Hoàng tước trên cây bởi vì động tĩnh lập tức thì vỗ cánh bay đi.
Hôm nay trời đột nhiên lại mưa, từ sau Tố Phượng Di nhận tin Tố Phá Ca xảy ra chuyện đến nay cũng đã qua ba ngày.
Ngày hôm đó thời điểm chạy đến rồi Minh Hoà điện, trước mắt cảnh tượng làm tới Tố Phượng Di phải bàng hoàn.
Minh Hoà điện giống như mới trải qua cuồng phong, đồ vật vỡ nát la liệt ở trên đất, sa trướng đều bị vò nát thành một đoàn, thư án, văn phòng tứ bảo đều bị lật tung lên.
Minh Hoà điện từ ngoài vào trong đều không còn nơi nào lành lặn.
Bỏ qua cảnh tượng bên ngoài, Tố Phượng Di lướt qua mọi thứ đi vào bên trong phòng ngủ.
Nàng nhất thời ngẩn người, Tô Phá Ca ở bên kia bị bốn cái ngự y đè ở trên giường, một cái khác ngự y lại dùng kim châm từng đạo châm vào Tô Phá Ca huyệt đạo trên thân thể, hắn nhãn thần trợn trắng, trong miệng không ngừng trào ra bọt trắng, toàn thân co giật giữ dội, ra sức la hét phản kháng.
Sau một hồi ngự y châm vào đạo ngân châm cuối cùng, Tô Phá Ca cũng không còn chống cự mà nhắm mắt ngất đi, Minh Từ dẫn theo thái giám cùng cung nữ nhanh một chút cho Tô Phá Ca thu xếp hoàn tất.
Năm vị ngự y đứng bên giường không ngừng lau mồ hôi, lại gấp gáp thở một tràng.
"Lưu ngự y! Hoàng thượng rốt cuộc là làm sao vậy?" Tố Phượng Di sau khi hoàn hồn, nàng nhìn thấy Lưu Tùng cũng có mặt, liền mới đi qua dò hỏi một chút.
"Thần thỉnh an hoàng hậu nương nương!"
"Miễn lễ.
Hoàng thượng là làm sao vậy?" Tố Phượng Di phất tay.
"Hồi nương nương, theo như thần thấy được thì vạn tuế gia có biểu hiện của người bị trúng gió, chỉ là cũng không hiểu vì sao, thần bắt mạch lại không tìm ra được bệnh căn." Lưu Tùng đối Tố Phượng Di giải bày.
"Trúng gió? Vậy vì sao lại không tìm được bệnh căn đi?" Tố Phượng Di nghi hoặc.
"Vi thần cũng không rõ vì sao như vậy.
Vạn tuế gia ở thời điểm phát bệnh nhìn xem phi thường đau đớn.
Thần chỉ có thể cho hoàng thượng châm cứu, tạm thời chế ngự lại đau đớn phát tác của người.
Bởi vì không tìm được bệnh căn, cho nên chính là vô phương phóng thuốc trị." Lưu Tùng cặn kẽ giải thích.
"Như ngươi nói hoàng thượng sau khi tỉnh lại vẫn là sẽ chịu đau đớn?" Tố Phượng Di hướng Lưu Tùng thắc mắc.
"Vi thần e rằng là như vậy.
Hiện tại chỉ có thể ở mỗi lần vạn tuế gia tỉnh lại thì cho người châm cứu để giảm bớt đau đớn mà thôi." Lưu Tùng gặp trường hợp như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, hắn hành y nhiều năm, hiểu biết thật nhiều kỳ trân y thuật thế nhưng ở thời điểm này cũng là vô phương.
"Thật sự không còn cách nào?" Tố Phượng Di vẫn còn một chút hy vọng.
"Thứ lỗi vi thần vô năng!" Lưu Tùng cúi đầu.
"Cũng không phải lỗi của các ngươi.
Các ngươi lao lực rồi, đều trở về nghỉ ngơi đi." Tố Phượng Di phất tay, để Lưu Tùng mấy người bọn họ lui xuống.
"Chúng thần cáo lui!"
Lưu Tùng cùng mấy vị ngự y hướng Tố Phượng Di hành lễ sau cũng đồng loạt rời khỏi.
Tố Phượng Di chậm rãi ngồi xuống trên giường, nàng ngọc thủ đưa tới ôn nhu vuốt ve Tô Phá Ca diện mạo trên, trán, chân mày, mũi, môi lại đến cằm.
Lúc này, nàng nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau đã đến rất gần.
"Nương nương."
Người đến là nữ nhân.
Tố Phượng Di quay đầu nhìn, là Dĩnh Hoa.
"Hồi nương nương, nô tỳ điều tra được, công chúa vì sao trở về lại có bộ dạng như vậy, nàng buổi sáng biến mất chính là đã chạy đến nơi này tìm hoàng thượng, kế đó trưởng công chúa cũng đồng dạng tìm đến đây.
Không ngờ được hoàng thượng lại đột ngột phát bệnh, người thì giống như dã thú, nhìn không ra bất cứ người nào, phát tiết đập phá mọi thứ ở trong điện.
Trưởng công chúa cùng tiểu công chúa lúc đó cũng có mặt, các nàng sợ hãi hét thành tiếng, bị hoàng thượng phát giác, hoàng thượng đối các nàng ra tay, các nàng bị đánh đến trọng thương.
Hoàng thượng khi đó dường như đều mất đi nhân tính, trưởng công chúa bị quăng vào một góc, tiểu công chúa lúc đó đã kiệt sức té ngã ở trên đất, nàng hoảng loạn muốn bỏ chạy, cư nhiên lại bị hoàng thượng kéo lại được, hoàng thượng sau đó...!Hoàng thượng sau đó...!" Dĩnh Hoa nói đến đoạn này liền ngập ngừng, không dám nói tiếp.
"Hoàng thượng sau đó thì thế nào?" Tố Phượng Di mơ hồ đoán được tiếp theo là xảy ra chuyện gì, thế nhưng nàng vẫn là hy vọng việc nàng nghĩ sẽ không phải như vậy.
Dĩnh Hoa liếc nhìn nam nhân nằm ở trên giường, lại tiếp tục nói.
"Hoàng thượng sau đó thì đem tiểu công chúa y phục xé đến rách nát, người tháo xuống y khố, ý định chính là muốn cưỡng bức tiểu công chúa."
"Sau đó thế nào!?" Tố Phượng Di nghe đến đây liền trợn mắt, trong lòng nàng bây giờ rất hoang mang.
"May mắn là vị bằng hữu của Phạm sư phụ đi ngang qua, liền mới cứu được tiểu công chúa, đồng thời đánh ngất hoàng thượng.
Hắn sau đó thì cùng lúc mang theo trưởng công chúa cùng tiểu công chúa rời đi.
Đến trước Phượng Hoa cung liền đem tiểu công chúa thả xuống, nhìn nàng an toàn đi vào trong mới mang theo trưởng công chúa rời khỏi, dường như là đi tìm Phạm sư phụ." Dĩnh Hoa đem toàn bộ việc điều tra được đều cùng người trước mặt thuật lại.
Tố Phượng Di tay nắm quyền lại buông lỏng.
Nàng nghiêng đầu nhìn đến nam nhân nằm bên cạnh, nhìn hắn yên ổn ngủ, của nàng suy nghĩ càng hỗn loạn.
Tố Phượng Di đưa tay muốn chạm vào đối phương, thế nhưng nửa đường đột ngột dừng lại, cũng thu hồi tay trở về.
Nàng ngữ điệu nghe không ra cảm xúc gì.
"Dĩnh Hoa, hồi cung."
Trở lại hiện tại, Tiểu Bạch cho trên giường đang nằm hai cái tiểu hài tử xem xem qua một lần, sau lại thay các nàng kéo mền.
"Thế nào?" Tô Vân Hi luôn là túc trực ở bên cạnh, nhìn thấy người kia giống như đã xong việc, nàng mới dám tiến lên hỏi.
"Không vấn đề, tiếp tục dùng thuốc điều dưỡng, nửa tháng tới khả năng hồi phục." Tiểu Bạch đem tay thả vào chậu nước trên bàn, tỉ mỉ rửa, một đường cùng Tô Vân Hi căn dặn.
"Phạm Vô Cứu." Tô Vân Hi đột nhiên lại nắm lấy cánh tay của người trước mặt.
Tiểu Bạch thu hồi cánh tay, làm tới nữ nhân kia ngọc thủ ở không trung lơ lững.
Tô Vân Hi xấu hổ thu hồi tay, ngẩn đầu liền nhìn thấy đối phương đang nhìn chằm chằm vào nàng.
"Đa tạ." Tô Vân Hi đỏ mặt cúi đầu.
Tiểu Bạch cũng không đáp lại nàng, thu dọn xong liền trực tiếp rời khỏi rồi.
"Cẩn trọng nhìn xem các nàng."
Tô Vân Hi nghe thấy, người kia trước khi mất dạng là cùng nàng nói một câu.
Tô Vân Hi đau lòng nhìn hai cái tiểu hài tử bất động nằm ở nơi đó.
Ngày hôm đó nàng đang ở Nguyệt Hoa cung thưởng hoa, cư nhiên lại có kẻ dám đến quấy rầy của nàng nhã hứng, nàng nghĩ nhất định sẽ đem hắn trách phạt một trận, nhưng người đến nàng rất quen thuộc, bọn họ trên tay còn mang theo này hai cái hài tử, các nàng khi đó nhìn xem bị thương thập phần nghiêm trọng, đều khiến nàng giật mình.
Bọn họ ôm lấy tiểu hài tử chạy thẳng đến trước mặt của nàng, cùng nàng nói hài tử hiện tại bị thương, các nàng cầu chữa trị, thế nhưng nơi khác đều không được, chỉ có nơi này mới thích hợp các nàng trị liệu.
Nàng không nghĩ nhiều, ngay lập tức thì gật đầu, để bọn họ đem hài tử tiến vào bên trong.
Nàng cùng những người khác sau đó đều bị đuổi khỏi phòng, bọn họ ở bên trong đóng cửa, nàng ở bên ngoài đợi hết nửa ngày, khi cửa phòng mở ra, nàng nhìn thấy bọn họ trên trán đều là mồ hôi, sắc diện xanh xao khó coi, nàng nghĩ tiến lên quan tâm nhưng cũng chỉ có thể nghĩ, bọn họ không cho nàng cơ hội thì đã rời khỏi rồi.
Bọn họ như vậy không giống thường nhân, nàng cũng không thể quản nhiều như vậy, liền mới trước đi vào nhìn xem tiểu hài tử.
Các nàng trước đó thương tích đã được băng bó, máu cũng không còn chảy, trên thân thể vết bẩn cùng y phục cũng được thu dọn thay đổi đi.
Nhìn như vậy tạm thời khiến nàng yên tâm, liền như vậy đóng cửa ra khỏi phòng.
Nàng muốn biết được vì sao các nàng trước đó vẫn còn hoạt náo chơi đùa, thế nhưng chỉ mới rời mắt một lúc liền đã biến thành bộ dạng này, nàng tìm người đến điều tra một chút.
Nàng sau đó biết rồi, tất thảy đều biết đến tường tận rõ ràng, nàng trong lòng liền phẫn nộ, nàng ngay lúc đó thì gọi người, muốn đi đến Minh Hoà điện tìm hắn kia tên súc sinh, muốn hắn tức khắc cho nàng lết đến trước mặt, nàng muốn đem hắn phanh thây trăm đoạn, lăng trì nhục hình, muốn đem thảy khổ hình tàn nhẫn nhất thì ở hắn trên người thi hành.
Hắn đúng là không còn nhân tính, nàng trước đó nhịn hắn như vậy rất lâu rất lâu, đều nhịn đủ rồi.
Ở nàng thời điểm chuẩn vị rời khỏi Nguyệt Hoa cung đi tìm Tô Phá Ca, liền nàng cùng Tô Phá Hiển, Tô Phá Khanh, Tô Linh Nguyệt chạm mặt ở Nguyệt Hoa cung đại môn.
Bọn họ hỏi nàng là đang muốn đi nơi nào, nàng thẳng thắn cho bọn họ trả lời, không ngờ bọn họ thật nhanh liền đem nàng chế ngự, kéo ngược trở vào trong cung.
Bọn họ nói với nàng, sự việc trước đó bọn họ cùng đều đã nhận được tin, họ cũng phi thường căm phẫn.
Thế nhưng hiện tại Tô Phá Ca hắn vẫn là hoàng đế, đại Ý thân cửu ngũ chí tôn, bọn họ nhất định không thể tùy tiện làm bậy, chỉ có thể đợi thái hậu cùng các vị hoàng thúc trở lại, khẳng định sẽ đem việc này trình tâu rõ ràng, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nàng một hồi cũng liền bị bọn họ thuyết phục, gật đầu.
Nàng tạm không truy cứu hắn, đợi cơ hộn thích hợp, nàng nhất định cùng hắn tính cả vốn lẫn lời!
Này một ngày cũng đủ kỳ lạ rồi đi.
Buổi sáng đều là nắng chói mắt, hiện tại đột nhiên lại kéo đến thật nhiều mây đen, gió lớn thổi tới, thì giống như sắp trút xuống giông tố.
Tố Phượng Di mở cửa sổ, nàng ngẩn đầu nhìn lên trời, vô thức lại nhíu mày, trời hôm nay vì sao sẽ khó coi như vậy.
Đặc biệt chính là khoảng thiên không ở phía trên Minh Hoà điện còn muốn hơn vần vũ.
Từ khi Tô Phá Ca phát bệnh đến hiện tại cũng đã qua mấy ngày, nơi này trước đó sáng sủa này lại trở nên dị thường tĩnh mịch.
Tô Phá Ca thời điểm tỉnh lại sau nhìn thấy ánh sáng liền khó chịu, cho nên nơi này cũng không còn đốt nhiều nến, làm tới Minh Hoà điện càng thêm âm u.
Của hắn phi tần thì ở hắn phát bệnh sau tất cả thì giống như bốc hơi biến mất như vậy, không ai dám đến gần nơi này, đến nhìn xem hắn một chút.
Chỉ có Tố Phượng Di tuy đang mang thai nhưng vẫn là ngày đêm lui tới nhìn xem hắn, chiếu cố hắn.
Hắn bệnh tình ngày đi qua càng thêm nghiêm trọng, trước đó dùng châm cứu phương thức kiềm hãm đau đớn hiện tại cũng không còn tác dụng nữa, hắn thì ở mỗi đêm không thể kiềm nén thống khổ liền sẽ phát tiết một trận, sau đó sẽ ngất xỉu, liên tục tiếp diễn như vậy.
"Nương nương!"
Tố Phượng Di vốn dĩ mơ hồ suy nghĩ, lại bị tiếng gọi kéo trở lại.
Nàng quay đầu thì đã nhìn thấy Hồng Liên ở nơi đó hành lễ.
"Là chuyện gì?" Tố Phượng Di đột nhiên lại có dự cảm không tốt.
"Vạn tuế gia lại phát bệnh rồi!" Hồng Liên bẩm báo.
"Gọi ngự y, mau! Bãi giá Minh Hoà điện!" Tố Phượng Di ngay tức khắc hạ lệnh.
"Vâng!"
Minh Hoà điện bên trong.
"Cút hết! Các ngươi đừng qua đây, đừng! Cút đi, mau!" Tô Phá Ca nắm lấy bình sứ ở bên cạnh thẳng tay ném vỡ nát.
"Cầu vạn tuế gia bình tĩnh! Người trước đem bình hoa thả xuống, cầu người bảo trọng long thể a!" Minh Từ cùng rất nhiều thái giám cung nữ quỳ ở trên đất, không ngừng ra sức cầu xin.
"Hỗn xược! Các ngươi thật sự chỉ muốn hãm hại trẫm! Mau cút hết cho trẫm! Lũ thấp hèn các ngươi cút đi!" Tô Phá Ca y phục rối loạn, đầu tóc rũ rượi, nhãn thần che kín tơ máu, nhìn qua phi thường chật vật.
"Thỉnh vạn tuế gia người bảo trọng long thể, người nếu như có mệnh hệ gì, chúng thần thực tội đáng muôn chết!" nô tài ở dưới đất tiếp tục khẩn cầu.
"Các ngươi câm miệng!" Tô Phá Ca quát tháo, cổ họng thế nhưng tanh ngọt, lúc này lại thổ huyết.
"Hoàng thượng!" Tố Phượng Di đúng lúc đi vào nhìn thấy được, nàng càng khẩn trương hơn hết, lập tức tiến lên đỡ lấy nam nhân đang dần ngã xuống.
"Ngươi cút! Trẫm một cái thiên tử còn càn ngươi quản?!" Tô Phá Ca thô bạo, dùng sức hất ra Tố Phượng Di cánh tay.
Tô Phá Ca đưa tay che miệng cùng mũi, lúc này của hắn trong mũi cũng đồng dạng không ngừng chảy máu.
Máu đỏ nhuộm ướt một thân y phục cùng cánh tay.
"Hoàng thượng, ngự y! Người đâu, mau, gọi ngự y!" Tố Phượng Di sợ đến thất hồn, nàng không màng đến bản thân mà lao đến ôm lấy đối phương.
"Nô tỳ chậm trễ, thỉnh nương nương thứ tội!" Hồng Liên thật nhanh đã chạy vào rồi, phía sau cũng dẫn theo người.
Tố Phượng Di quay đầu, trong mắt nàng ngẫu nhiên xuất hiện tia sáng, nàng nhìn thấy đứng ở nơi đó một thân bạch y con người, tự mắng chửi bản thân mất bình tĩnh, vì sao không sớm nghĩ đến hắn chứ.
"Phạm Vô Cứu, cầu ngươi mau cứu hoàng thượng đi!" Tố Phượng Di khóc thành tiếng, hướng đến người phía trước kêu gọi.
Tô Phá Ca thổ huyết càng lúc càng nhiều, hắn ra sức hít thở, thế nhưng lòng ngực giống như bị ngăn chặn, khiến hắn thở không thông.
Liên tiếp ho khan.
"Hoàng thượng! Phạm Vô Cứu, cầu ngươi, hoàng thượng đã sắp chịu không nổi!"
"Phạm Vô Cứu, cầu ngươi, cầu ngươi cứu chàng đi!"
Tố Phượng Di bò đến dưới chân của Tiểu Bạch, nàng ngọc thủ nhuộm đỏ máu ra sức nắm lấy của đối phương vạt áo.
Nàng quỳ ở trước mặt Tiểu Bạch, không ngừng dập đầu cầu giúp đỡ, dập đầu đến thái dương đều chảy máu.
"Ngươi câm miệng! Việc của trẫm....!đều không cần ngươi xen vào!" Tô Phá Ca khổ sở ho khan từng đợt, máu từ mũi cùng miệng tràn ra khỏi kẽ tay.
"Phạm Vô Cứu, ngươi cứu chàng đi, ngươi cứu chàng đi! Cầu ngươi!" Tố Phượng Di giống như không hề nghe thấy lời mắng chửi của Tố Phá Ca, một mực hướng đến Tiểu Bạch thê lương rơi lệ.
Bụng chịu đau đớn truyền đến cũng bị nàng cố gắng kiềm nén.
"Thứ ta vô năng." Tiểu Bạch lãnh đạm nói một câu.
"Ngươi được! Ngươi nhất định được, ngươi như vậy tài giỏi, có thể cứu được chàng a!" Tố Phượng Di không bỏ qua một cơ hội nào có thể.
"Tiện nhân này, ngươi cút đi!" Tô Phá Ca phẫn nộ cực điểm, hắn cố gắng chống đỡ đứng lên, thật nhanh lao đến, dùng chân hất ra Tố Phượng Di, một cước này vừa vặn đá trúng vào bụng của nàng.
"Nương nương!"
"Hoàng hậu nương nương!"
Thảy mọi người đều đồng dạng kinh hoảng, Tố Phượng Di bị hất ra ngoài, lưng va chạm vào trụ cột ở phía sau, nàng đau đớn không còn sức lực để đứng lên.
Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn, nơi đó ở giữa hai chân của Tố Phượng Di đang chảy máu không ngừng.
"Ngươi cái thấp hèn, liền cho trẫm cút đi!" Tô Phá Ca điên cuồng lao đến Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nghiêng người, bắt giữ cánh tay của hắn, một chiêu liền đem hắn đánh ngất.
"Đem hắn ném vào phòng."
Tiểu Bạch nhìn Minh Từ, căn dặn một câu, sau đó tiến đến bế lên Tố Phượng Di té ngã ở bên cạnh, ngay lập tức ly khai nơi này.
-----Hết chương 81-----
Tác giả: ráng đợi chút xíu nữa, tra nam sắp cùng cha hắn hội ngộ rồi đó a....!
Tiểu Bạch
Tố Phượng Di
Tô Phá Ca.