Kinh Độ Vong FULL


Đàm Nô để Liên Đăng ngồi trên giường, thấy cô có vẻ sa sút tinh thần thì cũng đoán được bảy, tám phần: “Không gặp được quốc sư à?”
Liên Đăng lắc đầu: “Thúy Vi phu nhân tới gặp tôi, nói chàng không muốn gặp tôi.” Cô đáp với vẻ buồn bã, cuối cùng bật khóc: “Tôi không hiểu tại sao chàng lại không gặp tôi.

Do tôi không còn giá trị lợi dụng nên mới bị chàng ném đi như miếng vải rách ư?”
Cô khóc không ra hơi, Đàm Nô cũng ôm cô khóc cùng, lau nước mắt cho cô mà an ủi: “Đừng buồn.

Không còn hắn thì vẫn còn tôi.

Tôi đã bảo đàn ông không đáng tin rồi mà.

Nhất là hạng người đầy mưu mô như hắn.

Chịu thiệt một lần cũng không sao nhưng muội hãy nhớ, lần sau gặp hắn phải đi đường vòng.

Chẳng lẽ muội sợ không có hắn thì không sống nổi chắc?”
Liên Đăng biết phải nói với cô ấy thế nào đây? Bây giờ đã không còn là vấn đề của riêng cô nữa mà đã có thêm một mối ràng buộc.

Thứ chàng ta để lại trong cơ thể cô đã bén rễ nảy mầm, cũng sắp to ra rồi.

Đầu cô đau dữ dội.

Cô lẩm bẩm: “Cho tôi nằm một lát.” Cô nằm vật xuống giường, Đàm Nô vội đắp chăn cho cô, kéo chậu than tới để sưởi ấm.

Liên Đăng nhắm mắt lại, thở dài: “Tôi qua tôi tới Thần Hòa Nguyên, chàng không tiếp khách cũng không giữ khách.

Tôi phải ngủ ngoài cánh đồng hoang một đêm.

May mà có Cửu Sắc… Vốn dĩ, tôi không thể trốn khỏi quân đội được, là Hạ quan đã giúp tôi.”
Đàm Nô hơi kinh ngạc: “Hạ quan? Không phải anh ta là người của lão quốc sư già kia à?”
“Ừm… Quốc sư muốn đả thương tôi.

Hạ quan muốn bảo vệ…” Liên Đăng thoáng ngập ngừng, giữ chặt tay Đàm Nô: “Tôi không biết phải làm gì nữa, tôi đã có thai rồi.”
Tin này như sét đánh giữa trời quang, Đàm Nô trợn mắt, sững sờ nhìn cô: “Có thai? Có con ấy hả? Của ai? Của quốc sư nào?”
Mặt Liên Đăng đỏ lên: “Tôi mới chỉ làm chuyện đó với người trước thôi nên đương nhiên là của người trước.

Nhưng Thúy Vi phu nhân đã nói cho chàng biết tình hình của tôi, vậy mà chàng lại chẳng hề quan tâm đứa bé này.”

Đàm Nô chửi, giọng đầy căm hận: “Hắn có còn là người không? Đây là cốt nhục của hắn, nói không quan tâm là không quan tâm được luôn hả? Con ở trên người muội không liên quan gì đến hắn sao? Lúc vừa quay lại Trường An tôi cũng từng đến Thần cung tìm hắn, muốn nói cho hắn biết tình cảnh của muội, tiếc là chẳng gặp được.

Chắc là lòng hắn đã quyết rồi đây mà.

Tình yêu tình báo hồi trước đều là lừa đảo hết.

Bây giờ thắng lợi đã ngay trước mắt, hắn không cần lợi dụng muội nữa nên đá bay luôn, đúng là không độc ác không phải trượng phu.

Dẫu hắn có lừa gạt tình cảm đến cỡ nào cũng vẫn tha thứ được.

Nhưng hắn chớ nên gieo hậu quả không thể xử lí chứ! Chuyện này biết tính sao đây?” Thấy Liên Đăng lại sắp khóc, cô ấy vội an ủi: “Muội bôn ba mấy trăm dặm, cơ thể chịu sao nổi.

Tạm thời đừng nghĩ mấy chuyện đó nữa, ngủ một giấc đã.

Nghỉ ngơi hai ngày rồi chúng ta lại đến Thần cung một chuyến.

Hắn không gặp muội thì chúng ta sẽ đánh vào, nhất định phải nghe chính mồm hắn nói không cần.”
Liên Đăng lại không chịu: “Nơi ấy là Thái Thượng thần cung đó, nào có dễ xông vào như thế.

Nếu lòng chàng đã quyết thì xông vào chẳng khác nào nộp mạng.

Chờ tôi nghỉ ngơi khỏe lên rồi lại nghĩ cách.” Nghĩ đến Chuyển Chuyển, cô lại nói: “Tỷ đã đến phủ Tề vương chưa?”
Nhắc tới Chuyển Chuyển, Đàm Nô lập tức tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Cô ta đúng là nói được làm được, đã thành ái thiếp của Tề vương rồi, còn đang mang thai nữa.

Hai hôm trước tôi vừa mới gặp cô ta, bụng to như cái trống, vừa mới đánh cãi ầm ĩ với vương phi xong, mặt vẫn còn dấu vết bị thương.

Vương phi nói phải bán cô ta vào nhạc phường, thế là cô ta đốt luôn xe ngựa của vương phi.

Ầm ĩ làm phiền đến cả chỗ Tề vương.

Tề vương phải đền cho vương phi chiếc xe khác, mắng cô ta hai cô rồi cho qua chuyện.”
Liên Đăng nghe chuyện của Chuyển Chuyển, mặt mày mới thoáng nét cười: “Tỷ ấy sống tốt là tôi yên tâm rồi.

Tôi cứ sợ tỷ ấy phải chịu thiệt, không đấu lại Tề vương phi đấy.”
Đàm Nô cười xùy: “Cô ta lớn lên ở Tây vực, có phải phận gái liễu yếu đào tơ gì cho cam.


Đám phu nhân thành Trường An nào phải đối thủ của cô ta! Tôi chỉ lo cô ta không biết mưu mô, bị người ta ám hại thôi.

Không ngờ cô ta lại hiểu quy tắc sinh tồn trong phủ vương hầu ra trò.

Đồ Tề vương cho cô ta, cô ta lại thưởng cho nô tì, tôi tớ trong phủ, mua chuộc được cả đống người.

Lúc xảy ra chuyện, mấy người đó đều đồng tâm giúp đõ cô ta, vương phi muốn đuổi cô ta khỏi phủ nhưng không ai tiến lên ra tay cả.”
Liên Đăng thở phào, cười nói: “Tôi hiểu tỷ ấy.

Người ta không chọc tỷ ấy thì tỷ ấy là người rất dễ nói chuyện, rất trọng nghĩa khí.

Nhưng nếu ai dám gây hấn thì tỷ ấy nhất định phải ăn miếng trả miếng.” Nối rồi, cô lại lặng thinh.

Tính ra thì cả Đàm Nô và Chuyển Chuyển đều đã yên bề.

Còn cô thì sao? Gặp phải người xấu nên bị lừa đến thê thảm, bây giờ vô cùng hối hận.
Đàm Nô sợ cô buồn nên nói rất nhiều chuyện giải khuây, khó khăn lắm mới khiến cô ngủ thiếp đi.

Đàm Nô ra khỏi phòng, đi tìm hoành đao, vận sức khua khoắng.

Kì thực bọn cô trải qua nhiều chuyện long đong đến thế đều do quốc sư bày kế.

Cô từng hỏi Chuyển Chuyển, cô ấy nói rằng nhân lúc Tề vương say rượu đã dụ y nói thật, đang yên đang lành, sao cô ấy lại cu0ng bức đàn ông được? Chẳng qua là do có người động tay động chân, Tề vương cũng sẵn lòng hưởng phúc mà thôi.

Quốc sư chính là kẻ chủ mưu phân tán bọn cô, để dễ dàng khống chế Liên Đăng.
Đúng là xúi quẩy lắm mới gặp phải chàng ta.

Vốn tưởng hai cô đã an ổn rồi, từ nay có thể hưởng cuộc sống yên bình, kết quả lại thành ra như thế, có mang rồi vẫn không được hưởng hạnh phúc.

Quốc sư sống đến từng này tuổi nên đã thật sự luyện thành ý chí sắt đá rồi.
Đàm Nô thầm nghĩ, nếu chàng ta dám sỉ nhục Liên Đăng thêm lần nữa thì dù có phải đánh đổi bằng tính mạng, cô cũng phải giết chàng ta.

Trước kia Liên Đăng là người vô lo vô nghĩ biết mấy.


Vậy mà lại bị chàng ta giày vò đến mức người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm.

Mối thù này nhất định phải tính cho chàng ta.

Cô căm phẫn quay cuồng luyện đao trong vườn, thấy Cửu Sắc ló đầu ra nhìn thì chống nạnh nói với nó: “Quốc sư là đồ độc ác nham hiểm!”
Không ngờ, Cửu Sắc lại gật đầu, hết sức tán thành.

Đến hươu cũng ngứa mắt chàng ta, chứng tỏ con người này đúng là đồ cặn bã.
Đàm Nô lên chợ mua con gà về hầm canh.

Liên Đăng ngủ một giấc đến sẩm tối, sau khi tỉnh dậy, ăn uống no nê thì cũng dần lấy lại sức.
“Ngày mai tôi đến cục Thái Sử, xem có gặp được Phương Châu không? Lễ tế trời không thể thiếu quốc sư chủ trì.

Nếu chàng không tới thì chắc chắn Phương Châu sẽ đi thay.

Tôi cứ tìm gương mặt chàng là được.”
“Tôi đi cùng muội.

Nếu hắn đích thân đến thì nhân lúc công lực của hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, tôi một đao giết hắn luôn.”
Liên Đăng cười khổ, nào có dễ dàng đến thế, công lực chưa hồi phục, chàng ta há có thể xuất hiện? Cô chỉ muốn biết tình hình của chàng ta hiện giờ, cũng là lần cuối cùng cô ôm hi vọng.

Nếu ông trời quyết tâm đùa giỡn thì cô cũng chẳng muốn giữ lại đứa bé này.
Đàm Nô nhìn bụng cô với vẻ xót thương: “Bao lần trở về từ cõi ch3t, cuối cùng muội lại muốn tự tay phá nó sao?”
Liên Đăng cúi đầu nói: “Tôi không muốn nó giẫm lên vết xe đổ của tôi.

A gia chối bỏ, phải sống nương tựa vào mẹ, còn sống cũng chỉ là tấm bi kịch.”
Tuy Đàm Nô chưa từng làm mẹ, thậm chí cô cũng chẳng biết cha mẹ mình là ai nhưng cô hiểu rõ nỗi khổ của bản thân, cũng nhìn thấy sự gian truân của Liên Đăng.

Hiện giờ hình như ngoài cách đó ra thì không còn con đường nào khác.

Chỉ mong Phương Châu có thể cởi bỏ được khúc mắc này.

Nếu tất cả đều do Thúy Vi phu nhân gây khó dễ thì cứ để Liên Đăng trở lại bên cạnh quốc sư.

Cho dù quốc sư đời trước có không chịu buông tha thì cũng đã có người kia dìu dắt nâng đỡ, không sợ không qua được cửa ải của y.
Thế nhưng sau khi gặp Phương Châu, lời nói của anh ta cũng chẳng khiến cô được giải thoát: “Đúng là quốc sư đã bị hao tổn tu vi trong trận quỷ chiến.

Lúc quốc sư về thần cung, tôi và mấy vị Linh đài lang khác đều có mặt, nhìn sắc mặt quốc sư không có gì bất ổn hết.

Nhưng sau đấy quốc sư lại lập tức bế quan, thỉnh thoảng mới ra lệnh cũng đều do Thúy Vi phu nhân chuyển lời, không hề triệu kiến bọn tôi.”
Lòng Liên Đăng vẫn thoi thóp chút hi vọng: “Quốc sư có bị trọng thương hay không thể tự do hành động không?”
Phương Châu chậm rãi lắc đầu: “Hôm ấy tôi đã nhìn thấy tận mắt, mọi thứ đều bình thường.


Tôi đoán chắc là do quốc sư đời trước đã quay lại, trên đời chỉ được phép có một quốc sư.

Thánh thượng không biết rõ tình hình, vẫn nghĩ người đang trong quân đội là quốc sư.

Ngoài lúc muốn đánh lừa dân chúng, cần tôi đóng giả quốc sư để ra mặt thì bình thường, đến tôi cũng không được cải trang.

Quốc sư không tiện đi lại trong thần cung chắc không phải do mất khả năng hành động đâu…” Anh ta chớp mắt quan sát cô thật kĩ: “Ơ, Liên Đăng, sao cô lại gầy đi thế.”
Nói cả buổi mới nhận ra cô gầy đi, đúng là đồ chậm lụt.

Lòng Liên Đăng mờ mịt, buồn đến cùng cực lại khiến cô tỉnh táo hơn.

Không phải chàng ta không kiểm soát được hành động, nếu lúc trở về thần cung không có gì đáng ngại thì Thúy Vi sẽ không dám tự ý bóp méo ý chàng ta.

Thế nên đúng là chàng ta không muốn gặp cô, cô chậm rãi thở phào một hơi, nên buông xuống thôi.

Cô nhớ lại mọi chuyện thuở trước, những điều tốt đẹp chẳng có mấy.

Chỉ thấy cô bị chàng ta lợi dụng, làm tổn thương hết lần này đến lần khác, có đáng không?
Phương Châu không biết cô và quốc sư đã tiến triển đến đâu, chỉ biết đúng là trước đó hai người có tình cảm với nhau.

Bây giờ tọa thượng không để ý tới cô, cô gái nhỏ thực sự rất đáng thương.
Anh ta mỉm cười, nâng tay áo thụng cúi người, dáng vẻ như mẹ mìn lừa bán trẻ con: “Chắc cô cũng biết thân thế của mình rồi nhỉ? Vậy cô còn nhớ tôi không? Trước kia mẹ cô dẫn cô rời khỏi thành Toái Diệp, không có tiền để sống, là tôi đã tiếp tế cho hai mẹ con cô đó.

Lúc đó cô thân thiết với tôi lắm, tuy gọi tôi là chú nhưng lại cứ nằng nặc nói sau này phải gả làm vợ tôi.

Thế nên tôi mới bảo chúng ta có hôn ước mà cô lại không tin…”
“Tôi không muốn có liên quan gì đến người của Thái Thượng thần cung nữa.

Trong lòng anh cũng tự rõ tại sao anh lại ra tay giúp đỡ.” Cô lùi lại hai bước, nói với vẻ thất vọng: “Nếu gặp quốc sư, mong anh hãy chuyển lời giúp tôi.

Tôi sẽ tự xử lí đứa bé, xin quốc sư cứ yên tâm.

Sao lầm lớn nhất cuộc đời tôi chính là yêu quốc sư.

Bây giờ tôi đã hối hận rồi, may mà vẫn chưa muộn.

Tôi và quốc sư ân đoạn nghĩa tuyệt từ đây, núi cao sông dài, hẹn vĩnh viễn không gặp lại.”
Phương Châu ngớ ra, sao bỗng dưng lại thành ra thế này? Còn cả đứa bé nữa, đứa bé ở đâu ra vậy? Đang định hỏi lại cô thì cô đã chắp tay với anh ta rồi kiên quyết xoay người hiên ngang rời đi.

- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui