Kính Hoa Thủy Nguyệt


Đứng trước lời chất vấn của hắn, nàng chỉ cảm thấy ấm ức không thôi.
" Rõ ràng là tỳ nữ kia vỗ lễ với ta trước, ta mới dạy dỗ nàng ta.

Mà Doãn quý phi kia, ta mới không bắt nàng ta quỳ, là nàng ta khăng khăng đòi quỳ!"
" Hoàng hậu nương nương, ngươi đường đường là chủ hậu cung, lại lòng dạ hẹp hòi đi ức hiếp một người thân mang bệnh tật như Doãn quý phi?!"
" Ta không có! Ta không có sai, sao huynh có thể khăng khăng nói ta như vậy!?"
Gia Ninh tức giận đến nỗi đứng bật dậy.

Nàng không chỉ tức giận vì bị hắn chất vấn, làm nàng càng tức giận hơn, là hắn lại trước mặt nàng một mực bảo vệ nữ nhân khác.
Tần Duật cũng không nhìn nàng nữa, gương mặt cương nghị lạnh lùng, hắn khẽ phất tay, bên ngoài liền có thị vệ xông vào bắt lấy tiểu Lan.
" Các ngươi làm gì?!!"
Gia Ninh choáng váng không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Tiểu Lan đột nhiên bị bắt đi cũng sợ hãi kêu lên.
" Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!! Hoàng hậu, cầu xin người cứu nô tỳ"
Tiếng kêu la của tiểu Lan ngày càng xa.


Gia Ninh hoảng loạn mà chạy tới lôi kéo, ngăn mấy tên thị vệ đưa tiểu Lan đi, lại không thể đấu lại sức lực của bọn họ, liền bị đẩy ngã sang một bên.
Đám thị vệ mắt thấy hoàng hậu ngã xuống, liền hoảng sợ mà nhìn về phía hoàng thượng.

Tần Duật cũng không nói gì, chỉ phất tay cho bọn họ tiếp tục đi.
Gia Ninh vừa hoảng sợ vừa ấm ức, chạy đến kéo lấy vạt áo nam nhân, hai mắt đỏ hoe không ngừng lay hắn:
" Tần Duật, huynh đang làm cái gì vậy, huynh muốn đưa tiểu Lan đi đâu!"
Hắn không chút biểu tình, lạnh lùng gạt tay nàng ra.

Ánh mắt sâu thẳm đáng sợ nhìn nàng.

Từ trước đến nay, dù nàng có làm bao nhiêu chuyện khiến hắn tức giận, hắn cũng chưa bao giờ nhìn nàng với ánh mắt như thế.

Ánh mắt mang đầy chán ghét, giống như đang nhìn một món đồ thật đáng kinh tởm.
" Hoàng hậu đã làm gì với tỳ nữ của Doãn quý phi, trẫm cũng chỉ làm lại như thế với tỳ nữ của ngươi.

Nên nhớ, lần này chỉ có như vậy, nếu như còn có lần sau, đừng trách trẫm không nể tình!"
Gia Ninh ngã ngồi trên sàn nhà.

Ánh mắt không tin được nhìn nam nhân cao cao tại thượng ở trước mặt:
" Tần Duật, huynh vì một nữ nhân mà có thể đối với ta như vậy sao?!"
Tần Duật giống như nghe phải một chuyện nực cười, không nhịn được buông lời mỉa mai:
" Hoàng hậu, ngươi đừng tự đánh giá cao vị trí của mình trong lòng trẫm.

Đối với trẫm, ngươi so với ngón chân của Túc Thư còn không bằng !"
Lời nói của hắn cũng quả thật quá tuyệt tình.

Gia Ninh giận quá hoá cười, cũng chẳng thể ngờ nam nhân lạnh lùng như băng mà nàng yêu lại có thể đối với một nữ nhân bảo bọc đến thế.

Cũng tự thấy bản thân thật thảm hại, bao nhiêu năm bám lấy hắn chỉ mong giành lấy được một ánh mắt, lại chẳng bằng một nữ nhân tàn phế xa lạ.
" Rốt cuộc nàng ta có gì mà khiến huynh mê muội như thế! Nàng ta rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ tàn phế vô dụng mà thôi!!"
' chátttt!!! '

Tần Duật không chút nương tay giáng xuống một cái tát.

Một cái bạt tai này giáng xuống, cả gương mặt Gia Ninh đều lệch về một bên, đầu óc choáng váng, khoé môi bị cắn rách rỉ máu.
Hắn bóp lấy cổ nàng, gằn giọng :
" Cẩn thận cái miệng của ngươi! Nếu như ngươi còn dám mở miệng nói ra hai từ " tàn phế", cũng đừng trách trẫm độc ác!"
Gia Ninh sững sỡ nhìn gương mặt gần sát trước mắt.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ thấy hắn tỏ ra phẫn nộ đến như thế.

Nàng cứ nghĩ, Tần Duật hắn sinh ra vốn đã là người lãnh đạm, nhưng chẳng ngờ, vì một nữ nhân mà hắn có thể làm như vậy.

Mà nực cười hơn, nữ nhân ấy lại chẳng phải nàng.
Cảm giác nóng rát trên mặt, cũng chẳng thế so với đau đớn trong lòng nàng lúc này.

Hắn, ấy vậy mà vì một nữ nhân mà ra tay đánh nàng đấy.
Đau đớn, tức giận, ủy khuất đan xem lẫn lộn.

Nàng giận quá hoá cười, hai mắt đỏ hoe nhìn hắn.
Đột nhiên, bàn tay nắm cổ nàng bỗng siết chặt hơn.

Gương mặt hắn bỗng chốc đỏ rực, hai mắt cũng hằn lên tia máu.
Hắn phẫn nộ nhìn nàng, nghiến răng kèn kẹt:

" Ngươi hạ xuân dược vào rượu?!"
Gia Ninh nhìn hắn đầu đầy mồ hôi, cực kỳ hoang mang :
" Xuân....xuân dược?! Sao có thể?!"
Đồ ăn ngự thiện phòng dâng lên lúc nào cũng có người thử độc, làm sao có chuyện trong rượu có xuân dược được chứ.
" Lục Gia Ninh, ta cũng không ngờ ngươi lại ti tiện đến mức phải dùng cách hèn hạ như vậy!"
Đột nhiên bị gán tội, Gia Ninh liền ấm ức không thôi.

Nàng dù có yêu hắn đến mức nào, cũng không ti tiện đến mức hạ xuân dược cho hắn.
" Ta không có! Sao ta có thể hạ xuân dược được chứ!"
Tần Duật cũng không có nghe lọt tai lời nàng nói.

Xuân dược càng ngày phát tác càng mạnh, hắn chỉ cảm thấy khắp cơ thể đều khô nóng khó chịu, dục vọng không thể kiểm soát mà bùng lên mạnh mẽ.
Hắn buông tay khỏi cổ nàng đứng dậy.

Nghiến răng nỗ lực giữ tỉnh táo.
" Lục Gia Ninh, ngươi đã bẩn thỉu đến mức như vậy, còn muốn ta chạm vào ngươi?!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận