Kinh Giác


☆Chương 7
"Quần áo phương Tây ? Chụp hình ?" Cố Hiểu Mộng nhìn quảng cáo, thở ra một luồng khí, như trút được gánh nặng, tin tức này cùng với nội dung bức thư mà ba viết không hẹn mà hợp, không thể sai được.

Nhưng mà...!Cố Hiểu Mộng lại dâng lên băn khoăn, trên đây không có ghi thời gian cụ thể, chẳng lẽ bây giờ mình cứ thế đi vào ?
Nghĩ tới đây, Cố Hiểu Mộng cũng không đứng yên nữa, có lẽ là cùng ngày thì nhất định phải đi, cô tìm ra lý do để thuyết phục mình, để che giấu tâm tình cấp bách của mình.
Cô vội vội vàng vàng cơm nước xong, sau đó trở lại phòng ký túc xá thuộc về mình ở Cục An Ninh.

Kể từ khi biết cấp trên của mình là Lão Quỷ, gần như mỗi ngày cô đều suy nghĩ, Lão Quỷ này rốt cuộc là người có hình dáng như thế nào, vì sao người này phải dùng mật hiệu này ?
Cố Hiểu Mộng càng ngày càng không thể lý giải, có thể trong nháy mắt mới vừa rồi như vậy, trong đầu cô xuất hiện một ý niệm hoang đường.

"Quảng cáo này đăng trên tờ báo lớn nhất ở Thiên Tân, sẽ có rất nhiều danh viện giai lệ đi chụp hình, lão quỷ kia làm thế nào biết mình chính là cấp dưới muốn gặp mặt ?" Cố Hiểu Mộng ngồi lại trên giường, nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ.

Lão Quỷ làm sao lại xác nhận được thân phận mình ?
Chẳng lẽ...!
"Chẳng lẽ Lão Quỷ biết mình?" Cố Hiểu Mộng giậm xuống đất một chút rồi đứng lên, tự mình gật đầu liên tục, không sai, chính là cái này, chỉ có Lão Quỷ biết mình mới có thể trong số nhiều người chụp hình ở đó, truyền tình báo cho mình.

Cố Hiểu Mộng suy nghĩ thật nhanh trong đầu, có thể trừ ba mình ra, cũng không có tiếp xúc với bất kỳ một đồng chí Diên An nào, sở dĩ có thể ẩn nấp lâu như vậy ở Bộ Tổng tư lệnh Hoa Đông, là bởi vì thân phận của mình được giữ bí mật tuyệt đối.

Còn có một người, chị ấy hy vọng cũng như tin tưởng mình có thể gia nhập với bọn họ !
"Chị Ngọc, Lý Ninh Ngọc ?" Cố Hiểu Mộng nhẹ giọng đọc lên cái tên này,
cái tên này giống như là lưỡi dao mỏng manh, cắt xuống nơi nội tâm mềm mại nhất, đau, cái tên này làm cho Cố Hiểu Mộng đau lòng muốn chết.


Cố Hiểu Mộng che ngực, cười khổ một tiếng, lắc đầu một cái.

"Có lẽ là ba đem hình của mình, âm thầm giao cho người liên lạc ở Thiên Tân." Cố Hiểu Mộng rốt cuộc cũng tìm ra được cách giải thích hợp lý.

Không phân tích vô dụng nữa, Cố Hiểu Mộng đi tới trước tủ quần áo, lục soát quần áo phương Tây của mình.

Nhìn tủ quần áo chứa đầy sườn xám tối màu, duy chỉ có một cái được cô đặt ở phía trên nhất, dùng vải bông màu trắng làm túi, bốn năm nay cô chưa từng mở ra.

Hai tay Cố Hiểu Mộng run run, đem tầng tầng vải bông màu trắng vạch ra, là một bộ áo đầm màu đỏ, lẳng lặng nằm ở trong đó, trong đầu cô không ngừng xuất hiện hình ảnh đêm đó.

Sinh nhật hai mươi lăm tuổi, Cầu trang, pháo bông màu tím, khúc dương cầm, thơ Từ Chí Ma, còn có cô đang nhảy múa thoăn thoắt, cùng với chị Ngọc của cô.

Cố Hiểu Mộng khó mà kiềm chế nỗi buồn, mũi đột nhiên đau xót, chỉ cảm thấy hốc mắt cũng bắt đầu ẩm ướt theo.

"Chị Ngọc !" Cả người cuồng loạn kêu gào.

Cố Hiểu Mộng ôm thật chặc áo đầm màu đỏ chậm rãi ngồi xuống, mặt đất thẩm thấu ra khí lạnh.
Một giờ sau, trước cửa tiệm chụp hình "Tân Viện", giai nhân cả người áo đầm đỏ đứng ở cửa nhìn vào cánh cửa, người đi đường bên cạnh không khỏi ghé mắt nhìn qua.

"Hoan nghênh quý khách."
"Tôi tới chụp hình, quần áo phương Tây." Cố Hiểu Mộng đi vào nói, ngón
tay thuận theo chỉ vào quảng cáo trước cửa.


" Xin lỗi tiểu thư, trước cô còn một vị nữ sĩ đang chụp hình, cần phải chờ nửa giờ nữa." Cậu nhóc đón khách cười hì hì, thật thà trả lời.

" Được." Cố Hiểu Mộng mỉm cười gật đầu.

Nửa giờ đủ để Cố Hiểu Mộng đem cả gian tiệm chụp hình này quan sát tỉ
mỉ, cô nhàn nhã uống nước, nhìn hết thảy bên trong bên ngoài.

"Tiểu thư, đến lượt cô, phòng chụp ở lầu hai." Cậu nhóc rất có lễ phép nói.

Cố Hiểu Mộng đáp một tiếng rồi đứng lên, ly nước trong tay suýt nữa đổ vào váy, cô tận lực ổn định ưu tư, không để cho người khác nghe được tiếng tim đập thình thịch thình thịch của mình.
☆Chương 8
"Chị Ngọc..." Cố Hiểu Mộng lau nước mắt một cái, giọng điệu kéo dài kêu một tiếng.

Giờ phút này Cố Hiểu Mộng cảm giác đang trở lại bốn năm trước, tất cả sự trưởng thành trong bốn năm đều quên hết, những thứ trải nghiệm điệp báo kia, kinh nghiệm đặc vụ đều biến thành mây trôi.

"Hôm nay không phải lúc để trò chuyện lâu, có hai chuyện cần em đi
làm." Lý Ninh Ngọc lau nước mắt nơi khóe mắt, thần thái khôi phục như thường khi.

Cố Hiểu Mộng mím môi, không dám nhiều lời nữa, chỉ chờ Lý Ninh Ngọc
nói tiếp.


"Thứ nhất, Cố tiên sinh mới mua một căn nhà ở Thiên Tân, em dọn ra khỏi ký túc xá cơ quan đi, chuyển đến căn nhà đó.

Thứ hai, trong vòng một tháng này, em còn cần đến thêm mấy tiệm chụp hình nữa, chụp hình xong, nhanh chóng gởi bưu kiện về cho Cố tiên sinh." Lý Ninh Ngọc nói xong, nhìn Cố Hiểu Mộng đang không chớp mắt nhìn chằm chằm mình, ánh mắt không giấu nổi nóng bỏng, không khỏi cảm thấy mặt có chút nóng lên.

"Rõ chưa?" Lý Ninh Ngọc hỏi lại một lần, cô cũng hoài nghi Cố Hiểu Mộng có tâm tư nghe mình nói chuyện hay không.

"Biết, chị đã nói qua thì tai em sẽ không quên." Giờ phút này Cố Hiểu
Mộng rốt cuộc lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Lý Ninh Ngọc lúc này mới yên tâm gật đầu một cái.

