm thấy không có khả năng. . . . . .


"Chú Chu cứ gọi
cháu là Tiểu Tam Tử đi! Gọi Tam Thiếu ông nội cháu mà biết nhất định sẽ
không tha cho cháu đâu! Vợ cháu, cô ấy gọi là Hạ Hạ, đang làm y tá tại
bệnh viện của chú! Cháu bận quá nên quên nhờ chú Chu chiếu cố cô ấy hơn, Tiểu Tam Tử thất lễ, chú Chu đại nhân đại lượng!"

"Cái này. . . . . . Tam Thiếu làm sao không chịu nói sớm?" Viện trưởng đánh chết cũng
không nghĩ ra một y tá hợp đồng không có tiếng tăm gì như vậy lại là con dâu Tả gia (gia đình họ Tả), dạo này, người nào có chút quan hệ mà
không gây ồn ào chỉ vì e sợ người khác không biết, Hạ Hạ này cư nhiên
khiêm tốn như vậy?

Tả Thần An cười cười, "Bây giờ không phải đã
nói cho chú rồi sao? Cháu đang trên đường tới bệnh viện, cố ý cùng chú
Chu chịu đòn nhận tội!"

Anh cắn răng nói bốn chữ chịu đòn nhận
tội thật sự khoa trương, sau đó liền chấm dứt cuộc gọi. Viện trưởng cầm
ống nghe, toàn thân chảy mồ hôi lạnh.

Ông từ một bác sĩ nho nhỏ
không có danh tiếng gì, có thể leo đến chức vị ngày hôm nay, còn phải
nhờ sự yêu mến năm đó của Tả lão gia (ông nội của Thần An) giúp đỡ, vì
nịnh bợ Tả gia, không biết phải xuất ra bao nhiêu khuôn mặt tươi cười.
Hôm nay, mặc dù Tả lão đã thối lui, nhưng là thuộc hạ của Tả lão trải
rộng khắp các ngành, ai dám không cho lão thủ trưởng mặt mũi chứ? Mà bản thân Tả gia ở trong thành phố này cũng là thanh danh hiển hách, mặc dù
Tả Tư Tuyền vứt bỏ Chính theo Thương (bỏ chính trị làm thương nhân đó
mọi người), nhưng cùng chính giới liên lạc qua lại là không thể thiếu. . . . . .

Ông cũng sắp về hưu, không muốn đến cuối cùng vẫn là không giữ được. . . . . .

Đối mặt với Hạ Vãn Lộ trước mắt, ông khí thế không khỏi thấp đi một nửa, lần nữa mời cô ngồi xuống, còn tự tay rót trà cho cô.

Cô ngồi thì ngồi rồi, nhưng ly trà kia cũng là không động, trong miệng chỉ nói không dám nhận, viện trưởng càng thêm kinh hoàng, để các vị lãnh
đạo khác rời đi trước, ông nghĩ coi như đợi lát nữa mất mặt cũng không
cần trước mặt nhiều người như vậy. . . . . .

Vậy mà Hạ Vãn Lộ lại nói, "Đừng đi! Tại sao các vị có thể đi vào lúc này chứ? Mới vừa rồi
không phải các vị nói muốn làm việc theo nguyên tắc công bằng chính trực sao? Nếu như lúc này ai cũng rời đi, chỉ còn một mình viện trưởng, như

thế nào thể hiện dân chủ? Thế nào thể hiện công bằng?"

Vì vậy,
mọi người thấy sắc mặt của viện trưởng càng ngày càng kém, còn lộ vẻ tức giận, để cho bọn họ ngồi trở lại, bắt đầu đứng ngồi không yên nhớ lại
cuộc điện thoại vừa rồi với Tả Thần An. Tựa hồ lúc Tả Thần An nói chuyện với ông, giọng nói ôn hòa, còn giống như kèm theo ý cười. . . . . .
Nhưng là, lại nghe nói Tam Thiếu này tính tình rất là cổ quái, càng tức
giận càng bình thản. . . . . .

Trong lúc đang rối rắm này, Tả Thần An rốt cuộc đến nơi.

Đi tới phòng làm việc chuyện đầu tiên làm chính là hướng các vị đang ngồi
hỏi thăm, sau đó trịnh trọng dẫn Hạ Vãn Lộ đứng lên, giới thiệu cho mỗi
người, nói xong, đây là vợ anh, ở quý viện đi làm, xin mọi người chăm
sóc nhiều hơn.

Đang ngồi ở đây cũng không phải ai cũng đều biết
Tả Thần An, chỉ là thấy viện trưởng ngày thường ngông cuồng tự đại không xem ai ra gì, đã sắp về hưu còn đối với một người trẻ tuổi như thế nhún nhường, nói như vậy người này lai lịch chắc chắn không nhỏ, một phen
nhiệt tình khách sáo đi qua, mọi người bắt đầu giả bộ vô tội, giống như
đối với chuyện này không hay biết chút gì, tất cả đều ném cho viện
trưởng.

Lấy gia giáo Tả gia như vậy, ba đứa trẻ của Tả gia cũng
không phải "Cha tôi là Lý Cường" (ám chỉ người nhà của quan chức chính
phủ, dựa hơi để làm càn.) người như vậy, từ xe của Tả Thần An cũng có
thể thấy được anh khiêm tốn, chỉ là, một khi nóng nảy lên Tả Thần An
chính là một con Tiếu Diện Hổ (một con hổ biết cười), giống như anh hiện tại, vẻ mặt tươi cười một tay cầm tay vợ, một tay đưa hai tờ giấy hôn
thú bỏ lên trên bàn viện trưởng, "Nghe nói chú Chu muốn kiểm tra giấy
hôn thú của cháu cùng vợ? Cháu đã mang đến, chú Chu xem một chút là thật hay giả?"

Viện trưởng làm sao dám nhìn, đẩy giấy hôn thú trở về, cười, "Tam Thiếu nói đùa, thật là nói đùa. . . . . ."

Tả Thần An mỉm cười, "Vậy cháu đã đưa chú Chu kiểm tra rồi?" Ánh mắt của anh rơi vào những tấm hình trên bàn.

Những tấm hình này vốn là sau khi viện trưởng nhận điện thoại liền muốn lấy
lại, kết quả Hạ Vãn Lộ nhất quyết không đồng ý, nói là vì mục đích công
bằng, những chứng cớ này làm sao có thể lấy lại?

Cho nên Tả Thần An mới có thể nhìn thấy.

Chỉ thấy anh vừa nhìn vừa cười khen ngợi, "Cháu thật đúng là không biết
người đó đối với xe của cháu cảm thấy hứng thú như vậy, mỗi một chiếc xe đều bị chụp lại. Ừ, đây là xe hôm nay cháu lái, bảng số xe là XXXXXX,
chiếc này cũng là của cháu, bảng số xe XXXXXX. . . . . ."

Anh
nhanh chóng nói ra mỗi một bảng số xe, sau đó đối với viện trưởng nói,

"Chú Chu nhớ cho kĩ? Có thể đến đội cảnh sát giao thông thẩm tra đối
chiếu. Lần sau thời gian cháu tới đón vợ không cần phải chụp hình! Chỉ
là, quý viện đối với nhân thân trong sạch của vợ cháu chú ý như vậy,
cháu vẫn muốn nói lời cảm tạ . . . . . ."

Anh nói chuyện rõ ràng
là mỉm cười, giọng nói cũng rất nhẹ, nhưng nghe vào trong tai mọi người, lại làm cho người ta không thể nào tự nhiên. . . . . .

Viện
trưởng nhất thời không biết nên nói cái gì, Tả Thần An cũng chú ý tới
hình chụp Hạ Vãn Lộ cùng Kỷ Tử Ngang, liền cười, "Chú Chu vẫn là đang
trách cứ Tiểu Tam Tử sao? Tiểu Tam Tử cùng Kỷ Tử Ngang trước giờ qua lại thân thiết, cho nên cũng nhờ cậu ấy quan tâm một chút công việc của vợ
cháu, đây thật là có lỗi?"

"Nào có nào có! Không thể nào!" Viện
trưởng vội vàng phủ nhận, không khỏi oán giận cháu gái, làm mình chọc
vào một cái đại phiền toái lớn như vậy!

Tả Thần An nếp nhăn trên
mặt khi cười càng sâu, "Chú Chu, Tiểu Tam Tử có một thỉnh cầu, không
biết chú Chu có thể đáp ứng hay không?"

"Cái này. . . . . ." Không đáp ứng có thể được sao?

"Chú Chu, Tiểu Tam Tử ở trong mắt người có phải là một đứa trẻ ngu ngốc hay không?"

"Không phải, dĩ nhiên không phải. . . . . ."

"Ha ha, tốt lắm. Cháu có muốn ngu ngốc thêm nữa chắc người cũng hiểu hình
này là có ý gì, Tả gia có gia phong (giống như nội quy trong gia đình í
mn) như thế nào, cả đời ba cháu xem trọng nhất chính là danh dự, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, chung quy cũng nên cho người nhà Tả gia một cái
công đạo chứ?" Anh không cần Hạ Vãn Lộ nói cũng biết, cái này chính xác
là do bình chọn chức vụ gây nên.

Viện trưởng cười cười gật đầu,
"Đó là đương nhiên. Cái này. . . . . . Tôi đại diện bệnh viện hướng các
người nhà họ Tả nói lời xin lỗi." Ông thế nào cũng không nguyện ý nói là hướng Hạ Hạ xin lỗi, hướng gia thế Tả gia nói xin lỗi cũng không tính
là hạ thấp ông chứ. . . . . .

Tả Thần An khôn khéo như thế, sao
không hiểu tâm tư của ông? Thật sự cũng không cưỡng cầu ông, chỉ là cười nói, "Sao dám, Tiểu Tam Tử chính là vãn bối, sao dám tiếp nhận lời xin
lỗi của viện trưởng chứ? Hãy để cho người khởi xướng ra ngoài nói xin
lỗi, cháu nghĩ, ai là người chụp những hình này, viện trưởng nhất định
biết!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui