Hoàn cảnh mới, nhà mới.
Cô tắm xong, mặc áo ngủ sợi tơ do Tả Thần Hi mua, nằm trên giường lớn mềm mại, toàn thân cũng thanh tỉnh lại.
Theo thói quen nhìn về phía giường đối diện, trong năm năm qua, mỗi đêm cô
đều nhìn bức tranh trên tường chìm vào giấc ngủ, nhưng hôm nay trên
tường trống rỗng, thật đúng là có chút không quen. Đâu chỉ không quen
việc này? Mà tất cả cảnh vật chung quanh cũng xa lạ với cô, tuy nhiên xa lạ nhưng rất yên tâm.
Thần An nói, phòng này là dùng tên cô mua.
Cô biết, anh nói được là làm được. Đối với anh, cậu chủ nhà giàu, căn bản
sẽ không quan tâm mấy đồng tiền lẻ này. Nói cách khác, cô ở thành phố
Bắc Kinh to lớn này cuối cùng cũng có nhà của mình, không cần phải thuê
phòng ở nữa, trong lúc bị thương, thật sự có nhà của mình.
Anh nói qua, cô có thể không cần vất vả kiếm tiền nữa.
Cô cuối cùng vẫn đi tới một bước này, cùng rất nhiều phụ nữ đáng khinh
giống nhau, trở thành tình nhân của anh. Dĩ nhiên, cô có thể tìm một lý
do rất tốt cho tình trạng trước mắt của mình, đó là bọn họ đang yêu
nhau. . . . . .
Mong là cô có thể thanh thản hưởng thụ một phần yêu thương này. . . . . .
Miên man suy nghĩ, điện thoại di động bỗng vang lên tin nhắn nhắc nhở. Cô
đột nhiên nhớ tới lời dặn của anh, về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho anh,
nhưng cô lại quên mất.
Vội vàng cầm điện thoại di động lên xem, thật sự là anh?
Về nhà chưa?
Đơn giản bốn chữ, nhưng lại làm cho lòng cô ấm áp không thôi. Nhà. . . . . . Đây mới thật là nhà của cô! Là anh cho cô nhà. . . . . .
Vội vàng trả lời: Về rồi.
"Vậy sao không nhắn tin cho anh?" Cuối câu còn có biểu tượng khuôn mặt tức giận.
Cô bật cười, gần như có thể nhìn thấy biểu tình phồng má trợn mắt của anh, tâm tình bỗng nhiên thật tốt. Một cái nhăn mày của anh, anh cười anh
giận, cũng đủ để xua tan bất kỳ lo lắng gì của cô. . . . . .
Nhưng mà thật sự đáng giận chính là tính cách bá đạo của anh. . . . . . Suy nghĩ một chút, dứt khoát gọi điện thoại cho anh.
Như cô dự đoán, chỉ đổ chuông một lần anh liền nhận, nghĩ bên cạnh anh nhất định còn có người khác, chợt dâng lên suy nghĩ muốn trêu chọc anh, hết
sức nhẹ nhàng ngọt ngào kêu tên anh, "Thần An, Thần An. . . . . ."
"Ừ. . . . . ." Anh cúi đầu "Ừ" một tiếng, giọng nói kia, quả nhiên cô dường như có thể thông qua điện thoại nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của anh,
muốn cùng cô tình cảm ngọt ngào lại không thể không lúng túng.
Cô có chút đắc ý nho nhỏ, cô biết, mỗi lần cho dù anh tức giận lớn đến mức nào, chỉ cần cô dùng thanh âm này gọi anh một câu "Thần An", anh sẽ
giống như một con mèo nhỏ xù lông nhưng khi được chủ nhân cưng chiều
vuốt ve thì lại ngoan ngoãn tựa vào bên người vậy. . . . . .
"Thần An. . . . . ." Cô nằm ở trong chăn, dùng thanh âm mềm mại gọi anh, âm cuối đậm chất con gái Giang Nam nhu mì.
"Ừ, có chuyện gì em nói đi!" Anh cố ý dùng bộ dáng giải quyết công việc trả lời cô, trong lòng đã sớm bị giọng điệu của cô làm cho mềm nhũng.
Cô thật là muốn cười, lại thở dài một hơi, "Thần An, em có chuyện này nghĩ muốn nói cho anh biết. . . . . ."
"Chuyện gì?" Giọng điệu của anh ngay lập tức trở nên gấp gáp.
Tiếp tục thở dài, "Em. . . . . . Thôi. . . . . . Vẫn là không nên nói thì hơn. . . . . ."
"Nói!" Ngắn gọn ra lệnh, mặt ngoài bình tĩnh, thực tế đáy lòng sớm đã nóng như lửa, cô gái ngốc này, là muốn cho anh buổi tối không ngủ được sao?
"Thôi, Thần An, vẫn là không cần nói, anh nghỉ ngơi đi, em cũng đi ngủ đây. . . . . ." Cô cuối cùng thở dài một cái, cúp điện thoại.
Đây chính
là chọc anh tức giận, điện thoại sau đó liền vang lên, cô tùy nó rung
lên, cũng không nhận, tiếp theo là âm thanh tin nhắn vang lên, cô mím
môi cười, điện thoại di động ông ông ông rung động dần dần đi xa, như có như không, cuối cùng biến thành âm thanh thôi miên.
Cô biết, vào giờ phút này, trên thế giới này có một người đang sâu sắc nghĩ tới cô, giống nhau cô cũng nghĩ đến anh. . . . . .
Như vậy đủ rồi, môi cô bất giác cong lên một nụ mỉm cười. Chăn, rất mềm mại. Mộng, rất ngọt.
Cô là bị đánh thức dậy.
Mơ mơ màng màng cảm giác có người nắm tay, lại mơ hồ cảm thấy trong nhà có người, cô khẽ mở mắt ra, lập tức bị ánh sáng đèn làm chói mắt lại nhắm
lại. Cảm giác trên mu bàn tay có người đang vuốt ve càng thêm rõ ràng.
Cô cả kinh, hoàn toàn tỉnh táo lại, mở to hai mắt, đập vào tầm mắt, là một màu đen. . . . . .
"Anh. . . . . . Sao anh lại tới đây?" Cô cho là mình nhìn nhầm, lại dụi dụi con mắt.
Không sai! Là anh! Thật sự là anh! Anh đang ngồi trên xe lăn vẫn còn bó thạch cao trên chân. . . . . . Cô nhìn đồng hồ báo thức, mười một giờ đêm. . . . . .
"Anh không ở trong bệnh viện nghỉ ngơi chạy tới đây làm gì?" Cô lập tức ngồi dậy, trách cứ anh.
Trong mắt của anh tất cả đều là nồng đậm lo lắng, "Nói cho anh biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em muốn nói cái gì với anh?"
Cô ngạc nhiên, anh chỉ vì một câu nói đùa của cô, hơn nửa đêm còn ngồi xe
lăn từ bệnh viện tới đây? Cô ngây ngốc, đau lòng, đưa tay chạm vào khuôn mặt anh, râu ria hỗn độn của anh đâm tay cô đau."Anh là. . . . . . Như
thế nào lại tới đây?" Cô có chút lắp bắp, chân của anh đi đứng bất tiện, bệnh viện còn có người trông chừng, anh làm sao có thể ra khỏi bệnh
viện rồi lên tầng lầu cao thế này?
"Là Sa Lâm giúp anh nói dối,
nói công ty xảy ra vấn đề, nhất định phải lập tức tới công ty xử lý suốt đêm." Anh giọng điệu cứng rắn, anh làm thế nào đi ra ngoài chuyện này
tuyệt đối không quan trọng, quan trọng là em muốn nói cái gì!"Đừng nghĩ
lừa dối anh, em nhất định phải nói cho anh biết!"
Nhìn bộ dáng
vừa cố chấp mà lại quật cường của anh làm cho trong lòng cô dâng lên ấm
áp ngọt ngào không thôi, anh đứa ngốc này. . . . . .
Không kìm
lòng được mà hướng anh dựa vào, gối lên bả vai anh, nhẹ nhàng mắng,
"Ngốc hết sức. . . . . . Không phải đã nói cho anh biết rồi sao?"
"Lúc nào đã nói cho anh biết?" Anh vẻ mặt mê mang.
"Nói anh ngốc anh thực sự lại rất ngốc!" Cô nhẹ nhàng bấm bấm cánh tay anh,
"Lúc anh gọi điện thoại tới, nhạc chuông của em là hát bài gì?" Năm năm
qua cô có thói quen, cho dù là chuông điện thoại di động cũng sử dụng
bài hát của anh sáng tác, tối nay về đến nhà, chuyện cô làm duy nhất
chính là mở máy vi tính ra, mua ca khúc hiện đang đứng đầu tên là 《 nhớ
anh 》 làm thành nhạc chuông. . . . . .
Anh bừng tỉnh, vẻ mặt căng thẳng cũng từ từ thả lỏng, sau đó, hiện lên tươi cười, kéo cô lại gần
hơn một chút, ở môi cô nhẹ nhàng hôn xuống, "Ngu ngốc, nhớ anh cứ việc
nói thẳng!"
Cô vòng tay ôm chặt cổ anh, hơi thở của anh từng đợt
từng đợt theo cổ áo tràn ra, cô hít sâu một hơi, thật sự rất lưu luyến
hơi thở này, không nhịn được ở trên cổ anh cắn xuống một cái, lúc đầu
nhẹ nhàng, sau lại sử dụng lực.
Anh rên một tiếng, lại không
tránh đi, chỉ ôm cô, gọi cô "Heo con giỏi cắn người", cuối cùng, thở
dài, "Heo con, heo con, em thật biết cách giày vò anh, anh cho là em lại muốn bỏ đi. . . . . ."
Cô bất động, lẳng lặng nằm trên vai anh,
nước mắt to như hạt đậu từng giọt từng giọt nhỏ xuống, chẳng bao lâu sau liền ướt cả bả vai anh.
Anh giật mình cảm thấy trên vai ướt át, kéo ra cô, nâng mặt cô lên lau từng giọt nước mắt, "Tại sao khóc?"
Cô lại như cũ kéo anh lại gần, ôm chặt cổ anh, nước mắt lau hết trên gáy
anh, âm thanh nghẹn ngào trầm trầm truyền tới, "Em sẽ không bỏ đi nữa,
cho đến một ngày anh không cần em nữa, đuổi em đi, cho nên về sau không
cho phép anh làm việc ngốc nghếch như vậy. . . . . ."
Anh kinh
ngạc, có chút không phản ứng kịp, sau đó mừng rỡ như điên, lại bá đạo
nói, "Không thể! Cho dù anh có đuổi em đi cũng không cho phép bỏ đi! Anh tính tình không tốt, sẽ có lúc nghĩ một đằng nói một nẻo, em không thể
tức giận, phải nhớ kỹ, trái tim anh, không có một phút nào là muốn em
rời đi!"
Hừ! Rốt cuộc vẫn là đại thiếu gia!
Cô chép miệng, vẻ mặt tủi thân, vẫn còn dấu vết vừa khóc, dáng vẻ kiều diễm đáng thương càng khiến người khác muốn thương yêu.
Chính anh cũng cười, bộ dạng này của cô, thật sự là đem lòng anh nhào nặn thành nước. . . . . .
Ở môi cô dịu dàng mà trằn trọc, "Ừ, cái này. . . . . . Đúng là điều kiện
có hơi ngang ngược, nhưng mà, phần thưởng cũng rất phong phú nha. . . . . ."
"Anh có thể có phần thưởng gì chứ?" Trừ chi phiếu ra thì vẫn chỉ là chi phiếu. . . . . .
"Anh biết rõ bạn học Hạ heo con coi tiền bạc như rác rưởi, cho nên nói tiền
cái gì, quá tầm thường rồi, chúng ta phải làm cho nó thanh nhã hơn. . . . . ." Anh nói xong chữ cuối cùng liền bao phủ môi của cô, hôn, nóng
bỏng, tay cũng bắt đầu sờ soạng trên eo cô.
Đây chính là cái mà Tam thiếu gia gọi là thanh nhã?
Cô gấp đến độ buông vai anh ra, từ giữa ma trảo của anh trốn được, "Nói không thể chính là không thể!"
"Hôn một cái cũng không thể sao?" Anh lộ ra biểu tình bị thương.
Cô liếc anh một cái hung ác, vuốt môi mình, "Râu của anh, châm em, buổi
chiều hôn qua, bây giờ còn đau!" Sợ là đâm hư da rồi đi. . . . . .
Anh sờ sờ cằm mình, cười, "Thật đúng là châm em rồi, chừng mấy ngày không có cạo râu, em cạo cho anh đi?"
Đây là chuyện ngày trước bọn họ thường làm, cô cạo râu cho anh, rửa mặt cho anh, cho anh ăn, đấm bóp cho anh, cho anh. . . . . . Được rồi, còn có
tắm rửa. . . . . . Anh gọi đùa cô là "Y tá nhỏ toàn năng" . . . . . .
"Em cũng không có dao cạo râu!" Cô lầu bầu, sao anh còn không trở về bệnh viện?
"Việc này rất dễ!" Anh hướng phòng khách cao giọng kêu lên, "Sa Lâm! Sa Lâm! Đi mua dao cạo râu !"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...