"Chị Ngọc, còn những lời khác thì sao?" Cố Hiểu Mộng thấy cô ấy không có nói tiếp, rất là tủi thân hỏi, cô muốn nghe một câu chưa nói ra của
Lý Ninh Ngọc.
Tạm thời chính là những thứ này, bây giờ chẳng qua chỉ là kết nối, sau này mới thật sự là thức tỉnh công việc của em." Lý Ninh Ngọc tự nhiên biết ám chỉ của Cố Hiểu Mộng, cố ý bày ra dáng vẻ công tư phân minh.

Cố Hiểu Mộng cắn môi một cái, nhìn Lý Ninh Ngọc mặt không cảm xúc trước mắt, lòng chùng xuống, dự định mở miệng nói chuyện.

"Có mấy lời, bây giờ không thể nói, sau này chị sẽ nói cho em." Lý Ninh Ngọc giành nói trước.

"Một câu thôi." Cố Hiểu Mộng đưa tay ra, làm ra động tác khoa tay múa chân.

"Ừ." Lý Ninh Ngọc cũng không nỡ lòng từ chối, gật đầu một cái.

"Em...!Bốn năm nay, vẫn luôn...!Suy nghĩ đến chị Ngọc, luôn nghĩ rằng Cầu trang...!Nếu như kế hoạch Địa ngục biến mà thành công thì tốt biết bao nhiêu, bây giờ chị đột nhiên xuất hiện, là...!Là thật sao?" Cố Hiểu Mộng lắp ba lắp bắp nói, vừa nói vừa cảm thấy tim đập rộn lên, thình thịch thình thịch giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Lý Ninh Ngọc thở dài một tiếng, nhìn thẳng vào ánh mắt Cố Hiểu Mộng, đưa tay ra kéo cổ tay cô, cầm tay cô lau gương mặt mình, nhẹ nhàng chà một cái lên bàn tay Cố Hiểu Mộng, cảm nhận sự ấm áp ở lòng bàn tay.


"Là thật." Lý Ninh Ngọc dịu dàng nói.

Cố Hiểu Mộng quyến luyến không nỡ buông đầu ngón tay xuống, lòng bàn
tay truyền tới cảm giác nhẵn nhụi, là chị Ngọc thật sự, chị ấy còn sống, chị ấy không có bỏ mình lại.
"Không thể trì hoãn thời gian nữa." Lý Ninh Ngọc liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, nửa giờ quả thực không đủ để Cố Hiểu Mộng phung phí, còn phải chụp hình.

Cố Hiểu Mộng vừa ở trong mộng mới tỉnh, vẫn như cũ không nỡ buông Lý
Ninh Ngọc ra.

"Vậy chị Ngọc phải giúp em chụp cho đẹp mắt chút, giống như năm đó em ở trên mũi thuyền mật mã chụp hình chị Ngọc vậy." Cố Hiểu Mộng dứt lời, đi tới tường bối cảnh trước mặt, cố ý kéo khóe miệng thấp xuống, bày ra tư thế mê người.

Lý Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ làm bộ nhu mì của cô như vậy, không kiềm được buồn cười.

"Em đây là cho rằng gởi một tấm hình qua bưu điện cho Cố tiên sinh, em bày ra cái tư thế như vậy, không sợ Cố tiên sinh gϊếŧ tới Thiên Tân, trách cứ em tội danh bại hoại gia phong sao." Lý Ninh Ngọc nhắc nhở nói.

Cố Hiểu Mộng le lưỡi, chỉ đành phải sửa lại quần áo ngay ngắn, đứng thẳng người.

Lý Ninh Ngọc từ trong ống kính, nhìn Cố Hiểu Mộng nghiêm trang, trên người đang mặc bộ áo đầm dài màu đỏ mình tự tay sửa, em ấy nói váy đầm dài giống như là lễ phục hôn lễ, một khắc đó cô cảm thấy Cố Hiểu Mộng nhất định là cô dâu đẹp nhất trên đời này.

"Nhất định phải chụp cho đẹp nha." Cố Hiểu Mộng dặn dò nói.

"Đẹp lắm." Lý Ninh Ngọc nghe thấy lời
của Cố Hiểu Mộng, nhỏ giọng tự nói một câu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận