"Chị, không cho chị nói như vậy! Chị đối tốt với em, em sẽ mãi mãi ghi nhớ! Chị, Hiểu Thần đã trưởng thành rồi, nên sẽ báo đáp lại chị!" Hạ Hiểu Thần ôm lấy vai chị gái mà nói.
Hạ Vãn Lộ cảm thấy vui mừng, mặc dù mình cũng không cần em gái phải báo đáp gì, nhưng sự trưởng thành của Hiểu Thần chính là chuyện khiến cô vui vẻ nhất!
Trên tay bôi thuốc, không thể ôm lại em gái, lần đầu tiên cô tựa vào vai Hiểu Thần, đã từng là một bả vai non nớt bé nhỏ, rốt cuộc cũng có thể gánh vác được một phần trách nhiệm rồi sao?
"Chị, ai bóc vải cẩn thận để ở đây vậy?" Hiểu Thần chú ý tới trên tủ đầu giường để một chiếc bát bên trong chứa đầy những quả vải ngon lành, trên mặt cô hiện lên nụ cười, "Chị, là bạn trai của chị sao?"
Cơ mặt Hạ Vãn Lộ khẽ giật giật, nặn ra vẻ tươi cười, lắc đầu một cái, "Không phải, chỉ là một người bạn bình thường đến thăm chị thôi, mua một ít vải đến, thấy tay chị không tiện liền thuận tay bóc vỏ hộ luôn."
"Vậy sao? Người bạn này thật là tỉ mỉ nha!" Hiểu Thần ngồi xuống bên cạnh cô, "Chị, nghe Tiểu Đông nói, đêm đó có một người đàn ông ở cùng với chị? Là ai vậy?"
Cô chần chừ, "Phải . . . . . Chị cũng không biết. . . . . . Có lẽ là bất chợt nhìn thấy nên ra tay giúp đỡ. . . . . ."
"A! Vậy sao! Anh ta bây giờ sao rồi? Cũng nằm ở viện này ạ?"
"Chị cũng không biết! Chị vào phòng bệnh này cũng chưa đi ra ngoài lần nào. . . . . ." Ánh mắt cô trở nên hốt hoảng, đảo khắp nơi trốn tránh.
"Ha ha, vậy coi như xong rồi, em vừa nghĩ tới thế nào cũng phải cảm tạ người ta!"
Bộ dạng Hiểu Thần trở nên vui vẻ như trước, bắt đầu kể cho chị gái chuyện so tài thú vị, hai chị em nói xong cười như hoa nở.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Hiểu Thần còn phải về Tế Hạ để luyện tập vũ điệu, lúc đi hết sức không yên lòng về cô.
Hạ Vãn Lộ chiều theo ý cô, "Không có việc gì, chị chỉ bị bỏng một chút xíu thôi, bác sĩ và hộ lý chăm sóc rất tốt, hơn nữa, chị cũng có bạn bè tới chăm sóc chị nữa, em cứ yên tâm tập luyện để tranh tài đi!"
"Chị thật sự không cần em tới sao?" Hiểu Thần hỏi, bộ dạng rất là nhớ thương.
"Không cần!"
"Vậy cũng tốt, chị, nếu có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho em đấy!"
Hiểu Thần lúc đi vẫn để dưới gối cho cô một chút tiền, Hạ Vãn Lộ vốn là không cần, nhưng mà không từ chối được ý muốn của em gái, cuối cùng đành nghe theo.
Hạ Hiểu Thần đi ra cửa phòng, nhìn sang phòng bệnh bên cạnh, bước chân chậm lại.
Do dự ở trước cửa, lại có tiếng bước chân đi về phía này, nương theo đó cũng có tiếng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Anh cả cùng với chị dâu đã đi trước gặp bác sỹ để hỏi thăm tình hình một chút, hai chúng ta đi thăm Thần An trước đi!"
Người nói chuyện là một cô gái, dáng dấp rất giống Tả Thần An, Hạ Hiểu Lộ biết, đây chính là chị gái sinh đôi với Tả Thần An, Tả Thần Hi . Mà đi song song bên cạnh Tả Thần Hi là một người đàn ông anh tuấn, người đàn ông kia gọi Tả Thần Hi là "Bà xã", vậy thì chính là anh rể của Tả Thần An, Tống Sở rồi.
"Được, bà xã." Tống Sở ôm vai Tả Thần Hi, tránh đường cho người ta đẩy xe đi qua.
Hạ Hiểu Thần vì vậy đi về phía trước, lướt qua bên cạnh bọn họ, Tả Thần Hi ngưng mắt nhìn cô, "Ah" một tiếng.
"Sao vậy? Bà xã?" Tống Sở cúi đầu hỏi.
Hạ Hiểu Thần đã đi qua, Tả Thần Hi lắc đầu một cái, "Không có việc gì, hình như nhìn thấy một người quen, chắc em nhìn lầm rồi."
"Vậy thì vào đi thôi!" Tống Sở nói.
"Vâng!" Tả Thần Hi quay đầu lại liếc mắt nhìn, cười một tiếng, thật sự là giống. . . . . .
Tả Thần Hi là chị em sinh đôi với Tả Thần An, tình cảm từ trước đến giờ luôn rất tốt, vừa đẩy cửa ra liền cười nói, "Ô ô ô, đến thăm Đại Anh Hùng của chúng ta nào!"
Tả Thần An liếc xéo cô một cái, "Nói nhỏ! Nói nhỏ thôi, chị có hiểu hay không? Chị có mang bao lì xì tới cho em không đó?"
Tả Thần Hi le lưỡi một cái, "Còn muốn đòi bao lì xì? Em là Tổng giám đốc lại còn dám tìm người không có việc làm là chị đây để đòi bao lì xì? Không biết xấu hổ à?"
"Chị đang tới thăm em đấy! Không phải sao?"
Đang nói, thì Tả Thần Viễn cũng tiến vào, Tả Thần Hi nhảy đến bên cạnh anh mình, kéo cánh tay anh, "Tìm anh để đòi! Lại nói các anh đều là những nhân vật đứng đầu ở thành Bắc Kinh này, không thể lừa em như vậy nha!"
Tả Thần Hi mới vừa nói xong, đột nhiên ngừng lại, có chút khiếp sợ nhìn thoáng qua Tống Sở, quả nhiên nhìn thấy trong mắt anh khẽ trầm xuống. . . . . .
Mình lại nói lỡ lời rồi. . . . . .
Tống Sở cũng chú ý tới biểu tình của vợ, khẽ mỉm cười, xem như thoải mái.
Thần Hi vốn hoạt bát hăng hái, bỗng nhiên mất hết tinh thần. . . . . .
Tả Thần Viễn vỗ vỗ bàn tay của em gái đang ôm cánh tay của mình, cười, "Được rồi! Anh đưa cả hai phần. Coi như là cho người anh hùng vì chính nghĩa ra tay này một lời ngợi khen! Cho em tấm chi phiếu trống, em tùy tiện điền số đi!"
Tống Sở đi tới, đem Tả Thần Hi ôm vào trong ngực mình, mắt chứa đựng sự cưng chiều, vuốt vuốt tóc của cô, "Thật là không hiểu chuyện! Sao có thể không biết xấu hổ mà để anh cả cho chúng ta tiền? Tự chúng ta đưa đi!" Nói xong ôm chặt lấy vợ mình, một tay còn lại thì móc ra một bao tiền lì xì, đưa cho Tả Thần An, "Chúc cậu sớm bình phục!"
Bao lì xì này dày một tập, hẳn là không ít tiền.
Tả Thần An ngơ ngẩn nhận lấy, "Em vốn chỉ là đùa giỡn thôi, có điều, nếu anh rể đã có lòng như vậy, em cũng không khách khí!"
Dù sao nhận tiền của Tống Sở cũng sẽ không khiến bọn họ nghèo đi, anh ấy mua sắm đồ cho Y Thần và Hạo Nhiên còn vượt xa số tiền này.
Không khí không còn sôi động như vừa rồi nữa, chị dâu cả khom người ra, đặt một hộp canh xuống.
"Thần An! Em thật có phúc! Đây là anh cả tự mình làm cho em đấy! Anh ấy đã rất lâu không làm cái này rồi! Chính chị còn không có phúc như vậy!"
"Chị dâu đang tố cáo anh cả không đối xử tốt với mình sao? Trở về đừng để cho anh ấy thượng giường!" Tả Thần An cười nói.
"Khụ khụ!" Tả Tư Tuyền cứng nhắc ho hai tiếng, mày nhăn lại, nhắc nhở Thần An, cái vấn đề này có chút. . . . . .không hợp với thuần phong mỹ tục.
Cho tới bây giờ, Tả Thần An vẫn luôn giữ thái độ lạnh nhạt, không quan tâm tới thái độ của cha, nhíu mày, "Em thật sự đồng tình với mẹ, gả cho cha chính là một cuộc sống quá ư là không thú vị!"
Tả Thần Hi không nhịn được, khom lưng cười thật to.
Tả Tư Tuyền mặt đỏ bừng xấu hổ, tiện tay ném bất cứ thứ gì cầm được về phía Tả Thần An, khiến Tả Thần An lớn tiếng hô cứu mạng, trong phòng bệnh, không khí lại trở nên sôi nổi.
Nhưng Tả Thần Viễn tâm tư tinh tế đã phát hiện ra một vấn đề, em trai hình như thay đổi. . . . . .
Anh vẫn nhớ năm năm này, em trai ở nhà hoặc là lặng yên không nói tiếng nào, yên tĩnh đến mức khiến cho người ta quên mất sự hiện hữu của cậu ấy, hoặc là giương cung bạt kiếm với cha mẹ, huyên náo đến mức trong nhà không được yên bình. Còn nữa, ánh mắt của em trai, từ trước tới giờ đều là trầm lặng, lạnh lùng không có nhiệt độ, sao được vui vẻ giống như bây giờ? Đã bao lâu rồi trong nhà không có tình huốn vui vẻ như vậy? Điều gì đã khiến cho em trai thay đổi? Khiến cho người em trai mù tràn đầy sức sống và tinh thần phấn chấn trước đây quay trở lại?
Bất kể như thế nào, em trai thay đổi như vậy khiến anh rất vui vẻ.
Náo loạn một lúc, mọi người liền muốn cáo từ ra về.
Tả Thần An nói, cha đã vất vả rồi, để cho ông trở về cùng mọi người, anh không cần ai chăm sóc. Nhưng người nhà làm sao có thể đồng ý được? Cuối cùng Tả Thần An liền níu lấy Tả Thần Hi, "Vậy hãy để cho cái người không có việc làm này ở lại đây đi!"
Suy nghĩ đến vấn đề nam nữ khác biệt, nhưng Tả Thần An lại nhất định muốn chị gái ở lại, Tả Thần Hi cũng đành hết sức vui vẻ nhận lời, dù sao cũng là chị em.
Tả Thần Hi chạy thẳng ra ngoài cửa nơi người nhà ra về, hơn nữa theo thói quen còn sửa sang lại cà vạt cho Tống Sở, "Ông xã, thật xin lỗi, em muốn ở bên cạnh chăm sóc Thần An, mà hôm nay lại là sinh nhật của thím. . . . . ."
Tống Sở xoa xoa đầu của cô, "Không có việc gì, bọn anh đi xuống vườn trẻ đón Hạo Nhiên và Y Thần, anh có thể đảm nhiệm chức vụ đưa bọn trẻ đi!"
"Vâng! Ông xã, em khiến anh vất vả rồi!" Trong mắt cô thoáng qua một tia nhẹ nhõm.
Tống Sở lên xe, vẫn nhìn theo bóng dáng đang đi vào của Tả Thần Hi, lông mày chau lại hiện lên lo lắng, trước mắt thoáng qua hình ảnh nụ cười của cô lúc vừa rồi ở trong phòng bệnh. Cô đã từng có nụ cười sáng lạn thu hút anh tựa như nam châm, đã từng có bộ dạng vui vẻ làm nũng trong lòng mình. Bắt đầu từ khi nào thì cô chỉ nở nụ cười vui vẻ khi ở bên người nhà? Rồi từ khi nào thì cô không còn làm nũng trong lòng anh nữa, từ khi nào thì mỗi phút mỗi giây cô ở cùng anh đều trở nên cẩn thận từng chút một?
Anh vuốt vuốt mi tâm, lái xe. . . . . .
Tả Thần Hi trở lại phòng bệnh, ngồi ở bên cạnh em trai, thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc lại có thể lấy cớ không đi ứng phó với đại gia đình nhà anh. . . . .
"Thần Hi, anh ta đối xử không tốt với chị đúng không?" Tả Thần An đột nhiên nói.
"Em lại có thể nhìn thấy anh ấy đối với chị không tốt sao?" Tả Thần Hi liếc em trai một cái, Tống Sở đối xử với mình, thật sự là rất tốt. . . . . .
"Nhưng mà chị không vui vẻ!" ánh mắt sắc bén của Tả Thần An dừng lại trên mặt chị gái, "Đừng quên chúng ta là chị em sinh đôi, có linh cảm tương ứng với nhau đấy! Chị không phải vui vẻ, em cũng sẽ không thoải mái!"
"Thần An. . . . . ." Một câu nói ngay lập tức gợi lên chuyện không vui của Tả Thần Hi, hốc mắt cô nhất thời nong nóng khó chịu.
"Không có gì to tát! Có thể bỏ qua liền bỏ qua, không thể bỏ qua thì còn có chúng em!" Chuyện như vậy, cũng khó mà nói ra được với người khác, Tả Thần An chỉ nắm tay chị gái, cho cô thêm sức mạnh.
"Không có việc gì! Chị thật sự tốt vô cùng! Trong hôn nhân làm sao tránh được việc xảy ra xô sát? Chỉ cần Tống Sở đối xử tốt với chị là đủ rồi!" Tả Thần Hi kìm lại nước mắt, tràn đầy lòng tin đối với tương lai của mình, chợt nhớ tới điều gì, cô nói, "Đúng rồi, mới vừa rồi ở cửa ra vào, chị gặp phải một cô gái trẻ, trông rất giống một người, chị còn tưởng rằng mình nhìn lầm, xem ra, lần trước lúc chị ở Vương Phủ Tỉnh thật sự là đã nhận nhầm người rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...