Kinh! Nghèo Khó Giáo Thảo Là Cha Đứa Bé


Khi Giang Nhược Kiều đang đứng ở ven đường đợi xe đến, điện thoại rung lên một cái.
Đó là tin nhắn WeChat do Tưởng Diên gửi tới.
Công bằng mà nói, Tưởng Diên đối xử với cô thì thật không thể nào bắt bẻ được, anh ấy đang đi dạo phố với trưởng bối, vậy mà trong lòng cũng nghĩ đến cô, lại còn tỉ mị chụp mấy bức trong cửa hàng miễn thuế, trỉ kỷ hỏi cô:【 Nhược Kiều, anh không biết em đang dùng sản phẩm dưỡng da nào, em xem thử em có thiếu cái gì không? 】
Giang Nhược Kiều cầm điện thoại trong tay.
Thật sự vô ngữ.
Việc mà cô sẽ chia tay với Tưởng Diên trong tương lai, không phải là không thể chấp nhận được, dù sao thì cả hai đều còn rất trẻ, mới hai mươi tuổi, tương lai có vô hạn khả năng, cũng có rất nhiều chuyện sẽ xảy ra, nói không chừng vì việc nào đấy mà đường ai nấy đi.
Kết quả của chuyện yêu đương đơn giản chỉ có 2 việc.
Chia tay hoặc là kết hôn.
Điều khiến cô khó mà chấp nhận được là, cô sẽ kết hôn với Lục Dĩ Thành.
Cá tháng Tư mà đùa kiểu này, có khi mắt cũng sẽ trợn trắng, Giang Nhược Kiều cũng có biết chút ít về bạn cùng phòng của Tưởng Diên, dù sao thì Lục Dĩ Thành cũng được cho là giáo thảo đại học A, dù anh ta có tính tình ôn hòa, nhưng vô luận là đi tới chỗ nào đều sẽ thu hút sự chú ý.

Vì vậy mà tất cả mọi thứ của anh, trước khi Giang Nhược Kiều còn chưa có quen biết với Tưởng Diên đã biết rồi.
Trong lớp Giang Nhược Kiều có một cậu bạn, bạn ấy đã học 3 năm cùng trường cao trung với Lục Dĩ Thành.
Cuộc sống mà Lục Dĩ Thành trải qua thậm chí còn được cho là đáng thương.
Nghe nói anh ta chỉ có một người cô đã đi lấy chồng xa, ông nội anh ấy do ngoài ý muốn mà mất đi khi đó anh còn chưa được ra đời, khi anh ấy còn nhỏ, cũng không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà cha mẹ cũng không còn nữa.
Người bà sống nương tựa nhau cũng mất đi vì bị ung thư ống mật.
Anh rất thông minh, học hành chăm chỉ hơn ai hết, anh không chỉ trở thành Trạng Nguyên trong kỳ thi tuyển sinh đại học mà còn là Trạng Nguyên trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông của thành phố mấy năm trước.
Một học sinh đặc biệt giỏi, đi học không những không tiêu tiền, ngược lại còn có thể kiếm được tiền.

Lục Dĩ Thành chính là như vậy, học phí ba năm cao trung là hoàn toàn miễn phí, trong kỳ thi tuyển sinh đại học còn khiến cho trường cũ của anh ấy tự hào một phen, ngoài học bổng cho tân sinh viên của trường đại học A ra, trường cũ của anh còn tặng thêm tiền thưởng.
Giang Nhược Kiều rất ngưỡng mộ một con người như vậy.
Nhưng ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, Lục Dĩ Thành không nên xuất hiện trong danh sách cân nhắc của cô a, huống chi là kết hôn?
Sau khi Giang Nhược Kiều lên xe, lúc này cô mới trả lời lại tin nhắn của Tưởng Diên:【 Không thiếu đâu, đừng tiêu tiền bừa bãi.


Vào lúc hỗn loạn như này, cô không quên thiết lập cô bạn gái khéo hiểu lòng người của mình.
* * *
Lúc Giang Nhược Kiều đến nhà hàng Tây, Lục Dĩ Thành và Lục Tư Nghiên đã ngồi xuống trước đó rồi.
Lúc này là giờ ăn trưa, nên nhà hàng Tây cũng không tính là quá ít người, may là ở nơi này có những căn phòng riêng tư, Lục Dĩ Thành chọn chỗ đặc biệt tốt.


Những phòng bên cạnh đều không có người ngồi, phương diện riêng tư cũng được làm rất tốt.
Chọn món xong, hai lớn một nhỏ đều chìm vào trong không gian tĩnh lặng.
Lục Tư Nghiên muốn nhìn lại không dám nhìn Giang Nhược Kiều.
Nhóc rất sớm trước đó đã biết, ở nhà bọn họ, mama là nhất, mama chính là người mạnh nhất và quyền lực nhất [1].

[1] Nguyên văn “Đỉnh chuỗi thức vật - 食物链顶端”: giống như chúa tể, kẻ thống trị để mọi người phải phục tùng vậy.

Nếu để “Mama là người đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn” thì cảm thấy bị sượng trân ý.

Nếu như ma ma tức giận, dù có là ba ba đi nữa thì cũng không dám lên tiếng.
Lục Dĩ Thành vẫn là lần đầu tiên tới chỗ như thế này.
Khi phục vụ viên đưa menu tới, anh nói: "Lúc tôi vào đây, quản lý của các bạn nói có thể sử dụng gói mua theo nhóm.”
Phục vụ viên thu hồi lại menu, mỉm cười nói: “Đúng rồi ạ, ngài cho tôi xin mã xác minh, ngoài ra ngài còn cần phải chọn một chút.”
Lục Dĩ Thành cúi đầu loay hoay với cái điện thoại, nhớ tới cái gì, liền đưa tay đẩy cái điện thoại sang bên Giang Nhược Kiều, “Cô xem một chút đi, cái này là món chính, cô muốn ăn sườn hay là Beef steak, còn có đồ uống cô cũng chọn luôn đi.”
Giang Nhược Kiều...!Vẫn là lần đầu cùng khác phái đi ăn cơm, khác phái còn dùng gói mua theo nhóm.
Tất nhiên, là nếu chính cô cùng khuê mật bạn cùng phòng đi ăn cơm, thì tất nhiên cũng sẽ xem trước một chút gói mua theo nhóm.
Hỏng bét.
Sao giọng nói Lục Dĩ Thành lại tự nhiên như vậy chứ!
Bọn họ không phải lão phu lão thê a!
Giang Nhược Kiều nhanh chóng liếc nhìn điện thoại di động của anh ta, chọn món mà chính mình muốn ăn, lại còn quỷ thần xui khiến hỏi một câu: "AA [2] sao?"
[2] AA: là từ viết tắt của "Algebraic Average".

Có nghĩa là "trung bình đại số".

Ý nghĩa có thể hiểu theo nghĩa đen, đó là chia đều hóa đơn theo đầu người.

Ví dụ: đi 2 người thì khi thanh toán sẽ chia đôi mỗi người 1 phần tiền, đi 3 người thì khi thanh toán sẽ chia ba mỗi người một phần tiền.

Hiểu đơn giản là share bill á.

Đúng vậy, quan hệ của bọn họ như vậy mà đến nhà hàng Tây đã không thể tưởng tượng được rồi.

Mặc kệ tương lai anh ta là cái gì, chí ít ở hiện tại, cô cùng anh ta không biết nhau, cũng không quen thuộc, không phải đối tượng mập mờ, càng không phải bạn trai, đã ăn uống thì đương nhiên phải áp dụng chế độ AA.
Cô suy nghĩ, giọng điệu lần này kiên định rất nhiều, “AA đi, phần ăn này cậu mua bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu...”
Lục Dĩ Thành ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Cũng được.”
Chỉ tiêu hôm nay đã vượt qua tiêu chuẩn rất nhiều rồi.
Còn đáp ứng với đứa nhỏ rằng buổi tối dẫn nó đi ăn Pizza Hut nữa.
Giang Nhược Kiều lấy điện thoại di động ra, thói quen ấn mở điện thoại, mới phát hiện ra, liền Wechat của Lục Dĩ Thành cô cũng không có.

“Mã thanh toán [3].” Giang Nhược Kiều lên tiếng nhắc nhở.
[3] Mã thanh toán: còn được gọi là mã QR trên các ví điện tử như Wechat Pay, Alipay, Baidu Pay,...Việt Nam mình cũng có, sử dụng cái này sẽ nhanh hơn và thuận tiện hơn chỉ cần quét mã và nhập số tiền cần trả, không cần điền thông tin khách hàng, số thẻ hay số tài khoản gì cả.
Lục Dĩ Thành không biết làm cái này.
Giang Nhược Kiều: “Mở Wechat ra.”
Lục Dĩ Thành làm theo.
“Vô mục Tôi.”
"Bấm chọn để thanh toán, lướt xuống, nhìn thấy cái mã thanh toán không, bấm vô đó.“
Giang Nhược Kiều chuyển một nửa tiền cho anh.
Lục Dĩ Thành gật đầu: "Nhận được rồi."
Chỉ là tấm phông nền Lục Tư Nghiên mở miệng: “Ba, không phải chứ.”
Giang Nhược Kiều cùng Lục Dĩ Thành cùng nhau nhìn về phía nhóc, nhóc nói: "Chỉ ăn bữa cơm mà thôi, còn muốn để ma ma đưa tiền??"
Lục Dĩ Thành: "..."
Anh bị đứa nhỏ 5 tuổi khinh bỉ rồi?
Giang Nhược Kiều khi nghe được cái xưng hô ma ma này da đầu liền tê dại cả lên, hận không thề cầm lấy túi chạy trối chết.
Lục Dĩ Thành ngược lại đã thành thói quen khi đứa nhỏ kêu ba ba, nhưng anh biết Giang Nhược Kiều không có quen thuộc, "Con còn quản cái này sao?"
Đâu là đang lên án anh không hào phóng sao?
Anh lại không có quan hệ gì với Giang Nhược Kiều a.
Lục Tư Nghiên thở dài một hơi.
Cũng khó trách trước kia dì có nói ba ba là du mộc đầu [4].


Liền nhóc còn biết nam nhân mà keo kiệt bủn xỉn thì cực kỳ rẻ mạt.
[4] Du mộc đầu: Nó được sử dụng như một ẩn dụ cho những người cứng đầu, bướng bỉnh, bảo thủ và không giác ngộ.

Giang Nhược Kiều lập tức nói: “Được rồi, nói chính sự đi”, cô dừng lại một chút, “Lục Dĩ Thành, nói ở ngay trước mặt trẻ nhỏ không có vấn đề chứ?”
Lục Dĩ Thành nghiêng đầu nhìn Lục Tư Nghiên một chút, "Nhóc con luôn muốn biết rõ tình trạng ra sao, cũng không có gì không thể nói."
Lục Tư Nghiên cũng làm bộ như không quan tâm, thậm chí còn chủ động nói ra: “Con có thể bịt lỗ tai lại nha.”
Nhóc còn đề xuất cái yêu cầu hết sức hợp lý: “Ba ba, lúc mà ba muốn con bịt tai lại, thì cho con điện thoại nha.”
Lục Dĩ Thành: “Mơ đi con trai.”
“Đầu tiên, chúng ta muốn thảo luận một sự kiện.” Lục Dĩ Thành nắm hai tay lại với nhau để lên bàn, ngón tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay cũng rất sạch sẽ, “Đứa nhỏ này có thể là con của chúng ta trong tương lai, loại sự kiện ly kỳ như này, theo lý mà nói, hẳn là nên báo cáo với ban ngành có liên quan, vì vậy, tôi nghĩ những tổ chức như thế này cũng rất tình nguyện chiếu cố chăm sóc cho đứa nhỏ, cô nghĩ như thế nào?”
Giang Nhược Kiều biết Lục Dĩ Thành có ý gì.
Đây là chuyện thần kỳ đến cỡ nào a.
Những con người muốn chứng thực xuyên qua thời không có tồn tại hay không nhất định sẽ điên cuồng lắm đây.
Nhưng vấn đề là, cô có thể đưa ra quyết định này sao?
Cô xem qua nhiều tiểu thuyết như vậy, tất cả những nhân vật chính được xuyên qua, nhất định kiên quyết mà giữ bí mật này cho riêng mình, dù là người bên gối hay người thân thiết nhất họ cũng muốn giấu giếm.
Đây là vì cái gì?
Sợ bị mọi người vây xem, sợ rằng hạt giống sợ hãi chôn xuống trong lòng đối phương lúc nào cũng không biết.
Một khi báo cáo với ban ngành liên quan, đứa nhỏ sẽ gặp phải chuyện gì, cô cũng không biết, thằng bé còn nhỏ như thế, có thể thừa nhận sự chú ý của người khác về sự dị dạng của cậu nhóc không?
Lui một vạn bước mà nói, không vì đứa nhỏ, cũng là vì chính mình, sự tình cũng không nên phát triển như thế.

Nếu như không che giấu, thì những thay đổi trong cuộc sống của cô có lẽ sẽ lớn hơn bây giờ.
Cân nhắc một chút, Giang Nhược Kiều rất dễ dàng liền được đáp án, "Tôi cảm thấy chẳng ra sao cả.

Tôi không đồng ý."
Thời điểm Lục Dĩ Thành nghe được câu trả lời này, trong lòng lặng lẽ thở dài một hơi.
Về điểm này, anh đã đạt được đồng thuận với cô.
Hai người, nếu mà có một người muốn kiên trì báo cáo, người kia cũng ngăn không được.
Lục Dĩ Thành gật đầu, “Ừm, tôi cũng nghĩ nên như vậy.”
“Kia hiện tại liền thương lượng một chút về cái chuyện làm xét nghiệm ADN” Lục Dĩ Thành nói, “Tôi hy vọng càng nhanh càng tốt.

