Tung Thanh Thanh sau khi đánh lén được Kinh Thiên thì hắn lập tức quay trở về, khi hắn vừa bước vào cửa nhà thì một tên hạ nhân đã đứng đó đợi hắn.
Vừa nhìn thấy Tung Thanh Thanh thì tên hạ nhân này lên tiếng cung kính: "Tham kiến nhị thiếu gia, gia chủ đang có việc gấp cần gặp ngài, gia chủ ra lệnh khi vừa thấy ngài về thì hãy tới phòng gia chủ ngay lập tức".
Tung Thanh Thanh nghe tên hạ nhân này nói thế thì cũng cảm thấy nghi ngờ, bình thường cha của hắn rất ít khi triệu kiến hắn vậy mà hôm nay lại còn gấp như vậy.
Nhưng Tung Thanh Thanh không nghĩ nhiều mà liền đi tới căn phòng của cha hắn.
Tung Thanh Thanh định gõ cửa bước vào thì cánh cửa căn phòng đã tự mở ra, rồi một tiếng nói đầy uy nghiêm vang lên: "Vào đây cho ta".
Tung Thanh Thanh nghe được giọng nói đầy uy nghiêm của cha mình thì hắn cũng cảm thấy run sợ, mồ hôi chảy đầy đầu.
Hắn ta cứ thế mà từ từ đi vào căn phòng, khi hắn đứng trước cha mình thì chắp tay lại quỳ xuống: "Tham kiến phụ thân, không biết người gọi con tới đây có việc gì hay không".
Gia chủ Tung gia vừa nghe hắn nói xong thì liền tức giận đập tay xuống ghế, chỉ một cái đập tay thế thôi cũng làm cho căn phòng này rung lắc kịch liệt, một chốc sau ông ta mới lên tiếng: "Ngươi có biết tội của mình chưa".
Tung Thanh Thanh nghe vậy thì cũng thấy mơ hồ, hắn thật sự không biết bản thân sai ở đâu: "Phụ thân, con đã làm gì sai, nếu thật sự có sai phạm con sẽ tự gánh chịu".
Gia chủ Tung gia ánh mắt thâm trầm nhìn hắn: "Hừ, tội nay ngươi có thể gánh được sao, nó liên quan tới sự hưng suy của gia tộc chúng ta đấy".
Tung Thanh Thanh vừa ngheo vậy thì sắc mặt cũng kịch biến, hắn không biết bản thân đã làm sai cái gì, mấy ngày nay ngoại trừ việc xích mích với Kinh Thiên thì hắn không gây ra việc gì lớn cả.
Tung Thanh Thanh suy nghĩ tới đây thì cũng giật mình, chẳng lẽ cái tên Kinh Thiên vừa bị mình giết lại là người có bối cảnh kinh khủng gì chăng, nhưng ngay lâp tức hắn đã lắc đầu phủ nhận.
Việc này không thể nào như vậy được, nếu bối cảnh của hắn kinh khủng thì đã có cao thủ theo bảo vệ rồi, không thể để bị mình giết như vậy được.
Trong lúc Tung Thanh Thanh đang lo lắng suy nghĩ thì cha hắn đã lên tiếng: "Hôm nay ngươi lấy Hắc Trọng Cung và mời thêm hai tên tuộc đội đặc biệt của Tung gia đi đâu".
Khi nghe tới đây thì Tung Thanh Thanh cũng đã hiểu ra, hắn lập tức trả lời: "Con có xích mích với một đứa tên là Kinh Thiên, nhưng do Ưng gia đứng ra che chở nên con mới tìm cách ám toán và giết hắn".
Tung Thanh Thanh vừa nói hết câu thì cha hắn đột ngột vung tay lên, giáng một cái tát thật mạnh vào mặt của hắn.
Mặt dù cái tát này ông không dùng thiên lực, nhưng do cường độ thân thể của cao thủ khác xa người thường nên Tung Thanh Thanh cũng bị hộc máu: "Đồ ngu xuẩn, ngươi không biết tên kia là một núi kho báu di động à, bây giờ ngươi giết hắn rồi thì chúng ta biết đi đâu mà tìm đây".
Tung Thanh Thanh ho khan vài tiếng rồi lảo đảo đứng dậy: "Không thể nào, cái tên đó chỉ có mỗi một thanh kiếm trung phẩm thôi mà, hắn làm gì có kho máu".
Cha của Tung Thanh Thanh nhìn hắn với ánh mắt tức giận: "Đồ ngu, theo như thám tử của ta điều tra thì có thể trên người tên đó có thần khí".
Tung Thanh Thanh sau khi nghe tới hai chữ thần khí thì cũng thoáng thất thần, hắn ngàn vạn lần không tin là Kinh Thiên lại nắm giữ một kiện thần khí được, nếu như hắn có thần khí thì giờ này bản thân Tung Thanh Thanh cũng không thể nào có mặt ở đây được.
"Ngươi mau điều động người tìm kiếm xác của hắn cho ta, ta chắc chắn trên người tên đó còn có không gian trữ vật, không thể để thần khí rơi vào tay người khác được". Sau khi nói xong thì ông liền phất tay, một luồng kình phong đã đánh Tung Thanh Thanh bay ra ngoài, cửa phòng đóng lại thì ông chỉ thờ dài một hơi: "Tại sao con ta lại có đứa vô dụng như vậy".
Tung Thanh Thanh sau khi bị đánh bay ra ngoài khó khắn lắm mới đứng lên được, hắn lập tức trở về phòng điều động người đi tìm kiếm xác của Kinh Thiên, hắn hiểu rõ được tầm quan trọng của thần khí đối với gia tộc như thế nào, nếu cha hắn mà có được kiện thần khí này thì có thể khiêu chiến được với một số gia tộc cao cấp, như vậy thì danh vọng của Tung Gia sẽ vang vọng khắp nơi, và lợi ích đếm không hết.
Khi Tung Thanh Thanh rời đi không lâu thì ở sâu dưới dòng Bích Thủy Giang đang có thiên lực ba động rất kịch liệt.
Khi nhìn lại thì chỉ thấy ở dưới dòng sông đang có một con song đầu thủy xà đang chiến đấu với một con hắc bạch lang.
Hắc bạch lang dường như đang bị yếu thế, liên tiếp trúng chiêu của con song đầu thủy xà kia, khi con thủy xà đó đang định cắn ngay cổ của con hắc bạch lang để kết thúc đối phương thì một chuyện lạ đã xảy ra.
Trong dòng nước lạnh giá và xanh thẳm này bỗng xuất hiện một mũi tên lao đi với tốc độ khủng bố, trên mũi tên này còn dính theo một thân ảnh đầy máu.
Mũi tên đó chẳng mấy chốc đã bay tới gần còn thủy xà, nhìn thấy sắp bị bắn trúng thì nó liền quật đuôi để hất mũi tên kia bay về hướng khác, nhưng do sức mạnh của thủy xà trong lúc giao đấu với hắc bạch lang đã bị suy yếu nên nó không đủ sức tác động tới mũi tên đó.
Chẳng bao lâu sau mũi tên liền bay tới cắm xuyên qua một đầu của thủy xà, làm cái đầu đó rít lên một tiếng chói tai rồi sinh cơ liền biến mất, dòng máu màu đen tanh hôi bắt đầu lan tràn ra khắp nơi.
Con hắc bạch lang kia nhìn thấy thủy xà đã lộ ra sơ hở thì nó liền nắm lấy cơ hội mà nhào tới tấn công, đầu còn lại của thủy xà do phản ứng không kịp nên đã bị hắc bạch lang một ngụm cắn nát.
Có thể nói số vận của con thủy xà này không được tốt lắm a, trong lúc sắp thắng lợi thì bỗng nhiền từ đâu xuất hiện biến cố làm cho nó chết rất oan ức.
Sau khi thủy xà chết đi thì con hắc bạch lang nhìn về phía mũi tên cắm trên một cái đầu bên trái của thủy xà, nó nhìn thấy một thân ảnh đầy máu trên đó, nó do dự một lức liền dùng miệng rút mũi tên đó ra rồi lôi thân thể của thân ảnh đó đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...