Tả Thần An đấm cho anh ta một cái, chẳng lẽ Ninh Chấn Khiêm cho rằng anh dễ dàng bị đánh bại như vậy sao? Một tay hất Tiêu Y Đình ra, không kiên nhẫn nhíu mày: “Tôi không sao! Các cậu đừng có coi tôi là búp bê!”
Nghe vậy, hai người kia cũng thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Y Đình lau mồ hôi hột cảm thán: “Ai a, anh trai, tôi gọi cậu là anh trai được không? Bảo tôi gọi cậu là ông nội cũng được nữa là, ông nội à, ngài ngàn vạn lần đừng kích động nha! Cậu còn nói mình không phải là con nít sao? Nếu có chuyện không hay xảy ra với cậu, cha tôi biết ăn nói thế nào với cha cậu? Còn tôi biết ăn nói thế nào với cha tôi? Cái mông của tôi làm sao thoát khỏi cái gậy của lão cha nhà tôi đây?”
Hừ, quan trọng nhất vẫn là không thể để cái mông bị đánh đi!
Đang nói, điện thoại của Tả Thần An lại vang lên, anh liếc qua, là điện thoại từ nhà gọi tới, liền hừ hai tiếng, “Hai chữ cha (老爹) này thật đúng là không thể tùy tiện nhắc tới, vừa nhắc tới, tới…”
Nhưng người gọi tới lại là mẹ anh Tiêu Hàn, giọng của bà vô cùng gấp gáp: “Thần An, con mau trở về! Y Thần bị ốm rồi, cơm tối cũng không chịu ăn, chỉ lẩm bẩm nhắc tới con thôi.”
“Được, con lập tức quay về.” Anh cúp điện thoại, vừa chạy đi vừa nói với hai người còn lại: “Tôi phải về nhà! Y Thần nhà tôi bị ốm rồi.”
Tiêu Y Đình nhìn hướng bóng lưng của anh dần đi xa nghi ngờ nói: “Có lầm không, nếu như Y Thần không phải con gái của chị cậu, tôi thật sự hoài nghi con bé chính là con riêng của cậu đấy. Này, cậu cứ bỏ về như vậy sao? Vậy Tiểu Kiều của cậu phải làm thế nào?”
Tả Thần An quay đầu để lại một nụ cười mị hoặc: “Giao cho cậu đấy, phá chỗ cậu! Như vậy mẹ cậu không dám nghi ngờ cậu là gay rồi.”
“Cái gì mà nghi ngờ chứ, tôi vốn là…” Tiêu Y Đình hờ hững cười tà, đồng thời bàn tay cũng bắt đầu sờ loạn trên ngực Ninh Chấn Khiêm, Ninh Chấn Khiêm sợ tới mức vội vàng đẩy ra móng vuốt, chạy trối chết.
Tả Thần An nhìn bạn tốt giở trò qua gương chiếu hậu, cười ha ha, trong lòng lại nghĩ tới cô bé con đang chờ mình ở nhà, khởi động xe chạy thẳng về nhà.
Nhắc tới Y Thần, anh cảm thấy đúng là duyên phận.
Là con gái của chị anh.
Nghe nói sinh đôi cũng là truyền thống của gia tộc, anh không thể không tin. Anh và chị gái Thần Hi chính là một đôi long phượng thai, ai ngờ sau đó Thần Hi cũng sinh được một đôi long phượng thai khiến cho cha mẹ anh vô cùng cao hứng. Sau này được sự đồng ý của anh rể Tống Sở, để con trai mang họ Tống đặt tên là Tống Hạo Nhiên còn con gái mang họ Tả gọi là Tả Y Thần.
Nhưng Tống Sở là người đặc biệt có tư tưởng trọng nam khinh nữ, đối xử với hai đứa trẻ hoàn toàn khác nhau. Trẻ con vốn dĩ rất nhạy cảm, Y Thần tuy còn nhỏ nhưng đã cảm nhận được ba không thích mình, cho nên rất quyến luyến người của Tả gia, đặc biệt rất thích anh – cậu của bé. Có lẽ là bởi vì anh thường ôm bé vào lòng rồi hát cho bé nghe, cô bé này đặc biệt nhạy cảm với âm nhạc.
Vừa lái xe vừa suy nghĩ miên man, bất giác đã về đến nhà.
Vừa bước tới cửa, một bóng dáng nhỏ nhắn màu hồng phấn đã bổ nhào tới, anh ngồi xổm xuống dịu dàng ôm vào trong ngực.
“Cậu…Sao cậu mãi không về thế…” Giọng nói non nớt mềm mại mang theo giọng mũi, uất ức tựa như bị cả thế giới bắt nạt vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...