Bởi vì kế tiếp còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, tôi không muốn việc này trì hoãn quá lâu.”
Giang Nhược Kiều cũng hoàn toàn bình tĩnh lại, “Sau khi trở về tôi sẽ tìm nơi có thể tin tưởng.

Cậu yên tâm, tôi so với cậu càng muốn biết rõ ràng chuyện này.”
Lục Dĩ Thành tâm tình tốt rất nhiều, một tuần lễ đến nay, cái điều mà anh luôn kiềm chế gắt gao lại nôn nóng, giờ phút này cũng nhẹ nhàng đi.

Thực hiển nhiên, Giang Nhược Kiều biểu hiện nằm ngoài dự kiến của anh.
Vẫn là do tư duy của anh quá cứng nhắc.
Cho rằng cô sẽ nháo, cô sẽ không tin, thậm chí sẽ trốn tránh.
Đổi lại một người khác nhất định sẽ như vậy.

Nhưng Giang Nhược Kiều không có, cô giống như so với anh càng mau tiếp nhận cái sự tình kỳ quái này.
Cũng như Giang Nhược Kiều nghe qua đủ loại sự tích của Lục Dĩ Thành, Lục Dĩ Thành đối với cô cũng có chút hiểu biết, cũng không phải tất cả đều bởi vì là Tưởng Diên.
Lúc anh vừa mới vào tiết học, liền nghe được lớp học cùng với ký túc xá nam sinh nhắc tới cô.
Chờ tại bữa tiệc năm hai đại học năm ấy, khi bọn họ chào đón người mới, thì tại đó cô ấy là người chủ trì, tự nhiên hào phóng không có một chút luống cuống, thanh âm thanh thúy, phát âm rõ ràng, người ta không biết có khi còn tưởng rằng là âm thanh của truyền thông học viện học sinh.

Đồng thời cô cũng là hội học sinh, nghe nói năng lực cá nhân rất xuất sắc, đánh vỡ những thành kiến của người khác lúc trước đối với cô.
Nghe nói, ảnh chụp của cô bị người ta truyền đi lên tới trên mạng khiến cho bị chú ý, sau đó có người tìm được cô, muốn cô đi diễn wed drama.
Rất ít người có thể cự tuyệt được dụ hoặc ở trong giới giải tri.

Rốt cuộc ở trên mạng ăn dưa nhiều, người thường cũng biết, làm nghệ sĩ có bao nhiêu lợi, mặc dù về sau sẽ không có tin tức gì, nhưng mà thù lao đi diễn một bộ wed drama là tiền lương rất nhiều năm của một nhân viên văn phòng bình thường.
Nhưng Giang Nhược Kiều thực quyết đoán mà cự tuyệt.
Cô là một nữ sinh biết rõ ràng chính xác bản thân mình muốn cái gì.
Hai người lại hàn huyên thêm một chút nữa, Lục Dĩ Thành cũng muốn để hai mẹ con này có một ít thời gian ở chung, liền lấy cớ đi toilet, tức khắc không gian này chỉ còn lại có Giang Nhược Kiều cùng Lục Tư Nghiên mắt to trừng mắt lớn.
Nhìn gương mặt rất giống với chính mình Lục Tư Nghiên, Giang Nhược Kiều không nhịn xuống được, xì bật cười.
Lục Tư Nghiên cũng cười theo.
Một lớn một nhỏ, lúc cười rộ lên, bên khóe miệng đều sẽ lộ ra cái má lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Giang Nhược Kiều mới vừa cười ra tiếng xong, lại nghĩ tới chính mình bày ra chuyện này, một giây sau biến sắc mặt, mày cũng nhíu lại.
Cười cái gì nha!
Cô nên khóc mới đúng, 20 tuổi còn trẻ măng lại bảo cô có một đứa con trai 5 tuổi, cô nên đi đâu để hỏi lý lẽ đây?
Toàn thế giới nhiều người như vậy, như thế nào cố tình lại để cô đụng phải loại sự tình này?
Cái này so với xác suất trúng vé số độc đắc còn muốn thấp a!
Lục Tư Nghiên đã nhận ra Giang Nhược Kiều không phải thực vui vẻ, nhóc cũng không thèm để ý, đột nhiên đem mặt đĩa đẩy về phía của cô.

Giang Nhược Kiều không rõ nguyên do.
Bất quá vẫn là lấy cái đĩa nhìn xem, vừa thấy cô liền ngơ ngẩn.
Trên mặt đĩa màu trắng, Lục Tư Nghiên không biết khi nào đã dùng sốt cà chua vẽ một cái gương mặt đang tươi cười.
Phía dưới mặt cười còn viết ——
Love u..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận